Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 29

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Hai người chính thức bắt đầu thi đấu. So với Chu Khả Phàm, Sơn Ca vừa vào trận đã bừng bừng khí thế, khi Chu Khả Phàm còn đang uống ly thứ nhất thì cậu ta đã nốc ba ly vào bụng. Có lẽ lúc trước quá hăng, nên về sau bị đuối, cậu ta càng uống càng chậm, vẻ mặt càng lúc càng đau khổ. Trái lại, Chu Khả Phàm của đội nữ vẫn luôn giữ tốc độ uống thong thả của mình, vẻ mặt bình tĩnh không dao động. Đừng nói là đau khổ, nhìn vẻ mặt hết sức hưởng thụ của Chu Khả Phàm, có thể thấy uống rượu là điều cực kỳ vui sướng đối với cô ấy.

Người xem đều rất muốn quỳ xuống trước Chu Khả Phàm.

Khi Sơn Ca dốc hết sức uống đến ly thứ mười, Chu Khả Phàm “chậm mà chắc”, đã bắt đầu tăng tốc. Lúc cô ấy uống đến ly thứ mười hai, phòng tuyến tâm lý và sinh lý của Sơn Ca cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ, cậu ta “ọe” một tiếng, nôn thốc nôn tháo.

“Thánh rượu” đã ra đời, đám đông sôi sục. Nhưng Chu Khả Phàm không dừng tiết tấu uống rượu của mình lại, mà làm một việc khiến mọi người trố hết cả mắt.

Cô ấy ngửa đầu uống cạn tám ly rượu vang mà không hề nhíu mày, sau đó đi tới trước mặt Sơn Ca đang nôn ọe, hỏi một câu đầy ngang tàng.

“Có phục không?”

Sơn Ca tưởng chừng như sắp khóc đến nơi: “Phục!”

“Ai là bố của cậu?”

“Cậu.”

“Tôi hỏi lại lần nữa, bố của cậu là ai?”

“Là cậu, là cậu. Chính là cậu.” Sơn Ca bắt đầu khóc bằng tiếng mán.

Chu Khả Phàm mỉm cười hài lòng, bước chân vững vàng trở lại đội của mình trước ánh mắt dại ra của quần chúng.

Người không biết rõ tình hình về căn bản sẽ không nhìn ra được là cô ấy đã uống lượng rượu đủ để hạ gục hai người lớn.

‘Ếch Xanh’ đại diện cho quần chúng, run rẩy hỏi Chu Khả Phàm: “Chị ơi, lần này chị đã phát huy mấy phần sức mạnh ạ?”

Trong quán bar im phăng phắc, tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời của Chu Khả Phàm.

“Vẫn ổn! Chỉ cần chưa ‘tạch’, chị đây còn có thể uống năm trăm năm nữa.” Chu Khả Phàm bình thản đáp.

Câu trả lời vừa ngầu vừa thẳng thắn này khiến quần chúng ngây ra. Không biết là ai bắt đầu vỗ tay, mới đầu chỉ có vài tiếng lác đác, chẳng mấy chốc mọi người cũng bắt đầu tham gia đội ngũ vỗ tay. Tiếng vỗ tay như thủy triều vang lên khắp quán bar Lam Hải.

“Đội chiến thắng cuối cùng là: Đội nữ!”

Trọng tài đưa ra kết quả cuối cùng, các cô gái vỗ tay chúc mừng thắng lợi. Vương Ba Ba cũng đi tới, muốn vỗ tay với các cô, nhưng cảm thấy còn chưa đã, thế là lại chai rượu vang vẫn còn một nửa ở trên bàn lên, rót đầy mấy ly rồi đưa cho Lục Phồn Tinh và Liêu Kỳ. Hai cô gái này quá phấn khởi, liền ngửa đầu uống cạn.

Kết quả, chỉ một lúc là họ đã uống hết nửa chai rượu đó.

Lục Phồn Tinh cươi toe toét, đang cười thì trước mặt bắt đầu xuất hiện vài khuôn mặt người giống hệt nhau, người cô cũng lảo đảo chực ngã.

Ngoài cô ra, không ai phát hiện ra sự khác thường của cô.

Lục phồn Tinh nghĩ bụng: Toi rồi, hơi rượu bốc lên rồi!

Nhân lúc không ai để ý, cô vịn vào tường, lẳng lặng chuồn ra ngoài.

Thật ra tửu lượng của cô rất kém, hơi men bốc lên là dễ chóng mặt buồn nôn. Đội của các cô vừa nở mày nở mặt thi đấu thắng cuộc, Lục Phồn Tinh không muốn để người khác phát hiện ra kì thực cô chỉ là tay mơ, cho nên tranh thủ nhanh chóng đi ra ngoài trước khi sắp nôn.

Cũng may mà không có ai để ý đến cô.

Trong dạ dày cuồn cuộn, Lục Phồn Tinh quả thật không nhịn nổi nữa, chạy ngay đến con ngõ nhỏ sau quán bar, khom người mà nôn.

Một tờ giấy ăn lặng lẽ được đưa tới trước mắt cô.

Lục Phồn Tinh kinh ngạc quay đầu lại, liền chạm vào ánh mắt chán ghét của Giản Chấn. Anh ta giơ hai ngón tay, hỏi: “Mấy đây?”

“Bốn.” Lục Phồn Tinh yếu ớt trả lời.

Anh ta lại xòe năm ngón tay ra: “Mấy đây?”

“Mười.”

“Hỏng rồi, còn gấp đôi nữa cơ đấy! Với tình trạng này mà đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị lừa sạch sanh sanh cho xem.” Giản Chấn đút tay vào túi quần, đứng bên cạnh cô: “Nôn xong chưa? Nôn xong thì tôi đưa cô về!”

“Không cần!” Lục Phồn Tinh từ chối thẳng thừng, mơ màng ôm lấy cây cột điện, nói: “Tôi chóng mặt, tối nay tôi ngủ cùng với cái cột này!”

“Đầu óc bị đơ rồi hả?” Giản Chấn đẩy cô: “Lục Phồn Tinh, tỉnh nào!”

Không có phản ứng.

“Lục Tiểu Phương?”

Vẫn không có phản ứng.

“Quét dọn?”

Lục Phồn Tinh bắt đầu ngáy khò khò.

Lần này đến lượt Giản Chấn đau đầu, khi phụ nữ say xỉn rồi lên cơn là khiến người ta không chống đỡ được nhất. Anh ta nhất thời chẳng biết nên làm thế nào với Lục Phồn Tinh.

Đêm hôm khuya khoắt, không thể để cô ở đây một mình, anh ta đành phải lay cô thật mạnh, vừa dỗ vừa lừa: “Này, tỉnh, tỉnh đi! Cô ôm cây cột điện này chặt quá, làm nó biến dạng rồi kìa.”

Lục Phồn Tinh bị Giản Chấn làm ồn không ngủ được, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn anh ta với vẻ nửa hiểu nửa không: “Thật à? Nó đau sao?”

Giản Chấn nín cười. Sau khi uống say, cô gái này thật sự ngốc đến đáng yêu. Bình thường mồm miệng ghê gớm, sau khi uống sau thì y như kẻ ngốc, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ dễ thương.

Anh ta muốn gỡ cô khỏi cây cột điện, tiện thể còn muốn trêu chọc cô, bèn nói với giọng điệu rất nghiêm túc: “Thật mà, cô bỏ tay khỏi cây cột điện này, đổi sang cây cột điện khác đi!”

“Đổi sang cây khác?” Ánh mắt Lục Phồn Tinh đầy ngơ ngác.

“Bên phải của cô có một cây đấy!” Giản Chấn nhắc cho cô.

“Bên phải tôi…” Lục Phồn Tinh quay đầu sang phải, “Bên phải tôi chẳng phải là anh sao?”

“Đúng rồi, tôi chính là cái cột điện đó!” Giản Chấn bắt đầu dẫn dắt từng bước.

“Sao cột điện anh lại có hình người thế?” Lục Phồn Tinh lơ ma lơ mơ.

“Bởi vì tôi đã tu luyện năm trăm năm.”

“Mới có năm trăm năm thôi à, thảo nào, nhìn cái dạng dưa vẹo táo sứt như anh là biết tu luyện chưa đủ.”

“Thật sao?” Giản Chấn hỏi với giọng điệu quái lạ: “Tôi cho rằng chả tìm được cây cột điện nào đẹp trai hơn tôi đâu.”

“Đẹp trai thế cơ à?” Lục Phồn Tinh lẩm bẩm, buông tay khỏi cây cột điện thật, “Vậy thì bổn vương nhất định phải có được cây cột điện này.”

Dưới sự mê hoặc của men say, cô ôm lấy Giản Chấn một cách rất khí phách.

Cơ thể mềm mại của cô gái dán chặt lấy Giản Chấn, khiến anh ta có thể cảm nhận được những đường cong của cô. Có khoảnh khắc Giản Chấn hít thở khó khăn, cả người căng cứng.

Anh ta hít sâu rồi lại hít sâu.

Đồ tai họa Lục Phồn Tinh này…

“Tỉnh lại đi, còn muốn ngủ ở đây thật hả?” Giản Chấn có cảm giác bản thân cũng đã say, muốn gỡ cô ra nhưng không hiểu sao tay chân lại chẳng còn chút sức lực nào. Tóm lại, Lục Phồn Tinh vẫn quấn lấy anh ta như thể con bạch tuộc, thậm chí còn thoải mái đổi bên má, áp vào lồng ngực anh ta.

“Ôm cây cột điện anh quả nhiên là ngủ rất ngon.” Lục Phồn Tinh chép miệng, có lẽ đã ngủ say, cả người bắt đầu trượt xuống.

“Kiếp trước tôi thiếu nợ cô đây mà.” Sức lực của Giản Chấn cuối cùng đã trở lại, anh ta chấp nhận số phận, cõng cô lên. Đối với anh ta mà nói, việc cõng Lục Phồn Tinh nặng gần năm mươi cân, chẳng thấm vào đâu.

Lục Phồn Tinh rì rà rì rầm trên vai anh ta, không biết đã đi vào cõi tiên đến đâu rồi.

Quán bar đông người nhiều miệng, Giản Chấn quyết định cứ đi bộ sang đầu đường bên kia, sau đó bảo Lí Âu lái xe đến đón.

Tất nhiên, cảnh một anh chàng đẹp trai ngời ngời cõng một cô gái ngủ say tít đi trên đường khiến người ta ngoái đầu lại nhìn với tỉ lệ rất cao. Nhưng Giản Chấn chẳng bận tâm đến ánh mắt của người đi đường.

Di động trên người Lục Phồn Tinh không ngừng đổ chuông, phỏng chừng là các bạn học đang tìm cô khắp nơi. Giản Chấn mò mẫm hồi lâu cuối cùng cũng mò được di động của Lục Phồn Tinh.

“A lô, Phồn Tinh, cậu đang ở đâu? Làm tớ lo chết đi được, sao bây giờ cậu mới nghe máy?” Một giọng nữ rất sốt ruột vang lên, màn hình di động hiển thị tên người gọi là “Liêu Kỳ”.

“Cô ấy say rồi, các cô đang ở đâu, tôi đưa cô ấy qua đó.” Giản Chấn đáp.

Người ở đầu giây bên kia rõ ràng thoáng sửng sốt, lát sau mới cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”

“Giản Chấn.” Giản Chấn tự giới thiệu, “Yên tâm, cô ấy rất an toàn.”

Câu trả lời này giống như kẻ bắt cóc đang trấn an người nhà nạn nhân vậy. Giản Chấn thấy hơi buồn cười. Cô gái trên lưng anh ta ngủ say như chết, anh ta có cảm giác ngưa ngứa ở cổ, chạm vào thì thấy sền sệt, toàn là nước bọt của Lục Phồn Tinh.

Lần này, Giản Chấn dở khóc dở cười.

“Chưa bổ sung nốt quy trình mà cô đã bắt tôi làm toàn những việc của bạn trai phải làm.” Anh ta đứng bên đường, lẩm bẩm nói: “Lục Phồn Tinh, cô bảo tôi có thiệt năm thiệt mười không?”

Con ma men trên lưng khẽ hừ một tiếng, ngủ mơ mà vẫn không quên quẹt mồm vào áo sơ mi của anh ta, lau nước bọt bên miệng.

Giản Chấn đã cạn lời, thứ sinh vật phụ nữ này, hầu hết thời gian đều rắc rối, chỉ thỉnh thoảng mới dễ thương.

Còn anh ta đã chịu đựng sự rắc rối mà cô mang lại cho anh trong phần lớn thời gian, chỉ vì sự dễ thương thỉnh thoảng mới xuất hiện của cô.

Cái gì gọi là ma xui quỷ khiến? Đây chính là ma xui quỷ khiến chứ đâu.

Lí Âu lái xe tới, nhìn thấy Giản Chấn đang cõng Lục Phồn Tinh đứng bên đường, phản ứng đầu tiên của hắn chính là huýt sáo, nụ cười bên miệng sắp ngoác đến tận mang tai, “Ôi mẹ ơi, nửa tiếng không gặp mà mày đã thành chú cún trung thành rồi. Tao nhất định phải ghi lại thời khắc lịch sử này mới được.”

Hắn lấy di động ra chụp ảnh. Giản Chấn đen mặt mở cửa xe ra, nhưng động tác đặt Lục Phồn Tinh vào ghế sau lại cẩn thận mang theo sự dịu dàng không dễ nhận ra. Lí Âu vẫn luôn nhìn đằng trước và tủm tỉm cười.

“Tối nay thật sự đã tháo gỡ những nỗi băn khoăn quấn lấy tao nhiều năm qua. Tao đã tò mò bao nhiêu năm nay, không hiểu mày thích cô gái như thế nào, coi như đêm nay đã biết được câu trả lời.” Lí Âu lảm nhảm: “Hóa ra là mày thích kiểu gai góc như Lục Phồn Tinh.”

“Sao mày nói lắm thế?” Giản Chấn ngồi vào ghế phụ, “Chạy đến khách sạn Quýt bên cạnh trường bọn mình đi. Bạn học của cô ấy đã đặt phòng ở đó, gom hết đám ma men này đến đó rồi.”

Phòng khách sạn là do Liêu Kỳ - người duy nhất còn tỉnh táo đặt. Bốn cô gái say khướt về ký túc xá sẽ bị ảnh hưởng không hay. Hơn nữa, giường còn là giường tầng, các cô ấy căn bản là không trèo lên nổi. Liêu Kỳ liền tự chủ trương, đưa mấy cô bạn đến đây, đi cùng còn có Vương Ba Ba. Hắn được nhân viên phục vụ của quán bar cõng vào khách sạn, ngủ say hơn cả lợn trong một căn phòng khác.

Có lẽ Liêu Kỳ không yên tâm nên đã xuống sảnh lớn ở dưới tầng để đợi mấy người Giản Chấn. Lúc nhìn thấy Giản Chấn còn đang cõng Lục Phồn Tinh trên lưng, vẻ mặt của Liêu Kỳ giờ phút này có hơi phức tạp.

Đó là vẻ mặt nghi ngờ xen lẫn khó tin.

Hiện tại, Giản Chấn không rảnh để suy ngẫm đến tâm trạng của người khác, chỉ hỏi: “Phòng ở đâu?”

“À, à, tôi dẫn hai người lên!” Sau khi lên tầng, Liêu Kỳ ngượng ngùng mở cửa phòng ra. Trong phòng sực mùi rượu, bên trong là ba cô gái say bí tỉ nằm ngổn ngang, cộng thêm Lục Phồn Tinh nữa là vừa đủ một bàn mạt chược.

Liêu Kỳ nhường lối để Giản Chấn cõng Lục Phồn Tinh đang ngủ say không biết Trời Đất gì vào phòng, và đặt cô lên giường. ‘Thánh rượu’ Chu Khả Phàm dũng mãnh vô địch của tối nay đang nằm bẹp trên chiếc giường bên kia. Giờ thì cho dù là ai cũng không nhìn ra được cô gái này lại có tửu lượng kinh người đến vậy.

Lục Phồn Tinh quả thật đã quá say, lúc này cứ mặc cho người ta thu xếp cho mình, vừa đặt lưng xuống giường là đổi một tư thế ngủ thoải mái, lại ngáy tiếp.

Giản Chấn thở phào, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Thấy bốn người nằm cùng nhau thì hơi chật, anh ta bèn thuận miệng hỏi: “ Sao không đặt thêm một phòng nữa?”

Liêu Kỳ đáp với vẻ bất đắc dĩ: “Chỉ còn hai phòng thôi, anh cũng biết đấy, cuối tuần mà.”

Giản Chấn im lặng, dĩ nhiên là anh ta biết, cứ đến cuối tuần là những cặp đôi trong trường họ lại như hổ báo sổng chuồng, đặt hết những phòng xung quanh trường, vội vã thực hiện hành vi nguyên thủy nhất của loài người.

“Vậy cô ở lại trông họ nhé, tôi đi đây!” Giản Chấn quay người định rời đi.

“Giản… Đàn anh…” Liêu Kỳ ngập ngừng gọi anh ta lại: “Anh với Phồn Tinh…”

Giản Chấn biết cô ấy muốn hỏi điều gì, anh ta lại dở khóc dở cười, hỏi anh ta thì anh ta biết hỏi ai?

“Tự cô hỏi cô ấy đi!” Giản Chấn nghĩ ngợi một lát mới nói tiếp: “Cô nói với cô ấy rằng không dễ thế đâu, bảo cô ấy bổ sung quy trình rồi hẵng nói.”

“À, với cả… Cô nhất định phải nhấn mạnh với cô ấy rằng, Giản Chấn tôi có giá lắm đấy.” Trước khi ra khỏi cửa, anh ta lại quay người lại.

Liêu Kỳ nghe mà chẳng hiểu gì, đang định hỏi lại thì Giản Chấn chân dài đã sải bước đi ra ngoài. Cô ấy lấy lại tinh thần, đi đến đá cho Lục Phồn Tinh một phát. Lục Phồn Tinh đang ngủ mơ liền rên lên một tiếng.

“Lục Phồn Tinh, cậu giỏi thật!” Liêu Kỳ nói với vẻ mặt không thể tưởng tượng được: “Cậu nhìn xem, cậu đã dây vào ai hả… Trời ạ, đó là Giản Chấn đấy…” 
Bình Luận (0)
Comment