Bên ngoài cửa sổ kính sát đất của căn hộ là bầu trời nhuộm sắc hồng tím, những ánh đèn rải rác khắp Manhattan bắt đầu thắp sáng.
Tạ Chiêu ngồi cạnh cửa sổ, đeo kính không độ, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Cô mở một tập tin mới được Bill gửi đến, bên trong là tài liệu về tập đoàn R.
"Họ ẩn mình quá kỹ, thực sự không tìm được thông tin nào đặc biệt hữu ích. Tôi đã trò chuyện với một số bạn bè ở Anh suốt cả buổi, họ cũng chỉ có thể cung cấp một số tư liệu lịch sử công khai về dòng họ này."
Tổ tiên của gia tộc Ravenscroft từng trung thành với triều đại York trong cuộc chiến Hoa Hồng, nhờ đó mà nhanh chóng tích lũy được khối tài sản khổng lồ. Sau này, gia tộc được phong tước Công tước.
Gia tộc này từng có vương hậu từng cưới công chúa, có thành viên đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong nội chính hoàng gia, cũng có người vì tranh đấu chính trị mà bị giam cầm, hoặc bị giam lỏng do ủng hộ Công giáo dưới thời Nữ hoàng Elizabeth.
Trong dòng chảy lịch sử dài đằng đẵng, gia tộc này không ngừng kết hôn với hoàng tộc, tham gia vào các cuộc đấu đá chính trị, và có mối quan hệ chặt chẽ với những biến đổi tôn giáo qua từng thời kỳ.
Chiến tranh Hoa Hồng?
Tạ Chiêu thở dài, tư liệu này có ích gì? Cô chẳng mấy hứng thú với lịch sử xa xôi của giới quý tộc Anh. Lướt nhanh qua các dòng chữ, cuối cùng cô cũng thấy thông tin về thời hiện đại của gia tộc này.
Gia tộc Ravenscroft từng trải qua nhiều lần khủng hoảng tài chính.
Lần nghiêm trọng nhất là vào thế kỷ 19, nhưng họ đã vượt qua nhờ liên hôn với các gia tộc Do Thái tại châu Âu. Một lần khác là vào Thế chiến thứ hai, nhờ có các khoản đầu tư phân tán khắp thế giới mà họ vẫn trụ vững. Do đó, đến tận ngày nay, gia tộc này vẫn giữ truyền thống phân bổ tài sản đa dạng.
Tạ Chiêu đọc lướt qua, nhận thấy quỹ đầu tư của gia tộc hiện diện ở nhiều lĩnh vực trên toàn cầu: công nghệ, bất động sản, nghệ thuật, cơ sở hạ tầng...
Cô tiếp tục lướt nhanh.
Khoan đã, cơ sở hạ tầng?
Cô lập tức tra cứu trên công cụ tìm kiếm.
Quỹ đầu tư của gia tộc Ravenscroft trong những năm gần đây đang thúc đẩy phát triển cơ sở hạ tầng tại khu vực Mỹ Latin, trở thành một trong những người chơi quan trọng trên thị trường nợ cơ sở hạ tầng tại khu vực này.
Mỹ Latin?
Tạ Chiêu nghiền ngẫm thông tin này.
Đầu tư vào cơ sở hạ tầng luôn đòi hỏi số vốn khổng lồ, thời gian hoàn vốn lại kéo dài. Mà nền kinh tế Mỹ Latin thường xuyên rơi vào khủng hoảng, nhiều quốc gia chìm trong nợ nần, chính quyền bất ổn, bạo động xảy ra liên miên. Đây rõ ràng là một khoản đầu tư đầy rủi ro.
Trong đầu cô chợt lóe lên hình ảnh những kẻ cầm súng ở Panama, cả mafia người Ý tên Gagliardi vừa mới uy hiếp cô. Dĩ nhiên, những ký ức ấy chỉ vụt qua trong chốc lát.
"Mỹ Latin đang thiếu hụt đầu tư vào y tế công cộng, cơ sở hạ tầng y tế cũng vô cùng lạc hậu. Vì lý do nhân đạo, quỹ đầu tư gia tộc sẽ tài trợ cho các dự án y tế tại đây..."
Có vẻ như tập đoàn R thích làm từ thiện, đóng vai Bồ Tát cứu thế. Tạ Chiêu cẩn thận tra xét thêm. Những khoản đầu tư này dĩ nhiên đều được đánh giá rất cao về mặt xã hội, và người dân địa phương cực kỳ tôn trọng họ.
Đúng là như vậy. Dù là ai đi nữa, con người rồi cũng sẽ mắc bệnh. Dù đó là hoàng đế hay mafia, họ vẫn phải tôn trọng bác sĩ – hoặc những người rót vốn vào lĩnh vực y tế, mà trong trường hợp này, chính là vị nữ chủ nhân giấu mặt của gia tộc Ravenscroft.
Có điều gì đó quan trọng vừa vụt qua trong đầu cô, Tạ Chiêu khẽ ngẩng lên, trầm tư suy nghĩ.
"Tìm được ảnh của vị Công tước đời thứ 12 chưa?" Cô hỏi Bill qua giọng nói.
"Không có ảnh, thực sự không thể tìm được. Nhưng tôi có một số bài thơ của ông ta."
"Bài thơ?"
"Vị Công tước này là một người đam mê văn chương, thích ngâm thơ vẽ tranh."
"Vậy nghĩa là người thực sự nắm quyền trong gia tộc là em gái ông ta." Tạ Chiêu trầm ngâm.
"Chúng tôi chỉ tìm được một bức ảnh duy nhất của Công tước đời thứ 11, tức là cha của Công tước hiện tại và nữ chủ nhân gia tộc."
Đó là một bức ảnh thời trẻ của ông ta khi còn học tại Oxford, nhưng ảnh quá mờ, hiện đang được phục chế.
Tạ Chiêu nhận được ảnh sau khi đã được xử lý. Đó là một bức ảnh tập thể, cô quyết định in ra để nhìn rõ hơn.
"Sếp Tạ." Bill lên tiếng. "Có một chuyện rất kỳ lạ, chúng tôi không chắc mình vừa nhìn thấy gì."
"Đừng có nói chuyện mơ hồ như ma quỷ."
Tấm ảnh vừa được in ra, úp mặt xuống bàn. Tạ Chiêu cầm lên, lật lại.
— Bức ảnh đen trắng chụp một nhóm thanh niên của Đại học Oxford.
Có vẻ như đây là một sự kiện trang trọng, ai nấy đều mặc lễ phục. Vì là ảnh cũ nên dù đã được phục chế, khuôn mặt của những người trong ảnh vẫn không quá rõ nét.
"Ai là Công tước đời thứ 11?"
"Hàng thứ hai, người thứ ba, hơi nghiêng đầu một chút. Thật kỳ lạ, chúng tôi chưa bao giờ thấy ai giống đến vậy—"
Ngón tay Tạ Chiêu lướt trên bức ảnh.
Cô đột nhiên sững sờ.
Tại sao trên bức ảnh chụp từ nửa thế kỷ trước... lại xuất hiện Giang Từ?
Tại sao Công tước đời thứ 11 lại giống hệt Giang Từ đến vậy? Chiều cao tương đồng, vẻ mặt lãnh đạm, chỉ là góc nghiêng mang nét phương Tây nhiều hơn một chút.
"Giống đến phát sợ." Bill nói. "Nếu tính theo tuổi, lão Công tước đáng lẽ đã mất rồi. Chẳng lẽ... ông ta đầu thai chuyển kiếp sao?"
So với chuyện luân hồi chuyển kiếp, chẳng phải di truyền đáng tin hơn sao?
Tạ Chiêu suy nghĩ thật nhanh.
Giang Từ— người dù ăn đồ ăn nhanh cũng có tác phong cực kỳ tao nhã, người theo học trường quý tộc rồi vào Oxford, người mang phong cách tiêu tiền kiểu quý tộc cũ, thờ ơ với vật chất...
Không sai, giống hệt nhau.
Nếu Giang Từ thực sự có quan hệ huyết thống với Công tước đời thứ 11, thì mọi chuyện đều có thể lý giải được.
— Nói cách khác, Công tước đời thứ 11 chính là ông ngoại của Giang Từ.
Mafia ở khu vực Mỹ Latin tại sao lại đột ngột rút lui ngay khi nhận được cuộc gọi?
Ngài Garcia đang giận dữ đối diện với Giang Từ, nhưng ngay sau đó, ông ta lại lùi về phía có ánh sáng, quan sát kỹ khuôn mặt của anh, rồi thả bọn họ đi.
Bọn họ đang sợ hãi điều gì? Hay khuôn mặt đó mang ý nghĩa gì?
Nhưng nếu không phải là sợ hãi thì sao?
Mà là kính sợ và tôn trọng.
Có một người phụ nữ bí ẩn và giàu có – người kiểm soát thực sự của gia tộc Ravenscroft – đã đầu tư vào cơ sở hạ tầng y tế tại đất nước của họ, khu vực của họ.
Gia đình của họ, hàng xóm của họ, bạn bè của họ, bất kể tầng lớp nào, đều hưởng lợi từ điều đó. Ngay cả mafia tàn nhẫn nhất cũng không giết bác sĩ, cũng không dám đắc tội với người đã mang bác sĩ đến cho họ.
Mọi thông tin đột nhiên kết nối lại với nhau. Não bộ của Tạ Chiêu xoay chuyển nhanh chóng. Cô dập máy với Bill rồi ngay lập tức gọi cho Isaac.
"Em trai anh rốt cuộc là ai? Anh có nói thật với chúng tôi không?"
"Em trai tôi là một cỗ máy không có chút nhân tính nào, bây giờ cô mới biết sao?" Isaac cười cợt.
"Tôi không đùa với anh đâu." Tạ Chiêu nghiêm túc. "Có vẻ như ngay cả anh cũng không biết thân phận thực sự của cậu ấy."
"Anh có biết gia tộc Ravenscroft không?"
"Những kẻ thống trị trong bóng tối? Tất nhiên là tôi biết, tôi cũng đọc báo mà." Isaac cười nhạt.
"Dựa trên tình hình hiện tại, mẹ anh rất có thể là người kiểm soát thực sự của gia tộc Ravenscroft, đời thứ 12."
"Không buồn cười chút nào." Isaac bật cười. "Mẹ tôi chỉ là một bà nội trợ bình thường ở Anh. Cô làm sao thế? Thiếu tiền đến mức sinh ra ảo giác à?"
"Lần gần đây nhất anh gặp bà ấy là khi nào? Bình thường anh gặp bà ấy với tần suất thế nào? Anh chắc chắn bà ấy chỉ là một bà nội trợ bình thường sao?"
"Từ khi trưởng thành, tôi hầu như không gặp bà ấy nữa." Isaac đáp. "Tôi bận lắm, làm gì có thời gian? Ngày lễ thì gọi điện, nhắn tin hỏi thăm là được rồi."
"Thực ra, ngay cả trước khi trưởng thành tôi cũng hiếm khi gặp bà ấy. Cùng lắm là dịp Giáng Sinh, ăn chung một bữa. Vì bố tôi rất hận bà ấy, tôi không dám nhắc đến bà ấy trước mặt ông ấy, vì ông ấy mà nổi giận thì..." Isaac lưỡng lự. "Tại sao tôi nói bà ấy là một bà nội trợ bình thường? Vì bố tôi nói thế. Mà bà ấy cũng chưa bao giờ thể hiện là mình làm gì khác cả."
"Hay là do anh chưa từng hỏi bà ấy làm gì?" Tạ Chiêu hỏi.
"Cái gì? Giờ cô đang dạy tôi về đạo làm con sao?" Isaac cười nhạt.
"Tôi chỉ cảm thấy việc một người không biết thân phận thực sự của mẹ ruột mình là hơi kỳ lạ."
"Tôi chính là kiểu người như vậy. Tôi chỉ quan tâm đến những gì có lợi ích thực tế cho tôi. Bố có thể cho tôi tiền, mẹ thì không, nên tôi không thể đi theo bà ấy được." Isaac thẳng thắn. "Vậy nên, nếu mẹ không thể mang lại lợi ích cho tôi, tôi cũng chẳng cần quan tâm bà ấy là ai."
"Tất nhiên, tôi mong bà ấy khỏe mạnh. Tôi vẫn làm tròn nghĩa vụ, gửi quà vào các dịp lễ."
Tạ Chiêu im lặng, khiến Isaac phải lên tiếng hỏi: "Người không vì mình, trời tru đất diệt. Sao thế? Tôi không được quyền từ chối bà ấy à?"
"Anh đã từ chối người phụ nữ đang kiểm soát gia tộc Ravenscroft, một trong những gia tộc tài phiệt quyền lực nhất. Anh đúng là đồ ngu."
Tạ Chiêu lập tức gửi bức ảnh cho anh ta, rồi dứt khoát cúp máy.
Thật không ngờ.
Tên nội gián lớn nhất lại chính là Giang Từ.
Anh đã luôn ẩn nấp ngay bên cạnh cô.
Không có gì lạ khi mọi hành động của cô đều bị tập đoàn R nắm bắt ngay lập tức.
Không có gì lạ khi anh luôn khuyên cô hợp tác với R.
Không có gì lạ khi anh nhiều lần định nói gì đó rồi lại thôi, đặc biệt là khi nhắc đến mẹ mình.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Kẻ phản bội – Giang Từ – đã về đến nhà.
*
Giang Từ bước vào, chỉ có đèn hành lang bật sáng, còn phòng khách tối om.
"Anh về rồi à?"
Tạ Chiêu ngồi trong bóng tối.
Cô ở trong tối, còn anh đứng dưới ánh sáng.
Giang Từ lập tức nhận ra cô đang quan sát mình. Cô có thể thấy rõ mọi biểu cảm của anh, nhưng anh lại không thể thấy cô.
Bản năng của một thợ săn lâu năm khiến anh ngay lập tức cảnh giác – Tạ Chiêu đã nghi ngờ anh rồi. Phải cẩn thận.
"Hôm nay công việc nhiều quá, ngày đầu tiên quay lại nên có nhiều việc lặt vặt cần xử lý." Giang Từ bình tĩnh nói.
"Công việc suôn sẻ không? Tôi có chuyện muốn hỏi anh về công việc." – Cô nói nhẹ nhàng.
"Nếu có bất cứ cuộc điều tra nào liên quan đến em, tôi nhất định sẽ tránh. Chúng ta không thể thảo luận vấn đề này, tôi có thỏa thuận bảo mật." Giang Từ bật đèn phòng khách.
"Tất nhiên." Tạ Chiêu mỉm cười. "Tôi không định hỏi anh về điều tra. Tôi muốn nói chuyện với anh về máy phát hiện nói dối."
"Máy phát hiện nói dối? Em muốn kiểm tra ai?" Giang Từ không biểu lộ cảm xúc.
Tạ Chiêu mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt khóa chặt anh, từng bước tiến lại gần.
Giang Từ theo phản xạ lùi về sau một chút.
Cô vươn tay kéo nhẹ chiếc cà vạt đang nới lỏng của anh, kéo anh lại gần, hai khuôn mặt gần như chạm vào nhau.
Hơi thở quấn quýt, ánh mắt giao nhau, tầm nhìn như hòa làm một.
Tạ Chiêu chớp mắt, nụ cười thoáng qua. Cô đặt tay lên ngực anh, chậm rãi vu.ốt ve, rồi hơi dùng lực đẩy anh ngã xuống ghế sofa.
"Không kiểm tra ai cả."
Vạt váy của cô lướt qua ống quần anh, nhẹ nhàng buông xuống giày anh.
Tạ Chiêu cúi xuống nhìn anh từ trên cao, nở nụ cười như một kẻ săn mồi, giọng nói trầm thấp: "Anh có căng thẳng không?"
"Tôi không căng thẳng." Giang Từ cười nhạt.
"Tôi chỉ muốn học một chút về cách nhận biết khi ai đó đang nói dối."
Tạ Chiêu mỉm cười, ngồi xuống sát bên anh.
Bàn tay cô lướt dọc theo đầu gối anh, chậm rãi đi lên.
"Thầy Giang, có thể dạy tôi không?"
Yết hầu Giang Từ khẽ di chuyển, lập tức nắm chặt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, giữ chặt trong lòng bàn tay mình. Anh chăm chú nhìn vào mắt cô, ghé sát lại, giọng trầm thấp: "Khả năng tự học của em giỏi như vậy, đâu cần thầy dạy?"
Chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau.
Anh hơi tiến tới, cô liền lùi lại một chút.
Tạ Chiêu nhẹ nhàng rút tay về, cúi mắt chỉnh lại cà vạt của anh, nhưng không buộc lại mà chỉ quấn quanh cổ tay mà nghịch ngợm.
"Tôi giỏi nói dối, nhưng lại không giỏi phát hiện lời nói dối. Nhận diện kẻ nói dối là một lĩnh vực hoàn toàn mới đối với tôi."
Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, rồi bất ngờ ngồi lên đùi anh.
Dáng người anh cao lớn hơn cô rất nhiều, chỉ cần dùng chút sức là có thể đẩy cô ra, nhưng anh không ngăn cản, chỉ tập trung nhìn cô chằm chằm.
"Tôi muốn anh trực tiếp hướng dẫn tôi." Tạ Chiêu ghé sát tai anh, thì thầm bằng giọng nhẹ như hơi thở: "Tôi sẽ là một học sinh ngoan."
Lọn tóc cô rũ xuống, khẽ lướt qua thái dương anh.
Tạ Chiêu ngước mắt lên, nở nụ cười.
Giang Từ đặt tay lên eo cô, nhưng không dùng lực, ánh mắt bình tĩnh, chỉ nhướng mày nhẹ: "Vậy em muốn học thế nào?"
Lòng bàn tay anh ấm áp, mềm mại truyền đến làn da cô. Tạ Chiêu ngồi thẳng dậy một chút, hai tay đặt lên vai anh, ánh mắt khóa chặt anh.
"Hay là chúng ta thực hành luôn nhé? Tôi sẽ hỏi vài câu, xem tôi có thể nhận ra lúc anh nói dối không."
Cô càng lúc càng tiến sát hơn, ánh mắt từ đôi mắt anh trượt xuống môi, mang theo một tia khiêu khích.
"Sao nào? Anh có dám không?"
Đầu ngón tay cô khẽ lướt trên động mạch cổ của anh, giọng nói thấp đến mức như những lời thủ thỉ bên gối của tình nhân.
Giang Từ không hề lùi lại, ngược lại còn hơi nhích tới.
Ánh mắt hai người giao nhau, không ai chịu nhường ai.
Vài giây trôi qua, Giang Từ bất chợt bật cười, giọng nói lười biếng, chậm rãi: "Đương nhiên rồi, xin mời."