Định Phong thành, diện tích hơn một nghìn cây số vuông cùng với hơn trăm vạn dân, là một trong năm đại thành thị của Đại Việt đế quốc. Là nơi giao nhau của hai con sông khổng lồ là Cửu Long cùng sông Hồng nên giao thương mậu dịch cực kỳ thịnh vượng, là một trong thập đại thành thị của Đại Việt đế quốc. Khác với thành Vụ Đô, thành Định Phong không hề có tường thành bao quanh, thay vào đó, xung quanh thành phố có rất nhiều tháp canh cao hơn ba mươi mét dùng để cảnh vệ.
Nơi này cũng là nơi tọa lạc của lục đại gia tộc hùng mạnh gồm Châu gia, Đỗ gia, Phan gia, Quân gia, Lan gia và Dương gia. Mỗi đại gia tộc như thế đều có thể lực gấp cả trăm lần Hắc Lang dong binh đoàn của Ngọc Phong, là đỉnh tiêm của những thế lực cấp hai.
Trên con đường quốc lộ to lớn dẫn vào thành Định Phong, dòng người di chuyển vô cùng tấp nập, đa số là các thường đội vận chuyển hàng hóa cùng các xe ngựa chở nông sản của nông dân, ngoài ra còn có rất nhiều khách bộ hành.
Lúc này, Ngọc Phong cũng đang cưỡi Độc Giác Phi Sương Mã lướt đi như bay trong dòng người đông đúc, tuy nhiên cho dù hắn chạy rất nhanh đi chăng nữa cũng không hề qua quẹt bất kỳ một ai cả, vô cùng quỷ dị.
Ngồi trên lưng ngựa, nhìn tòa thành thị gần trong tầm mắt, Ngọc Phong cảm khải “ đi xa bốn năm trời a, cuối cùng cũng về lại nơi này”. Nếu không phải cần có Máy Bay để đến đế đô, hắn cũng không hề có ý định quay trở lại ngôi thành thị này tuy nhiên khi đến nơi rồi, thì tâm hồn hắn dường như hơi xao động cùng một chút hoài niệm.
“ Đây là nơi người lớn lên à tiểu Phong” tiểu hồ ly Tinh Tinh tò mò hỏi
“ Đúng vậy, ta đã sống ở đâu gần mười hai năm trời a, cũng không phải là ngắn đâu, không ngờ khi trước nơi này chỉ là một tiểu thành mà thôi, qua vài năm đã thành một đại thành thị rồi” Ngọc Phong nói.
Nhưng thực ra khi trước Định Phong cũng không phải là một tiểu thành, nó đã tiếp cận đến giới hạn của một tiểu thành thị rồi. Chỉ là lúc đó Ngọc Phong còn nhỏ nên không hiểu biết tường tận mà thôi.
Bổng nhiên có một tiếng chửi rũa hấp dẫn sự chú ý của Ngọc Phong, giọng nói này hắn dường như nghe rất quen thuộc, không phải là loại đã nghe ở đâu đó mà là giọng nói quen thuộc nằm sâu trong ký ức.
Cách đó không xa phía trước, có một đám người đang tụm năm tụm ba, bàn tán xôn xao.
“ Tại sao hai thiếu gia của Đỗ gia lại đánh người của Châu gia vậy?”
“ Hai tên thiếu gia của Đỗ gia kia ta có biết, chính là hai tên chuyên ăn chơi trác tán nổi tiếng trong thành đấy, tu vi không đâu vào đâu cả”
“ Đúng vậy, nghe nói hai tên đó hai mươi mấy tuổi rồi mà tu vi chỉ có nhất tinh hay nhịn tinh Khí Linh mà thôi, đến cả ta cũng không bằng”
“ Xuỵt, nói bé thôi, coi chừng vạ từ miệng mà ra, dù gì thì hai tên đó cũng là thiếu gia của đại gia tộc a”
“ Lo gì chứ, không thấy bọn hắn còn đan bận đánh cái tên phế vật của Châu gia hay sao”
“ Phế vật Châu gia, có phải là nhị thiếu gia của Châu gia hay không, nghe đâu hắn không thể tu luyện linh khí được nữa a”
Ở giữa đám người, hai người thanh niên quần áo đẹp đẽ, trên ngực áo có thêu một chữ Đỗ to tướng, mới nhìn sơ qua thôi cũng biết là con nhà thế gia, đang đánh đấm túi bụi một người thanh niên khác. Người thanh niên bị đánh ăn mặc cũng vô cùng sang trọng nhưng hiện nay cả người đã lấm lem bùn đất, bên tay áo của hắn có thêu một chữ Châu, dáng người hắn lại vô cùng yếu ớt, gầy gò, hắn chỉ biết nằm im đó co ro, hay tay ôm lấy đầu, miệng liên tục chửi rũa.
“ Con bà các ngươi nhá, đồ chó đẻ, đứa nào đánh ông đều là đồ chó đẻ!!! Cả nhà Đỗ gia đều là đồ chó đẻ”
Hắn càng chửi lớn thì hai tên thanh niên kia xuống tay càng mạnh, mỗi một quyền giáng xuống hầu như đều dùng toàn lực. Chỉ có điều hai tên đó cũng chỉ đánh bằng sức mạnh thân thể mà thôi, chứ không có vận dụng linh khí cho nên có đánh như thế nào, cũng không thể đánh chết được người thanh niên ốm teo kia.
]
Bọn hắn là thiếu gia Đỗ gia thì tên kia cũng là thiếu gia Châu gia, cho dù chỉ là một tên phế vật không thể tu luyện thì cũng là con ruột của đương kim gia chủ Châu gia. Bọn hắn có thể kiếm chuyện đánh đập hắn một chút chứ không thể xuống tay hạ sát được. Nếu không, có thể sẽ gây nên cuộc đại chiến giữa hai đại gia tộc trong thành a, đó là điều mà hai tên ăn chơi trác tán như bọn hắn không thể gánh chịu được.
“ Thằng phế vật như ngươi mà cũng đòi chửi chúng ta sao, ta cho ngươi chửi nè, chửi nè!” Một tên thanh niên Đỗ Gia nhắm vào mặt người thanh niên nhỏ gầy mà đạp tới tấp, mỗi lần bàn chân giáng xuống đều nghiến răng nghiến lợi.
“ Hừ ta phế vật là do quái bệnh mà thôi, không như hai người các ngươi, thân thể khỏe mạnh mà chẳng làm ăn được mẹ gì, nếu là ta thì ta đã đập đầu vô đống cức mà tự tử lâu rồi” người thanh niên ốm teo cho dù bị đá tới tấp vẫn mạnh mồm, độc miệng chửi rũa không ngừng.
“ Đã thế ta cho ngươi biết phế vật như ta có thể làm gì ngươi, hắc hắc” dứt lời, tên thiếu gia Đỗ gia còn lại tháo dây nịt ra, vén quần xuống, chuẩn bị tè lên người thanh niên ốm yếu.
Tuy nhiên hắn con chưa kịp móc tiểu đệ đệ ra thì đã có một tiếng nói vang vọng không trung “ dừng tay!”
Chỉ thấy Ngọc Phong lướt qua đám đông như một cơn gió, đến bên cạnh người thành niên gầy yếu, tay biến thành chưởng, đẩy mạnh hai tên thiếu gia Đỗ gia ra ngoài. Hắn không muốn làm lớn chuyện nên ra tay cũng không mạnh lắm, hai tên thiếu gia kia chỉ bị đẩy lùi năm sáu bước mà thôi.
Đang chuẩn bị làm chuyện đại sự lại bị một thằng không biết ở đâu chui ra phá đám, một trong hai tên thiếu gia của Đỗ gai liền tức giận quát lên “ tên chó nào đuôi mù dám phá hư chuyện tốt của ta thế hả, người đâu, bắt hắn lại cho ta”
“ Rõ, thưa thiếu gia!” mấy tên hộ vệ đứng sau lưng hắn liền đáp lời, lần lượt xông về phía Ngọc Phong, tên nào tên nấy đều bộc phát linh khí mạnh mẽ, tu vi đều trên ngũ tinh khí linh cả, đặc biệt trong đó còn có một trung niên nhân râu ria xồm xoàng có tu vi khí hồn.
Sau khi đẩy hai tên Đỗ gia kia ra, Ngọc Phong liền vươn tay, bắt chặt bả vai của người thanh niên ốm yếu, kéo hắn dậy, cười hỏi “ này, ngươi có phải là Châu Thanh Thiện không?”
Người thanh niên ốm yếu thấy có người ra tay trợ giúp thầm hô may nắm không thôi, hắn bị đánh vài cái thì không sao chứ bị tè lên người thì không biết phải làm thế nào a. Sau khi đứng dậy, nhìn gương mặt người thanh niên vừa cứu hắn, Thanh Thiện liền ngẫn ngơ “ đẹp quá!”.
Nhìn gường mặt của tên thanh niên ôm yếu đờ đẫn, Ngọc Phong cũng rất bất đắc dĩ, đẹp trai quá nó cũng không tốt a. Hắn lấy tay vổ cái bép lên khuôn mặt của người thanh niên, hỏi lại lần nữa “ ta hỏi ngươi, có phải ngươi tên là Châu Thanh Thiện không?”
Bị ăn một cái tát của Ngọc Phong, Thanh Thiện cũng đã tỉnh táo lại phần nào, hắn nhìn Ngọc Phong gật gù cái đầu nhưng sau đó lại hét lớn “ cẩn thận phía sau!”
Mấy tên hộ vệ của Đỗ gia lúc này đã xống đến gần Ngọc Phong, kẻ tung quyền, người tung cước, thanh thế vô cùng to lớn. Nhưng Ngọc Phong sao lại để cho bọn chúng thực hiện ý đồ chứ, hắn nhẹ nhàn lướt người qua một bên, kiếm xuất khỏi vỏ “ Phong Hoa”.
Xoẹt xoẹt xoẹt , hàng loạt tiếng dao cắt vào thịt lần lượt vang lên, ngay sau đó, tám cái lỗ tai dính đầy máu tươi văng lên không trung. Chỉ trong một lần hô hấp, Ngọc Phong đã chắt đứt một bên lỗ tai của tám tên hộ vệ, kể cả tên có tu vi nhất tinh Khí Hồn cũng không thể tránh thoát.
Bị cắt mất lỗ tai, tám tên hộ vệ liền đau đớn kêu la thảm thiết, ánh mắt nhìn Ngọc Phong hiện lên vẻ sợ hải không thể che dấu. Không chỉ bọn hắn, cả hai thiếu gia Đỗ gia, Thanh Thiện cùng với tất cả mọi người xung quanh đều nhìn Ngọc Phong với ánh mắt không thể tin nổi.
Sau khi cắt đứt lỗ tai của tám tên hộ vệ, Ngọc Phong mặt không đổi sắc, tra kiếm vào võ, đồng thời nắm lấy cổ áo của Thanh Thiện, lướt nhanh qua đám người, leo lên ngựa, chạy một mạch vào bên trong thành. Cả quá trình đều vô cùng trơn tru như đã có luyện tập từ trước vậy.
Thanh Thiện được Ngọc Phong đặt nằm trên yên ngựa, nhìn Ngọc Phong chân thành nói “ đa tạ huynh đệ đã giúp ta thoát khỏi bọn chúng, nhưng người vì ta mà đắc tội với Đỗ gia thì không đáng đâu”
Thanh Thiện biết, nếu Ngọc Phong chỉ đứng ra can ngăn thì không sao, nhưng đằng này, hắn đã ra tay tấn công người của Đỗ gia, trước sau gì thì hắn cũng sẽ bị truy nã toàn thành mà thôi.
Nghe Thanh Thiện nói thế, Ngọc Phong không có vẻ gì là lo lắng, khuôn mặt hắn hiện lên nét cười, hỏi “ có thật người tên là Châu Thanh Thiện, nhị thiếu gia của Châu gia hay không?”
Tuy không hiểu tại sao, Ngọc Phong lại liên tục hỏi mình vấn đề này nhưng Thanh Thiện vẫn lên tiếng xác nhận “ đúng vậy, ta chính là Châu Thanh Thiện, không lẽ chúng ta quen biết nhau hay sao?”
“ Đương nhiên rồi, quen biết thân nữa là đằng khác, người nhìn cái này nè, nhận ra không” Ngọc Phong nở nụ cười, chỉ vào hình xăm, đôi tai thỏ bên khóe mắt trái, nói. Theo cánh tay của Ngọc Phong, Thanh Thiện cũng đã chú ý hình xăm đôi tai thỏ kia, bổng nhiên một loạt hình ảnh từ quá khứ lướt qua bên trong đầu của hắn làm cho hắn ngẫn ngơ.
“ Thế nào, nhận ra ta chưa hả? Thiện còi!” Ngọc Phong nở nụ cười rạn rỡ, không ngờ qua bao nhiêu lâu, hắn lại được gặp tên bạn thân thiết khi xưa ngay khi về thành. Thanh Thiện chớp chớp đôi mắt, môi rung rung, khó tin nói “ ngươi, người chính là Ngọc Phong, là Ngọc Phong phải không, Ngọc Phong học lớp E trường tiểu học khí sư Hồi Phong I ?”
“ Hắc hắc, nhận ra rồi hả, người đợi tý, ta tìm một tửu lâu, hai huynh đệ chúng ta từ từ tâm sự a” Ngọc Phong kéo chặt dây cương, tăng nhanh tốc độ.
Chỉ khoảng mười mấy phút sau, hai người Ngọc Phong và Thanh Thiện đã đến một tửu lâu trong thành.
Ngọc Phong rót cho Thanh Thiện một ly rượu đỏ, cười nói “ cũng đả bốn năm rồi nhỉ, dáng vẻ của người vẫn như thế, không có thay đổi gì cả, ta mới nhìn là nhận ra ngay”
Thanh Thiện lúc này cũng đã nhận ra người thanh niên tuấn mĩ trước mắt chính là người bạn thuở nhỏ của mình, hắn cầm ly rượu lên một ngụm uống sạch, nở nụ cười vui sướng, nụ cười này đã lâu lắm rồi đã không còn xuất hiện trên gương mặt gầy gò của hắn “ ngươi thì thay đổi thật nhiều a, cả về ngoại hình lẫn khí chất, nếu mà không có cái hình xăm kia, ta cũng không thể nào tin ngươi lại là Ngọc Phong được a. Mà khi đó ngươi bổng nhiên biến mất tăm hơi, không để lại một dấu tích gì làm ta lo lắng quá chừng, ta cứ nghĩ người đã chết trong vụ nổ lớn năm đó chứ”.
Nghe về vụ nổ lớn, Ngọc Phong cũng đã đoán ra đó là việc gì rồi, đó không phải là lúc mẹ hắn giết Phan Văn Tuyệt hay sao.
“ À lúc đó nhà ta có chuyện gấp nên đã chuyển đi, xin lỗi vì không thông báo cho ngươi một tiếng nhé” Ngọc Phong vẻ mặt hối lỗi nói.
Nhưng sáu đó, ấn đường hắn hơi nhíu lại, hỏi “ nhưng là lúc nãy tại sao hai tên Đỗ gia kia đánh người vậy, với lại tai sao mọi người lại gọi ngươi là phế vật chứ, không phải khi xưa người là thiên tài danh tiếng cả thành Định Phong hay sao?”
Nghe Ngọc Phong hỏi vậy, Thanh Thiện cũng chỉ biết thở dài ngao ngán “ thiên tài gì chứ, cũng chỉ là chuyện bốn năm về trước mà thôi, hôm nay ta đã không còn là thiên tài nữa rồi, có chi chỉ là một phế vật không thể tu luyện mà thôi”
Ngọc Phong càng nhíu mày sâu hơn, gằn giọng hỏi “ tại sao lại không thể tu luyện được chứ, hay là ngươi bị người khác ám toán?”. Nói dứt câu, sát khí bên trong người Ngọc Phong đã bắt đầu xao động, hắn sẽ không tha cho bất cứ ai dám hãm hại huynh đệ của hắn, không một ai.
Thanh Thiện thấy khí thế của Ngọc Phong dân cao liền cười xòa, nói “ không có ai ám toán ta cả đâu, ta tự nhiên chính là bị như vậy. Ngươi không cần tức giận như vậy đâu”
“ Hử, tự nhiên không tu luyện được, nói rõ ra ta nghe thử xem” Ngọc Phong vẻ mặt bình tĩnh trở lại nhưng giọng nói lại hơi lo lắng.
“ Chuyện này trong cái thành Định Phong ai mà không biết chứ. Số là sau khi ngươi mất tích một năm, toàn bộ linh khí trong cơ thể ta bổng dưng trong một đêm liền tiêu tan toàn bộ a, tuy ta vẫn còn y nguyên tu vi nhất tinh Khí Linh nhưng không thể vận dụng linh khí được. Cứ mỗi lần ta hấp thu linh khí vào cơ thể thì chỉ trong vài hơi thở, toàn bộ linh khí đều bị tiêu thất một cách quỷ dị. Hiện tượng này cũng đã kéo dài từ đó cho tơi bây giơ, ròng rã ba năm. Cha của ta đã mời Ngô Thu Vân đại nhân đến xem bênh giúp nhưng cũng không biết ta bị cái gì a. Về sau, cha của ta cũng đã dùng một lượng lớn kim tệ mời thêm vài vị khí sĩ từ các thành thị khác đến để kiểm tra cho ta nhưng cũng cho ra một kết quả y hệt nhau, ta là bị quái bệnh, không có cách chữa” Thanh Thiện vừa nói vừa tự rót cho mình một ly rượu, ngửa cổ uống sạch.