Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 66

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

Biên: Đỗ Sửu

***

Lục Phồn Tinh đã đồng ý với yêu cầu của Giản Chấn, để thoát khỏi tên quỷ đòi nợ phiền phức này. Sau đó, cô hỏi anh ta yêu cầu thứ ba là gì? Giản Chấn tỏ vẻ bí hiểm, đáp rằng còn chưa nghĩ xong. Lục Phồn Tinh thấy không ổn, cứ có cảm giác trên đỉnh đầu có cái búa sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào, và cho cô một surprise (sự bất ngờ) thật lớn.

Cô ngỡ rằng tìm bừa một chỗ yên tĩnh để vẽ cho Giản Chấn là được, ai dè người ta lại có không ít đòi hỏi: Thời gian vào 10 giờ tối, địa điểm là tòa nhà khoa sơn dầu của bọn cô, và còn phải là trong phòng học mà lần trước bọn họ đã bắt gặp Mưu Nhã Phỉ và Giang Tuần “yêu đương vụng trộm”. Việc này quá lạ lùng, rõ ràng là hai người đã chia tay, nhưng vẫn hẹn gặp vào đêm hôm khuya khoắt. Nếu bị người khác trông thấy thì họ sẽ nghĩ thế nào?

Lục Phồn Tinh cảm thấy như vậy không thích hợp, bèn cò kè với Giản Chấn mấy lần, nhưng anh ta nhất quyết không đổi ý. Lục Phồn đành phải nhận lời.

Cô muốn để xem anh ta định bày trò gì.

Tối thứ Tư, Lục Phồn Tinh y hẹn, mang dụng cụ vẽ tranh đi đến tòa nhà khoa sơn dầu. 10 giờ tối là thời gian các sinh viên có siêng năng cần cù hơn nữa cũng đã về phòng ký túc xá nghỉ ngơi. Cả tòa nhà vắng tanh, quả là một địa điểm tốt để giết người cướp của.

Song, Lục Phồn Tinh lại không thấy sợ. Giản Chấn có thể bắt nạt cô, cười nhạo cô, móc máy cô, nhưng duy nhất sẽ không làm tổn thương cô. Tuy anh ta ấu trĩ, nhưng con người vẫn rất đường hoàng.

Cô còn chưa đẩy cánh cửa phòng vẽ tranh ra thì đã nghe thấy tiếng động sột soạt ở bên trong. Không biết ‘con hàng’ này đang làm gì trong đó. Lục Phồn Tinh ho một tiếng, đoạn đẩy cửa vào.

Phòng vẽ tranh tối thui, nhìn quanh không thấy một bóng người. Lục Phồn Tinh để những thứ trên tay xuống và nói: “Tôi đếm đến ba, nếu còn không thò mặt ra thì tôi đi luôn đấy.”

“Một, hai, ba…”

Lục Phồn Tinh nhìn về phía cửa sổ. Bức rèm không hề lay động. Cô thở mạnh, đã bắt đầu bực mình.

Hiện tại là mấy giờ rồi mà anh ta còn chơi trò mèo vờn chuột với cô?

Lục Phồn Tinh sầm mặt đi thẳng tới chỗ tấm rèm cửa sổ, bất thình lình kéo ra, liền thấy Giản Chấn đang trốn phía sau, toét miệng cười gian manh. Người đâu mà từng này tuổi còn cười như thằng nhóc làm chuyện xấu còn đắc chí khoe khoang.

“Đã mấy giờ rồi? Anh không muốn đi ngủ, chẳng lẽ tôi còn phải thức thâu đêm với anh hả?” Lục Phồn Tinh gắt gỏng.

“Suỵt!” Giản Chấn cố làm ra vẻ thần bí, rồi nhân lúc Lục Phồn Tinh đang nghệt mặt, đột nhiên kéo cô vào sau tấm rèm, đứng cùng anh ta. Trong căn phòng nhỏ tối đen như mực, hai người họ lại đứng chen chúc y như lần trước. Lục Phồn Tinh lấy làm khó hiểu, lần trước phải trốn vào chỗ này là vì cực chẳng đã, lần này thì sao? Hai người họ lại chẳng phải người yêu, trốn ở đây không kỳ cục sao?

Quá kỳ cục ấy chứ!

Cô đang muốn nổi đóa thì Giản Chấn lại giơ ngón tay trỏ lên miệng khẽ “suỵt”, nói: “Đừng lên tiếng, chỗ này rất thích hợp để tưởng tượng.”

Lục Phồn Tinh không thể nín nhịn được nữa: “Vậy anh cứ từ từ tưởng tượng nhé, tôi không chơi cùng được.”

Nói đoạn, cô đi ra khỏi tấm rèm, bật điện lên. Giản Chấn theo sau cô, nói với giọng bất mãn: “Này, Lục Tiểu Phương, giờ em càng ngày càng bớt hài hước đấy.”

“Anh nói cho rõ ràng vào, chẳng qua tôi bị giẫm vào bẫy nên bị bắt ép đến trả nợ. Tôi cũng không phải là người hầu anh nói chuyện, hầu anh chơi, còn phải hầu anh nghịch nhé!” Lục Phồn Tinh quay đầu lại lườm Giản Chấn: “Anh muốn tưởng tượng thì tìm bạn gái vừa xinh đẹp vừa cao ráo vừa học giỏi của anh mà tưởng tưởng.”

“Làm gì có người đó.” Giản Chấn đi tới gần Lục Phồn Tinh, giọng nói nhẹ nhàng mang theo vẻ cố ý lấy lòng: “Đùa em cho vui thôi, em tin là thật à?”

Chuyện anh ta không có bạn gái mới đều nằm trong dự đoán của Lục Phồn Tinh. Tuy nhiên, cô khó chịu là ở thái độ của anh ta. Lúc muốn trêu đùa cô thì mặc sức trêu đùa, như thể cái túi trút giận là cô đây sẽ không bao giờ cáu giận vậy.

Anh ta làm sao biết được rằng, sau khi chia tay, cô vừa nghe thấy một ca khúc là đã khóc, càng chưa từng đặt chân vào phòng vẽ tranh ngập tràn hồi ức này, vì sợ mình sẽ nhìn cảnh lại thấy buồn.

Lục Phồn Tinh không định nếm trải mùi vị chia tay đau đớn ấy lần thứ ba.

Hiện tại, cô không cần tình yêu, chỉ một lòng muốn thành công. Cô chẳng cần gì khác, ngoài ước mơ.

“Anh có bạn gái mới hay không cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi cũng không quan tâm.” Lục Phồn Tinh vừa lạnh nhạt đáp vừa nghịch dụng cụ vẽ trên tay: “Anh qua bên kia ngồi hẳn hoi, hoàn thành cho sớm, về sau chúng ta đỡ phải qua lại.”

Nét mặt Giản Chấn trở nên khó coi, nụ cười vui vẻ thoải mái khi nãy trêu đùa cô cũng biến mất. Anh ta đi về phía đó và hỏi: “Anh phải ngồi tư thế nào?”

Lục Phồn Tinh chẳng buồn nhướng mắt, chỉ đáp: “Tùy.”

“Có tư thế ‘tùy’ hả?”

Rốt cuộc, Lục Phồn Tinh ngẩng đầu lên: “Anh ngồi thế nào thì tôi vẽ thế đó. Nói thẳng ra tôi chính là cái camera. Anh thấy cái camera nào mà còn chỉ huy người khác tạo dáng chưa?”

Cô bực bội, Giản Chấn cũng khó chịu theo. Hai người đều nhịn cục tức, dù sao, không ai để cho người kia được vui vẻ hết.

“Được rồi, cái camera em đây mặc kệ tất cả chứ gì? Xem ra, em cũng không chọn hình ảnh.”

Giản Chấn đưa tay lên. Trước ánh nhìn khiếp sợ của Lục Phồn Tinh, anh ta bắt đầu cởi từng món đồ.

“Anh, anh làm gì đấy?” Lục Phồn Tinh lắp bắp, “Anh dừng lại cho tôi, đừng ép tôi phải gọi giáo viên!”

Sức đe dọa của Lục Phồn Tinh chỉ bằng con số không. Giản Chấn mỉm cười nhìn cô, nhưng vẫn không dừng tay. Cởi áo khoác xong, anh ta thong thả cởi từng chiếc cúc áo sơ mi. Lồng ngực rắn chắc lộ ra đầu tiên, sau đó là tám múi cơ bụng săn chắc xuất hiện trước mặt Lục Phồn Tinh. Sau khi anh ta cởi hết bên trên, bầu không khí trong phòng vẽ tranh cũng khác hẳn.

Lục Phồn Tinh có cảm giác khó thở. Đây là cơ thể nam giới đẹp nhất mà cô từng thấy, cả người không có lấy một tí thịt thừa, cường tráng, săn chắc, đường cong nét nào ra nét ấy. Hơi thở nam tính mạnh mẽ quanh quẩn nơi chóp mũi Lục Phồn Tinh, khiến ánh mắt cô không tự chủ được mà lưu luyến trên lồng ngực Giản Chấn.

Mặt cô đỏ dừ như con tôm luộc. Rõ ràng là cô chỉ đến đây vẽ tranh, vì sao còn thấy hình ảnh hạn chế giữa đêm khuya như này?

Giản Chấn có vẻ rất thích thú trước sự bối rối của Lục Phồn Tinh, bàn tay lại bắt đầu đi xuống. Lục Phồn Tinh tê cả da đầu. Anh ta sẽ không định cởi bằng sạch đấy chứ?

Cô hoảng quá, vội lên tiếng ngăn lại: “Ấy ấy, đừng cởi, đừng cởi! Như vậy được rồi!”

Nghĩ lại thấy bản thân mất bình tĩnh như thế có hơi tẽn mặt, cô cười gượng, chống chế: “Trời lạnh, anh cẩn thận kẻo bị cảm.”

So với Lục Phồn Tinh, Giản Chấn đang ở trần bình thản hơn nhiều. Anh ta cười cô: “Anh không lạnh, trái lại là em kìa, mặt đỏ thế kia, sắp chảy máu mũi hả? Mới cởi được một nửa mà đã không chịu được thế này. Lục Phồn Tinh, em không chuyên nghiệp nhé. Chẳng phải em thường xuyên vẽ người mẫu khỏa thân ư? Sao vậy? Gần đây ngủ không ngon nên thận hư à?”

Lục Phồn Tinh bị anh ta chặn họng, nghẹn lời hồi lâu vẫn không nói được nên lời. Một lát sau, cô mới thốt ra được một câu: “Người mẫu người ta không cợt nhả như anh.”

Những lời đó khiến Giản Chấn lấy làm vui thích. Anh ta dứt khoát đi tới, cố ý tạo dáng trước mặt cô, hết khoe cơ ngực lại khoe cơ bụng các kiểu: “Mới chừng này đã không chịu nổi rồi? Buổi tối, ánh sáng yếu, anh hào phóng để em chiêm ngưỡng gần hơn. Có muốn thử chạm vào không? Anh tập thể hình mỗi ngày, cảm giác khi sờ vào không tồi đâu.”

Lục Phồn Tinh bị anh ta dồn đến góc tường, mặt cô đỏ lựng đến độ sắp nhỏ máu đến nơi. Lực sát thương của bạn trai cũ quá mạnh, anh ta không nói lại được cô, liền cởi quần áo chơi xấu, thật không biết xấu hổ.

“Giản Chấn, anh đủ rồi đấy!” Cuối cùng, núi lửa Lục Phồn Tinh cũng phun trào: “Anh đang bán thịt hả? Lòng tự trọng của người trẻ tuổi đâu? Nửa đêm nóng lòng muốn động dục như con công đực. Mở to cái mắt chó của anh ra mà nhìn cho rõ hộ tôi. Tôi là bạn gái cũ của anh chứ không phải bạn gái hiện tại của anh nhé! Tránh ra! Anh đứng xa ra cho tôi nhờ! Coi chừng tôi tố cáo với bạn trai tương lai của tôi đấy!”

Bị Lục Phồn Tinh quát, Giản Chấn đứng cách ra một chút, đoạn cau mày hỏi: “Bạn trai tương lai của em?... Ai?”

“Anh trai anh!” Lục Phồn Tinh nghịch dụng cụ vẽ tranh, đáp: “Tôi nói cho anh biết nhé, lịch sự với chị dâu tương lai của anh tí đi!”

Giản Chấn cười ruồi: “Tỉnh lại đi, hai tháng nữa anh trai anh sẽ kết hôn với chị dâu tương lai của anh. Muốn làm chị dâu của anh thì đợi kiếp sau đi!”

Lục Phồn Tinh bĩu môi, chẳng buồn đấu võ mồm với Giản Chấn nữa mà chỉ vào anh ta, nói: “Qua bên kia đứng cho tử tế. Đúng rồi, đứng cho nghiêm chỉnh, đừng cử động! Tôi buồn ngủ lắm rồi, tôi muốn làm xong sớm để còn về đi ngủ.”

Trông cô rất uể oải, vẻ mệt mỏi lộ rõ trên nét mặt. Sau cùng, Giản Chấn không làm khó Lục Phồn Tinh nữa. Anh ta dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, hai mắt không nhìn lung tung, cứ thế gườm gườm nhìn Lục Phồn Tinh, như thể có thù hận rất sâu đậm với cô.

Lục Phồn Tinh vẽ tranh đã lâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô không thể tĩnh tâm vì người mẫu. Cô hít sâu một hơi rồi bắt đầu múa bút.

Phòng vẽ tranh im ắng đến độ chỉ nghe thấy tiếng bút loạt xoạt chạm vào trang giấy. Lục Phồn Tinh tập trung vẽ, dần dần quên mất rằng người mẫu có vóc dáng sánh ngang với David đang ở trước mặt là bạn trai cũ của cô. Cây bút trong tay cô dường như có sức sống, đã phác họa nên những đường nét cơ thể rõ nét của Giản Chấn.

Cô chăm chú miêu tả, không chỉ bởi người đó là Giản Chấn mà hơn thế, có lẽ bởi cô là một họa sĩ, có tình yêu thuần khiết đối với một cơ thể người hoàn hảo.

Lục Phồn Tinh rất hài lòng với xúc cảm của mình hôm nay. Cô vô thức ngẩng đầu lên, trái tim bất giác khẽ xao động khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Giản Chấn.

Đôi mắt đầy sự chiếm hữu ấy khiến cô sợ hãi một cách không thể giải thích nổi, hệt như dã thú trong bóng tối đang chờ cơ hội tấn công con mồi.

Cô vội vàng trốn vào sau trang giấy vẽ.

Lục Phồn Tinh ngẫm nghĩ, cảm thấy hành động của mình hơi nhát gan. Bầu không khí im lặng giữa hai người họ lúc này thật kỳ quặc. Cô quyết định nên nói chuyện với Giản Chấn. Sau khi chia tay, không thể cứ luôn phải là ở trong trạng thái thù địch kiểu này.

“Vu Dương đến tìm anh rồi chứ?” Cô nói một cách tự nhiên, “Ông tướng này còn cứu được không?”

“Anh để cậu ta làm việc trong văn phòng của anh trước đã. Lương hai nghìn tệ (~ 7 triệu vnđ) một tháng. Tuy chút tiền đó không đáng là bao, nhưng đỡ hơn là đi theo mấy tên côn đồ kia ra ngoài trấn lột, ăn cướp.” Giản Chấn cử động cái cổ đã mỏi nhừ, “Cậu ta giận dỗi với gia đình trước kỳ thi Đại học nên bỏ thi. Giờ thì đang hối hận xanh cả ruột.”

Lục Phồn Tinh dừng bút, nói với giọng tiếc nuối: “Chúng ta giúp được cậu ấy cũng chỉ là một chốc một lát. Người thật sự giúp được cậu ấy vẫn là bản thân cậu ta. Cậu ấy nên về ôn thi lại vào Đại học. Thi đỗ Đại học thì cuộc đời cậu ấy mới có thể trở lại con đường đúng đắn.”

Giản Chấn gật đầu: “Về cơ bản, chỉ có giáo dục mới có thể cứu rỗi được con người. Chính Vu Dương cũng cảm thấy thế. Cậu ta rất muốn học lại trung học và muốn thi vào Đại học Mỹ Thuật. Vừa khéo nhà anh có người họ hàng là phó hiệu trưởng một trường trung học. Anh đã ghi tên đăng ký cho Vu Dương, tháng sau cậu ta sẽ đi học lại. Anh chỉ có thể giúp cậu ta bấy nhiêu thôi, còn lại phải dựa vào bản thân cậu ta.”

Những lời nói dung dị của Giản Chấn giống như hòn đá ném vào mặt hồ trái tim của Lục Phồn Tinh, làm nổi lên những gợn sóng. Trong lòng cô ngập tràn xúc động. Người đàn ông đôi khi ba hoa chém gió, đôi khi trẻ con này luôn vô tình mang đến cho cô rất nhiều sự cảm động. Có lẽ anh ta có các kiểu tật xấu khiến cô không chịu nổi, nhưng chí ít, anh ta có một trái tim thật lương thiện.

Lòng tốt của anh ta chưa từng đổi thay.

“Anh giúp cậu ấy lần này, có khi lại có thể thay đổi được cuộc đời cậu ấy.” Lục Phồn Tinh nói ra những lời tự đáy lòng.

Giản Chấn vẫn tỉnh bơ trước sự khen ngợi hiếm hoi của Lục Phồn Tinh: “Cơ hội thay đổi cuộc đời của con người ta là có hạn, để xem bản thân cậu ta có thể nắm chắc hay không?”

Lục Phồn Tinh cũng đồng ý với điều này.

Cô đang định vẽ tiếp, ai ngờ, có tiếng nói chuyện vang lên bên ngoài phòng vẽ tranh. Cô vừa nhìn ra ngoài thì thấy có luồng ánh sáng lướt qua ngoài cửa. Ai đó đang rọi đèn pin vào trong này. Lục Phồn Tinh khiếp vía, sao muộn thế này vẫn còn có người tới đây?

Nghe tiếng động, hình như là bảo vệ của trường đi kiểm tra các tòa nhà của Học viện theo thường lệ. Lục Phồn Tinh hoảng hốt quay đầu lại. Người đàn ông đang để mình trần đứng trước mặt khiến cô luống cuống khôn tả. Làm sao bây giờ? Nếu bị người ta phát hiện ra cô và một anh chàng đang cởi trần ở cùng nhau giữa đêm khuya, liệu có bị nhà trường xử phạt vì có hành vi không chừng mực không?

Lục Phồn Tinh cảm nhận một cách sâu sắc cảm giác vừa trèo ra khỏi một cái hố, nhưng bởi vì tính hay quên, kết quả là lại rơi vào cái hố to hơn. Lần trước đã bất ngờ bắt gặp bạn học tằng tịu với thầy giáo ở đây. Bây giờ thì hay rồi, cô và Giản Chấn lại bị người khác bắt gặp đang “gian díu”, sau này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch tiếng nhơ.

Tiếng động bên ngoài khá lớn, đương nhiên là Giản Chấn cũng đã nghe thấy. Trái với sự hoảng loạn tột độ của Lục Phồn Tinh, anh ta vẫn cởi trần đứng đó như không có chuyện gì, với thái độ hoàn toàn là “điếc không sợ súng”.

Lục Phồn Tinh đã mất bình tĩnh, cô lao tới nhặt áo của anh ta lên và giục: “Anh mau mặc đồ vào đi!”

Giản Chấn chậm rãi mặc áo sơ mi, còn ‘tốt bụng’ đề nghị: “Hay anh trốn ra đằng sau tấm rèm nhé?”

“Lần sau mà tôi còn đến đây cùng anh vào buổi tối nữa thì tôi không phải họ Lục.” Lục Phồn Tinh gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.

Tiếng bước chân ngoài cửa mỗi lúc một gần. Cúc áo sơ mi của Giản Chấn dường như mãi mãi không cài xong. Lục Phồn Tinh hết cách, đành phải đẩy vị Phật lớn này, dùng lại mánh cũ, muốn giấu anh ta trốn vào sau tấm rèm cửa sổ.

Bản thân cô thì không định trốn. Chung quy, Đại học Mỹ Thuật có rất nhiều sinh viên chăm chỉ, việc coi phòng vẽ tranh là nhà là chuyện thường ngày. Một mình cô ở trong phòng vẽ cũng không có gì lạ.

Lục Phồn Tinh vừa buông tay Giản Chấn ra thì ai ngờ, anh ta lại duỗi tay ra, nắm lấy tay cô. Sau đó, anh ta kéo mạnh một cái, Lục Phồn Tinh loạng choạng bị anh ta lôi vào sau tấm rèm.

“Anh làm gì thế?” Lục Phồn Tinh giật mình trước sự to gan của Giản Chấn. Đầu óc cô trở nên rối loạn khi bị anh vây trong không gian chật hẹp này.

“Yesterday once more.” Giản Chấn kỳ lạ nói ra tên một bài hát cũ: “Sợ em chóng quên nên giúp em ôn lại giấc mộng xưa.”

“Cái…”

“Suỵt…”

Có người đẩy cửa bước vào, không những thế, còn là hai người.

Một người trong số họ phàn nàn: “Sinh viên bây giờ rõ thật là… Đi rồi cũng không tắt đèn. Nói bao nhiêu lần là người ra về cuối cùng thì phải tự giác tắt đèn, mà toàn bỏ ngoài tai.”

“Thế hệ tụi nó đúng là sướng. Như ở quê tôi, vài thôn trong núi mấy năm nay mới có điện.”

Lục Phồn Tinh vểnh tai nghe cuộc nói chuyện của hai nhân viên bảo vệ ở bên ngoài mà không dám nhúc nhích. Cô tập trung toàn bộ sự chú ý ở ngoài đó, lại không ngờ tới mối nguy hiểm lớn nhất đang ở kề bên. Đến khi cô bị người đàn ông bên cạnh kéo vào trước ngực anh ta, rồi đôi môi bị lấp kín ngay giây tiếp theo, cô mới biết cái sai của bản thân.

Thật ra, người cô nên đề phòng nhất là anh chàng đang ở trước mặt. Rốt cuộc, anh ta đã không kiềm chế được nữa mà ra tay với cô.

Bạn trai cũ ‘hạnh kiểm xấu’ như này, Lục Phồn Tinh lấy làm rất tức giận. Cô giãy giụa quyết liệt, chống cự bằng mọi cách, nhưng lại sợ gây tiếng động quá lớn sẽ khiến nhân viên bảo vệ bên ngoài phát hiện ra. Sau nhiều lần chống cự trong im lặng mà vẫn thất bại, cuối cùng bởi vì sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ, cô hết đường lui, bất đắc dĩ từ bỏ sự phản kháng.

Giản Chấn quả là muốn làm gì thì làm. Còn Lục Phồn Tinh, dần dần lại bị anh ta hôn đến mức say mê.

“Sao lại có dụng cụ vẽ ở đây nhỉ? Tranh cũng chỉ mới vẽ được một nửa, hay là có sinh viên nào vẫn chưa về?”

“Phỏng chừng là có việc nên đi vội, đèn cũng chẳng tắt. Đi thôi, đi sang phòng học khác xem sao.”

Hai nhân viên bảo vệ về căn bản không nhận thấy con sóng ngầm sau tấm rèm.

Đèn tắt, trong phòng tối om. Đợi bảo vệ đi xa, hai người sau tấm rèm mới tách ra.

Lục Phồn Tinh bỗng đẩy người đàn ông trước mặt ra, đoạn giơ tay lên nhưng cuối cùng lại không giáng cái tát xuống.

Cô ôm mặt, bắt đầu khe khẽ khóc thút thít.
Bình Luận (0)
Comment