Bên ngoài cửa sổ kính sát đất rộng lớn là một màu xanh thẳm, tựa như đáy biển sâu.
Trần nhà cao vút như bị khoét mất một mảng, những hạt mưa rơi xuyên qua, rơi vào trong căn phòng.
Tạ Chiêu quỳ ngồi trên sàn, đôi mắt nhắm chặt, cảm giác những giọt nước mưa không ngừng tụ lại dưới chân cô.
Một chiếc tàu ngầm trong suốt đang chìm dần xuống đáy, mực nước dâng cao.
Cô cảm thấy ngột ngạt như sắp chết đuối. Vòng tay hình rắn quấn trên cổ tay như tảo biển, len lỏi bám dọc cánh tay, quấn chặt lấy cổ cô, siết chặt dần.
Ngoài cửa sổ, một con cá mập khổng lồ màu đen bơi lượn giữa bầu trời. Đột nhiên, nó lao thẳng vào tấm kính. Lớp kính vỡ ra từng vòng gợn sóng, lan rộng dần, sắp sửa nát vụn.
Nếu kính vỡ, chuyện gì sẽ xảy ra?
Cô sẽ chìm sâu xuống đáy biển.
"Mở mắt ra! Nhìn tôi!"
Giang Từ nắm chặt vai cô khẽ lay mạnh.
"Hít thở sâu đi!"
Anh phá vỡ ảo giác của cô.
Tạ Chiêu như bị kéo ra khỏi mặt nước, hít mạnh một hơi, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Khi mở mắt ra, đập vào mắt cô là một đôi đồng tử xanh lục dịu dàng.
Trước đây, khi cô ốm, những con vật nhỏ cô nuôi cũng thường ngồi cạnh, nhìn cô lo lắng như thế.
"Áp lực quá lớn có thể khiến cơ thể tạm thời bị choáng và ngạt thở. Đây là hiện tượng bình thường, không có gì đáng ngại." Giang Từ trấn an, "Nào, hít sâu vài lần."
Anh vươn tay vén đi vài sợi tóc ướt bết trên trán cô.
"Thả lỏng nào, hít thở sâu."
Ngoài cửa sổ không có cá mập, kính vẫn nguyên vẹn, trong phòng cũng không có một giọt mưa nào.
Chỉ có Giang Từ đang ngồi trước mặt cô, hai tay nắm chặt cổ tay cô.
Trên cổ áo anh phảng phất mùi hương mát lạnh, trấn an lòng người.
Mệt quá...
Cơn mệt mỏi bao trùm lấy cô, Tạ Chiêu khẽ tựa vào vai anh.
"Mọi thứ đều ổn cả, bây giờ cô an toàn rồi." Giọng Giang Từ trầm thấp, anh ôm cô vào lòng, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng vu.ốt ve mái tóc, sau gáy và tấm lưng cô.
Bàn tay anh ấm áp, mềm mại.
"Mệt quá... chỉ muốn ngủ, tốt nhất là ngủ mãi không tỉnh."
Cả đời này, Tạ Chiêu chưa từng nói ra những lời bi quan như vậy.
Cô đã sớm từ bỏ giấc ngủ.
Mỗi ngày đều như tiêm adrenaline, tập luyện cường độ cao, làm việc điên cuồng, không ngừng đấu tranh.
Ngày này qua ngày khác.
Tạ Chiêu vốn không biết mệt mỏi là gì. Chỉ có kẻ yếu mới biết mệt.
Nhưng kẻ thù thì cứ lần lượt xuất hiện.
Cha con nhà họ Trần, công tố viên, kỵ sĩ trắng bí ẩn, những kẻ người Anh đang rình rập.
Họ muốn bao vây cô.
Pháo đài của cô đang lung lay.
Nữ thần chiến thắng có còn đứng về phía cô không?
Tạ Chiêu chợt có một thoáng hoài nghi.
Một khi đã đặt cược, cha con nhà họ Trần và cô đều đã đặt hết vận mệnh lên bàn.
Nếu thua thì sao? Cô không dám nghĩ tới. Cả tòa thành vàng của cô sẽ sụp đổ, có lẽ cô thực sự sẽ mãi mãi ngủ dưới đáy biển sâu.
"Không được ngủ."
Những ngón tay thon dài của Giang Từ siết chặt cổ tay cô, làn da lạnh ngắt của cô bị hơi ấm từ đầu ngón tay anh thiêu đốt.
"Bây giờ chưa phải lúc để ngủ."
"Những gì cô lo sợ sẽ không bao giờ xảy ra."
Anh ép cô nhìn thẳng vào mình. Đôi mắt lúc nào cũng lười biếng của Giang Từ giờ đây lại kiên định đến lạ. Cô khẽ cúi mắt xuống.
"Nghe tôi nói!"
Anh nâng mặt cô lên, áp trán vào trán cô.
"Trước đây có bao nhiêu kẻ cản đường cô, bao gồm cả tôi. Nhưng cô đều đánh bại tất cả để đi đến hiện tại. Tương lai cũng thế thôi, không ai có thể đánh bại cô."
Ánh mắt anh xoáy sâu vào đáy mắt cô.
"Tạ Chiêu, vì cô sinh ra đã là kẻ chiến thắng."
Cô cười nhạt: "Sinh ra? Phải rồi, chẳng mấy chốc cả thế giới sẽ biết tôi là một 'kẻ chiến thắng' sinh ra từ một cái xó nghèo rớt. Nếu tôi thực sự là người chiến thắng, tại sao lại sinh ra ở nơi đó?"
"Thuấn xuất thân từ ruộng đồng." Giang Từ đáp, "Đó là lịch sử của người phương Đông, cô hẳn là hiểu rõ hơn tôi. Trong 'Ngũ Đế Bản Kỷ', Thuấn sinh ra trong nghèo khó, lại bị cha, mẹ kế và em trai mưu hại. Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn trở thành hoàng đế."
Tạ Chiêu lắc đầu.
Thuấn là đại hiếu tử, nhưng cô thì lại muốn giết cha, mẹ kế và em trai mình.
Một khi bọn họ được bảo lãnh ra ngoài và đứng trước ống kính truyền thông, hậu quả sẽ khó lường.
Bạo hành cha ruột, hối lộ cảnh sát, vu khống đẩy cha mẹ vào tù.
Những tội danh này không cần bằng chứng, chỉ cần nói ra thôi cũng đã đủ gi.ết ch.ết cô.
Trong bóng tối, đôi tay anh nâng mặt cô lên, cẩn thận đến mức như đang nâng một vầng trăng trong nước, sợ nó sẽ vỡ tan.
"Cô là vua, vị vua sinh ra từ khu ổ chuột."
"Giống như Moses bị bỏ rơi trong chiếc giỏ cỏ trên sông Nile. Ai Cập không giam cầm được cô, Biển Đỏ cũng không giam cầm được cô. Cô sẽ giống Moses, xẻ đôi Biển Đỏ và tiến đến vùng đất hứa của mình."
Giang Từ nhìn cô, ánh mắt như một nhà tiên tri đang nhìn vị vua được số mệnh an bài.
Giọng nói của anh như vọng lại từ hàng thế kỷ trước.
"Tạ Chiêu, cô nhất định phải tin điều đó."
Cô nhìn vào mắt anh, nơi hình ảnh yếu đuối của mình đang co rúm lại, dần dần nhỏ bé đến mức không thể ẩn trốn.
"Anh tin không?" Cô hỏi.
"Tôi tin, như một nhà tiên tri nhận lãnh thánh dụ từ Thượng Đế." Anh khẽ nói.
Giang Từ chưa bao giờ nói điều gì chắc chắn đến thế. Anh luôn dùng những từ như "có thể", "có lẽ", "xác suất" để nói chuyện.
Nhưng giờ đây, anh nói rằng anh tin.
Trong lòng anh, cô chính là vị vua mà định mệnh đã chọn.
Anh tin rằng cô chắc chắn sẽ chiến thắng.
"Vậy, anh có nguyện ý ở lại không?" Cô hỏi nhỏ.
"Tôi nguyện ở lại. Nhưng tôi không quan trọng đến vậy." Giang Từ cười nhạt: "Người ta nói thanh kiếm của Việt Vương Câu Tiễn sau 2600 năm vẫn sắc bén, được ca tụng là thanh kiếm số một thiên hạ. Nhưng một vị vua không trở thành vua vì có thanh kiếm. Mà thanh kiếm trở thành danh kiếm vì được vị vua sử dụng."
Tạ Chiêu hiểu ý của anh. Cô có rất nhiều kẻ thù, nhưng đồng thời cũng có không ít người tài giỏi làm việc cho mình. Những cố vấn đang chờ cô trong phòng họp, dù có mời bao nhiêu chuyên gia xuất sắc đi chăng nữa, họ vẫn chỉ là những thanh kiếm sắc bén.
Kiếm có thể giúp cô, nhưng kiếm không thể thay cô quyết định.
Quan trọng nhất vẫn là bản thân người nắm quyền.
Cô phải có đủ sức mạnh để tự mình cầm kiếm.
"Nhưng tôi đảm bảo với cô." Giang Từ nắm lấy tay cô. "Cô sẽ không sao đâu. Vụ bê bối này không thể làm gì được cô."
Anh có thể đảm bảo điều đó sao?
Dù là hoàng gia Anh hay tổng thống Mỹ cũng chưa chắc có thể kiểm soát được một vụ bê bối về chính họ.
Tạ Chiêu chỉ cười nhẹ, siết nhẹ tay anh.
Dù sao anh cũng sẵn lòng đứng bên cô, cô vẫn cảm kích.
Nhưng dù anh có thông minh đến đâu, cũng chỉ là một con người bình thường, không có quyền lực chấn động trời đất. Làm sao có thể bảo vệ cô khỏi cơn bão của bê bối này?
*
"Còn 49 phút." Tạ Chiêu đẩy cửa phòng họp bước vào. "49 phút nữa, đoạn video CEO đánh chính cha mình sẽ được phát trên bản tin giờ vàng."
"Chúng ta phải xử lý ngay lập tức."
"Thành lập nhóm phản ứng nhanh." Tạ Chiêu phân công nhiệm vụ. "Theo dõi chặt chẽ mạng xã hội, điều hướng dư luận, kiểm soát lại cách dẫn dắt câu chuyện."
"Liên hệ tất cả những người ủng hộ chúng ta, đặc biệt là giới truyền thông. Chúng ta cần họ lên tiếng bảo vệ tôi."
"Nhất là các tổ chức từ thiện, quỹ lương hưu. Tôi đã quyên góp không biết bao nhiêu tiền, bây giờ là lúc họ phải đáp lại tôi. Hãy để họ công khai đứng về phía tôi, tạo dựng hình ảnh tốt đẹp cho tôi."
"Không thể ngăn chặn bản tin này sao?" Luật sư Susan lên tiếng. "Dùng mọi cách—đe dọa, mua chuộc, bất cứ thứ gì để tạm dừng nó. Một khi vụ bê bối bị phơi bày, cú sốc sẽ hình thành. Dù sau đó có lật ngược tình thế xuất sắc đến đâu, nó vẫn chỉ là mặt thứ hai của câu chuyện, và nhiều người sẽ không thèm quan tâm. Dù có xử lý hậu quả tốt thế nào, thảm họa vẫn đã xảy ra."
"Tôi e là không thể chặn lại được." Tạ Chiêu nói. Ban đầu, cô định câu giờ với Trần Bân Hạo, tránh đối đầu trực diện với anh ta. Nhưng giờ khi anh ta đã hoàn toàn không tin tưởng cô, dù cô có đồng ý với điều kiện của anh ta cũng vô ích. Anh ta nhất định phải ép cô ký thỏa thuận.
Còn về điểm yếu của Trần Bân Hạo và cha anh ta, cô thực ra có giữ, nhưng nó nằm trong tay Trần Khánh.
Ở Ý, cô cố tình đẩy hết trách nhiệm lên người Trần Khánh, không chỉ để loại anh ta khỏi cuộc chơi mà còn khiến nội bộ bọn họ chia rẽ. Cô muốn Trần Khánh căm hận họ, để rồi tự điều tra cha và em trai mình. Chỉ có anh ta mới có thể tiếp cận được những bí mật sâu nhất của họ.
Ban đầu, cô định sau khi trở về sẽ đàm phán với Trần Khánh, lôi kéo anh ta về phía mình.
Nhưng tình hình thay đổi quá nhanh.
Chỉ trong một ngày, tất cả đã đảo lộn.
Chỉ còn hơn 40 phút, cô không thể thuyết phục Trần Khánh và có được điểm yếu của họ kịp lúc.
"Dù không thể chặn được vụ bê bối này, tôi muốn tự mình công khai nó trước." Tạ Chiêu nói.
"Ý cô là, trước khi đoạn video được tung ra, chúng ta sẽ chủ động công bố?" Ai đó hỏi.
"Đúng vậy. Nếu để Nhạc Càn công khai đoạn video này, họ sẽ kiểm soát hoàn toàn cách dẫn dắt câu chuyện, khiến công chúng có phản ứng tiêu cực và đầy cảm xúc." Tạ Chiêu nói. "Nhưng nếu tôi chủ động lên tiếng trước, kiểm soát cách giải thích vấn đề—"
"Nếu câu chuyện được kể từ phía chúng ta, chúng ta có thể hướng công chúng từ tức giận sang đồng cảm. Khi đó, dù Nhạc Càn có tung video ra, nó cũng không còn quá tác động lớn nữa." Susan tiếp lời.
"Vấn đề là chúng ta sẽ chọn cách giải thích nào?" Tạ Chiêu hỏi. "Mọi người có ý kiến gì không?"
Chúng ta cần một câu chuyện chặt chẽ, không kẽ hở, và phải kiên quyết bám chặt vào nó.
"Về danh tính của người bị đánh, Nhạc Càn chắc chắn sẽ tuyên bố ông ta là cha ruột của sếp Tạ. Vậy chúng ta nên định nghĩa ông ta là ai?" Jane đặt câu hỏi.
"Tuyệt đối không thừa nhận. Hoàn toàn phủ nhận quan hệ cha con giữa họ, giữ vững lập trường như lời khai tại đồn cảnh sát." Bill nói. "Ông ta chỉ là một tên tội phạm, ông ta đã phải ngồi tù chịu sự trừng phạt của pháp luật. CEO của Nhạc Càn đang cố gắng dùng một kẻ phạm tội để tẩy trắng bản thân, đồng thời vu oan hãm hại sếp Tạ. Không có vụ bê bối nào ở đây cả. Đây chỉ là mâu thuẫn nội bộ trong ban lãnh đạo."
"Dù sao thì mục tiêu của chúng ta cũng là công kích ban lãnh đạo." Bill nói tiếp. "CEO của Nhạc Càn, Trần Bân Hạo, đã mua chuộc một tên tội phạm để giả làm người nhà của nạn nhân, nhằm che đậy scandal trước đó của chính mình. Khi sếp Tạ phát hiện ra, cô ấy không thể chịu đựng thêm những lời dối trá vô tận của ban lãnh đạo nữa. Vì lo sợ bị lật đổ, CEO đã ra tay trước, dựng chuyện bôi nhọ cô ấy."
"Hắn ta biến một kẻ phạm tội thành nạn nhân, bóp méo hành động tự vệ chính đáng của sếp Tạ thành hành vi bạo hành."
"Hãy đẩy tất cả về cuộc chiến tranh giành quyền lực trong nội bộ ban lãnh đạo. Đây là thời cơ để chúng ta phản công."
Tạ Chiêu nhìn xuống điện thoại, khẽ thở dài.
"Tôi rất thích kịch bản này. Nhưng vấn đề là có kẻ đã tiết lộ trước nội dung bản tin sắp phát sóng cho tôi."
Văn Cảnh đã gửi cho cô thông tin đánh cắp được.
Trọng điểm của bài báo sắp lên sóng hoàn toàn tập trung vào thân phận của cô.
Bạo hành cha và em trai, đưa cha mẹ vào tù.
Giả mạo thân thế.
Coi thường cha mẹ nghèo khó.
Họ chắc chắn đã chuẩn bị rất nhiều bằng chứng để chứng minh cô có quan hệ huyết thống với "ác quỷ" trong tù.
Và một khi cha mẹ cô được bảo lãnh ra ngoài, họ sẽ cung cấp thêm bằng chứng nữa.
Khủng hoảng truyền thông vốn là một cuộc chiến nói dối. Nhưng vấn đề là nếu lời nói dối của cô bị bóc trần trong vòng 10 phút, hậu quả sẽ còn tồi tệ hơn nhiều.
"Tôi nghĩ chúng ta nên thừa nhận. Nhưng phải đặt sếp vào vị thế của một nạn nhân."
"Hãy biến người đàn ông bị đánh thành một kẻ nghiện rượu, cờ bạc, từng ngược đãi trẻ em. Hoàn cảnh gia đình tồi tệ đã khiến sếp Tạ phải chịu đựng sang chấn tâm lý đến tận ngày hôm nay. Chúng ta có thể chủ động công khai vấn đề sức khỏe tinh thần hoặc thể chất của cô ấy để lấy lòng thương hại từ công chúng." Susan đề xuất.
"Tuyệt đối không." Tạ Chiêu nói. "Cô có dám đặt tiền của mình vào tay một người có vấn đề tâm thần không?"
"Sức khỏe của tôi rất quan trọng. Các nhà đầu tư đã giao khối tài sản khổng lồ vào tay tôi, mọi người đều đang theo dõi. Sẽ không ai chấp nhận để tiền của họ do một người có khả năng mất ổn định tinh thần quản lý. Bất luận thế nào cũng không thể để lộ rằng tôi có vấn đề về thể chất hoặc tâm lý."
"Cẩn trọng như vậy là đúng." Bill gật đầu. "Các nhà đầu tư quan tâm nhất đến lý trí và năng lực ra quyết định của cô."
"Nếu sếp Tạ thể hiện quá yếu đuối, đặt mình vào vị trí nạn nhân, cô ấy sẽ nhận được sự đồng cảm từ công chúng. Nhưng các nhà đầu tư lại cần một người mạnh mẽ, lý trí. Nếu chúng ta không xử lý tốt lá bài thương cảm, họ vẫn có thể rời bỏ cô ấy."
"Mặt khác, nếu cô thể hiện quá lạnh lùng, giữ nguyên hình ảnh cứng rắn như trước đây, thì trong mắt công chúng, hình ảnh cô ấy sẽ trở thành kẻ tàn nhẫn vô tình, sẵn sàng ra tay với người già yếu. Khi đó, các quỹ đầu tư lớn sẽ lo sợ dính líu đến tai tiếng và lập tức cắt quan hệ với cô." Susan phân tích.
"Tóm lại, tôi phải yếu đuối nhưng không được quá mềm yếu, phải duy trì hình ảnh một người mạnh mẽ nhưng không thể tỏ ra vô cảm." Tạ Chiêu kết luận. "Còn bao nhiêu thời gian để tôi 'diễn' đây?"
"20 phút nữa là bản tin sẽ phát sóng." Jane đáp. "Thời gian quá gấp rút, e là không kịp nữa. Chúng ta cần chuẩn bị kế hoạch B – ngay khi bản tin lên sóng, lập tức phát thông cáo phản bác."
"Đầu tiên, chắc chắn phải tuyên bố khởi kiện." Susan nói.
"Không, không, không còn 20 phút đâu." Điện thoại của Tạ Chiêu lại sáng lên. "Họ quyết định phát sớm hơn."
Văn Cảnh nhắn cho cô: Tin tức về cô sẽ bị tung ra sớm hơn dự kiến.
"Mười phút sao?" Susan cau mày. "Vậy thì chúng ta không thể chủ động đưa ra câu chuyện của mình trước được. Nếu vội vàng chắp vá một câu chuyện không kín kẽ, hậu quả sẽ còn tệ hơn."
"Chúng ta chỉ có thể chờ bản tin phát sóng rồi phản ứng dựa trên nội dung cụ thể."
Tạ Chiêu hít một hơi thật sâu.
Giơ đầu cũng là một nhát dao, rụt đầu cũng là một nhát dao, trốn cũng chẳng trốn được.
"Vậy mọi người hãy sẵn sàng đi." Cô bật màn hình lớn trong phòng họp, trên đó đang chiếu quảng cáo của Nhạc Càn.
Tất cả mọi người đều mở laptop, điện thoại, chỉnh kênh sang bản tin sắp phát sóng.
Trên quảng cáo, một cô gái trẻ vui vẻ nhảy nhót.
Bầu không khí trong phòng lại căng thẳng đến nghẹt thở.
Khoảnh khắc đáng sợ nhất trước khi ra chiến trường chính là khoảng thời gian chờ đợi.
Susan siết chặt hai tay, ấn vào thái dương. Bill cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình. Jane liên tục hít thở sâu.
Mọi người thì thầm bàn bạc, nhắn tin, cố gắng kiểm soát dư luận ngay từ giây phút đầu tiên. Họ cần giữ cho các kênh truyền thông trung lập, ít nhất là không để họ đứng về phía đối thủ ngay lập tức.
Tạ Chiêu dán mắt vào màn hình. Sau quảng cáo sẽ là bản tin.
Vụ bê bối này giống như một quả tên lửa – có lẽ ngay sau đây nó sẽ xé nát cô thành từng mảnh.
Cô đã xem rất nhiều bộ phim thời Chiến tranh Lạnh, nơi các điệp viên Mỹ – Liên Xô đấu trí căng thẳng, cuối cùng ngăn chặn được một cuộc khủng hoảng tên lửa.
Giờ cô chỉ mong có một tình huống phi thực tế như vậy xảy ra – có ai đó ngăn chặn được quả tên lửa này.
Nhưng đó là chuyện không thể.
Ai có thể ra lệnh dừng tên lửa? Có lẽ là những kẻ thực sự thống trị thế giới này – các tập đoàn tài chính khổng lồ, những kẻ cai trị trong bóng tối.
Có lẽ đám người Anh đang chống lại cô trong bóng tối cũng có thể làm được, nhưng chắc hẳn họ còn đang mong cô bị đánh gục để loại bỏ một đối thủ cản đường.
Thời gian, thời gian. Cô cần thời gian hơn bất cứ thứ gì khác. Chỉ cần có thể kéo dài thêm một chút thôi.
Quảng cáo bắt đầu đếm ngược. Tất cả mọi người đều ngồi ngay ngắn, sẵn sàng ứng phó.
Bỗng nhiên, Tạ Chiêu nhận ra có gì đó không đúng.
"Giang Từ đâu?"
*
Giang Từ đã định gọi điện thoại trước khi vào phòng họp nhưng bị Jane chặn lại.
"Anh có việc gấp à?" Jane hỏi.
"Tôi có cuộc gọi riêng." Giang Từ đáp.
"Vậy là sếp Tạ không giao cho anh nhiệm vụ quan trọng nào?" Jane nhướng mày. "Tôi muốn nói rõ một chuyện."
"Tôi là trợ lý trưởng của sếp, đã theo cô ấy nhiều năm." Jane ngẩng cao đầu. "Anh là người mới, nên biết rõ vị trí của mình."
"Tôi không có ý đe dọa vị trí của cô." Giang Từ mỉm cười.
"Anh không thể đe dọa được." Jane cười khẩy. Từ khi Giang Từ theo Tạ Chiêu trở về, anh cứ làm công việc của một trợ lý, cứ như muốn thay thế cô vậy, khiến cô khó chịu vô cùng.
Cô càng nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Giang Từ càng thấy gai mắt.
"Anh chỉ dựa vào sắc đẹp để mê hoặc 'Hoàng thượng' thôi." Jane khinh miệt.
"Đã vào nhóm rồi, anh đừng lười biếng."
"Đêm nay mọi người đều phải làm thêm giờ. Gọi điện xong thì đi mua cà phê cho cả phòng đi."
"Nhớ kỹ, cà phê của sếp Tạ không được có sữa, không đường, không đá." Jane ra lệnh.
"Được, tôi nhớ rồi." Giang Từ gật đầu, trở về phòng, không bật đèn, khóa cửa lại.
Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi, bầu trời xanh đậm âm u.
Giang Từ đứng trước cửa kính sát đất.
Anh đã chọn một cái tên bình thường để ẩn mình giữa đám đông.
Nhưng anh vẫn còn một lựa chọn khác, một lựa chọn mà trước đây anh không muốn dùng.
Nhưng lựa chọn đó luôn như cây đèn thần của Aladdin – chỉ cần triệu hồi, nó sẽ giải quyết tất cả mọi vấn đề.
Chỉ là – gọi thần đèn luôn có cái giá của nó.
Anh bật điện thoại lên, ánh sáng xanh lạnh lẽo phản chiếu lên cằm anh.
Nhập họ tên thật để xác nhận danh tính. Mọi quyền truy cập đều mở ra trước mắt anh.
Một giọng nam trầm, êm tai nhưng vô cảm vang lên.
"Hôm nay chúng tôi có thể làm gì cho ngài, thiếu gia?"
"Việc tôi sắp làm... có thể sẽ hơi rắc rối." Giang Từ nói.
"Ngài là một thành viên của gia tộc, là con trai của người cầm lái. Chúng tôi sẽ không bao giờ để ngài gặp rắc rối."
Hậu quả của chuyện này sẽ là gì? Anh không biết.
Dù sao thì, hậu quả cũng là chuyện của ngày mai.
*
Trên màn hình lớn, đồng hồ đếm ngược của quảng cáo giảm dần từ 9 giây xuống 1 giây.
Tạ Chiêu hít sâu một hơi, đứng bất động chăm chú nhìn vào màn hình.
Tất cả mọi người đều dán mắt vào đó, tập trung cao độ.
Trên màn hình xuất hiện hai MC—một nam, một nữ.
"Sau đây là tin tức nóng hổi nhất dành cho quý vị." Trực tiếp toàn cầu.
Tên lửa sắp lao đến. Cô sắp tận mắt chứng kiến nó đâm xuống đất, thổi bay cô thành tro bụi.
"Mời quý vị xem một đoạn video trước." Nữ MC nói.
Cả phòng họp im lặng như tờ. Tất cả đều trong tư thế sẵn sàng.
Bỗng nhiên, màn hình TV tối đen.
Toàn bộ máy tính bảng, điện thoại, tất cả màn hình đều đột ngột tắt.
"Chuyện gì vậy?"
Không phải mất điện. Không phải mất mạng.
Sau vài giây, tất cả màn hình đồng loạt sáng trở lại, tiếp tục phát đoạn tin tức.
Đó là một video quay lén trong công ty, góc nhìn thứ ba.
Tiếng đấm đá vang lên.
Nhưng không phải cảnh vệ của Tạ Chiêu đang đánh lão già.
Mà là Sophia đang bị Trần Bân Hạo đánh!
Đoạn đầu chắc chắn đã bị cắt đi—Sophia hẳn là đã tát Trần Bân Hạo trước, nhưng phần đó đã bị xóa.
Chỉ còn lại cảnh CEO của Nhạc Càn đang đánh đập vị hôn thê, trong khi cô ấy gào lên tố cáo anh ta ngoại tình và đòi hủy hôn.
Từ điện thoại, máy tính, TV trong phòng họp này, đến toàn bộ thành phố New York, rồi lan rộng ra khắp thế giới—tất cả các màn hình đều đang phát đoạn video đó.
Mọi người sững sờ nhìn chằm chằm.
Tạ Chiêu cũng chết lặng.
Những gì đang diễn ra hoàn toàn vượt ngoài lẽ thường.
Tên lửa thực sự đã bị đánh chặn.
Một chuyện hoang đường, nhưng lời cầu khẩn của cô đã được lắng nghe—dù cô không biết kẻ đáp lại là thần thánh hay quỷ dữ.
"Bị hacker tấn công sao?" Bill lắp bắp. "Ai làm chuyện này?"
"Dù là ai đi nữa, họ đã cho chúng ta thêm thời gian." Tạ Chiêu nói.
Ngay lúc đó, cửa phòng họp bất ngờ bật mở.
Tất cả đều giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn.
"Giang Từ à." Tạ Chiêu thở phào. "Sao không gõ cửa trước? Làm mọi người hú hồn."
"Anh đi đâu thế? Tôi vừa mới tìm anh đấy."
Giang Từ điềm nhiên đứng ở cửa, giơ hai tay lên.
Trên tay anh là hai túi giấy lớn.
Anh lười biếng nở một nụ cười.
"Tôi đi mua cà phê. Hôm nay đang có giảm giá."