"Nhà ma được gọi là nhà ma không chỉ vì từng có người chết oan ở đó. Mà bởi sau thảm kịch, những chuyện ma quái cứ liên tục xảy ra xung quanh." Người đàn ông trung niên trông giống một thầy bói nói.
"Ma quỷ không tồn tại." Tạ Chiêu quả quyết.
"Còn tùy vào cách cô định nghĩa ma quỷ."
"Ma chưa chắc đã giống như trong truyền thuyết dân gian, mặc áo đỏ, áo trắng, dáng vẻ đáng sợ. Einstein là một nhà khoa học, ông ta chắc hẳn là người không tin vào ma quỷ nhất. Nhưng theo lý thuyết của ông ấy, mọi thứ trong thế giới này đều tuân theo định luật bảo toàn năng lượng. Nếu con người khi sống là một dạng năng lượng, vậy khi chết đi, hẳn phải tồn tại dưới một hình thức cân bằng khác."
"Linh hồn có lẽ chính là một dạng năng lượng được giải phóng từ sóng điện não sau khi con người chết đi. Nó chỉ là sóng điện não, mang theo ký ức của người đã khuất. Khi có ai đó có cùng tần số sóng với họ, sẽ nhìn thấy 'ma'."
"Hơn nữa, ma chưa chắc đã có ý hại người. Chúng chỉ như một dạng năng lượng, giống như một đoạn phim bị tua đi tua lại vô tận."
"Ví dụ như những truyền thuyết về Tử Cấm Thành, có người hiện đại từng thấy cung nữ, thái giám hay phi tần thời Thanh xuất hiện trong các cung điện cổ."
"Một số người chơi đùa trong cung điện, buổi tối thấy phi tần ngồi trước gương chải tóc, sợ đến chết khiếp. Nhưng những linh hồn đó không cố ý hù dọa ai, họ chỉ đang lặp đi lặp lại những việc mình từng làm khi còn sống. Gần như vô thức, không hề biết mình đã chết."
"Giống như truyền thuyết về Tỉ Can. Sau khi bị khoét tim, ông ta vẫn tiếp tục sống, cho đến khi gặp một bà lão bán rau dưới chân núi. Ông ta hỏi: 'Rau không có tim vẫn sống, vậy người không có tim có sống được không?'. Bà lão đáp: 'Người không có tim thì sẽ chết'. Ngay sau đó, Tỉ Can liền ngã xuống và chết."
"Điều này có nghĩa là, nhiều hồn ma vốn đã chết, nhưng nếu không có ai nhắc nhở họ về điều đó, họ sẽ không nhận thức được cái chết của mình."
"Ý ông là, người diễn viên hí kịch từng chết ở đây vẫn luôn nghĩ rằng mình còn sống?" Giang Từ hỏi.
"Đúng vậy. Tôi đã nói rồi, ma không thể trực tiếp hại người, nhưng một khi con người nhận ra sự tồn tại của chúng, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Vì ai nhìn thấy ma cũng sẽ hoảng sợ, có thể bị dọa phát điên hoặc chết vì sợ hãi."
Thầy bói nói tiếp: "Khoảng năm năm trước, có một gia đình tìm đến tôi. Họ nói ông lão trong nhà bị bệnh nặng, gần như không qua khỏi. Bệnh viện đã kiểm tra kỹ nhưng không tìm thấy vấn đề gì nghiêm trọng."
"Theo Đông y, đây là triệu chứng bị kinh sợ quá độ."
"Nguyên nhân thực sự của nỗi sợ này chính là... gặp ma."
"Chuyện xảy ra vào một đêm hè. Ông lão uống chút rượu, cùng bạn bè chơi vài ván mạt chược ven đường. Sau đó, ông ta một mình phe phẩy quạt đi về nhà, đi ngang qua con hẻm này thì nghe thấy có người đang hát hí kịch."
"Nghe hát hí kịch không phải chuyện lạ. Trong khu di tích này có một hí viện, bây giờ các cô cậu chỉ cần bỏ ra mười tệ là có thể vào nghe một buổi diễn. Nhưng cần nhớ rằng, khu vực này đóng cửa từ sáu giờ tối."
"Tuy vậy, sau khi đóng cửa, vẫn có nhân viên ở lại tập luyện, cũng không phải không thể xảy ra."
"Lúc đó nơi này quản lý lỏng lẻo. Ông lão vì uống hơi say, bèn lén lút chui vào, định nghe hát miễn phí."
"Và kết quả thế nào, chắc các cô cậu cũng đoán được. Người hát vào lúc nửa đêm ấy là ai?"
"Ông lão bị dọa sợ, hoảng hốt bỏ chạy. Khi trèo qua tường, ông ta ngã nhào xuống đất dẫn đến bị thương nặng."
"Sau khi về nhà, ông ta lâm bệnh, mãi không khỏi."
"Sau đó thì sao? Ông lão chết vì bị dọa à?" Tạ Chiêu hỏi, cảm thấy câu chuyện kết thúc hơi cẩu thả.
"Không hẳn. Gia đình ông ta cầu thầy cúng, bốc thuốc, tìm hết các loại 'cao nhân'. Họ làm đủ mọi nghi lễ trừ tà. Thực ra, chẳng có chuyện trừ tà gì cả, chỉ là một liệu pháp tâm lý. Khi mọi người diễn đủ màn 'đuổi tà', ông ta tự vượt qua nỗi sợ trong lòng, thế là khỏi bệnh."
"Nên mới nói, tin thì có, không tin thì không. Ma không thể làm hại con người, chúng chỉ tồn tại song song, thỉnh thoảng xuất hiện trong cùng một không gian. Nhưng nếu ai tin rằng chúng có thể làm hại mình, sợ hãi quá mức, thì đúng là có thể gặp chuyện không may."
Thầy bói nói tiếp: "Nhưng các cô cậu không tin, là vì các cô cậu chưa tận mắt chứng kiến."
Giữa những điều kỳ quái, Giang Từ nắm bắt được một điểm quan trọng. "Tin thì có, không tin thì không."
Bọn họ đương nhiên không tin mấy chuyện tà ma. Nhưng vấn đề là—Bà Hứa có tin không?
Bà ta tin vào phiên bản nào?
"Ông có biết gì về mối liên hệ giữa diễn viên hí kịch chết ở đây và gia đình họ Hứa không?" Giang Từ nhanh chóng hỏi.
"Dĩ nhiên rồi. Tôi đang định nói đến đây. Nhưng không thể nói không công được."
Ông ta giơ năm ngón tay lên.
"Năm mươi tệ?" Tạ Chiêu hỏi.
"Năm trăm. Không mặc cả."
"Tôi gặp nhiều người bị ma quỷ quấy phá, bị ám ảnh bởi những chuyện kỳ lạ. Tôi rất chuyên nghiệp."
Tạ Chiêu bất đắc dĩ, đành phải trả tiền.
"Các cô cậu đều biết đến bà Hứa. Nhưng có biết tại sao lại gọi bà ta là bà Hứa không?"
"Thông thường, phụ nữ gả vào nhà giàu đều mang họ chồng. Theo lý, bà ta phải được gọi là bà Chu. Nhưng vì gia tộc bên ngoại của bà ta vô cùng quyền thế. Ngay từ đầu, chồng bà ta cũng nhờ vào thế lực của nhà ngoại mới dựng nghiệp được."
"Bớt nói nhảm đi. Ông định kể từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa chắc?" Tạ Chiêu mất kiên nhẫn.
"Cô gái này tính tình nóng nảy quá."
"Ông cụ Hứa rất coi trọng con trai. Cơ ngơi của nhà mẹ đẻ bà Hứa vốn phải để cho anh trai bà ta thừa kế, không đến lượt bà ta."
"Vậy nên, để củng cố địa vị trong gia đình, để lấy lại lòng cha và chồng, bà ta chỉ có một cách—sinh con trai."
"Và để sinh được con trai, bà ta đã làm một số chuyện rất kinh khủng."
"Bà ta từng phá thai hai lần, vì đều là con gái?" Giang Từ hỏi.
"Đúng vậy. Hại chết chính con ruột của mình, đó là tội nghiệt. Oán khí của hài nhi sẽ rất lớn."
"Nhưng chuyện này liên quan gì đến diễn viên hí kịch?" Tạ Chiêu cau mày.
"Đương nhiên là có liên quan. Vì diễn viên hát tuồng đó thực ra cũng là một cô gái."
"Cái gì?"
"Thời đó, phần lớn diễn viên hát tuồng là nam giới, nhưng vẫn có những cô gái theo nghề này." Ông thầy bói nói. "Những đứa trẻ trong gia đình nghèo không có cơm ăn thường bị gửi vào các đoàn hát để kiếm sống."
"Nhưng cô gái đó không phải con nhà nghèo bị đẩy vào đoàn hát, mà thực ra cô ấy là thiên kim tiểu thư của nhà họ Hứa, bị chính gia đình mình ruồng bỏ."
"Bởi vì năm đó, ông cụ nhà họ Hứa sinh được một cặp long phụng thai, nhưng cậu con trai lại rất yếu ớt. Nghe lời sàm ngôn, ông ta tin rằng có thể chuyển hết bệnh tật sang con gái, như vậy con trai mới có thể sống lâu, khỏe mạnh."
"Thế là lão gia đã ruồng bỏ đứa con gái của mình. Nhưng số phận trớ trêu, cô bé lại được một đoàn hát nhặt về nuôi lớn và trở thành một danh ca nổi tiếng."
"Và rồi một ngày, tiểu thư nhà họ Hứa—lúc này đã là một đào hát danh tiếng—lại quay về chính gia tộc của mình để biểu diễn cho cha và các tiểu thiếp của ông ta."
"Cái chết của cô ấy cũng không vì điều gì khác. Khi lão gia phát hiện ra thân phận thực sự của cô, ông ta nổi trận lôi đình, cảm thấy việc con gái mình trở thành diễn viên hát tuồng là một nỗi nhục không thể dung thứ."
"Cách tốt nhất để giải quyết một vụ bê bối gia tộc chính là xóa bỏ nó."
"Thế là nữ đào hát họ Hứa bị sát hại, nhưng trước khi chết, cô ấy đã để lại một lời nguyền khiến dòng dõi nhà họ Hứa tuyệt tự."
"Sau này, đúng như lời nguyền, nhà họ Hứa dần dần không còn con nối dõi."
"Theo như lời nguyền, đáng ra con trai của anh trai bà Hứa sẽ phải chết. Nhưng anh trai bà ta không có con trai, mà chỉ có con gái, nên đã tránh được tai họa."
"Nhưng bà Hứa lại sinh được con trai. Và bà ta còn phạm phải một đại kỵ: vì muốn có con trai, bà ta đã làm điều tương tự như ônh cụ Hứa năm xưa."
"Các người nên nhớ rằng, nữ diễn viên hát tuồng kia bị chính cha ruột hại chết để bảo toàn tính mạng cho con trai ông ta. Và bà Hứa cũng đã làm điều y hệt. Hậu quả thế nào thì không cần nói cũng biết."
"Nhưng chẳng phải ông nói ma quỷ không thể hại người sao?" Tạ Chiêu hỏi.
"Đó là quan điểm của tôi, là quy luật mà tôi tin tưởng. Nhưng điều đó không có nghĩa là bà Hứa cũng tin như vậy." Ông thầy bói nói.
"Bà Hứa tin Phật, chắc hai người cũng nghe nói rồi chứ?"
Tạ Chiêu gật đầu, quả thật cô đã từng thấy bà Hứa chép kinh Phật, lại còn đặt tượng Quan Âm bằng trầm hương từ Hải Nam.
"Mặc dù bà Hứa sinh được con trai, nhưng đứa trẻ lại mang khiếm khuyết bẩm sinh. Vấn đề là ở phương diện đó."
"Cái gì?" Tạ Chiêu kinh ngạc. "Ý ông là... ngay từ đầu cậu ta đã không thể làm đàn ông?"
"Đây là chuyện ai cũng biết cả. Nếu hai người sống ở nước ngoài lâu năm, đương nhiên sẽ không nghe thấy những tin đồn này."
Nếu từ đầu con trai bà Hứa đã có vấn đề về si.nh lý, thì chuyện này có liên quan gì đến Tạ Chiêu?
Cô không hề khiến anh ta thành thái giám. Vậy tại sao bà Hứa lại cứ bám riết lấy cô không tha?
"Thực ra, trong lòng bà ta luôn tràn ngập nỗi sợ hãi, thường xuyên gặp ác mộng, nên mới không ngừng cầu thần bái Phật."
"Bởi vì bà ta tin rằng có ba vong hồn oán hận đang muốn lấy mạng con trai mình." Ông thầy bói nói.
"Nếu vậy thì theo quan điểm của ông, có cách nào hóa giải không?" Giang Từ hỏi.
"Theo lẽ thường, con trai bà ta phải chết ba lần. Con người có thể thoát chết một lần, nhưng nếu chết đến ba lần, thì dù thế nào cũng không thể sống tiếp được."
"Vậy có khả năng nào... có người khác chết thay anh ta không?" Giang Từ hỏi.
"Thế thân ư? Đó là tà thuyết dị đoan." Ông thầy bói nói. "Nhưng thực tế, đúng là có người tin vào điều này. Đặc biệt là những kẻ hay đến Đông Nam Á."
"Có lẽ bà Hứa muốn tìm người chết thay con trai mình. Nhưng không thể là người bình thường, mà phải là người có địa vị cao quý, có mối liên hệ mật thiết với con trai bà ta. Và bà ta cần hành động nhanh chóng."
"Tại sao?"
"Bởi vì hôm nay chính là ngày giỗ của nữ diễn viên hát tuồng họ Hứa. Nghĩa là hôm nay con trai bà ta gặp nguy hiểm lớn nhất. Không biết cậu ta có thể sống sót qua 12 giờ đêm hay không."
Tạ ơn ông thầy bói xong, Giang Từ lập tức kéo Tạ Chiêu đi mua vé vào bên trong.
"Tôi nghĩ tôi đã hiểu ra một số chuyện rồi." Giang Từ nói.
"Bây giờ có mấy câu hỏi cần làm rõ: Chu Minh thực sự đã chết chưa? Bà Hứa thực sự đã phát điên chưa? Căn tứ hợp viện đó ở đâu? Ông Hứa và những người kia đã đi đâu? Và tại sao Chu Minh lại giả chết để dọa chúng ta?"
"Nếu giả sử bà Hứa là người tin tưởng tuyệt đối vào những điều tâm linh, tin vào lời nguyền, tin rằng con trai mình sẽ gặp bất trắc hôm nay..." Giang Từ nói.
Tạ Chiêu tiếp lời: "Và nếu tôi không phải là nguyên nhân khiến con trai bà ta trở thành thái giám, thì dù bà ta ghét tôi, nhưng mục tiêu thực sự của bà ta chưa bao giờ là chúng ta. Ngược lại, bà ta còn muốn đuổi chúng ta đi càng sớm càng tốt."
"Đúng vậy. Bây giờ chúng ta hãy suy nghĩ thật kỹ. Trên đời này chắc chắn không thể có ma quỷ, vậy nên người chúng ta nhìn thấy chắc chắn là Chu Minh thật. Có người đã chụp được ảnh của Chu Minh ở Hải Nam hôm qua và tải lên mạng," Giang Từ nói. "Nhưng đó không phải là một buổi phát trực tiếp, giả sử bức ảnh đó được chụp vào hôm trước và chỉ đăng tải vào hôm qua thì cũng rất có thể. Còn bạn gái hiện tại của Chu Minh, Tiểu Tuyết, những lời cô ta nói cũng không đáng tin. Cô ta nói rằng Chu Minh đang ngủ, một lát nữa sẽ dậy, nhưng trong suốt buổi phát trực tiếp lại không hề thấy bóng dáng Chu Minh đâu cả. Điều đó có nghĩa là, tất cả chỉ là lời nói một phía từ cô ta, không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào."
"Video điều chế nước hoa mà bà Hứa tải lên trưa nay cũng có thể là một video hẹn giờ để đăng tải mà thôi."
"Vậy nên có một khả năng là Chu Minh chưa chết, mà bà Hứa cũng không hề phát điên." Giang Từ nói.
"Hãy nhớ lại, thông tin về ngôi nhà đó là một 'ngôi nhà ma ám' được tài xế nói với chúng ta trên đường đi, nhưng ông ta kiên quyết không chịu lái xe đến tận cửa. Tại sao vậy? Ông ta thực sự sợ ngôi nhà đó sao? Hay là vì ông ta là người của bà Hứa chứ không phải của ông Hứa, sợ rằng nếu gặp ông Hứa sẽ bị lộ tẩy?" Tạ Chiêu nói.
"Nếu video đó là do bà ta hẹn giờ đăng tải, vậy thì bà ta không hề có dấu hiệu của một người điên, ngược lại, bà ta rất tỉnh táo. Bà ta đang giả vờ điên. Nếu đúng là như vậy, thì tất cả những gì bà ta làm—sai bảo tài xế kể chuyện ma về căn nhà để dọa chúng ta, viết bài thơ 'Thất Sát' lên tường để gieo rắc nỗi sợ hãi, đổ gạo lên đầu chúng ta trước bàn thờ, để con trai bà ta đóng giả làm kẻ thần bí, dọa chúng ta vào ban đêm, sắp xếp người đóng giả ma xuất hiện ngoài cửa sổ phòng tôi, rồi còn bày trò quấy nhiễu trong phòng tôi—tất cả đều có mục đích khiến chúng ta sợ hãi mà bỏ đi." Tạ Chiêu nói.
"Khả năng đó rất lớn," Giang Từ nói. "Bởi vì mục tiêu thực sự của bà ta là ba người thay thế cái chết—những người có thân phận cao quý và có mối liên hệ mật thiết với con trai bà ta. Một là người cậu, hai là vị hôn thê cũ, ba là người có quan hệ huyết thống với anh ta."
Ông Hứa, cô Triệu, và người đàn ông đeo chuỗi hạt.
Chu Minh thực ra không hề chết, anh ta chỉ giả chết để dọa chúng ta bỏ đi.
Vào ngày giỗ của nữ diễn viên họ Hứa, bà Hứa đã sắp xếp mọi chuyện chu toàn. Nhưng Tạ Chiêu và Giang Từ lại là hai biến số bất ngờ. Từ góc nhìn của bà Hứa, bà ta không biết chính xác khi nào hai người này sẽ rời đi.
Sự có mặt của họ đã gây trở ngại cho kế hoạch của bà ta, nên bà ta phải tìm cách khiến họ sợ hãi mà rời đi càng sớm càng tốt.
"Mặc dù vẫn còn nhiều điều chưa thể giải thích rõ ràng, nhưng theo suy luận sơ bộ, giả thiết này rất có khả năng là đúng," Giang Từ nói. "Nhưng nếu ông Hứa và cô Triệu là vật tế thần, nếu họ thực sự đang gặp nguy hiểm thì sao? Cảnh sát chỉ tiếp nhận báo cáo người mất tích sau 48 giờ thôi mà?"
"Và còn một điều nữa—căn tứ hợp viện biến mất rốt cuộc đã đi đâu?"