Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 21





Ngủ đi con ơi đừng nuối tiếc mãi

Của gì đánh mất rồi vẫn quay về

Quay về đâu đây hỡi bé yêu của mẹ

Về chốn bình yên, Bờ Thất Lạc của ngài.

--------------------

Vườn trong âm phủ ngập tràn bỉ ngạn. Vườn ngoài âm phủ bao la bát ngát bỉ ngạn. Ngoài kia, xa hơn nữa, thì chính là cảnh tượng không thấy gì khác ngoài bỉ ngạn. Một đốm đỏ, hai đốm đỏ, nhiều đốm đỏ. Địa ngục, nói cho hoa mỹ thì hẳn sẽ là một hoa viên bỉ ngạn độc nhất vô nhị trong tứ giới lục địa.

Thế nhưng đúng là bỉ ngạn chỉ có thể mọc ở cõi mây phủ, riêng bỉ ngạn mà thôi, chứ chẳng phải một loài hoa nào khác. Cái ngày mà cô gái được người yêu mình tặng cho đóa bỉ ngạn thì hẳn là khi cả hai người bọn họ đã rủ nhau chầu trời, Tân Thế cười thầm trong bụng, khẽ đằng hắng rồi quay sang nhìn Diêm Vương. "Biết là hiếm, cũng biết là đẹp, nhưng năm nào cũng tặng cùng một món quà thì không phải hơi tẻ nhạt hay sao? Chẳng thú vị gì hết." Mấy chữ cuối nàng còn cố tình kéo dài âm điệu.


"Tặng quà thì thú vị cái gì? Đẹp và độc là được." Diêm Vương cau mày không đồng tình.

"Tặng là phải có tâm. Nàng tặng quà thế này là lười nhác." Tân Thế rất ra dáng bề trên, nàng ngồi thẳng lưng, bảo ban Diêm Vương, "Quà thì dù nhỏ hay to không quan trọng, quan trọng là tấm lòng người tặng, phải không?"

"Đúng rồi... Mà cũng không đúng. Ý ngươi là món quà này không đủ chân thành?" Mặt Diêm Vương méo xẹo.

"Chân thành hay không chẳng lẽ nàng không rõ."

"Vậy..." Diêm Vương đắn đo một hồi mới lên tiếng, "Vậy ngươi giúp ta khiến nó trở nên chân thành hơn đi."

"Không chủ tâm thì mới là chân thật." Tân Thế phì cười. "Mà... Thủy Đế là chị của nàng?"

"Đệ nhất mỹ nhân Tam Giới." Diêm Vương liếc nhìn Tân Thế qua khóe mắt.

"Đệ nhất mỹ nhân sao? Đẹp vậy cơ à?" Tân Thế lại tròn xoe mắt, ngạc nhiên nhìn nàng.


Diêm Vương ừm một tiếng xong bảo, "Ai cũng nói thế."

"Còn nàng, nàng thấy sao? Thủy Đế đẹp chứ?"

"Sao ngươi lại hỏi ta?" Diêm Vương nhíu mày.

Tân Thế hơi nghiêng đầu, đáp, "Ta tin lời nàng hơn lời của bọn họ."

Đột nhiên nhận được đáp án như vậy khiến Diêm Vương tự dưng thấy hơi khác thường, ánh mắt bất giác đưa đi xa hơn để tìm điểm tựa, mặc cho xung quanh đó thực sự không có thứ gì thu hút sự quan tâm của nàng hơn người bên cạnh, "Ta không thể giải tỏa thắc mắc cho ngươi đâu."

"Ý nàng là sao?" Tân Thế hơi nhướn người về phía Diêm Vương, mặc cho đám xương gai phía dưới làm nàng có chút ám ảnh tâm lí. Mình từng ngủ ở đó đấy, thật sự không dễ chịu chút nào. 

"Ta không biết đẹp của bọn họ là sao." Đôi mắt hẹp của Diêm Vương bỗng dưng chất chứa một thứ cảm xúc khó diễn tả, "Thứ này đẹp, thứ kia đẹp, người này đẹp, người kia đẹp. Chỉ dùng từ đẹp mà lại có thể khen ngợi đủ mọi kiểu hình, không phải rất phức tạp hay sao?"


Tân Thế chăm chú lắng nghe lời Diêm Vương nói, nàng cũng lâm vào trạng thái suy ngẫm, càng lắng nghe, nàng lại càng cảm thấy mình hiểu hơn về Diêm Vương. Quả nhiên, đôi khi Diêm Vương cứ như một cô bé lúc nào cũng thắc mắc về thế giới bên ngoài. Nàng sẽ hỏi, vì sao lại có mưa. Nàng sẽ hỏi, vì sao lại có nắng. Nàng sẽ hỏi, đẹp là gì, yêu là gì, buồn bã là gì, và hạnh phúc là gì. 

Ai sẽ trả lời nàng đây, nếu một mai này Tân Thế chẳng còn có thể ở lại nơi này?

Liệu sẽ xuất hiện một người như mình chứ? Thậm chí còn có thể làm tốt hơn, mang lại cho Diêm Vương một thế giới ấm áp hơn rất nhiều?

Lúc ấy mình sẽ ở đâu? Nàng còn nhớ về mình không?

Không dám tự tin với những viễn cảnh xa xôi ấy. Hiện tại, Tân Thế chỉ muốn tiếp tục bầu bạn bên Diêm Vương mà thôi. 
Đến khi kỳ hạn bảy tháng kết thúc, tất cả rồi cũng sẽ trở thành một giấc mơ dài, sẽ còn dài hơn mọi mùa đông giá lạnh trên trần thế.

Rồi đột nhiên, một ý nghĩ thoáng qua tâm trí nàng. Nó ép nàng phải nói lên thành tiếng. 

Nàng gọi, "Diêm Vương."

"Gì?" Diêm Vương có hơi mất tự nhiên nhìn sang.

"Nàng đã bao giờ tự ngắm gương mặt mình hay chưa?"

"Hả?" Diêm Vương sửng sốt. "Sao ngươi lại hỏi vậy?"

"Vì ta muốn nói với nàng một điều." Chắc chắn nàng chưa từng nhìn thấy gương mặt của mình, cái gương đơn độc ở trong căn phòng lấp sau cánh cửa gỗ sưa tiếp thêm dũng khí cho Tân Thế. Mặt nàng đã có dấu hiệu hơi ửng hồng, cảm giác lúng túng cũng nhen nhóm, nàng đứng lên trên bệ cửa sổ, chiếc thảm thân thuộc từ xa bay đến, tiếp lấy lòng bàn chân của nàng. Nàng ngồi lên thảm, vẫy tay với Diêm Vương, "Lại đây đi."
Diêm Vương nheo mắt, song vẫn tiến lại gần, đưa một chân lên tấm thảm. Tân Thế duỗi một tay bắt lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng kéo nàng lên, sau đó khẽ thì thầm bên tai Diêm Vương.

"Mặc kệ bọn họ. Với ta, nàng là người đẹp nhất."

"..."

"Chỉ cần ta còn ở đây, ta sẽ luôn là tấm gương chỉ soi chiếu cho riêng mình nàng mà thôi."

Để trái tim nàng thuộc về ta, ta sẽ dâng trái tim của ta cho nàng trước nhất.





Chiếc thảm bay lên cao, cao vút lên tận những tầng mây. Bầu trời vần vũ, mặt đất đen thẳm, hai bên dãy núi chợt trở nên bé nhỏ dần đi, tựa hồ cả hai đang cố chạy thoát khỏi bờ vực tối tăm khiến người ta ngỡ như chẳng có lấy nổi một lối thoát. Vương quốc của Diêm Vương, thần dân của Diêm Vương, đã từ lâu Diêm Vương không còn kiếm tìm vẻ đẹp của tất cả mọi thứ thuộc về nàng nữa. Nàng cứ mải trông mong vào một thứ tốt đẹp nào đó từng rất gần mà nay lại rất xa, để rồi bỏ quên cả vẻ đẹp của chính nàng. Quân Thượng từng bảo, bé Diêm Vương là cô gái đáng yêu nhất tam giới này. Nhưng dường như trước nay chỉ có mình người khen ngợi Diêm Vương như thế. Ai ai cũng tán thưởng Thủy Đế, ai ai cũng chỉ chăm chăm tôn thờ sắc đẹp của Thủy Đế, nhiều tới mức, dù cho sự tín nhiệm của Diêm Vương đối với Quân Thượng là tuyệt đối, nàng vẫn vô tình tự đánh giá thấp dung nhan của bản thân.
Không có tấm gương nào soi chiếu một thân xác không linh hồn. Ít nhất thì ở cõi âm phủ không có.

Diêm Vương lén liếc nhìn Tân Thế. Tân Thế lại đang ngửa lên nhìn bầu trời. Nàng dõi theo tầm mắt của Tân Thế, song dù cả hai người đang ngồi sát nhau là thế, và mặc cho dường như họ đang cùng nhìn về một điểm, thì bọn họ vẫn như hai người của hai thế giới hoàn toàn riêng biệt, với những suy nghĩ riêng biệt. Nào ai biết, cái Tân Thế muốn nhìn, không phải là bầu trời của Diêm Vương, mà là mặt đất của nhân thế, là những gì tốt đẹp vẫn còn đang tồn tại trên kia. Ở lâu trong thế giới của người chết, nàng sợ linh hồn sẽ dần trở nên héo mòn, queo quắt, tựa như một cành cây khô bị vắt kiệt nhựa sống, sau đó nó sẽ chết, chết bởi cái chết đến rất từ từ.

Hỏi người đời 'ngươi sợ nhất điều gì', chẳng bằng hỏi Tân Thế, nàng sẽ bảo, nàng sợ một ngày nào đó Diêm Vương bắt nàng đi, đày nàng xuống tận mười tám tầng Địa ngục thê lương cùng tận.
Tuy nhiên... Dường như dạo gần đây nàng lại hay lôi kéo Diêm Vương đi khắp mọi nơi. Chỉ duy thế giới tối tăm đằng sau cánh cổng phả đầy khói lửa dưới kia, nàng không dám đả động, kể cả qua lời nói. Ai cũng có nỗi sợ của mình thôi, Tân Thế có, không biết Diêm Vương có không, mà nếu có, liệu Diêm Vương có thổ lộ cho nàng biết hay không?

"Giả như là ngươi, vậy ngươi sẽ muốn nhận được một món quà sinh nhật như thế nào?"

Bất chợt Diêm Vương phá vỡ bầu không khí tù đọng vô cùng đang bao phủ xung quanh hai người. Việc hít thở dường như trở nên dễ dàng hơn, có vẻ Diêm Vương không hề gặp khó khăn trong việc giúp đỡ Tân Thế thoát khỏi một mớ những thứ hỗn độn lúc nào cũng luẩn quẩn trong đầu. Vừa nghe thấy câu hỏi của nàng, Tân Thế lập tức đáp như thể nàng đã chờ đợi nó từ trước.
"Nếu là ta, ta sẽ muốn tìm lại được vật gì đó quý báu mà ta đã đánh mất trong quá khứ. Vẹn nguyên."

"Một vật mà ngươi từng đánh mất ư?" Mắt Diêm Vương thoáng qua một vẻ ngạc nhiên, sau đó nó lại lấp lánh tựa hồ nàng đã nghĩ ra một ý tưởng gì đó khiến nàng hào hứng. "Cũng không phải không thể."

"Nàng có cách à?" Tân Thế hơi nhướn người lên phía trước, cặp mặt không thể dời khỏi gương mặt Diêm Vương. "Nàng có thể tìm lại được sao?"

"Không phải là có thể hay không, mà là chắc chắn tìm được. Ta biết một nơi, một nơi mà mọi vật thất lạc đều sẽ chảy xuôi theo một dòng."

Chiếc thảm bay đâm xuyên qua những lớp mây mù đen đặc, hơi buốt thấm lên từng lớp quần áo, đọng lại những giọt nước nhanh chóng bị bỏ lại phía sau một cách hung hãn bởi từng luồng gió vun vút thổi ngược chiều. Tân Thế nhìn chằm chằm vào lỗ xoáy hun hút trước mắt, nàng không thấy gì bên trong cái hố sâu ngùn ngụt ấy, cũng chẳng thấy đường ra. Vậy mà bấy lâu nay nàng không biết sự tồn tại của thứ tạo vật hùng vĩ chiếm trọn một khoảng trời kia, có lẽ là do mây phủ, hoặc cũng có thể là do dãy Tử Bi Sơn hùng vĩ đã che khuất nó rồi. Chẳng quan trọng, vì Diêm Vương bảo đó là một lối đi, vậy nên nó an toàn, càng đảm bảo hơn khi đi cùng Diêm Vương. 
Có điều, bất an là thứ tâm trạng bất ổn định, nó cứ nhấp nhổm dưới lồng ngực, chỉ trực chờ giây phút nào đó Tân Thế lơ là sẽ phun trào ra tạo thành từng mảnh vỡ.

"Kia là cánh cổng dẫn đến thế giới mà nàng vừa bảo sao?" Tân Thế la lớn, tiếng gió át tiếng nàng, nhưng nàng biết Diêm Vương có thể nghe thấy.

"Đi qua nó là tới, thoải mái lên." Tân Thế không nhìn được mặt Diêm Vương, song thanh âm của Diêm Vương trấn an nàng đôi phần. Tân Thế chậm rãi nhắm mắt lại.

Tối, tối hơn nữa. Xung quanh tai ù ù, tiếng gió thổi o o, hình như có cả tiếng sấm đì đùng, không gian rung chuyển, mũi, miệng, mắt, ngậm rồi giờ muốn mở cũng không tài nào mở nổi.

Sự bế tắc.

Nhưng rồi ánh sáng ló rạng.

Đoạn thời gian chịu đựng đủ mọi thể loại dày vò từ thể xác đến linh hồn tưởng chừng kéo dài hàng thế kỉ, song hình như cũng chỉ trong thoáng chốc. Ánh mặt trời dịu nhẹ lại quay trở lại với cõi lòng đầy khoảng trống của Tân Thế, dịu dàng mời gọi nàng tiếp nhận.
Lần đầu tiên, sau rất nhiều, rất nhiều biến cố, cuối cùng nàng cũng lại trông thấy bầu trời.

Là bầu trời của nàng, là bầu trời của rất nhiều người khác nữa, những người còn sống, những người còn đang hưởng thụ cuộc đời tươi đẹp này. Mặt trời mới chỉ vừa nhấp nhô sau dải phân cách xa xăm, những tia sáng hồng nhàn nhạt hắt lên từng rặng mây, tạo nên nét bồng bềnh huyền ảo. Có ánh sáng rồi thì quan sát mọi thứ cũng dễ hơn hẳn, chẳng như ở hạ thế, khi mà nàng cứ phải căng mắt để tập trung theo dõi diễn biến xung quanh. Xác định được dưới kia là mặt đất, nàng nhẹ nhàng nhảy xuống. Đất dưới chân nàng xôm xốp, cũng phải thôi, Tân Thế đang đứng trên một gò đất bằng phẳng gồ lên giữa mặt nước mênh mông bình lặng, không có lấy nổi một gợn sóng. Dải màu lấp lánh từ dưới nước thu hút mọi ánh nhìn của nàng, đồng thời cũng như đang bồi dưỡng thêm sức sống cho những nhành cây héo tàn tận sâu thẳm tâm can. 
"Đây là trần gian!" Tân Thế hồ hởi ngoảnh mặt lại, vẻ mặt nàng khi thốt lên câu ấy trông chẳng khác nào kẻ tha hương tìm thấy miền đất hứa.

"Là trần gian, nhưng cũng không phải trần gian." Diêm Vương khẽ phì cười, nàng cũng nhảy xuống, đi đến bên Tân Thế, "Không, có lẽ không thể coi nó là trần gian đâu. Con người không tìm được nơi này, nơi này thuộc về quyền cai trị của Thủy Đế."

"Vậy... vậy sao?" Tân Thế tròn xoe mắt, nàng đưa tầm nhìn đi xa hơn, "Thế nơi đây gọi là gì?"

"Bờ Thất Lạc." Diêm Vương chỉ tay về một điểm nào đó trên mặt nước, nàng chọn bừa, hay nàng thực sự có chủ ý, vấn đề hiện tại không thuộc diện đáng quan tâm của Tân Thế, Tân Thế thậm chí còn chẳng đoái hoài đến hành động ấy của nàng. "Hễ có một món đồ nào đó bị lạc khỏi chủ nhân thì đều xuất hiện ở đây. Vậy nên nếu ngươi đánh mất thứ gì đó, thì đừng lo lắng, bởi nó sẽ luôn tìm đường quay trở về Bờ Thất Lạc này. Kể cả là đồ của thần tiên, kể cả là đồ của con người."
"Thần kỳ vậy sao." Tân Thế thì thào, "Thế... chúng ở đâu?"

"Dưới đáy. Muốn vớt lên thì phải nhờ tới những con rồng của Thủy Đế, một phần vì nước rất sâu, một phần vì đây dù sao cũng là lãnh thổ của Thủy Đế, không ai dám làm càn." Diêm Vương lắc đầu, "Đưa ngươi tới tham quan thôi, chứ muốn tìm lại của đã mất thì ta chịu."

Tân Thế rối rắm hết nhìn mặt nước, rồi lại nhìn Diêm Vương, suy nghĩ một hồi rồi nàng bật cười, "Cũng không sao, dù gì ta cũng chẳng biết bơi."

"Không biết bơi?" Diêm Vương nhướng mày, "Có điều ta đã thắc mắc từ lâu, mà giờ mới nhớ ra để hỏi. Rốt cuộc thì trước khi đến cõi mây phủ, ngươi làm thần tiên phương trời nào? Ta không nhớ đã từng gặp ngươi, chẳng lẽ ngươi mới lên Thiên cung sao?" Vừa dứt lời, nàng lập tức xua tan phỏng đoán ấy. Không thể có kẻ nào non trẻ mà có thể vượt mặt được nàng.
Tân Thế thôi không cười nữa. Nàng chẳng nói chẳng rằng, im lặng nhìn Diêm Vương.

"Ngươi không muốn nói sao?" Diêm Vương nhíu mày, nàng khoanh tay lại, "Thật sự không muốn nói?"

"Quá khứ ai cũng có bí mật. Ta biết nếu ta nói kiểu này, thì chứng tỏ ta quá hống hách và kiêu căng trước mặt nàng. Nhưng..."

"Nhưng?"

"Ta không muốn nói dối nàng. Từ bây giờ, và cả về sau." Tân Thế rũ mi mắt. Dối trá là một chiêu trò tốn công tốn sức, nó làm nàng mệt mỏi, căng thẳng, không những vậy nó còn khiến nàng cảm giác như mối quan hệ giữa hai người dần dà sẽ trở nên không thật, không thật một chút nào. 

Thế nên, nàng quyết định lựa chọn đặt thẳng thắn cùng tin tưởng lên hàng đầu. Điều ấy cũng đồng nghĩa với việc nàng muốn chấp nhận sự phó thác của Diêm Vương.

Diêm Vương nghe vậy lại không hỏi gì nữa, song Tân Thế biết, qua ánh nhìn của Diêm Vương, nàng biết Diêm Vương vui mừng vì những gì nàng đã nói. Một lời hứa vô hình đã được định, Tân Thế không được phép nói dối Diêm Vương, đây không phải là lời thề hay ép buộc gì đó, chỉ là Tân Thế muốn như vậy, và nàng cũng quyết tâm phải làm được như vậy.
Bình Luận (0)
Comment