Bất Tử Nhãn

Chương 99 - Châu Gia Hội Nghị

“ Đại trưởng lão nói đúng, cho dù Thanh Thiện có khôi phục khả năng tu luyện thì cho dù với thiên phú xưa kia cũng không thể nào lấp đầy khoản cách ba năm a” Nhị trưởng lão Châu Văn cũng ngay lập tức phụ họa. Nếu Châu Thanh Thiện không khôi phục khả năng tu luyện thì người có khả năng leo lên chức vị gia chủ nhất chính là cháu của lão, Châu Khánh. Hắn hiện nay chính là người mạnh nhất trong lớp trẻ Châu gia a.

Nghe thế, Châu Thanh Thần cũng không có vẻ gì là lo lắng cả, hắn bình đạm nói “ điều đó thì các vị trưởng lão cứ yên tâm, vị khí sĩ chữa bệnh cho Thiện Nhi đã nói rằng, hắn thật ra không phải là bị quái bệnh mà là Tượng Khí đang trong quá trình lột xác nên đã hút hết tu vi của Thiện Nhi. Cho nên tất cả những linh khí mà Thiện nhi tu luyện được hoàn toàn không hề mất đi mà ẩn chứa bên trong tượng khí. Chỉ cần một khi tượng khí lột xác hóa Điệp thành công, tu vi của Thiện nhi sẽ lập tức bạo phát tăng vọt, bù đắp cho ba năm giậm chân tại chỗ”.

“ Điều đó là không có khả năng a, Thanh Thiện mới bao nhiêu tuổi chứ, mới chỉ có mười sáu mà thôi, làm sao là tiến hành tượng khí lột xác được” Thất trưởng lão, Châu Kinh không thể tin được nói lớn.

Ở xung quanh, tất cả mọi người trong đại điện cũng đã bắt đầu bàn tán xôn xao.

Thường thì tượng khí Đại Trùng muốn lột xác thành Điệp cũng phải đạt đến tu vi Khí Hồn hoặc vượt quá ba mươi tuổi, cho nên khi Châu Thanh Thần nói ra những lời đó, mọi người cũng không thể nào tin, từ ngày thành lập gia tộc cho đến nay chưa hề có một ai lột xác hóa Điệp khi còn ở tu vi Khí Linh cả.

Nhìn biểu hiện ngạc nhiên của mọi người, Châu Thanh Thần càng hài lòng, hắn cười nói “ nói đúng ra quá trình lột xác của tượng khí đã bắt đầu từ ba năm trước, khi Thiện nhi vừa tròn mười ba tuổi. Vì thế cho nên ta mới nói Châu gia sẽ lại xuất hiện một tuyệt thế thiên tài. Các vị nên biết từ ngày thành lập gia tộc cho đến hôn nay đã trải qua hơn bốn trăm năm a, chưa có xuất hiện bất cứ thiên tài nào có thể làm như Thiện nhi cả”. Giọng nói của hắn tràng ngập vui sướng và tự hào.

Lời nói của Châu Thanh Thần như một quả boom nổ trong đại điện, dấy lên một làng sóng tranh luận cực kỳ gay gắt.

“ Vậy không phải với thiên phú như thế này của Thanh Thiện, hắn có khả năng sẽ tiến cấp Khí Tôn luôn chứ?”

“ Ta không nghĩ như vậy a, mấy vị gia chủ đời trước cũng được mệnh danh là thiên tài khi còn trẻ mà cũng chỉ đến Khí Tông mà thôi!”

“ Người thì biết cái gì, mấy vị gia chủ tu luyện đến Khí Hồn mới bắt đầu lột xác, còn hắn thì chỉ mói Khí Linh đã lột xác rồi, chắc chắn sẽ vượt qua các vị gia chủ, đạt đến tầng thứ Khí Tôn, đỉnh tiêm của Bát Quốc cương vực này”

“ Cũng không có gì chắc chắn hắn sẽ tu luyện đến Khí Tôn cả, đây dù sao cũng chỉ là dự đoán mà thôi”

“ Dù sao có hy vọng còn hơn không chứ, một khí Thanh Thiện đến cấp bật Khí Tôn thì cả thành Định Phong này sẽ hoàn toàn thuộc về chúng ta”

Nghe những lời bàm tán trong đại điện, nhị trưởng lão Châu Văn càng nghe càng thấy chói tai, hắn đập tay xuống bàn, tức giận quát lớn “ tất cả câm miệng, đây là nghị sự điện chứ không phải là cái chợ, không được làm ồn!”. Nói rồi hắn quay người nhìn Châu Thanh Thần, nói lớn “ những điều gia chủ nói đều là lời nói của vị khí sĩ mà ngài mời về, hay là ngài hãy mời vị đại nhân đó ra đây, chúng ta cùng bàn luận thử để chứng minh tất cả đều là sự thật a, ta nghĩ mọi người cũng đồng ý như vậy!”

“ Nhị trưởng lão nói cũng đúng, kính xin gia chủ hãy mời vị đại nhân đó lại đây!” Tam trưỡng lão Châu Vũ Liêm cũng lên tiếng nói.

]

“ Ta cũng nghĩ là như vậy! Đồng thời cũng mời đại sư Ngô Thu Vân để kiểm chứng luôn một thể, tránh cho có điều gì sai sót, chúng ta lại mừng hụt!” đại trưỡng lão đạm mạc cất lời, từ trong lời nói của hắn có thể nghe ra giọng điệu không mấy tin tưởng Châu Thanh Thần. Mà cũng đúng thôi, khí sĩ cấp ba duy nhất trong thành, đại sư Ngô Thu Vân cũng không tìm ra bệnh tình của Thanh Thiện là như thế nào thì sao một vị khí sĩ vô danh mà gia chủ mời tới có thể chữa được chứ.

Mấy vị trưởng lão nghe thấy thể cũng gật gù không thôi “ vẫn là đại trưởng lão anh minh!”

Ngồi trên ghế gia chủ, Châu Thanh Thần cũng không ngạc nhiên mấy khi đại trưởng lão lại nói như vậy, nếu là hắn, hắn cũng sẽ làm như thế mà thôi. Châu Thanh Thần quát lớn “ người đâu, mau đến mộc ốc của Thiện Nhi mời vị khí sĩ đại nhân ấy đến đây, nhớ là phải cư sử đúng mực! Đồng thời cũng đi mời Ngô Thu Vân đại sư đến đây luôn.”

“ Tuân lệnh thưa gia chủ!” một tên hộ vệ đứng bên ngoài đại điện, hét to đáp lời rồi quay người chạy nhanh.

Hiệu suất làm việc của mấy tên thủ vệ cũng vô cùng nhanh, chỉ vài phút sau, hắn đã dẫn Ngọc Phong cùng với Thanh Thiện đi vào nghị sự điện. Lúc này Ngọc Phong không còn để mặt trần nữa mà lại đeo một cái đấu bồng, che đi gương mặt của hắn, đồng thời cũng thay đổi một bộ quần áo khác, từ trên xuống dưới chỉ một màu đen. Khi nghe tên thủ hạ bảo Châu Thanh Thần cho mời hắn đến đại điện là hắn đã đoán được chuyện gì đang xảy ra rồi nên hắn mới che mặt đi. Khuôn mặt trẻ măng lúc này chính là bất lợi lớn nhất của hắn.

Ngọc Phong đi vào đại điện liền nhận thấy có vô số ánh mắt quét qua quét lại trên người mình, ẩn ẩn trong đó còn có một chút áp lực nhàn nhạt. Tuy nhiên hắn là ai chứ, một tý áp lực đó làm sao có thể gây khó dễ cho hắn được. Ngọc Phong cứ thể như tản bộ trong sân, đến ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Châu Thanh Thần, đây cũng là chiếc ghế mà Châu Thanh Thần vừa cho người chuẩn bị. Ở phía đối diện Ngọc Phong cũng có một chiếc ghế y như thế, chắc là dành cho Ngô Thu Vân.

Châu Thanh Thiện thì ngồi tại hàng ghế dành cho con cháu trong gia tộc, nhưng không biết vô tình hay cố ý, cái ghế ấy lại ở bên cạnh Châu Song.

Sau khi Ngọc Phong yên vị không lâu, Ngô Thu Vân cũng đã đến, hắn ta bước vào đại điện khách sáo chào Châu Thanh Thần và mấy vị trưởng lão rồi ngồi đối diện Ngọc Phong. Trên đường đi hắn cũng đã nghe tên hộ vệ kể sơ qua về đầu đuôi câu chuyện. Hắn rất tò mò muốn biết vị khí sĩ nào có thể chữa khỏi được quái bệnh mà hắn đã bó tay.

Thấy Ngọc Phong cùng Ngô Thu Vân đã yên vị, Châu Thanh Thần cất lời “ theo như ý muốn của mấy vị trưởng lão, ta đã mời cả hai vị khí sĩ đến đây để đối chứng. Xin giới thiệu, vị này tên là Ngọc Phong, là một khí sĩ cấp ba mà ta tình cờ gặp được”

Nghe Châu Thanh Thần giới thiệu, mấy vị trưởng lão cũng làn lượt gật đầu chào hỏi, tuy còn có nhiều điều hiềm nghi nhưng bọ hắn cũng không muốn đắc tội một vị khí sĩ cấp ba a.

Còn Ngôi Thu Vân thì sau khi nghe Châu Thanh Thần nói, ánh mắt đều tập trung lên người của Ngọc Phong, dường như muốn nhìn thấu tâm thần của Ngọc Phong vậy. Xung quanh hắn, một dao động tinh thần dần dần lang rộng, bao trùm Ngọc Phong vào bên trong. Đây là kĩ năng mà bất kỳ vị khí sĩ nào cũng biết, linh hồn tham trắc. Kỹ năng này chủ yếu là dùng để kiểm tra ngoài ra còn có thể dùng để công kích linh hồn của đối phường. Tuy nhiên lúc này hắn ta cũng không có ý định tấn công một vị khí sĩ không rõ danh phận như Ngọc Phong. Hắn chỉ muốn kiểm tra một chút có phải Ngọc Phong là khí sĩ cấp ba thật hay không thôi.

Ngọc Phong dường như cũng phát dát ra hành động của Ngô Thu Vân, ánh mắt hắn sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào Ngô Thu Vân, hừ lạnh một tiếng. Tinh thần lực của hắn tụ thành một làng sóng đánh văn tinh thần lực của Ngô Thu Vân trở về. Hắn cũng không có ý muốn gây hấn với Ngô Thu Vân nên chỉ đẩy hắn trở về mà thôi, nếu là bình thường sẽ không chỉ đơn giản như vậy, hắn không phải là ai muốn chọc cũng được.

Ngô Thu Vân ngồi trên ghế cũng một phen giật mình sợ hãi, vừa rồi hắn đã cảm nhận được một lượng tinh thần cường đại đáng bật hắn về. May mà vị khí sĩ áo bào đen kia không có ý công kích hắn nếu không thì hắn phải nếm phải trái đắng rồi, tinh thần lực mà bị thương thì thời gian tĩnh dưỡng phải vô cùng lâu. Hắn lau mồ hôi rịn trên tráng đứng dậy, ôm quyền hướng Ngọc Phong cuối người “ đa tạ tiền bối đã thủ hạ lưu tình!”

Hành động bất chợt của Ngô Thu Vân làm mọi người trong đại sảnh khó hiểu vô cùng, từ lúc hắn vào đại sảnh cho đến bây giờ cũng chưa đến mười phút, gia chủ cũng chỉ mới giới thiệu sơ qua về danh tính của vị khí sĩ áo bào đen kia mà thôi. Tại sao Ngô Thu Vân lại đứng dậy cung kính tạ lỗi với vị đó chứ, chẳng lẽ tên tuổi của hắn rất nổi tiếng trong giới khí sĩ hay sao? Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu người Châu gia, kể cả Châu Thanh Thần cũng không hiểu mô tê gì cả, hắn còn tưởng sẽ xảy ra một trận long tranh hổ đấu nữa chứ.

“ Ngô Thu Vân đại sư, ngài làm như vậy là?” đại trưởng lão là người cất tiếng đầu tiên. Mọi người trong đại sảnh đều đổ dồn ánh mắt về phía Ngô Thu Vân đợi chờ câu trả lời.

Ngô Thu Vân sau khi tạ tội với Ngọc Phong thì đành cười khổ nói “ cái danh đại sư này ta còn không dám xưng trước mặt Ngọc Phong tiền bối a, các người đừng có làm như vậy”

“ Như thế là thế nào, vị khí sĩ đại nhân này lẽ nào là tiền bối trong giới khí sĩ?” Ngũ trưởng lão Châu Thiên Thanh bật thốt.

“ Ta cũng là lần đầu gặp vị tiền bối này nhưng ta có thể chắc chắn, trình độ của tiền bối cao hơn ta. Ta nghĩ bệnh của nhị thiếu gia có hi vọng rồi a” Ngô Thu Vân thành thật nói, sau đó trở lại ghế ngồi xuống. Ánh mắt nhìn Ngọc Phong có chút chột dạ, từ khi Ngọc Phong hừ lạnh một tiếng kia thì luôn ngồi yên như thế, không hề có bất cứ phản ứng buồn vui nào. Ngô Thu Vân không thể biết được Ngọc Phong đã tha thứ cho hắn hay chưa, đắc tội một vị khí sĩ cấp bốn không phải là chuyện đùa.

Châu Thanh Thần nghe thế liền cười lớn “ nếu Ngô Thu Vân đại sư đã nói như vậy thì chúng ta cũng không cân kiểm tra gì nữa cả, các vị trưởng lão thấy thế nào?”

“ Ngô Thu Vân đại sư đã khẳng định như vậy rồi, thì ta cũng không còn ý kiến gì nữa” nhị trưởng lão đành nói. Cho dù hắn không cam lòng nhưng sự thật vẫn là sự thật, nếu hắn còn cố tình níu kéo, chắc chắn sẽ chọc giận vị khí sĩ thần bí kia, người mà cấp bật còn cao hơn cả Ngô Thu Vân đại sư.

Ngọc Phong cũng không ngờ, hắn chỉ khó chịu hừ một tiếng mà thế cục lại thành ra đơn giản như thế này, hắn còn tưởng phải tranh đấu luyện đan hay cái gì đó nữa chứ. Hắn cất tiếng nói với giọng khàn khàn, không thể nhận ra tuổi tác “ nếu các vị đã không còn dị nghị gì nữa thì Châu gia chủ cùng với mấy vị trưởng lão cũng nên thương lượng đi . Ta cùng nhị thiếu gia có duyên nên có thể ra tay giúp đỡ không cần thu lao nhưng nếu muốn chữa khỏi thì cũng cần lượng lớn dược liệu trân quý a”

Nghe Ngọc Phong nói thế, đại trưởng lão thái độ cũng cung kính hơn một chút, hắn ta hướng Ngọc Phong ôm quyền nói “ không biết các loại dược liệu mà ngài cần là những gì. Nếu Thanh Thiện có thể lần nữa quật khởi, hậu tích bạch phát trở thành một thiên tài thì bao nhiêu tài nguyên, Châu gia cũng có thể bỏ ra”. Đại trưởng lão tuy rằng tính tình khó chịu nhưng tất cả những điều ông ta làm đều vì Châu gia mà thôi, nếu Châu gia lại một lần nữa có thiên tài quật khởi thì chắc chắn ông ta sẽ ủng hộ hết sức.

Không đợi Ngọc Phong đáp lời, Châu Thanh Thần đã giành nói trước “ danh sách dược liệu ta đã có chuẩn bị từ trước rồi, mời mấy vị trưởng lão xem qua”. Nói rồi hắn ta vỗ tay ra hiệu.

Từ bên ngoài, một hàng thị nữ đi vào, trên tay mỗi người đều cầm một tấm bảng gỗ, bên trên có đính một tờ giấy lụa, ghi chi chít chữ. Mỗi vị trưởng lão đều nhận được một tấm bảng.

Thấy tất cả trưởng lão đều chăm chú quan sát danh sách dược liệu, Châu Thanh Thần nghiêm túc nói “ ta đã có thống kê sơ qua, tổng cộng số dược liệu này trị giá hơn năm mươi vạn kim tệ, đối với gia tộc chúng ta cũng là một con số tương đối lớn, nhưng vì tương lai của gia tộc, mong các vị trưởng lão hãy chấp thuận, thay mặt nhi tử ta xin cảm tạ”.

..............................................

Cảm ơn bạn vuthanhkgkg123 đã đề cử nguyệt phiếu cho truyện nhé !!!

Bình Luận (0)
Comment