Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 122

Tạ Chiêu cảm giác như mình quay về lớp học trung học.

Bị giáo viên gọi đứng lên trả lời câu hỏi tiếng Anh, nhưng hoàn toàn không biết sách giáo khoa viết gì. Nói bừa có khi cũng qua được, nhưng cái nhóm đáng ghét kia nhất định phải vạch trần cô, ép hỏi cô bằng được: "Đáp án đúng là gì?"

Cái cảm giác nhục nhã này, khi đi học cô chưa từng trải qua.

Họ đâu có quan tâm đến bài thơ tiếng Latin kia.

Điều họ quan tâm là tìm kiếm cảm giác ưu việt từ cô.

Họ chỉ muốn cô mất mặt.

Không đọc hiểu được tiếng Latin à? Vậy mới đúng chứ. Họ nhìn cô mỉm cười.

Bởi vì cô không phải là người thượng lưu.

Cô phải hiểu rõ thân phận của mình và họ khác biệt thế nào. Đừng tưởng có tiền rồi là có thể xóa đi khoảng cách này.

Chúng tôi là con cháu của những gia tộc lâu đời, với nền tảng giàu có qua nhiều thế hệ. Còn cô, một kẻ phát tài nhờ đầu cơ trên phố Wall, một người đàn bà nhà quê mới phất lên, cũng xứng đáng ngồi ngang hàng với chúng tôi sao?

Nhưng Tạ Chiêu không phải Gatsby.

Cô không hứng thú với việc hòa nhập vào xã hội thượng lưu hay được họ công nhận. Mọi thứ cô làm đều xuất phát từ chủ nghĩa thực dụng.

Họ muốn thấy cô tự ti ư? Không có cửa đâu.

Biết dăm ba chữ Latin mà đã vênh váo rồi. Tạ Chiêu nghĩ, theo tính cách của cô, giờ đáng ra phải lật bàn chửi cả nhà bọn họ rồi.

Nhưng không được. Cô phải giữ thể diện cho bà Dương.

"Virgil có biệt danh là Parthenias, ông ấy là người đồng tính, ai cũng biết. Trong bài thơ này, Alexis là nam." Người đàn ông đeo chuỗi hạt thổi lớp bọt trà trên tách, giọng mỉa mai. "Văn hóa đồng tính trong tiếng Latin và tiếng Hy Lạp cổ rất phổ biến, làm sao lại có người ngu dốt đến mức nhầm Alexis thành con gái chứ?"

"Anh không thể áp đặt giới tính của anh ấy." Giang Từ nói, "Nhị nguyên giới tính là một quan điểm lạc hậu. Giới tính sinh học, bản dạng giới và cách biểu đạt giới không nhất thiết phải đồng nhất. Một cá nhân nhận diện bản thân thế nào, không phải do sinh học quyết định. Chỉ vì một người có cơ thể nam, anh đã tùy tiện tước đoạt quyền tự nhận diện bản thân của họ sao? Dù anh ấy nhận diện mình là nam, nhưng nếu vẻ đẹp của thiếu niên này mang nét nữ tính, thì khen ngợi bằng đại từ dành cho nữ thì có gì là sai?"

Cái gì gọi là cấp dưới tốt? Tạ Chiêu nghĩ. Chính là khi sếp gọi hươu là ngựa, anh cũng phải tìm ra lý lẽ chứng minh đó thật sự là ngựa.

"Ngụy biện, cố tình xuyên tạc, đổi trắng thay đen." Bà Hứa châm chọc.

"Không phải là không có lý." Người đàn ông đeo chuỗi hạt gật đầu, nhìn Giang Từ thật sâu, như thể bị sự lươn lẹo của anh thuyết phục.

"Đây là một góc nhìn mới. Từng có tranh luận rằng hoàng đế Elagabalus của La Mã thế kỷ III có phải là người chuyển giới hay không. Ông ấy là nam nhưng nhận diện mình là nữ. Tuy nhiên, các nhà sử học đều bác bỏ điều này, vì thời La Mã, đàn ông mà ở vị trí bị động thì là một điều cực kỳ nhục nhã." Nhà sư Tây phương tiếp lời. "Bàn về quan niệm giới tính thời La Mã cổ đại thực sự rất phức tạp—"

Màn rèm châu lay động, một cô gái áo xanh bước vào.

"Ông Dương đã về, còn có cả bạn của ông ấy."

Tốt quá, lớp học này mau chóng kết thúc đi. Tạ Chiêu thầm cầu nguyện, nhanh chóng tan học, nhanh chóng tan học.

Nhóm của ông Dương tiến vào chào hỏi mọi người, bà Dương lại sai người pha trà.

"Bà Dương tổ chức hội đọc sách thế này thật có phong nhã." Có người nói, "Chúng tôi đều là người phàm, không biết hôm nay có thể học hỏi được gì không."

"Thật trùng hợp, mấy người bạn của tôi cũng rất hứng thú với chủ đề này." Ông Dương nói, "Họ rất thích đọc thơ, nhất định bắt tôi đưa đến giao lưu cùng mọi người."

"Vậy thì tốt quá, đông người mới vui." Bà Dương cười nói.

Đông người thì cô mất mặt càng thảm hơn, Tạ Chiêu nghĩ.

"Nhưng ông không thể chỉ nghe không." Bà Dương cười với chồng.

Đầu Tạ Chiêu ong ong, chỉ nghe ông Dương nói hôm nay ông muốn tổ chức một hoạt động nhỏ gây quỹ từ thiện, một cuộc thi nhỏ, ông sẽ đứng ra quyên góp cho hội nghệ thuật của bà Dương.

"Chỉ đọc thơ thôi thì có gì vui? Nói tới nói lui cũng chẳng đi đến đâu." Người phụ nữ áo trắng lên tiếng. "Chi bằng chúng ta tự viết đi."

"Đúng vậy! Đọc thơ ai cũng có suy nghĩ riêng, có người thì quanh co lươn lẹo." Bà Hứa châm biếm, liếc nhìn Tạ Chiêu. "Nhưng có viết được không, thì không thể giả vờ được đâu."

"Các quý cô muốn viết thơ à? Vậy thì để thầy giáo làm giám khảo, chọn đề tài giúp chúng ta." Ông Dương chỉ nhà sư Tây phương. "Ai thắng thì tôi sẽ quyên góp dưới danh nghĩa người đó."

"Nhất định phải viết bằng tiếng Latin, không giới hạn độ dài, cũng không quy định chủ đề." Người đàn ông đeo chuỗi hạt nói.

"Đúng vậy, phải dùng tiếng Latin. Dù sao thì mọi người ở đây đều giỏi cả, phải không?" Người phụ nữ áo trắng phối hợp.

"Em không biết viết thì làm sao?" Bạn gái của người đeo chuỗi hạt kéo tay áo anh ta.

"Cô không biết thì không sao, cứ thẳng thắn thừa nhận là được. Dù sao gia cảnh cô cũng không được giáo dục bài bản." Bà Hứa nói, "Tôi biết cô là đứa trẻ ngoan, không giống có người, chỉ giỏi khoe khoang giả tạo."

Gậy ông đập lưng ông.

Họ nhất định phải viết thơ, chỉ để khiến Tạ Chiêu xấu mặt.

Dù cô có nói dối tài tình thế nào, đến lúc viết một chữ cũng không ra, xem cô còn làm gì được?

"Vậy chúng ta cứ tùy hứng viết một chút đi?" Bà Dương bàn với mọi người.

Mấy người bạn của ông Dương cũng tỏ ra hào hứng.

"Được thôi, tôi thì không biết viết." Ông Dương cười, "Chờ để thưởng thức tác phẩm của mọi người đây."

"Tôi cũng không biết làm thơ." Tạ Chiêu vội nói. "Tôi không có năng khiếu này."

"Cô Tạ đừng khiêm tốn. Nếu cô còn nói mình không biết, vậy chúng tôi sao dám viết đây?" Người phụ nữ áo trắng cười nhẹ.

"Đừng đùn đẩy nữa." Người đàn ông đeo chuỗi hạt nói, "Phải viết, không ai được trốn."

Giữa bàn dài có đặt một chiếc đồng hồ cát.

Tạ Chiêu ngồi trước chiếc bàn gỗ trắc, trước mặt là một xấp giấy trắng.

Mọi người hoặc đang miệt mài viết, hoặc lẩm nhẩm suy nghĩ.

Chỉ có cô, vẽ hai nét trên giấy, rồi lại cầm tách trà uống hai ngụm.

Chẳng mấy chốc, trà đã cạn.

Còn cô vẫn chưa viết được một chữ.

Tạ Chiêu ngồi như trên đống lửa, gai đâm khắp người.

Không ngờ sống đến tuổi này rồi mà cô vẫn không thoát khỏi mấy cái bài kiểm tra nho nhỏ.

Mà vấn đề là bài kiểm tra này, cô không viết nổi một chữ.

Lần này mất mặt khác hoàn toàn với trước đây.

Trước đây dù có khó coi đến đâu cũng chỉ là trước mặt mấy phu nhân này, còn bây giờ mất mặt chính là trước ông Dương – đối tượng cô sắp đàm phán.

Ông Dương ngưỡng mộ những người có học thức, có hiểu biết và phẩm chất nghệ thuật. Nhìn cách ông ấy và vợ tổ chức kiểu này, chắc chắn là kiểu người say mê thơ phú, văn chương.

Còn bà Hứa thì chỉ muốn cho ông Dương thấy Tạ Chiêu là một kẻ thô tục, không có chút nền tảng nghệ thuật nào.

Giang Từ ngồi chéo góc với cô, thẳng lưng, chăm chú viết lách.

Tạ Chiêu muốn chép bài của anh nhưng khoảng cách quá xa.

Trong khi đó, bà Hứa cứ viết một lúc lại ngẩng đầu lên, giống như một giám thị nghiêm khắc, trừng mắt nhìn cô.

Tạ Chiêu ngọ nguậy trên ghế như con rắn, muốn lấy điện thoại ra để chép vài câu.

Nhưng người phụ nữ áo trắng ngồi bên cạnh lại ho khan từng cơn, ho đến mức cô không thể nào rút điện thoại ra được.

Cát trong đồng hồ cát sắp chảy hết.

Tạ Chiêu đành vẽ mấy nét nguệch ngoạc trên tờ giấy trắng, rồi viết vài chữ tiếng Anh, thêm chút tiếng Pháp, cứ thế cô viết tất cả những ngôn ngữ mình biết lên giấy.

Rất nhanh, thời gian đã hết.

Nhà sư Tây phương đi thu bài.

"Viết một bài thơ ngắn thế này với mọi người chắc cũng dễ dàng thôi." Ông ta cười nói.

Tạ Chiêu còn chưa kịp phản ứng, tờ giấy của cô đã bị thu mất.

Tất cả bài thơ được xếp chồng lên nhau.

"Mọi người viết rất khá." Nhà sư ngồi xuống xem xét một lúc.

Giáo viên đang chấm bài, Tạ Chiêu chỉ mong đừng chấm trúng bài của cô.

Cô thật sự không muốn ai nhìn thấy bài kiểm tra điểm 0 của mình.

"Nào nào, mọi người cùng đến xem đi." Bà Hứa không để cô yên, lớn tiếng gọi tất cả vây quanh.

"Tôi đã xem qua tất cả, bài nào cũng có bố cục rõ ràng, tuy hơi cứng nhắc một chút." Nhà sư Tây phương nhận xét.

"Nhưng chỉ có một bài này, ngắn gọn nhưng tinh tế, có vẻ đẹp thuần khiết của phong cách cổ điển."

"Viết rất hay. Dù tác giả còn trẻ nhưng rõ ràng người này đã có sự đào sâu nghiên cứu rất bài bản, điều mà những người khác còn lâu mới theo kịp."

"Tôi nghĩ rằng đây là bài thơ của một chàng trai trẻ."

Bà Hứa đắc ý nói: "Đây chính là sự khác biệt giữa giáo dục tinh hoa. Nền tảng văn hóa được bồi đắp từ nhỏ, không phải loại nhà giàu mới nổi bỏ tiền ra học là có thể bù đắp được."

Người đàn ông đeo chuỗi hạt ngẩng đầu.

Hắn ta nghĩ đó là bài thơ của mình.

"Vậy thì chúng ta cùng xem thử đi." Ông Dương và bạn bè cũng xúm lại.

"Giống như phong cách của Hesiod trong thơ Hy Lạp cổ nhỉ?"

"Quả thật rất tinh tế."

Ai nấy đều trầm trồ khen ngợi.

Tạ Chiêu cũng tò mò ghé đầu qua nhìn.

Không hiểu nổi một chữ.

"Vậy thì hôm nay, người chiến thắng chính là tác giả của bài thơ này. Chúng ta sẽ quyên góp dưới danh nghĩa của người đó." Ông Dương nói.

"Khoan đã, chúng ta vẫn chưa thấy bài của cô Tạ Chiêu mà." Người phụ nữ áo trắng lên tiếng.

"Đúng vậy, sao có thể bỏ qua tác phẩm của sếp Tạ được?" Bà Hứa nói.

"Phải để chúng tôi thưởng thức chứ." Mọi người đều nhìn Tạ Chiêu.

Diễn thì ai diễn lại được các người đây? Tạ Chiêu chửi thầm trong lòng.

"Tôi không biết tiếng Latin, cũng không biết làm thơ." Tạ Chiêu thản nhiên nói. "Tôi chưa bao giờ học mấy thứ này ở trường."

"Mỗi người có một sở trường riêng, đây không phải sở trường của tôi."

Cô chưa bao giờ cảm thấy việc không có nền giáo dục tinh hoa khiến mình thấp kém hơn người khác.

"Tất nhiên rồi." Ông Dương vỗ vai cô. "Tôi cũng không rành mấy thứ này, chỉ là ham vui thôi."

"Nhưng bài thơ xuất sắc nhất hôm nay—" Nhà sư Tây phương giơ tờ giấy lên cho mọi người nhìn.

"Chính là tác phẩm của cô Tạ Chiêu."

"Ban đầu tôi còn tưởng đây là bài của một chàng trai trẻ."

Mọi người đều thấy rõ, tên tác giả trên tờ giấy—

Chính là Tạ Chiêu.

"Cô Tạ khiêm tốn quá, tự học mà còn viết hay thế này. Đúng là người thông minh làm gì cũng giỏi." Ông Dương vui vẻ nói. "Không phải sở trường mà cũng thành thi nhân rồi."

"Ông Dương, tôi là một người thực tế, sở trường của tôi là kiếm tiền và không làm cổ đông thất vọng." Tạ Chiêu nhân cơ hội nói.

"Tốt! Vậy thì hôm nay, người chiến thắng là sếp Tạ." Ông Dương cười. "Tôi tin rằng người thông minh luôn là người chiến thắng."

Sắc mặt bà Hứa và nhóm người đi cùng lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Ánh mắt Tạ Chiêu lướt qua những kẻ này, ngay lúc đó—

Giang Từ đứng giữa đám đông, nhẹ nhàng nháy mắt với cô.

Đôi mắt mèo của anh lấp lánh nụ cười gian xảo.

Cô biết ngay mà.

Nhất định là anh đã ra tay giúp cô.

Bình Luận (0)
Comment