Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 111

Những giọt mưa rơi khỏi chiếc ô đen, đập xuống mặt đất.

Bàn tay thon dài và gầy guộc của Giang Từ nắm chặt cán ô, nghiêng ô về phía cô.

"Cần tôi đi cùng cô lên không?"

Họ đã đứng trước căn biệt thự độc lập của Chủ tịch Trần. Hơn hai giờ sáng, nơi này vẫn sáng đèn.

"Không cần, mọi người cứ đợi trong xe." Tạ Chiêu một mình bước lên bậc thềm đá cẩm thạch đen, được người gác cửa dẫn vào thang máy.

Vừa bước vào cửa, trần nhà cao vút hiện ra trước mắt, bức tường màu xanh thiên thanh viền vàng lấp lánh. Tạ Chiêu không ngừng bước qua những cột đá cẩm thạch đen với hoa văn rối mắt, tiến lên cầu thang sắt có hoa văn tinh xảo.

"Mời đi đến cuối hành lang, Chủ tịch Trần đang đợi cô ở đó."

Tạ Chiêu quay đầu lại, toàn bộ hành lang đột nhiên chỉ còn mình cô.

Ánh sáng trên tầng này tối đi. Hai bên hành lang, tất cả cánh cửa đều đóng chặt, im lặng đến cực độ.

Dưới chân cô là thảm tối màu, trên đầu là chiếc đèn chùm pha lê mờ mịt, bên ngoài vọng lại tiếng gió rít gào.

Sàn gỗ dưới lớp thảm vang lên tiếng kẽo kẹt khi cô bước đi.

Tất cả cánh cửa đều có màu xanh vỏ trứng, chỉ riêng cánh cửa cuối hành lang là một màu đỏ tươi quái dị.

Tạ Chiêu vô thức siết chặt con dao quân dụng Thụy Sĩ trong túi.

Cô bước nhanh đến trước cánh cửa đỏ, mạnh mẽ đẩy ra.

Bên trong phòng trống rỗng, đèn trần không bật.

Chỉ có chiếc bàn làm việc chất đầy sách vở đối diện với cô, trên bàn le lói ánh đèn bàn.

Phía sau bàn làm việc là một cửa sổ kính khổng lồ, rèm mở toang. Bên ngoài sấm chớp rạch ngang bầu trời đen kịt.

Một tia sét lóe lên, chiếu sáng chiếc ghế trước bàn làm việc—trên đó là một xác khô.

Tạ Chiêu giật mình.

Xác khô cử động, đưa bàn tay khô quắt về phía cô.

"Sếp Tạ." Hóa ra là Chủ tịch Trần.

Chủ tịch Trần ngẩng đầu khỏi đống sách vở. Có lẽ vì bị đầu độc, ông ta trông già đi rất nhiều so với mấy ngày trước, như một xác sống.

Tạ Chiêu đóng cửa, kéo ghế ngồi xuống đối diện ông ta.

"Lâu rồi không gặp, dạo này sức khỏe ông thế nào?" Cô mỉm cười.

"Thấy tôi chưa chết vì trúng độc, cô có tiếc không?" Chủ tịch Trần cười nhạt.

"Sao lại nói tôi độc ác thế? Giờ tôi không mong ông chết chút nào. Trong thời điểm rối ren này, chúng tôi còn phải trông chờ ông đứng ra điều hành đại cục."

"Chuyện này là do cô làm?" Chủ tịch Trần hỏi thẳng.

"Ông đang nói đến chuyện CEO của chúng ta, anh Trần Bân Hạo, bạo hành vợ chưa cưới, bị phát tán khắp thế giới sao?" Tạ Chiêu hỏi lại.

"Không, tôi đang nói đến chuyện cha mẹ ruột của cô. Họ vượt ngàn dặm tìm con gái, cuối cùng lại bị chính con gái ruột vu oan, tống vào tù."

"Chuyện này là hiểu lầm. Ngày mai, Chủ tịch Trần sẽ đứng ra giúp tôi làm rõ, vì ông là người biết đặt lợi ích chung lên hàng đầu."

"Đại cục?"

Tạ Chiêu mở điện thoại, đẩy đến trước mặt ông ta. Chủ tịch Trần đeo kính lão, lướt mắt qua màn hình.

"Hoặc có lẽ ngày mai ông sẽ chứng kiến cổ đông lớn của Nhạc Càn như tôi thân bại danh liệt, còn ông và con trai mình phải vào tù vì tội kinh tế?"

"Ông nghĩ giới truyền thông và công tố viên liên bang quan tâm đến vụ bê bối tài chính của ông hơn, hay quan tâm đến việc một người phụ nữ lạnh lùng chống đối xã hội đã đánh một lão già?"

"Ý cô đến đây là muốn hòa đàm, ngừng chiến?" Chủ tịch Trần hỏi.

"Ông tin không? Dù tôi nói muốn ngừng chiến, ông cũng chẳng tin." Tạ Chiêu nói.

"Cô hận chúng tôi, không hủy diệt chúng tôi, cô sẽ không dừng tay." Chủ tịch Trần nói, "Cô cho rằng cái chết của người phụ nữ đó là trách nhiệm của chúng tôi. Nhưng thật ra, có một số hiểu lầm."

Ông ta muốn rũ bỏ trách nhiệm—đây chính là điều Tạ Chiêu mong đợi.

Cô điềm nhiên nói: "Đã làm sai thì phải có người chịu trách nhiệm."

"Tôi có thể giao những quản lý cấp cao thực sự liên quan đến chuyện này cho cô xử lý." Chủ tịch Trần nói. Ông ta hiểu nếu không ném ra một con tốt thì không thể nào xoa dịu cơn thịnh nộ của quỷ dữ.

"Chỉ có quản lý cấp cao là không đủ." Tạ Chiêu nói, "Nói thẳng nhé, tôi muốn con trai ông—Trần Bân Hạo. Tôi muốn hắn gánh lấy trách nhiệm này. Ông giao hắn cho tôi, chúng ta có thể đình chiến, mỗi người lùi một bước."

"Ông đừng tung tin bất lợi cho danh tiếng của tôi, và tôi cũng sẽ không vạch trần tội lỗi của các người trước công tố viên và truyền thông."

"Giao cho cô? Nó là con trai tôi! Cô muốn nó vào tù sao?" Chủ tịch Trần lắc đầu.

"Hắn có thể không ngồi tù, nhưng ít nhất phải bị bãi nhiệm khỏi vị trí CEO. Với tình hình hiện tại, hắn cũng không còn tư cách làm CEO nữa. Cả thế giới đều đã thấy hắn đạo mạo ra sao, rồi sau đó lại bạo hành một cô gái yếu đuối. Hắn đã phế rồi. Ông hoàn toàn có thể đổ hết trách nhiệm quản lý yếu kém dẫn đến khủng hoảng dư luận lên đầu hắn."

"Việc hắn bị bãi nhiệm phải dựa trên lý do đạo đức. Hắn là người chịu trách nhiệm chính cho tất cả những vụ xâm hại và quấy rối t.ình d.ục trước đây. Ông phải là người ra tuyên bố về chuyện này."

"Ông biết đề nghị của tôi là lựa chọn tối ưu cho cả hai chúng ta, thậm chí là để bảo vệ công ty." Tạ Chiêu nói, "Dù gì tôi cũng là cổ đông lớn, tôi cũng đang nghĩ cho công ty."

Nếu Chủ tịch Trần tiếp tục bảo vệ con trai, hai cha con họ sẽ bị điều tra. Không muốn con trai ngồi tù, kết cục cuối cùng có lẽ là hai người cùng vào tù.

Vấn đề nằm ở chỗ: ông ta có sẵn sàng hy sinh vì tình phụ tử vĩ đại, chọn cách liều chết với cô không?

"Cô nói không sai." Chủ tịch Trần đáp, "Nhưng dù sao tôi vẫn là một người cha. Trần Bân Hạo là đứa con trai mà tôi yêu thương nhất, là con trai duy nhất của tôi."

Dù vậy, ông ta đã dao động.

"Thật sao? Nhưng hắn có coi ông là người cha mà hắn yêu quý nhất không? Nếu thực sự kính trọng ông, hắn đã không lén lút bán cổ phần công ty cho tôi khi ông bị đầu độc rồi."

Tạ Chiêu mỉm cười. Chủ tịch Trần cần một cái bậc thang để xuống, cô sẽ đưa cho ông ta.

"Con trai ông đúng là loại vong ơn bội nghĩa. Lúc nào cũng muốn thay thế ông. Dù sao thì giết cha vốn là giấc mơ tiềm ẩn của mọi cậu con trai mà."

"Nó chỉ là quá trẻ, nên đã phạm sai lầm." Chủ tịch Trần nói.

"Tất nhiên rồi, thế nên vị trí CEO, người nắm quyền kiểm soát toàn bộ công ty, chỉ có một người dày dặn kinh nghiệm như Chủ tịch Trần ông mới đảm nhận được." Tạ Chiêu nói, "Là một nhà lãnh đạo xuất sắc, đôi khi không thể tránh khỏi những sự hy sinh, thậm chí là hy sinh người mà mình yêu thương. Nhưng ông biết đây là lựa chọn đúng đắn và lý trí."

Chủ tịch Trần giống như vị thần nông nghiệp trong thần thoại Hy Lạp, khi cần thiết, ông ta chắc chắn sẽ nuốt chửng con trai mình để củng cố quyền lực.

"Vậy có nghĩa là, con trai tôi – Trần Bân Hạo – sẽ mất quyền thừa kế mãi mãi, và danh tiếng của nó cũng bị hủy hoại. Cho dù không phải ngồi tù, nó cũng coi như xong đời." Chủ tịch Trần nói.

"Đúng vậy, nhưng ân oán giữa chúng ta cũng sẽ chấm dứt tại đây." Tạ Chiêu đáp.

Một tia chớp sáng rực xé ngang bầu trời, chiếu rọi lên bàn tay khô cằn đang nắm lấy tay của ác quỷ.

*

Chiếc xe lao vun vút trong màn mưa.

"Chúng ta vẫn phải đến trại giam vào sáng mai để bảo lãnh hai vợ chồng chó má đó ra trước thời hạn." Tạ Chiêu nói.

Dù Chủ tịch Trần đã bán đứng con trai mình để thể hiện thành ý, ông ta sẽ không tự tay can thiệp vào chuyện của cha mẹ Tạ Chiêu. Nhưng không thể chắc chắn rằng Trần Bân Hạo sẽ không liều mạng phản kháng.

Hắn ta rất có thể sẽ phớt lờ lời đe dọa của cha mình để đi bảo lãnh và tiếp tục đối đầu với cô.

Cô phải nhanh chóng đến đó, tự tay kiểm soát cha mẹ mình mới có thể yên tâm.

"Buồn ngủ quá." Giang Từ ngáp dài trên ghế sau, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại.

Đói là phải ăn, ăn xong lại đòi ngủ, khiến Jane câm nín. Ông chủ còn chưa ngủ kia kìa, anh ta làm sao có thể ngủ ngon lành như vậy chứ?

"Chúng ta lái xe đến trước đồn cảnh sát, nghỉ ngơi vài tiếng ở đó đi. Giờ này chắc chắn không thể về nhà ngủ được." Tạ Chiêu cũng rất mệt mỏi. Bây giờ đã là bốn giờ sáng. Cô biết rõ mình cần ngủ, cần nghỉ ngơi, nếu không sẽ không thể đối phó với cuộc chiến ngày mai.

"Ngủ trong xe á? Chật thế này, làm sao mà ngủ thoải mái được?" Giang Từ than vãn.

Jane trợn trừng mắt, người này còn dám kêu ca nữa chứ.

Thực ra Tạ Chiêu cũng không muốn ngủ trong xe.

Sự im lặng của cô lập tức khiến Jane phản ứng.

"Ông chủ, hay là tôi đặt một khách sạn gần đây cho cô nghỉ ngơi?"

"Khách sạn gần nhất cũng phải cách vài con phố. Mà tình hình giao thông buổi sáng lại không rõ ràng, cả New York đang hỗn loạn, mưa thì cứ trút xuống mãi."

Tạ Chiêu lắc đầu: "Thôi bỏ đi."

"Vậy thì tôi sẽ đặt một chiếc xe thương vụ để cô nghỉ ngơi bên trong, còn chúng tôi ở bên ngoài." Jane nhanh chóng thay đổi phương án.

"Được, nếu cô có thể tìm thấy xe." Tạ Chiêu nói. Với tình hình giao thông thế này, tìm xe e là rất khó.

"Chúng ta có thể nghỉ ở cửa hàng nội thất bên kia đường. Chỉ cần băng qua đường, mất chưa đến một phút." Giang Từ nói.

"Thứ nhất, chúng ta không phải dân vô gia cư, không thể mặt dày vào cửa hàng nội thất ngủ ké, người ta cũng không cho phép đâu. Thứ hai, bây giờ là bốn giờ sáng! Anh nghĩ làm gì có cửa hàng nội thất nào mở cửa vào giờ này?"

Jane tức điên, cái tên Giang Từ này sao cứ giành công nịnh nọt ông chủ với cô vậy chứ?

Chiếc xe dừng lại bên lề đường. Cả con phố chìm trong bóng tối, tất cả các cửa hàng đều đóng kín, ngoại trừ một nơi vẫn sáng đèn.

Jane khó tin nhìn chằm chằm vào bảng hiệu của cửa hàng đó.

"Cửa hàng trải nghiệm giường massage thông minh" ???

Cái quái gì thế này???

Tại sao trong một buổi sáng tắc đường, mưa bão ngập lụt, vào lúc bốn giờ sáng lại đột nhiên có một cửa hàng trải nghiệm giường massage thông minh mở cửa???

Cô chắc chắn chưa từng thấy cửa hàng này trước đây!

Cứ như một ảo ảnh giữa sa mạc vậy.

"Chúng tôi là cửa hàng mới khai trương, hôm nay là ngày đầu tiên." Nhân viên nhiệt tình bước ra phát phiếu ưu đãi cho họ.

"Muốn vào trải nghiệm thử không?"

Giang Từ không biết xấu hổ, cầm lấy phiếu ưu đãi rồi bước vào.

Tạ Chiêu và Jane đành phải đi theo.

Mặt tiền cửa hàng nhỏ, nhưng bên trong lại rộng rãi bất ngờ.

Nhân viên còn phát dép đi trong nhà và bịt mắt cho họ.

"Chúng tôi ngủ bốn tiếng thì giá bao nhiêu?" Jane hỏi.

"Vì các vị rất may mắn là những khách hàng đầu tiên trong ngày khai trương, nên trải nghiệm hoàn toàn miễn phí!" Nhân viên tươi cười, còn đưa thêm trà thảo mộc giúp dễ ngủ.

Tên mặt dày Giang Từ đã nằm ngay ngắn trên chiếc giường lớn màu xám, đeo bịt mắt và kéo chăn lên.

"Chiếc giường đôi này rất thoải mái, là sản phẩm có độ thoải mái cao nhất của chúng tôi. Thưa cô, cô có muốn thử không?" – Nhân viên mời mọc.

Nhìn thấy giường, Tạ Chiêu thật sự rất vui. Thật lòng mà nói, cô quá mệt và buồn ngủ rồi.

Giang Từ nhích sang bên, nhường chỗ cho cô.

Tạ Chiêu nằm xuống, chìm vào lớp đệm êm ái, cô thoải mái nhắm mắt lại.

Nhưng vẫn còn một điều chưa rõ ràng.

"Sao anh tìm được chỗ này?" Cô ghé sát tai Giang Từ hỏi nhỏ.

Hôm qua cô còn chưa thấy cửa hàng này xuất hiện.

"Tôi thấy quảng cáo khai trương trên mạng." – Giọng anh ngái ngủ, có phần khàn khàn, hơi thở nóng rực phả vào tai cô.

"Vậy còn nhà hàng Pháp tối qua cũng vậy?" Tạ Chiêu nghi ngờ mở điện thoại ra xem trang web của nhà hàng đó, không ngờ thật sự có thông báo về sự kiện đặc biệt tối nay.

"Cô có thể theo dõi trang web của chúng tôi." Nhân viên đưa cho cô một đường link.

Tạ Chiêu mở ra.

Không sai, đây là một chuỗi cửa hàng, thực sự khai trương vào hôm nay.

Cô rất hài lòng với năng lực làm việc của Giang Từ.

Quay sang Jane, cô nói: "Xem đi, người có năng lực làm gì cũng hiệu quả. Cô nên học hỏi khả năng tra cứu thông tin của anh ấy."

"Cô cũng ngủ sớm đi, giường massage này rất thoải mái." Cô nhắm mắt lại.

Jane đờ đẫn nhìn bạo chúa và gian thần cùng nằm trên một chiếc giường.

Hai người họ ngủ ngon lành.

Ông chủ bảo cô học gì đây?

Học cách để một nhà hàng Michelin ba sao mở cửa lúc hai giờ sáng chỉ để nấu món Trung cho ông chủ ăn sao?

Học cách tìm một cửa hàng massage mở cửa lúc bốn giờ sáng giữa trời mưa bão sao?

Giang Từ!!!

Jane nghiến răng.

Đáng ghét!

Bình Luận (0)
Comment