Giang Từ cẩn thận di chuyển đôi chân, sợi dây trói ở mắt cá chân dần trở nên lỏng lẻo sau những lần kéo giằng liên tục. Việc tháo nút thắt cần sự kiên nhẫn và khả năng kiểm soát chính xác, nhưng giờ anh đã bình tĩnh lại, mà đối với một người giữ được bình tĩnh, việc thử đi thử lại không phải là vấn đề.
Sau nhiều lần điều chỉnh, sợi dây quanh mắt cá chân ngày càng lỏng. Khi đôi chân lấy lại một phần tự do, Giang Từ ra sức đạp mạnh vào cửa tủ. Cả chiếc tủ rung lên dữ dội, sau vài cú va chạm, khóa cửa bật tung.
Anh lăn ra khỏi tủ, không khí tươi mới tràn vào phổi, anh tham lam hít một hơi thật sâu.
Dù thoát khỏi tủ nhưng anh vẫn bị mắc kẹt trong căn phòng. Cửa phòng đã bị khóa từ bên ngoài.
Anh nghe thấy giọng Tạ Chiêu liên tục gọi tên mình, nhưng miệng anh bị bịt kín bởi một mảnh vải, không thể đáp lời.
Anh cần nghĩ cách để cô ấy biết anh đang ở đây, nhưng bản thân anh thậm chí còn không biết chính xác vị trí của căn phòng này. Anh bị bịt mắt dẫn vào, không thấy gì cả.
Không thể nhìn, không thể lên tiếng, anh chỉ có thể dùng xúc giác để nhận biết môi trường xung quanh.
Hai tay anh bị trói chặt, anh quỳ xuống, ép mặt sát xuống sàn để cảm nhận. Mặt sàn lạnh cứng, có vẻ như là gạch men hoặc đá chứ không phải sàn gỗ như trong phòng ngủ.
Độ ẩm trong không khí cao, thoang thoảng có mùi hóa chất tẩy rửa. Anh kiên nhẫn lắng nghe, nhận ra tiếng nước nhỏ giọt không thường xuyên vang lên. Đây có lẽ là một phòng tắm.
Anh cọ đầu xuống sàn để làm lỏng dải băng bịt mắt, mở ra được một khe hở nhỏ. Tuy chưa thể nhìn rõ mọi thứ, nhưng ít nhất cũng đủ để nhận ra ánh trăng trên mặt sàn.
Anh di chuyển đến gần cửa sổ, chăm chú quan sát. Trăng hôm nay rất tròn, sáng rực, chiếu xuống nền nhà thành những vệt sáng rõ ràng.
Trăng tròn thường đạt đỉnh điểm vào lúc nửa đêm, Giang Từ phán đoán cửa sổ này có lẽ hướng về phía đông, vì mặt trăng mọc từ đông nam và đang dần dịch chuyển về phía tây.
Anh quỳ xuống, quan sát kỹ bóng đổ trong phòng qua khe hở của băng bịt mắt. Bóng của bồn tắm kéo dài về hướng tây bắc. Đúng vậy, cửa sổ hướng đông nam.
Khi bị đưa vào đây, anh nhớ mình đã liên tục bị dẫn đi theo nhiều hướng, điểm cuối cùng là rẽ trái để vào căn phòng này. Điều đó có nghĩa là ban đầu anh đã đi theo hướng tây hoặc bắc để vào tòa nhà, sau đó rẽ trái vào căn phòng hướng nam. Vậy bây giờ, anh đang ở một phòng tắm dành cho người giúp việc nằm ở góc đông nam của ngôi nhà.
Giang Từ đã xác định được vị trí cụ thể của mình, nhưng giọng nói của Tạ Chiêu ngày càng xa dần.
Anh muốn đẩy ngã đồ đạc để tạo ra tiếng động, nhưng trong căn phòng này chẳng có thứ gì có thể di chuyển được.
Anh bò sát mặt đất, lần mò dọc theo tường cho đến khi chạm vào một ống kim loại lạnh lẽo. Đó là một đường ống chạy từ sàn nhà lên trên, xuyên suốt khắp kết cấu của tòa nhà. Đây chính là phương tiện truyền âm thanh tốt nhất.
Tạ Chiêu chắc chắn cũng sẽ nghĩ đến điều này, cô sẽ nghe thấy tín hiệu từ đầu bên kia.
Giang Từ quỳ xuống, cố gắng đưa hai tay bị trói áp sát vào đường ống, dùng ngón tay gõ lên nó theo mã Morse, truyền đi số hiệu của căn phòng. Anh tạm ngừng vài giây sau mỗi từ để đảm bảo cô có thể phân biệt được.
Anh kiên trì lặp đi lặp lại, cho đến khi Tạ Chiêu nhận ra nhịp gõ và suy luận ra vị trí của anh.
Nhưng đúng lúc đó, bên ngoài vọng đến những tiếng kêu cứu khác. Giọng nói của Tạ Chiêu bỗng chốc biến mất.
Khi Tạ Chiêu lao vào trong, ngọn lửa đã bùng lên dữ dội. Phản ứng đầu tiên của cô là muốn dập lửa, nhưng toàn bộ thiết bị chữa cháy đã bị bà Hứa phá hủy.
Cô chỉ có thể không ngừng gọi tên Giang Từ. Cô biết chắc anh bị trói, miệng bị bịt kín, không thể trả lời. Nhưng nhất định anh sẽ tìm cách gửi tín hiệu cho cô.
Bỗng một loạt tiếng đập mạnh từ tủ quần áo trong phòng phía tây vang lên.
Khói mù mịt khắp nơi, trong không khí tỏa ra một mùi hương kỳ lạ. Những loại hương liệu quý mà bà Hứa cất giữ cũng đã bén lửa.
Mùi này khiến người ta bứt rứt, khó chịu.
Tạ Chiêu đạp mạnh cửa phòng phía tây, có người đang ra sức đập vào cửa tủ.
"Giang Từ?"
Cửa tủ bị khóa chặt, không thể mở từ bên ngoài.
Tạ Chiêu chạy ra hành lang, xé một mảnh vải quấn quanh tay, dùng nắm đấm đập vỡ kính của tủ chữa cháy. Dù không thể dập lửa, nhưng chiếc rìu bên trong vẫn có thể dùng được.
"Lùi ra sau đi, tôi sẽ dùng rìu phá cửa." Cô hét lớn về phía bên trong.
Mùi hương quái dị ngày càng đậm.
Loại hương này có thể gây ảo giác. Bà Hứa từng dùng nó để khiến bọn họ mất tỉnh táo. Cô phải nhanh lên.
Cô siết chặt cán rìu, gỗ thô ráp cứa vào lòng bàn tay vốn đã bị thương do đập kính, máu chảy ra, nhưng cô không buông tay.
Cô giơ rìu lên, cẩn thận bổ mạnh vào ổ khóa.
Cuối cùng, cánh cửa bung ra.
Từ bên trong, một người đàn ông lăn ra ngoài.
"Cô Tạ." Ông Hứa run rẩy bò trên sàn.
"Là cô cứu tôi. Cô đã cứu tôi—"
Cứu cổ đông chính là kế hoạch ban đầu của cô. Nếu khiến họ mang ơn, cô sẽ có lợi. Nhưng lúc này, cô lại vô cùng thất vọng.
"Giang Từ đâu? Ông có biết anh ấy bị nhốt ở đâu không?"
"Tôi nghe thấy tiếng động, hình như là hướng đông nam." Ông ta nói.
"Lửa lớn rồi, cô phải cẩn thận."
Khói tiếp tục lan rộng, mùi hương lạ lùng bao trùm lấy cô.
Tạ Chiêu chạy trên hành lang, nhưng cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Qua khung cửa hoa văn, cô nhìn thấy bầu trời. Mây tản ra, để lộ vầng trăng đỏ như máu.
Hồ nước phản chiếu đình đài lầu các, những bông đỗ quyên đỏ rực buông mình xuống mặt nước.
Cô mãi chạy, thế nhưng không hiểu sao gạch lát dưới chân lại biến thành vàng ròng.
Bóng nước hiện lên hình ảnh một cung điện dát vàng.
"Đừng đi tiếp, đừng đi tiếp."
Cô lại nghe thấy giọng nói của con rắn.
"Giờ quay lại vẫn còn kịp."
"Cút đi." Cô lạnh lùng đáp.
Con rắn nâng lên trước mặt cô một đống vàng.
"Những thứ này không dễ có được đâu."
Cô lách qua con rắn, nền gạch vàng dưới chân bắt đầu sụp xuống.
"Cô ngủ trên vàng mỗi ngày, nhưng có biết chúng tôi đã phải đánh đổi những gì để xây nên cung điện vàng này không?"
Cung điện rực rỡ khẽ rung động. Nó đang thở. Nó như thể có sự sống.
Tạ Chiêu liều mạng chạy về phía trước. Những bức tường vàng rực vây lấy cô, giống như một tấm bình phong dát vàng ba trăm sáu mươi độ, khiến cô không thể tìm ra phương hướng.
"Nếu anh ta chết, đó là do số mệnh của anh ta không tốt, chẳng liên quan gì đến cô cả." Con rắn nói với cô.
"Mày bắt tao phải trơ mắt nhìn người tao thích bị thiêu sống chỉ vì tao sao? Vậy thì còn chút nhân tính nào không?" Tạ Chiêu run rẩy, hét lên: "Mau tránh ra!"
"Nhân tính là thứ vô dụng nhất." Con rắn quấn chặt lấy cô, khiến cô phải xoay vòng tại chỗ.
Cô giơ rìu lên chém xuống con rắn, nhưng chỉ là một ảo ảnh vỡ vụn.
"Đừng nghe nó nói, đi lối này." Một bóng ma phụ nữ lơ lửng giữa hành lang, những tấm bình phong vàng mở rộng ra.
Tạ Chiêu đi theo bóng ma ấy và tìm lại được con đường đúng.
"Chị?"
"Cậu ấy đang bị giam giữ, mau đi cứu cậu ấy!" Bóng ma của chị cô nói.
"Mau lên! Đừng để bản thân phải hối hận."
"Đừng đi."
Tạ Chiêu quay đầu lại, con rắn đã lớn bằng một người, nó đuổi theo cô. "Mọi thứ đều có cái giá của nó! Cung điện vàng cần cô hiến tế thứ quan trọng nhất."
Chiếc đuôi rắn quét mạnh, từng lớp bụi vàng rơi xuống, tim Tạ Chiêu đập thình thịch, cô lập tức bỏ chạy.
"Mau đi! Mau lên!"
Chị cô lao ra chắn trước con rắn.
Con rắn há cái miệng đỏ lòm, nuốt chửng chị cô trong chớp mắt.
"Mày không có tư cách lên tiếng. Mày đã chết từ lâu rồi."
"Cô muốn làm người tiếp theo sao?" Con rắn lạnh lùng nhìn cô, rồi đột nhiên biến mất.
"Giang Từ!" Tạ Chiêu trấn tĩnh lại, bắt đầu gọi tên anh.
Đột nhiên, cô ngước nhìn lên, Giang Từ chậm rãi bước xuống từ bậc thềm.
"Tôi không sao, đừng sợ."
Tạ Chiêu muốn lao đến, nhưng bị một lớp kính trong suốt ngăn cản.
Cô dùng sức đập mạnh lên tấm kính, gọi Giang Từ, nhưng anh dường như không hề nhìn thấy cô.
Qua lớp kính, Tạ Chiêu nhìn thấy một "cô" khác đang đi về phía Giang Từ.
Người đó lao vào lòng anh, òa khóc nức nở, anh dịu dàng an ủi cô ta.
Cô thấy "mình" mọc ra đuôi rắn.
Đó không phải cô.
Là con rắn đã biến thành cô!
"Đừng tin nó!" Tạ Chiêu hét lên.
Giang Từ hoàn toàn không đề phòng, ôm chặt cô gái trước mặt, dành trọn lòng tin cho cô ta.
Tấm kính dần trở nên mờ đi, biến thành một tấm vải trắng như màn múa rối bóng, cô chỉ có thể thấy bóng dáng Giang Từ và con rắn.
Ngay khi Giang Từ không chút cảnh giác, con rắn biến lại thành mãng xà khổng lồ và nuốt chửng anh. Máu của anh văng lên tấm vải trắng, loang lổ như những cánh hoa đào trên quạt.
Con rắn dưới hình dạng của cô đã g.iết ch.ết Giang Từ.
Giang Từ chết rồi.
Tạ Chiêu cảm giác lồng n.gực như bị đè nặng bởi tảng đá đến mức không thở nổi.
Cô gục xuống, bật khóc nức nở, cả cung điện vàng cũng bắt đầu sụp đổ theo tiếng khóc của cô.
Con mãng xà sau khi nuốt chửng chị cô và Giang Từ thì trở nên khổng lồ hơn bao giờ hết.
"Hãy để tôi ăn cô đi. Cô quá yếu ớt." Con mãng xà đuổi theo cô sát nút. "Hãy để tôi ăn cô, chúng ta hợp nhất làm một, và sẽ không ai có thể đánh bại chúng ta nữa."
Tạ Chiêu giơ rìu lên, điên cuồng chém xuống con mãng xà. Nhưng nó quá mạnh, cô không thể giết nó.
Con rắn quấn chặt lấy cô, siết ngày càng chặt hơn.
Cô không thể động đậy, hô hấp cũng ngày càng khó khăn, nhưng cô vẫn cố dùng hết sức bóp chặt bảy tấc của con rắn.
"Mày không thể ăn tao. Ngược lại, tao sẽ ăn sạch mày!"
Con rắn giãy giụa điên cuồng, đuôi quật mạnh vào những tòa nhà xung quanh, từng mảng gỗ sụp đổ.
Càng đấu tranh khiến cô càng lớn mạnh, trong khi con rắn càng lúc càng nhỏ đi.
Cuối cùng, nó bất động.
Tạ Chiêu ngồi bệt xuống đất, xung quanh toàn là máu.
Cô lắc đầu, nhìn kỹ lại.
Trước mặt cô đâu còn con rắn nào?
Nằm trên đất là một kẻ mặc trang phục đỏ rực, một nghệ nhân kinh kịch.
Là tên bắt cóc!
Hắn nằm đó, khắp người đầy vết thương do rìu, đã chết từ lâu.
Bà Hứa cầm rìu đứng bên cạnh hắn.
Nhát chém cuối cùng cũng là nhát chém chí mạng, là do bà ta ra tay.
"Chúng ta đã giết hắn sao?" Tạ Chiêu có chút mơ hồ.
Bọn họ thực sự đã giết được tên bắt cóc khỏe mạnh này sao?
Bà Hứa trông như một người phụ nữ yếu đuối, vậy mà cũng có thể vung rìu giết người.
"Hắn đã giết con trai tôi." Bà Hứa nói.
Một người mẹ có thể giết bất kỳ con quái vật nào.
Bà kéo lê cây rìu, từng bước tiến đến trước mặt Tạ Chiêu, toàn thân bà đầy máu, tóc tai rối tung, chẳng còn chút dáng vẻ của một quý phu nhân.
Chu Minh chết rồi.
Dù không phải do cô đẩy, nhưng liệu bà Hứa có tính sổ với cô không?
Bà ta có định chém chết cô luôn không?
Tạ Chiêu vô thức lùi lại một bước.
"Tôi đã sống hơn nửa thế kỷ, gặp đủ loại người, chẳng ai có thể qua mắt tôi." Bà Hứa mệt mỏi nói. "Tôi nói cho cô một câu, tất cả đàn ông trên thế giới này đều đáng chết."
"Nhưng bạn trai cô..." Bà ta liếc nhìn cô. "Hắn có lẽ là một ngoại lệ. Hắn thật lòng với cô, vậy thì có lẽ không đáng chết."
Bà không có ý làm hại cô, chỉ đơn giản đưa cây rìu qua: "Đi cứu hắn đi."
Tạ Chiêu chạy như bay trên hành lang, không khí tràn ngập hương đỗ quyên.
Trong ánh lửa, những khóm đỗ quyên lớn trong sân héo rũ chỉ trong chớp mắt, những cánh hoa bay lả tả trên hành lang cổ kính, như bươm bướm trong truyện Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài.
Dưới ánh trăng, những chiếc đèn lồng giấy trắng bừng cháy, ngọn lửa li.ếm láp màn đêm.
Bước chân cô dẫm lên những mảnh vụn của ánh trăng.
Khói càng lúc càng dày đặc.
Giang Từ, anh đang ở đâu?
Cô đi vòng quanh góc đông nam.
Anh hẳn phải ở đây.
Tại sao không có bất kỳ hồi đáp nào?
Chẳng lẽ anh đã mất ý thức rồi sao?
Toàn bộ hành lang rung lên dữ dội theo nhịp đập trái tim cô.
Tượng Phật trong thần án phản chiếu ánh lửa, gương mặt lộ vẻ từ bi.
Những dòng kinh văn dát vàng như đang nhảy múa trong không trung quanh cô.
Tạ Chiêu kéo lê cây rìu, chạy qua chạy lại, không hề biết mệt, chỉ cảm thấy hoảng loạn tột độ.
Nếu bọn bắt cóc muốn giam giữ Giang Từ mà đồng thời cũng muốn nhốt cô trong biển lửa, thì nhất định chúng sẽ giấu anh ở một nơi không dễ dàng bị lửa thiêu rụi.
Một nơi ẩm ướt.
Nếu Giang Từ vẫn còn tỉnh táo...
Lý trí của Tạ Chiêu cuối cùng cũng quay lại. Nếu anh còn ý thức, chắc chắn anh sẽ gõ vào thứ gì đó giống như đường ống—đây là cách hiệu quả nhất để phát ra tín hiệu.
Cô chạy đến khu vực có van nước, áp tai sát vào đường ống để lắng nghe.
Một âm thanh gõ nhẹ, yếu ớt nhưng có nhịp điệu vang lên trong màn đêm, như tiếng chuông vàng ngân nga.
Tạ Chiêu dùng tay gõ lên chân mình, lần lượt giải mã tín hiệu:
r: (.-.)
o: (---)
o: (---)
m: (--)
1: (.----)
0: (-----)
1: (.----)
Cô lập tức lao đi trên hành lang, tà áo tung bay trong gió như ống tay áo dài của vũ công.
Ánh trăng chiếu rọi xuống cô, vầng trăng đã tồn tại suốt 4,5 tỷ năm nay.
"Đêm nay không còn thấy vầng trăng xưa, nhưng vầng trăng này từng chiếu rọi người xưa."
Ngàn năm trước, tổ tiên cô ở phương Đông thuộc triều Tống, còn tổ tiên anh ở phương Tây sống trong thời Trung Cổ.
Vị quốc vương đầu tiên của nước Anh và Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận là những vị quân vương cùng thời.
Khi đó, Marco Polo còn chưa bắt đầu chuyến du hành của mình, châu Âu Trung Cổ gần như không biết gì về Trung Hoa.
Ngàn năm trước, con người ở hai vùng đất này chẳng hề hay biết về sự tồn tại của nhau, nhưng khi ngước nhìn lên, họ vẫn chung một vầng trăng.
Thật kỳ diệu, sau ngàn năm, họ lại gặp nhau.
Giữa làn khói dày đặc, Tạ Chiêu nhìn thấy cánh cửa giam giữ Giang Từ, cô vung rìu đập vỡ nó.
Giữa họ là sàn nhà sụp đổ, những mảnh kính vỡ, những chiếc đèn lồng giấy cháy rụi rơi xuống.
Cô bước qua tất cả—bước qua khoảng cách lịch sử, tôn giáo, văn minh và cả những hệ tư tưởng ngăn cách họ.
"Giang Từ." Cô gọi anh.
Anh đã cởi được miếng bịt mắt và mảnh giẻ che miệng.
"Tôi đây."
Giọng nói của Giang Từ vang lên giữa hành lang đang bốc cháy, tựa như những bông tuyết rơi xuống, lạnh nhưng mềm mại.
Cô thấy đuôi mắt anh đỏ hoe.
"Xem ra tôi đến cứu anh mà anh cảm động đến mức nước mắt nước mũi dàn dụa rồi." Cô cười nói.
"Đồ thần kinh, là do bị khói hun." Giang Từ quay mặt đi, nhưng lại ôm chặt lấy cô.