Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 19

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Hai người ở bên ngoài nói lời tạm biệt rồi chia làm hai ngả.

“Làm sao bây giờ? Anh mau nghĩ cách đi!” Lục Phồn Tinh túm lấy Giản Chấn, cuống quýt nói. Lúc này, cô hoàn toàn không có ý tưởng gì, vừa rồi nếu không phải Giản Chấn kịp thời bấm tắt máy cho cô thì tiếng rung của di động chắc chắn sẽ khiến hai người họ bị bại lộ.

“Có thể làm gì được chứ? Phát hiện ra người ta dan díu với nhau, cô cứ chờ chết đi là vừa!” Giản Chấn biếng nhác dựa vào bệ cửa sổ với vẻ bất cần đời, như thể chuyện không liên quan đến mình.

“Không được, bị diệt khẩu là chuyện nhỏ, bay mất học bổng mới là chuyện lớn.” Lục Phồn Tinh nắm lấy cánh tay anh ta không buông: “Tôi đã đồng ý với nhiều điều kiện của anh như vậy, anh cũng mau nghĩ cách cho tôi đi!”

“Bọn con gái các cô đúng là rách việc.”

Giản Chấn càm ràm ngoài miệng, nhưng vẫn nghiêm túc thò đầu ra quan sát bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài có một ban công, trèo dọc theo ống nước bên cạnh ban công là có thể thuận lợi xuống dưới tầng một. Mà bên dưới ban công là một bồn hoa tươi tốt, cho dù ngã xuống cũng không lo bị nguy hiểm.

Tốc độ xuống tầng dưới bằng cách này còn nhanh hơn cặp đôi kia nhiều.

Khoảnh khắc Giản Chấn nhìn ra bên ngoài thì Lục Phồn Tinh đã hiểu anh ta muốn làm gì. Cô lập tức giục anh ta trèo xuống ban công.

“Cô không sợ à?” Giản Chấn hỏi cô.

“Sợ gì? Chẳng phải có rơi xuống vẫn có anh làm đệm thịt cho sao?”

Giản Chấn: …

Không có thời gian để nói nhảm, Giản Chấn ỷ vào vóc người, nhẹ nhàng nhảy xuống ban công, sau đó ngẩng đầu lên giơ tay ra: “Nhảy đi, tôi đỡ cô!”

Nhìn khuôn mặt tuấn tú đang sốt sắng kia, độ cao của ban công khiến Lục Phồn Tinh vốn có chứng sợ độ cao liền cảm thấy hơi chóng mặt. Không còn thời gian để sợ hãi, cô nhắm mắt lại, thả người nhảy xuống.

Bên dưới lưng thật êm ái, Lục Phồn Tinh mở mắt ra, chạm vào đôi mắt ẩn chứa nụ cười của Giản Chấn, anh ta thật sự đã đỡ được cô.

Hai người nhanh nhẹn trèo xuống dưới tầng một dọc theo ống nước. Lục Phồn Tinh tay chân lóng ngóng, Giản Chấn chân chạm đất trước, dứt khoát cậy cao mà ôm luôn cô xuống. Lục Phồn Tinh cũng không còn tâm trí suy nghĩ xem cử chỉ thân mật này giữa hai người có phù hợp hay không. Sau khi tụt xuống khỏi người anh ta, cô lật đật chạy về phía cổng phía tây. Có điều, vẫn chưa thấy bóng dáng của Mưu Nhã Phỉ ở cổng lớn.

Lục Phồn Tinh sợ bị cô ta trông thấy bất cứ lúc nào liền vội vàng móc chìa khóa ra để mở khóa xe, nhưng càng vội càng xảy ra vấn đề, chìa khóa không tài nào tra được vào ổ. Cô khẩn trương đến độ run hết cả tay. Giản Chấn ở bên không nhìn tiếp được nữa bèn đẩy cô ra, nhấc chiếc xe đạp lên, chạy vào vườn hoa dày đặc bóng cây ở bên cạnh tòa nhà.

Lục Phồn Tinh nối gót anh ta. Cô sải rộng bước chân mà vẫn không đuổi kịp Giản Chấn đang phải khiêng xe đạp.

Sau khi giấu xe đạp vào sau gốc cây, hai người cũng tìm chỗ trốn. Vừa trốn xong không được bao lâu thì trông thấy một mình Mưu Nhã Phỉ xuất hiện ở bậc thềm bằng đá chỗ cổng ra vào. Cô ta liếc nhìn khắp một vòng xung quanh không thấy ai, còn ngâm nga bài tình ca, thư thái rời đi.

Lục Phồn Tinh chưa bao giờ trải qua một đêm hú hồn hú vía như đêm nay, chẳng khác gì vừa đánh xong một trận chiến cam go. Cô đờ người dựa vào thân cây, đã cạn kiệt sức lực.

“Nguy hiểm quá. Lời mẹ dặn rất đúng, không được chạy lung tung vào ban đêm. Phù, suýt nữa thì đã không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.” Lục Phồn Tinh vuốt êm trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.

“Tại anh cả đấy, ăn no hết việc để làm, đêm hôm khuya khoắt còn thăm quan phòng vẽ tranh. Anh nhìn anh đi, làm tôi bị liên lụy, nghe thấy mấy thứ linh tinh vớ vẩn kia. Giờ tôi không có cách nào để đối mặt với bạn học và thầy giáo đấy.” Bây giờ cô mới có thời gian trách anh chàng cũng đang dựa vào gốc cây.

“Lục Phồn Tinh cô giỏi lắm, lại còn không biết xấu hổ cướp lời thoại của tôi, lợi dụng người ta xong liền trở mặt. Tôi thấy cô cũng đừng hòng nhìn thấy Mặt Trời của ngày mai nữa! Bạn học kia của cô có lẽ còn chưa đi xa đâu. Để tôi gọi cô ta lại giúp cô.” Giản Chấn thở phì phò, toan đứng lên gọi người.

“ Ân nhân, tôi sai rồi, được chưa?” Lục Phồn Tinh bổ nhào vào Giản Chấn, gắng sức không để anh ta đứng lên.

Bấy giờ Giản Chấn mới chịu thôi. Sau khi hai người đứng dậy, Giản Chấn đi về phía xe ô tô của mình: “Đừng có mà chỉ nhận lỗi suông ngoài miệng, cô đã đồng ý với ba điều kiện của tôi rồi đấy, nhớ kỹ nói được là phải làm được.”

Lục Phồn Tinh câm nín, ví thử đêm nay không có Giản Chấn thì cô đã không thể an toàn thoát thân. Nếu đã đồng ý với anh ta mà cô lại chơi xấu thì rõ ràng là rất không tử tế.

Cô thoải mái nhận lời: “Anh nói đi, ba điều kiện gì? Làm được tôi sẽ làm hết.”

Giản Chấn không khách sáo với cô: “Thứ nhất, thêm số Wechat của tôi, đã thêm rồi về sau không được tự ý xóa tôi, chỉ có tôi mới được xóa cô. Cũng không cho phép cô ẩn danh sách bạn bè với tôi.”

“Thêm thì thêm!” Lục Phồn Tinh thản nhiên nhìn lên Trời, vẻ mặt có phần hả hê: “Dù sao người vẫn luôn xin add Wechat của tôi là anh mà.”

Nét mặt Giản Chấn hơi bối rối, có điều nó đã nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ vênh váo: “Thứ hai, Lục Phồn Tinh, nể tình cô vẽ đẹp, sau này cô sẽ là họa sĩ riêng của tôi. Khi nào tôi bảo cô vẽ tôi thì cô nhất định phải vẽ. Tất nhiên, không phải là để cô vất vả không công, tôi sẽ mời cô ăn cơm coi như trả thù lao.”

“Có mấy bữa cơm mà đã đuổi tôi đi sao? Không phải là anh mời tôi ăn bánh nướng rồi bún cay gì đó chứ? Trông tôi có giống cái thùng cơm không?” Lục Phồn Tinh chỉ vào mình.

Giản Chấn phát hiện ra Lục Phồn Tinh luôn có thể chọc tức anh ta phát bệnh tim chỉ với dăm ba câu. Nếu anh ta mời cô gái khác ăn cơm, người ta nhất định sẽ vui phát điên lên được. Anh ta vẽ bản thiết kế đã mệt phờ cả người, bình thường đâu có thời gian rảnh rỗi mời phái nữ đi ăn cơm. Nếu ngày nào đó anh ta mở lời quý báu mời dùng bữa, người thông minh sẽ biết ngay cô gái đó thật may mắn.

Anh ta vừa đưa ra lời mời đi ăn, phản ứng đầu tiên của Lục Phồn Tinh không phải là mừng thầm mà là cho rằng anh ta đang bóc lột cô.

Giản Chấn tức anh ách, mỗi lần bên cạnh cô, anh ta đều lấy làm nghi ngờ một cách sâu sắc về tính chân thực của việc cô thích anh ta. Tuy nhiên, chẳng có việc nào trong số những việc mà cô làm chứng tỏ là cô thích anh ta hết.

Giản Chấn nhanh chóng thuyết phục bản thân rằng không thể dùng logic của người bình thường để lí giải về cô em khóa dưới Lục Phồn Tinh này. Dân nghệ thuật có quá nhiều kẻ lập dị, một nghìn người thích anh ta thì có một nghìn phong cách thích khác nhau, và cô chỉ là một trong số đó. Rõ ràng cô có ý với anh ta nhưng lại vẫn giữ chính kiến của bản thân, điều này giải thích rõ tâm hồn của cô rất độc lập. Mà anh ta lại rất thích như vậy.

Giản Chấn đành thuận theo cô: “Muốn ăn gì là do cô chọn.”

“Thế còn tạm được.” Lục Phồn Tinh tỏ vẻ hài lòng: “Còn điều kiện thứ ba?”

“Thứ ba…”

“Để tôi đoán, để tôi đoán!” Lục Phồn Tinh ngắt lời Giản Chấn, đôi mắt đen láy đảo một vòng: “Thời cổ đại, trong cung cũng nuôi họa sĩ, tôi trở thành họa sĩ của riêng anh, có thể thấy được Giản Chấn anh đã coi bản thân là quốc vương. Điều kiện thứ ba, chắc chắn là anh bảo tôi vẽ lại những người đẹp của các trường Đại Học trong thành phố, để tiện cho anh tuyển chọn phi tử!”

“Lục Phồn Tinh, nói nhăng nói cuội cái gì đấy!” Giản Chấn cáu tiết: “Tôi chưa nghĩ xong điều kiện thứ ba, để sau hẵng nói. Cô cứ thực hiện hai điều kia trước đã.” Dứt lời, anh ta đứng lên: “Đi nào, tôi đưa cô về! Tìm một chỗ để tạm cái xe này của cô một đêm. Cô đạp xe dễ chạm mặt yêu tinh kia lắm!”

Anh ta đã quy luôn Mưu Nhã Phỉ là thể loại yêu tinh. Lục Phồn Tinh nhớ lại tiếng “thầy ơi” nũng nịu khi nãy của cô ta, liền mỉm cười. Thật sự chuẩn không cần chỉnh, cô ta không phải yêu tinh thì là gì?

Lục Phồn Tinh ngồi xe của Giản Chấn về ký túc xá, sợ người khác bắt gặp, cô khăng khăng đòi xuống xe cách ký túc xá một quãng xa.

Lúc về đến phòng, đám bạn cùng phòng vẫn còn thức cả. Điền Vận đang nấu cháo điện thoại với bạn trai ở tỉnh ngoài, lớp trưởng Chu Khả Phàm đang bận rộn lên kế hoạch cho chuyến du lịch mùa thu của lớp, La Thi vẫn đang nghịch máy vi tính. Thấy Lục Phồn Tinh bước vào phòng, La Thi ngoảnh đầu lại nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, đoạn quay đầu liếc màn hình máy tính, rồi lại quay đầu nhìn cô.

“Nhìn gì đấy? Trên mặt tớ có hoa à?” Lục Phồn Tinh cởi chiếc áo khoác thể thao màu tím mặc hôm nay ra, tiện tay vắt lên lưng ghế, chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt.

“Có một bông hoa hồng to bự.” La Thi hô to với cô.

“Mấy người cài hoa hồng to bự toàn là bà mối thôi.” Lục Phồn Tinh ở trong phòng tắm hét vọng ra bên ngoài.

Sau khi đánh răng rửa mặt đi ra, Lục Phồn Tinh bắt gặp La Thi đang giở chiếc áo khoác thể thao màu tím của cô. Thấy Lục Phồn Tinh, giọng nói của La Thi trở nên hết sức nghiêm túc: “Đồng chí Lục Phồn Tinh, bà đồng ta nói cho con biết, mấy hôm nay màu tím rất không lành, sẽ ám quẻ con. Con đừng mặc màu tím nữa, nhất là cái áo này. Trong ba ngày tới, ai mặc nó người đó sẽ bị xui xẻo.”

“Nghiêm trọng vậy…” Lục Phồn Tinh líu lưỡi, chợt nghĩ hôm nay đã gặp phải nhiều chuyện bực mình như thế còn chưa đủ xui xẻo hay sao? Không khéo là tại cái áo này thật.

Cô liền quẳng chiếc áo sang một bên, dự định ngày mai sẽ mặc áo khoác thể thao màu đỏ.

Sau khi tắt đèn, mấy cô bạn cùng phòng ngáy khò khò. Bọn họ đều đã ngủ say. Chỉ còn một mình Lục Phồn Tinh trợn mắt trong bóng tối, chẳng hề buồn ngủ.

Hôm nay là một ngày rất khó hiểu đối với cô.

Trong ngày hôm nay, cô và Diệp Hải Triều xém chút đã giáp mặt, cô nghe thấy hắn chính miệng thừa nhận việc sắp kết hôn, cô đã biến nỗi đau khổ thành nguồn cảm hứng để hoàn thành tác phẩm tâm đắc nhất dạo gần đây của mình. Hôm nay cô còn gặp gã Giản Chấn phiền toái những mấy lần, cuối cùng còn cùng với anh ta bắt gặp một màn ngoại tình đi ngược với luân thường đạo lý. Mặc dù quá trình rất giật gân, nhưng sau cùng vẫn biến nguy thành an.

Cô mở album ảnh trên di động ra xem tấm ảnh cất dưới cùng của album.

Đó là một bức tranh sơn dầu.

Nói đúng hơn, đó là bức tranh mà Diệp Hải Triều đã vẽ Lục Phồn Tinh khi quan hệ của hai người đang độ ngọt ngào nhất.

Trên bờ biển xanh biếc, thủy triều xô từng con sóng lên bãi cát, yên bình mà đầy nhịp nhàng. Bầu Trời đêm trên biển màu sẫm, những ngôi sao điểm xuyết cho đêm trăng. Bầu Trời sao và thủy triều bầu bạn với nhau hàng đêm cùng biển cả, cho đến khi biển cạn đá mòn.

Bức tranh có ý cảnh xa xăm, bao hàm cả tên của hai người trong đó, ngụ ý trường tồn cùng Trời Đất. Mỗi lần muốn từ bỏ, Lục Phồn Tinh lại ngắm bức vẽ này rồi nhắc nhở bản thân, cô và Diệp Hải Triều là một đôi trời sinh, cô không nên cứ như vậy mà từ bỏ.

Nhưng hôm nay, cô chợt hiểu ra.

Một thứ ở trên trời, một thứ ở dưới đất, bầu Trời sao và thủy triều mãi mãi sẽ không có ngày gặp nhau.

Diệp Hải Triều và cô không thể đến bên nhau.

Tình yêu giống như ánh sáng thoáng qua, bạn có nắm bắt được nó thì thời gian cũng rất ngắn ngủi, không cần phải quá miễn cưỡng. Người không nắm bắt được thì sẽ luôn không nắm bắt được, còn người nắm tay bạn cả đời, không cần bạn phải nắm lấy, anh ta cũng sẽ liều mạng giữ lấy bạn, sẽ để lại ánh sáng vĩnh hằng trong lòng bạn.

Lục Phồn Tinh nhìn lên trần nhà đen như mực.

Thầy giáo nói đúng, người không thể nắm bắt thì sẽ học được cách buông tay, điều cô cần phải làm là đi tìm người sẽ dốc sức để bắt lấy cô.

Người sẽ liều mình bắt lấy cô đang ở nơi đâu?

Câu hỏi này vừa hiện lên trong đầu Lục Phồn Tinh thì có tin nhắn gửi đến điện thoại từ một số máy lạ.

‘Thêm chưa?’

Lục Phồn Tinh bĩu môi, đòi nợ cũng không dai dẳng như anh ta, để ngày mai không được sao?

Cô đành phải ngoan ngoãn thêm Giản Chấn vào danh sách bạn bè. Lời mời kết bạn gửi đi chưa được bao lâu, bên kia đã chấp nhận, ‘Jim Chấn’ lại một lần nữa trở thành ‘bạn bè’ của cô.

Phồn Tinh: Thêm rồi, xin hãy xóa tôi đi!

Jim Chấn: Đang vẽ đồ án, không rảnh!

Lục Phồn Tinh tức tối trở mình, nhắm mắt đi ngủ.
Bình Luận (0)
Comment