Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 55

Một, nàng đếm sao trời, bể sao sa hằng hà sa số, nàng đếm xuể sao?

Hai, nàng chìm trong lòng nước, biển đen lặng gió hun hút thẳm sâu, nàng nổi lên được ư?

Ba, nàng tỉnh giấc giữa cơn mơ, nhận ra mình lạc lõng trên bức tranh do kẻ khác vẽ nên, liệu nàng có tìm được không - người mà nàng vẫn hằng yêu dấu?

-------------------------

Khi Diêm Vương mở mắt, nàng cảm thấy mình đang lênh đênh giữa một vùng biển đen lặng gió. Bầu trời u tối, thi thoảng mới thấy leo lắt một chùm sáng xa xăm. Nhất thời nàng chưa rõ mình đang ở đâu. Phải mất một lúc, Diêm Vương mới nhớ ra Thủy Đế đã đáp ứng đưa nàng vào Thư Nhập Mộng.

Vậy đây là bên trong Thư Nhập Mộng ư? Diêm Vương ngơ ngác quan sát xung quanh, rồi sau đó dìm mặt mình xuống phía dưới làn nước.

Quả đúng như nàng suy đoán, bên dưới màn nước hoàn toàn khác với bên trên.


Bên dưới ẩn chứa hằng hà sa số những vì sao. Những vì sao lấp lánh chen chúc nhau tựa dải ngân hà, trải dài từ tận cùng bên này cho tới tận cùng bên kia, khiến Diêm Vương như đang lạc trôi giữa một bể tinh tú.

Đó cũng là thời khắc bắt đầu vang lên những tiếng thì thầm. Tiếng nói của vô số người chồng lên nhau tạo thành một thứ tạp âm hỗn loạn. Diêm Vương khẽ lấy đà, rồi cứ thế chìm xuống sâu hơn. Nàng len qua vô ngàn tiểu thế giới, thế giới nào cũng ngân nga như muốn dụ dỗ nàng ghé thăm, nhưng Diêm Vương không nhận ra bất kỳ một đặc điểm quen thuộc nào, vậy nên nàng đơn giản chỉ lờ chúng đi. Có người gào thét, có người cười vang, lại có người vui sướng ca hát. Diêm Vương chẳng tài nào tưởng tượng nổi có tất cả bao nhiêu tiểu thế giới bên trong Thư Nhập Mộng, nàng thậm chí nghi hoặc liệu có thể tìm được Tân Thế giữa chốn bộn bề này hay không?


Diêm Vương đánh mất tự tin ở bản thân mình.

"Ngươi lại muốn có một cái tên ư?"

Rồi, nàng chợt nghe thấy một giọng điệu quen tai. Song đã từ rất lâu rồi. Kí ức đó đã chìm dưới chín tầng quên lãng. 

Nàng nhận ra, cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa cách.

Song cũng chỉ trong khoảnh khắc, thế mà Diêm Vương đã vô thức đưa tay chạm tới vầng sáng phát ra thanh âm nọ. Chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi, tay Diêm Vương phản ứng nhanh hơn cả não bộ của nàng.

Thế rồi, Diêm Vương từ từ thâm nhập vào tiểu thế giới mình đã lựa chọn.

"Công chúa!"

Diêm Vương cảm giác mình vừa mới đặt lưng nằm xuống thôi thì đất trời đã lập tức chao đảo khiến cho trên dưới lộn nhào, còn nàng vì mất đà mà ngã chúi đằng trước. Cơ thể phàm thường yếu ớt đến mức làm Diêm Vương bỡ ngỡ chưa kịp làm quen, vậy nên nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bổ nhào xuống nền đất, khiến lớp bụi dày xới tung lên cao. 


A... cái cảm giác bất lực đáng ghét này!

Diêm Vương đã phải há miệng ra để hít thở do chưa quen với việc điều phối hô hấp bằng mũi, thành thử ngậm vào mồm cả một miệng cát bẩn. Cảm giác đau nhức xước xát trải dọc cánh tay cũng bắt đầu nhói lên, đồng thời có tiếng người chạy vây bốn xung quanh, hoảng loạn thăm hỏi, "Công chúa, người không sao chứ?! Mau mau, mau đỡ công chúa dậy!"

Tâm trí Diêm Vương hiện tại đầy ắp những dấu chấm hỏi. Công chúa? Ta ư? Ai da, đau quá! "Cẩn thận cái tay!" Nàng vô thức bật thốt khi được hai người đỡ lên. Quả nhiên không tài nào chịu nổi khi ở trong một thân thể khác - Diêm Vương nhăn nhó mặt mày.

Ban nãy nàng chìm trong thế giới đen, cho nên mắt nhất thời vẫn chưa kịp làm quen với ánh sáng ban ngày, phải mất một lúc Diêm Vương mới dám ti hí để quan sát xung quanh. Xung quanh nàng có rất nhiều người, đương nhiên, cái này thì nàng cảm nhận được. Họ ăn mặc y phục đỏ đen xen kẽ, thoạt trông giống binh lính, có điều lại không mang theo giáo mác hay giáp phục trên người. Tất cả đều tỏ rõ thái độ phục tùng Diêm Vương, duy chỉ có một nữ nhân đứng gần nàng hơn cả thì đang khoanh tay, đứng như trời trồng nhìn nàng. 
"Công chúa ổn chứ?" 

Đây là một nữ nhân với mái tóc kỳ quái. Cả mái lẫn tóc mai đều cắt rất ngắn, để thẳng tắp một đường bằng phẳng, phần đằng sau chỉ cắt đến ngang vai, bỏ thừa ra một đoạn tóc gáy nhằm thắt lại. Lần đầu tiên Diêm Vương trông thấy một kiểu đầu dị hoặc như thế, tuy không thể chê nó xấu xí hay gì, nhưng thật lạ mắt. Nàng còn tò mò ngắm thêm vài lần trước khi hất cằm, giở giọng bề trên - dù sao thì đây cũng là việc Diêm Vương làm thuận miệng nhất, "Ngươi thấy ta có ổn không."

"Lần sau công chúa không nên bỏ chạy như thế nữa. Đây không phải lãnh thổ của chúng ta, có những chuyện kiềm chế được thì nên tận lực." Đối phương giữ vững vẻ khuôn phép, một tay chắp lên bụng, một tay đặt sau lưng, hơi khom người lại, điệu bộ cung kính. 
Diêm Vương vô thức đưa tay lên sau gáy, để lòng bàn tay lùa vào suối tóc, lơ đãng vuốt ve vài lọn. Nàng nhất thời ngạc nhiên cực độ, dù đã cố gắng giấu hết chúng đi - tóc ta màu bạc ư? Đúng là màu tóc của ta rồi, nhưng giống người bình thường đâu có màu tóc như thế này? 

Trừ khi trở nên già nua...

Diêm Vương sợ hãi.

"Không phải ta trở thành một bà lão rồi đấy chứ?!" Nàng hoảng hốt bật thốt.

Nữ nhân với mái đầu kỳ quái chuyển sang đứng kế bên nàng bèn bật cười, "Công chúa nói gì vậy, công chúa mới tròn mười bảy ít hôm thôi."

Diêm Vương sững sờ đưa tay chạm đến gò má. Nàng cũng thấy phi lí nếu như mình thật sự trở thành một bà lão, song vậy thì phải giải thích về màu tóc nàng như thế nào đây? Rồi Diêm Vương chợt nhớ ra... Phải rồi, thế giới này đâu phải thật. Nó chỉ là một thế giới sơ sài do một người tạo ra. 
Là Tân Thế.

Nàng nâng tay lên, rồi lại thất vọng hạ xuống. Quả nhiên, trong tiểu thế giới này nàng chỉ là một người bình thường không nắm giữ thần lực. Vậy rốt cuộc nàng có thể làm gì đây? Đầu tiên, quan trọng nhất là đi tìm Tân Thế. Đây chắc chắn là tiểu thế giới của Tân Thế, Diêm Vương có thể cảm nhận được.

Đám người dẫn nàng rời khỏi khu phố nhỏ mà bọn họ đang phải chen chúc. Ra đến đường lớn nàng mới thấy cách thức bày trí đường đi lối lại ở nơi này có nhiều điểm khác biệt so với Lệ Quốc - quốc gia loài người nàng tiếp xúc gần đây nhất. Về cơ bản thì đường nhỏ hơn, nhưng bày biện rất nhiều hàng quán, chủ yếu là trái cây và đồ thủ công mỹ nghệ, người dân ăn mặc cũng khác hẳn đám người diện đỏ đen từ đầu chí cuối như bọn họ - phần lớn là quần áo lụa là, không quá kín đáo như người dân nước Lệ, đương nhiên là cũng chẳng thể hở hang như cư dân Hải Điện. Mặt trời treo ở trên cao song vì có rất nhiều lều bạt che chắn cho nên chẳng chút hơi nóng hay ánh nắng nào có thể lọt đến người.
Thế giới của Tân Thế là một thế giới ấm áp. 

Diêm Vương hít một hơi thật sâu. Chậm rãi, nàng cảm nhận được nhịp sống vây xung quanh mình. Của nàng, của những người ngay cạnh nàng, của những người nàng không quen, thậm chí còn không thực sự tồn tại. Mặc cho tất cả chỉ là hư ảo, nàng vẫn thấy thật mới mẻ với sự thay đổi của bản thân hiện tại. 

"Công chúa." Nữ nhân với mái đầu kỳ dị vẫn luôn sánh bước chỉ sau nàng một chút chợt cất tiếng. Diêm Vương cảm thấy nếu người ta cứ gọi rồi mình lại đáp lời thì thật không ra dáng kẻ bề trên chút nào, cho nên nàng chỉ hừ một tiếng, không hề có ý định quay đầu phản ứng. "Đám cưới là việc không thể tránh khỏi."

Thành công khiến Diêm Vương khựng lại.

Đám cưới?

Đám - cưới?

Đ-á-m c-ư-ớ-i???!!

*

*    *
"Hãy để ta làm rõ một vấn đề."

Phía bên kia đại điện rộng thênh thang với bốn hàng trụ cột điêu khắc rồng bay phượng múa, trên ngai vàng chễm chệ dáng một người diện toàn thân hắc bào điểm xuyết kim tuyến, dưới vạt áo thêu phong cảnh núi non trùng điệp. Mái tóc đen dài thả xuống như thác đổ, trang sức lấp lánh ánh vàng, chỗ nào cũng toát lên vẻ giàu sang phú quý. Ba tốp người xếp theo hàng dọc đều tăm tắp không ngừng lén lút trao đổi ánh mắt, tuy nhiên sau "mệnh lệnh" của bậc quân vương, chẳng còn ai dám hé một lời. 

"Ý của ta bây giờ là muốn tổ chức lễ đón tiếp đại tướng quyền uy danh chấn lẫy lừng của chúng ta thật long trọng, phải linh đình đến mức không ai trên khắp lục địa này không biết đến, và rồi cũng không có đứa trẻ con Diêu Quốc nào không thuộc làu những chiến tích hào hùng của y. Đó là mong muốn của cá nhân ta. Trong lòng ta, không đại thần nào quan trọng bằng đại tướng hết. Nhưng các người lại muốn phản đối ý kiến này ư?"
Một người đứng hàng đầu tức thì khuỵu chân xuống, nâng hai tay bẩm báo, "Bệ hạ, chúng thần không thể phủ nhận những chiến công của đại tướng trong trận dẹp loạn biên cương vừa qua, có điều..." Y lưỡng lự vài giây trước khi tiếp tục, "Có điều đại tướng xưa nay hành tung bí ẩn, nhiều điều giấu giếm, không ai rõ danh tính_"

"Ai bảo không ai rõ danh tính." Diêu vương trên cao giơ một tay lên tỏ ý ngắt lời, gương mặt xinh đẹp hơi hất lên, đuôi mắt được trang điểm đậm nét khiến ánh nhìn của ngài thêm phần ác liệt, "Ta và đại tướng vẫn luôn là tri kỉ. Ý ngươi là ngươi đang nghi ngờ chúng ta hay sao."

"Đương nhiên thần không dám phạm tội tày trời như vậy." Vị quan vẫn kiên quyết giữ vững quan điểm, "Nhưng thần lo cho bệ hạ. Để một người... khó lường lại nắm giữ nhiều binh lực như vậy bước qua cổng thành là một việc vô cùng nguy hiểm! Xin bệ hạ cân nhắc!" Dứt lời, y cúi rạp người xuống. 
Diêu vương khẽ buông tiếng thở dài. 

"Tâm trạng của ta vốn đang rất tốt." Ngài lấy đà đứng dậy, nhìn xuống tất cả mọi quan thần từ trên bậc cao, "Đám cưới của ta đang gần kề và đại tướng chí cốt của ta sắp sửa trở lại quê hương. Các người có thể nể mặt ta, ta sẽ rất hài lòng. Ta luôn là một người trọng tình nghĩa, vì vậy nếu bất mãn đại tướng của các người tức là bất mãn với ta, hiểu chứ? Cho đến khi thật sự bị đâm một phát từ đằng sau, còn không ta vẫn luôn tin tưởng người ta lựa chọn đặt ở bên mình."

Diêu Vương đã nói đến đây, quan thần bên dưới đã chẳng còn lời nào để khuyên nhủ. 

"Không còn gì nữa thì bãi triều." Diêu vương nở một nụ cười thỏa mãn, sau đó quay trở lại ngai vàng của mình.

Ngai vàng của quân vương, đỉnh chóp của Diêu Quốc.
"Ta luôn tự hỏi tại sao tất cả bọn họ đều phải sợ hãi đại tướng của chúng ta. Ta còn chưa sợ thì thôi." Diêu Vương bật cười, tựa hồ đây là một chuyện cực kỳ hài hước khi tất cả quan thần đã rời khỏi đại điện. Từ căn phòng nghỉ nhỏ phía đằng sau ngai vàng, một cô nàng thò mặt ra, độ tuổi khoảng chừng mười sáu, mười bảy, đường nét thanh tú, lớp trang điểm mỏng góp phần giúp nàng trở nên thanh thoát dịu dàng hơn. 

"Thế đại tướng thật sự sẽ trở về Diêu thành ư?" Cô nàng dám chắc không còn ai mới rời hẳn phòng nghỉ, tiến tới ngồi lên ngai vàng, bên cạnh Diêu vương.

"Phải về đi thôi." Diêu vương nâng khóe miệng, dường như vẫn chưa nguôi sự mừng rỡ chẳng biết bắt nguồn từ đâu. Ngài không hề dối lòng, tất cả đều là chuyện tốt. Đám cưới, sự trở lại của kẻ đã rời xa mảnh đất này ròng rã bảy năm, ngai vàng của ngài nữa. 
Nó đang chắc chắn hơn bao giờ hết. Ngài đang tại vị, đang hùng mạnh hơn bao giờ hết.

"Nghe nói công chúa của lòng đất cũng đã vào đến Diêu Thành," Nữ nhân thanh tú lấy tay đặt bên mép, nghiêng đầu ra chiều nghĩ ngợi, "Chúng ta bao giờ mới đi gặp nàng vậy?"

"A Ôn, muội háo hức gặp công chúa còn hơn cả ta đấy." Diêu vương nâng tay trái đỡ thái dương, ngả người sang một bên, tay phải lại duỗi ra, bắt lấy tay A ôn đặt gọn trong lòng bàn tay mình. "Rốt cuộc giữa đại tướng và công chúa lòng đất, nàng mong đợi diện kiến ai trước hơn?"

A Ôn tựa hồ gặp phải vấn đề nan giải, mím môi suy tư một hồi trước khi đưa ra đáp án, "Hẳn là đại tướng. Đã lâu không gặp lại đại tướng rồi."

"Không mong chờ gặp gỡ vị hôn thê của ta ư?" Diêu vương mỉm cười.

A Ôn cũng cười theo, nụ cười của hai người có một đặc điểm nào đó giống nhau đến lạ. Có lẽ là do đã ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, ngay cả thói quen hay cách thức biểu đạt cũng xuất hiện điểm tương đồng.
"Đương nhiên cũng rất mong ngóng vị hôn thê của Diêu vương đây. Có điều, ngươi là người hỏi ta trước mà, rằng ta muốn gặp ai hơn trong số hai người bọn họ. Vậy nên ta mới đưa ra câu trả lời. Ta nhớ đại tướng."

Bình Luận (0)
Comment