Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 47

Chị hai ủ dột, đường đột ghé thăm, cà lăm cất tiếng, đau điếng cười hề

một đời buồn tênh, lênh đênh sóng vỗ, không chỗ để chơi, chẳng nơi để về

--------------------

Con trai của ta.

Tiêu Y rũ mi, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên không có bất kỳ thay đổi. Những lời như 'niềm tự hào của Tiêu Vương tộc, hi vọng của Tiêu Vương tộc, kẻ nối dõi của Tiêu Vương tộc' - ngay từ khi sinh ra đã luôn là như vậy. Hai đứa nhỏ song sinh, hai đứa trẻ từng trông như hai giọt nước. Chẳng ai ngoài người cha có thể phân biệt được hai đứa nhóc. Ngay chính bản thân chúng đôi khi còn tự tráo đổi thân phận cho nhau như hình thức giải trí lúc rảnh rỗi, dễ dàng đánh lừa những người xung quanh.

Có điều, dường như càng trưởng thành, hai đứa trẻ song sinh đó càng trở nên khác biệt. Đồng thời, chúng cũng tách nhau ra, không còn cùng đi trên một con đường nữa.


Ai cũng có một sứ mệnh của riêng mình. Không ai mãi mãi ở cạnh ai. Tiêu Y dập tắt nụ cười của mình, ngửa mặt lên nhìn cha, "Phụ thân. Đây là Diêm vương. Ngài ấy muốn gặp phụ thân, nên con đã dẫn ngài ấy về rồi."

Tiêu Vương gia hơi nhướng mày. "Con tin cô ta?"

Tiêu Y gật đầu, "Ngài đã cho con được tận mắt trông thấy những phép màu. Con tin tưởng ngài chính là Diêm Vương, cũng tin rằng ngài sẽ không làm hại đến phụ thân."

Tiêu Vương gia nâng khóe miệng. Một lời nói chẳng có giá trị gì hết. Dù có kiểm chứng bao nhiêu lần đi chăng nữa, một lời nói vẫn chẳng có chút trọng lượng thực tế nào để mà cân đo đong đếm. "Được rồi. Ta đã hiểu. Là... ngài muốn gặp ta sao. Xin mời ngài lại đây." Y đứng dậy, đi một vòng tiến về phía bộ bàn ghế tiếp khách kê ở bên. Tiêu Vương gia ngồi xuống lớp lót bằng lông thú thơm tho mềm mại của mình, rót sẵn ra một tách trà, "Rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Về những điều mà ngài muốn."


Tiêu Y đưa mắt nhìn Diêm Vương. Diêm Vương không nhìn nàng, Diêm Vương đã tiến tới ngồi đối diện Tiêu Vương gia. Dù Tiêu Vương gia cả đời đã sống dưới áp lực của một hoàng thân quốc thích, tự bọc trong mình lớp áo giáp vô hình của quyền lực và tiếng tăm thì vẫn chỉ như một kẻ người trần mắt thịt tầm thường khi xếp chung một khung hình với vương hậu cõi chết. Đó là điều Tiêu Y đã thoáng nghĩ trước lúc chầm chậm bước lùi lại, khép cửa, để lại không gian riêng cho hai người.

Diêm Vương đã đáp ứng điều kiện của mình. Thế là đủ. Tiêu Y đặt tay lên cánh cửa, nở một nụ cười.

Thế là đủ rồi.

Ở trong căn phòng sáng ánh đèn, Tiêu Vương gia không hề đưa mắt nhìn vị khách không mời ngồi trước mặt. Thay vào đấy, y dường như cảm thấy ấm trà trên tay y thú vị hơn nhiều. Tiêu Vương gia vừa ngắm nó, vừa mở miệng như lơ đãng, nói, "Ngài là Diêm vương ư? Đó là điều ta đã được nghe. Người dân đồn đại, những tay lính kháo nhau, cả tòa thành này ai nấy đều được biết đến sự tồn tại của ngài, bất kể kẻ đó có muốn quan tâm hay không." Y ngửa mặt, tìm kiếm ánh mắt của Diêm Vương, "Vậy, ngài có phải Diêm vương hay không? Ngài có thể cho ta biết chứ?"


"Chúa tể của chốn mây phủ. Phải. Ta là kẻ cai quản mười tám tầng Trả Giá." Diêm Vương hất cằm, "Và ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy ngay lúc này."

Không đợi Tiêu Vương gia trả lời, nàng đã nâng tay, một làn khói đen tỏa ra từ dưới móng tay của nàng, phả thẳng vào mặt Tiêu Vương gia. Y thoạt trông có vẻ ngỡ ngàng, nhưng chỉ vì y thấy đối phương tự dưng chỉ tay vào mặt mình mà thôi. 

Ông ta không thể thấy được thần lực.

Song ông ta sẽ cảm nhận được.

"Ta đứng đầu quỷ sai," Thế giới xung quanh lập tức tan vỡ. Tiêu Vương gia nhìn thấy từng hàng từng hàng những sinh vật na ná hình người với bắp tay bắp chân cong queo gầy guộc, quằn quại bò lên từ bờ vực đỏ lòm; dòm xuống dưới chỉ thấy dung nham nóng chảy cùng tua tủa những tảng đá gai vương đầy sắc máu. 

"Ta nắm quyền quỷ thư," Khung cảnh vùn vụt đổi thay. Giữa một đại điện rộng lớn hơn bất kỳ đại điện nào Tiêu Vương gia từng thấy, những cuộn giấy da trôi nổi giữa thinh không, có cuộn mở, có cuộn đóng. Ở dưới sàn, lúc nhúc những sinh vật đắp lên mình lớp da xanh lơ bệnh hoạn, những bộ quần áo mỏng tang chẳng thể che giấu được cơ thể lốm đốm tàn nhang. 
"Địa Ngục Môn," Lửa cháy phừng phừng. Tiêu Vương gia đứng trước hai cánh cổng khổng lồ làm bằng thứ kim loại đen với những họa tiết dữ dằn hắt ánh than lửa. Cánh cửa như đang sống vậy. Nó liên tục trở mình, nhả ra những đụn tro tàn xám ngoét bẩn thỉu cùng tiếng kêu la thảm khốc dường như đã không còn thuộc về con người. 

"Dòng Vong Xuyên," Cảm giác lạnh buốt thẩm thấu đến tận tủy sống, khiến Tiêu Vương gia như đang bị chìm dưới một làn nước băng giá, làm cho mạch máu toàn thân tức thì bị đóng băng. Y chẳng thể suy nghĩ, chẳng thể hình dung mình đang ở đâu. 

"Cầu Nại Hà." Tiêu Vương gia hoảng hốt xoay người lại. Nhưng chỉ toàn sương mù. Cả trước mắt, lẫn sau lưng đều mịt mù tăm tối. Y đứng trên một lớp gỗ đen mà chẳng thể thấy rõ được hình thù của nó. Chỉ biết bốn bề xung quanh bị bao phủ bởi một làn khói đặc quánh, chẳng thể thấy bất kì thứ gì. 
"Lục đạo" Tiêu Vương gia sợ hãi nhắm tịt mắt lại. Y nghĩ mình không thể tiếp tục chịu đựng được bất kì hình ảnh đáng sợ nào nữa. Quá mức chịu đựng rồi. Miệng y mím chặt, tai y ù đi, ngay cả đầu óc cũng bắt đầu ong ong sóng nhiễu.

Song không gian hiện đang cực kỳ tĩnh lặng. 

Y không nghe thấy bất kì thanh âm kinh khủng nào. Cũng không còn cảm thấy giá buốt hay bỏng rát. Thay vào đó... tựa hồ có chút dễ chịu? Một chút ấm áp, một chút nhẹ nhàng, cũng có một chút yên ả.

Vậy nên Tiêu Vương gia quyết định chầm chậm ti hí mắt. 

Sau đó, y liền hối hận vì sự tò mò của bản thân.

Đối diện với Tiêu Vương là một con mắt lớn hơn bất kỳ thứ gì y vừa chứng kiến. Con ngươi xanh thẫm sâu thẳm, tựa như đại dương được miêu tả trên những trang sách, mở lớn nhìn chằm chằm về phía y. Bởi nó quá mức khổng lồ, cho nên y có thể thấy được cả những chi tiết cực kỳ nhỏ nơi đồng tử của nó. Nhưng tất cả những gì đầu y chứa được chỉ có sự khiếp đảm khi bị một thứ gì đó quá mức vĩ đại, quá mức khác thường, quá mức vượt ngoài tầm hiểu biết như vậy để ý sát sao. 
Con mắt nhìn y. Nó chỉ nhìn y. 

Giữa hư không một màu trắng xóa, nó nhìn y mà chẳng hề chớp mắt, như muốn xoáy sâu vào tận đáy tâm khảm của y vậy. 

Đó mới là điều đáng sợ nhất. Đây mới là nơi kinh hồn nhất trong số tất cả những gì Tiêu Vương gia vừa trông thấy. 

Trước khi tầm nhìn mờ dần rồi trở nên đen đặc, y đã nghĩ như vậy. 

"Giống người, ngươi đã tin chưa?"

Tiêu Vương gia trở lại thế giới thật mà hồn vía như đã thoát xác. Chiếc bàn quen thuộc. Ấm trà ưa thích cũng quen thuộc. Ngay cả hương an thần pha tạp mùi da hôi hám cũng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. 

Nhưng tất cả những gì quen thuộc nhất đối với y lúc này bỗng chợt trở nên thật kỳ quái. Cứ như toàn bộ chúng - toàn bộ những gì từng tồn tại trong cuộc đời y từ trước tới nay đều là giả, và chỉ những gì y vừa trông thấy mới là thứ chân thật duy nhất vậy.
Tiêu Vương gia bối rối, mãi vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi hoang mang. 

Cho đến khi Diêm Vương mất kiên nhẫn nhắc lại, "Giống người, ngươi có nghe thấy không? Ngươi đã tin ta chưa?"

"Ta_" Tiêu Vương gia đưa tay đỡ trán, bật thốt, "Ta rốt cuộc đang ở đâu?"

"Đương nhiên là nhà của ngươi." Diêm Vương nhướng mày, biểu cảm bắt đầu có dấu hiệu cáu kỉnh, "Những gì ngươi vừa thấy chỉ là những khung cảnh mà ta từng thấy, qua đôi mắt của ta, qua cảm nhận của ta. Ngươi vẫn luôn ở đây, vẫn luôn ở trong ngôi nhà của mình. Vậy nên bình tĩnh lại đi."

"Vậy sao..." Tiêu Vương gia nhìn xuống dưới chân, cố gắng kiềm chế sự run rẩy. Song nỗi sợ thật khó ngăn chặn. Có điều, thời điểm đầu óc hoạt động bình thường trở lại sau một quãng thời gian đình trệ, y chợt nhận ra vô ngàn khả năng. 
Người phía trước mặt là Diêm vương? 

Nữ nhân đang ngồi trước mình là thánh thần? 

Còn mạnh mẽ hơn cả Thanh Linh? Còn vĩ đại hơn bất kỳ truyền thuyết về Lệ Thánh nào từng xuất hiện trên đời? 

Nàng ta là sự tồn tại vượt bậc con người!

"Ngài muốn gặp ta sao? Ngài muốn gì ở ta?" Tiêu Vương gia hỏi. 

"Ta muốn biết tất cả những gì ngươi biết về quá khứ xoay quanh bài đồng dao đã từng cướp đi hai đứa con của ngươi." Diêm Vương khoanh tay lại. Hiện tại nàng đang thấy không thoải mái. Mùi vị của tòa phủ này. Mùi vị của người đàn ông ngồi trước mặt. Cảm giác ngày càng trở nên rõ rệt. Thứ ô uế nào đó cực kỳ nồng đậm chậm rãi bao phủ lên nơi đây, lấn át đi tất cả mọi thứ.

Xua tan đi những mùi hương của giống người.

Tiêu Vương gia hơi nhíu mày, song vẻ mặt y chẳng nói lên được điều gì. Y giỏi che giấu cảm xúc của mình, như bao kẻ khác Diêm Vương đã thấy trên thượng thế. "Đó là một yêu cầu khó khăn. Thứ cho ta nói thẳng, ta thấy, dù ngài có là Diêm vương đi chăng nữa, thế giới này vẫn thuộc về con người, vẫn thuộc về những kẻ người trần mắt thịt như ta đây. Ta từ chối_"
"Giống người, nói ra yêu cầu của ngươi đi." Diêm Vương không muốn mất thì giờ nữa. Mỗi giây nàng nán lại ở đây, là mỗi giây thần lực của nàng bị phí hoài, cũng là mỗi giây nàng xa cách kẻ hầu cận của nàng. Xa quá lâu rồi, Diêm Vương đang dần mất đi sự kiên nhẫn. "Yêu cầu của ngươi là gì?"

Tiêu Vương gia mở lớn mắt nhìn Diêm Vương. Điều kiện và những cái giá để đổi trao. Lúc nào cũng thế. Bao giờ cũng vậy. Y thoáng suy đoán, rằng liệu có phải đứa con của y cũng đã chấp nhận đưa Diêm vương đến đây để đổi lấy một thứ gì đó hay không? 

Một thứ gì đó sẽ chắp cánh cho nó, rời khỏi tòa thành này.

Tiêu Y mạnh mẽ hơn cha nó. Tiêu Vương gia hiểu đứa con này của mình hơn ai hết. Bởi y từng sống một cuộc đời hệt như Tiêu Y, bị vây bởi những bức tường, chẳng thể đi bất kỳ đâu. Toàn bộ thế giới chỉ nằm trong những trang sách, và mục đích sống chỉ để kế thừa cùng duy trì. Sẽ luôn có những kẻ xuất sắc hơn làm quân hậu, những gì quân vua phải làm chỉ là đứng yên trong vòng an toàn của binh lính, đợi đến khi ván cờ kết thúc, cũng là lúc kiếp người lụi tàn.
Tiêu Y... hẳn đã muốn vùng vẫy thoát khỏi định mệnh buồn bã này. 

"Đúng." Tiêu Vương gia lẩm bẩm, "Đúng là ta có một điều ki... một điều ước thì đúng hơn. Nếu ngài có thể biến nó thành hiện thực, thì ngài có thể có được kí ức của ta. Những kí ức liên quan đến câu chuyện đau đớn nhiều năm về trước." 

Ta có bảy điều ước.

Nàng có thể giúp ta hoàn thành nó được hay không.

Kí ức như sao sa xẹt qua hồi tưởng của Diêm Vương. Hình như chỉ mới đây thôi, đã có người nói những lời ấy với nàng. Một người vô cùng quan trọng. Một người mà dường như nàng đã đánh mất rồi.

Nàng đã luôn quên không hỏi, những điều ước của Tân Thế là gì.

Giờ đây nàng hối hận xiết bao, vì đã không quan tâm đến đối phương nhiều hơn khi hai người còn bên nhau. Đã có quá nhiều cơ hội để hỏi. Rằng ngươi muốn làm gì, ngươi cầu mongđiều gì, ngươi tới nơi đây để hoàn thành ý nguyện, rồi bao giờ ngươi sẽ rời đi?
Ta đoán, có lẽ không phải bây giờ. Không phải lúc này. Dù không biết chính xác, nhưng ta có thể cảm nhận được những ước nguyện của ngươi vẫn chưa thành hiện thực, và ngươi sẽ không đột nhiên biến mất mà không một lời từ biệt như vậy.

"Thế... điều ước của ngươi là gì?" 

Để nói ra được những lời ấy, hóa ra cũng thật khó khăn. 

Nàng như nghe được tiếng thở dài rất khẽ khàng của Tiêu Vương gia. Y trông suy sụp, buồn bã lạ lùng. Nam nhân đưa tay vuốt mặt, để những đầu ngón tay xoa nắn gò má rám nắng, giọng điệu khàn đặc, "Chỉ một mà thôi, và cũng từ rất lâu rồi. Ta chỉ muốn một điều. Đó là mong ngài có thể... xóa đi nỗi ám ảnh của những đứa con ta. Ta muốn con ta, Tiêu Sâm và Tiêu Y, sẽ quên hết kí ức xoay quanh bài đồng dao đó. Quên hết những tháng ngày sống không bằng chết kia."
*

Tiêu Y không quá bận tâm về những gì mà Diêm vương và cha mình có thể trao đổi ở trong thư phòng. Thực ra nàng lại nắm khá rõ về những diễn biến có thể xảy ra. Chuyện năm ấy, những chuyện còn hơn cả năm ấy. Nàng đều biết. Bởi vì nàng là người thừa kế, cho nên cha nàng cho nàng biết mọi chuyện. Có chuyện đau lòng, cũng có chuyện không thể tha thứ.

Có cả lí do dẫn đến những quyết định sau cùng của Tiêu Y.

"Thế tử!"

Tiêu Y nghe thấy tiếng người gọi mình – một trong những danh phận của mình – với sự hớt hải đi cùng với tiếng rảo bước vội vã. Tiêu Y nhận ra giọng điệu của đối phương, là Lão Yên Tử, là cánh tay phải của Tiêu Vương gia. Ông là người đã chứng kiến hai đứa trẻ lớn lên, đồng thời cũng là một trong những người cực kỳ ít ỏi được Tiêu Vương gia tin cậy giữ bên mình trong nhiều năm qua. 
Tuy nhiên, dù gần gũi thân thiết là thế, ông vẫn không hề hay biết về giới tính thật của Tiêu Y. Tiêu Vương gia không cho phép bất kỳ ai được biết. Những người từng liên quan đến đêm chuyển dạ sinh non năm xưa đều không còn.

"Sao vậy, Lão Yên Tử. Trông ông có vẻ xanh xao." Tiêu Y nở nụ cười, quay lại vẫy tay chào viên tướng trung niên. Nàng chưa kịp xóa đi thái độ cà lơ lất phất của mình. Bây giờ thì có chuyện gì có thể khiến Lão Yên Tử sốt sắng như vậy chứ? Nếu liên quan đến tình hình quân binh thì đi tìm cha vẫn hơn...

Tại sao lại hoảng hốt muốn báo với mình trước tiên?

Tiêu Y nở nụ cười, nhưng mắt đã híp lại thành một đường kẻ nhỏ, chờ đợi viên tướng quá độ ngũ tuần tiến đến gần mình hơn nữa. Vẻ mặt ông đầy khiếp đảm, gió lạnh không biết từ đầu thổi đến, làm cho nàng lạnh sống lưng. "Thế tử, không hay rồi." Ông thều thào thở lấy hơi. Trông ông như già đi chục tuổi. "Có chuyện xảy ra với quận chúa rồi!"
Không thể nào.

Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tiêu Y, như một loại phản xạ vô điều kiện vậy. Nàng lập tức phủ nhận luồng thông tin mà mình vừa nhận được. Không thể nào. Không thể có chuyện Tiêu Sâm xảy ra chuyện. Tiêu Sâm là người thế nào cơ chứ. Tài giỏi, thận trọng, và luôn luôn chừa cho mình một kế hoạch dự phòng để đối phó với mọi loại hiểm nguy dù bất chợt hay nằm trong dự tính. 

Mà thường thì khó có thứ gì nằm ngoài tính toán của Tiêu Sâm. Hiếm lắm. Đây còn là địa bàn của Tiêu Vương tộc. Là cả một thành đô vây xung quanh phủ Kiều Dương. Có quân binh của họ, có gián điệp của họ, có ám vệ của họ.

Chỉ là... không thể nào.

Nhưng Lão Yên Tử không có lí do gì để nói dối.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Tiêu Y siết chặt nắm đấm. Dù không muốn tin, nhưng hiện tại nàng chẳng có cơ sở gì để mà phủ định. Nàng chỉ vừa mới tạm biệt tỷ tỷ song sinh của nàng hồi trưa mà thôi, lúc đó trông tỷ ta còn cực kỳ khỏe mạnh, cực kỳ bình thản. Nàng còn hứa sẽ gặp lại bọn họ khi đã giải quyết mọi việc.
Và nàng đã thất hứa. Nàng đã đặt mục tiêu của mình cao hơn, đặt chuyện truy tìm oán linh kia cao hơn việc giữ lời hứa sẽ quay trở lại gặp hai người.

Nhưng như vậy mới đúng với bản chất của Tiêu Y. Tiêu Y vẫn luôn là một kẻ thất hứa, một kẻ chỉ coi những lời nói đầu môi là lời gió thoảng mây bay.

"Thư đồng thế tử phái đến Tô phủ là người báo cáo lại. Nó đã cùng quận chúa trở về từ bên đó, tuy nhiên nửa đường thì quay về trước." Tiêu Y dường như có thể thấy một giọt nước rơm rớm nơi khóe mắt Lão Yên Tử. "Thằng bé chờ mãi không thấy quận chúa quay về nên đã trở ngược lại đi tìm. Kể quả là trông thấy quận chúa bị thương rất nặng, nằm hôn mê bên vệ đường gần phủ. Tiểu đồng hoảng sợ đã về đây báo ngay cho thị vệ để có người có thể ra đưa quận chúa an toàn trở về. Có lẽ giờ bọn họ đã_"
Không đợi Lão Yên Tử dứt lời, Tiêu Y đã vụt bỏ chạy.

Nàng chạy mà đầu óc trống rỗng. Tựa hồ trong một khoảnh khắc nào đó, nàng quên cả lí do vì sao mình phải chạy thục mạng như thế này. Hình như là vì Tiêu Sâm đã xảy ra chuyện? Tiêu Sâm, tỷ tỷ song sinh của nàng. Người có thể dễ dàng khơi dậy cảm giác ghen tị từ tận sâu thẳm linh hồn của Tiêu Y.

Con hậu của Tiêu Vương tộc.

"Thế tử!"

Tiêu Y chững lại. Phía trước mặt nàng giờ đây đã là cổng phủ Kiều Dương. Màu sắc của cánh cổng như hòa vào làm một với màu quần áo của người đang được khiêng trên cáng. Bộ y phục sạch sẽ chỉn chu của Tiêu Sâm giờ đây rách bươm và dính đầy bùn đất. Ngoài cáu bẩn, còn có cả máu thịt.

Tiêu Y sợ đến mức ngừng thở.

Nàng đã không hề cảm thấy mối nguy hiểm ập đến với tỷ tỷ song sinh của mình. Không hề. Dù chỉ một thoáng. Mối liên kết giữa hai người ngày càng mờ nhạt. Mà vốn dĩ trước đây đâu có vậy. Bọn họ từng khăng khít hơn bất kì ai. Chỉ cần có chút việc xảy đến với một người, là người còn lại sẽ cảm nhận được liền.
Nhưng đã từ rất lâu, Tiêu Y chẳng còn nhận biết được bất kỳ một thứ gì nữa. Không nhớ từ lúc nào. Có lẽ là từ sau sự kiện ấy? Hay từ những lần Tiêu Sâm rời khỏi thành, mà tần suất ngày càng nhiều, ngày càng nhiều hơn? Hay từ sớm hơn cả, từ khi giữa hai người, không, từ mỗi Tiêu Y, đã bắt đầu hình thành những tư tưởng tiêu cực và đố kị dành cho Tiêu Sâm?

Nàng dối trá. Nàng vờ vịt. Nàng né tránh sự thật. Nàng từ chối đối diện.

Vì ai cũng có một thứ quý giá nào đó để mà khăng khăng giữ lấy, không muốn đánh mất đi.

"Tiêu Sâm..." Tiêu Y khó nhọc cất tiếng gọi. 

Nhưng thật dễ hiểu xiết bao, Tiêu Y tự đoán được mà, rằng đối phương hiện chẳng thể đáp lời. 

"Tiêu Y huynh!"

Nhóc đưa tin nước mắt đầm đìa chạy về phía Tiêu Y, bấu víu lấy vạt áo của nàng, "Lúc đệ đến đã thấy quận chúa như thế rồi!"
Vậy là ai đã làm?

Là ai đã khiến chuyện kinh khủng này xảy ra? 

Tâm trí Tiêu Y chợt bình lặng diệu kỳ. Như băng giá. Lạnh lẽo khó tả. 

Ai đã làm? 

"Không ổn rồi thế tử!"

Một ám vệ đột ngột xuất hiện bên người. Tiêu Y siết tay. Nàng không muốn nghe. Nhưng nàng phải nghe. Bởi nàng nhận ra người này. Đây là một trong những ám vệ theo dõi Tô phủ. Vậy là đã có chuyện gì đó xảy ra. Lại xảy ra. 

"Thần không quá rõ về chuyện đã diễn ra..." Giọng điệu ám vệ nhuốm đầy hoang mang, hắn hơi đánh mắt sang phía khác, để rồi lại trông thấy Tiêu Sâm trong tình trạng nguy kịch được khiêng lướt qua đám người bọn họ. Tiếng thúc giục của những y sĩ bắt đầu hòa chung cùng âm thanh nhốn nháo của gia nhân trong phủ. Tất cả những sự hỗn loạn cùng hoảng hốt đều khiến hắn dần thấm nhuần nỗi sợ hãi, "Rõ ràng là xung quanh không hề có ai hết. Tô phủ nhị tiểu thư cũng vừa mới vào phòng mà thôi..."
"Tư Tư?" Tiêu Y sửng sốt. 

"Nàng vào phòng được khoảng một khắc thì đột nhiên chúng thần thấy một bóng đen dị hợm xuất hiện. Chưa kịp làm gì thì nó đã phá cửa, rồi toan bắt tiểu thư đi."

"Các người để hắn bắt Tư Tư đi ư?" Tiêu Y gắt lên. 

"Các huynh đệ đang giữ chân nó, chỉ mình thần quay về đây để xin thêm tiếp viện_"

Chính hắn!

Tiêu Y xoay người.

Chính là hắn! 

Nàng bắt đầu sải bước chân để chạy thật nhanh, rời khỏi đây.

Hắn đã quay lại!

Quay lại thành Lệ Tích này.

Quay lại tìm bọn họ. 

Kẻ đáng nguyền rủa ấy sẽ không buông tha, chừng nào bọn họ còn là những đứa trẻ. 

Chừng nào họ còn chưa qua lễ trưởng thành.

Bình Luận (0)
Comment