Bầu Trời Trong Xanh Của Paris

Chương 6

Nhưng bây giờ tôi đang bị những kẻ đáng thương này che mắt phải, điều này khiến tôi cảm thấy tức giận.

Bọn họ nắm lấy tay tôi ném lên phím trắng, phát ra một tiếng đàn ồn ào giống như tiếng thét lên.

“Đàn đi! Đàn đi!” Nụ cười vặn vẹo của họ khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi dứt khoát nhắm hai mắt lại, chỉ dựa vào ký ức cơ bắp của ngón tay lần mò trên phím đàn, bắt đầu trắc trở đàn bản “La campanella”.
Bình Luận (0)
Comment