Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 157

"Anh Giang, sao mấy ngày nay anh đều ở lại văn phòng?" Một đồng nghiệp tăng ca vào buổi tối đưa cà phê cho anh. Giang Từ ló đầu ra từ sau bàn làm việc bừa bộn, lắc đầu từ chối.

"Muộn thế này còn không về với bạn gái, lại tự nguyện tăng ca à?"

Giang Từ nghiêm túc đáp: "Mọi người đều đang nghỉ ngơi, nhưng vẫn phải có người duy trì sự ổn định và toàn vẹn của hệ thống tài chính, đảm bảo thị trường không bị phá hoại."

Đồng nghiệp trầm ngâm gật đầu: "Nói cách khác, anh bị phú bà đá nên không có chỗ ở?"

"Thứ nhất, tôi chưa từng được bao nuôi. Thứ hai, tôi lại càng chưa bị đá, được chưa?" Giang Từ nói. "Các anh đi làm mà chỉ toàn bàn mấy chuyện nhàm chán như vậy à?"

"Vậy là cãi nhau rồi?" Một cái đầu khác ló ra từ bàn máy tính phía trước.

Mấy cái đầu lập tức chụm lại, háo hức chờ câu trả lời của Giang Từ.

"Sao có thể cãi nhau được? Cô ấy chưa bao giờ nỡ giận tôi." Giang Từ nói. "Lúc nào cũng mỉm cười khi nói chuyện với tôi." Mỉm cười bảo anh cút đi.

"Vậy sao anh không về căn hộ cao cấp của bạn gái anh mà ở?" Ba cái đầu đồng thanh hỏi.

"Các anh không hiểu rồi. Giữ khoảng cách thích hợp trong một mối quan hệ nam nữ có thể tăng cường sự ổn định." Giang Từ nói.

"Thật sao?" Ba cái đầu nghiêng nghiêng.

"Tất nhiên rồi. Nghiên cứu khoa học thần kinh chỉ ra rằng, giữ khoảng cách hợp lý sẽ kéo dài thời gian mong đợi, khiến mỗi lần gặp nhau trở nên mới mẻ hơn. Đây là một dạng phần thưởng trì hoãn, có thể kí.ch thí.ch sự tiết ra dopamine." Giang Từ nói.

Quan trọng hơn là, Tạ Chiêu đã cảnh cáo anh rằng nếu anh dám xuất hiện trong bán kính 500 mét quanh cô, cô sẽ lập tức báo cảnh sát bắt anh.

Ba cái đầu bừng tỉnh, khẽ gật gù.

"Nhưng có khi nào cô ấy muốn hẹn hò với người khác nên mới cố tình đuổi anh đi không?"

"Tôi nghe nói dạo này hình như cô Tạ Chiêu đang gặp một người khác."

"Anh nên có chút ý thức nguy cơ đi. Phụ nữ có tiền thường nhanh chán lắm."

Giang Từ bật cười khinh miệt.

"Hẹn hò với người khác?"

"Phụ nữ thành đạt luôn đối mặt với nhiều cám dỗ, lúc nào cũng có những gã đàn ông hèn hạ, không biết liêm sỉ tìm cách quyến rũ. Nhưng mấy gã đó chỉ là hàng tiêu dùng rẻ tiền thôi."

"Nói vậy tức là anh rất tự tin? Dù cô ấy hẹn hò với người khác anh cũng không lo lắng?"

"Hoàn toàn không." Giang Từ nói. "Tôi việc gì phải hạ thấp giá trị bản thân, đi ghen tuông với mấy thứ hàng vỉa hè rẻ tiền đó?"

"Vậy thì chúng tôi yên tâm rồi." Ba cái đầu gật đầu.

Giang Từ thản nhiên lau sạch màn hình máy tính, sau đó hỏi một cách vô tình: "Cô ấy đang hẹn hò với ai thế?"

"Không phải tôi quan tâm." Anh bổ sung. "Chỉ tiện miệng hỏi một chút thôi."

Ba cái đầu nhìn nhau một lúc.

"Vẫn là không nên biết thì hơn, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc."

Giang Từ nhún vai một cách tùy ý, tỏ vẻ không hứng thú với câu trả lời. "Đúng vậy, đừng tán gẫu nữa, làm việc đi."

"Tôi đã phân tích xong dữ liệu cũ mấy ngày nay, về chuyện của Isaac." Giang Từ nói. "Ý của công tố viên là muốn tôi tham gia vào đợt nghe lén mới."

Sau gần một năm thu thập bằng chứng, Ủy ban Chứng khoán Mỹ, Cục Điều tra Liên bang và Viện Công tố Quận Nam New York cuối cùng đã thuyết phục được tòa án cấp phép nghe lén Isaac trong một tháng.

Việc nghe lén cuộc gọi cá nhân cần phải được pháp luật phê duyệt, là một chuyện vô cùng khó khăn.

Yêu cầu nghe lén điện thoại của Isaac cuối cùng đã được trình lên tòa án liên bang. Trước tiên, Bộ Tư pháp ở Washington D.C. phê duyệt, sau đó Cục Điều tra cung cấp bằng chứng chứng minh đã sử dụng hết các phương pháp điều tra khác. Qua nhiều vòng xét duyệt, lệnh nghe lén đường dây cá nhân cuối cùng cũng được thông qua.

"Anh có sao không? Không cần né tránh một chút à?" Đồng nghiệp hỏi.

"Tôi có thể có vấn đề gì? Tôi với Isaac không có tình cảm anh em gì, cũng chẳng có thù oán gì nghiêm trọng." Giang Từ đeo tai nghe lên.

"Tôi là một chuyên gia, trước đây thu thập bằng chứng về hắn, tôi cũng không để lẫn chút cảm xúc cá nhân nào. Vụ án của hắn, tôi đã tham gia ngay từ đầu, đương nhiên phải điều tra đến cùng."

"Vậy thì bắt đầu thôi." Những người khác cũng chuẩn bị sẵn sàng.

"Không vấn đề gì, tôi sẽ làm việc công tâm." Giang Từ chỉnh thẳng lưng ghế.

Kết nối vào đường dây mục tiêu, giám sát theo thời gian thực, sàng lọc ban đầu, đánh dấu và ghi lại những cuộc gọi quan trọng.

Nghi ngờ mới nhất về Isaac là thao túng bán khống một công ty dược sinh học. Báo cáo nghiên cứu bán khống bị nghi có vấn đề, giống như có bác sĩ nội bộ trong công ty đã tiết lộ thông tin cho hắn trước, rồi mới nhờ công ty tư vấn viết báo cáo điều tra tiêu cực. Giang Từ biết những kẻ như bọn họ rất cẩn thận, có lẽ đã nhận ra mình bị theo dõi, thường sử dụng điện thoại dùng một lần để giao dịch.

Dù vậy, đường dây mà họ vừa kết nối có thể chưa chắc tìm được thông tin gì hữu ích.

Mấy cốc cà phê đã cạn, mấy cái đầu ngán ngẩm đeo tai nghe, vừa ghi chép vừa thỉnh thoảng tán gẫu vài câu.

"Bọn này càng ngày càng xảo quyệt, không để lại bất cứ email, hộp thư thoại hay văn bản nào làm bằng chứng cả."

"Anh Giang, anh luôn điều tra vụ của hắn, có phải anh tin chắc rằng hắn sẽ bị kết tội không?"

"Không hẳn." Giang Từ nói. "Khách quan mà nói, theo nguyên tắc suy đoán vô tội ở đây, chỉ cần chúng ta không tìm được bằng chứng xác thực, hoặc chuỗi bằng chứng có nghi vấn hợp lý, thì dù bọn họ có thực sự phạm pháp, sự thật tồn tại nhưng chứng cứ không tồn tại, nghĩa là vô tội."

"Luật đã quy định như thế, thì chỉ có thể tuân theo."

"Xem ra anh đúng là rất khách quan." Những người khác nói.

"Đương nhiên rồi, tôi điều tra hắn hoàn toàn là vì công việc. Tôi sẽ không bao che chỉ vì hắn là anh tôi, cũng sẽ không công tư lẫn lộn chỉ vì hắn là anh tôi. Tôi với hắn vốn chẳng có thù gì cả." Giang Từ ngáp dài. "Chỉ là nhìn ngứa mắt thôi."

"Chuyện đó bình thường thôi, có mấy ai trong chúng ta nhìn vừa mắt đám người ở Phố Wall đâu." Các đồng nghiệp gật đầu đồng tình.

"Isaac cũng chăm chỉ thật, muộn thế này vẫn còn gọi điện thoại."

Mí mắt Giang Từ đã díu lại, nãy giờ nghe toàn những thông tin vô dụng, anh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Mấy người kia vẫn cố gắng dựng thẳng lưng, chăm chú nghe lén.

"Hửm? Anh ta đang gọi cho một người phụ nữ?"

"Nghe giọng điệu của anh ta, rõ ràng là đang nói chuyện với người tình."

"Đây không phải cuộc gọi công việc, là cuộc gọi cá nhân, chúng ta có nên tiếp tục nghe không?"

"Việc này có hơi xâm phạm quyền riêng tư đấy?"

"Giang Từ ngủ gật rồi à? Thật không thể chấp nhận được! Gọi anh ta dậy, để anh ta quyết định."

Chân ghế của Giang Từ bị đá một cái mạnh, anh lười biếng vươn vai một cái.

Trên đường dây nghe lén, lúc này chỉ có giọng của Isaac, bên kia đầu dây là một người phụ nữ, nhưng không nghe rõ cô ta nói gì.

Isaac tự mình lẩm bẩm những lời đường mật khiến người ta nổi da gà, đối phương dường như không mấy hứng thú, chẳng đáp lại là bao.

Giang Từ mơ mơ màng màng, lười biếng nới lỏng đôi chân mày, tháo tai nghe xuống: "Người ta gọi điện tâm tình giữa đêm có gì đáng để ghi lại? Nhạt nhẽo thật."

Những người khác cũng tháo tai nghe, bật loa ngoài để âm thanh vọng khắp phòng.

"Vậy cũng tốt, nghỉ giải lao một chút đi."

"Isaac đang gọi cho ai vậy?"

"Chắc là một trong những người tình của hắn thôi."

"Người ta bận rộn như vậy mà vẫn có thời gian yêu đương, không như chúng ta, còn đang mắc kẹt ở đây nghe lén hắn."

"Anh muốn gặp em." Từ đường dây nghe lén, giọng Isaac vang lên. "Không chờ được đến ngày mai, anh muốn gặp ngay bây giờ."

Ừm, đúng là thể lực sung mãn. Nhưng chuyện này chẳng liên quan đến anh, Giang Từ không có chút hứng thú nào với đời tư của anh trai mình. Anh chẳng thích hóng chuyện người khác.

Giang Từ hạ thấp ghế, ngả lưng ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Chiếc ghế lắc lư thật dễ chịu.

"Được thôi, gặp ở chỗ cũ đi." Giọng của người phụ nữ bên kia cuối cùng cũng vang lên rõ ràng.

Là giọng của Tạ Chiêu.

Giang Từ lập tức lăn từ trên ghế xuống đất.

Ba cái đầu kia cùng lúc cúi xuống nhìn anh.

"Có sao không?"

"Thật ra bọn tôi định nhắc nhở anh từ sớm rồi."

"Nhắc cái gì?" Giang Từ hỏi.

"Có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?" Ba người kia cười đầy ẩn ý.

"Cảm giác chẳng có cái nào ổn cả." Giang Từ hờ hững nói.

"Tin tốt là, đến giờ chúng ta vẫn chưa tìm thấy bằng chứng phạm tội thực tế nào về việc Tạ Chiêu và Isaac thông đồng với nhau."

"Tin xấu là, lý do duy nhất khiến họ tiếp xúc với nhau chính là..."

"Như bọn tôi đã nói đấy, người mà cô ấy đang hẹn hò chính là anh trai anh – Isaac."

"Anh cần một nơi yên tĩnh, chỉ có anh và em." Giọng Isaac từ đường dây nghe lén vang lên, vọng khắp phòng làm việc.

"Vậy thì hồ bơi đi." Tạ Chiêu thản nhiên nói. "Khách sạn đó có bể bơi nước ấm, chúng ta hay đến đó."

"Chắc chắn chỉ có hai ta? Không cần nhân viên phục vụ đâu, anh không muốn thế giới hai người của chúng ta bị làm phiền."

"Yên tâm, chỉ có anh và em thôi."

Anh trai và bạn gái hẹn hò bí mật trong hồ bơi lúc nửa đêm.

Ba người kia nhìn Giang Từ bằng ánh mắt đầy thương hại.

Giang Từ chậm rãi ngồi thẳng dậy, đeo lại tai nghe, mặt không cảm xúc bắt đầu ghi chép.

"Không phải anh nói là nội dung tâm tình này không có giá trị ghi lại sao?"

"Bất kỳ thông tin nhỏ nhặt nào cũng có thể trở thành bằng chứng trước tòa." Giang Từ chậm rãi nói.

"Bằng chứng sao? Chẳng phải anh vừa nói theo nguyên tắc suy đoán vô tội, nếu không có đủ chứng cứ thì hắn vẫn vô tội sao?"

"Hắn có tội!" Giang Từ nghiến răng nói, "Chẳng qua các người làm việc quá kém cỏi, không tìm được chứng cứ của hắn mà thôi! Tôi sẽ tự tìm!"

*

Gió đêm se lạnh, Tạ Chiêu đứng trong góc khuất của con phố.

"Tôi thật không thể tin nổi mẹ tôi lại là người phụ nữ tàn nhẫn đến vậy." Vừa xuống xe, Isaac đã lên tiếng phàn nàn.

Tạ Chiêu giơ tay ra hiệu im lặng: "Nếu điện thoại của anh đã bị nghe lén, thì ai biết được liệu chỗ khác có bị gắn thiết bị không." Cô hạ giọng.

"Chúng ta phải cẩn thận, vào trong nước rồi hãy nói chuyện. Chỉ có ở dưới nước mới chắc chắn không bị nghe lén."

"Đúng là điên thật!" Isaac cố kìm nén cơn giận, "Mẹ sao có thể vứt bỏ tôi?"

"Không phải anh tức giận vì mẹ bỏ anh, mà vì bà ấy không công nhận anh là người thừa kế tập đoàn tài chính khổng lồ." Tạ Chiêu cười nhạt.

"Đương nhiên!" Isaac nghiến răng, "Tôi và thằng em cùng là con của bà ấy, thế này quá bất công!"

"Nghe nói năm đó là do chính anh lựa chọn, không theo bà ấy sang Anh."

"Tôi có lựa chọn sao? Lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ! Tôi đã từng chịu khổ, ba tôi đi lên từ hai bàn tay trắng, hồi nhỏ nhà tôi cũng chẳng khá giả gì. Tôi chỉ không muốn chịu khổ nữa, vậy là sai à?" Isaac hậm hực, "Nhân tính làm sao chịu nổi thử thách, huống hồ tôi khi ấy chỉ là một đứa trẻ?"

"Nhưng Giang Từ đã chọn theo mẹ, khi đó bà ấy nhìn chẳng có gì trong tay."

"Đương nhiên rồi, nó chính là nhân vật chính trong truyện cổ tích. Nó đâu có nhân tính?" Isaac cười khẩy.

Tạ Chiêu bước lên quầy lễ tân đăng ký, hai người cùng đi về phía thang máy.

Trong sảnh chẳng có ai, thang máy đang đi xuống, con số hiển thị nhảy tới tầng mười.

Lúc này có một nhân viên phục vụ ôm một chậu hoa lớn bước đến, đứng sau lưng họ chờ thang máy.

Chiếc thang máy bên cạnh đã mở cửa, nhưng người đó vẫn không bước vào, kiên nhẫn đứng chờ cùng họ.

Tạ Chiêu liếc nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương của thang máy.

Người kia ôm một chậu hoa to như vậy nhưng không hề tỏ ra nặng nhọc chút nào.

"Chúng ta bị theo dõi rồi." Tạ Chiêu gõ vài chữ lên điện thoại.

"Camera giấu trong chậu hoa sao?" Isaac lập tức hiểu ra.

"Đừng quay đầu, cứ tỏ ra tự nhiên." Tạ Chiêu kề sát tai anh ta nói khẽ.

Isaac lập tức ôm lấy vai cô.

"Là ai?" Anh ta cũng ghé tai cô thì thầm.

"Còn ai vào đây nữa, chắc chắn là em trai anh rồi." Tạ Chiêu nói. "Viện kiểm sát sẽ không được phép giám sát đời tư của nghi phạm theo cách này."

"Diễn tình tứ hơn chút đi, thời khắc báo thù của anh đã đến rồi." Cô mỉm cười.

Bình Luận (0)
Comment