Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 42

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

Ở trường nhà người ta một lúc lâu, hai người mới dắt tay nhau rời đi. Bấy giờ, Lục Phồn Tinh nhận được tin nhắn của Lí Âu.

Lí Âu khóc ròng, buồn buồn tủi tủi kể lể với cô rằng, chỉ vì hôm qua hắn buột mồm nói là Giản Chấn “bị vợ quản chặt”, nên hôm nay đồ nhỏ nhen đó liền trả thù, lừa hắn đợi dưới lầu hơn một tiếng đồng hồ.

Lục Phồn Tinh lại có thêm nhận thức mới về sự hẹp hòi của bạn trai mình.

Vị đại ca này rõ thật là người có thù tất báo.

Buổi tối, hai người lái xe đến một nhà hàng ăn cơm. Vị trí của nhà hàng rất khuất, người bình thường còn không biết trong con ngõ tuềnh tuàng thế này lại cất giấu một nhà hàng với phong cách tao nhã như vậy. Lục Phồn Tinh tò mò hỏi Giản Chấn làm sao mà biết được chỗ này, anh ta hờ hững đáp: “Anh trai anh từng dẫn anh đến đây một lần.”

Lúc đó, Lục Phồn Tinh mới biết Giản Chấn còn có một anh trai ruột. Cô hỏi kỹ mới biết, anh trai Giản Chấn lớn hơn anh ta mười tuổi, là một người cuồng công việc, phụ huynh năm lần bảy lượt thúc giục, cuối cùng năm nay mới chịu kết hôn.

“Anh trai anh đẹp trai hơn hay anh đẹp trai hơn?” Lục Phồn Tinh chỉ muốn biết điều này.

Giản Chấn lườm cô: “Em đem so một thanh niên tươi mơn mởn như anh với một gã trung niên, vậy có công bằng không?”

“Thật không công bằng.” Lục Phồn Tinh tự kiểm điểm bản thân, “Suy cho cùng thì anh đều không thể so được với người ta về chiều sâu này, tiền này, sức cuốn hút này…”

Giản Chấn tức lộn ruột.

Sau bữa tối, hai người đi xem phim. Lục Phồn Tinh buồn ngủ, hai mắt cứ díp lại. Thế là cô ngoẹo đầu, dựa vào vai Giản Chấn ngáy khò khò. Đến khi Lục Phồn Tinh mơ màng tỉnh lại thì đúng lúc hết phim, Giản Chấn cũng đang dựa vào cô ngủ ngon lành.

Xem ra, anh ‘cún’ hay thức đêm này bình thường cũng rất thiếu ngủ.

Cô đánh thức Giản Chấn dậy, hai người ngái ngủ mắt nhắm mắt mở đi ra khỏi rạp chiếu phim, buổi hẹn hò hôm nay cứ như vậy kết thúc.

Lục Phồn Tinh về đến ký túc xá khi chỉ còn năm phút nữa là đến giờ đóng cửa, dì quản lý ký túc xá nhìn cô với ánh mắt là lạ. Lục Phồn Tinh so vai rụt cổ đi vào cổng hệt con chim cút, rất sợ bị dì quản lý tóm lấy, lên lớp cho một bài.

Đám bạn cùng phòng toàn là cú đêm, đều chưa ngủ, vừa thấy cô vào phòng thì người nào người nấy như thể ra - đa, quét mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới một lượt. La Thi còn làm quá lên, vội kéo Lục Phồn Tinh lại, lật cổ áo của cô ra: “Tớ xem nào, xem có dấu hôn ‘khó nói’ không?”

“Giỏi cho một cô gái chốn khuê các, cả ngày nghĩ cái gì trong đầu thế?” Lục Phồn Tinh “chỉnh” La Thi. Cô biết các bạn đang trêu mình, cho nên cũng không bận tâm đến những trò đùa vô hại này.

Điền Vận biết Lục Phồn Tinh bùng học chiều nay nhất định là vì có chuyện khẩn cấp, bèn thuận miệng hỏi một câu. Lục Phồn Tinh ỉu xìu kể lại ngắn gọn chuyện phòng vẽ tranh đã bị Nhan Tiêu Lộ nẫng tay trên cho các bạn nghe.

Ba cô bạn cũng đã biết việc Nhan Tiêu Lộ là vợ chưa cưới của Diệp Hải Triều. Lục Phồn Tinh vốn dĩ đã chắc mười mươi sẽ tiếp nhận phòng vẽ tranh để bắt đầu khởi nghiệp, không ngờ người phụ nữ kia lại phá ngang từ bên trong, cướp mất phòng vẽ tranh Lạc Thần đã sắp đến tay cô. Mọi người không nhịn được mà bất bình thay cho cô.

Lục Phồn Tinh không hiểu nổi người phụ nữ Nhan Tiêu Lộ này, ngay đến tình cảm giữa cô ta và Diệp Hải Triều cũng khiến người ta cảm thấy mù mờ.

Trong bữa tối hôm qua ở nhà thầy Phó, cô cũng không nhìn ra được hai người đó mặn nồng là bao, toàn bộ quá trình đều là Nhan Tiêu Lộ đơn phương thể hiện tình cảm, còn Diệp Hải Triều phối hợp một cách bị động. Khi anh thích một ai đó, ánh mắt của anh sẽ không lừa được người khác, nhưng tối qua, Lục Phồn Tinh chỉ nhìn thấy sự lạnh nhạt trong mắt Diệp Hải Triều.

Cô không khỏi lấy làm tò mò, chuyện gì đã xảy ra với cuộc sống của Diệp Hải Triều trong nửa năm qua?

Vì sao Nhan Tiêu Lộ lại cố ý khiêu khích cô trước mặt hắn? Cô ta ‘làm lố’ như thế thì có lợi gì đối với bản thân cô ta, với tình cảm giữa cô ta và Diệp Hải Triều?

Lục Phồn Tinh nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng cô có cảm giác, Nhan Tiêu Lộ đang muốn cố tình chọc giận Diệp Hải Triều.

Ý tưởng khởi nghiệp tạm thời bị gác lại. Về phần Lí Âu và Giản Chấn, hai người họ lại bắt đầu tìm địa điểm, nhưng vẫn chưa tìm được nơi nào vừa ý.

Không còn công việc làm thêm nữa, Lục Phồn Tinh ở lì trong phòng vẽ suốt cả ngày. Thầy Phó đã đề cử cô tham gia dự thi, cho nên cô vẫn đang sửa lại bức tranh “Tạm biệt” kia. Sau đó, gửi tác phẩm của mình cho ban tổ chức cuộc thi theo đúng hạn.

Ngày hôm nay, trong tiết học tự chọn môn mỹ thuật khảo cổ học, sinh viên gương mẫu Chu Khả Phàm hay ngồi ở dãy bàn đầu lần đầu tiên chạy xuống dãy bàn cuối ngồi cùng với Lục Phồn Tinh. Sau khi vào giờ học, Chu Khả Phàm ngày thường rất tích cực ghi chép, thì hôm nay lại để vở trống trơn.

Cô ấy cứ liên tục quay đầu sang nhìn Lục Phồn Tinh, có vẻ rất mất tập trung.

Lục Phồn Tinh vẫn không nhận ra sự khác thường của cô bạn sinh viên ưu tú Chu Khả Phàm, cho đến khi cô ấy huých khuỷu tay vào cô.

Lục Phồn Tinh quay sang nhìn Chu Khả Phàm thì nghe thấy cô ấy ấp úng nói: “Phồn Tinh, tớ có chuyện muốn nói với… cậu. Cậu, cậu đừng trách tớ lắm mồm nhé?”

“Ừ, cậu nói đi!”

Chu Khả Phàm thoáng nhìn giáo viên đang giảng bài thao thao bất tuyệt trên bục giảng, rụt rè nói: “Cậu biết đấy, tớ là tình nguyện viên của ban giám khảo cuộc thi vẽ tranh sơn dầu lần này. Rồi, hôm nay tớ gặp thầy Diệp, thầy ấy là một trong số những giám khảo của cuộc thi.”

Tất nhiên, Lục Phồn Tinh biết rõ, “thầy Diệp” mà Chu Khả Phàm nhắc tới là vị nào. Rốt cuộc, ánh mắt của cô cũng rời khỏi giáo viên đang giảng bài, chăm chú lắng nghe Chu Khả Phàm nói tiếp.

“Thầy Diệp hỏi tớ về tình hình gần đây của cậu.” Chu Khả Phàm áy náy liếc Lục Phồn Tinh, “Tớ khó chịu trong lòng nên đã nói với thầy ấy về chuyện phòng vẽ tranh của cậu bị nẫng tay trên.”

“Anh ta có phản ứng gì?” Lục Phồn Tinh cũng hứng thú hỏi lại Chu Khả Phàm.

“Thoạt nhìn trông rất bất ngờ. Tớ nghĩ chắc hẳn thầy ấy không biết việc này.” Chu Khả Phàm phỏng đoán, “Hơn nữa, tớ còn cảm thấy thầy ấy rất tức giận, mặc dù thầy ấy cứ mỉm cười lịch sự với tớ suốt.”

“Ô.” Lục Phồn Tinh lại quay đầu tập trung nghe giảng, vẻ mặt tỉnh bơ như không, như thể những nội dung vừa mới nghe thấy hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cô.

Sự thờ ơ của Lục Phồn Tinh nằm ngoài dự đoán của Chu Khả Phàm, cô bạn cuống lên, lại huých tay Lục Phồn Tinh.

“Hở?” Lục Phồn Tinh lại quay đầu sang, giả vờ cau mày: “Bạn Chu Khả Phàm này, thái độ học tập hôm nay của bạn rất không nghiêm túc nhé, tư tưởng “đào ngũ” đây mà. Cậu sao thế? Đang nghĩ đến bạn nam nào phải không?”

“Cậu mới nghĩ đến bạn nam ấy.” Chu Khả Phàm tức đỏ cả mặt, “Tớ cũng muốn nghe giảng, nhưng mà… nhưng mà tớ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ thầy Diệp giao cho.”

“Toi rồi!” Lục Phồn Tinh làm bộ đau đầu, “Sau một thời gian, cậu đã trở thành ‘tay sai’ của giáo viên, giáo viên bảo gì thì làm nấy rồi. Cậu làm ơn có tí tinh thần phản kháng được không hả?”

Lục Phồn Tinh nói luyên thuyên rõ ràng là không muốn nghe tiếp. Song, Chu Khả Phàm là sinh viên chăm chỉ nói được thì phải làm được, khăng khăng nói tiếp: “Thầy Diệp bảo là thầy ấy chờ cậu ở phòng bao 102, tại nhà hàng Hỉ Duyệt cạnh trường lúc 6 giờ rưỡi chiều nay. Thầy ấy nói, thầy ấy chân thành mời cán sự bộ môn đến dùng bữa cơm với thầy ấy với tư cách một giáo viên.”

Lục Phồn Tinh thầm bội phục người đàn ông Diệp Hải Triều này, thủ đoạn mềm cứng đều có cả. Lúc cương quyết, hắn có thể tuyệt tình đưa ra thông điệp “sau này chúng ta đừng gặp lại nữa”. Bây giờ thì sao, lại đổi sang bộ mặt nhân hậu của một giáo viên tốt cơ đấy.

Thậm chí hắn còn gài lập mưu với cô, biết chắc cô sẽ không đến nếu hắn mời với tư cách đàn anh học cùng ngành hoặc bạn trai cũ, bèn lấy tư cách giáo viên ra. Nói dễ nghe là mời ăn cơm, thật ra về căn bản là gây áp lực một cách trá hình.

Chu Khả phàm đã hoàn thành xong nhiệm vụ thì bắt đầu chăm chú nghe giảng thật. Tiếc rằng tâm trạng của Lục Phồn Tinh đã bị quấy nhiễu, mãi đến khi thầy giáo tuyên bố kết thúc giờ học, cô vẫn không biết thầy giáo đã giảng những gì trong tiết này.

Nếu giáo viên đã mời thì đương nhiên là Lục Phồn Tinh phải nể mặt rồi. Cô không định trốn tránh Diệp Hải Triều nữa. Việc Nhan Tiêu Lộ đột ngột xuất hiện trong bữa tiệc nhà thầy Phó và sau đó còn nhúng tay vào chuyện phòng vẽ tranh Lạc Thần, chứng tỏ người phụ nữ này có ý đồ nhằm vào cô. Lục Phồn Tinh cho rằng bản thân cần phải giáp mặt Diệp Hải Triều hỏi cho ra ngô ra khoai: Tại sao cô là người bị anh ta đá, còn Nhan Tiêu Lộ là người thắng mà vẫn mang vẻ không thể bỏ qua?

Muốn để hắn nếm thử mùi vị của sự chờ đợi, Lục Phồn Tinh cố tình đến muộn bốn mươi phút. Lúc đẩy cửa phòng bao ra, quả nhiên là Diệp Hải Triều vẫn còn ở đó và đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Vừa quay đầu lại nhìn thấy cô, khuôn mặt nho nhã kia liền nở nụ cười dịu dàng, nói: “Phồn Tinh, em đến rồi à.”

Nhưng Lục Phồn Tinh lại đáp trả sự lấy lòng của hắn bằng thái độ dửng dưng: “Thầy Diệp gọi em đến, là học sinh, nên em không dám không nể mặt thầy.”

Diệp Hải Triều bối rối đáp: “Anh biết em khó chịu trong lòng, nếu không nói vậy thì em sẽ không đồng ý ngồi ăn bữa cơm này với anh.”

Lục Phồn Tinh hừ nhạt: “Thầy biết là được rồi!”

Hai người không nói tiếp nữa, bởi vì nhân viên phục vụ đã đi vào, thấy họ ngồi đó trong bầu không khí tẻ nhạt thì thức thời vội vàng đi ra ngoài.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Diệp Hải Triều đưa mắt nhìn lướt qua khuôn mặt bình thản của cô gái đang ngồi đối diện, chậm rãi nói: “Anh đã xem bức vẽ đó của em. Em… là đang nói tạm biệt với anh phải không?”

Giọng nói của anh ta đầy chua chát.

Lục Phồn Tinh giật thót, thầm cười khổ, hóa ra mọi người đều thông minh, mọi hành động của cô đều không đánh lừa được ánh mắt của người khác.

“Đúng vậy.” Lục Phồn Tinh thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nếu đàn anh đã có khởi đầu mới thì em chẳng có lý gì lại tiếp tục mắc kẹt trong quá khứ mà anh đã mang lại cho em cả.”

“Em vẫn hi vọng rằng em, đàn anh và chị Nhan, chúng ta đều có thể sống tốt phần của mình.” Cô bóng gió nói ra tiếng lòng mình.

Nhan Tiêu Lộ tỏ rõ thái độ thù địch với cô, khiến cô lo lắng không biết phải chăng cô ta đã hiểu nhầm điều gì đó? Thái độ của cô ta đã mang đến phiền toái cho cuộc sống của cô. Cô không hiểu, lại càng không mong muốn bản thân bị đối xử như vậy.

Diệp Hải Triều hiểu ý của Lục Phồn Tinh. Hắn trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: “Hôm nay anh mời em tới đây là muốn nói lời xin lỗi em thay cho Tiêu Lộ.”

“Tối hôm đó anh cũng không biết cô ấy sẽ đến. Chuyện phòng vẽ tranh, hôm nay anh cũng mới biết.” Ánh mắt của hắn ẩn chứa sự hối hận, “Trong nửa năm nay, cuộc sống của cô ấy vấp phải một số trở ngại nên dễ để tâm vào những chuyện vụn vặt.”

Lục Phồn Tinh gật đầu tỏ ý đã hiểu. Cô ít nhiều cũng đã nghe nói về việc bố của Nhan Tiêu Lộ nằm liệt giường vì bị đột quỵ, bản thân cô ta suýt nữa mất mạng khi đi trượt tuyết, và không có tác phẩm mới trong nửa năm nay. Bên ngoài đều đồn rằng cô ta không bon chen được ở nước ngoài nên mới chọn về nước để phát triển sự nghiệp. Chắc hẳn một cô gái vốn được ông Trời ưu ái, đã quen thuận lợi mọi bề, sẽ không chịu nổi những lời đồn đại nhảm nhí này.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Lục Phồn Tinh cô phải làm cái thớt cho cô ta chặt chém trút giận.

Cô từ chối việc phải gánh tiếng oan!

“Đàn anh, em nghĩ có phải chị Nhan đã hiểu lầm điều gì không?” Cô nói thẳng, “Hiện tại em đã có bạn trai, cho dù không có bạn trai thì em cũng sẽ không làm cái chuyện xen vào tình cảm giữa hai người bọn anh. Hồi đó, em và anh bắt đầu cũng là sau khi anh và chị Nhan đã chia tay. Nếu chị ấy không tin, các đàn anh đàn chị, thậm chí là thầy cô đều có thể làm chứng cho em!”

“Phồn Tinh, đàn anh xin lỗi em, thật ra là anh đã sai, nhưng lại làm liên lụy đến em, để phải chịu những điều này. Anh sẽ nói chuyện tử tế với cô ấy, về sau sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa. Em cứ yên tâm.” Diệp Hải Triều lại xin lỗi Lục Phồn Tinh lần nữa.

“À, anh nghe nói em muốn khởi nghiệp, có khó khăn gì về tài chính không? Ở đây anh có một khoản tiền không dùng đến, em…”

“Khỏi!”

Lục Phồn Tinh đanh mặt, ngắt lời Diệp Hải Triều. Sắc mặt khó coi của cô đã bộc lộ tâm trạng xấu đến cực điểm của cô lúc này.

Diệp Hải Triều lúng túng nhìn Lục Phồn Tinh, dường như cũng nhận ra bản thân đã lỡ lời.

“Đàn anh, chị Nhan cướp phòng tranh vốn dĩ em đã đàm thương lượng xong xuôi, em biết anh băn khoăn về việc này. Nhưng anh có từng nghĩ liệu làm thế có thích hợp không? Làm thế sẽ chỉ khiến hiểu lầm càng thêm sâu. Sao có thể nói là sống tốt phần của mình được?” Lục Phồn Tinh nói với lời lẽ gay gắt, “Ý tốt của đàn anh sẽ chỉ làm cuộc sống của em càng rối loạn hơn thôi.”

Vẻ mặt Diệp Hải Triều đầy tổn thương.

Song, Lục Phồn Tinh không thèm đếm xỉa đến điều đó, bởi vì tổn thương của hắn hoàn toàn không bằng một phần mười sự tổn thương của cô.

“Em không cần tiền, thứ em cần là sự khích lệ, coi em là duy nhất, càng không rời bỏ em khi em gặp thất bại.” Cảm xúc của cô dâng trào, “Mà, dù là anh của trước đây hay thậm chí anh của bây giờ cũng chẳng thể cho em được những điều này.”
Bình Luận (0)
Comment