Bầu Trời Sao Của Thiên Kim Thật

Chương 20


Ngày hôm sau, Trịnh Tây Tây ngủ nướng.
Đồng hồ sinh học của cô luôn rất chính xác, gần đây cơ bản khoảng 7 giờ cô sẽ tự tỉnh, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng sau khi bước sang tháng 11, bình minh không còn sớm như trước, Trịnh Tây Tây mở mắt ra, qua ô cửa sổ cô có thể nhìn thấy sắc trời đầy sương mù bên ngoài, cô cuộn chăn lại rồi ngủ tiếp.
Khi tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng hẳn, đã gần chín giờ.
Sau khi cô rửa mặt xong, Cố Duẫn đã dậy rồi, lúc này anh mặc quần áo ở nhà, duỗi chân dài ngồi trên sô pha gọi điện thoại.
Giúp việc đã mang bữa sáng ra, Trịnh Tây Tây kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, Cố Duẫn nói chuyện điện thoại xong cũng đi tới.
“Anh, chào buổi sáng.” Trịnh Tây Tây cong mắt nói.
“Em gái, chào buổi sáng.”
Trịnh Tây Tây uống một bát cháo, ăn thêm vài cái bánh bao nhân súp.
Cố Duẫn hỏi: “Em muốn đi cưỡi ngựa không?”
Trịnh Tây Tây cắn nuốt cái bánh bao cuối cùng, quai hàm phồng lên nhìn anh, Cố Duẫn giải thích: “Trần Minh Viễn ở nhà nên chán, hẹn bọn anh ra ngoài chơi.”
Anh nói xong thì quyết định: “Đi thôi, ra ngoài vận động một chút, anh nhớ chỗ đó còn có cả bắn tên.”
Trịnh Tây Tây không có ý kiến, cô uống xong ly sữa, lên lầu thay một bộ quần áo bình thường.
Khi Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây đến, những người khác đã đến được một lúc rồi.
Mọi người tập hợp lại, bắn tên trên một cánh đồng.
Lúc trước, bọn Cố Quân và Trần Minh Viễn tụ tập chỉ có một nhóm nhỏ, hôm nay Trịnh Tây Tây cũng đến nên bọn họ gọi thêm mấy cô gái tới.
Lúc Trịnh Tây Tây đi qua, Trần Minh Viễn đang giương cung cài tên, mũi tên bắn r.a trúng vòng số sáu.
Một cô gái đứng cạnh anh ấy vỗ tay khen ngợi.
Ban đầu Trần Minh Viễn có chút lâng lâng, nhưng quay đầu nhìn thấy Cố Duẫn anh ấy lập tức thấy xấu hổ đến da đầu tê dại.
Về phương diện thể thao anh ấy không so được Cố Duẫn và Trịnh Hoài, anh ấy chỉ chơi ở mức trung bình, khá.

Vốn dĩ được gái vỗ tay khen ngợi nhưng đúng lúc Cố Duẫn nhìn thấy, Trần Minh Viễn cảm thấy mình sắp mất hết mặt mũi.
Anh ấy kiên quyết không chơi bắn cung với Cố Duẫn để làm nền cho anh, thấy Cố Duẫn đến gần, Trần Minh Viễn ném cung tên vào tay anh: “Lão đại, cho anh.”
Rồi anh ấy chạy qua chỗ khác chơi.
Cố Duẫn cầm cây cung trong tay ước lượng, kiểm tra cảm giác cầm, đứng lên cài mũi tên, giương cung, động tác liền mạch lại thành thạo, bắn trúng hồng tâm.
Cố Duẫn đã đẹp trai, động tác lại càng đẹp, lúc Trần Minh Viễn bắn các cô gái liều mạng reo hò nhưng đến Cố Duẫn thì lại không dám mở miệng, chỉ dám say mê nhìn.
Nhưng Cố Duẫn không biểu diễn cho bọn họ xem, Cố đại thiếu gia quay đầu, đắc ý nhướng mày nhìn Trịnh Tây Tây, có cảm giác rất khí phách.
Trịnh Tây Tây tự nghĩ mình hiểu ý Cố Duẫn, vừa rồi khi Trần Minh Viễn bắn tên được mọi người reo hò, nhưng đến lượt Cố Duẫn lại yên tĩnh, chắc anh cần cô đắp cho ít mặt mũi.
Trịnh Tây Tây hắng giọng nói: “Oa, anh trai siêu quá, anh trai đúng là xạ thủ giỏi, anh trai giỏi quá!”
Cố Duẫn: “…”
Cố đại thiếu gia cũng được trải nghiệm cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa ngượng ngùng Trần Minh Viễn vừa trải qua.

Nhưng da mặt Cố đại thiếu gia dày, ngoài lúc đầu thấy kinh ngạc thì rất nhanh anh đã thản nhiên tiếp nhận làn sóng khen ngợi này.
Anh đi đến bên cạnh tìm một chỗ trống, vẫy tay với Trịnh Tây Tây: “Lại đây, anh trai dạy em.”
Trịnh Tây Tây vội vàng chạy tới.
Cố Duẫn nói qua những điều cần thiết cho cô.
“Hai chân đặt song song, phải rộng bằng vai.”
“Khuỷu tay hơi nâng lên, hai mắt nhìn hồng tâm…”
Cố Duẫn giúp cô điều chỉnh tư thế, sau đó đứng sau nắm tay cô, tay cầm tay dạy cô bắn tên.
Trúng ngay hồng tâm.
“Oa, em giỏi quá.” Trịnh Tây Tây vui sướng nói.
Cố Duẫn không vạch trần cô: “Ừm.”
Trịnh Tây Tây học rất nhanh, Cố Duẫn lại thêm một lúc, Trịnh Tây Tây đã thành thạo rất nhanh.
Cố Duẫn ở bên cạnh cổ vũ cô.
Trịnh Tây Tây bắn một mũi tên, không trúng bia.
Cố Duẫn: “Bia ngắm không đỡ được mũi tên của em gái.”
Bắn đến mũi thứ năm.

Cố Duẫn: “Em gái nhà anh tiến bộ thần tốc.”
Tay Trịnh Tây Tây run lên, mũi tên rơi xuống đất trước khi đến bia ngắm.
Cố Duẫn nghĩ chút: “Nhìn là biết mũi tên sẽ hướng đến hồng tâm, là do mũi tên có ý nghĩ của riêng mình.”
“…”
Trịnh Tây Tây bất lực nói: “Anh, có phải anh đang trả thù em không?”
Cố Duẫn tự cười đến vui vẻ.
“Đúng là, Cố Duẫn, cậu sống chó quá, ngay cả em gái mình cũng bắt nạt.” Không biết từ lúc nào Trần Minh Viễn đã chạy tới: “Em gái Tây Tây, đừng sợ, anh Minh Viễn sẽ cầm tay dạy em.”
Trần Minh Viễn giả bộ muốn đi tới thì lại bị Cố Duẫn ngăn lại: “Cậu cút.”
Trần Minh Viễn không phục: “Cậu có thể cầm tay dạy, tôi không thể dạy?”
Cố Duẫn rành mạch nói 2 câu: “Cậu biết là tốt rồi.”
“Với kỹ thuật của cậu, cậu muốn dạy hư ai?”
Trần Minh Viễn: “…”
Lần này đến lượt Trịnh Tây Tây cười sặc sụa bên cạnh.
Trần Minh Viễn: “…”
Anh ấy tốt bụng đến đây giúp đỡ, ai ngờ Trịnh Tây Tây lại cười nhạo anh ấy, rốt cuộc ai mới cùng một bọn.
Trịnh Hoài và Đỗ Phong đang chơi game trên điện thoại ở phía bên kia, có lẽ đã kết thúc nên họ cũng đi về phía này.
Trần Minh Viễn nhìn Trịnh Hoài rồi lại nhìn Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn, không biết vì sao anh ấy lại có cảm giác Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây mới giống người một nhà.
Thật ra nếu nhìn kỹ, mặt Trịnh Hoài và Trịnh Tây Tây có nét giống nhau, nhưng khi hai người đứng cạnh nhau, khí chất hoàn toàn khác biệt, nhưng ngược lại Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn chỉ cần đứng cạnh nhau là đã có một loại khí chất cực kỳ tương xứng làm người ta có cảm giác khó chen vào.
Không lâu sau Trịnh Hoài và những người khác đi tới.
Trịnh Tây Tây đi tới, gọi một tiếng: “Anh.”
Trịnh Hoài gật đầu với cảm xúc phức tạp.
Người đối diện là em gái ruột của anh ấy, nhưng cô lại đứng cạnh Cố Duẫn, rất thân thiết với Cố Duẫn.
Khi anh ấy đến, mặc dù anh ấy không nghe thấy bọn họ đang nói gì, nhưng anh ấy nhìn thấy nụ cười của Trịnh Tây Tây, nụ cười đó rất vui vẻ và rất chân thành.
Khi ở Trịnh gia, cô chưa bao giờ cười sảng khoái như vậy.
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn Cố Duẫn đã làm cô mở lòng.
Vì đã đông đủ nên mọi người tách ra, vào phòng thay đồ thay quần áo cưỡi ngựa, sau đó đi cưỡi ngựa.
Lần đầu tiên Trịnh Tây Tây đến trường đua ngựa nên chưa kịp chuẩn bị quần áo trước, nhưng trường đua ngựa đã kinh doanh nhiều năm, gặp quá nhiều tình huống nên có sẵn quần áo cưỡi ngựa, có thể mua.
Trịnh Tây Tây chọn một bộ vest đen vừa người, tuy không phải hàng đặt may nhưng là một nhãn hiệu nổi tiếng, chất liệu rất đẹp, đường cắt may tỉ mỉ, mặc vào rất gọn gàng.
Cô thay đồ trong cửa hàng, đem đồ đã thay ra để trong tủ đồ ở ngoài phòng thay đồ nữ rồi khóa lại.
Từ trước đến nay phòng vệ sinh và phòng thay đồ luôn là nơi các cô gái hay tán gẫu nhất.
Cách một khoảng, Trịnh Tây Tây nghe thấy cuộc nói chuyện từ bên trong truyền ra.
“Người hôm nay đi cùng Cố Duẫn đến đây là Trịnh Tây Tây sao?”
“Là cô ta.”
“Nghe nói bây giờ cô ta đang ở cùng Cố Duẫn, tôi còn tưởng chỉ là lời đồn, xem ra thật rồi.”
“Hai người bọn họ không phải đang yêu nhau đấy chứ! Cố Duẫn cứ độc thân cao quý chẳng phải tốt sao! Vì sao lại thích một đồ nhà quê thế?”
“Có lẽ không phải.” Một cô gái khác không quá chắc chắn nói: “Tôi nghe thấy Cố Duẫn gọi cô ta là em gái, nhìn cũng không giống yêu nhau, hẳn là vì mặt mũi Trịnh Hoài nên mới chăm sóc cô ta.”
“Vậy sao anh ấy không chăm sóc Trịnh Nghi?” Có người hỏi.
Khung cảnh nhất thời trầm mặc.
“Còn có thể vì sao, Trịnh Tây Tây giả vờ đáng thương.” Một giọng nói hơi sắc bén của một cô gái nói tiếp.
Mọi người lập tức rời sự chú ý về phía cô ta: “Minh Dương, có phải cô biết gì không? À, cô còn là bạn học với Cố Duẫn nữa.”
Cô gái tên Minh Dương tỏ vẻ kiêu ngạo, nói: “Tôi và Cố Duẫn là bạn học hồi tiểu học, mẹ Cố Duẫn – Cố phu nhân, tôi đã gặp ở cuộc họp phụ huynh.”
“Mau nói đi.” Có người thúc giục.
“Lúc đó Cố phu nhân đang mang thai đứa thứ hai, mọi người đều hỏi Cố Duẫn thích em trai hay em gái, Cố Duẫn luôn nói thích em gái, còn nói sau này sẽ là một người anh trai tốt.

Ai ngờ sau đó Cố phu nhân xảy ra chuyện, đứa con thứ hai đó cũng bị chết lưu trong bụng.”
“Tôi hiểu rồi, nên thật ra Trịnh Tây Tây là người thay thế.”
“Có lẽ là vậy.” Minh Dương nói: “Trịnh Tây Tây bị đánh mất mười tám năm, lại diễn xuất trước mặt Cố Duẫn một màn, khiến Cố Duẫn nhớ đến đứa em gái đánh thương chưa được sinh ra của mình nên chăm sóc cô ta như em gái mình.”
“Cô ta rất có tâm cơ.”

“Nếu không cô ta mới được Trịnh gia nhận về hơn một tháng, một đồ nhà quê lớn lên ở nông thôn, bây giờ đã chơi cùng với đám người Cố Duẫn, trong số các cô ai có đẳng cấp như cô ta.”
“Chậc…”
Cả nhóm người thở dài.
Trịnh Tây Tây đứng ngoài cửa nghe xong câu chuyện về mình, cô hiểu ý đợi bọn họ nói xong, lúc này mới cố ý gây tiếng động, bước vào.
Cuộc nói chuyện bên trong ngừng lại, Trịnh Tây Tây không nhìn bọn họ, cất quần áo vào ngăn tủ rồi khóa lại, sau đó đi ra ngoài.
Những người nói chuyện sôi nổi đều im bặt, sau khi chắc chắn Trịnh Tây Tây đã đi xa, mới có người nhỏ giọng nói: “Có lẽ cô ta không nghe thấy đâu.”
“Chắc là… Không.”
“Ai khơi chủ đề này trước thế, không để ý hoàn cảnh, nếu cô ta chạy đến mách Cố Duẫn, không phải vô duyên vô cớ đắc tội với người ta sao?”
“Vừa rồi tôi chưa nói câu nào.”
“Tôi cũng không nói, là Văn Tuệ nói trước.”
“Tôi chưa nói gì.” Văn Tuệ tức giận nói: “Tôi chỉ hỏi một câu cô ta có phải Trịnh Tây Tây không, là Minh Dương nói thêm mấy lời không tốt.”

Mọi người đều không muốn đắc tội với ai, mặc dù trong lòng bọn họ khó chịu với Trịnh Tây Tây nhưng dù bọn họ khó chịu đến đâu thì bây giờ cô cũng có quan hệ thân thiết với Cố Duẫn, không ai muốn đắc tội với cô.
Mấy người oán trách nhau.
Sắc mặt Minh Dương rất khó coi, vừa rồi rõ ràng là do bọn họ hỏi cô ta, bây giờ lại đi trách cô ta.
Trịnh Tây Tây từ phòng thay đồ đi ra ngoài, nhân viên dắt một con ngựa màu trắng đến, nói với cô: “Con ngựa này là do Cố thiếu gia chọn, nó rất ôn thuần, phù hợp cho người mới học.”
“Cảm ơn.”
Con ngựa này tính tình ôn hòa, không hề chống cự con người, còn dụi đầu vào lòng bàn tay cô.
Trịnh Tây Tây bồi dưỡng tình cảm với nó một lúc, sau đó lên ngựa dưới sự hướng dẫn của nhân viên, tay cầm dây cương, nhân viên dắt ngựa đi trước.
Cô ngẩng đầu, Cố Duẫn đang nói chuyện với mọi người trên đường băng cách đó không xa.
Trịnh Tây Tây nhìn sang, anh ngẩng đầu lên phi ngựa chạy về phía cô.
Chân Cố Duẫn rất dài, vai rộng eo thon, trang phục cưỡi ngựa làm vai anh thẳng hơn, con ngựa dưới người anh béo khỏe, bộ lông óng ánh dưới ánh mặt trời.

Khi một người một ngựa đón ánh mặt trời đi về phía này dường như đang phát sáng.
Trịnh Tây Tây đột nhiên hiểu tại sao các cô gái lại mô tả người yêu mình là bạch mã hoàng tử, vì đàn ông cưỡi ngựa thật sự rất đẹp trai.
Cố Duẫn kéo dây cương, con ngựa dừng lại bên cạnh Trịnh Tây Tây.
Cố Duẫn cao nên con ngựa này cao và khỏe hơn con ngựa trắng của Trịnh Tây Tây rất nhiều, Trịnh Tây Tây phải ngước lên mới có thể nhìn anh.
“Em gái, anh phải chơi với bọn họ một lúc, để nhân viên dạy em trước, ngắm cảnh một lúc, anh đua xong sẽ đến tìm em.”
Trần Minh Viễn và những người khác đã thay quần áo xong, ngồi trên lưng ngựa, chờ Cố Duẫn đi tới.
Cố Duẫn nói xong lại nói với nhân viên mấy câu, sau đó mới về.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Tây Tây cưỡi ngựa, cô không dám theo đuổi sự k.ích thích, cô ngồi trên lưng ngựa, nhân viên vừa dắt ngựa vừa cung cấp kiến thức khoa học về ngựa cho cô nghe.
Đi được một lúc, một con ngựa khác đuổi theo sau, đi đến cạnh cô.
Cô gái đó mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ, mũ bảo vệ cũng màu đỏ.
“Trịnh Tây Tây.”
Giọng điệu hơi sắc bén khiến Trịnh Tây Tây nhớ đến giọng nữ cô nghe thấy lúc ở ngoài phòng thay đồ.
“Chào cô.” Trịnh Tây Tây trầm tĩnh lên tiếng, rất có phong thái của tiểu thư khuê các.
“Chuyện bọn tôi nói ở phòng thay đồ, có phải cô nghe thấy rồi không?” Minh Dương hỏi thẳng vào vấn đề.
Trịnh Tây Tây không trả lời, mà hỏi: “Cô muốn nói gì?”
“Tôi chỉ nói sự thật.” Minh Dương kiêu ngạo nói: “Tôi quen Cố Duẫn từ nhỏ, tôi hiểu cậu ấy rất rõ, chẳng qua cô lợi dụng người chết mà thôi.”
“Là cô đơn phương quen biết chứ.” Trịnh Tây Tây kéo dây cương: “Người từ nhỏ đã biết Cố Duẫn có rất nhiều, đơn phương quen biết Cố Duẫn lại càng nhiều.

Cái gì cho cô tự tin làm cô cảm thấy cô có thể xác nhận thay anh ấy vậy?”
Trịnh Tây Tây cười một chút: “Bằng da mặt dày của cô à?”
“Cô…” Minh Dương không ngờ Trịnh Tây Tây nhanh mồm nhanh miệng như vậy, cô ta bị nghẹn không nói nên lời.
“Cô biết vì sao anh Cố Duẫn thích tôi không?” Trịnh Tây Tây đột nhiên hỏi.
Minh Dương cẩn thận nhìn cô, không trả lời.

“Vì tôi còn trẻ.” Trịnh Tây Tây nói: “Anh ấy thích những cô gái như tôi… thiếu nữ 18 tuổi.

Nếu cô nhỏ hơn 5, 6 tuổi thì cô cũng có thể.”
Giọng của Minh Dương sắc bén rất dễ nhận diện, Trịnh Tây Tây nghe cái là lập tức nhận ra, đương nhiên cô cũng nghe thấy cô ta nói hồi trước mình là bạn học của Cố Duẫn.
Năm nay Cố Duẫn 24 tuổi, thật ra Trịnh Tây Tây cảm thấy đây là một độ tuổi rất tốt, nhưng điều này cũng không ngăn cản cô cố ý sử dụng tuổi tác để kích thí.ch Minh Dương.
Ai bảo bây giờ cô mới 18 tuổi, so với Minh Dương thì… trẻ hơn.
Minh Dương thật sự tức giận.
Hơn nữa cô còn chọc trúng nỗi đau của Minh Dương, cô ta còn lớn hơn Cố Duẫn hai tháng.
Minh Dương bị cô chọc giận, bỏ đi.
Trịnh Tây Tây tiếp tục cưỡi ngựa đi dạo.
Lời nói của Minh Dương không để lại dấu vết trong lòng cô.
Từ nhỏ cô đã lớn lên trong thôn, người thích khua môi múa mép rất nhiều, thân thế của cô có thể lấy làm đề tài buôn chuyện, cô đã sớm học được là không nên vì những lời nói khó hiểu của người khác mà lo sợ linh tinh.
Suy cho cùng, Minh Dương cố ý tới đây khiêu khích nhưng chẳng qua là do ghen tị mà thôi.
Chỉ có kẻ ngốc mới để bụng những gì một người có mục đích nói.
Trịnh Tây Tây cưỡi ngựa đi nửa vòng.
Cố Duẫn giành chiến thắng trở về, vó ngựa giơ cao lên không trung rồi lại hạ xuống.

Anh kéo dây cương, con ngựa đi bước nhỏ chậm rãi đi về phía Trịnh Tây Tây.
Không biết có phải vừa chạy nên con ngựa có vẻ hưng phấn hay không, thậm chí nó còn định dụi vào người Trịnh Tây Tây, nhưng lại bị Cố Duẫn kịp thời giữ chặt.
“Em gái, em có muốn chạy nhanh hơn không?” Cố Duẫn hỏi.
“Có thể chứ?”
“Anh đưa em.”
Trịnh Tây Tây xuống ngựa, Cố Duẫn đưa tay về phía cô, Trịnh Tây Tây nắm chặt tay anh, xoay người lên ngựa, ngồi trước Cố Duẫn.
“Bám chặt.” Cố Duẫn ngồi sau cô, tay cầm dây cương, để con ngựa vui sướng chạy.
Những thảm cỏ xanh mướt mênh mông, bầu trời trên đầu trời xanh mây trắng tạo cảm giác rất dễ chịu.
Sau khi con ngựa chạy một lúc, Trần Minh Viễn, Trịnh Hoài và những người khác đã đuổi kịp.
Trịnh Tây Tây không biết cưỡi ngựa nên cô chỉ có thể dựa vào Cố Duẫn.
Mấy người bọn họ trận nào cũng thua Cố Duẫn, vì thế Trần Minh Viễn có một kế: “Vừa rồi tôi không có hứng thú, không bằng chúng ta đua lại một trận đôi, mỗi người mang theo một người, vừa lúc mang em gái Tây Tây cùng đi.”
Sợ Cố Duẫn từ chối, Trần Minh Viễn nói xong đã đi tìm người, căn bản không cho Cố Duẫn cơ hội từ chối.
Chỉ chốc lát sau mọi người đã đến.
Trần Minh Viễn mang theo cô gái đã cổ vũ anh ấy lúc anh ấy bắn tên, hôm nay An Văn Xu bận, Đỗ Phong mang theo em họ, điều Trịnh Tây Tây kinh ngạc chính là, Trịnh Hoài cũng mang theo một cô gái đến.
Cố Duẫn nói: “Em có thể nhìn kỹ chút, biết đâu sau này là chị dâu tương lai của em.”
Trịnh Tây Tây lại nhìn thêm mấy lần, cô gái này nhỏ nhắn xinh xắn, mặt đỏ ửng, trông rất ngại ngùng.
Lúc trước Trịnh Tây Tây chưa từng nghe Trịnh Hoài có bạn gái, chứ đừng nói đến việc dáng vẻ lúc ở chung với con gái của Trịnh Hoài như thế nào.
Cô nhìn chằm chằm quá lâu, Trịnh Hoài nhận ra, anh ấy quay đầu lại, đối diện với đôi mắt to lấp lánh sáng ngời đang hóng chuyện của Trịnh Tây Tây.
Trịnh Hoài: “…”
“Em đừng nghe Cố Duẫn nói bậy.” Anh ấy giải thích: “Chỉ là bạn bè thôi, không phải như em nghĩ đâu.”
Cố Duẫn liếc mắt nhìn anh ấy, cười như không cười.
Trịnh Hoài khụ một tiếng, không nói nữa.
Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, khi tiếng còi vang lên, Cố Duẫn nói: “Nắm chặt.” Sau đó xông ra ngoài trước.
Mặc dù Trịnh Tây Tây đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng cô không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy.
Tiếng gió gào thét, người cô bị xóc lắc qua lắc lại, Cố Duẫn đã giúp cô chặn không ít lực, sau lưng Trịnh Tây Tây dán sát vào ngực Cố Duẫn, nhưng dù vậy, lần đầu tiên trải nghiệm tốc độ kí.ch thích như này, máu trên mặt Trịnh Tây Tây trút hết.
Cố Duẫn cũng nhận ra sự khác thường: “Tây Tây?”
Anh thả chậm tốc độ: “Không thoải mái?”
“Vẫn, vẫn ổn.” Trịnh Tây Tây gian nan nói từng chữ.
“Vậy anh chậm một chút.” Cố Duẫn nói: “Là anh trai không tốt, chỉ lo tăng tốc, quên suy xét đến cảm nhận của em.”
Cố Duẫn nói, tốc độ quả nhiên chậm lại.
Trịnh Tây Tây vội nói: “Thật ra em không sao.”
Mặc dù không thoải mái, nhưng cũng không phải không chịu được.
“Để bọn họ đắc ý một lần.” Cố Duẫn chậm rãi nói: “Luôn thắng có ích gì, ai ngốc mà thắng thì chúng ta sẽ bắt người đó mời khách.”
“Để xem trưa nay ai sẽ trở thành kẻ coi tiền như rác.”
Trịnh Tây Tây: “…”
Sau khi Cố Duẫn giảm tốc độ, mấy người phía sau rất nhanh đã vượt qua bọn họ, thậm chí Trần Minh Viễn còn vui sướng hét lên: “Ha ha, Cố Duẫn, tôi sẽ đợi cậu ở vạch đích.”
Thật vất vả mới tìm được Trịnh Tây Tây giữ anh lại anh ấy mới vượt qua Cố Duẫn, Trần Minh Viễn như được tiêm máu gà mà chạy.
Cuối cùng trận đấu này đã có kết quả, Trần Minh Viễn giành được vị trí đầu tiên.

Cố Duẫn rất nể tình nói: “Vì chúc mừng Minh Viễn chiến thắng, trưa nay chúng ta ăn cùng nhau một bữa? Minh Viễn mời khách.”
Trần Minh Viễn: “… Không phải chứ, không phải tôi thắng sao? Sao tôi phải mời.”
“Mọi người vì cậu mở tiệc chúc mừng, nếu người khác trả tiền chẳng phải không cho cậu mặt mũi sao?” Cố Duẫn nói: “Đúng không?”
Những người khác lợi dụng thời cơ, phụ họa theo: “Đúng.”
Trần Minh Viễn: “…”
Một lúc sau, cuối cùng Trần Minh Viễn cũng tỉnh táo: “Không phải cậu cố ý thua tôi, đào hố chôn tôi đấy chứ?”
Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm đối phó với Cố Duẫn của Trần Minh Viễn, thật sự Cố Duẫn có thể làm mấy chuyện thiếu đạo đức như thế.
Không phải anh ấy thiếu tiền, anh ấy chỉ không thích nhìn Cố Duẫn đạt được mục đích.
“Đừng nói nhảm.” Cố Duẫn trêu chọc nói: “Rõ ràng cậu dùng thực lực của mình chứng minh cho mọi người thấy, cậu là người đàn ông nhanh nhất.”
Trần Minh Viễn: “… Đm?”
Cái gì người đàn ông nhanh nhất, đây là danh hiệu quái quỷ gì.
Trần Minh Viễn tức giận lên án: “Danh hiệu này muốn trao cũng phải trao cho cậu chứ, trước đây cậu luôn là người nhanh nhất.”
“Sai rồi.” Cố Duẫn giải thích: “Bây giờ cùng một con ngựa, cậu thắng khi con ngựa của tôi gặp tình huống bất lợi, đây mới là thực lực thật sự của cậu.”
“…”
“Tôi phục.” Trần Minh Viễn từ bỏ tranh luận với Cố Duẫn: “Tôi trao cho cậu một cái cờ thưởng được không, Cố Duẫn giỏi nói chuyện.”
Cố Duẫn khiêm tốn nói: “Không dám nhận.”
“…”
Đây là lần thứ n Trần Minh Viễn muốn khâu miệng Cố Duẫn lại.
Trịnh Tây Tây đứng bên cạnh Cố Duẫn, thấy anh nói mấy câu đã khiến Trần Minh Viễn suýt chút nữa bị nội thương, cô kéo tay áo anh: “Anh.”
“Hả?” Cố Duẫn cúi đầu.
“Sau này anh ra ngoài nhớ mang theo vệ sĩ.”
Cố Duẫn:?
“Em sợ có một ngày anh đắc tội với quá nhiều người, bọn họ sẽ tập hợp thành một nhóm đến đánh anh.”
Cố Duẫn: “…”
Trịnh Tây Tây cảm thấy chỉ với cái miệng của Cố Duẫn, có thể lớn lên một cách an toàn như vậy đã rất không dễ.
Bây giờ cô chỉ sợ Trần Minh Viễn bực bội trong lòng sẽ muốn đánh anh.
Trịnh Tây Tây kéo tay áo Cố Duẫn, lặng lẽ kéo anh tách khỏi Trần Minh Viễn.
Trên mặt Cố Duẫn lộ ra nụ cười, Cố Duẫn ngoan ngoãn bị cô lôi đi.
Trần Minh Viễn cảm thấy vô cùng hiếm lạ, hỏi Trịnh Hoài: “Tôi rất tò mò, em gái làm cách nào khiến Cố Duẫn ngoan ngoãn nghe lời như vậy.”
Còn kéo tay áo, nếu là anh ấy làm, anh ấy dám chắc chỉ cần móng vuốt của mình vừa duỗi ra thì một giây sau bàn tay của Cố Duẫn sẽ đến, nhân tiện trào phúng thêm một câu.
Không nể tình anh em chút nào.
Trịnh Hoài không nói gì.
Anh ấy cũng muốn biết Cố Duẫn làm sao có thể thân thiết với em gái anh.
Anh ấy vốn tưởng rằng, Trịnh Tây Tây là người sống lý trí, không làm nũng giống trẻ con.
Hóa ra cô cũng sẽ làm nũng, nhưng đối tượng chỉ có Cố Duẫn.
Người ta nói không có đối lập thì sẽ không buồn.
Trước đây Trịnh Hoài cũng nghĩ sẽ làm thế nào để hòa hợp với Trịnh Tây Tây.

Chỉ là bây giờ nếu so với Cố Duẫn, rõ ràng anh ấy mới là anh trai ruột, nhưng đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực, nhìn thế nào cũng thấy hơi hụt hẫng.
Anh ấy đột nhiên nghĩ, lúc Trịnh Tây Tây mới về Trịnh gia, nhìn Trịnh Nghi, có phải cô cũng cảm thấy như vậy không.

Mặc dù anh ấy cho rằng mình không cố ý làm Trịnh Tây Tây buồn nhưng trạng thái khi anh ấy đối xử với Trịnh Tây Tây hoàn toàn khác khi đối xử với Trịnh Nghi, chỉ với sự đối lập này đã khiến người ta buồn lòng.
Thấy anh ấy ngây người, Trần Minh Viễn đá anh ấy một cái.
“Tôi cũng không biết.” Trịnh Hoài nhíu mày nói: “Không phải muốn mời cơm sao? Tôi đói rồi, đi thôi.”
“Đi đi đi.” Trần Minh Viễn tiếp đón những người khác: “Đi, đi ăn cơm, ông đây mời khách!”
Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn cùng nhau đi ra ngoài, Trịnh Hoài theo sao.
“Tây Tây.”
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu nhìn anh, miệng Trịnh Hoài mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
“Không có chuyện gì.” Trịnh Hoài nói: “Buổi trưa ăn nhiều chút.”
Sau khi Trịnh Hoài rời đi, Trịnh Tây Tây mới nghi ngờ hỏi Cố Duẫn: “Anh trai em sao thế? Em cảm giác anh ấy hơi kỳ lạ.”
Cố Duẫn không quan tâm đến trọng tâm mà lại duỗi tay gõ lên trán cô: “Em gái, để anh nhắc em một thứ mấu chốt, em phải nhớ kỹ.”
Trịnh Tây Tây:?
“Sau này gọi cậu ta… Anh Trịnh Hoài.”
“…”.

Bình Luận (0)
Comment