Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 44

Từ lúc Tiêu Y rời khỏi Tô phủ đến giờ đã ngót nghét bốn canh giờ. Vậy mà người em sinh đôi của nàng vẫn chưa trở lại. Tiêu Sâm nhớ, trước lúc rời đi, Tiêu Y còn nháy mắt, hứa với Tô Tư Tư là khi nào xong việc sẽ quay về đây để trả cái vòng tay. Lúc Tiêu Sâm lơ đãng hỏi vị hôn thê ma hữu của mình là 'vòng tay nào vậy?', đối phương chỉ cười chứ không nói. 

Ngày hôm nay Tiêu Sâm cực kỳ rảnh rỗi. Hiếm khi nàng chẳng vướng bận một việc gì như vậy. Thế mà nàng đã dành cả một ngày hiếm hoi ấy để loanh quanh luẩn quẩn ở tây viện Tô phủ mà chẳng làm gì ngoại trừ đọc vài mẩu truyện ngắn lí thú mà Tô Tư Tư đề xuất hay chống cằm ngắm trời đếm mây. Thời tiết cực kỳ dễ chịu, thế nên đã có một đoạn thời gian Tiêu Sâm thiu thiu ngủ gật.

Thế nhưng đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, sau đó màn đêm kéo vầng trăng treo cao rồi mà vẫn chưa thể chờ được muội muội sinh đôi của nàng.


Tiêu Sâm và Tô Tư Tư đã dùng bữa muộn. Cả hai cực kỳ ăn ý khi đợi thêm nửa canh giờ so với bình thường mới quyết định ăn tối. Sức ăn của Tô Tư Tư vẫn khiêm tốn như mọi lần, còn Tiêu Sâm thì chẳng có khẩu vị, thế nên chỉ gắp qua loa mấy đũa rồi thôi.

"Không biết sao lại trễ vậy nữa." 

Tiêu Sâm nghe thấy Tô Tư Tư nhịn không nổi đã lên tiếng làu bàu. Nàng mỉm cười, duỗi tay nắm lấy bàn tay đặt trên bàn của đối phương, nhẹ bóp nắn trấn an, "Đừng lo. Nếu có chuyện gì thì đã có người báo."

"Muội chẳng lo chút nào." Tô Tư Tư lại lắc đầu lia lịa, "Nhưng không hiểu sao, muội cứ thấy bất an." 

Thanh Nhi lúc ấy cũng đang bưng ra một giỏ trái cây, nhìn hai người tay nắm tay thì gò má ửng đỏ. Cũng không phải lần đầu trông thấy, cơ mà chẳng hiểu sao lúc nào cũng ngại ngùng trong lòng. "Tiểu thư." Cô bé líu ríu gọi. 


"Ồ, là đồ ở ngoài mang về ư?" Khi nhìn thấy giỏ trái cây, mắt Tô Tư Tư như tỏa sáng rạng rỡ. Tiêu Sâm thấy vậy bèn mỉm cười, gật đầu, ngữ điệu trìu mến, "Còn tươi lắm đấy, ăn luôn đi."

Tô Tư Tư chọn lấy những trái táo đỏ mọng, sau đó đích thân cầm dao gọt vỏ. Nàng xếp từng miếng táo thành hàng lên một chiếc đĩa, đợi khi nào thấy đủ rồi, nàng mới dừng lại, cười cong mắt nói với cả Thanh Nhi lẫn Tiêu Sâm, "Rồi đây, mời mọi người thưởng thức!"

Tô Tư Tư nhón cho mình miếng thuận tay nhất, sau đó cắn một cái. Táo giòn mọng nước, hương thơm lừng đặc trưng lan tỏa khắp khoang miệng, đến cả khi đã nhai nuốt, dư vị để lại vẫn ngọt ngào đến lạ. Được ăn ngon, nhất thời Tô Tư Tư tràn đầy thư thích, lòng cứ bay bay như trên mây.

"Tiểu thư, tiểu thư ơi!"


Đột nhiên nàng nghe thấy có người gọi mình. Cả ba người họ đều ngước nhìn ra phía bên ngoài cổng, bắt gặp một cậu bé đang nhảy chân sáo chạy vào. Tô Tư Tư nhận ra cậu nhóc. Đó là một trong những tiểu đồng truyền tin của phủ Kiều Dương, là chú bé Tiêu Y thường hay sai việc nhất. "Tam thiếu gia có nhờ đệ qua đưa tỷ vật này." Khi đã đến bên Tô Tư Tư, cậu bé đưa nàng một cái bọc giấy to bằng bàn tay, cười bảo, "Huynh ấy còn chuyển lời là hôm khác sẽ đền bù tỷ sau."

Tiêu Sâm trầm ngâm quan sát cái bọc giấy, sau đó nhìn cậu bé truyền tin, hỏi, "Nó đi đâu rồi?"

"Huynh ấy dắt theo Diêm vương về phủ Kiều Dương. Lúc bảo đệ qua đây đưa đồ thì có vẻ như hai người đang bận mải chuyện gì lắm, trông huynh ấy hơi mất tập trung." Như nhớ đến điều gì, cậu bé chợt khum một tay đặt bên miệng, giảm âm lượng, điệu bộ lén lút kể cho những người hiện đang có mặt ở đây, "Cơ mà vẻ mặt của vị Diêm vương kia làm đệ sợ. Trông ả ta thật hãi hùng."
Trở về phủ Kiều Dương? Còn dẫn theo người lạ? Tiêu Sâm nhướng mày. Nghe không giống tác phong làm việc của họ lắm. 

"Được rồi, ta đã hiểu." Tiêu Sâm chống bàn đứng dậy, lấy từ túi trong chiếc khăn mùi xoa để lau những ngón tay, cười bảo Tô Tư Tư, "Tiểu Bạch à, có khi ta phải về đây. Hôm khác sẽ qua hàn huyên với muội." Nàng liếc về phía chiếc bọc giấy, bổ sung thêm, "Lúc nào rảnh, kể ta nghe về cái vòng tay nhé."

Tô Tư Tư chỉ lẳng lặng nhìn nàng, không đáp. Tiêu Sâm cũng chẳng chờ đợi thêm, tức thì rảo bước chân, ra hiệu cho nhóc đưa tin đi cùng mình. Bóng dáng hai người bọn họ nhanh chóng khuất sau cánh cổng của tây viện. Bấy giờ, Thanh Nhi mới lên tiếng, "Tiểu thư, tiểu thư không ăn nữa sao?"

Dường như Tô Tư Tư đã ngồi ngây người được một lúc. 

Nàng hơi giật mình, nhưng rồi nhận ra mình đã chẳng còn khẩu vị. Ngay miếng táo cắn dở còn đặt ở trước mặt cũng chẳng khơi gợi một chút hứng thú nào của nàng nữa, cả đĩa táo đầy ắp nàng mới vừa gọt xong cũng vậy. Đột nhiên mọi thứ trở nên nhạt nhẽo, ảm đạm đến tột cùng. "Hôm nay mệt mỏi quá, chắc ta sẽ đi nghỉ sớm. Em dọn xong cũng đi ngủ luôn đi." Tô Tư Tư chậm rãi đứng dậy.
"Ơ, tiểu thư, tiểu thư không mang theo cái vòng tay vào phòng ư?" Thanh Nhi định tiến tới dọn dẹp thì nhận ra cái bọc giấy vẫn còn nằm y nguyên chỗ cũ, trong khi tiểu thư của em đã bước được vài bước về phía phòng ngủ rồi. Cô bé thắc mắc quay đầu nhìn bóng lưng của tiểu thư, phát hiện ra bờ vai đối phương đang khẽ run rẩy. 

Tiểu thư đang đắn đo? Nhưng tại sao chứ, không phải đây là một vật rất quan trọng với tiểu thư hay sao? Tiểu thư luôn rất gìn giữ những món quà của quận chúa, nhất là những chiếc vòng tay mà thường xuyên được gửi đến tây viện Tô phủ. Đáng lẽ ra chúng có thể tích góp để trở thành một bộ sưu tầm trân quý đồ sộ, nếu không phải bởi tam Tiêu công tử trộm vặt thành quen, suốt ngày thuận tay là muốn đánh cắp lấy vài cái để trêu chọc tiểu thư.
Thanh Nhi chờ một lúc, bao lâu thì em không rõ, song rốt cuộc cũng thấy được cảnh tiểu thư của em quay trở lại mang theo chiếc bọc giấy rồi mới vào phòng. Lúc đó, Thanh Nhi mới yên tâm vừa ngân nga, vừa dọn dẹp mặt bàn.

Tô Tư Tư đóng cửa phòng lại, dựa lưng lên lớp gỗ dày và cũ, sau đó ngồi thụp xuống. Trông nàng tràn đầy mệt mỏi, xen lẫn ở đó có cả một sự thất vọng khó gọi tên. Tiêu Y thực sự đã đem trả lại nàng chiếc vòng tay này. Nàng khó có thể tin rằng Tiêu Y đã đem trả nó. Tiêu Y chưa từng trả bất kỳ món đồ nào lấy đi của nàng, vậy mà giờ Tiêu Y đã trả rồi.

Nó đã quay lại với nàng. Chiếc vòng tay.

Chỉ trong một ngày, dường như đã có một số việc kì quặc xảy đến. Tô Ngọc Lan ốm đến phát bệnh. Tiêu Sâm đột ngột trở về. Tiêu Y thất hứa, bỏ đi mất dạng. Diêm vương xuất hiện? Thậm chí Diêm vương còn tới phủ Kiều Dương? Và cả những tiếng hát...
Bài đồng dao đó đã quay trở lại.

Không biết do đã có nhóm trẻ con nào rủ nhau chơi trốn tìm, hay bởi quá mệt mỏi mà mắc phải chứng hoang tưởng, suốt cả ngày này, Tô Tư Tư cứ loáng thoáng nghe thấy như có ai liên miệng lẩm bẩm những ca từ kinh hoàng của bài vè năm xưa. Và mặc cho chúng đang theo thứ tự đếm từ trên xuống dưới hay ngược lại, tất cả đều thật khủng khiếp.

Giờ lại đến lượt Tiêu Y, một cách gián tiếp, đem trả chiếc vòng tay.

Tô Tư Tư từ từ mở chiếc bọc giấy ra. Nàng có thể thấy rõ tay nàng đang run lẩy bẩy. Linh hồn nàng cũng vậy. Thậm chí đến cả tiếng đập của quả tim trong lồng ngực nàng cũng trở nên rõ mồn một trong sự tập trung cao độ đầy căng thẳng ấy.

'Đừng mơ, Tư Tư, ngươi nghĩ ta sẽ trả ngươi dễ dàng như vậy ư!'
Đồng tử Tô Tư Tư co rụt lại. Nàng sửng sốt nhìn về phía dòng chữ nắn nót được viết trên tấm giấy da bọc trong hàng đống lớp giấy báo mà nàng chật vật gỡ ra từ nãy đến giờ. Nét chữ quen thuộc. Là nét chữ được viết trong những cuốn sách mà người nào đó vẫn thường xuyên mang đến khuyến khích nàng đọc thử. Cũng chính nét chữ này, là những khuôn mẫu đầu tiên nàng dựa theo khi chỉ mới tập tành học viết. 

Đi kèm với mẩu giấy da, còn có cả một con búp bê gỗ. Nó dài chừng bàn tay, với những đường gọt đẽo mang theo sự lóng ngóng của môn sinh mới vào nghề. Tuy nhiên vẫn có thể nhận thấy búp bê khắc họa một bé gái với mái tóc đen nhánh cùng đôi mắt mở to đang nở nụ cười tươi rạng rỡ. Tô Tư Tư còn nhận ra trang phục con búp bê đang mặc. Đó là một bộ đồ mà nàng từng rất thích, song đã từ rất lâu rồi.
Trước quãng thời gian u tối ấy, nàng không bao giờ nghĩ mình sẽ được đi học. Cũng không nghĩ mình sẽ có bạn bè, hay gia đình thực thụ. Nàng thậm chí đã chuẩn bị tinh thần, một cách đầy miễn cưỡng, cho việc sắp tới sẽ phải làm thiếp của một người đàn ông hơn mình nhiều tuổi, chấp nhận một tương lai đầy ảm đạm và đắng cay. Nhưng sau sự kiện đó, cuộc sống của nàng thay đổi rất nhiều. 

Nàng nhận thấy, hóa ra đằng sau những cơn giông tố, thật sự có tồn tại cầu vồng. Chí ít, Tiêu Vương tộc là những người đã cứu rỗi lấy cuộc đời nàng.

Tất cả bọn họ, đều là ân nhân.

Một, hai ba bốn

Bắt về, lại thả đi

Không có gì phải sợ hết. Chẳng gì tồi tệ hơn trí tưởng tượng của chính mình.

Bốn, ba hai một

Thả đi, lại bắt về

Tiêu Sâm, Tiêu Y. Và cả Tô Ngọc Lan nữa. Lễ trưởng thành sắp tới. Mọi người đều sẽ được bình an.
Tô Tư Tư vùi mặt mình vào hai bàn tay đặt trên đầu gối, co người rụt lại hết mức như thân rùa. Nến trong phòng còn chưa thắp, không gian xung quanh tĩnh lặng đến mức tựa hồ có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Những lúc này đây, dường như những giác quan của con người đều được thúc đẩy lên nhạy bén tới cực điểm. 

Nàng không thấy gì, nhưng nàng có thể lắng nghe. Có tiếng hít thở đâu đây. Nàng có thể nếm. Một vị ngòn ngọt ở đầu lưỡi. Nàng có thể ngửi. Mùi tanh nồng của đất ẩm. Nàng có thể cảm nhận. Một bàn tay đang đặt lên vai.

Tìm thấy ngươi rồi, nhóc con.

--------------------------

Linh Ngụy: Chương mở đầu cho chuỗi sự kiện cuối cùng của arc Nhân giới :> Phần III này dài ha =)))) Có nhiều thứ để viết quá mà (个_个) 

Bình Luận (0)
Comment