Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 17

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào trong tòa nhà của khoa sơn dầu. Tiền thân của Học Viện Mỹ Thuật là trường Đại Học Mỹ Thuật. Trong lịch sử hơn một trăm năm của Đại Học Mỹ Thuật đã xuất hiện rất nhiều danh họa trong và ngoài nước. Nhiều họa sĩ sơn dầu nổi tiếng trên thế giới hiện nay đều tốt nghiệp từ Đại Học Mỹ Thuật, hàng năm đã quyên góp không ít cho trường cũ. Vì vậy, chuyên ngành sơn dầu hết sức hào phòng, có hẳn một tòa nhà dành riêng cho sinh viên khoa sơn dầu.

Bước vào bên trong tòa nhà, đập vào mắt chính là không gian đậm chất nghệ thuật, thậm chí trên các bức tường dọc hành lang treo đầy những tác phẩm của sinh viên. Có điều, đã gần 12 giờ đêm nên sinh viên đã về hết, đèn đóm trong tòa nhà hầu như đã tắt, tầm nhìn mờ tối khiến người ta chẳng còn hứng thú để ngắm.

Lục Phồn Tinh giống như người hầu theo sau Giản Chấn suốt một đường thì cũng lườm nguýt anh ta cả một đường.

Hình như Giản Chấn vẫn chưa có ý muốn rời đi. Lục Phồn Tinh trừng mắt với anh ta hết lần này đến lần khác, rõ thật là tức chết đi được. Chẳng lẽ anh ta cho rằng tất cả mọi người đều tràn trề sức lực giống anh ta sao?

“Đi thôi, không có gì đẹp đâu.” Cô giục Giản Chấn.

Anh ta cũng tán đồng: “Đúng là không có gì đẹp, cảm giác không được đẹp bằng tranh cô vẽ. Chủ yếu là bởi vì trong tranh cô vẽ có anh chàng anh tuấn tú tôi đây.”

Lục Phồn Tinh ngán ngẩm.

Thật sự muốn tẩn chết toi gã anh tuấn nhà anh!

Sau khi đi dạo sơ qua một vòng tầng một, Lục Phồn Tinh những tưởng cuối cùng đã có thể rời đi, nhưng cậu cả Lục hào hứng cho câu: “Bình thường cô ngồi vẽ ở đâu?”

Lục Phồn Tinh miễn cưỡng chỉ tay lên tầng hai.

“Đi, đi lên đó xem đi!” Cặp chân dài của anh ta lập tức bước lên bậc cầu thang.

Lục Phồn Tinh chừng như sắp khóc đến nơi, nghĩ thầm: Đàn anh khóa trên à, anh đừng xông lên phía trước nữa, dù thế nào thì anh cũng quay đầu lại nhìn bản mặt muốn khóc của đàn em khóa dưới chút đi, được không hả?

Cô vừa mệt vừa đói lại vừa buồn ngủ, chỉ có thể lên dây cót tinh thần đi theo anh ta đến cùng.

Sau khi vào trong phòng vẽ, Giản Chấn hệt như cậu bé tò mò, nghển cổ nhìn hết cái nọ đến cái kia, ngay cả những bức tượng thạch cao cũng đáng để anh ta ngắm nghía tỉ mỉ. Lục Phồn Tinh ở bên cạnh thì lờ đà lờ đờ, ngáp liên tục. Rốt cuộc Giản Chấn cũng quay đầu lại nhìn Lục Phồn Tinh, lấy từ trong ba lô ra một cái túi rồi ném cho cô.

Lục Phồn Tinh nhìn Giản Chấn với vẻ khó hiểu. Anh ta giả vờ ngắm tranh vẽ, tỉnh bơ nói: “Bôi vào đi, vừa nãy tiện đường mua luôn. Thấy cô vẽ tôi đẹp trai như vậy, thưởng cho cô.”

Lục Phồn Tinh mù mờ, bên trong này có cái gì? Cơn buồn ngủ liền vơi đi một nửa, cô mở túi ra.

Trong túi có cồn i ốt, tăm bông, cồn y tế và băng cá nhân.

Cho nên, những thứ này là để cô xử lí vết thương trên tay mình?

Lục Phồn Tinh nhất thời không biết nên nói gì, nhờ hành động nhỏ bé mà ấm lòng này, cô thậm chí sắp chuyển từ anti fan thành fan của anh ta đến nơi.

“Nhanh bôi vào đi, mặt mũi đã khó coi, trên tay mà có sẹo nữa thì mất hàng tiền tấn đi phẫu thuật thẩm mĩ đấy.”

Lục Phồn Tinh thở dài: Bỏ đi, cứ tiếp tục làm anti fan của anh ta vậy!

Vết thương quả thực cần phải được xử lí, Lục Phồn Tinh cũng không khách sáo với Giản Chấn, nói một tiếng “Cảm ơn”, sau đó bắt đầu khử trùng vết thương.

Vừa rồi vì Lục Phồn Tính lục tìm chìa khóa nên ba lô của cô vẫn vứt bừa trên mặt bàn, khóa kéo đã mở, lộ ra một góc quyển sổ phác họa của cô. Thừa lúc cô cúi đầu không để ý, Giản Chấn nhanh tay lấy quyển sổ ra, thuận lợi tìm được bức tranh cô đã vẽ trộm anh ta.

Nhìn những đường nét gãy gọn trên bức phác họa giống khuôn mặt anh ta như đúc, Giản Chấn không thể không khâm phục kỹ năng phác họa tuyệt vời của Lục Phồn Tinh, cô nhìn trộm anh ta mà cũng vẽ được như này, có thể thấy là kiến thức cơ bản của cô rất vững.

Giản Chấn ngồi xuống bên cạnh Lục Phồn Tinh, liếc nhìn bàn tay mềm mại tinh tế của cô, người làm nghệ thuật chắc hẳn bảo vệ nhất là đôi bàn tay cầm bút của mình.

“Lục Phồn Tinh, bằng chứng đã nằm trong tay tôi, tôi xem cô còn già mồm thế nào?” Anh ta giơ quyển sổ phác họa lên, vẻ mặt rất hả hê: “Không phải là cô nói được làm được sao? Thức thời lấy di động ra thêm số Wechat của tôi đi, xin lỗi tôi trên Wechat thì tôi sẽ không tính toán với cô nữa.”

Nói xong, anh ta cảm thấy vẻ mặt ôn hòa vừa rồi của mình không đủ sức uy hiếp, lại bắt đầu hung dữ: “Mặt của tôi là thứ mà cô có thể tự tiện vẽ hả? Đừng tưởng rằng việc này cứ thế mà đã xong đâu, trí nhớ của tôi tốt lắm.”

Lục Phồn Tinh đã dán miếng băng cá nhân lên miệng vết thương, bấy giờ mới rảnh rỗi để ý đến Giản Chấn, nét mặt không chút hoang mang: “Anh nhìn rõ rồi mà, người tôi vẽ là Ngô Ngạn Tổ, phải cái tay nghề còn non, vẽ không đẹp nên mới trông giống anh đấy thôi.”

Giản Chấn kiên nhẫn nghe cô nói vớ vẩn xong, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười mê người, trong số những người mà anh ta quen biết, cũng chỉ có một mình Lục Phồn Tinh bị người ta bắt thóp mà vẫn có thể ba hoa chích chòe liền một mạch thế này.

“Nghĩ hay nhỉ, còn tiếp tục không thừa nhận đây là tôi, lát nữa đi xuống tôi xé hai cái phong bì kia luôn!” Anh ta thản nhiên nhìn cô.

Người làm nghệ thuật quý nhất chính là tác phẩm mà mình đã dành trọn cả thời gian và tâm trí, có lẽ trong mắt người khác đó chỉ là tờ giấy lộn, nhưng trong con mắt họa sĩ thì tác phẩm của bản thân là vô giá, không chịu được việc bị người khác chê bai.

Và đây chính là điểm yếu của Lục Phồn Tinh.

Quả nhiên, cô không chịu được sự đe dọa này, bèn chớp chớp mắt, cuối cùng từ bỏ sự giãy giụa: “Được rồi, anh chàng đẹp trai vô đối từ xưa đến nay chưa từng có và sau này cũng không có, ở trong tranh chính là anh, được chưa?”

Giản Chấn nhếch miệng cười, huơ huơ di động trong tay.

Tất nhiên, Lục Phồn Tinh hiểu ý ẩn ý của anh ta. Những cô gái khác có thể liều mạng muốn trở thành bạn trên Wechat của anh ta, nhưng Lục Phồn Tinh lại rất không muốn. Người này kiêu căng, khó dây vào, mặc dù cô thường dùng những lời lẽ của mình làm cho anh ta bực bội, nhưng anh ta cũng trêu tức cô không ít, lại còn luôn mang cái vẻ cao hơn người khác một bậc trong câu chữ, ngay cả nói xin lỗi cũng phải tìm bậc thang đi xuống cho bản thân trước đã.

Thế là, cô không lấy di động ra: “Chẳng phải anh muốn tôi xin lỗi anh sao? Không cần phải rắc rối như vậy, bây giờ tôi xin lỗi anh luôn.”

“Đàn anh, em xin lỗi vì đã xúc phạm anh, hi vọng anh rộng lượng tha thứ cho em lần này, lần sau em không dám nữa. Mong anh nhận tác phẩm của kẻ vụng về này, chưa biết chừng ba mươi năm sau, em có thể làm nên thành tựu trong ngành sơn dầu, đến lúc đó dám chắc là đàn anh có thể đem bán được với giá tốt, bức vẽ này xem như món quà nhận lỗi.” Cô lễ phép xin lỗi anh ta, vẻ mặt và giọng điệu khiến người ta không bới móc được.

Nói đoạn, cô chuẩn bị xé trang đó khỏi quyển sổ.

“Quyển sổ đang yên đang lành xé cái gì!” Giản Chấn đen mặt, ngăn hành động của Lục Phồn Tinh lại, rút quyển sổ khỏi tay cô: “Trước khi xé đã được sự đồng ý của chủ nhân trong bức vẽ là tôi đây chưa?”

Lục Phồn Tinh lại có thêm nhận thức mới về độ mặt dày của Giản Chấn, chỉ biết cạn lời nhìn anh ta.

Kết quả, cái nhìn này không “phanh” lại được, ánh mắt cứ như thể bị dính bằng keo dính cường lực, không có cách nào rời khỏi khuôn mặt của Giản Chấn.

Để quan sát khuôn mặt này, thậm chí cô còn đứng dậy, đi tắt hết tất cả đèn trong phòng vẽ, sau đó quan sát đường nét khuôn mặt của anh ta trong bóng tối.

Ánh sáng lờ mờ của ban đêm vừa vặn rọi vào khuôn mặt lập thể, góc cạnh rõ nét của anh ta. Mặt mũi người đàn ông này thực sự rất đẹp, rất bổ mắt.

Giản Chấn dường như bắt được ánh mắt mất hồn của cô ngay lập tức. Anh ta quá quen thuộc với kiểu ánh mắt này, quá nhiều cô gái đã liếc trộm anh ta bằng ánh mắt như vậy. Bình thường, Giản Chấn rất ghét phái nữ nhìn trộm anh ta như thế, nhưng đêm nay anh ta lại rất tận hưởng sự say đắm của cô gái đang ở bên cạnh.

“Có phải sắp ngất vì sự đẹp trai của tôi không?” Giản Chấn nở nụ cười mà anh ta tự cho là quyến rũ nhất: “Cứ nhìn thoải mái, anh không thu tiền đâu, nếu ngất thật thì anh chịu trách nhiệm đưa em đến bệnh viện!”

“Tôi cảm thấy khuôn mặt này của anh…” Lục Phồn Tinh híp mắt lại, nói bỏ lửng.

“Mặt tôi làm sao?” Giản Chấn bị khơi dậy trí tò mò, thầm chờ mong những lời khen tiếp theo của cô.

“Khuôn mặt này của anh ấy mà, đặt ở cổ đại sẽ là nhân vật bị cướp vào cung làm người đàn ông được sủng ái, thái hậu già rồi quả phụ, công chúa gì đó sẽ thích… kiểu như anh. Ờ, kiểu gì nhỉ?”

Còn ngầm chế nhạo anh ta là “trai bao”.

Giản Chấn tức đến méo cả miệng, đang định nổi cơn tam bành thì ngẫm nghĩ lại, thầm mắng bản thân ngu ngốc, chẳng phải là anh ta đang muốn bắt cô thêm số Wechat sao? Lục Phồn Tinh nói lan man, kéo chủ đề chạy đến tận đâu rồi?

Suýt nữa đã rơi vào bẫy của cô!

Giản Chấn, người luôn thuận lợi trong vòng tròn của phái nữ lại đang có cảm giác thất bại sâu sắc, chỉ có phái nữ muốn thêm Wechat của anh ta mà không thêm được, nhưng không ngờ kết quả anh ta cũng có ngày thật sự nếm được mùi vị này. Hiếm khi muốn thêm Wechat của một cô gái, mà cô gái này lại là cục xương cứng khó xơi. Nếu cô đang chơi trò lấy lùi làm tiến thì anh ta không thể không thừa nhận rằng chiêu này của cô quả thực cao tay, cô đã thành công khiến anh ta không thể không thêm cô làm bạn bè trên Wechat. Anh ta cũng muốn cho cô nếm thử mùi vị sau khi bị xóa.

Ánh mắt sắc bén của Giản Chấn nhìn chằm chằm vào Lục Phồn Tinh, hiển nhiên là sự bất mãn đối với cô đã tích tụ lên đến đỉnh điểm.

“Lục Phồn Tinh, nói đùa cũng phải có mức độ, cô quá trớn rồi đấy biết không? Đây là thái độ của cô với đàn anh mà cô thích sao?”

Đây chính là giọng điệu nghiêm túc của anh lớn dạy bảo em gái nhỏ, Lục Phồn Tinh sửng sốt, chợt nhận ra bản thân quả thật đã nói năng hơi suồng sã nên không dám ho he nữa.

“Xin lỗi đàn anh ạ!”

“Bớt xin lỗi đi, lấy di động ra. Ban nãy tôi không tìm thấy cô, phải chạy một vòng khắp trường đấy.”

Người ta đã ra vẻ đàn anh khóa trên lạnh lùng kiêu ngạo, Lục Phồn Tinh bỗng nhiên chẳng còn cách nào để từ chối nữa, đành lề mề lấy di động ra. Cô đang định ấn mở Wechat thì chợt nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ ngoài cửa truyền tới, hình như một nam một nữ đang tranh cãi gì đó.

Người đàn ông nói: Phỉ Phỉ, chúng ta đừng liên lạc nữa, hiện giờ vợ anh đã nghi ngờ anh rồi.

Người phụ nữ nói: Thầy Giang, thầy li hôn đi mà! Em xin thầy, rời xa thầy em sẽ chết mất…

Lục Phồn Tinh sởn hết cả gai ốc, cô quá quen với giọng nói của hai người này.

Một người là cô bạn học cùng lớp với cô - Mâu Nhã Phỉ, một người là thầy giáo dạy phác họa của lớp cô - Giang Tuần.

Cho nên, đây là bạn cùng lớp với cô đang chơi trò “tình yêu thầy trò” với thầy giáo đã có vợ của lớp cô hay là màn ngoại tình cộng thêm tình yêu thầy trò?

Lục Phồn Tinh ngu người luôn.

Hiển nhiên là Giản Chấn cũng đã nghe thấy tiếng tranh cãi ngoài cửa. Anh ta nhíu mày, nghĩ bụng: Đôi này to gan phết, tưởng ban đêm trong tòa nhà không có ai, thậm chí còn không kiểm soát cả tiếng cãi nhau.

Nhưng lại vẫn còn sót hai con cá lọt lưới là anh ta và Lục Phồn Tinh.

Cặp đôi ngoài cửa cãi cọ dai dẳng không nghỉ. Người phụ nữ khóc thút thít, người đàn ông bấy giờ mới nhắc: “Em nhỏ giọng thôi, chúng ta tìm phòng học nói chuyện.”

Lục Phồn Tinh và Giản Chấn đưa mắt nhìn nhau. Cô hoảng hốt mở to hai mắt, hai người ở ngoài cửa đang đi về phía phòng vẽ tranh này.

Nếu bị họ phát hiện thì cô chắc chắn sẽ bị “diệt khẩu” đúng không? Còn cả điểm số môn phác họa học kỳ này của cô nữa chứ…. Tóm lại cô mà bị phát hiện thì sẽ chết rất thê thảm luôn…

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lục Phồn Tinh túm lấy ba lô của mình rồi đá cái túi Giản Chấn đã đưa cho cô khi nãy vào đằng sau bức tượng thạch cao, cũng không bận tâm đến sự ngại ngùng giữa nam và nữ, cứ thế túm lấy tay Giản Chấn một cách thô bạo, sốt ruột ngó một lượt xung quanh, trong phòng không có gì có thể che chắn. Khi nhìn thấy tấm rèm cửa sổ dài chấm đất, cô kéo anh ta rón rén trốn ngay vào sau tấm rèm.

“Đừng nói gì!” Vẻ mặt đầy đau khổ, cô dùng khẩu hình nhắc Giản Chấn đang ở bên cạnh, còn không quên ra hiệu bằng tay xin anh ta nhất định phải phối hợp.

Giản Chấn mặt mày lạnh te, coi như đồng ý.
Bình Luận (0)
Comment