Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 11

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

Giản Chấn ngẩng đầu lên mỉm cười với bầu trời đêm: “ Lục Tiểu Phương, cô tưởng tôi rảnh rỗi vậy sao?”

“Anh còn không thừa nhận!” Chỉ cần nghĩ đến việc mình bị anh ta đùa giỡn tối nay, Lục Phồn Tinh đã mất hết cả mặt mũi, lửa giận phừng phừng.

Hôm nay quyết sống mái một phen, mặc kệ anh ta là nam thần trong mộng của bao nhiêu người, mặc kệ anh ta được bao nhiêu người mê như điếu đổ, mặc kệ anh ta có bao nhiêu múi cơ. Hôm nay, cô phải phun hết tất cả nước bọt vào anh ta, phun chết anh ta luôn!

“Hình như người cứng mỏ không thừa nhận là cô thì phải!” So ra thì thái độ của Giản Chấn được gọi là dửng dưng: “Chẳng qua tôi vứt một cái phong bì vô dụng đi thôi mà, đâu biết cô lại phản ứng mạnh như thế. Lục Tiểu Phương, nói dối là căn bệnh tâm lý nghiêm trọng đấy, người nên đăng ký đi khám là cô mới đúng.”

Lục Phồn Tinh bị Giản Chấn chặn họng, cô linh cảm lần này đã gặp phải một đối thủ ngang tầm, một đối thủ mặt dày còn hơn cả cô. Trong trận chiến ‘Ai vô sỉ hơn ai’ này, cô nhạy bén nhận ra được rằng lần này, sức chiến đấu của đối phương đã tăng vọt. Xem ra, trước đây là cô đã quá khinh địch.

“Cô bảo tôi chơi cô, thế lúc tôi bị chơi thì tìm ai khóc lóc kể lể đây?” Giản Chấn thủng thẳng móc một xấp giấy vẽ được gấp vuông vắn từ trong túi quần ra, rồi huơ trước mặt cô: “Cô tìm cái này phải không?”

Thứ mình tìm hồi lâu đang ở ngay trước mắt. Lục Phồn Tinh giơ tay muốn giật lấy theo bản năng: “Anh trả lại cho tôi!”

Đáng tiếc, xấp giấy đưa qua đưa lại trước mặt cô lập tức bị giơ lên cao. Lục Phồn Tinh phải ra sức nghển cổ lên mới có thể nhìn thấy chúng. Nhìn thôi cũng đã vất vả chứ đừng nói đến việc giành lại.

Giản Chấn dựa vào chiều cao 1m83 của mình, vô tình chèn ép cô lùn cao 1m66 này. Trong ánh giễu cợt của anh ta toàn là sự thông cảm đối với chiều cao của Lục Phồn Tinh. Lục Phồn Tinh bị người ta trêu chọc như vậy liền tức giận xoay người bỏ đi: “Không đưa thì thôi!”

Dù sao đồ đã không bị xem là rác vứt đi, vẫn yên ổn nằm trong tay anh ta, cô việc gì phải ngớ ngẩn lấy về. Tối nay bị vỗ vào mặt nhiều lần như thế, mặt cô còn chưa đủ đau sao?

“Không cần thì tôi xé nhé!” Sau lưng cô, Giản Chấn lại mở miệng nói với giọng điệu xấu xa.

Lục Phồn Tinh quay người lại, hung dữ lườm Giản Chấn, rồi lại nhìn xấp giấy vẽ trên tay anh ta, như nhìn đứa con của mình đang bị kẻ xấu bắt cóc, trong mắt lóe lên niềm thương tiếc.

“Đây là cô vẽ à?” Giản Chấn thờ ơ hỏi cô.

Lục Phồn Tinh ngập ngừng chốc lát, rồi thành thật đáp: “Không phải, là bạn tôi vẽ.”

Trong thâm tâm cô hi vọng Giản Chấn biết được có một cô gái rất ngây thơ và tốt đẹp đang chịu đựng ốm đau mỗi ngày để vẽ tranh cho anh ta. Nếu anh ta có thể cảm động và quý trọng những bức vẽ đó, cô sẽ vô cùng cảm kích.

Lục Phồn Tinh tưởng Giản Chấn sẽ hỏi tiếp cô rằng “là bạn bè nào?’ Ai dè, người anh em này hoàn toàn không tuân theo kịch bản. Một giây sau, anh ta đã làm một hành động ngay trước mặt cô, khiến cô phải chậc lưỡi.

“Nếu đã không phải là cô vẽ thì tôi xé luôn đây!” Anh ta giơ tay toan xé tan những trang giấy mỏng kia.

Một giây đó, Lục Phồn Tinh có cảm giác không phải Giản Chấn xé những tờ giấy mà là xe đi bảo bối mỏng manh của cô. Thế là cô buột miệng nói ra câu “Đừng xé!”. Giản Chấn quả nhiên dừng động tác. Nhìn vào đôi mắt đầy vẻ đùa cợt của anh ta, Lục Phồn Tinh không thể không làm trái với lương tâm mà thừa nhận rằng: “Là tôi vẽ.”

Vẻ mặt cô rất đỗi rầu rĩ.

Bà trẻ Hứa Duyệt ơi, vì tranh của em, chị đây thật sự gánh lấy tất cả tai họa này vậy. Đợi khi nào em ra viện, không mời chị ăn bữa cơm là thật sự không được đâu.

Nghe thấy chính miệng cô thừa nhận những bức tranh ấy là do cô vẽ, lần này rốt cuộc Giản Chấn nở nụ cười cực kỳ đắc ý như một người thắng cuộc, đoạn cất xấp giấy vẽ vào lại trong túi quần, rồi nói với điệu bộ của người đang ban ơn: “Thầm mến tôi thì cứ nói thẳng ra, cứ lén lút nghĩ một đằng nói một nẻo, sẽ dồn nén thành bệnh đấy. Cô nói có phải không, Lục Tiểu Phương?”

“Vâng vâng vâng, anh nói đều đúng cả!” Lục Phồn Tinh dứt khoát ‘được ăn cả ngã về không’, nhưng thật ra trong lòng đang trợn trừng mắt khinh bỉ vô số lần.

Giản Chấn không mấy hài lòng với thái độ qua quýt của cô. Anh ta bắt đầu giở tính soi mói: “Người nói ‘vâng’ ở đây là Lục Tiểu Phương hả?”

“Vâng!”

“Thế Lục Phồn Tinh thì sao?”

Cuối cùng Lục Phồn Tinh tức lộn ruột bởi thói bới lông tìm vết và sự giàu trí tưởng bở đến cực độ của Giản Chấn, giọng nói cũng cất cao thêm vài phần, đồng thời mang theo cả sự giận dỗi: “Vâng vâng vâng, Lục Phồn Tinh cũng nói ‘vâng’, Giản Chấn anh đẹp trai toàn thế giới. Lục Phồn Tinh thầm mến anh, thầm mến đến độ thiếu anh thì không sống nổi. Được rồi chứ?”

Rốt cuộc Giản Chấn cũng cười. Trong nụ cười này không có sự mỉa mai, không có sự giả đối, chỉ đơn thuần là một nụ cười toát ra bởi tâm trạng vui sướng.

Lục Phồn Tinh không thể nhìn nổi dáng vẻ vênh vang của kẻ chiến thắng này của anh ta, bèn xoay người thở hổn hển bỏ đi. Hôm nay thua đậm trở về, mất hết thể diện, quả là một buổi tối đáng hổ thẹn.

“Này, Lục Phồn Tinh.” Giản Chấn gọi cô lại: “Chính thức tự giới thiệu, tôi tên là Giản Chấn.”

Lục Phồn Tinh cười giả lả: “Rất vui khi được quen biết anh!”

“Lục Phồn Tinh, sống cho tốt vào! Chỉ khi vẫn còn sống mới có thể tiếp tục thích tôi được.” Tối nay Giản Chấn nói nhảm hơi nhiều.

“Anh còn không ngậm miệng lại thì tôi đến phiền chết với anh mất.” Sự bực bội trong lòng khiến cô không cách nào kiềm chế được, lại bất cẩn để lộ bộ mặt thật là fan “dởm”.

Lục Phồn Tinh đi đằng trước, Giản Chấn ung dung thả bước theo sau. Anh ta cậy có đôi chân dài nên vẫn không giữ khoảng cách quá xa với cô. Ra đến cổng lớn của bệnh viện, hai người chạm mặt La Thi và Lí Âu. La Thi và Lí Âu ra khỏi xe là để tìm hai kẻ mất tích bọn họ. Lục Phồn Tinh lại bị đẩy lên xe mà chẳng mấy tình nguyện. Chiếc xe chạy về hướng trường học.

Lục Phồn Tinh cứ giả chết. La Thi nhìn sắc mặt là lạ của cô thì cũng không dám hỏi cô vừa đi đâu. Ban nãy, sau khi Lục Phồn Tinh xuống xe, Giản Chấn cũng nói mình có việc phải ra ngoài, để lại La Thi và Lí Âu trên xe, bốn mắt nhìn nhau.

Sao hai người này đều lộ vẻ kỳ cục thế?

Xe chạy thẳng một mạch đến dưới lầu của tòa nhà ký túc xá. Lục Phồn Tinh bị La Thi kéo một cái, mới rít qua kẽ răng được hai chữ “Cảm ơn”, với vẻ hết sức miễn cưỡng, cứ như thể trong nhà gặp chuyện khó khăn, vô cùng đau khổ.

Gần như là nửa bị ép buộc phải thừa nhận thầm mến Giản Chấn, một người đàn ông nhìn thôi đã ngứa cả mắt, Lục Phồn Tinh rất bất mãn. Chỉ cần vừa nghĩ đến nụ cười vênh váo của anh ta và cả giọng điệu “gọi đòn” kia thì cô đã tức đến ngứa răng.

Chắc chắn anh ta đang khấp khởi mừng thầm: Lục Phồn Tinh cô thanh cao nỗi gì, còn chẳng phải là thích tôi đến chết đi sống lại hay sao. Lần này cuối cùng ông đây cũng ép cô nói ra được tiếng lòng rồi nhé. Tôi xem về sao cô còn thanh cao thế nào?

Lục Phồn Tinh thét lên trong lòng: Tôi thích anh cái rắm ấy. Phiền anh soi gương đi được không?

Lục Phồn Tinh tôi lại ngu tới mức đi thích một anh chàng đẹp hơn mình sao? Tôi sẽ làm loại chuyện tổn hại lòng tự tôn đó ư?

Nhất định là không rồi!

Sáng hôm sau, cô thất thần trong giờ học môn tự chọn là mỹ thuật phương tây, còn lần đầu tiên đăng nhập vào diễn đàn, giở một lượt ghi chép trò chuyện của nhóm ‘Sinh khỉ con cho anh Giản’, những buồn bực tích tụ cả buổi hôm qua đột nhiên liền tiêu tan.

Chẳng có gì phải xấu hổ hết, các em gái thầm mến Giản Chấn có thể xếp một hàng dài từ trường đại học đầu thành phố cho đến trường đại học cuối thành phố. Những em gái nâng anh ta lên tận mây xanh có nhiều lắm. Nếu coi việc giáp mặt thừa nhận thích anh ta là một loại xấu hổ thì còn có rất nhiều em gái xấu hổ cùng cô.

Nghĩ vậy, trong lòng Lục Phồn Tinh dễ chịu hơn nhiều.

Nếu đã muốn ‘đấu’ với anh ta thì cô cứ tốt bụng nhường anh ta thắng một lần đi!

Lục Phồn Tinh không muốn nghe bài giảng, mà lơ đãng mắng Giản Chấn: Bệnh nói dối của tôi cần phải khám bác sĩ thì cái bệnh giàu trí tưởng bở của anh mới là không có thuốc chữa. Được rồi, được rồi, tôi nuông chiều anh, tôi sẽ đợi ngày anh bùng nổ ngay tại chỗ vì cái bệnh giàu trí tưởng bở đó.

Cô vẫn quyết định ít tiếp xúc với Giản Chấn thì hơn. Vừa hay hai ngày này anh ta không đến phòng tập. Lục Phồn Tinh đang cảm thấy thật thoải mái thì bà trẻ Hứa Duyệt lại tìm khó chịu tới cho cô.

Cô nàng gửi tin nhắn Wechat.

Bé Dưa Hấu: Chị ơi, em lại vẽ một bức siêu vừa ý! Vừa ý chưa từng có luôn!!! Chị mang cho anh Giản xem hộ em nhé! Làm ơn, làm ơn đi mà!

Đọc xong tin này, mặt Lục Phồn Tinh nhăn nhó còn hơn cả mướp đắng. Cô thấy mình không thể tiếp tục làm thiên sứ nhỏ bé chuyền giấy nữa. Sự hy sinh đó quá lớn lao, cả thể xác và tinh thần đều bị tàn phá.

Hôm sau không có giờ học, cô xách theo một túi cam mà Hứa Duyệt thích ăn, chạy đến bệnh viện thăm cô ấy.

Vào phòng bệnh, Hứa Duyệt quả nhiên đang nằm bò trên giường tô tô vẽ vẽ, còn vứt rất nhiều bản vẽ hỏng dưới giường. Lục Phồn Tinh nghi ngờ rằng, lúc thi mỹ thuật Hứa Duyệt cũng chưa từng cặm cụi thế này.

“Chị Phồn Tinh!” Thấy cô, Hứa Duyệt cực kỳ phấn khởi, cười tươi như hoa loa kèn: “Em nhớ chị chết đi được!”

“Nhớ chị mới là lạ.” Lục Phồn Tinh đi tới khẽ chọc cô gái nhỏ kia: “Muốn chị làm bồ câu đưa tin cho em còn nghe được.”

“Hì hì, cả hai ạ!” Hứa Duyệt bắt đầu làm nũng: “Chị Phồn Tinh ơi, chị càng ngày càng đẹp ra.”

Cô gái nhỏ dẻo miệng, tâm tình Lục Phồn Tinh tất nhiên là vui hẳn lên. Cô tỉ mỉ quan sát Hứa Duyệt, tinh thần cô ấy đã tốt hơn nhiều so với lần trước cô đến thăm. Tuy sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, nhưng vẻ mặt đã có thêm sức sống, lại là Hứa Duyệt đáng yêu trước kia.

Lục Phồn Tinh biết tỏng điều gì đã khiến tình yêu cuộc sống của Hứa Duyệt lại bùng cháy. Chỉ là như thế thì sẽ không tiện khuyên cô ấy đừng nhờ cô đưa tranh vẽ nữa.

Lục Phồn Tinh lại ngẫm nghĩ, Hứa Duyệt vẽ bao nhiêu tranh, đó là chuyện của cô ấy. Nhưng việc đưa thư lại nằm ở cô. Cũng đã đưa hai lần rồi, sau này đánh lừa chút là được.

“Chị, anh Giản xem tranh của em chưa?’ Hứa Duyệt vội ríu rít hỏi.

“Chắc là xem rồi. Chị nghe thấy anh ta còn nói với bạn là dạo này có một em gái vẽ tranh cho anh ta. Vẽ rất được.” Lục Phồn Tinh lại bắt đầu nói bừa. Lời nói dối vừa ra khỏi miệng, cô liền cảm thấy bệnh nói dối của mình cũng sắp hết thuốc chữa rồi. Nói dối còn trơn tru hơn cả nói thật.

Hứa Duyệt ngây thơ liền dễ dàng tin lời cô nói. Cô ấy cười toe toét: “Tuyệt quá, em biết anh ấy sẽ thích mà!”

Lục Phồn Tinh không nén nổi tò mò: “Duyệt Duyệt, rốt cuộc em vẽ gì cho anh ta đấy?”
Bình Luận (0)
Comment