Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 179

"Phía trước là nhà kính." Giang Từ nắm tay cô, cùng nhau dạo quanh.

Bên trong nhà kính có một cây cầu treo, hai bên là những thác nước đổ xuống ào ạt. Ở đây đầy ắp những loài thực vật nhiệt đới kỳ lạ, trông chẳng khác gì một bảo tàng thực vật nhiệt đới khổng lồ.

Những bức tượng đá đen kỳ lạ mọc lên giữa những nhánh lá xanh mướt, hồ nước phủ đầy hoa súng màu vàng nhạt.

"Có những loài cây đã tồn tại hàng trăm năm." Người làm vườn chỉ cho họ xem.

Tạ Chiêu đứng trên cầu treo, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ khu vườn. Đây giống như một khu rừng nhiệt đới thu nhỏ, được mang về khu điền trang này từ thế kỷ XVIII.

"Vậy nghĩa là bất kể mùa nào trong năm, chỉ cần muốn trải nghiệm rừng nhiệt đới thì có thể vào đây sao?" Tạ Chiêu hỏi.

"Tất nhiên rồi." Giang Từ đáp.

"Vậy tối nay chúng ta có muốn thử không?" Cô ghé sát vào tai anh nói nhỏ.

"Gì cơ?" Giang Từ có chút ngơ ngác.

"Ôn lại kỷ niệm xưa ấy mà." Tạ Chiêu cười, "Hồi đó chúng ta ở trong rừng nhiệt đới, chẳng phải rất kíc,h thí,ch sao? Có phải lúc ấy anh đã có ý đồ xấu với em rồi không?"

"Đừng có đổi trắng thay đen nhé." Giang Từ phản bác, "Rõ ràng là em."

"Chắc chắn lúc đó anh đã có mưu đồ bất chính rồi."

"Còn không chịu nhận à? Khi đó trong hang động, anh đã ôm chặt em thế nào?" Tạ Chiêu nói, "Bình thường thì ra vẻ chính nhân quân tử, nhưng khi chỉ có hai người thì lại ôm em chặt như vậy."

"Đó là vì mưa lớn, không ôm thì chúng ta đã bị lạnh cóng rồi!" Giang Từ hừ một tiếng.

"Vậy có chơi không đây? Hay là anh không dám?" Tạ Chiêu thách thức.

"Ý em là tối nay ở đây—" Tai Giang Từ lập tức đỏ bừng.

"Làm sao mà được? Không đời nào! Dù sao đây cũng là vườn hoa! Em muốn ở ngoài trời sao? Em càng ngày càng táo bạo rồi đấy." Anh kiên quyết từ chối.

"Cái này sao gọi là ngoài trời được? Rõ ràng có mái kính mà." Tạ Chiêu dụ dỗ.

"Tối nay, chúng ta sẽ không còn là người yêu nữa." Tạ Chiêu nói.

"Hả?"

"Anh sẽ vào vai cố vấn kiểm sát lạnh lùng, người mà khi trước đã đối xử với em một cách xa cách lúc chạy trốn." Cô nói.

"Anh sẽ thẩm vấn em à?" Anh cười, "Thì ra em thích kiểu công tố viên lạnh lùng?"

"Em là một gián điệp thương mại kín miệng, và anh đã bắt được em. Vì em nhất quyết không chịu khai báo, nên anh đành phải dùng cách khác." Giang Từ cười nhẹ, "Không phải không thể cân nhắc."

"Anh nghĩ hay nhỉ." Tạ Chiêu hừ một tiếng.

"Ngược lại, em là người chính trực, còn anh thì cường ép chiếm đoạt. Em kiên quyết chống cự, nhưng vì bị bệnh, cơ thể yếu ớt, cuối cùng không thể không để mặc anh muốn làm gì thì làm." Cô hớn hở kể kịch bản của mình.

"Khoan đã, em cứ muốn ở trên à?" Giang Từ không hài lòng.

"Tất nhiên rồi." Tạ Chiêu hất cằm.

"Không đồng ý! Không chấp nhận! Anh phải ở trên." Giang Từ quay người.

"Vậy thì nhượng bộ một chút đi, ngay trong khu rừng này." Tạ Chiêu nói.

Giang Từ vòng tay ôm lấy vai cô, kéo cô đi về phía trước.

"Cô Tạ Chiêu, đừng suốt ngày nghĩ đến mấy trò hoang dã không đứng đắn nữa. Lâu đài của chúng ta có đến hơn hai mươi phòng ngủ chính, hơn hai mươi phòng ngủ phụ, tổng cộng gần 50 phòng ngủ, chẳng lẽ vẫn chưa đủ để em 'tung hoành' sao?"

"Anh nói cái gì mà 'để em tung hoành'?" Tạ Chiêu bực bội.

"Anh nói sai rồi, là để 'chúng ta cùng tung hoành'." Giang Từ bật cười, giọng nói trầm thấp, mang theo một chút mê hoặc.

Anh siết chặt vòng tay ôm cô. Tạ Chiêu nghe giọng điệu trêu chọc của anh, tim đập nhanh hơn một nhịp.

"Đi thôi, anh dẫn em đi xem phòng ngủ của hai chúng ta." Giang Từ cúi đầu, hôn nhẹ lên má cô.

"Xem em thích phòng nào, tối nay chúng ta sẽ ở đó." Anh thì thầm.

Tất nhiên, tối nay sẽ không chỉ đơn thuần là "ở".

Tạ Chiêu nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, tim đập loạn nhịp.

Hương thơm lành lạnh trên người anh bao quanh cô, nhiệt độ cơ thể cô nhanh chóng tăng lên. Tạ Chiêu khẽ ngửi, "Rốt cuộc anh dùng nước hoa gì vậy? Nước hoa cổ điển?" Cô tò mò.

Chẳng lẽ là loại nước hoa đặt làm riêng của giới nhà giàu, nên chưa từng ngửi thấy mùi này trên thị trường?

"Anh không dùng nước hoa mà." Giang Từ nói, "Em ngửi thấy là mùi bột giặt."

"Sao có thể là mùi bột giặt được? Rõ ràng ngay cả khi không mặc áo cũng có thể ngửi thấy." Tạ Chiêu nghi ngờ.

Giang Từ cúi đầu, khẽ mỉm cười. Lồng ngự.c anh khẽ rung động, cô bị anh ôm trong lòng, tim cũng run rẩy theo.

"Vậy tối nay em hãy kiểm tra kỹ xem rốt cuộc đó là mùi gì nhé." Anh nói khẽ bên tai cô, "Có thể là mùi sữa tắm. Nếu không thì tối nay em tắm cùng anh đi, anh giúp em xác nhận?"

Tạ Chiêu giơ tay đánh anh một cái. Giang Từ liền giữ lấy tay cô.

Anh nâng mắt lên, hàng mi dài như cánh bướm, dưới ánh nắng trông thật đẹp đến nao lòng.

Trong khu nhà kính tràn ngập cây nhiệt đới xanh um, giữa những chùm hoa tím rực rỡ. Anh đứng dưới bóng cây, hai mắt cụp xuống nhìn cô.

Đường nét khuôn mặt sắc sảo của anh dưới ánh đèn của nhà kính dịu dàng và ấm áp. Lần này, những lọn tóc đen trên trán đều được vuốt gọn ra sau, để lộ vầng trán như bức tượng điêu khắc.

Đôi mắt anh trong như biển thủy tinh, nhìn thẳng vào cô. Anh chỉ lặng lẽ ngắm cô, nhưng có một cảm giác mãnh liệt rằng, giây tiếp theo, anh sẽ ôm lấy sau gáy cô và hôn thật sâu.

Sao hôm nay nhìn Giang Từ có vẻ gợi cảm hơn bình thường nhỉ? Tạ Chiêu bỗng thấy tim mình loạn nhịp.

Ánh mắt cô vô thức chuyển từ đôi mắt anh xuống bờ môi.

Đôi môi của Giang Từ thật đẹp, đường viền rõ nét, khóe môi hơi nhếch lên, đầy đặn và có sắc hồng nhạt. Khi hôn vào luôn có hương vị bạc hà thanh mát.

Một loạt những hình ảnh nóng bỏng trong phòng ngủ bỗng hiện lên trong đầu Tạ Chiêu như một thước phim được tua lại—nụ hôn rực cháy, quần áo vương vãi trên sàn, những ngón tay thon dài của anh...

Giữa ban ngày ban mặt, cô đột nhiên cảm thấy đầu óc mình có chút rối loạn.

Nhưng ánh mắt vừa trốn tránh đã bị Giang Từ bắt trúng.

Anh nhìn cô đầy ẩn ý, như đang chạm vào cô bằng ánh mắt.

"Phòng tắm..."

Ừm, họ vẫn chưa thử trong phòng tắm nhỉ? Giữa ban ngày ban mặt, chỉ với vài câu nói của anh mà Tạ Chiêu đã bị làm cho đầu óc rối bời.

"Đi thôi, anh dẫn em đi xem phòng tắm nào lớn nhất." Giang Từ nheo mắt cười, một tay nắm chặt tay cô, tay kia vòng qua eo cô.

Tạ Chiêu không vùng ra, để mặc anh siết chặt tay mình, cùng anh bước tiếp về phía trước.

"Nếu em quay về lâu đài của mình vào thế kỷ XVIII, em sẽ đi xe ngựa đến cầu thang chính này." Giang Từ cầm tay cô, hai người vừa tản bộ vừa đến trước cầu thang.

Cầu thang chính của lâu đài theo phong cách Rococo của Pháp cực kỳ lộng lẫy, được trang trí bằng đá cẩm thạch trắng và thạch cao màu xám hồng.

Nó trông giống như những bậc thang trong truyện cổ tích Disney, từng tầng từng tầng nối tiếp nhau.

"Cẩn thận bước chân nhé." Anh nắm tay cô, bàn tay rộng rãi, khô ráo, có độ ấm vừa vặn.

Bàn tay anh có hơi ấm, nhưng độ ấm vừa đủ khiến người ta cảm thấy thoải mái—

Tạ Chiêu lắc lắc đầu, chỉ là nắm tay thôi mà, sao trong đầu cô lại đột nhiên nhảy ra nhiều suy nghĩ lung tung thế này?

"Chậm thôi, bậc thang này hơi cao."

Đầu ngón tay anh lướt nhẹ trên eo cô qua lớp vải, hơi nóng từ đầu ngón tay xuyên qua quần áo, khiến sống lưng cô khẽ run lên.

"Này, em đi đàng hoàng vào!" Giang Từ nói. "Sao em tự nhiên mềm nhũn trong lòng anh thế? Mới đi có vài bước mà đã muốn anh cõng rồi à?" Anh cười khẽ.

Nói rồi, anh cúi người xuống, bờ vai rộng cùng đường cong sống lưng như một dãy núi trải dài trước mắt cô.

Trông có vẻ gầy, nhưng khi chạm vào lại có cơ bắp, vừa vặn đến mức hoàn hảo.

"Lên đi nào." Giang Từ giục.

Anh cõng cô lên, tay siết chặt lấy chân cô, hơi nóng từ lòng bàn tay anh áp vào da thịt cô.

Tựa sát vào tấm lưng nóng bỏng của anh, Tạ Chiêu vòng tay ôm lấy cổ anh, cảm giác an toàn đến lạ.

Cô vùi đầu vào hõm cổ anh, những sợi tóc sau gáy anh chạm vào mặt khiến cô vừa ngứa ngáy vừa xao động trong lòng.

Tạ Chiêu hít nhẹ hương thơm tỏa ra từ cổ áo anh, đôi môi như có như không lướt qua gò má, vành tai, rồi đến cổ anh.

Giang Từ hơi nhột, khẽ rụt cổ lại.

"Đừng nghịch nữa." Anh đưa bàn tay to lớn lên vỗ nhẹ cô mấy cái.

"Chúng ta còn bốn tầng lầu với mấy chục phòng cần tham quan, em mà cứ nghịch nữa thì có khi chỉ tham quan được một chỗ thôi." Giọng anh thản nhiên.

"Tham quan chỗ nào?" Tạ Chiêu có chút tâm tư mờ ám hỏi.

"Tour một ngày trong phòng ngủ." Giang Từ cười trầm thấp.

"Tốc độ trở nên hư hỏng của anh càng ngày càng nhanh nhỉ." Tạ Chiêu siết chặt vòng tay quanh cổ anh, cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai anh.

"Nếu em còn nói thêm một câu nữa, thì hôm nay em đừng mong bước ra khỏi cửa phòng ngủ." Giang Từ sải bước dài, ba bước thành hai mà lao nhanh lên cầu thang, trông như thể thật sự định đi thẳng đến phòng ngủ vậy.

Bước vào sảnh chính của lâu đài, dưới chân là sàn gỗ sồi kiểu Versailles, ngước mắt lên là những bức phù điêu bằng đá cẩm thạch màu trắng đôi.

Trên trần cao vút là những bức tranh sơn dầu vẽ các vị thần đôi nhìn xuống bên dưới, đều là tác phẩm do các nghệ sĩ được gia tộc tài trợ hàng trăm năm trước thực hiện.

Đi qua sảnh cầu thang, qua đại sảnh trưng bày vũ khí, phong cách trang trí nơi đây đầy trang nghiêm, pha trộn giữa tôn giáo, quý tộc và quân sự.

Nữ thần Công Lý trên trần nhà nghiêm nghị quan sát toàn bộ đại sảnh.

Tiếp theo là hàng loạt phòng khách với các tông màu khác nhau—hồng phấn, xanh phấn, xanh bạc hà.

Những phòng khách sang trọng, mộng mơ được trang trí bằng giấy dán tường tinh xảo với họa tiết hoa và động vật, mọi chi tiết kiến trúc đều được mạ vàng.

Tường, vòm cửa, và cả viền trần nhà đều khắc họa những phù điêu thần thoại cổ điển, dát vàng 23K.

Những bức tranh sơn dầu thần thoại trên trần cũng là tác phẩm của các họa sĩ Rococo thời bấy giờ.

Những chiếc đèn chùm hình cành lá trong phòng khách đều được tạo nên từ hàng ngàn viên pha lê, độc quyền bởi các thợ thủ công kính Pháp thế kỷ XVIII.

Bàn ăn toàn bộ đều làm từ gỗ sồi khảm gỗ chanh, trên đặt những bộ đồ sứ hoàng gia Pháp và bộ dụng cụ ăn bằng bạc nguyên chất.

Phong cách nội thất nơi đây gợi nhớ đến những gì Tạ Chiêu từng thấy trong Cung điện Versailles, từ bàn ghế, tủ kệ, đến những món đồ chạm khắc bằng gỗ mun và ngà voi, khảm đồng mạ bạc.

Họa tiết trang trí phổ biến gồm nguyệt quế, sư tử, nhân sư, cùng những đóa huệ tây và huy hiệu hoàng gia.

Sofa và ghế ngồi đều bọc vải gấm dệt tinh xảo, một số còn bọc nhung thiên nga.

Chân bàn và tay vịn ghế gỗ mun đều được phủ kim nhũ lấp lánh, tay vịn ghế ngà voi chạm trổ hoa văn phức tạp, đệm ghế nhồi đầy lông thiên nga và nhung mềm mại.

Giang Từ gật đầu, xác nhận cô không nhìn nhầm.

Mọi vật liệu dệt may nơi đây đều đến từ một xưởng sản xuất lụa lâu đời, từng cung cấp vải trang trí cho Cung điện Versailles từ thời Napoleon.

Madame de Pompadour và Hoàng hậu Marie Antoinette đều yêu thích phong cách này, và tổ tiên của gia tộc—người xây dựng tòa lâu đài Rococo này—cũng vậy.

Trong phòng khách xanh bạc hà còn trưng bày chân dung của Madame de Pompadour.

"Cái kia là gì? Nhìn giống như những chiếc cốc rượu khổng lồ bằng sứ vậy."

Vài chiếc chậu sứ lớn màu đen đặt cạnh cửa sổ, bên trong trồng cây xanh.

"Nghe nói đó từng thuộc về Hoàng đế Napoleon." Giang Từ đáp.

"Còn cái kia? Trông giống xác ướp quá?"

"Không phải giống, mà chính là xác ướp Ai Cập."

"Tổ tiên nhà anh thích sưu tầm bảo vật từ khắp nơi trên thế giới sao?"

"Ừ, đi du lịch khắp nơi rồi mang hết về đây."

"Thế còn cái này, nhìn như đồ chơi con voi ấy?"

"Đúng vậy, đó là một con voi máy mạ vàng, làm hoàn toàn thủ công, có thể cử động được. Là tác phẩm của một thợ thủ công Trung Đông thế kỷ 18."

"Chút nữa cho nó biểu diễn thử đi!"

"Không vấn đề gì." Giang Từ mỉm cười.

Đi xuyên qua một thư viện, trên trần nhà được dát vàng toàn bộ, cùng với những hoa văn đầy màu sắc do các nghệ nhân thời trước vẽ tay. Trên tường là những tấm da Tây Ban Nha dập nổi, điểm xuyết bằng những lá vàng óng ánh.

Bên trong các giá sách chất đầy những bộ sưu tập gia tộc từ xưa đến nay, xen kẽ với một bức tượng bán thân bằng đồng. Trên tường treo những bức chân dung của các vị gia chủ qua các triều đại và những nhân vật quan trọng khác trong gia đình.

Lò sưởi bằng đá cẩm thạch được chạm khắc hoa văn tinh xảo, trên đó có một câu khắc bằng tiếng Pháp cổ: "Ngoài trí tuệ ra, không có gì quan trọng cả."

Ở góc phòng là một chiếc đồng hồ hộp dài theo phong cách Hà Lan thế kỷ XVIII được đặt ở đó, vị trí tương tự như trong các trang viên Anh quốc.

Bên trong phòng âm nhạc có một chiếc đàn piano Steinway mạ vàng, cùng với toàn bộ đồ nội thất bằng gỗ được các nghệ nhân Pháp thủ công chế tác và lắp đặt. Mọi tấm rèm phủ lên đồ nội thất, cùng các loại vải trang trí khác, đều là nhung cắt màu đỏ tươi nhập từ Ý.

Gia tộc này có một truyền thống hàng trăm năm, đó là tất cả các thành viên trong gia đình đều phải biết chơi ít nhất một nhạc cụ. Khi còn nhỏ, Giang Từ thường xuyên cùng anh chị em họ và khách mời biểu diễn trong căn phòng này. Hồi đó, họ chơi nhạc không vì bất kỳ mục đích gì, chỉ đơn giản là để vui vẻ, để tận hưởng bản thân âm nhạc.

"Anh chơi đàn rất hay." Tạ Chiêu nói. "Chút nữa đàn riêng cho em một bản đi."

"Được thôi," Giang Từ đáp, "Em muốn nghe bao lâu cũng được."

Lên đến tầng hai có thể nhìn thấy phòng khách hướng biển với cửa sổ vòm cao sát đất. Trên trần là bức vẽ thần mặt trời Apollo, xung quanh là chín nàng thơ đang từ trên cao dõi xuống.

"Khung cảnh ở đây là đẹp nhất." Tạ Chiêu nói.

Từ đây có thể nhìn ra xa, nơi mặt biển xanh thẫm hòa cùng những con sóng lục biếc cuộn trào. Đứng sát kính hơn một chút, còn có thể thấy khu vườn kiểu Tây Ban Nha với bức tường vàng chanh rực rỡ, cùng các loài hoa lạ như mõm sói và giấy leo bên dưới.

"Vậy tối nay chúng ta đến đây nhé?" Giang Từ nghiêng mặt cười, "Ngồi bên cửa sổ kính, có thể thu trọn Địa Trung Hải vào tầm mắt, mà cũng chẳng ai nhìn lên đâu, chỉ có hai ta thôi."

Ánh mắt anh nhàn nhạt phủ lấy cô, giọng điệu lười biếng pha chút ám muội, khiến tai cô đỏ bừng. Tạ Chiêu đá nhẹ anh một cái.

"Nếu em còn động đậy nữa, khỏi đợi đến tối, bây giờ cũng không tệ." Giang Từ cõng cô đến bên cửa sổ kính, đặt xuống rồi ôm lấy eo cô.

"Đừng nghịch!" Tạ Chiêu cười tránh né, Giang Từ không ngừng đuổi theo tóm lấy cô. Anh ôm chặt cô vào lòng, cằm tựa lên trán cô mà bật cười, hơi thở ấm áp phả nhẹ vào tóc cô.

"Sao nào? Anh thấy bây giờ là hợp lý nhất, ánh sáng đẹp mà! Lát nữa nhìn cũng rõ hơn, đúng không?" Giọng anh trầm khàn, đầy ý tứ.

Nhìn rõ cái gì? Đúng là mặt dày!

Cô lập tức đỏ mặt.

Tạ Chiêu ngước lên, đúng lúc bắt gặp đường nét cằm sắc sảo của anh, cùng chiếc cổ cao và yết hầu khẽ chuyển động. Cô bỗng chốc nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn lên yết hầu của anh.

Cô lập tức bị Giang Từ nắm lấy hai tay, khóa ra sau lưng, rồi ép cô vào cửa kính.

"Xem ra em cũng tán thành ý tưởng này nhỉ?" Ngón tay anh lướt qua tà váy rộng của cô, vạt váy cũng theo đó mà bị hất lên.

Anh cúi đầu, ngậm lấy vành tai cô.

Một cơn ngứa ngáy tê dại lại dâng lên. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa kính chiếu lên người cô. Tạ Chiêu khẽ nheo mắt, tựa vào mặt kính lạnh buốt, lúc nóng lúc lạnh, hơi thở cô cũng dần gấp gáp.

"Đừng nghịch nữa, bên dưới có người làm vườn đấy." Cô kiềm chế, nhưng giọng nói vẫn phập phồng hơi thở gấp.

"Vào phòng ngủ đi." Tạ Chiêu tránh khỏi bàn tay đang quậy phá của anh.

Giang Từ lười biếng cười khẽ nhìn cô, ánh mắt lơ đãng nhưng thẳng thắn, xen lẫn chút bỡn cợt.

"Ý em là tiếp tục tham quan phòng ngủ. Không phải có đến năm mươi mấy phòng sao?" Tạ Chiêu đá anh hai cái.

"Đừng có nhìn em rồi nghĩ mấy chuyện không đứng đắn nữa!"

"Thu lại hết những ý nghĩ kỳ quặc trong đầu anh đi!"

"Tuân lệnh." Anh vươn tay, những ngón tay thon dài nắm lấy tay cô, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay như một nghi lễ quý tộc.

Thế nhưng, khi đôi môi ấm áp của anh chạm vào tay cô, cùng với hơi thở nóng hổi phả lên đó, lòng Tạ Chiêu lại như bị chiếc đuôi mèo lướt qua, cọ vào một chút, quấn lấy một chút.

"Bệ hạ, để thần dẫn người đi tham quan tẩm cung của người." Giang Từ lười nhác cười, giọng điệu kéo dài như đang dỗ cô.

Đường nét xương hàm càng thêm sắc bén mỗi khi anh cất lời, yết hầu lại khẽ chuyển động. Tạ Chiêu cảm thấy hơi khát.

Cô bị anh nắm tay dắt đi, tiếp tục lang thang trong tòa cung điện rộng lớn này.

Băng qua hết phòng khách, phòng ăn nhỏ, thư viện, phòng âm nhạc, cuối cùng họ cũng đến một phòng ngủ chính.

"Xin mời quý cô." Giang Từ lịch thiệp mở cửa, nhường Tạ Chiêu bước vào trước.

"Phòng ngủ này là anh chọn riêng cho em, anh nghĩ em sẽ thích phong cách này." Giang Từ nói.

Vừa bước vào, đập vào mắt cô là một bức bình phong Nhật Bản thế kỷ XVII mạ vàng, loại mà giới quý tộc châu Âu ngày trước vô cùng ưa chuộng, thường mua từ Nhật Bản và Trung Quốc.

Căn phòng mang phong cách Rococo, tường màu xanh lam phấn, trên trần treo một chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy, những viên pha lê to sáng chói lấp lánh.

Sàn nhà lát đá cẩm thạch và bán đá quý, cột trụ màu hồng nhạt, viền xung quanh được chạm khắc mạ vàng. Khung cửa sổ hình vòm và các chi tiết bằng đá đều dùng thạch cao hoa tuyết. Trên tường là những chiếc đèn gắn đồng mạ vàng lắp kính màu lấp lánh ánh sáng nến vàng mờ ảo.Bản dịch tiếng Việt:

Tất cả rèm cửa ở lối vào đều được dệt bằng những sợi vàng mảnh. Lò sưởi trong phòng ngủ được thiết kế theo phong cách của phòng Hercules tại cung điện Versailles, bên trên treo một tấm gương lớn. Để tận dụng tối đa ánh sáng, trên bệ lò sưởi còn đặt những viên mã não được đánh bóng. Dù có kéo kín rèm cửa, ánh sáng phản chiếu từ những viên đá quý vẫn có thể lan tỏa khắp căn phòng.

Lấp lánh xa hoa, xa xỉ đến mức khiến người ta phải choáng ngợp. Mọi chi tiết đều vượt xa sức tưởng tượng. Dù bản thân Tạ Chiêu cũng là một người vô cùng giàu có, đã từng chứng kiến không ít sự xa hoa, nhưng khi nhìn thấy từng chi tiết trong căn phòng này đều được trang trí bằng đá quý thượng hạng, cô cũng không khỏi thầm tán thưởng.

Phòng ngủ có góc nhìn 270 độ ra biển, là căn phòng có tầm nhìn đẹp nhất. Qua cửa kính sát đất, có thể phóng tầm mắt ra toàn bộ Địa Trung Hải.

"Buổi tối ở đây cũng rất tuyệt, nhỉ?" Giang Từ lại đùa cợt.

Tạ Chiêu cố tình không để ý đến anh, chỉ bước tới kéo cánh cửa trượt làm từ gỗ gụ.

Bên trong phòng tắm riêng liền kề phòng ngủ, một bồn tắm đá cẩm thạch phong cách Tân La Mã nằm đó, toàn bộ tường đều mang sắc xanh lục nhạt pha chút kem dịu dàng.

"Bồn tắm này rất rộng rãi, em nhìn xem, có đúng không?" Giang Từ nói. "Anh đã xem xét kỹ, trong số mấy chục phòng ngủ ở đây, phòng này có phòng tắm rộng nhất, rất tiện để hoạt động."

"Phòng tắm thì có gì mà hoạt động? Không sợ trượt chân ngã chết à?" Tạ Chiêu liếc anh một cái.

Bên cạnh phòng tắm còn có một thư phòng nhỏ riêng biệt, thiết kế theo phong cách Rococo, với một tủ quần áo được chạm khắc từ gỗ óc chó, đi kèm là chiếc đèn đồng mạ vàng được rèn thủ công.

"Nhìn chiếc bàn này xem." Giang Từ tiếp tục quảng cáo. "Cũng là gỗ sồi nguyên khối, phong cách thế kỷ XVI. Rộng rãi thật."

"Bàn rộng thì có gì đặc biệt?" Tạ Chiêu hờ hững hỏi.

"Thì sẽ rất thuận tiện để chúng ta cùng nhau làm việc và đọc sách." Anh trả lời với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ý tứ lại không hề trong sáng.

Tạ Chiêu lại liếc anh một cái.

Ngoài thư phòng nhỏ, phòng ngủ còn được kết nối với một phòng thay đồ.

"Lâu đài của chúng ta có rất nhiều phòng thay đồ, đây chỉ là một trong số đó. Em có thể dùng phòng này để đựng những bộ đồ yêu thích nhất của mình, còn có cả trang sức nữa. Anh đã chuẩn bị một số thứ cho em rồi." Giang Từ mở cửa, mời cô bước vào.

Căn phòng không lớn, nhưng lại giống như một viện bảo tàng xa hoa thu nhỏ. Bên trong những chiếc tủ kính là những món trang sức quý giá mà gia tộc đã sưu tầm suốt hàng trăm năm qua.

Từng món đồ đều lộng lẫy, khiến người ta phải trầm trồ. Giang Từ cẩn thận giới thiệu từng món cho cô.

Có chiếc vòng cổ kim cương từng được Nữ hoàng Victoria của Anh tặng cho một phu nhân Công tước, đôi hoa tai ngọc trai từng thuộc về một vị Hoàng hậu Pháp, vương miện ngọc lục bảo của hoàng gia Iran thời kỳ cuối, cùng với chuỗi vòng cổ kim cương hồng hiếm có.

Từ vương miện, hoa tai, vòng cổ, vòng tay, tất cả đều lấp lánh với kim cương, hồng ngọc, lục bảo, lam bảo... Ngoài ra còn có hổ phách, ngọc trai, những món trang sức độc đáo kết hợp giữa ngọc trai và kim cương.

Bên cạnh trang sức còn có rất nhiều món đồ gốm sứ Trung Quốc và ngọc bích nhỏ từ thế kỷ XVIII. Đây là những món quà mà các thiếu gia trong gia tộc mang về sau các chuyến du ngoạn phương Đông, họ chính là những người phương Tây đầu tiên có niềm đam mê sưu tầm nghệ thuật Trung Hoa.

Quá đẹp! Tạ Chiêu nhìn thấy mấy thứ lấp lánh này, trông chẳng khác gì một con rồng đang phát cuồng vì kho báu.

"Đây đều là của em." Giang Từ vội vàng nói.

Lời nịnh nọt này đúng là trúng ý rồi. Tạ Chiêu hài lòng gật đầu: "Tiểu Giang, lần này làm tốt lắm."

Giang Từ mở chiếc tủ quần áo phong cách Rococo bên cạnh. "Còn đây là những gì anh đã chuẩn bị cho em."

Bên trong là cả một bộ sưu tập váy dạ hội cổ điển mà Tạ Chiêu yêu thích, từ lụa bóng, sa tanh đến chiffon, từng thước vải đều óng ánh tựa ánh trăng. Có những bộ được thêu hoa nổi, có bộ với hoa văn in chìm, một số lại đính cườm thủ công. Những bộ váy này thoạt nhìn tựa như trang phục của các nữ thần Hy Lạp, giống như được dệt từ ánh sao và sương đêm, phản chiếu ánh sáng lung linh huyền ảo.

"Quá đẹp..." Tạ Chiêu nâng vạt lụa mềm mại lên, không nỡ buông tay.

"Chỉ cần em thích, bất cứ lúc nào cũng có thể mặc. Thậm chí mặc làm váy ngủ cũng không sao." Giang Từ nói.

"Muốn thay ngay không? Anh có thể giúp em." Anh tiến lại gần sau lưng cô, hơi thở nóng ấm lướt nhẹ sau gáy, ngón tay thon dài đã đặt lên vạt áo của cô.

"Không cần." Tạ Chiêu biết anh lại đang có ý đồ xấu, nghiêng đầu né tránh.

"Nếu em mệt khi thử đồ, ở đây còn có ghế sofa và ghế dựa." Giang Từ không nản lòng, tiếp tục giới thiệu nhiệt tình. "Nhìn chiếc ghế này xem. Ghế bành từ thế kỷ XVIII, bên cạnh là lớp da Tây Ban Nha dệt thủ công, sờ vào cảm giác rất tuyệt."

"Mặt bàn này cũng được bọc nhung thiên nga, vô cùng mềm mại. Em có thể thử ngồi xem sao."

Anh kéo ghế ra một cách ân cần, Tạ Chiêu thuận thế ngồi xuống. Chiếc ghế có thể ngả lưng, đung đưa nhè nhẹ, vừa vặn đối diện với cửa sổ nhỏ nhìn ra biển. Ngoài kia là từng đàn hải âu lượn qua, khung cảnh yên bình đến lạ.

Tạ Chiêu tựa vào ghế, nhắm hờ mắt tận hưởng.

Cô bất chợt mở mắt, bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm của Giang Từ. Anh đang đứng trước mặt cô, ánh mắt trầm lắng và cháy bỏng.

Tạ Chiêu lập tức cảm thấy không ổn, như thể vừa rơi vào cái bẫy nào đó của anh.

Cô định ngồi dậy, nhưng chiếc ghế quá mềm, vừa dồn lực, ghế lại lún xuống, đung đưa nhẹ nhàng.

"Cạch" một tiếng.

Cô nghe thấy tiếng cửa phòng thay đồ bị khóa lại.

Giang Từ cúi người xuống, ánh mắt ngang bằng với cô. Anh dừng lại nơi chiếc cổ thon dài của cô, yết hầu khẽ trượt lên xuống, mùi hương tươi mát pha chút chanh nhàn nhạt tỏa ra từ anh lan vào từng hơi thở của cô.

Anh chỉ nhìn cô, không làm gì khác. Ánh mắt hai người khóa chặt vào nhau, nhịp thở của Tạ Chiêu dần trở nên gấp gáp.

Tay cô đặt trên thành ghế. Chiếc ghế vẫn đang khẽ lay động.

Giang Từ nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay cô.

Làn da ấm áp chạm vào nhau.

Chiếc ghế cuối cùng cũng dừng lại.

"Cái ghế này không tốt chút nào." Tạ Chiêu giả bộ muốn đứng dậy, nhưng lập tức bị Giang Từ nhẹ nhàng đẩy về chỗ cũ, khiến cô lại nằm xuống ghế.

Hơi thở của cả hai trong căn phòng thay đồ tĩnh lặng buổi chiều dần trở nên rõ ràng hơn, tựa như từng đợt sóng biển ngoài cửa sổ, mỗi nhịp một gấp gáp hơn, mỗi nhịp một dâng cao hơn.

Cả hai không ai lên tiếng, cũng không có hành động nào khác, tim Tạ Chiêu đập thình thịch.

"Vẫn chưa đến buổi tối mà..." Cô bất giác thốt lên.

Giang Từ khẽ bật cười.

"Anh có nói sẽ làm gì đâu? Em căng thẳng làm gì?"

"Em có gì phải căng thẳng? Tạ Chiêu em làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không căng thẳng." Cô lạnh lùng cười.

"Vậy thì chúng ta làm chuyện mà em luôn muốn làm đi." Giang Từ cười nhạt, lại cúi sát hơn. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh như mèo vờn con mồi.

Giọng cô nhỏ dần.

"Để tối đi, lát nữa có người đến."

Thật ra trong lòng Tạ Chiêu cũng muốn, nhưng dù gì đây cũng là ban ngày. Dưới lâu đài còn có bao nhiêu người làm vườn, lát nữa Irene cũng đến, chưa biết chính xác mấy giờ, mà bà ấy rất có thể sẽ đưa thêm khách đến.

"Anh nói là đàn piano cho em nghe mà, sao chỉ có thể đàn vào buổi tối?" Giang Từ nghiêng đầu, tỏ vẻ vô tội.

Tạ Chiêu nhìn theo hướng anh, trong phòng quả nhiên có một cây đàn piano nhỏ.

"Ban đầu không đặt ở đây, nhưng để trong phòng ngủ thì hơi tốn chỗ." Anh nói.

Tạ Chiêu cười khẩy. "Vậy thì anh đàn đi, em cứ nằm đây mà nghe."

"Đàn cho em nghe, tất nhiên là được." Giang Từ cúi người, khóe môi cong lên, "Nhưng mà... có thu phí."

"Từ bao giờ mà anh lại tham tiền thế?"

"Học từ em đấy." Anh cười.

"Em muốn xem anh dám thu bao nhiêu?" Tạ Chiêu hỏi.

"Không nhiều, chỉ cần một nụ hôn thôi, một nụ hôn của cô Tạ Chiêu."

Hàng mi dài của Giang Từ khẽ run như cánh bướm sắp bay. Nụ cười của anh khiến người ta ngứa ngáy.

Tạ Chiêu nhìn đôi môi quyến rũ gần trong gang tấc, vươn tay kéo cổ áo anh xuống, khẽ chạm môi anh một cái, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.

"Xong rồi, trả tiền rồi, đàn đi."

"Nụ hôn thế này không tính." Đôi môi nóng rực của anh áp sát vành tai cô, giữa hơi thở lại hôn cô, khiến thần trí Tạ Chiêu rung động.

"Anh sẽ dạy em thế nào mới gọi là hôn." Giọng nói trầm thấp của anh khiến da đầu cô tê dại.

Giang Từ ôm chặt eo cô, kéo cô vào lòng, cả hai ngã xuống chiếc ghế bành rộng rãi. Chiếc ghế rung lên từng nhịp, cánh tay anh siết chặt lấy eo cô, ghì cô vào lồng ng.ực nóng rực.

Tạ Chiêu đẩy nhẹ anh, nhưng lập tức bị giữ chặt tay, áp xuống tay vịn ghế. Giang Từ nghiêng mặt, áp môi lên môi cô, ngăn chặn mọi lời phản kháng.

Anh hôn sâu, tách nhẹ môi cô, lưỡi lướt vào khuấy đảo, môi lưỡi quấn quýt.

Anh giữ chặt cô trên ghế, nụ hôn cuồng nhiệt khiến cô không thể thoát ra. Chiếc ghế chao đảo, cô hơi ngước mắt liền thấy gương mặt tuấn tú của anh. Anh khẽ nheo mắt, tựa như một con mèo vừa lười biếng vừa chuyên chú khi hôn cô.

Hơi thở khàn khàn của anh dần hòa vào từng nụ hôn quấn quýt giữa hai người.

Mùi hương tươi mát xen chút chua nhẹ của chanh quanh quẩn bên cô, dần len lỏi vào tận sâu trong cơ thể.

Tim Tạ Chiêu đập loạn như tiếng trống, vang vọng trong không gian nhỏ bé này. Cô không đẩy anh ra, mà nhắm mắt, chìm vào nụ hôn sâu này.

Áo thun vải lanh rộng của cô theo những chuyển động của chiếc ghế mà bị đẩy lên.

Trời đã sang thu, cô khẽ rùng mình vì làn gió lạnh, nhưng nhanh chóng bị vòng tay nóng bỏng bao trọn. Giang Từ vừa hôn cô, vừa cởi khuy áo sơ mi của mình.

Cô rút tay khỏi lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Đầu ngón tay chậm rãi vu.ốt ve tấm lưng rắn chắc, tựa như đang mơn trớn một con mèo lớn.

Giang Từ quả nhiên giống một con mèo Maine ngoan ngoãn, thuận theo cử chỉ của cô mà lim dim mắt, tiếp tục ôm cô hôn.

"Anh đè lên em thế này hơi khó chịu đấy." Tạ Chiêu nói. "Chúng ta đổi tư thế đi, hôn cũng phải thoải mái."

Giang Từ rất hợp tác đổi tư thế, để cô ngồi trong lòng mình, mặt đối mặt. Anh ngửa đầu tiếp tục hôn cô.

Tạ Chiêu hơi ngả ra sau để thở, nhưng lập tức bị anh giữ lấy gáy rồi kéo về. Đầu lưỡi anh không ngừng trêu chọc, ép cô đáp lại.

Cô chỉ cần hơi nhổm dậy liền bị vòng tay anh siết chặt, kéo sát hơn. Chiếc ghế vẫn đung đưa không ngừng, hơi thở giữa hai người ngày càng rối loạn.

Giang Từ vùi đầu sâu hơn vào hõm cổ cô, cọ cọ rồi lại hôn.

"Đừng để lại dấu, lát nữa còn phải gặp người khác." Cô khẽ đẩy anh.

Anh hơi điều chỉnh tư thế, ôm lấy cô, một tay giữ chặt eo, một tay nâng cằm cô, khiến cô hoàn toàn bị nhốt trong lòng anh, cùng anh hôn môi.

Nụ hôn của anh quá mãnh liệt, khiến Tạ Chiêu tựa vào vai anh mà thở nhẹ.

Chiếc ghế vẫn đung đưa theo từng nhịp chuyển động của họ.

Anh khẽ mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm và nóng bỏng khóa chặt lấy cô. Một tay siết eo cô sát hơn vào lòng, cánh tay còn lại lặng lẽ siết chặt.

Ngón tay Tạ Chiêu nhẹ nhàng lướt trên tay vịn ghế, không biết là do kh.oái c.ảm tột độ hay là không thoải mái, mà đôi mày khẽ nhíu lại.

Sắc hồng lan dần trên gương mặt cô, hai hơi thở quấn lấy nhau, từng nhịp nặng nề.

Đôi chân cô khẽ cọ vào chân ghế, cố làm dịu đi cơn tê dại dần lan rộng.

"Không phải anh muốn đàn piano sao?" Cô thở gấp hỏi.

"Em muốn nghe à? Được thôi." Giang Từ nhếch môi, bất ngờ bế cô lên.

Anh đặt cô xuống cạnh cây đàn, thực sự mở nắp đàn ra. "Nào, chúng ta cùng đàn."

Anh ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình, điều chỉnh tư thế thoải mái, hoàn toàn nhốt cô giữa bản thân và cây đàn.

Giang Từ một tay ôm lấy cô, giữ chặt eo cô, tay kia bắt đầu gõ lên phím đàn.

Tay anh rời khỏi vị trí ban đầu, Tạ Chiêu không hài lòng, nắm lấy cổ tay anh kéo trở lại. Mặt cô ngày càng nóng lên, không khí dần trở nên loãng, cô ngả người ra sau, ngã xuống các phím đàn, khiến piano phát ra những âm thanh hỗn loạn nhưng trong trẻo và du dương.

"Có vẻ như cô Tạ Chiêu cũng rất giỏi chơi piano." Giang Từ cất giọng trầm thấp, có chút dính dấp như đường cát chậm rãi tan ra trong nước nóng.

Tạ Chiêu ngả toàn bộ người lên cây đàn lạnh lẽo, nhưng ánh nắng lại đang thiêu đốt cô, cô ôm chặt lấy anh.

Cảm giác khoái lạc quá mức.

Ngón tay thon dài của Giang Từ dưới ánh mặt trời lấp lánh như ngọc.

Âm thanh của cây đàn vang lên, truyền ra khắp không gian, vì người chơi đàn là một cao thủ.

"Hôn thêm một lát nữa đi." Giang Từ cúi đầu, nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán cô, sau đó hôn lên môi cô.

Nhịp tim của Tạ Chiêu nhanh đến mức mất kiểm soát.

Nụ hôn của anh khiến cô như đang trôi nổi giữa làn nước ấm của biển cả, từng con sóng nhẹ nhàng vỗ vào cơ thể cô.

Chiếc piano tự hát lên bài ca của nó, những chú hải âu cũng đang cất tiếng hót. Cô nằm trong ánh nắng, giữa những con sóng. Cảm giác quá đỗi dễ chịu khiến cô chỉ muốn nằm mãi như vậy.

"Thở đi nào." Giang Từ ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt dọc theo lưng cô.

"Ban ngày đã thế này rồi, vậy buổi tối phải làm sao đây?" Anh khẽ cười bên tai cô.

Tạ Chiêu ngước lên, thấy anh đang thảnh thơi chỉnh lại mái tóc cô.

"Anh đừng có mà đắc ý." Tạ Chiêu nói.

"Sao anh lại không thể đắc ý? Anh thắng em một cách dễ dàng như thế cơ mà." Giang Từ mỉm cười.

"Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu, làm gì có cuộc thi nào mới bắt đầu đã định sẵn kết quả?" Tạ Chiêu vươn tay, bắt đầu cởi cúc áo anh.

Hai người lại từ cây đàn trở về chiếc ghế.

"Chúng ta vẫn chưa ăn trưa," Giang Từ ôm cô, bỗng nhiên nói, "Em có đói không, em yêu?"

"Đừng nói nhảm nữa." Tạ Chiêu đẩy anh trở lại, "Ăn anh trước đã rồi tính sau."

Hai người lại quấn lấy nhau, hôn đến rối loạn, đúng lúc đó, từ con đường rợp bóng cây dưới lâu đài đột nhiên vang lên tiếng còi xe.

Tạ Chiêu vội vàng chỉnh trang quần áo, ngồi thẳng dậy, "Là Irene đến cùng với khách sao?"

Giang Từ lười biếng vươn vai, ôm lấy eo cô, kéo cô về lại chỗ cũ.

"Không sao đâu, họ còn phải mất một lúc mới lên đến đây."

"Không sao cái gì? Em phải gặp cổ đông lớn, đây là chuyện nghiêm túc!"

Tạ Chiêu lập tức đứng dậy, vội vã chỉnh sửa trang phục, rồi chạy vào phòng tắm rửa mặt, chải lại tóc.

Mặt cô đỏ ửng, trông rạng rỡ như hoa đào nở rộ.

Cô vừa nhìn vào gương đã thấy ngay vẻ mặt của mình như vừa mới trải qua chuyện gì đó, không trách được Giang Từ chính là hồng nhan họa thủy!

Cô vội mở vòi nước, lấy nước lạnh vỗ lên mặt, cố gắng tỉnh táo lại, gạt bỏ hết những hình ảnh khiến tim đập nhanh khi nãy ra khỏi đầu.

Tiếng chuông vang lên từ tầng dưới, báo hiệu có khách vừa bước vào tầng một.

"Không sao đâu, mẹ anh tiện đường ghé qua xem chúng ta một chút thôi, chắc không có việc gì nghiêm trọng, nếu có thì đã gửi email từ sớm rồi." Giang Từ chậm rãi bước ra, chỉnh lại quần áo.

"Anh đứng yên đó, giữ vẻ đoan trang cho em!" Tạ Chiêu nói, "Nếu không lát nữa Irene và các vị khách khác nhìn vào là biết ngay chúng ta vừa làm gì."

"Chúng ta có làm gì xấu đâu." Giang Từ mỉm cười, "Chẳng phải chỉ chơi đàn một lát thôi sao?"

"Cô Tạ Chiêu, anh dạy em chơi piano thì có gì sai sao?" Anh bước đến gần hơn, định ôm lấy cô.

Tạ Chiêu nhanh nhẹn lách người né đi, "Anh đừng có lắm mồm với em nữa, lát em tính sổ với anh sau, giờ em phải đi tiếp khách."

Cô nhanh chóng xuống cầu thang đá cẩm thạch, quản gia báo với cô rằng Irene đang đợi trong phòng khách màu hồng, còn các vị khách khác đang đi dạo trong vườn.

Cô vội vàng bước vào phòng khách màu hồng.

Irene mặc một chiếc váy lụa màu ngà, thoải mái ngồi trên chiếc sofa lót đệm mềm mại, ánh mắt dõi theo những chú chim nhỏ bay qua lại ngoài cửa sổ.

Trên bàn bày bộ sứ cao cấp Herend của Hungary, một bộ được thiết kế riêng cho gia tộc, với họa tiết lam ngọc rực rỡ nhất.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi nghỉ ngơi trên lầu nên không nghe thấy chuông ngay." Tạ Chiêu vội nói, định nhấn chuông gọi trà.

"Không sao, ở nhà cứ tự nhiên." Irene đứng dậy, bắt tay cô.

"Là tôi quấy rầy giờ nghỉ ngơi của hai đứa rồi. Nhưng hôm nay tình cờ đi ngang đây, nên tôi ghé qua xem thế nào, chào hỏi một chút." Irene nói.

"Tôi cứ tưởng là chuyện công ty," Tạ Chiêu nói, dù sao cô cũng là CEO mới nhậm chức, hầu hết các quyết sách đều do cô thực hiện.

Mà Irene, với tư cách là cổ đông sống ở Anh, từ trước đến nay chưa từng can thiệp, thậm chí không hỏi han bất kỳ quyết định nào của cô.

"Ồ, chuyện công ty à?" Irene nói, "Thật ra, các quyết định lớn nhỏ của Nhạc Càn tôi đều nhận được báo cáo tóm tắt từ trợ lý theo định kỳ. Tôi đều xem qua."

"Tôi ủng hộ mọi quyết định của cô, với tư cách là cổ đông, cũng là bạn bè."

"Nhưng tôi có chú ý thấy một quyết định nhỏ gần đây gây ra một chút tranh cãi."

Lệnh cấm đi giày cao gót và váy ngắn.

Tức là trong môi trường truyền thông tin tức của Nhạc Càn, các phát thanh viên không được mặc váy quá ngắn, và tất cả nhân viên không được đi giày cao gót.

"Tôi thấy có người nói rằng lệnh cấm này quá bảo thủ."

"Không thể không làm vậy." Tạ Chiêu nói. "Trước đây, đài truyền hình Nhạc Càn phát sóng tin tức nghiêm túc, nhưng lại để các phát thanh viên mặc váy ngắn, giày cao gót, áo hở cổ."

"Nội dung rõ ràng là tin tức chính thống, nhưng lại dùng yếu tố ngoại hình để thu hút sự chú ý của nam giới, nhằm tăng rating."

"Các nữ phát thanh viên của chúng ta đều tốt nghiệp từ những trường danh tiếng, rất có năng lực. Nhưng thay vì chú trọng vào sự phân tích tin tức của họ, người ta lại bắt họ mặc váy ngắn để thu hút ánh nhìn nam giới."

"Điều này tôi tuyệt đối phản đối. Dù tôi chỉ làm CEO trong thời gian ngắn, nhưng tôi muốn đảm bảo sự phát triển lâu dài của Nhạc Càn, vì lợi ích của bà và các cổ đông lớn khác trong tương lai."

"Điều này tôi ủng hộ, tôi thấy không có vấn đề gì," Irene nói. "Bắt các nữ phát thanh viên tin tức nghiêm túc mặc những bộ quần áo hở hang để thu hút sự chú ý – đây không phải là thái độ của một người làm báo chí và truyền thông, mà là một thủ đoạn hạ cấp vô cùng."

"Nhưng còn điều này thì sao?" Irene tiếp tục. "Lệnh cấm đi giày cao gót trong toàn bộ tập đoàn, có người cho rằng điều này là không hợp lý. Nhân viên nữ có quyền chọn mặc hoặc không mặc."

"Họ không có quyền lựa chọn không mang giày cao gót." Tạ Chiêu nói. "Trước đây, công ty cũng không có quy định bắt buộc nhân viên nữ phải đi giày cao gót cao bao nhiêu phân, nhưng cuối cùng, bầu không khí trong công ty đã ngầm biến thành quy tắc ngầm: tất cả nhân viên nữ đều buộc phải đi giày cao gót."

"Để sửa chữa một điều lệ sai lầm, cần có biện pháp mạnh. Tôi chưa từng thấy công ty nào cấm nam nhân viên đi giày cao gót rồi lại bị chỉ trích là hạn chế quyền tự do của họ."

"Ngoài thời gian làm việc, họ muốn đi gì thì đi." Tạ Chiêu nói. "Nhưng đây là trong công ty, trong môi trường làm việc của một hãng truyền thông tin tức. Tôi thấy việc nhân viên nữ đi giày cao gót không có lợi gì cho sức khỏe của họ, cũng chẳng giúp ích gì cho hiệu suất làm việc. Tóm lại, chỉ toàn bất lợi mà thôi."

"Về điểm này, tôi cũng đồng tình với cô." Irene nói. "Chỉ cần cô không e ngại có một số người cố tình bôi nhọ chỉ trích là được."

"Tôi chẳng quan tâm." Tạ Chiêu thản nhiên nói. "Người khác nói tôi vài câu, tôi cũng không mất đi đồng nào. Họ khen tôi vài câu, tôi cũng chẳng kiếm được nhiều tiền hơn."

Irene mỉm cười. "Thật ra từ góc độ cá nhân, tôi rất quý cô. Đây không phải là lời khách sáo, mà là thật lòng. Chỉ tiếc là tôi chỉ có hai cậu con trai phiền phức, không có một cô con gái."

"Isaac đã gọi điện cho tôi," Tạ Chiêu nói. "Biết anh ấy vẫn ổn, tôi và Giang Từ cũng vui."

Irene nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài thật sâu.

"Gương vỡ không thể lành, những mối quan hệ thân mật một khi đã rạn nứt thì khó có thể hàn gắn. Isaac là một đứa trẻ rất thông minh, tỉnh táo và lý trí đến cực đoan."

"Bây giờ nó tỏ ra thờ ơ, làm như không quan tâm nữa, cho rằng chuyện này đã qua đi. Nhưng tôi biết, vết nứt giữa chúng tôi và tổn thương trong lòng nó cũng như trong lòng tôi, là một hố đen vĩnh viễn không thể lấp đầy. Tôi và nó cũng không thể nào trở thành mẹ con thực sự về mặt tình cảm."

"Những chuyện như thế này thực sự khó mà nói rõ ai đúng ai sai." Tạ Chiêu nói. "Là một người phụ nữ, tôi hoàn toàn có thể hiểu, nếu một người mẹ không nhận được sự tôn trọng và yêu thương từ chính đứa con của mình, thì việc dứt khoát từ bỏ nó không phải là điều sai trái. Tôi cũng cho rằng, với tư cách là một người phụ nữ, sự nghiệp nên được đặt lên hàng đầu."

"Nhưng đứng ở góc độ của một đứa trẻ thì đây lại là một vấn đề vô cùng phức tạp, bởi vì trẻ con không thể chọn gia đình nơi mình sinh ra."

"Mặc dù Isaac chưa từng trải qua những đau khổ mà tôi từng chịu đựng, nhưng tôi hiểu rằng cuộc sống của anh ấy trong gia đình cha ruột – một gia đình Đông Á đầy áp lực – cũng chẳng dễ chịu gì. Có thể anh ấy biểu hiện ra ngoài có phần lạnh lùng và vô tình, nhưng suy cho cùng, anh ấy cũng chỉ là một đứa trẻ không thể quyết định số phận của chính mình."

"Đúng vậy." Irene thở dài. "Tôi từng có khoảng thời gian oán trách đứa con này, nhưng suy cho cùng, nó cũng chỉ là nạn nhân của một cuộc hôn nhân bất hạnh mà tôi đã chọn sai. Tôi đã chọn sai người đàn ông để kết hôn, vội vã bước vào một cuộc hôn nhân sai lầm và sinh con."

"Giờ tôi chỉ có thể bù đắp bằng tiền bạc, nhưng trong lòng tôi vẫn hiểu rõ, tôi chưa bao giờ thực sự yêu thương nó. Trước cả khi nó đưa ra những quyết định lạnh lùng, từ lúc nó sinh ra, tôi đã không thực sự yêu con trai mình."

Tạ Chiêu có chút không hiểu. "Bà và chồng cũ kết hôn do tình yêu và hoàn toàn tự nguyện, tại sao lại không yêu con mình?"

"Có một số phụ nữ có những suy nghĩ ngu ngốc, đưa ra những lựa chọn ngu ngốc." Irene nói. "Họ không thực sự muốn có con, không thực sự yêu trẻ con, nhưng lại sinh con vì đàn ông. Vì yêu một người đàn ông mà sinh con cho anh ta."

"Tôi còn rất trẻ, tôi yêu cha của bọn trẻ khi mới 19, 20 tuổi, khi đó tôi chỉ là một cô gái ngây thơ và ngu ngốc, cũng mang theo suy nghĩ sai lầm như vậy."

"Đây là một sai lầm nghiêm trọng, bởi vì một khi tình yêu giữa cô và người đàn ông đó kết thúc, thì đứa trẻ sẽ trở thành một sự tồn tại vô cùng khó xử. Cô sẽ cảm thấy mình đã hy sinh quá nhiều vì người đàn ông đó, hoặc cô sẽ cảm thấy mình đã hy sinh quá nhiều vì đứa trẻ này."

"Tính cách của Isaac, thực ra tôi cũng có trách nhiệm không thể chối bỏ." Irene nói.

"Có lẽ vì tôi sinh nó ra không phải vì thực sự muốn có con, mà là vì yêu cha nó. Khi tình cảm giữa tôi và cha nó rạn nứt, tôi nhìn nó cũng dần dần thấy chán ghét. Trong chuyện này, tôi quả thực đã có lỗi với nó."

"Đứa con đầu tiên của tôi, tôi biết mình đã thất bại trong việc nuôi dạy. Vì thế, tôi dồn hết tâm huyết vào đứa con thứ hai – Giang Từ."

"Nó rất hiền lành, giống như những người trong gia tộc của chúng tôi."

"Nhưng tôi cũng biết mình đã bảo bọc nó quá mức, khiến đứa con thứ hai này cũng làm tôi không ít phiền lòng."

"Nếu cô không thực sự muốn có con, không thực sự yêu một đứa trẻ từ tận đáy lòng, thì tuyệt đối đừng sinh con chỉ vì tình yêu." Irene nghiêm túc khuyên Tạ Chiêu. "Đây là lời khuyên chân thành từ một người đã trải qua."

"Tôi không có ý định sinh con." Tạ Chiêu nói. "Ít nhất là hiện tại."

Đúng lúc này, Giang Từ đi xuống. "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

"Con trai à, thời tiết này rất thích hợp để triệt sản." Irene nói. "Con chó nhà chúng ta đã được triệt sản rồi, tiếp theo đến lượt con mèo."

"Thật à?"

"Hay là con chọn một ngày đẹp trời, cùng triệt sản với con mèo nhà mình đi?" Irene hỏi. "Bảo hiểm y tế có chi trả không? Nếu không, mẹ mời con nhé."

"Cảm ơn, nhưng chuyện này con tự trả tiền được rồi." Giang Từ nói. "Rất vui được gặp mẹ, lần nào mẹ mở lời cũng khiến con bất ngờ cả."

Bình Luận (0)
Comment