Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 19

Bí mật được sinh ra từ quá khứ. Còn quá khứ thì ai mà chẳng có.





--------------

Khi Diêm Vương bước vào căn phòng mái vòm với khung cửa sổ lớn hơn bất kỳ nơi nào trong âm phủ, nàng bắt gặp cảnh tượng Thủy Đế đang khoanh tay nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt ngài bất chợt trở nên dịu dàng khác thường. Dường như Thủy Đế đang dõi theo bóng lưng của một ai đó, hay một vật gì đó đã thu hút được sự chú ý của ngài chăng? Diêm Vương lẳng lặng đến bên Thủy Đế, chỉ đơn giản là vì Thủy Đế hẳn đã biết đến sự xuất hiện của nàng trong căn phòng này.

Dù sao, đây cũng là nhà của nàng, nàng làm chủ.

Diêm Vương nhanh chóng liếc mắt ra bên ngoài, song nàng chẳng trông thấy bất kỳ thứ gì đặc biệt. Thủy Đế cũng không nhìn ra ngoài nữa, ngài quay lưng, chậm rãi bước đi tới bên bộ ghế phủ lông chồn thoạt trông có vẻ vô cùng êm ái. Vừa ngồi xuống, ngài đã bật cười, dù nghe cũng không lộ vẻ vui mừng hay hài hước gì lắm, "Lâu không gặp, muội muội."


Diêm Vương cảm thấy khá nhức tai, nàng ít khi nghe cái danh xưng ấy, gần như là không. Ngày xưa Thủy Đế gọi nàng là gì nhỉ? Hình như vẫn là muội muội thôi, song Thủy Đế lại chẳng mấy khi gọi nàng. Mang theo chút ít cảm giác phức tạp, Diêm Vương đến ngồi đối diện Thủy Đế, tay không biết nên đặt đâu mới vừa, thành thử nàng để trên đầu gối, mười ngón tay đan xen. "Tỷ đến đây làm gì thế? Cũng đã lâu lắm rồi tỷ không ghé qua âm thế chơi."

Thủy Đế không cười nữa, vẻ mặt nàng giờ lại hơi lơ đãng, ánh mắt chuyển ra bên ngoài, "Ừ. Có việc nên mới đến. Mà nếu không có việc... cũng không phải là không thể đến."

"Tỷ chưa bao giờ đến đây chỉ để chơi hay tán dóc với ta." Diêm Vương nhíu mày.

"Bé Diêm Vương có thích nơi này không?" Thủy Đế đột ngột đổi chủ đề, nụ cười nhàn nhạt quay trở lại bên môi.


Bé Diêm Vương? Diêm Vương sởn da gà, trước nay chỉ có mình Quân Thượng gọi nàng như vậy, nay Thủy Đế tự dưng lại dở chứng khiến nàng cứ cảm thấy không thoải mái, toàn thân ngứa ngáy không thôi. "Tỷ, đừng gọi ta như vậy."

"Muội muội không thích? Vậy mà ta cứ nghĩ muội muội thích." Thủy Đế không cười nữa. "Thực ra ta đến đây cũng vì mấy việc lặt vặt. Có điều vì muội là người đặc biệt, cho nên ta muốn đích thân đưa cho muội."

Thủy Đế lấy ra một phong bao trắng toát với họa tiết hoa văn sóng biển vô cùng tinh tế, ở bên trên có dấu ấn của Hải điện - bốn con rồng phủ lớp bạch kim óng ánh cắn đuôi nhau tạo thành hình vòng tròn, ở giữa viết chữ 'Thủy'.

Diêm Vương vừa nhìn thấy thiệp mời thì lập tức vỡ lẽ, "Sinh nhật của tỷ! Suýt thì ta đã quên mất!" Nàng tính nhẩm trong đầu, xem ra cũng chỉ còn vài ngày.


"Muội đã bỏ lỡ nó lâu như vậy rồi, nên ta cũng muốn tới đây đòi muội phải đền đáp ta sao cho thật thỏa đáng." Thủy Đế dường như lại không thể tạo ra biểu cảm thú vị cho tương xứng với lời lẽ của nàng, song Diêm Vương không bận tâm lắm, tính cách Thủy Đế thế nào thì nàng luôn hiểu, ở bên nhau lâu như vậy, có vài điều không cần nói ra vẫn tự nắm bắt được, dù không tới mức độ Thủy Đế có bao nhiêu cọng lông chân nàng cũng đếm ra, nhưng ít nhất chuyện Thủy Đế để tâm thứ gì, nàng cũng khá là lưu ý.

Chỉ sợ không chỉ đơn giản là một bữa tiệc mừng sinh nhật, Diêm Vương miệng cười, nhưng trong lòng lại bắt đầu không vui.

Rồi đột nhiên, Thủy Đế lên tiếng.

"Chỉ là một bữa tiệc sinh nhật mà thôi."

Diêm Vương ngỡ ngàng.

"Không có ý gì hết, cũng chẳng có kế hoạch nào ẩn giấu đằng sau cả. Ta thường không thích những dịp này quá rùm beng hay rắc rối, mời một vài người thân quen là đủ. Thiên Hoàng hẳn sẽ không dự được, ta nghe đồn..." Thủy Đế cố tình dừng lại một giây, "Thằng bé đã xuống hạ giới để vi hành rồi."
"Tỷ cần gì phải nói bằng giọng điệu ấy." Diêm Vương nhíu mày. 

"Chỉ muốn nhắc nhở muội thôi." Thủy Đế ngồi dậy, "Có một số việc đã qua thì không phải cứ trốn tránh là sẽ gạt bỏ được trách nhiệm. Trên bàn cờ, một nước sai lầm có thể dẫn đến việc phải giương mắt đứng nhìn từng tướng lĩnh dưới trướng mình gục ngã mà, phải không?"

Diêm Vương không đáp.

"Ta nhớ rằng muội thích chơi cờ, ngày trước không ai chơi giỏi bằng muội hết. Hầu như ván nào muội cũng thắng... Song con người ta đâu thể thắng mãi được đúng không, kể cả thần." Thủy Đế thấy Diêm Vương vẫn không có ý định cắt ngang thì bật cười, lần này là cười thật sự, "Xem ra giấc ngủ đông kéo dài đã khiến muội mất hết khí thế của ngày xưa rồi. Hay bởi thất bại làm vũ khí của muội nát tan? Muội không định hàn gắn nó lại sao? Hoặc cũng có thể cuộc sống bây giờ đủ để muội hài lòng rồi." Thủy Đế đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ, thu hết cảnh sắc vào trong tâm trí, "Cũng phải thôi, bốn bề là núi, muội sẽ chẳng phải đuổi theo đường chân trời xa tít tắp, hẳn cũng là một dạng bình yên. Bình yên rồi, thì chẳng còn thiết tha gì nữa."
Rồi Thủy Đế bỏ đi.

Diêm Vương nghe thấy tiếng quỷ thư đưa tiễn Thủy Đế, ngày càng xa dần, rồi biến mất.

Bàn tay siết chặt đến phát đau.

Bởi nàng tự hiểu, Thủy Đế sai rồi, Thủy Đế chẳng hiểu gì hết... 

Cuộc sống của nàng chưa từng bình yên, kể cả trong giấc ngủ.

Thủy Đế chắp hai tay sau lưng, sau khi bảo không cần tiễn thì đằng sau ngài đã chẳng còn cái đuôi nào nữa. Tâm trạng Thủy Đế có vẻ tốt, nếu đến thật gần thậm chí sẽ còn nghe thấy ngài đang ngâm nga một điệu nhạc vui tươi, khác hẳn với vẻ nghiêm trọng quá mức của ngài ban nãy.

Bấy giờ một bóng đen mới đột ngột xuất hiện sau lưng ngài, khi mà ngài đã cách rất xa âm phủ. 

"Xong việc rồi sao?" Thủy Đế không ngoảnh mặt lại.

"Xong rồi." Giọng người kia rầu rĩ, "Quả đúng là Mạnh Bà đã mất."

"Cô đang nghĩ là cô hại cô ta?" Thủy Đế dừng chân.
"Phải... là vì ta mà..."

"Cô đừng quên..." Thủy Đế ngửa mặt, ánh mắt vô tình đảo qua dãy Tử Bi Sơn, "Nếu không phải cô biết được những thông tin về thân phận của mình từ ta, thì hai người sẽ không phải làm đến nước này. Nếu cô nói cô ta chết vì những bí mật cô ta biết được bởi cô, thì không phải suy qua suy lại, kẻ gϊếŧ người vẫn chuyển thành ta hay sao?"

Người kia im lặng chốc lát, rồi phì cười, trong tiếng cười còn xen lẫn cả tiếng nấc, "Thủy Đế, ngài đang an ủi ta đó sao? Muốn sẻ chia sự áy náy này cùng ta sao?"

Thủy Đế không nói gì, ngài nheo mắt như muốn quan sát dãy Tử Bi Sơn kỹ hơn nữa. Đối phương thấy ngài làm ngơ cũng đã quen, bèn nhìn theo tầm mắt của ngài. "Dãy Tử Bi Sơn có gì lạ sao?"

"Hình như trên đấy có ai đó." Thủy Đế lẩm bẩm.

"Có lẽ là lũ quỷ. Tuy không nhiều, nhưng thi thoảng bọn chúng cũng hay leo lên đấy chơi lắm. Có khi là hai con Tỳ Xá Già cũng nên."
"Có lẽ thế..." Thủy Đế ậm ừ chốc lát rồi nhẹ lắc đầu, xoay người bỏ đi, còn không quên tiếp tục chủ đề vừa rồi, "Ta đang an ủi cô, đúng, nhưng không hề muốn chia sẻ cảm giác áy náy với cô đâu. Cô cũng biết ta không thể cảm nhận nó mà, phải không, Ty Mệnh?"

Không biết đã ngồi đây bao lâu, Tân Thế chỉ thấy hông mình nhức mỏi, còn mông thì ê ẩm đau. Có điều chẳng có gì tiêu khiển hết, những thứ loằng ngoằng phức tạp thì đã suy nghĩ thông suốt trong lúc chờ đợi Diêm Vương rồi. Khoảng không yên tĩnh xung quanh dần điều hòa tâm trí Tân Thế, nàng tự cho phép mình nghỉ ngơi trong chốc lát.

Đợi đến khi cánh cửa gỗ sưa lại mở ra thêm một lần nữa, Tân Thế mới ngửa mặt lên, trông thấy ngay vẻ mặt khá sốt ruột của Diêm Vương, "Xin lỗi, ta lại quên mất ngươi."
Tân Thế nhẹ mỉm cười, "Nàng nhớ ra là tốt rồi."

Diêm Vương kéo lên phần đuôi váy dài đi dọc qua đại sảnh rộng lớn, tiến tới bên Tân Thế, nhìn Nguyệt Kính Đài nằm cạnh, không nói hai lời mà lập tức đưa tay lên, vô cùng tập trung theo dõi diễn biến trên mặt gương. Những hình ảnh lại bắt đầu nhào trộn lại với nhau, thực sự chẳng trông thấy bất kỳ hình dạng cố định nào hết. Tân Thế khó hiểu, nàng quay sang nhìn Diêm Vương, chỉ thấy Diêm Vương nhíu mày, liếc nhìn Tân Thế. 

"Ty Mệnh đã đến đây."

"Hả?" Tân Thế chưa kịp tiêu hóa lượng thông tin này, phải mất một lúc, nàng mới giật mình, "Ty Mệnh... cô ta vừa đến đây sao?"

"Cùng với Thủy Đế, hay thật, bảo sao Nguyệt Kính Đài không thể dò ra vị trí của Ty Mệnh, hóa ra là bởi có Thủy Đế bảo kê." Diêm Vương hừ một tiếng, "Mà thậm chí hai người bọn họ quen nhau từ khi nào chứ? Thủy Đế lại là một người dễ dàng bao che cho kẻ khác vậy ư? Lại còn lấy cớ đến mời dự tiệc sinh nhật để đưa cô ta quay về."
Tân Thế trầm ngâm, rồi nàng hỏi, "Vậy nàng có biết Ty Mệnh về làm gì không?" 

"Cái đấy thì để khi nào ta đích thân lôi cổ cô ta về sẽ hỏi." Diêm Vương nhăn mặt.

"Vào... tiệc sinh nhật của Thủy Đế?" Tân Thế lại hỏi.

"Chắc là dịp đó. Bắt rắn thì phải bắn tại trận." Diêm Vương hùng hổ tuyên bố.

"Vậy nàng đã không nói gì với Thủy Đế về ta à?"

Câu hỏi đột ngột này khiến Diêm Vương bất ngờ tới mức không kịp trở tay. Nàng đứng sững người lại, nhìn chằm chằm Tân Thế.

Tân Thế nở nụ cười dịu dàng đáp lại ánh mắt của nàng, người hơi nghiêng nghiêng, "Nàng đã không mách người nhà của nàng về ta sao?"

Diêm Vương phì cười, "Ngươi thách ta?"

Tân Thế xua tay, "Không dám. Không dám. Ta đã thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy người bước vào trong căn phòng này là nàng chứ không phải ai khác. Thật đấy."
"Chưa từng có ai khác ngoài ta bước vào đây."

"Hửm?" Tân Thế ngạc nhiên.

"Ngươi là người đầu tiên. Ta cho phép ngươi, từ bây giờ, và cả sau này. Ngươi không phải kẻ địch của âm thế, ngươi là người của ta."

Bình Luận (0)
Comment