Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 57

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

Biên: Quyên

***

Trong khi Lục Phồn Tinh đang ngẩn ra thì Mưu Nhã Phỉ liền đẩy Lục Phồn Tinh rõ ràng đã thả chậm bước chân, tới cửa quán cà phê. Không đợi cô từ chối khéo, Mưu Nhã Phỉ đã nhét một chiếc hộp màu đen cỡ lòng bàn tay cho Lục Phồn Tinh.

“Phồn Tinh, nhờ cậu đưa cho thầy Giang thứ này giúp mình. Cậu làm ơn nhất định phải đưa tận tay cho thầy ấy nhé!” Trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta thậm chí còn phảng phất nét cười, “Nhìn thấy nó, thầy ấy sẽ hiểu tớ.”

“Tớ…” Lục Phồn Tinh chần chừ. Diệp Hải Triều cũng đang ở trong này, nếu chạm mặt hắn thì khó tránh khỏi lúng túng.

“Phồn Tinh, tớ nhờ cả vào cậu. Tớ chỉ đứng ở cửa, đợi lúc thầy Giang đi ra, tớ nhìn trộm thầy ấy một lần cuối cùng nữa thôi.” Nụ cười của Mưu Nhã Phỉ khiến người ta xót xa trong lòng.

Lời cầu xin có vẻ ép buộc nhưng kì thực lại hèn mọn như vậy quả tình khiến người ta không thể từ chối. Lục Phồn Tinh hết cách, đành quyết định làm người tốt đến cùng, bèn đi thay Mưu Nhã Phỉ lần này.

Cô cầm chiếc hộp màu đen, bước vào trong quán cà phê. Đi được vài bước, cô dừng chân rồi quay người lại, một thoáng nghi ngờ lóe lên trong mắt.

Không có ai ở cửa. Mưu Nhã Phỉ đâu?

“Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách có mấy người ạ?’ Nhân viên phục vụ của quán cà phê tới gần Lục Phồn Tinh và hỏi.

“À, tôi đến tìm một người, sẽ đi ngay thôi.” Cô cười gượng gạo với nhân viên phục vụ, đoạn xoay đầu tìm Giang Tuần.

Sâu nơi đáy lòng Lục Phồn Tinh luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Hôm nay Mưu Nhã Phỉ xử sự quá kỳ quặc, thời gian và địa điểm này cũng rất trùng hợp nhỉ?

Lục Phồn Tinh chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để quay về trường.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, không có bóng dáng của Giang Tuần, nhưng lại chạm vào ánh mắt của Diệp Hải Triều đang ngồi gần cửa sổ. Thấy cô xuất hiện ở đây, hắn hơi sửng sốt, sau đó liền lộ vẻ mừng rỡ. Chỉ là, Lục Phồn Tinh lạnh lùng quay đầu rời đi.

Cô có thứ cảm giác rất mãnh liệt rằng: Phần lớn là cô đã bị lừa, có người muốn ‘bẫy’ cô ‘ chui vào rọ’.

Lục Phồn Tinh đi nhanh ra ngoài quán cà phê, rồi đứng ở cửa nhìn bốn phía. Không thấy Mưu Nhã Phỉ. Chẳng biết cô ta đang nấp ở đâu để gài bẫy cô. Lục Phồn Tinh càng nghĩ càng tức. Cô không thù không oán gì với cô ta, tại sao cô ta lại lừa cô tới đây? Mà Giang Tuần đâu?

Khi Lục Phồn Tinh đang định bỏ đi thì bị người đàn ông đuổi theo sau nắm lấy cổ tay: “Phồn Tinh.”

Hóa ra hôm nay tất cả mọi người đều coi cô là người tốt tính, có thể tha hồ sắp đặt. Lục Phồn Tinh nghẹn một bụng tức, cuối cùng đã tìm được chỗ trút ra.

“Thầy Diệp, phiền thầy buông ra.” Giọng nói của cô lạnh như băng, “Lôi kéo sinh viên giữa đường cái thế này, gây ảnh hưởng không tốt cho lắm thì phải?”

“Phồn Tinh, em có thể ngồi xuống một lát không, ít nhất hãy cho anh một cơ hội giải thích đã.” Diệp Hải Triều túm chặt cổ tay cô.

“Thầy có thể giải thích điều gì? Muốn giải thích thì cũng phải là cô vợ chưa cưới thân yêu của thầy đến giải thích với em chứ.” Giờ phút này, Lục Phồn Tinh chán ghét người đàn ông Diệp Hải Triều chưa từng thấy, chán ghét sự đụng chạm, sự giả dối của hắn, và chán ghét ngay cả ánh mắt hắn nhìn cô.

“Anh thay cô ấy xin lỗi em. Sau này sẽ không có những chuyện như vậy nữa.” Ánh mắt Diệp Hải Triều trông rất chân thành, tha thiết.

Song, Lục Phồn Tinh lại chẳng hề muốn nghe những câu vô nghĩa kiểu này chút nào. Cô hất mạnh tay Diệp Hải Triều ra, xẵng giọng: “Nói lời mà không làm được thì đừng có nói. Thay vì ở đây lãng phí thời gian với tôi, chi bằng thầy đi tìm cô vợ chưa cưới của thầy, bảo chị ta dừng tay đi. Những chuyện ‘bên sứt càng bên gẫy gọng’ như thế có ích lợi gì đối với chị ta?”

Vẻ mặt Diệp Hải Triều đầy chán nản: “Bọn anh có chút vấn đề, cô ấy đã quá cực đoan!”

“Đó cũng là chuyện giữa hai người, cớ gì phải làm liên lụy đến tôi?” Lục Phồn Tinh bất mãn lẩm bẩm. Lúc này, cô vừa nghiêng đầu, liếc bừa về phía bên trái đằng trước một cái thì đột nhiên sững sờ.

Một chiếc xe BMW màu trắng đang đỗ bên kia đường. Cửa sổ xe trượt xuống, khuôn mặt hơn mười ngày nay không thấy của Giản Chấn xuất hiện trong tầm mắt cô. Bây giờ, khuôn mặt ấy đang ngập tràn giận dữ, u ám đến tột độ. Ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm về phía cô đã nói rõ tất cả điều đó.

Lục Phồn Tinh hoảng loạn khôn tả. Có khoảnh khắc, cô thậm chí còn không dám tin vào mắt mình. Tại sao Giản Chấn cũng xuất hiện ở đây? Cô chẳng qua là xuất phát từ sự tốt bụng, tại sao mọi chuyện lại trở nên bất lợi với cô thế này?

Cách một con đường, nhưng lửa giận rõ mồn một trong mắt Giản Chấn vẫn đâm sâu vào mắt, vào trái tim Lục Phồn Tinh khiến chúng đau đớn. Giản Chấn mở cửa xe ra, hầm hầm đi về phía cô. Dưới sự hoang mang lúng túng, Lục Phồn Tinh lùi lại hai bước theo bản năng, hòng giữ khoảng cách với Diệp Hải Triều. Nào ngờ, cô bước quá đà, lại quên mất có bậc tam cấp đằng sau, thế là bước hụt một cái. Lục Phồn Tinh kinh hãi kêu lên, cả người ngả ra sau. Mà đúng vào lúc đó, một chiếc xe máy điện giao đồ ăn đang từ trước mặt lao tới. Người và xe sắp đâm vào nhau đến nơi, một vụ tai nạn sắp xảy ra.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Hải Triều lao lên giữ Lục Phồn Tinh lại, nhưng không biết làm thế nào mà lực ngả ra sau thật sự quá lớn, cả hắn và Lục Phồn Tinh cũng ngã về phía sau theo quán tính. Suy cho cùng thì Diệp Hải Triều là đàn ông nên khỏe hơn Lục Phồn Tinh nhiều. Hắn hơi nghiêng người, tiện thể đẩy Lục Phồn Tinh một cái. Vậy là Lục Phồn Tinh được cứu, nhưng bản thân hắn lại va chạm mạnh với chiếc xe điện đang lao đến. Một tiếng ‘rầm’ vang lên, hai người và một xe ngã nhào ra đất.

Có Diệp Hải Triều làm tấm đệm, Lục Phồn Tinh không bị thương, nhưng đã sợ hết hồn. Cô quay đầu lại thì thấy khuôn mặt Diệp Hải Triều đang nhăn nhó vì đau đớn. Tay trái của hắn đang giữ chặt lấy một chỗ trên tay phải. Có lẽ đó là chỗ vừa rồi đã bị đụng phải.

Lục Phồn Tinh hoảng hốt, đây là bàn tay của họa sĩ đấy. Nó cũng giống như bàn tay của nghệ sĩ piano, là thứ tuyệt đối không thể gặp vấn đề.

“Anh, anh sao rồi? Tay anh có sao không?” Lục Phồn Tinh lo lắng hỏi với nét mặt đầy hối hận. Nếu không phải do cô hấp tấp thì sẽ không khiến cho Diệp Hải Triều bị thương.

Diệp Hải Triều cố nhịn đau, vẫn nằm trên đất và khó nhọc đáp: “Hình như…anh bị gãy tay rồi.”

Lục Phồn Tinh liền mất hết bình tĩnh. Bấy giờ, người chạy xe máy điện cũng bò dậy khỏi mặt đất, cuống quýt hỏi: “Anh ơi, anh không sao chứ?’

Sắc mặt Diệp Hải Triều tái đi: “Anh đỡ tôi đứng lên trước cái đã!”

Lục Phồn Tinh vội cùng người chạy xe máy điện đỡ Diệp Hải Triều đứng dậy. Khi cô vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của Giản Chấn đang đứng cách đó vài mét.

Lục Phồn Tinh tức thì ngây ra như phỗng, ánh mắt mang theo sự phẫn nộ giống như đôi tay đang bóp mạnh trái tim cô, khiến cô hoàn toàn quên mất bản thân đang ở đâu, khiến cô quên mất hiện tại đang là ban ngày hay đêm tối.

Ánh đèn nê - ông rực rỡ không chiếu rọi được vào mắt cô. Trong mắt cô bây giờ chỉ có đôi mắt ẩn chứa lửa giận phừng phừng của Giản Chấn.

Lục Phồn Tinh giương mắt nhìn anh ta đi về phía mình. Gió đêm thổi tới se lạnh. Lục Phồn Tinh không biết số phận nào đang chờ đợi cô.

“Có bị thương không?” Giản Chấn vừa mở miệng đã hỏi tình hình của cô, nhưng là với giọng điệu nguội lạnh.

“Không, em không bị thương.” Lục Phồn Tinh không dám nhìn vào mắt anh ta.

Giản Chấn thậm chí chẳng buồn nghiêng đầu liếc Diệp Hải Triều lấy một cái, nhưng lại lặng lẽ ép buộc Lục Phồn Tinh bằng ánh mắt sắc lẹm: “Nếu không sao thì đi theo anh!”

Lục Phồn Tinh cắn môi. Cô hiểu ý câu nói này của Giản Chấn. Bây giờ mà đi cùng anh ta, có lẽ anh ta còn cho cô một cơ hội để giải thích. Nhưng nếu cô chọn ở lại đây thì chuyện giữa họ sẽ đặt dấu chấm hết.

Giản Chấn từng nói, hướng đi cuối cùng của mối quan hệ tình cảm giữa họ được quyết định bởi chính thái độ của cô, còn anh ta sẽ không dễ dàng nói ra hai chữ kia, vì sợ bản thân sẽ hối hận. Có điều, một khi Giản Chấn nói ra, thì với tính tình kiêu ngạo của anh ta, anh ta cũng sẽ quyết không ngoái đầu lại.

Bởi vì anh ta đã nhiều lần đi tới giới hạn chịu đựng, cũng đã cho cô rất nhiều cơ hội.

Lục Phồn Tinh như đang giẫm trên lớp băng mỏng. Lý trí và tình cảm đang tranh đấu dữ dội trong đầu cô. Lý trí nói với cô rằng cô nên đồng ý với Giản Chấn, đi theo anh ta ngay lập tức, sau đó làm nũng, xin lỗi, thậm chí là lấy lòng anh ta, dùng thời gian và hành động để cứu vãn giá trị niềm tin của cô đã sụp đổ trong lòng anh ta. Nhưng tình cảm lại khiến cô lưỡng lự. Diệp Hải Triều bị thương vì cứu cô. Và quan trọng là hắn bị thương ở bàn tay phải. Người họa sĩ dựa vào bàn tay này để sáng tác. Quen biết Diệp hải Triều đã nhiều năm, cô biết rõ hắn là họa sĩ tài hoa nhường nào. Nếu bàn tay này có vấn đề gì thì cuộc đời nghệ thuật của hắn cũng sẽ kết thúc.

Một họa sĩ không thể vẽ tranh bằng tay, điều đó nhất định là sự tra tấn tàn khốc nhất đối với cuộc sống sau này của Diệp Hải Triều.

Vừa nghĩ đến khả năng ấy, trán Lục Phồn Tinh liền toát mồ hôi. Cô không muốn áy náy với bất cứ ai. Cô không gánh vác nổi trách nhiệm đó.

Lục Phồn Tinh rơi vào tình thế khó xử. Giản Chấn đang ép buộc cô, hiện thực đang ép buộc cô, còn cô phải đưa ra sự lựa chọn giữa tình yêu và lương tâm trong thời gian ngắn ngủi này.

Chọn tình yêu thì cô sẽ thua trước lương tâm. Chọn lương tâm thì cô sẽ mất đi tình yêu.

Giản Chấn lẳng lặng nhìn Lục Phồn Tinh. Khóe mắt cô dần cay cay. Cô thích Giản Chấn nhiều lắm, thích khuôn mặt anh ta, thích nụ cười dịu dàng của anh ta, ngay cả những lúc thi thoảng anh ta vênh váo, cô cũng cảm thấy vừa ghét lại vừa thích anh.

Tuy nhiên, một người đàn ông tốt như vậy mà cô lại sắp hoàn toàn mất đi anh ta.

Bởi lẽ, cuối cùng tình cảm vẫn chiến thắng lý trí.

Đứng trước tình yêu, rốt cuộc cô vẫn lựa chọn hành động không thẹn với lương tâm.

“Em…” Lục Phồn Tinh khó khăn mở miệng, thử giải thích với Giản Chấn: “Đàn anh cứu em nên mới bị thương. Bàn tay phải thật sự rất quan trọng đối với người họa sĩ. Em đưa anh ấy đến bệnh viện khám trước đã rồi hẵng…”

Cô không có can đảm để nói tiếp, chỉ biết sợ hãi nhìn chằm chằm vào Giản Chấn. Sau đó, cô thấy bên môi anh ta nhếch lên nụ cười lạnh thấu xương.

“Tôi hiểu rồi.” Giản Chấn đáp, “Đàn anh của em quan trọng hơn.”

“Không phải như thế…”

“Em không cần phải nói nữa.” Giản Chấn ngắt lời Lục Phồn Tinh, cười khẩy nói: “Tôi không làm chậm trễ em đưa đàn anh của em đi bệnh viện nữa.”

Nói đoạn, anh ta xoay người sải bước rời đi. Lục Phồn Tinh ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Giản Chấn, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Cô muốn giữ lấy Giản Chấn, không để anh ta đi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn anh ta rời bước.

“Phồn Tinh, anh tự đi đến bệnh viện được mà.” Diệp Hải Triều lên tiếng, “Vết thương nhỏ thôi, hẳn là chẳng có vấn đề gì to tát đâu, em không cần phải lo lắng.”

Lục Phồn Tinh đờ đẫn quay sang, nói: “Anh cứu em nên mới bị thương, về tình về lý, em đều nên đi cùng anh đến bệnh viện mới phải.”

Diệp Hải Triều mấp máy môi, sau cùng không từ chối nữa. Nhưng ánh mắt của Lục Phồn Tinh đã không còn dừng lại trên người hắn. Cô đang nhìn theo người đàn ông cao lớn đang rảo bước băng qua đường cái, nhìn anh ta mở cửa xe rồi đóng ‘sầm’ lại. Sau đó, chiếc BMW nổ máy, lao vút đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Khi chiếc xe lướt qua Lục Phồn Tinh, cô biết mình đã mất Giản Chấn rồi.

Trái tim cô đau chết đi được.

Lục Phồn Tinh và Diệp Hải Triều ngồi taxi đi đến bệnh viện gần nhất để khám. Hai người im lặng suốt dọc đường. Diệp Hải Triều nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện với cô, nhưng thấy thái độ của cô vô cùng lạnh nhạt, hắn bèn nuốt lại những lời đã đến bên miệng vào trong bụng.

Lúc đợi lấy số để khám bệnh, Lục Phồn Tinh cũng ngồi cách hắn vài ghế. Cô không nói không rằng, cực kỳ trầm lặng.

Điện thoại vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn Wechat, Lục Phồn Tinh như linh cảm được điều gì đó, bỗng nhiên đứng bật dậy, đi ra ngoài cửa.

Cô đi tới bên cạnh tấm bảng tuyên truyền ở bên ngoài tòa nhà bệnh viện. Trước kia, cũng chính tại chỗ này, cô và Giản Chấn đã đứng ở đây. Anh ta còn trêu ghẹo hỏi cô, có phải cô thích anh ta không. Và, cô đã làm trái với lương tâm mà thừa nhận là có.

Còn bây giờ, tình yêu đó đã từ một mầm cây, từ từ bén rễ ăn sâu vào tâm hồn cô, dần dần biến thành một cây đại thụ cao vút.

Cô đã thích anh ta đến độ khó có thể dứt ra được.

Lục Phồn Tinh hít sâu một hơi rồi lấy di động ra, chậm rãi chạm mở Wechat.

Jim Chấn: ‘Chia tay đi!’

Nhìn hai chữ ‘chia tay’ trên màn hình điện thoại, sống mũi Lục Phồn Tinh cay cay. Cô từ từ ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu gối, khóc không thành tiếng.
Bình Luận (0)
Comment