Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 37

Người mềm yếu chu du đã nhiều nơi, xuân, hạ, thu, đông, thế gian bốn mùa thay đổi, đẹp đẽ có, xấu xa cũng có. Nhân thế được vận hành theo hàng ngàn quy tắc bất thành văn, cũng như tam giới đầy rẫy những vướng bận vô hình. 

"Ở trong một thế giới chỉ toàn kẻ tham lam, chính bọn họ sẽ trở thành những con tốt bạc nhược. Thấy bất công, thì chính là kẻ yếu. Mà không chịu cựa quậy để vùng thoát, thì chính là kẻ thua cuộc.

Thật không sai, khi chúng nói, đây là thế giới của ngươi, Thiên Hoàng."

Con quỷ bật cười, sau đó tan biến thành cát bụi. Chỉ có người mềm yếu đứng đó ngửa mặt nhìn trời, nắm tay siết chặt, nước mắt lại cứ không ngừng tuôn rơi.





--------------------------

Diêm Vương không cần phải ngoái lại nhìn cũng biết Tân Thế vừa vào phòng. Mùi hương đặc trưng này Diêm Vương để ý đã lâu, tựa như nó đang ngày càng trở nên rõ rệt hơn lúc trước. Đó là một mùi hương cực kỳ dễ chịu, cứ như một toa thuốc an thần đặc chế đầy hiệu nhiệm vậy. 


"Sao thế?" Tân Thế tiến đến bên cạnh Diêm Vương, khẽ hỏi bên tai nàng.

Diêm Vương vẫn đặt tay trên trán Tô Ngọc Lan, nhướng mày một chút mới đáp, "Có người vừa tác động lên cô ta. Không biết quỷ thần phương nào."

Tân Thế nghe nàng nói vậy liền đặt một tay lên vai Diêm Vương. Ngay tức khắc, Diêm Vương cảm nhận được một nguồn năng lượng dồi dào truyền qua, nhất thời khiến nàng trợn mắt trợn mũi quay sang nhìn đối phương. Tân Thế cười, thầm thì trả lời, "Bữa sáng dành riêng cho nàng."

Diêm Vương nhướng mày một lúc mới quay đi, vốn Tân Thế nghĩ chuyện đến đây là hết, Diêm Vương chấp nhận lời xin lỗi vì ban sáng bỏ nàng lại để đi 'dùng bữa' với nhị vị Tô gia rồi thì chợt cảm thấy có gì đó thẳng một đường chui vào trong lồng ngực mình. Cúi xuống nhìn mới nhận ra, ồ, là một quả xoài...


Xoài?

"Vật đáp lễ." Diêm Vương không ngoảnh mặt lại mà chỉ giải thích vẻn vẹn như thế.

Tân Thế nâng tay giữ lấy quả xoài cộm hẳn lên trong lớp áo choàng, khóe mắt liếc về đằng sau thấy nhị vị Tô gia còn đang thì thầm to nhỏ với tam Tiêu công tử bèn thoáng một cái đã chỉnh lại ngoại bào, thành công che giấu hoàn toàn sự tồn tại 'phi thường lồ lộ' của món quà đáp lễ đến từ Diêm Vương.

"Ngươi ở đây thì ta cũng đỡ."

Chợt Diêm Vương nói một câu không đầu không cuối, với mức âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy.

"Hmm?" Tân Thế còn đang vô cùng hào hứng vì đã giấu thành công món quà quý hóa, nhất thời tinh thần tràn trề, cảm giác như muốn nuốt chửng hết sạch sành sanh từng từ Diêm Vương định nói. "Ý nàng là sao?"

"Khi đến nhân giới, bọn ta trở nên yếu ớt, ta từng kể ngươi rồi đúng không." Diêm Vương thả tay ra khỏi trán Tô Ngọc Lan, "Muốn sử dụng lượng thần lực ít ỏi thì phải tính toán thật cẩn thận, nếu không họa lại vào thân. Số lượng thần tiên từng bỏ mạng trên thượng thế không hề ít. Ta thuộc trường hợp đặc thù, cơ thể ta vốn không quá tốt, trước đây lên thượng thế chỉ cố gắng duy trì nhiều nhất là một tuần, quá một tuần thần lực suy kiệt, toàn thân vô lực không làm nên trò trống gì." Diêm Vương thu tay xong thì xoay người, đối diện với Tân Thế. Những người xa lạ kia đều bị Tân Thế che hết rồi, hiện tại trong mắt nàng, trong tâm trí nàng chỉ còn tồn tại mình người đứng trước mặt mà thôi, "Tuy nhiên, như ta cũng đã nói, giờ ngươi ở đây, ta cũng đỡ. Nếu có rắc rối gì, ngươi có thể truyền thần lực cho ta. Ta sẽ chẳng phải lo nghĩ gì nhiều."


Tân Thế suýt thì kích động quá mức mà bóp nát quả xoài đang âu yếm trên tay.

Nàng cảm giác, bây giờ dẫu Diêm Vương có bảo nàng rút sạch thần lực dâng cho mình, nàng cũng sẽ đồng ý ngay tắp lự.

Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy, nếu Diêm Vương thực sự đề nghị như thế, chính Tân Thế sẽ phải đề phòng xem xét xem rốt cuộc Diêm Vương nghĩ sao mà lại đưa ra yêu cầu có khả năng lấy mạng nàng như vậy. Dù hôm qua nàng mới được Diêm Vương sủng hạnh, nhất định mặc cho có không có hiểu ý nghĩa thực sự của một nụ hôn môi-áp-môi ra làm sao thì người như Diêm Vương cũng không thể hôn qua loa bừa bãi được. Nếu không phải không có cảm tình, hay là hảo cảm, thì Diêm Vương sẽ không hôn nàng đâu. Mà đã có hảo cảm, đã có cảm tình, thì nhất định sẽ không đòi gϊếŧ nàng. Chính là... chính là tuy nàng biết để đạt được mức độ yêu thương nồng nhiệt gì gì đó mình mơ mộng là rất khó, cũng sẽ rất mất thời gian, mà thời gian là thứ thiếu sót, tuy nhiên dù sao đã đi được đến nước này rồi thì lòng nàng cũng tràn đầy chờ mong về tương lai...
Thôi xong, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.

Tân Thế phiền muộn chống đỡ lấy thái dương, cố gắng cứu vớt chút khôn ngoan của mình.

 "Xin-Xin thưa..."

Thanh âm run rẩy của Tô chủ phủ đưa Tân Thế quay về với hiện thực. 

"Con gái ta... thế nào rồi?"

"Con gái ngươi vừa trải qua một đêm không ngừng gặp mộng, mệt quá hôn mê rồi." Diêm Vương ló người qua Tân Thế, nhướng mày đáp, "Tốt nhất là đừng có làm phiền cô ta, để cô ta an tĩnh nghỉ ngơi."

Chà, nghe cứ như y sĩ vậy. Mắt Tân Thế sáng lấp lánh, nhìn Diêm Vương.

Một lúc sau, Diêm Vương cùng Tân Thế rời khỏi phòng ngủ của Tô đại tiểu thư, được một gia nhân dẫn đường đi đến nơi nghỉ ngơi vừa mới được dọn dẹp sạch sẽ, vừa đi vừa tán gẫu, nhận xét một chút về phong cảnh dọc đường. "Ta luôn cảm giác Tô phủ này không toát nên vẻ phú quý." Diêm Vương cất lời ngay sau khi bọn họ bước vào trong phòng, "Phủ rộng, nhưng trống. Người đông, nhưng hời hợt. Phong thủy ổn, chỉ đến mức trung bình mà thôi. So với nhiều tòa biệt phủ quanh khu này, Tô phủ thua xa."
Tân Thế nâng tay áo, rót cho Diêm Vương tách trà xong mới ngồi xuống, gật gù, "Ta cũng mới đi thỉnh chút chuyện từ Tô chủ phủ, biết được không ít đây, còn đang muốn tìm nàng để kể."

"Ồ, biết được nhờ bữa sáng ban nãy sao? Tự dưng Tô đại tiểu thư lại gặp chuyện, không phá hỏng nhã hứng của ngươi chứ?" Diêm Vương không đoái hoài gì đến chén trà Tân Thế pha cho, trái lại nghiêng người, lấy tay giữ thái dương, nheo mắt nhìn đối phương. Một bộ, 'gì thì gì, ngươi vẫn đã ném ta lại một mình'.

"Xem dáng vẻ của nàng kìa." Tân Thế phì cười, "Dù sao hôm qua không phải thu lượm được không đủ thông tin sao. Cách gì thì cũng là cách, nàng không thích dùng Nhập mộng, ta sẽ tìm phương thức khác để hỗ trợ nàng. Không phải nàng đưa ta theo cùng là để giúp đỡ nàng hay sao?" 
"Ta cũng không ngờ ngươi lại hòa ái dễ gần như vậy, mới đó đã moi móc được thông tin từ Tô chủ phủ." Diêm Vương hất cằm, giọng điệu hơi nâng lên một tông.

"Đều dựa hơi nàng cả thôi. Tô chủ phủ nể sợ nàng nhiều lắm." Tân Thế tỏ vẻ ăn ngay nói thật, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề quay trở lại trọng tâm "Tuy nhiên, ban nãy nàng nói cảm nhận của nàng không sai đâu. Tô gia vốn không phải dòng dõi quý tộc hay thương gia giàu có gì hết, thế nên bảng hiệu tên phủ không hề đề thêm tự sau họ như các đại gia tộc khác tại Lệ Quốc." 

"Có thể như vậy ư?" Diêm Vương nheo mắt, "Dù gì Tô gia cũng được kết thông gia với Tiêu Vương tộc, hôn ước hai nhà phải môn đăng hộ đối, sao có thể không quyền không thế được?"

"Chuyện này xảy ra cũng có liên hệ với bài đồng dao nàng nhắc đến đấy." Tân Thế chỉnh lại tư thế ngồi cho ngay ngắn, khiến cho Diêm Vương bất giác cũng hơi xích người lại gần, vẻ mặt tập trung lắng nghe, "Khi Tô Ngọc Lan còn nhỏ đã từng bị bắt cóc. Khi đó Tô chủ phủ chỉ là tiểu thương trong thành, quen biết không rộng, không nhờ vả được mấy người, chỉ có thể ngày đêm tìm kiếm, đăng tin thất lạc. Sau tháng trời bặt vô âm tín, vốn đã chết tâm, hoàn toàn tuyệt vọng thì Tô Ngọc Lan lại quay về, không những vậy còn là được người của Tiêu Vương tộc đưa trở về. Lúc ấy Vương gia đích thân đến nói chuyện với Tô chủ phủ, kể rằng cặp song sinh long phượng nhà y cũng đã mất tích nhiều ngày, vất vả lắm mới tìm lại được bên một miệng cống ngầm, không ngờ thấy được cả Tô Ngọc Lan. Lúc ấy cô bé đã mất hết ý thức, có điều đám nhỏ tựa hồ gặp phải hoạn nạn kết tri giao, tam Tiêu công tử nhất quyết muốn cùng đưa Tô Ngọc Lan về nhà, còn bảo với Tiêu Vương gia rằng nếu không có Tô Ngọc Lan thì nhất định thoát không khỏi tử kiếp. Vương gia vô cùng cảm động, lập tức quyết định nâng đỡ Tô gia, Tô gia lên nhanh như diều gặp gió không chỉ bởi sự giúp đỡ của Vương gia, mà còn vì mối hôn sự được lập ra giữa tam Tiêu công tử và Tô đại tiểu thư." Tân Thế nói một lèo, nói xong liền nhấp ngụm trà để thấm họng.
"Nhạt nhẽo." Diêm Vương một tiếng, khẽ lầm bầm.

"Đấy là bề nổi của câu chuyện." Tân Thế nghe Diêm Vương làu bàu thì bật cười, "Là thứ mà người ta truyền tai nhau trong thành đô Lệ Tích. Có điều, ta đã nghe được lời nói thật từ Tô chủ phủ. Đảm bảo nàng nghe sẽ thấy hứng thú."

Diêm Vương chống tay giữ lấy cằm, mặt hơi ngẩng, nhìn lên trần, ngao ngán thở dài, "Đột nhiên lại cảm thấy mệt mỏi, không muốn nghe."

"Ơ kìa." Tân Thế còn chưa kịp bắt đầu đã phải trợn mắt trợn mũi, "Sao tự dưng lại như vậy?"

"Muốn về âm thế quá." Diêm Vương híp mắt.

Tân Thế: "..."

Rốt cuộc, Diêm Vương vẫn phải nghe Tân Thế thuật lại câu chuyện buổi sáng.

Sau một tháng ròng rã lòng nóng như lửa đốt, Tô Thiện Thành đã sức cùng lực kiệt. Bấy lâu ăn uống thất thường, lòng tích tụ phiền muộn khiến sức khỏe hắn ngày một xuống dốc. Phu nhân hắn lo nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ chẳng chống trụ được lâu, bèn cứng rắn nuốt đau, bảo hắn.
"Có lẽ đã không còn hy vọng nữa rồi. Chúng ta dừng lại đi thôi."

Tô Thiện Thành lẳng lặng ngồi uống rượu. Tiền bạc đã cạn, có muốn cố gắng tiếp cũng khó khăn. 

"Ông chủ, ông chủ!"

Chợt tên sai vặt trong nhà chạy đến, quăng người tung cửa ra chẳng nể nang ai. Vốn Tô Thiện Thành định nổi nóng, chợt thấy vẻ mặt thằng nhóc xanh lét như gặp ma thì nhịn lại, nuốt nước bọt hỏi, "Sao-sao thế?"

"Đại nhân có khách!" Nhóc sai vặt lắp bắp huơ tay huơ chân loạn xạ, "Là ông to! Ông to mang tiểu thư trở về!"

"Ngươi kể chuyện sống động thật đấy, cứ như đang diễn ra ngay trước mắt vậy."

Vừa đến đoạn Tô đại tiểu thư được Tiêu vương gia mang trở lại Tô phủ, Diêm Vương liền lên tiếng bình luận. Tân Thế nhìn nàng, nhất thời không mở miệng nói gì nữa.

"À, tiếp tục đi, tiếp tục đi." Diêm Vương cười một tiếng, cũng chịu nâng chén trà ban nãy Tân Thế rót cho, đặt bên môi, "Ta đang nghe đây."
"Tiêu-Tiêu Vương gia!"

Tô Thiện Thành quỳ rạp xuống đất, đầu không dám ngóc lên. Mũi giày đỏ rực như lửa cháy là tất cả những gì hắn có thể thấy được.

Hiện tại ở Lệ Quốc, nam nhân đang đứng trước mặt hắn chính là kẻ nắm giữ quyền lực chỉ xếp sau đương kim hoàng thượng. Hắn sao có thể tưởng tượng được sẽ có ngày vị Vương gia cao cao tại thượng kia xuất hiện ở trong tòa phủ lụp xụp của hắn cơ chứ.

Không những vậy, Tiêu Vương gia còn đưa hài tử của hắn trở về.

"Nào, mau đứng lên đi." Chất giọng Tiêu Vương gia không hề lạnh lẽo như Tô Thiện Thành những tưởng. Căn bản tại danh tiếng của Tiêu Vương tộc quá lớn, vô hình trung khiến cho nhiều người nể sợ. "Lần đầu gặp mặt đã khiến Tô chủ phủ phải kinh động tâm phách, là ta không tốt."

"Không, sao có thể nói ngài không tốt được!" Tô Thiện Thành hốt hoảng cúi đầu.
"Ta không tốt, nên mới để tình huống đáng tiếc này xảy ra." Tô Thiện Thành nghe thấy tiếng thở dài của Tiêu vương gia, bấy giờ mới cố thu hết dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn y, "Nếu ta cẩn thận hơn, nhất định sẽ tiêu diệt triệt để bè lũ bắt cóc trẻ con đang hoành hành khắp tổ quốc. Như vậy cả con ta, lẫn con ngươi đều sẽ không lâm vào hiểm cảnh trớ trêu như vậy."

"Ý-Ý ngài là, nữ nhi của ta bị đám tặc tử Tiêu Diêu bắt đi ư?!" Tô Thiện Thành sửng sốt. 

"E rằng chuyện này sẽ rất đỗi khó tin với thường dân các người." Tiêu Vương gia đứng dậy, tiến lên đỡ Tô Thiện Thành, để hắn có thể đứng ngang tầm mắt với mình, mặt chạm mặt. Tô Thiện Thành phải gánh chịu mọi loại cảm xúc quá độ nhào trộn với nhau, lần đầu tiên diện kiến người trong hoàng tộc mà lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết cả, chỉ muốn ọe ọe một chút cho dễ chịu.
Cơ mà hắn không thể ọe ọe lên người Tiêu Vương gia.

"Tiêu Diêu vốn chỉ bắt hài tử nhà vương công quý tộc mà thôi." Tô Thiện Thành gian nan nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, khó nhọc lên tiếng, "Sao lại có thể để ý đến nữ nhi nhà thần?"

"Đây đều là vì bị đôi song sinh nhà ta liên lụy." Tiêu Vương gia lần thứ ba thở dài, "May mà đã cứu được cả con ta lẫn con ngươi. Đám nhỏ nhà ta không ngừng đòi trả ơn, nói rằng nữ nhi họ Tô chính là ân nhân cứu mạng, làm ta suốt dọc đường không ngừng nghĩ ngợi xem nên báo đáp Tô gia các người thế nào cho xứng đáng."

"Kh-khô-không cần thiết đâu ạ!" Tô Thiện Thành cảm thấy đưa được con gái về đã là phúc lớn lắm rồi. Về được là tốt! Về trước tháng ba, tháng tư có thể kịp hôn lễ rồi!

"Nghe đồn ngươi đã hứa gả con gái cho Xiền gia?" Tiêu Vương gia đặt tay lên vai Tô Thiện Thành, thoạt trông như bằng hữu thông thường, song tự Tô Thiện Thành cảm giác vai mình đang phải gồng gánh một thứ sức nặng kinh khủng khiếp nhường nào, "Nếu ta nhớ không nhầm, Xiền gia này đã gần năm mươi, nhà đông thê thiếp, nữ nhi nhà ngươi tuổi tác chỉ xấp xỉ cặp song sinh long phượng nhà ta, vậy mà sắp phải gả cho Xiền gia, ta cảm thấy... có chút không phù hợp."
Tô Thiện Thành cứng họng, run rẩy không biết phải phản ứng thế nào. Tại sao Tiêu Vương gia lại biết chuyện này? Khoan hẵng bàn tới việc vì sao Vương gia lại biết, Tô Thiện Thành lòng đầy dự cảm chẳng lành, mà tại sao Vương gia lại đề cập tới chuyện này? 

"Ta cũng thầm nhủ trong lòng, nghĩ bụng chắc hôn nhân này cũng là do tình thế ép buộc khó nói, dù sao thì trong giới thương nhân Lệ Tích, Xiền gia chung tay che trời. Nữ nhi nhà ngươi là ân nhân của hài tử nhà ta, ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn. Hay thế này đi," Tiêu Vương gia thoải mái quàng tay qua cổ Tô Thiện Thành, uyển chuyển dẫn dắt. Thân hình Tiêu Vương gia oai phong bệ vệ, mà Tô Thiện Thành dáng vóc thấp bé, nhìn thế nào cũng thấy khập khiễng, "Ta sẽ đi thương thảo với Xiền gia, nếu mọi việc ổn thỏa, đổi thành hôn ước với người phủ Kiều Dương chúng ta, ngươi thấy thế nào."
Đây rõ ràng không phải một câu hỏi hay một lời đề nghị.

Tô Thiện Thành cảm thấy máu huyết trong người như bị rút cạn.

Thấy thế nào là thấy thế nào? Làm thông gia với Tiêu Vương gia? Lập mối quan hệ với phủ Kiều Dương?

Một Xiền gia sao có thể so sánh được với Tiêu Vương gia! 

"Nhưng... tại sao?" Tô Thiện Thành khó có thể tin nổi vào đề nghị mình vừa được nghe. Tại sao lại là nữ nhi hắn? 

"Ta đã nói, nữ nhi của ngươi là ân nhân của con ta." Tiêu Vương gia mỉm cười với hắn, sau đó vẻ mặt lại có chút áy náy, "Có điều, ta chỉ có một đứa con trai..."

"Trong câu chuyện này, rõ ràng nữ nhi còn lại của Tô chủ phủ bị xóa đến mức lu mờ nhỉ." 

Diêm Vương uống cạn tách trà, nâng lên ý bảo Tân Thế rót tiếp. Tân Thế thấy nàng hoàn toàn không đặt hứng thú vào câu chuyện của mình như mong đợi thì chỉ biết thở dài, rót cho nàng đầy chén, "Đúng là nếu không tinh ý thì sẽ chỉ thấy mình Tô đại tiểu thư mất tích mà thôi." 
Diêm Vương vắt chéo hai chân, dáng vẻ nhàn hạ thưởng trà. Tân Thế cười nhìn nàng, "Rốt cuộc nàng đã biết được đến đâu?"

"Ngươi tính kế thông đồng với nhị vị chủ phủ thì chả lẽ ta lại không thể tìm kiếm đồng minh nơi khác hay sao." 

"Đồng minh nơi khác?" Tân Thế nheo mắt nghi hoặc, "...Tam Tiêu công tử?"

"À, con người đó thú vị lắm đấy." Diêm Vương liếc nhìn Tân Thế, khóe miệng khẽ cong.

Tân Thế giần giật mí mắt, tự dưng cảm giác tâm tình buổi sáng vốn dĩ đang rất tốt đẹp, đùng một cái u ám chẳng còn chút hào hứng nào nữa. 

Bình Luận (0)
Comment