Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 21

"Chúng tôi có một kế hoạch 'xuồng cứu sinh'." Chủ tịch Trần nói.

Bữa tối đã kết thúc, những vị khách khác lần lượt lên lầu. Một số lãnh đạo cấp cao của Nhạc Càn, cùng với Tạ Chiêu, Giang Từ và nhà họ Trần vẫn còn ngồi lại quanh bàn ăn.

"Ngày mai, khi CEO của tập đoàn LK đến, chúng tôi sẽ giới thiệu chi tiết kế hoạch này cho hai vị nhà đầu tư." Ông ta nhìn về phía Tạ Chiêu.

"Tôi tin rằng kế hoạch này sẽ khiến các nhà đầu tư hài lòng và giúp chúng tôi thoát khỏi vũng lầy khủng hoảng tài chính."

"Nhưng kế hoạch này có tính bảo mật rất cao. Để đề phòng nội gián làm lộ thông tin, cuộc họp ngày mai sẽ vô hiệu hóa mọi liên lạc điện tử, cấm mang theo bất kỳ thiết bị liên lạc nào vào phòng họp." Ông ta quét mắt nhìn mọi người xung quanh.

"Mong mọi người thông cảm."

Ánh mắt của Chủ tịch Trần cuối cùng dừng lại trên người Tạ Chiêu.

"Sếp Tạ, ngày mai, khi CEO của LK đến, chúng ta sẽ bàn sâu hơn về việc đầu tư."

Xuồng cứu sinh? Bọn họ muốn tự cứu lấy mình sao? Tạ Chiêu tuyệt đối không cho phép điều đó.

Cô phải tìm cách mang một chiếc điện thoại dùng một lần vào phòng họp.

Cô nhất định sẽ đâm thủng chiếc xuồng cứu sinh này, khiến Nhạc Càn chìm nghỉm.

"Không vấn đề gì." Tạ Chiêu mỉm cười.

Giang Từ cùng cô sóng vai lên lầu.

"Lát nữa tôi sẽ lái xe ra ngoài mua một số đồ dùng cá nhân." Giang Từ nói với cô, "Cô có cần tôi mua giúp gì không?"

Tạ Chiêu hơi ngạc nhiên, biệt thự này chuẩn bị đồ dùng cho khách rất đầy đủ.

"Phòng của tôi là phòng chuẩn bị tạm thời, có vài thứ tôi thực sự không quen dùng, bộ ga trải giường đó ngủ không thoải mái chút nào."

Cũng đúng, phòng anh vốn là kho chứa đồ. Tạ Chiêu chợt nhớ ra.

"Không cần đâu. Anh định mua ở đâu?" Cô hỏi.

"Lái xe khoảng hơn hai mươi phút, đến thị trấn nhỏ bên cạnh."

Vậy đi về ít nhất cũng mất một tiếng. Cô thầm nghĩ. Giang Từ sẽ vắng mặt suốt một tiếng, đủ để cô hành động.

Giang Từ làm vậy là có ý đồ.

Dụ rắn ra khỏi hang, trước tiên cho con mồi không gian chạy trốn.

Anh đã sửa khóa trên lầu từ trước.

Chỉ cần Tạ Chiêu đi qua tủ quần áo để vào phòng anh, chiếc khóa trên tủ sẽ tự động rơi xuống và khóa chặt lại.

Đây là một chiếc bẫy khổng lồ, dùng để bắt con mãng xà tiền bạc này.

"Vậy anh đi đường cẩn thận, lái xe chậm một chút." Tạ Chiêu dịu dàng nhìn anh.

Cố mà chờ tôi chụp xong hết thỏa thuận bảo mật rồi hẵng quay lại nhé.

"Cô cũng nghỉ ngơi sớm đi, nhớ bôi thuốc cho vết thương ở chân." Anh cúi mắt, dịu dàng nhìn cô nói.

Tối nay, tôi sẽ bắt được cô, bắt quả tang tại trận.

Hai ánh mắt quấn lấy nhau, qua mấy giây mới lưu luyến rời đi.

"Vậy tôi lên lầu sắp xếp đồ đạc trước." Anh nói.

Đi bố trí bẫy. Giang Từ thầm nghĩ. Anh đi nhanh lên trước.

Tạ Chiêu đi chậm, vừa đi vừa dừng lại, còn tranh thủ nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.

Không khí sau mưa trong lành, tươi mới. Những cây bách dường như vừa được gột rửa, xanh mướt lạ thường.

Chỉ là hoa đã rụng không ít.

Bó hoa hồng trắng Giang Từ tặng cô hẳn là được hái trước khi trời mưa, nên hoàn toàn không bị dính nước.

Cũng có một người khác giống cô, đang nhìn ra cửa sổ sát đất về phía vườn hoa – vệ sĩ của phu nhân May.

Tạ Chiêu lướt qua một cái, nửa bên vai áo của hắn vẫn còn ướt vì mưa, bùn đất còn bám trên giày.

Điều đó chứng tỏ, chiều nay khi trời mưa, hắn đã đi lại trong vườn.

Nhìn vào tay hắn, có những vết xước mới do cây cối cào vào.

Hoa hồng có gai.

Tạ Chiêu chợt nhớ lại biểu cảm thất thần của phu nhân May khi ôm bó hoa hồng trắng lúc chiều.

Một nghi ngờ mới nảy sinh.

Bề ngoài, cô không để lộ gì, chỉ chậm rãi trở về phòng, khóa cửa lại.

Sau đó, cô cầm bó hoa hồng trắng lên kiểm tra tấm thiệp bên trong.

Nét chữ xiêu vẹo, còn có một lỗi chính tả. Buổi chiều cô chỉ lướt qua nội dung mà không để ý đến chi tiết này.

Giang Từ là người nói tiếng Anh rất lưu loát, được giáo dục bài bản, lại sống ở Anh nhiều năm.

Anh không thể phạm sai lầm sơ đẳng như vậy.

Bó hoa này không phải do Giang Từ tặng cô, mà rất có thể là do vệ sĩ tặng phu nhân May.

Tạ Chiêu lập tức kiểm tra vị trí đặt lông mèo trong phòng.

Cửa chính không có ai vào.

Nhưng cửa tủ quần áo – cánh cửa nối giữa phòng cô và phòng Giang Từ – đã bị động vào buổi chiều.

Cô nhanh chóng bước đến kệ sách, lấy quyển Kinh Thánh ra mở.

Chương Malachi trong cuốn Kinh Thánh mà cô giấu lông mèo đã không còn.

Giang Từ đã vào phòng cô vào buổi chiều và động vào quyển Kinh Thánh của cô.

May mà cô đã chuẩn bị hai cuốn, một cuốn bình thường đặt trên kệ, còn cuốn giấu điện thoại dùng một lần thì khóa trong vali.

Anh vẫn luôn nghi ngờ cô.

Tạ Chiêu lập tức cởi chiếc áo khoác Giang Từ đưa cho, kiểm tra cẩn thận.

Cô vặn một chiếc cúc ra, tỉ mỉ quan sát – là thiết bị nghe lén.

Tạ Chiêu mỉm cười. Hay lắm, rất hay, anh lại còn dám diễn mỹ nam kế với tôi à?

Ngón tay cô siết chặt thiết bị nghe lén.

Thích nghe lén à? Được thôi, tôi sẽ cho anh nghe cho đã.

Giang Từ đang đeo tai nghe, lắng nghe động tĩnh của Tạ Chiêu.

Ban đầu, tai nghe truyền đến bản tin tài chính, còn có cả cuộc thảo luận về việc bán khống và mua vào cổ phiếu của Nhạc Càn.

Anh tập trung tinh thần, cố nghe xem Tạ Chiêu cần nắm bắt thông tin gì.

Đột nhiên, cô chuyển kênh.

Trong tai nghe vang lên giọng một cô gái đang mượn đồ của cậu bạn hàng xóm. Cô ấy đang xem phim truyền hình sao?

Tiếp tục nghe.

Trong phim, cô gái muốn mượn phòng tắm của cậu bạn để tắm.

Giọng nói của cô ta sao nghe kỳ quặc vậy? Ngữ điệu trong cuộc đối thoại này cũng rất lạ. Giang Từ cau mày, uống một ngụm nước.

Tạ Chiêu xem cái này làm gì?

"A~"

Trong tai nghe đột nhiên vang lên một tiếng rên dịu dàng, uyển chuyển.

Sau đó, giọng điệu ngày càng trở nên—

Giang Từ suýt nữa bị sặc nước, lập tức giật tai nghe ra.

Tạ Chiêu lúc này đang nhắn tin cho May, hỏi bà ấy có biết tình trạng dị ứng của Giang Từ thế nào rồi không, anh ta đã uống thuốc gì để chống dị ứng?

Tạ Chiêu nói cô thực sự rất lo lắng và áy náy vì đã để anh ta uống nước xoài.

May lập tức nhắn tin an ủi cô, nói không sao, cháu trai một tiếng trước vừa mới uống thuốc dị ứng, đó là Loratadine.

Tạ Chiêu cười lạnh, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô.

Thuốc kháng histamin sẽ gây buồn ngủ, khiến người ta mệt mỏi và hoàn toàn không thích hợp để lái xe. Người bình thường có thể không quá chú ý đến điều này, nhưng Giang Từ là một người cực kỳ cẩn thận khi lái xe, hơn nữa bình thường anh cũng từ chối rượu và nicotine. Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua chi tiết này.

Anh căn bản sẽ không tự lái xe đến thị trấn nhỏ nào cả.

Giang Từ đang cố tình diễn trò với cô.

Xem ra tối nay anh chắc chắn có ý định bắt cô.

Chân của Tạ Chiêu bị trật, không thể trèo lên trèo xuống những con đường nguy hiểm như hôm qua, vì vậy nếu muốn vào mật đạo, cô chỉ có thể đi qua phòng ngủ của anh.

Chỉ có duy nhất một con đường.

Giang Từ tối nay nhất định là muốn đợi cô chui ra từ mật đạo rồi chặn cô lại trong phòng ngủ.

Tiếng bước chân lộp cộp vang lên trên hành lang.

Phòng bên cạnh, Giang Từ đã ra ngoài, cô nghe thấy tiếng anh đi xuống lầu.

Xem ra anh đã nhập vai và bắt đầu diễn rồi. Tạ Chiêu đứng bên cửa sổ, nhìn thấy anh lái xe về phía cổng biệt thự.

Anh thích diễn, tôi sẽ cùng anh diễn. Tạ Chiêu mỉm cười.

Cô quyết định gậy ông đập lưng ông.

Cô bắt đầu thay đồ, vẫn theo kế hoạch ban đầu, cô chỉ mặc chiếc áo khoác của anh, để cho vị quân tử này một cú sốc nhỏ.

Xem anh có thể diễn mỹ nam kế đến mức nào.

Xe của Giang Từ lái ra khỏi cổng biệt thự, dừng lại năm phút rồi quay đầu lại. Anh định giả vờ quên đồ và quay về lấy.

Anh đã soạn sẵn tin nhắn, nói rằng không biết vì sao khóa cửa phòng ngủ của anh đột nhiên hỏng, anh bị nhốt bên trong không ra được.

Sau đó, anh hẹn giờ gửi tin nhắn, mười lăm phút sau sẽ đồng thời gửi cho Trần Bân Hạo, Sophia, May và Chủ tịch Trần, Trần Khánh.

Anh cho Tạ Chiêu hai mươi phút, cô là người rất hiệu quả, chắc chắn đã vào mật đạo rồi nhỉ?

Giang Từ khóa cả hai cánh cửa lại, dù sao thì chỉ cần Tạ Chiêu đi qua tủ quần áo để vào phòng ngủ của anh, cô cũng không thể chạy thoát được.

Khóe môi anh nhếch lên.

Tạ Chiêu đi qua tủ quần áo, bước vào phòng ngủ của Giang Từ. Trong phòng không có ai, cô đoán lát nữa anh sẽ vào từ cửa chính và chất vấn cô.

Đồ đạc trong phòng ngủ của Giang Từ được đặt lộn xộn.

Cô lục tung lên, xem có tìm được bằng chứng anh giám sát mình không.

Sau đó, cô phát hiện một bộ thiết bị nghe lén đầy đủ giấu sau rèm cửa, cùng một số máy móc mà cô không nhận ra.

Tạ Chiêu cười lạnh, kéo rèm lại như cũ.

Giang Từ nhìn thời gian, cảm thấy đã đến lúc.

Anh tự tin bước đến cửa, đột ngột mở ra.

Tạ Chiêu đang đứng giữa phòng ngủ của anh, tóc tai rối bù, trông có vẻ hơi hoảng hốt.

"Cô Tạ Chiêu." Anh lạnh lùng nhìn cô.

"Sao cô lại ở phòng ngủ của tôi?" Mắt anh hơi nheo lại. "Tốt nhất cô nên đưa ra một lời giải thích hợp lý."

Sau đó, Giang Từ lật tay khóa cửa lại.

Tạ Chiêu dịu dàng mỉm cười với anh.

Nụ cười điềm tĩnh ấy khiến Giang Từ thầm cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, từng bước ép sát. Ngược lại, Giang Từ vô thức lùi về sau, lưng chạm vào cánh cửa.

"Anh muốn một lời giải thích hợp lý?" Cô thì thầm, hai tay đặt lên vai anh, ánh mắt trượt từ mắt xuống môi anh.

Giang Từ không né tránh, lạnh lùng nhìn thẳng cô: "Cô Tạ Chiêu, chúng ta hà tất phải vòng vo?"

Hai gương mặt kề sát nhau.

Tạ Chiêu cười, ngón tay cô nắm chặt cổ áo anh, đột ngột kiễng chân cưỡng hôn anh. "Đây chính là lời giải thích."

Giang Từ tròn mắt, nắm lấy vai cô đẩy ra xa.

Cô chưa hôn được, chỉ lướt qua khóe môi anh.

Đây là đang diễn trò gì vậy? Giang Từ bị cô làm cho bối rối.

Mỹ nhân kế?

Kế sách thấp kém như vậy mà cũng dùng với anh? Giang Từ cảm thấy bị xúc phạm.

Anh chưa bao giờ bị mắc bẫy kiểu này.

"Cô Tạ Chiêu!" Anh nghiêm túc nói.

Cô nghĩ anh là kiểu đàn ông bị kiểm soát bởi bản năng động vật sao? Đây đúng là sự sỉ nhục đối với nhân cách của anh.

Giang Từ rất tức giận.

Cô định quyến rũ một chút rồi thoát thân? Đừng mơ!

"Anh đừng có chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi nữa." Tạ Chiêu nghiêng đầu nhìn anh.

Anh cố ý tiếp cận, tán tỉnh cô nửa ngày trời, chẳng phải là diễn mỹ nam kế để cô thích anh sao?

Giờ lại giả bộ thuần khiết à? Giả bộ nữa là bất lịch sự đấy.

"Tôi biết hết rồi." Cô nhìn anh. "Anh thầm thích tôi, đúng không?"

Cái gì cơ? Giang Từ sững sờ.

"Cô Tạ Chiêu!" Anh phải nghiêm túc làm rõ chuyện này với cô.

Bớt diễn trò tình cảm với anh đi!

Tạ Chiêu lại như dây leo quấn lấy cổ anh, hơi thở phả lên má anh: "Tôi đến phòng ngủ của anh là muốn dành cho anh một bất ngờ." Ánh mắt cô dịu dàng.

"Tôi muốn nói với anh, tôi cũng khá thích anh đấy."

Thực ra, cô đang định chỉnh chết anh đây.

Cô này đúng là lắm chiêu trò, giỏi tìm cớ thật đấy.

"Không được!" Giang Từ nắm vai cô, đẩy ra xa một chút.

Anh chuẩn bị nghiêm túc mắng cho cô một trận.

Cô giở thủ đoạn thì được, nhưng đừng hòng dùng cách này với anh!

Lúc này, Giang Từ bỗng nhìn thấy thiết bị nghe lén dưới rèm cửa lộ ra ngoài!

Anh quên kéo rèm lại!

Chỉ cần Tạ Chiêu quay đầu, cô sẽ phát hiện ra!

Tạ Chiêu thả lỏng tay, lùi một bước chuẩn bị quay người.

Giang Từ lập tức ôm chặt cô, tay siết lấy gáy cô, ghì chặt vào lòng.

Không được quay đầu!

"Tôi muốn nói là..." Giang Từ nghiến răng, "Chuyện tỏ tình, sao có thể để con gái làm trước được?"

"Đúng vậy, tôi thầm thích cô!" Anh nghiến răng nghiến lợi.

Giang Từ ôm cô thật chặt.

Hết cách rồi, nếu cô muốn diễn mỹ nhân kế, vậy anh sẽ gậy ông đập lưng ông, diễn đến cùng.

Tạ Chiêu mỗi lần muốn quay đầu, Giang Từ lại xoay người cô lại, hai người cứ ôm nhau, quay qua quay lại trong phòng.

"Đợi một chút." Tạ Chiêu nói, "Hình như dây lưng của tôi bị vướng rồi."

Tiếng bước chân vang lên từ hành lang.

"Không sao đâu, cô cởi áo khoác ra là được mà?" Giang Từ nói.

"Nhưng tôi chỉ mặc mỗi áo khoác thôi!!!"

"Cháu trai, khóa cửa phòng cháu lúc nào cũng hỏng, bác đã gọi người đến sửa rồi."

Giang Từ nghe thấy ngoài hành lang dường như không chỉ có những người mà anh đã gọi đến.

"Sao cô lại chỉ mặc mỗi áo khoác?" Đồng tử của Giang Từ co lại.

"Tôi tưởng chỉ có mỗi anh thôi chứ!" Mắt Tạ Chiêu cũng mở to đầy kinh ngạc.

"Một mình tôi, cô sao lại..." Anh nói năng lộn xộn.

"Sếp Tạ cũng ở đây à?" Giọng của May vang lên, "Đừng lo, khóa cửa sẽ được sửa ngay thôi."

Bình Luận (0)
Comment