Bất Tử Nhãn

Chương 92 - Lên Đường

“ Đúng thế, con sư tử đen này tên gọi là Hắc Mao Sư Vương, từ giờ nó sẽ là tượng khí của ngươi” Ngọc Phong đáp, sau đó lại quay đầu nhìn Trần Nhân nói “ kể từ hôm nay, ngươi sẽ là thầy của Vương Xung và Vương Nhã, hai hoại tượng khí của chúng nó là loại đặc biệt đấy, rất hiếm có a”

Nghe Ngọc Phong nói Trần Nhân giật mình, chỉ tay vô cái bản mặt béo mập của mình “ ta?”

“ Không phải ngươi thì còn ai vào đây, ngay ngày mai ta sẽ lên đường đi đế đô, việc chăm sóc hai đứa trẻ này ngươi phải đảm nhiệm, mà cũng không cần lo lắm đâu, thiên phú của chúng nó cực tốt, sau này chắc chắn sẽ là những người lèo lái cái dong binh đoàn này. Đúng rồi, ngươi chép cuốn Long Hình Công của Long gia làm hai bản rồi để hai đứa tự học là được” Ngọc Phong nói

Trần Nhân nhìn dáng vẻ thích thú chơi đùa với con sư tử của Vương Xung, cuối cùng cũng gật đầu “ vậy cứ để hai đứa nhỏ nho ta, nhưng mà Phong thiếu phải đi ngay ngày mai sao?”

Ngọc Phong gật đầu “ Ừ, ta sẽ gia nhập học viện Bạch Vân của Bạch Vân tông tại đế đô”

“ Học viện Bạch Vân, ta có nghe nói qua nó rồi, đấy là học viện dành cho con cháu thế gia cùng mấy gia tộc lớn a, nhưng mà nơi này các đế đô đến một vạn cây số lận, nếu Phong thiếu mà đi bộ cũng phải vài tháng mới đến nơi!” Trân Nhân cảm khái

Ngọc Phong ngạc nhiên, thốt “ xa vậy cơ á?” hắn không nghĩ đế đô lại xa đến vậy, hồi trước không phải Manh thúc thúc chỉ bay một ngày một đêm là tới nơi rồi sao

“ Đương nhiên rồi, ngươi tưởng khí tôn là đồ bỏ đi hay sao, tốc độ của họ, một tên khí hồn như ngươi làm sao so sánh được” Tinh Tinh đang yên lặng bổng nhiên nói một câu.

Nhìn biểu hiện ngạc nhiên thất thố hiếm thấy của Ngọc Phong, Trần Nhân phì cười “ nhưng Phong Thiếu không cần lo, ở mấy thành thị lớn thường có khu vực sân bay, ngài chỉ cần đến đó bỏ tiền mua một chiếc vé đến đế đô là được, khoản năm sáu ngày là tới thôi”

“ Máy bay, chính là loại khí binh phi hành đó hả?” Ngọc Phong cũng biết về cái loại khí binh này tuy nhiên trong sách của mẹ chỉ giới thiệu sơ qua mà thôi, không có giản giải kỹ cũng như ghi chép lại phương thức chế tạo

“ Đúng vậy, chính là nó” Trần Nhân búng tay cái tách sau đó lấy một tấm bản đồ ra, quan sát.

Sau vài hơi thở, hắn liền chỉ tay vào một kí hiệu thành thị màu vàng trên tấm bản đồ, cười nói “ đây này Phong thiếu, đại thành thị gần đây nhất chính là Định Phong thành, đi về phía tây hơn một nghìn cây số sẽ tới, nơi đó chắc chắn sẽ có sân bay”

Ngọc Phong cũng nhìn vào vị trí mà Trần Nhân chỉ, nói khẻ“ Định Phong thành sao, không ngờ chỉ qua bốn năm, từ một tiểu thành thăng lên đại thành rồi!”

“ Ngài vừa nói gì vậy?” Trần Nhân thấy khuôn mặt đăm chiu của Ngọc Phong, chợt hỏi

“ Được rồi, không có gì đâu, bây giờ ngươi dẫn ta đến bảo khố mà ta bảo ngươi xây dựng đi, ta có thứ muốn đưa cho ngươi trước khi đi” Ngọc Phong ra lệnh

“ Phong thiếu nói cũng vừa đúng, ta cũng định đưa ngài đến đó xem sao” Trần Nhân nói đế Bảo Khố là lại cười toe toét, hắn quay lại hướng Vương Xung nói to “ tiểu Xung ngươi cứ đợi ở đầy canh chừng tỷ tỷ của ngươi nhá, ta và đoàn trưởng đi có chút việc”

Vương Xung không rời tầm mắt khỏi con sư tử đen trên tay, thuận miệng đáp “ Vâng!”

“ Đi thôi Phong thiếu, hường này” Trấn Nhân dẫn đầu đi trước.

……………………………………………………..

]

Bảo khố mới xây dựng không lâu đã tạo nên một làng sóng phấn đấu trong cả dong binh đoàn, tên nào tên nấy đều điên cuồng nhận nhiệm vụ như uống thuốc kích thích vậy, bọn họ muốn dùng thời gian nhanh nhất để đạt được những cuốn công pháp quý giá có trong bảo khố , là công pháp Hoàng gia ngàn năm có một, chậm tay thì không biết bao giờ mới học được a.

Tuy nhiên, bảo khố cất nhiều tài nguyên quý giá như vậy thì hoạt động canh phòng cũng vô cùng nghiêm ngặt, Trần Nhân đã thành lập một đội hộ về gồm một trăm người có tu vi bát tinh khí linh để làm nhiệm vụ thủ vệ nơi này, ngoài ra còn có ba vị tiểu đội trưởng có tu vi khí hồn nữa. Biến nơi đây trở thành trọng địa của trang viên, nếu không có lệnh của đoàn trưởng hay phó đoàn trưởng, ai cũng không được vào, kể cả thập đại thủ lĩnh cũng không được.

Trên con đường lát đá dẫn vào Bảo Khố, Ngọc Phong cùng Trần Nhân sánh vai nhau cùng đi.

Ngọc Phong chỉ mới nhìn sơ qua cũng đã phát hiện mười chòi canh ngầm, quan sát bọn họ. Tuy nhiên những ánh mắt đấy không hề có sát khi hay đe dọa, có đâu chỉ là sự tôn kính và ngưỡng mộ mà thôi.

“ Cảnh mật rất tốt!” Ngọc Phong chợt nói.

“ Hà hà! Việc của thuộc hạ mà lại, tất cả tiền bạc mà chúng ta thông qua các sản nghiệp cùng hoạt động đều được tập trung tại nơi này, có thể nói Bảo Khố không những là nơi cất giữ trọng bảo mà còn là miếng ăn của hơn năm nghìn huynh đệ, không canh gác cẩn thận có mà bị chết đói luôn mất” Trần Nhân được Ngọc phong khen ngợi, hưng phấn nói.

Trong lúc hai nguời nói chuyện phiếm thì họ cũng đã đến ngay trước cửa Bảo Khố. Trần Nhân vận linh khí vào hai tay, đặt lên cánh cửa đen xì, đẩy mạnh.

Két két két, dưới lực đẩy của Trần Nhân, cánh cửa dần dần mở ra. Cánh cửa này chính là được làm từ Bàn Thạch Kim pha thêm một chút Thép Tinh nên có cực kỳ nặng và cũng cự kỳ bền chắc. Nếu muốn mở nó cũng chỉ có cách vận khí từ từ đẩy ra mà thôi, chứ nếu muốn dùng sức mạnh đập vỡ nó thì không thể nào, ít nhất khí hồn cũng không thể làm được.

Bên trong Bảo Khố, không gian cũng cực kỳ rộng, xếp đầy rường gỗ đủ màu, ngoài ra còn có một hàng kệ sắt đặt đủ loại đồ vật cũng như cây cối kỳ quái.

“ Phong thiếu, những cái rương này đều là kim tệ cả đấy, tổng cộng hơn bốn năm mươi vạn, phần kệ sắt bên kia là tất cả đan dược cũng như dược thảo mà chúng ta hiện có, ngoài ra còn một số đồ vật kì quái đoạt được từ Long gia nữa” Trần Nhân mở vài chiếc rương chứa đầy ắp kim tệ sáng chói, giới thiệu sơ qua.

Ngọc Phong không hề quan tâm lắm đến số kim tệ kia, hắn đi đến bên cạnh kệ sắt, nhìn lướt qua một số đồ vật kỳ quái, nhưng làm cho hắn tất vọng đó là những thứ này nhìn qua thì hay ho nhưng thật ra là những món đồ cổ đã bị thiên nhiên tàn phá cả rồi, nếu còn nguyên vẹn thì có khi còn là Ngọc Phong có chút hứng thú nhưng với tình trạng hiện giờ của chúng nó cũng chỉ có thể làm đồ tráng trí mà thôi.

Sau khi nhìn qua một lượt, đúng là không có cái gì có thể giúp ít được cho hắn cả, mà nói cũng đúng, Long gia chỉ là một tiểu gia tộc hạng ba mà thôi, đồ vật quý nhất mà họ có thể có được chính là cuốn công pháp hoàng gia trung cấp Long Hình công rồi.

Nhìn biểu tình lắc đầu thất vọng của Ngọc Phong, Trần Nhân liền hỏi “ không có cái gì lọt vào mắt Phong thiếu hay sao?”

Ngọc Phong thở dài chỉ tay vào mấy món đồ cổ trên giá, nói “ mấy cái đồ kia hoàn toàn không có tác dụng gì cả, nếu cái nào ngươi thấy đẹp thì có thể dùng làm đồ trang trí, những thứ còn lại thì vứt hết đi”

“ Hả, nhìn nó cổ kính thế mà không có tác dụng gì hay sao?” Trần Nhân há mồm ngạc nhiên, những cái này là đồ vật Long gia cất rất kỹ trong mật thất đấy.

“ Đúng vậy, không có công dụng gì đâu, bọn chúng toàn bộ đều hư hỏng hết rồi” Ngọc Phong trầm giọng xác nhận sau đó lại nói tiếp “ à mà mục đích ta đến đây cũng không phải để tìm bảo, ta đến là muốn đưa cho ngươi một số thứ”

Nói rồi, Ngọc Phong lấy một đống khí binh hai màu trắng đen từ trữ vật giới chỉ ra, đổ một đống trên mặt đất.

Nhìn một đống binh khí khắc hoa văn chi chít, Trần Nhân liền trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp nói “ thất cả chỗ này đều là khí binh cấp ba?”. Cũng chỉ có khí binh cấp ba mới có khắc nhiều thuật hình ấn như vậy mà thôi.

“ Đúng thế, tất cả chỗ này tổng cộng có hai mươi thanh khí binh cấp ba, ngươi hãy dùng mấy cái này để ban thưởng cho các vị thủ lĩnh vượt qua ngũ tinh khí hồn, hoặc những dong binh có công lao đặc biệt” Ngọc Phong bình tĩnh nói

“ Hai, hai mươi thanh” Trần Nhân miệng lắp bắp, không thể khép lại được. Nếu mà chỗ này hoàn toàn đổi thành kim tệ, chứ cho mỗi thanh là hai vạn kim tệ thôi thì số này tổng cộng đến bốn mươi vạn, mà đó lại là con số thấp nhất a. Bốn mươi vạn kim tệ đấy, quá nhiều.

“ À mà sau khi ta đi ngươi hãy lấy hai thanh đưa cho Viên Thạch và Ngưu Mông, mỗi người một thánh nhé, cứ thế cái đã, ta về đây” Ngọc Phong nhìn trạng thái của Trần Nhân cũng không nói chiều, hắn chỉ dặn dò một tý rồi đi ra khỏi Bảo Khố.

…………………………………..

Sáng hôm sau, Ngọc Phong đã chuẩn bị tất cả đồ đạt, chuẩn bị lên đường, hắn cũng không muốn thông báo cái gì cả, chỉ lặng lẽ mà đi thôi, những việc còn lại đã có Trần Nhân thu xếp cả rồi.

Nhưng ngay khi Ngọc Phong bước ra khỏi đại môn trang viên, Trần Nhân đã đợi sẵn hắn ở đó, bên cạnh hắn còn có một con ngựa trắng muốt như tuyết, đặc biệt hơn, trên đầu nó còn có mọt cái sừng hình xoắn ốc dài hai mươi cm chỉa về phía trước.

Khi thấy Ngọc Phong bước ra, Trần Nhân liền cuối đầu cung kinh “ Phong thiếu, mong ngài lên đường bình an” sau đó hắn kéo dây cương của con ma thú bên cạnh đưa tới trước mặt Ngọc Phong “ đây mà ma thú cấp hai Độc Giác Phi Sương Mã, tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh, Phong thiếu hãy dùng nó ”

Ngọc Phong tiện tay nhận lấy dây cương, vuốt nhẹ đầu con ma thú, loài Độc Giác Phi Sương Mã hắn cũng có biết, ngoài việc trên đầu nó có một cái sừng ra thì bản thân nó hoàn toàn giống hệt Phong Mã, tuy nhiên mỗi lần chạy nhanh, thân thể nó sẽ tiết ra một làng sương mờ tạo thành một vệt dài ở phía sau nên người ta mới đặt cho nó cái tên như vậy.

“ Ngươi kiếm con Độc Giác Phi Sương Mã này ở đâu ra vậy? Loại này chỉ thường sống trên thảo nguyên phương bắc mà thôi, làm sao lại xuất hiện ở đây?” Ngọc Phong khó hiểu, vuốt ve con ngựa, hỏi

Trần Nhân nghe thế liền cười hắc hắc “ cũng không có gì, chả là một năm trước, thuộc hạ có đem người đi đánh một đoàn mã tặc đã từng cướp đồ của ta, không ngờ tên thủ lĩnh của đám mã tặc đó lại có nuôi một con Độc Giác Phi Sương Mã. Cho nên sau khi dọn dẹp xong hang ổ của hắn, thuộc hạ cũng mang nó về đây luôn, để dành khi nào cưới vợ thì mang ra lòe thiên hại chơi”

“ Oh! Vậy đây là quà cưới của ngươi à, vậy ngươi cứ giữ lấy đi” Ngọc Phong nét mặt kỳ quái, trả dây cương lại cho Trân Nhân. Ngọc Phong cũng không phải là nhường nhịn gì nhưng bản mặt của tên này đã xấu như vậy rồi, giữ lại Độc Giác Phi Sương Mã để mà tán gái tăng thêm vài phần cơ hội, chứ cứ kiểu này không biết có cô nào thèm theo hắn không nữa. Làm cấp trên của Trần Nhân, Ngọc Phong ít ra cũng phải quan tâm một tí đến đời sống sau này của hắn chứ.

“ Quầy! Phong thiếu làm vậy là có ý gì, ta đã nói rồi, con Độc Giác Phi Sương Mã là ta để dành để cưỡi khi đám cưới mà thôi, chủ yếu là phương tiện rước dâu lòe thiên hạ chơi, chứ không phải quà cưới đâu. Trần Mỹ Nhân ta đây cũng đâu phải là không có người thương” Trần Nhân hiểu ý nghĩ của Ngọc Phong, xụ mặt một đống, bất mãn nói

Ngọc Phong như nghe sấm sét giữa trời quang “ ngươi cũng có người thương rồi cơ á?”

Trân Nhân vẻ mặt lém lỉnh, nhìn trước ngó sau cảnh giác, rồi kề sát lổ tai của Ngọc Phong, nói nhỏ “ ngài không biết chứ, ta chính là đang theo đuổi nữ thủ lĩnh duy nhất của cúng ta, Phạm Liên Châu đấy. Mà hình như nàng ấy cũng có thích ta nữa, ngài thấy chúng ta có hợp không, hí hí hí!!!”

“ Hử, Phạm Liên Châu, không phải cứ mỗi lần ngươi đưa cái bản mặt béo mập đến gần nàng đều bị đánh một trận tơi tả hay sao, điều này tất cả mọi người ai mà không biết” Ngọc Phong trên mặt ghi rõ hai chữ không tin, nói

Nhưng Trần Nhân cũng không có gì là khó chịu, hắn cười hắc hắc vô cùng đê tiện “ ngài còn chưa biết câu đánh là thương, mắng làm yêu hay sao. Cả dong binh đoàn nàng không đánh ai nhiều lần cả, chỉ đánh có ta là không biết chán, không phải nàng đã yêu thương ta say đắm rồi sao, hỉ hỉ hỉ!!!!”

‘ Đó là tại bọn chúng không có lỳ như ngươi, bản mặt cũng không có dày như ngươi, cuối cùng bọn chúng càng không thích bị ăn đòn như ngươi a!!!” Ngọc Phong nghĩ thâm, hắn cũng không muốn nói ra đả kích Trần Nhân a, cuộc sống mà, mơ một một tý cũng tốt.

“ Vậy ta đi đây, ngươi cố gắng mà quản lí dong binh đoàn cho tốt, bye” Ngọc Phong vổ vai Trần Nhân một cái rồi leo lên lưng Độc Giác Phi Sương Mã, hướng cửa thành phía tây mà chạy, chỉ trong thoán chốc đã không còn bóng dáng.

Bình Luận (0)
Comment