Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 10

Mật mã là sáu chữ số.

Lần trước Tạ Chiêu đã thử dùng ngày sinh của Chủ tịch Trần, nhưng không đúng.

Đối với ông ta, con số quan trọng có thể là gì?

Ông ta không quan tâm đến các con trai của mình, cũng không quan tâm đến các bà vợ.

Chủ tịch Trần là người Hồng Kông, trong các cuộc phỏng vấn và bài viết về ông đều mô tả chi tiết về việc ông đã vượt qua khó khăn để theo đuổi giấc mơ Mỹ như thế nào.

Điều có lẽ để lại ấn tượng sâu sắc nhất đối với ông ta là thời gian ông ta di cư đến Mỹ?

Tạ Chiêu cẩn thận nhấn một lần nữa.

Thất bại.

Có thứ gì đó mềm mại bò qua mu bàn chân của cô, Tạ Chiêu bấm mạnh vào người để kiềm chế không phát ra tiếng.

Mật đạo cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ từng giọt xuống đất.

Thời gian đang dần trôi qua, bóng tối như một tấm chăn bao trùm lấy cô, mồ hôi lạnh rịn trên lưng Tạ Chiêu.

Có lẽ là thời điểm ông ta thành lập tập đoàn Nhạc Càn?

Suy nghĩ thêm một chút.

Tạ Chiêu lại cẩn thận sờ vào cánh cửa.

Cô ghé sát vào, cửa có mùi ngải cứu thoang thoảng.

Tạ Chiêu dùng tay cảm nhận khắp cánh cửa, phía trên cô chạm phải một hình chạm khắc nổi, đó là hình thanh kiếm đồng tiền.

Có lẽ nó đang treo ngay trên đầu cô.

Lần trước khi vào mật đạo, cô chỉ tập trung vào khóa mật mã, không chú ý đến những chi tiết này.

Kiếm đồng tiền và ngải cứu thường dùng để trừ tà, nhưng Chủ tịch Trần không có vẻ là người tin vào ma quỷ.

Lúc trước khi cô giả ma quấy phá trong bữa tiệc đính hôn, ông ta phản ứng rất bình thản.

Hoặc ngược lại, ông ta rất tin và hiểu về phong thủy, nên không để ý đến mánh khóe ma quái vụng về của cô?

Tạ Chiêu suy nghĩ, nhưng nếu ông ta muốn trừ ma, với số người ông ta đã hại chết, điều ông ta sợ nhất là ai?

Chủ tịch Trần xuất thân không tốt, học vấn cũng không cao.

Ông ta phát đạt nhờ vào phụ nữ, người vợ đầu tiên của ông ta đã cung cấp số tiền đầu tiên cho ông ta.

Vợ đầu của ông xuất thân từ gia đình giàu có, bất chấp sự phản đối của cha mẹ, đã kết hôn với Trần Tân khi ông ta còn nghèo khó.

Sau khi kết hôn, Trần Tân nhờ sự trợ giúp của gia đình vợ mà cùng vợ khởi nghiệp.

Khi sự nghiệp của ông ta đang lên như diều gặp gió, cũng là lúc ông ta sẵn sàng bỏ rơi người đã giúp đỡ mình.

Sau cái chết bí ẩn của vợ đầu, Trần Tân tỏ ra vô cùng đau buồn, để tưởng nhớ vợ quá cố, ông ta đã xây dựng nhiều tháp ở quê hương bà.

Tạ Chiêu từng nghĩ ông ta xây tháp chỉ để làm màu.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó là phong thủy trấn hồn.

Tạ Chiêu vu.ốt ve hình chạm nổi, nghe nói kiếm đồng tiền được treo cao thì linh hồn ma quỷ không thể vào được.

Nếu Trần Tân tin vào phong thủy, thì chắc chắn ông ta sợ hồn ma của vợ cũ sẽ vào từng cánh cửa trong nhà.

Vậy mật mã là con số nào mà ông ta nghĩ rằng linh hồn đó sẽ sợ nhấn vào?

Tạ Chiêu suy nghĩ kỹ, sau đó nhấn sáu chữ số.

Đó là ngày mất của bố vợ ông ta, cha của người vợ đầu.

Khi còn sống, bố vợ của ông ta rất yêu thương con gái, đã cố gắng hết sức giúp đỡ con rể mà ông ta không hề xem trọng.

Sau khi Trần Tân thành công, bố vợ mắc bệnh nặng, sau khi biết tin con gái qua đời, bệnh tình ông nhanh chóng trở nặng và qua đời.

Người vợ đầu của Trần Tân đã liều lĩnh, lấy nhầm người, hại chết chính mình và cả cha mẹ. Nếu thực sự có linh hồn vất vưởng ngoài cửa, con số mà nó không thể nhấn là ngày cha mình qua đời.

Cánh cửa mở ra.

Trần Tân chắc chắn rất đắc ý, ngày bố vợ mà ông ta khinh thường qua đời, con số này mang ý nghĩa rất lớn đối với ông ta.

Tạ Chiêu cảm thấy buồn nôn.

Có thể kiếm đồng tiền ngăn được ma, nhưng không ngăn được cô.

Tạ Chiêu thuận lợi đẩy cửa bước vào.

*

Bên trong rất tối, nhưng không phải hoàn toàn đen kịt, đèn tường trên tường phát ra chút ánh sáng vàng yếu ớt.

Đối diện là một chiếc gương bát giác, xung quanh là bức bình phong cổ bằng gỗ mun sơn bóng.

Đi vòng qua bình phong, trước mặt là những kệ sách bằng gỗ óc chó, các cuốn sách bọc bìa xanh đồng được sắp xếp gọn gàng.

Tạ Chiêu cẩn thận bước đi, sợ đụng phải những bức tượng cẩm thạch hai bên.

Cô khó khăn lắm mới chạm tới máy tính.

"Chào cô."

Một giọng nói trầm thấp kỳ lạ của một người đàn ông trung niên vang lên sau lưng cô.

Tạ Chiêu giật mình.

Cô theo phản xạ nắm lấy bức tượng đồng trên bàn và quay đầu lại chuẩn bị ném vào.

Quay lại, sau lưng lại chẳng có ai, chỉ có những dãy kệ sách đứng im trong ánh sáng mờ nhạt.

Tạ Chiêu siết chặt bức tượng đồng trong tay.

Cô cẩn thận quan sát xung quanh.

Thật sự là trống vắng, chỉ có mình cô, và ánh sáng xanh nhấp nháy từ nguồn điện của máy tính.

Lại một tiếng cười khẽ đầy kỳ quái.

Người bình thường gặp phải tình huống gần như ma quái như thế này có lẽ sẽ sợ hãi, nhưng Tạ Chiêu không sợ, cô tức giận.

Dù là có người đang giả làm ma hay thật sự có ma, dám giỡn mặt với cô.

Tạ Chiêu bị chọc tức.

"Ra đây ngay!" Cô nhấc bức tượng đồng trong tay.

"Chào cô." Giọng nói ấy lại vang lên.

Tạ Chiêu lắng nghe kỹ, nhận ra âm thanh thực ra phát ra từ phía trên.

Cô ngước nhìn lên.

Một chiếc lồng chim kiểu lâu đài Gothic mạ vàng đang treo cao.

Bên trong là một con vẹt xám châu Phi đang nhìn xuống cô.

"Cô là ai?" Con vẹt nghiêng đầu hỏi cô, giọng nó rất to.

"Suỵt." Tạ Chiêu đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho nó im lặng.

Cô có chút đau đầu, con vật nhỏ này rất thông minh, giờ cô có một nhân chứng là chim rồi.

"Cô là ai!!" Con vẹt thấy cô không trả lời, bắt đầu nổi giận, tiếp tục hỏi lớn tiếng.

Nếu cứ để nó la hét thế này, chắc chắn sẽ gọi những người khác đến.

Sự hung hăng muốn tấn công ma quỷ lúc nãy của Tạ Chiêu tan biến, cô liên tục cúi đầu cầu xin con vẹt, như xin tha lỗi từ một vị thần nhỏ.

Giống như con chó ba đầu canh giữ địa ngục, con vẹt này đang canh giữ thư phòng.

Đôi mắt nhỏ của con vẹt xám chăm chú nhìn cô, móng vuốt của nó bước qua lại trên cành cây, quan sát cô như một phạm nhân.

Không ổn rồi, nó lại sắp hét lên.

Tạ Chiêu nhanh chóng nhìn quanh, thấy trên bàn trà còn có một đĩa trái cây chưa dọn đi, cô vội vàng nhặt lấy một miếng táo.

Cô giơ cao miếng táo, dâng lên cho con vẹt.

Nó nghiêng cổ, dùng mỏ cắn lấy miếng táo, chấp nhận hối lộ.

Nó nhai nhai, giữ phần táo còn lại trong chân.

Nhai nhai nhai, nó rung lông và hài lòng im lặng.

Tạ Chiêu thở phào nhẹ nhõm.

Cô khom lưng, đeo găng tay silicon lấy dấu vân tay, sử dụng dấu vân tay của Trần Bân Hạo để mở máy tính.

Các thỏa thuận bảo mật nhiều vô kể, cô đầu tiên lấy ra những tài liệu đánh dấu rủi ro cao, sau đó thu hẹp phạm vi đến các tài liệu được truy cập gần đây, gia đình Trần nhất định cũng đang tìm ai là nhân chứng.

Xem qua ngày tháng, hai năm trước một nữ diễn viên tự sát, thời gian xảy ra vụ việc và thỏa thuận bảo mật của nhân chứng cũng sẽ nằm trong khoảng hai năm trước, loại trừ những tài liệu ngoài thời gian này.

Dù đã loại bỏ, vẫn còn hơn ba trăm tài liệu.

Lẽ ra Tạ Chiêu phải dùng điện thoại chụp lại những thỏa thuận bảo mật này để về nhà phân tích, nhưng điện thoại của cô đang bị nghe lén, tạm thời phải tắt nguồn.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể ghi nhớ trực tiếp vào đầu.

Cô đọc nhanh, nhưng các thỏa thuận bảo mật này đều dùng từ ngữ mơ hồ và chặt chẽ, sẽ không nói thẳng về việc công ty ép buộc nghệ sĩ đi tiếp khách, bóc lột t.ình d.ục dẫn đến tử vong không bình thường của nghệ sĩ.

Tạ Chiêu đã lãng phí nhiều thời gian ở khóa mật mã, giờ đây máy tính nhắc nhở rằng cô chỉ còn tối đa tám phút để ghi nhớ rồi phải quay lại.

Có một số tài liệu đính kèm lên đến mười mấy trang.

Tạ Chiêu liên tục cuộn xuống các tài liệu.

Ánh sáng xanh từ màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt của Giang Từ, anh đang đọc báo cáo điều tra do mình viết.

Báo cáo điều tra về Tạ Chiêu.

Mỗi lần anh đều nghiên cứu động cơ gây án của nghi phạm, nhưng trước đây đối tượng nghiên cứu thường là hung thủ của các vụ xả súng, kẻ b.iến th.ái giết người hàng loạt.

Lần này khó khăn hơn rất nhiều, anh không thể trực tiếp thẩm vấn một nhà tài phiệt, chỉ có thể thu thập thông tin từ các nền tảng công khai, các bài báo trực tuyến về cô, và các đoạn chương trình tài chính trên truyền hình.

Báo cáo cần nghiên cứu chiến lược đầu tư, quá trình cuộc đời, và đào sâu vào mô hình hành vi của cô.

Giang Từ có trực giác rằng Tạ Chiêu có liên quan đến tội phạm tài chính, dĩ nhiên cô rất thông thạo luật pháp, chắc chắn có cách để tránh rủi ro trong lĩnh vực này, phần lớn là hoạt động trong vùng xám.

Nhưng có một vấn đề khách quan mà anh thực sự không thể tự thuyết phục bản thân.

Giao dịch nội gián, thao túng giá cổ phiếu, tội phạm tài chính đều nhằm mục đích kiếm lợi ích kinh tế.

Vì để kiếm được nhiều tiền hơn, người ta mới mạo hiểm.

Nhưng như quan điểm của bên công tố, nếu Tạ Chiêu cấu kết với Isaac, cô ta không thể thu được nhiều lợi ích kinh tế hơn, ngược lại, rất có thể sẽ mất trắng.

"Làm vậy rủi ro lớn thế nào cô biết không? Cô ấy không phải kẻ điên."

Lần trước khi Isaac bán khống công ty L mà Tạ Chiêu đầu tư, mặc dù cuối cùng cô ta thoát hiểm, nhưng ai có thể nhìn trước được điều gì? Một kẻ đầu cơ thận trọng và thông minh coi tiền là trên hết, không cần phải mạo hiểm lớn như vậy để đổi lấy một lợi nhuận kinh tế thấp.

Chỉ vì có thể giành được quyền kiểm soát thực tế của tập đoàn L sao?

Cô ấy có cần thiết phải làm vậy không? Điều này cũng không phù hợp với phong cách đầu tư trước giờ của cô ấy.

Theo suy đoán của Giang Từ lần này, nếu Tạ Chiêu và Isaac là đồng mưu săn mồi, vậy thì khi Isaac đã bán khống Nhạc Càn, mà Tạ Chiêu lại đến đây...

Thì mục tiêu tiếp theo hẳn phải là nhà họ Trần.

Vậy nên anh cũng đến đây. Nếu lần này cô ta ra tay, có lẽ anh sẽ nắm bắt được chút manh mối.

Nhưng có một điểm mâu thuẫn mà anh hoàn toàn không thể lý giải được—

Tại sao cô ta lại nhắm vào nhà họ Trần?

Thâu tóm Nhạc Càn, tranh đoạt quyền kiểm soát công ty, là một việc có rủi ro cực kỳ cao và lợi nhuận cực kỳ thấp.

Chỉ cần sơ suất một chút, cô ta có thể mất trắng tất cả, thậm chí vào tù.

Không thể kiếm được tiền, vậy tại sao cô ta lại đánh cược tất cả, bất chấp nguy cơ pháp lý và nguy cơ phá sản để làm chuyện này?

Hơn nữa, cô và nhà họ Trần luôn có quan hệ rất thân thiết, đặc biệt là với vợ chồng Trần Bân Hạo, họ đã là bạn bè nhiều năm.

Vừa hại người, lại chẳng có lợi cho bản thân—động cơ của Tạ Chiêu là gì?

Nhưng xét về mặt khác, cô ta thực sự có liên hệ với Isaac, và trong những phi vụ bán khống trước đây của hắn, cô ta cũng rất có khả năng đã cung cấp sự trợ giúp.

Vì giúp hắn mà chấp nhận tổn thất lợi ích của chính mình sao? Tạ Chiêu đâu phải thánh nhân!

Quá kỳ lạ. Có quá nhiều điều bất thường trong chuyện này.

Giang Từ không ngừng tự nghi ngờ suy luận của mình.

*

Hai tháng trước khi nữ minh tinh tự sát, đã có nhiều bản thỏa thuận bảo mật được ký vào cùng một ngày.

Hôm đó, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Trong khi Tạ Chiêu đang tập trung ghi nhớ tất cả những cái tên xuất hiện trong tài liệu, cô nghe thấy có người đang nhập mật mã cửa.

Có tiếng nói chuyện của một nam một nữ vang lên từ phía mật đạo.

Tạ Chiêu không còn đường lui.

Cô không thể đi ra cửa chính, vì camera giám sát sẽ ghi lại.

Tạ Chiêu nhanh chóng thoát khỏi hệ thống, gập laptop lại.

Cửa mở ra.

Không kịp trốn nữa, cô chỉ có thể rúc vào tủ dưới bàn máy tính.

Cửa tủ bị hỏng, không thể đóng kín.

Cô cố gắng kéo khe hở lại nhỏ nhất có thể.

Một giọng nữ dịu dàng vang lên—là giọng của May.

Còn giọng nam kia rất trẻ, rõ ràng không phải chồng bà ta, Chủ tịch Trần.

Họ đang nói một thứ ngôn ngữ Đông Âu mà cô không hiểu, nhưng chỉ cần nghe giọng điệu cũng có thể nhận ra họ đang tán tỉnh nhau.

Hai người tiến lại gần.

Qua khe hở nhỏ hẹp, Tạ Chiêu thoáng nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đó—

Là một trong những vệ sĩ Đông Âu cao lớn mà cô từng thấy trong vườn, người đã trò chuyện riêng với May.

Thư phòng là nơi duy nhất trong căn nhà này không có camera giám sát.

Một thiên đường ngoại tình.

Chú vẹt xám hoàn toàn không phản ứng với họ, rõ ràng là đã quá quen thuộc, chẳng buồn ngạc nhiên nữa.

Tạ Chiêu vốn định nhân lúc họ đang trò chuyện mà lén chuồn ra ngoài.

Nhưng rồi... một chiếc giày cao gót dừng lại ngay trước mặt cô.

Mấy thứ trên bàn máy tính bị hất tung xuống đất, người đàn ông trẻ thì thầm điều gì đó, May bật cười khe khẽ rồi đập nhẹ vào hắn.

Một chiếc giày cao gót lơ lửng trên không.

Giọng nói của họ vang lên ngay trên đầu Tạ Chiêu, chiếc bàn hơi rung nhẹ.

Lần này, cô thực sự bị nhốt chặt rồi.

Không gian trong tủ rất chật hẹp, cô chỉ có thể co rúm người lại, như một con thú hoang bị nhốt trong chiếc lồng nhỏ.

Thời gian của cô vốn đã không còn nhiều. Nếu chậm thêm chút nữa, Giang Từ từ phòng tắm bước ra sẽ tóm được cô ngay tại trận.

Mồ hôi lạnh như những con côn trùng nhỏ bò từ trán cô xuống.

Đồ đạc trên bàn tiếp tục rơi xuống, sách vở và quần áo bị vứt lung tung.

Tạ Chiêu cố thu người vào trong sâu hơn, không dám động đậy, ngay cả nhịp thở cũng cẩn thận khống chế.

"Dây chuyền của anh đâu rồi?" May nói, Tạ Chiêu miễn cưỡng nghe hiểu câu đó.

"Bây giờ còn tìm nó làm gì?" Người đàn ông cười hỏi.

"Mau nhặt lên." May cười khẽ, dùng giày cao gót đá vào chân hắn.

Đừng nhặt! Đừng nhặt! Đừng nhặt!

Tạ Chiêu gào thét trong lòng.

Chiếc dây chuyền ngọc trai của May rơi ngay trước mặt cô.

Chỉ cần họ ngồi xổm xuống, cô sẽ đối mặt trực tiếp với họ.

Cô cố hết sức muốn khép cửa tủ lại, nhưng cánh cửa hỏng không có tay nắm, không thể nào đóng kín.

Giày cao gót lại đá nhẹ thêm một cái, May thúc giục.

"Được rồi." Người đàn ông bất đắc dĩ lên tiếng.

Tạ Chiêu thấy một bàn tay đàn ông từ từ hạ xuống...

Bình Luận (0)
Comment