Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 52

Bậc quân vương giam cầm con quỷ ở trong chính căn nhà của họ. 

Ác quỷ nơi Địa ngục bị bảy sợi xích Vân Cương nuốt chửng giữa lòng Tử Bi Sơn lạnh căm buốt giá; ác quỷ chốn Thiên Đàng chìm sâu dưới đáy hồ Nhật Vọng chịu đựng sự tra tấn đến từ luồng ánh sáng bỏng rát của mặt trời; ác quỷ xứ Đại Dương thì chìm sâu vào giấc ngủ mê man khó cưỡng, loay hoay xoay vòng trong chuỗi ác mộng mãi mãi chẳng bao giờ có điểm dừng.

Đó là ác quỷ, là vật chứa những thứ xấu xa không được phép chạm đến, tựa như chiếc hộp cấm mà bao người đều khuyên đừng bao giờ nên mở chúng ra. Đừng mở, đừng chạm, nhưng cũng chẳng thể phá hủy.

Bởi lẽ bậc quân vương đã bảo vệ con quỷ ở trong chính căn nhà của họ.

----------------------------

"Im lặng, đi theo ta."


"Đừng sợ, có ta đây rồi."

"Nếu ngươi khóc, cả ta và ngươi đều sẽ trở nên yếu đuối. Mà đã yếu đuối thì đừng hòng thoát khỏi nơi đây."

"Ta biết tên ngươi. Ngươi là Tư Tư. Yên tâm, dù có thế nào ta cũng sẽ không bỏ ngươi lại."

Đó là những lời Tô Tư Tư từng nghe được từ rất lâu, bởi một cô bé có chất giọng trong trẻo và ấm áp nhất trần đời. Tại địa ngục, nàng đã bắt gặp một thiên sứ cứu rỗi cuộc đời tăm tối của nàng. 

A Sâm lúc nào cũng dịu dàng, đáng tin. 

Thật đáng tiếc, đến tận lúc chết lại không thể gặp tỷ lần cuối. 

Tô Tư Tư chầm chậm mở mắt. Xung quanh chẳng có lấy một âm thanh. 

Có nhiều máu. Rất nhiều máu.

Máu tràn ra từ những bờ vách khó có thể phân biệt với đất đai. Nàng lạc lõng trong một thế giới trắng, nơi tất cả mọi thứ như được bao phủ bởi một lớp tuyết dày. Máu chảy lênh láng. Những giọt lưu động trôi theo dòng đã bắt đầu lan ra, chạm đến bàn chân trần của nàng.


Tô Tư Tư kinh hãi rụt người lùi lại. 

"Ngươi sợ sao?"

Nàng hoảng hốt ngẩng đầu. Cách nàng không xa, một nam nhân đang ngồi với tư thế co quắp, vạt áo hoàng kim của y nay ướt đẫm sắc đỏ. Máu từ y mà ra. Lượng máu như có thể rút cạn toàn bộ huyết nhục của y. Tại sao y vẫn sống được? Tô Tư Tư sợ hãi. 

"Cũng phải thôi. Nhìn đau đớn thế này cơ mà." Không thấy nàng trả lời, y lại cất tiếng, "Ban nãy ta có nghe thấy những tiếng gọi văng vẳng từ tâm trí của ngươi. Là tiếng của một nữ hài tử. Bạn ngươi?"

Tô Tư Tư không hiểu sao y lại hỏi mình như thế. Nàng gật đầu, môi như bị dính chặt vào nhau.

Nam nhân thở dài. "Có người quan tâm đến mình là một việc rất đỗi hạnh phúc." Y cúi xuống. Không phải hứng chịu ánh nhìn ấy khiến nàng vơi bớt căng thẳng. Nó khiến nàng cảm thấy dày vò, và kể cả có không hiểu vì cớ gì y lại nói những lời đó với mình, nàng vẫn thấy thống khổ. Bởi những vết thương trên người y, bởi những ẩn ý trong lời y, hay bởi chính bản thân nàng đây?


Có người quan tâm đến mình đúng là một việc rất đỗi hạnh phúc. Nhưng đôi khi thứ hạnh phúc đấy thật giống một gánh nặng.

"Nếu có thể, ta thà chết còn hơn." Tô Tư Tư siết chặt bàn tay. Nàng chợt phát hiện, hóa ra để nói được lời này cũng không quá khó như nàng những tưởng. 

Song nam nhân lại bật cười. Tiếng cười của y nhuốm chút gì đó mỉa mai khinh thường, làm Tô Tư Tư cảm thấy ý tưởng của mình bị xúc phạm. "Đó là vì ngài không hiểu những gì ta đã phải trải qua." Nàng đứng thẳng lưng, ngữ khí của nàng trở nên cứng cáp và tràn đầy quyết đoán. "Người khác nhìn vào sẽ không hiểu ta đã cố gắng tới mức nào, hay để có thể trầy trật đi được tới bước đường này, ta đã phải chịu đựng ra sao. Là bóng tối, là hổ thẹn, là sự tự ti bất lực vì lúc nào cũng phải dựa vào người khác mà không thể tự vực dậy trên đôi chân của chính mình. Cuộc sống khốn khổ này của ta, ngay từ khi ta sinh ra đã bị coi là thứ thừa thãi. Tới cả khi lớn lên, ta vẫn mãi chỉ là một vật bị thừa ra, một vật mà đáng lẽ ra không nên chen vào, một vật mà bị cả thế gian này ruồng rẫy."
Tô Tư Tư từng ngỏ ý với Tiêu Vương gia. Nàng không nhớ là năm thứ bao nhiêu sau khi thoát khỏi địa ngục trần gian kia nữa, nhưng nàng đã từng mang theo chút dũng khí nho nhỏ song lại hừng hực trong huyết quản để xin Tiêu Vương gia rằng liệu nàng có thể tiếp tục học lên, kể cả khi đã tốt nghiệp Học quán vào năm mười tám tuổi hay không. Đó là một nguyện vọng nàng ấp ủ từ lâu. Nàng vội vã khẳng định việc nàng vô cùng tự hào và mãn nguyện khi được làm ma hữu cho Quận chúa, tuy nhiên nàng vẫn mong có thể tiếp tục theo đuổi tri thức nhân loại, bởi biết đâu sau này nàng còn có thể sát cánh bên cạnh Tiêu Sâm, vận dụng những thứ mình học được để giúp đỡ Tiêu Sâm thì sao?

Đó là những lời thuyết phục nàng đã biên soạn cực kỳ kỹ càng. Nàng tin tưởng vào bản thân, cũng kỳ vọng vào sự tốt bụng và rộng lượng của Tiêu Vương gia. Với nàng, Tiêu Vương gia cũng như một vị thánh sống. Là y cứu rỗi nàng thoát khỏi đáy vực tối tăm.
Nhưng Tiêu Vương gia đã khước từ lời thỉnh cầu của Tô Tư Tư. Y cho rằng việc học là không cần thiết. Y thậm chí còn thấy nó thừa thãi và mông lung. 

Cũng từ hôm ấy, Tiêu Vương gia bắt đầu gửi tặng Tô Tư Tư những chiếc vòng tay. Kẻ đưa đồ chỉ báo chúng đến từ phủ Kiều Dương nên ai cũng cho rằng là Quận chúa tặng nàng. 

Người duy nhất nhận ra điểm bất thường chính là Tiêu Y. 

Tiêu Y biết nàng không thể chịu đựng được việc tay chân bị xiềng xích. Năm xưa, trong địa ngục trần gian kia, nàng đã từng bị xiềng xích và đánh đập trong một quãng thời gian dài, dài đến mức nàng không nhớ được chính xác là bao lâu nữa, đến khi được giải cứu, nàng cứ ngỡ mình đã trải qua một đời. 

Một cuộc đời đớn đau, một cuộc đời u ám. Nàng những tin thoát được khỏi đó chính là được tái sinh. Nàng cứ ngỡ mình sẽ như Phượng Hoàng Niết Bàn.
Nhưng Tô Ngọc Lan mới là Phượng Hoàng. Tô Ngọc Lan mới là người mang phúc phận hoàng gia.

Ngày hôm ấy Tiêu Y đến và thuật lại với nàng rằng đã có người trông thấy phúc linh bám theo Tô Ngọc Lan, nhận định tỷ ấy là người có mệnh làm hoàng hậu. Điều này đương nhiên nếu lọt ra ngoài thì sẽ trở thành lí do đủ để xét Tiêu Vương tộc vào đại tội, nhưng Tiêu Y lại tin tưởng nàng đến mức tiết lộ mà chẳng chút chần chừ. 

Sau đó, Tiêu Y sẽ phải cưới Tô Ngọc Lan.

Được thôi. Tô Tư Tư nhớ mình đã cười đáp lại Tiêu Y như vậy. Nếu đó là điều không thể tránh khỏi thì cũng chẳng còn cách nào khác, nhỉ. Nàng ngước lên bầu trời. Hôm ấy là lễ hội hoa đăng, tất cả mọi người đều đi thả đèn, chỉ có hai người bọn họ ngồi lại tại tây Tô phủ, cùng ngắm nhìn những đốm sáng xa xăm đang thả trôi trên nền trời mịt tối. Tô Tư Tư nghĩ trong thâm tâm nàng hình như cũng đã có một thứ gì đó biến mất đi cùng những ánh sáng leo lắt kia, để rồi hòa cùng màn đêm thăm thẳm. 
Chuyện tiếp theo là việc quyết định tương lai Tô Tư Tư sẽ trở thành ma hữu của Tiêu Sâm. Hai người đương nhiên không ai lên tiếng phản đối. Tô Tư Tư không biết Tiêu Sâm nghĩ sao, song nàng lại thấy khá hài lòng. Tiêu Sâm là nữ hài tử cứu giúp nàng tại địa ngục trần gian. Tiêu Sâm là ân nhân đã dẫn nàng thoát khỏi bóng tối. Nếu có thể ở bên chăm sóc và giúp đỡ Tiêu Sâm cả đời, Tô Tư Tư cầu còn không được. 

Cuộc sống cứ thế trôi. Thời gian hạnh phúc thường rất chóng vánh.

Nhiều năm Tô Ngọc Lan nhốt mình trong phòng kín, chẳng nói chẳng rằng với ai, ngày đêm chỉ làm bạn với cô đơn hiu quạnh. Tiêu Y thường xuyên ghé qua nói chuyện với tỷ ấy, bầu bạn với tỷ ấy, kiên trì, bền bỉ, ngày qua ngày, thực sự khiến những người chỉ dám đứng từ xa nhìn lại như Tô Tư Tư và Tiêu Sâm đã thật sự tin rằng Tiêu Y yêu Tô Ngọc Lan thực lòng. Dù trong lòng như có cái gì đó không ngừng phản đối và khước từ tin tưởng, Tô Tư Tư lại chẳng thể bộc lộ gì hết.
Nàng chưa từng có cơ hội được lựa chọn. Không ai cho nàng cả. Nàng cũng không có năng lực hay quyền để nói "không".

Rồi Tiêu Sâm đột nhiên phải rời thành liên tục, mỗi lần kéo dài từ vài ngày cho tới vài tuần, rồi vài tháng. Những lúc như vậy cũng chỉ có Tiêu Y mới tới tây Tô phủ để hàn huyên với nàng.

Tô Tư Tư luôn cảm thấy tựa hồ giữa mình và Tiêu Y có một sợi dây gắn kết nào đó. Nó mỏng manh dễ đứt, mơ hồ đến khó phân định, thậm chí còn mang theo những mặc cảm tội lỗi nếu như phải thừa nhận rằng nó thực sự tồn tại. Dù cảm giác ấy là thật hay do nàng nghĩ nhiều, nàng cũng thấy chẳng việc gì phải đề cập đến. Chẳng giải quyết được gì. Chẳng điều gì có thể thay đổi. Những mối quan hệ, những dây mơ rễ má, những điều muốn hay không muốn trên cuộc đời này đều vượt ngoài tầm với của Tô Tư Tư. Nàng sinh ra là con của kẻ thứ ba thì đến chết nàng cũng không muốn bản thân bước vào vết xe đổ của mẫu thân mình. Hơn nữa, người cứu nàng... ân nhân đưa nàng thoát khỏi bóng tối, người mà nàng từng thề nguyện sẽ luôn luôn trung thành chính là Tiêu Sâm.
Là cô bé dang tay ôm nàng vào lòng, cứu nàng thoát khỏi nấm mồ kinh hoàng năm xưa.

Cô bé đó đương nhiên là Tiêu Sâm. Dù lúc còn nhỏ trông Tiêu Y và Tiêu Sâm giống nhau như hai giọt nước, song Tô Tư Tư vẫn có thể phán đoán một cách chắc nịch rằng người đã cùng nàng vượt qua quãng thời gian khó khăn khổ nạn đó là một cô bé. Càng về sau cặp song sinh bọn họ mới ngày càng dễ phân biệt.

"Nếu những kiên định và cố chấp mà ngươi đang theo đuổi là điều mà ngươi muốn tin tưởng, vậy ta cũng không còn điều gì để nói." Nam nhân đưa tay đặt lên lồng ngực. Máu từ đó ứa ra, chảy dọc những kẽ ngón tay y tạo nên những đường vân mạng nhện màu đỏ thẫm. Không biết từ bao giờ máu y đã ngả màu thành ra như vậy. Mà con người có thể xuất nhiều huyết thế ư? "Ta cũng từng như ngươi. Không tin vào chính mình mà đặt niềm tin ở người khác. Không làm điều gì mà chỉ chờ người khác làm thay. Không nói, không hỏi, không phản ứng, như một con búp bê người ta sai gì làm nấy. Giả câm nín, giả mù lòa."
"Giờ ngài hối hận rồi sao?" Tô Tư Tư buồn thảm đến mức muốn bật khóc. Tại sao đến khi chết rồi, nàng vẫn phải chịu đựng những chuyện thế này? Không phải chết là hết ư? Vậy nên nàng mới nghĩ có khi sẽ dễ chịu lắm nếu chấm dứt mọi thứ phiền não một cách dứt điểm. 

"Hối hận à? Chà, cũng không biết nữa." Y buông thõng vai, gương mặt nhợt nhạt của y ngày càng hóp lại khiến y trông chẳng khác gì một bộ xương khô bọc da. Hõm mắt y thâm tím khiến ánh nhìn của y trở nên sâu hun hút, "Một cuộc đời dài. Ta trải qua nhiều thứ. Có thứ làm ta day dứt, nhưng lâu dần lại quên. Có thứ làm ta hạnh phúc, nhưng lâu dần lại quên. Thứ làm ta mong đợi, thứ làm ta sợ hãi, thứ làm ta nao núng, thứ làm ta dè dặt, tất cả đều bị thời gian cuốn trôi. Chúng bị bóng tối kí ức ngấu nghiến rồi nuốt chửng, chỉ để lại cho ta những khoảng trống nội tâm mà chẳng gì có thể lấp đầy. Nhưng nữ nhân, con người các ngươi sống chẳng được bao lâu. Các người có thể sinh ra trong bất hạnh hay nghèo túng, tuy nhiên chỉ cần các người chịu đựng và kiên trì tồn tại thì mọi thứ đều có thể thay đổi. Đó là điều kỳ diệu mà tạo hóa ban tặng cho các ngươi. Là "cơ hội" để các ngươi tận hưởng thế giới này. Thật lạ lùng thay, khi người sống muốn chết, người chết lại chỉ muốn sống."
Thật sự lạ lùng thay.

Nhưng ngươi may mắn hơn ta. Tô Tư Tư, kể cả khi ngươi muốn chết, vẫn sẽ có người vì yêu thương mà cứu ngươi trở về.

Tiêu Y phủ phục trên mặt đất bằng cả hai đầu gối, tư thế thấp hèn không khác gì nhiều năm trước khi những đứa trẻ chưa rõ sự đời bị bắt cóc và phải tranh thủ từng chút ít một để giành giật sự sống về mình. Dù nàng chưa từng kể cho bất kỳ ai nghe về quá khứ, cũng đã lâu chẳng ai còn nhắc lại kí ức năm xưa, nhưng ám ảnh vẫn tồn tại tận sâu thẳm thâm tâm nàng, lẽo đẽo đeo đuổi như những bóng ma.

Tiêu Y nghĩ ba người còn lại cũng có cảm nhận tương đồng. Họ chỉ không thú nhận hay tâm sự điều đó với người khác, bởi sẽ chẳng ai có thể hiểu được.

Không một ai hết.

Thứ mà Tiêu Y mong đợi nào chẳng phải một lời hứa suông. Điều nàng thiết tha nhất là được sống an ổn, không cần biết sẽ trở thành kẻ bình phàm hay bậc quân vương, cứ sống là được, sống mà không phải lo sợ một ngày nào đấy bóng tối sẽ ập tới trước khi bản thân kịp chuẩn bị sẵn sàng.
"Đồng Dao, còn mỗi mình ta thôi." Tiêu Y tiếp tục cất tiếng gọi. 

Nàng đã mệt lử. Nàng mắc kẹt dưới đường cống hôi tanh. Quân lính không tài nào có thể truy đuổi được đến đây, sẽ chẳng ai ngờ được Thế tử của bọn họ lưu lạc đến bước đường này. Dưới một miệng cống tối tăm ẩm mốc, cô độc một thân một mình cùng đôi tay nhuốm đầy máu của chính tỷ tỷ song sinh. Tiêu Y trở thành một tội đồ, một kẻ xứng đáng chịu ngũ mã phanh thây. 

Có lẽ đó là điều Đồng Dao muốn. Hắn luôn thèm khát cảnh tượng Tiêu Vương tộc hứng chịu kết cục bi kịch tựa như địa ngục hắn từng trải qua. 

"Không ai yêu cầu ngươi làm những việc ngu ngốc như vậy, nhãi con."

Tiêu Y rùng mình. Giọng nói đã chỉ còn thuộc về hồi ức nay sống dậy ngay gần kề khiến nàng nổi da gà. Quen thuộc quá. Những tưởng đã lãng quên, nhưng giờ mới nhận ra nó vẫn ăn sâu vào tiềm thức như thuở nào. Một nỗi sợ, nỗi kinh hoàng chôn sâu dưới lòng đất nay bị xới lên, bị lột trần một cách thô bạo, làm cho những run rẩy khó tài nào kiểm soát cứ thế trượt dốc, chạy dọc sống lưng.
"Ngươi đang khiến sự hồi sinh của ta trở nên vô nghĩa, nhóc con! Ngươi khiến cho lòng hận thù của ta chơi vơi không còn điểm tựa!" Bóng ma đột nhiên hiện hữu ngay trước mặt Tiêu Y, nó gào rống, tạo ra những âm thanh nổ lốp bốp bỏng rát da thịt.

"Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi phẫn nộ, chỉ mình ngươi căm hận hay sao?!" Tiêu Y chịu đựng hết thảy đau đớn, nàng nghiến răng hét lên, "Ngươi nghĩ chỉ riêng sự tồn tại của ngươi là trống rỗng, mất hết mục tiêu hay sao?!"

Nàng dồn toàn lực để cất tiếng vang như thể âm lượng càng lớn thì nỗi lòng của nàng sẽ chạm được tới một điểm mấu chốt nào đó vậy. Bao nhiêu năm sống trong sợ hãi như rảo bước bên bờ vực thăm thẳm và chênh vênh, mặc cho bóng đen kề sát thời thời khắc khắc đều lăm le muốn nuốt chửng bản thân mình. 
"Hắn rồi sẽ sớm trở lại." Bởi sáu chữ ấy thôi, mọi hy vọng về tương lai mai này của Tiêu Y lập tức tan biến. Ngày ấy, một nam nhân tự xưng là Diêm Vương đã tìm đến trước mặt nàng, thông báo kẻ thủ ác suýt chút nữa đã có thể gϊếŧ chết nàng rồi sẽ còn quay trở lại và tiếp tục săn đuổi báo thù những đứa trẻ năm xưa.

"Đó là lỗi của ta." Y quỳ gối bên giường bệnh của Tiêu Y, đôi mắt lạnh đượm buồn còn nỗi hối tiếc nhuốm đầy trong câu chữ, "Là do con quỷ của ta, là do bản ác của chính ta đã giúp hắn giữ lại hơi tàn. Con quỷ của ta, một thứ xấu xa, một thứ tàn nhẫn, một tạo vật từ ta mà ra nhưng ta chẳng thể làm gì để có thể kìm hãm nó."

"Ngươi không thể làm gì ư? Ngươi tự nhận mình là thần mà."

"Ta là thần, nó là ma. Chúng ta như hai mà chỉ một." Y buông thõng đôi vai, "Có điều hiện tại hãy cứ an tâm. Ta sẽ ở lại tòa thành này để trông chừng các người. Nó rồi sẽ sớm xuất đầu lộ diện... mà có lẽ cũng chưa chắc. Có khi lại biệt tăm biệt tích cũng nên." Y đặt một tay lên trán nàng. Cảm giác ấm áp cứ thế lan truyền khắp tứ chi, mặc cho vẻ mặt đối phương vẫn lạnh tanh chẳng biểu lộ dù chỉ một chút cảm xúc.
Tiêu Y tin nam nhân đối diện là một người dịu dàng và tốt bụng. Kể cả khi y tự nhận mình là Diêm Vương.

"Ngươi sẽ bảo vệ bọn ta sao?" Tiêu Y giữ lấy tay y như bám riết lấy một cọng rơm cứu mạng. Lúc ấy nàng đặt niềm tin vào nam nhân đó hơn bất kỳ ai khác.

"Còn tùy xem ngươi định nghĩa thế nào về mong muốn "bảo vệ"."

Thế nào là bảo vệ?

Tiêu Y cũng không biết bảo vệ là thế nào nữa. Với Tiêu Sâm, "bảo vệ" có lẽ là tất cả chúng ta đều thu mình bên trong tòa thành, đằng sau những bức tường của phủ Kiều Dương, mặc kệ hết thảy xoay vần nơi thế gian khốc liệt ngoài kia. Chỉ cần một người hy sinh, vẫn luôn là như thế. Có lẽ thật ngu ngốc khi ngay từ ban đầu đã tồn tại ý nghĩ lẳng lặng gánh vác hết thảy, để rồi cuối cùng lại chẳng ai được an ổn đúng nghĩa. 
"Nhưng ta sẽ không để tất cả mọi cố gắng của chúng ta trở nên phung phí đâu."

Tiêu Y thì thầm. Sau đó nàng đưa tay vào túi trong kề sát lồng ngực, lấy ra một chiếc túi vải nhỏ đã sờn, đưa lên cười với Đồng Dao. "Ngươi biết đây là gì không?"

Đồng Dao nhướng mày. "Ta phải biết ư?"

"Ngươi phải biết chứ." Tiêu Y bật cười.

Giờ phút này trông nàng còn đáng sợ hơn cả Đồng Dao, với toàn thân bê bết bùn đất, màu đỏ của máu hòa cùng cát bụi loang lổ chạy dọc từ trán xuống đến cổ, thấm vào quần áo, ngay cả đôi mắt ngày thường lúc nào cũng sáng rực vẻ tinh anh tựa như mỹ thiếu niên ở vào thời điểm này cũng đục ngầu tăm tối. Nàng mở miệng túi, móc ra một viên thuốc tròn vành vạnh đen ngòm đặc quánh, đưa nó đến bên khóe môi, nở nụ cười.

"Ngươi phải biết." 
Dứt lời, nàng thả viên thuốc vào trong miệng.

Đồng Dao đồng thời rít lên, "Đừng để nó uống chỗ máu đó!!" 

Âm thanh ken két như tiếng sắt va chạm cứ thế vang vọng tới tận lòng thành Lệ Tích, đánh thức những đứa trẻ vốn đang say giấc trong nôi. Đám trẻ bật khóc, còn người lớn sững sờ đến mức đánh rơi đồ vật trên tay. Làm gì có tiếng động vật như thế? Cũng làm gì có tiếng động nào có thể khủng khiếp như vậy? 

Khủng khiếp và ồn ào đến mức khiến Diêm Vương choàng tỉnh giấc.

Nàng bật dậy, xung quanh ẩm mốc cùng bẩn thỉu làm nàng quay cuồng. Đầu óc minh mẫn giúp nàng tiếp nhận được nhiều luồng thông tin, cả xấu lẫn tốt. Đương nhiên là xấu nhiều hơn, nhưng nàng cảm thấy sau một khoảng nghỉ ngơi ngắn nàng đã lấy lại được chút ít phong độ.

Đêm hôm qua nàng đã để chật vật quá mức! Diêm Vương cáu kỉnh. Nàng đã yếu ớt, cũng đã chấp nhận buông xuôi và hèn nhát ngồi đó mong chờ những điều viển vông. Thế nên kết cục mới như thế này đây: tỉnh dậy giữa một bãi rác, bản thân tự mình hồi phục chứ chẳng nhờ cậy được vào ai.
Vậy đây mới là hiện thực. Vẫn luôn là như thế.

"Tiếng động ban nãy... Và cả cái mùi này, xú uế!" Diêm Vương gắt gỏng lấy tay bịt mũi. 

Nhưng rồi nàng nhanh chóng nhận ra đây là thứ mùi từng quen thuộc cỡ nào. Dùng từ "quen thuộc" lại không được phù hợp, tuy nhiên nàng chẳng thể tìm được một từ nào thay thế. Bởi lẽ đúng là nàng từng biết rất rõ nó, cũng như mùi của bất kỳ con quỷ nào trong gia tộc Quân Thượng.

Đây là mùi hương đặc trưng thuộc về con quỷ của Thiên Hoàng - đệ đệ nàng, thứ tạo vật mà đáng lẽ ra phải biến mất từ lâu. 

Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?! Diêm Vương sửng sốt. Không một con quỷ nào có thể tồn tại ở ngoại giới, đó rõ ràng là điều khoản quy định khi mỗi người nhận lấy một thế giới để cai quản, không phải ư? Con quỷ của Thiên Hoàng đáng lẽ ra phải ở dưới đáy của hồ Nhật Vọng mới đúng.
"Đệ đã thất bại trong việc bắt giữ con quỷ của mình, cũng không thể tiêu diệt được nó."

Diêm Vương chậm rãi quay người lại. 

Đằng sau nàng là thiếu niên diện vạt áo hoàng kim với loang lổ những vết máu mà đáng lẽ ra một người sạch sẽ và trọng hình tượng như y sẽ không để chúng thấm vào quần áo mình mới phải. Vậy mà giờ đây trông y có chút khổ sở, thậm chí là bê bết.

Đây là vương quốc của y, vậy mà Thiên Hoàng lại chẳng có lấy một chút dáng vẻ của kẻ cầm quyền.

Có điều hiện tại đó không phải điều Diêm Vương quan tâm. Tiêu Y đã nói Kim công tử từng đưa nàng ta một sợi lông vũ với số hoạt tiết tượng trưng cho mỗi lần Tiêu Y có thể phát tín hiệu cầu cứu. Vào thời điểm sau khi Diêm Vương kéo theo Tiêu Y xuống Địa Ngục rồi phát hiện Tân Thế biến mất lúc trở về, Tiêu Y đã nhận thấy một họa tiết trên lông vũ đã tiêu tan. Nàng ta phỏng đoán rằng rất có thể Thiên Hoàng đã cảm nhận được Tiêu Y gặp nguy rồi đến đấy, gặp gỡ Tân Thế xong hai người nảy sinh tranh chấp dẫn đến xích mích qua lại. 
Vậy nên đầu mối duy nhất để tìm kiếm Tân Thế trở lại bây giờ chỉ có người trước mặt.

"Thiên Hoàng." Diêm Vương hất cằm. Nàng đã đứng thẳng người, rời khỏi bãi rác để tiến về phía ánh nắng mặt trời cùng vẻ mặt kiêu ngạo nhất có thể. 

"Tỷ tỷ, lâu rồi không gặp." Thiên Hoàng hơi cúi người như thay cho lời chào. Y vẫn luôn rất lễ phép. "Tuy giờ không phải lúc để hàn huyên, nhưng đệ cảm giác tỷ đang có lời muốn nói, phải không?"

"Tân Thế đâu?" Diêm Vương nhướng mày. Nhất thời nàng không biết phải hình dung Tân Thế như thế nào. 

Nàng chẳng biết gì về người này cả.

Song Thiên Hoàng luôn là người cực kỳ thấu tình đạt lý. Y suy nghĩ một lát trước khi trả lời, "Thiên Hộ báo với đệ rằng tỷ đi cùng ả ta, không ngờ là thật. Tỷ, tại sao chứ?" 

Tại sao đã biết đó là "Tân Thế" mà vẫn làm như không thấy không biết, dửng dưng cho qua?
"Đó không phải kẻ đã hại tỷ ra nông nỗi này hay sao?"

"Vậy ra đến cả ngươi cũng thấy chuyện ta bị giáng xuống chốn mây phủ là một hình phạt răn đe?" Diêm Vương trợn mắt. Nàng ghét bị người khác bắt bẻ hay bị phán xét về hành động của mình. Cực kỳ

ghét. Ngay từ khi còn nhỏ đã ghét. 

"Đáng lẽ tỷ đã là người cai quản Bầu trời, không phải ư. Đệ chỉ nghĩ có thể tỷ sẽ hối tiếc. Bản thân đệ trước nay chẳng làm gì nên hồn, cho nên lòng vẫn luôn áy náy với tỷ." Thiên Hoàng rũ mi mắt, rồi lại ngẩng đầu lên, "Nhưng tỷ biết không, hôm nay đệ sẽ đích thân tiêu diệt ác quỷ của mình. Đệ sẽ là người đầu tiên tiêu diệt nó trong ba người chúng ta. Đệ phải hoàn thành những điều mà Thiên Hộ của đệ đã không thể làm được."

"Cựu Thiên Hộ ngày xưa hạ trần là để..." Diêm Vương giật mình.
"...là để truy tìm con quỷ đệ đã để sổng mất. Huynh ấy không làm được, sai lầm của đệ đã lấy đi tính mạng của huynh ấy." Thiên Hoàng giơ nắm đấm lên, nhìn chằm chằm vào nó với ánh mắt hừng hực căm phẫn, "Bất kể có là ác quỷ của đệ, hay "Tân Thế" của tỷ thì cũng không còn đáng lo nữa rồi. Tỷ, chỉ một lần mà thôi, đừng can thiệp vào chuyện này nữa."

Diêm Vương duỗi tay, chỉ thẳng ngón trỏ vào người Thiên Hoàng. Trong thoáng chốc quanh người y đã nổi lên tầng tầng lớp lớp những cây dây leo màu đen gai tua tủa vây quanh tựa như chỉ chực chờ cắn nuốt đối tượng. Cũng trong một cái chớp mắt, Thiên Hoàng biến mất chỉ để lại một vệt vàng nhấp nhoáng trước khi những chiếc roi chi chít gai nhọn quật xuống mặt đất, xới tung cát bụi và rác rưởi lên cao. 
"Ta không quan tâm đến con quỷ của đệ, ngay từ ngày xưa đã không hề quan tâm. Dù có là con quỷ của đệ hay của Thủy Đế, ta cũng mặc kệ. Nhưng chớ có động đến con quỷ của ta." Diêm Vương siết chặt bàn tay, đống dây leo cuộn lại, sau đó thụt vào lòng đất, tạo nên tiếng động uỳnh uỳnh như đang rẽ đá, để rồi bất chợt phóng lên ngay vị trí sau lưng nàng, ép Thiên Hoàng vốn định đánh úp phải bật lùi lại, trở mình tiếp tục biến mất. 

"Đó thậm chí còn không phải con quỷ của chị. Đó chỉ là một kẻ mạo danh. Một phàm nhân phạm phải luật cấm của Thiên Đường." Giọng Thiên Hoàng lúc như cận kề ngay gần sát, lúc lại như xa thăm thẳm chẳng tài nào chạm tới. Diêm Vương mím môi, lòng oan ức mà không tài nào xả ra được.

"Ngươi không thể đối xử với ta như thế." Nàng nói, "Thiên Hoàng, ngươi đừng có cướp đi bất kỳ thứ gì của ta."
Vừa dứt lời, Thiên Hoàng tức thì lướt đến ngay trước mặt nàng.

"Tỷ." Y rũ mi mắt. 

Tỷ tỷ của y lúc nào cũng khiến người khác phải day dứt khôn nguôi. Rõ ràng nàng vẫn như thuở xưa, chẳng đổi thay cũng chẳng biến dạng, những gì thuộc về nàng suốt hàng nghìn năm qua vẫn thế, vẫn bất di bất dịch. Dù cho cả y lẫn Thủy Đế, thậm chí Quân Thượng cũng không giữ được bản ngã nguyên sơ, dẫu có cố gắng cỡ nào cũng để tuột những điều quan trọng nhất để rồi đánh mất chính bản thân mình, Diêm Vương vẫn như xưa.

Y sẽ hối hận nếu lại một lần nữa để "Tân Thế" phá hủy cuộc đời của tỷ tỷ mình. Một lần là quá đủ rồi.

Thiên Hoàng nâng tay lên, trong lòng bàn tay y là một quầng sáng tròn màu vàng nhạt trôi nổi; và rồi trước khi Diêm Vương kịp thốt lên bất kỳ lời nào_
Thiên Hoàng bóp vỡ nó.

--------------------------------

Linh Ngụy: Đã lâu không cập nhật, giờ đây tui lại trồi lên để tiếp tục một lần gắng sức hoàn thiện 7 Điều Ước =]]] Đã sắp sửa sang một Điều Ước mới =]]] Kịch bản chuẩn bị chạy tiếp rồi đây!

Bình Luận (0)
Comment