Anh ta vẫn còn giả vờ ngủ sao?
Tạ Chiêu nghiêng đầu, khuôn mặt anh gần trong gang tấc.
Cô vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má anh, vành tai, chậm rãi di chuyển xuống cằm, rồi bất ngờ bóp chặt.
"Anh sao lại thiếu cảm giác an toàn đến thế?" Cô khẽ cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve cằm anh. "Chỉ rời đi có mấy giây mà cũng không được sao?"
Uống thuốc dị ứng mà vẫn gắng gượng không ngủ, cũng khá kiên trì đấy.
"Đúng vậy." Giang Từ cười lạnh, anh trở tay nắm chặt bàn tay đang quấy phá của cô, hơi thở trầm thấp: "Cô đi rồi, tôi sao có thể ngủ được?"
Ngón tay anh nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay cô, chậm rãi vuốt dọc xương cổ tay. Mạch đập của cô khẽ rung động dưới đầu ngón tay nóng ấm của anh. Đột nhiên, lực tay anh siết chặt.
Muốn đợi tôi ngủ say rồi xuống mật đạo? Không có cửa đâu.
Tạ Chiêu hơi giãy giụa, ngồi thẳng dậy. "Nhưng tôi khát nước, tôi muốn uống nước."
Muốn chạy sao?
Giang Từ giữ lấy vai cô, lập tức đè cô xuống gối. Mái tóc dài đen nhánh của cô xõa tung trên chiếc gối trắng muốt.
Trong tầm mắt của Tạ Chiêu, khuôn mặt anh càng lúc càng phóng đại, hai chóp mũi gần như chạm vào nhau.
Anh cúi đầu, ánh mắt siết chặt cô.
"Cô nằm yên." Giọng anh trầm thấp, hơi thở ấm áp phả lên môi cô.
"Tôi đi lấy cho cô."
Uống đi, tôi không bỏ độc đâu.
Giang Từ mò mẫm trong bóng tối, lấy một chiếc ly thủy tinh mới, rót cho cô nửa ly nước khoáng.
Tạ Chiêu ngồi dậy, cởi dây buộc tóc trên cổ tay, tùy ý cột lại mái tóc.
Cô vừa chạm môi vào ly nước đã lắc đầu. "Tôi muốn uống nước ấm."
Giang Từ lại rót cho cô một ly nước nóng.
"Nóng quá, thêm chút nước lạnh." Cô nhíu mày.
"Được, không vấn đề." Anh kiên nhẫn rót thêm nước lạnh vào ly của cô.
"Lại nguội rồi, thêm chút nước nóng nữa."
Anh lại mang đến.
"Nhiệt độ này được chưa?" Giang Từ cố gắng giữ nụ cười lịch thiệp.
Tạ Chiêu lại lắc đầu.
Cô hơi nhếch môi, hàng mi khẽ chớp. "Tôi muốn anh đút cho tôi uống."
Ngón tay Giang Từ siết chặt ly thủy tinh, đầu ngón tay trắng bệch.
Anh hít sâu, mỉm cười, tự nhắc nhở bản thân phải có phong độ, không được hắt nước vào mặt cô.
"Được, không vấn đề."
Anh vươn tay, một tay đỡ gáy cô, một tay cầm ly nước kề lên môi cô.
"Mời." Anh mỉm cười, trực tiếp đổ thẳng vào cổ họng cô.
Tạ Chiêu bị sặc mấy ngụm, nước tràn ra khóe môi.
Giang Từ tiện tay rút vài tờ giấy từ đầu giường, qua loa lau mặt cô.
"Được rồi, uống xong rồi chứ? Mau ngủ đi!"
"Chưa." Tạ Chiêu nói.
Cô vươn tay lướt qua môi anh. "Môi anh khô quá, tôi sẽ đau lòng đấy."
"Nốt phần còn lại anh uống đi."
Giang Từ lập tức cảnh giác, cô định bỏ gì vào nước sao?
Anh nắm lấy tay cô, mỉm cười: "Tôi không khát, cảm ơn."
"Anh chê tôi uống qua rồi sao?" Cô hơi nhíu mày, giả vờ tổn thương.
"Sao có thể chứ?"
Ngón tay Tạ Chiêu chậm rãi lướt qua lòng bàn tay anh.
"Vậy chẳng lẽ anh không dám?" Giọng cô nhẹ nhàng như gió thoảng.
"Anh sợ sẽ gián tiếp hôn tôi sao?" Cô ngước mắt nhìn anh.
Giang Từ không nói gì, chỉ trực tiếp uống cạn phần nước còn lại. Yết hầu anh trượt lên xuống, sau đó cúi đầu nhìn cô.
Nước cô cũng đã uống, mà cô chỉ khoác một chiếc áo choàng vào phòng anh, quần áo không có chỗ giấu thuốc.
Hẳn là không có vấn đề.
"Bây giờ có thể ngủ được chưa?" Giang Từ khẽ cười.
Đừng có giở trò nữa.
"Tất nhiên rồi." Tạ Chiêu nằm xuống.
Giang Từ đặt ly nước xuống, cũng nằm xuống theo.
Nhưng lần này, anh không nằm xa cô như trước, mà trực tiếp kề sát bên cô.
Anh vươn tay, ôm lấy eo cô qua lớp chăn, giữ cô trong vòng tay. Hơi ấm từ cánh tay anh truyền qua.
Đầu anh gối ngay sát cổ cô, hơi thở đều đều phả lên động mạch khiến cô thấy hơi nhột.
Tạ Chiêu vô thức dịch sang bên cạnh một chút, nhưng Giang Từ lập tức siết chặt tay.
"Đừng rời khỏi tôi." Anh thì thầm, môi gần như chạm vào vành tai cô, âm thanh vang vọng bên tai, khiến người ta tê dại.
Đừng hòng giở trò. Anh thầm nghĩ.
Tạ Chiêu xoay mặt về phía anh, vươn tay nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc vướng bên tai anh.
Cô nở nụ cười, khiến Giang Từ cảm thấy có gì đó không ổn.
"Anh thấy buồn ngủ rồi phải không?"
Hơi thở hai người quyện vào nhau.
Ngón tay cô lướt nhẹ qua gò má anh. "Anh nên ngủ đi."
Cơn buồn ngủ nặng trĩu ập đến, mí mắt Giang Từ gần như không mở nổi.
Cô...
Anh vươn tay, nhưng không còn chút sức lực nào.
Lớp áo trên người cô lướt khỏi tay anh.
Tầm nhìn mơ hồ, hình ảnh cuối cùng anh thấy là Tạ Chiêu đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ mặt anh.
"Ngoan." Cô cúi đầu, mỉm cười nhìn anh. "Ngủ ngon nhé."
Tạ Chiêu đứng dậy, buộc chặt tóc.
Nửa viên thuốc ngủ giấu trong dây buộc tóc đã đủ khiến anh ngủ say đến sáng mai.
Ngoài cửa sổ chỉ còn tiếng côn trùng thỉnh thoảng kêu vang.
Tạ Chiêu lần này thong thả mở cửa mật đạo trong lò sưởi, bước vào bên trong.
*
Trong bóng tối, Tạ Chiêu dựa vào trí nhớ tìm đến cánh cửa có khóa mật mã trong thư phòng.
Cô áp tai lên cửa lắng nghe, bên trong không có tiếng động nào.
Hôm nay, gã vệ sĩ dám ngang nhiên tặng hoa hồng cho phu nhân May, còn rủ rê bà ta ra bờ biển hẹn hò. Chắc chắn May không đủ gan đến thư phòng vụng trộm với hắn đêm nay.
Đã quá nửa đêm. Tạ Chiêu mở khóa, lẻn vào thư phòng.
"Táo." Con vẹt cất tiếng chào cô.
Tạ Chiêu tiện tay nhặt một miếng trái cây trên bàn nhét vào miệng nó.
Sau đó, cô đưa tay ra, con vẹt liền dùng mỏ lôi ra một thứ từ góc lồng và đưa cho cô.
Là miếng màng silicon dấu vân tay cô đã giấu lần trước.
Tạ Chiêu bật máy tính, nhanh chóng tìm kiếm tập tin tuyệt mật.
Sau khi lướt qua tất cả các tài liệu mật, dựa vào ngày tháng và mối liên hệ thân thiết với nữ diễn viên đã khuất, Tạ Chiêu xác định ba nhân chứng tiềm năng nhất.
Người đầu tiên là quản lý cũ của nữ diễn viên, người từng kiện công ty Nhạc Càn sau khi cô ấy tự sát. Xét theo lý, anh ta là người gần gũi nhất với cô ấy và phải biết mọi chi tiết về cuộc đời cô. Nhưng cũng có tin đồn rằng chính anh ta cũng tham gia vào việc bóc lột cô.
Người thứ hai là đàn em của nữ diễn viên, cũng là nghệ sĩ thuộc công ty Nhạc Càn. Sau khi nữ diễn viên xảy ra chuyện, cô ta từng khóc không thành tiếng trước công chúng. Tuy nhiên, có lời đồn rằng giữa hai người tồn tại mâu thuẫn lợi ích, quan hệ thật sự không tốt đẹp như vẻ bề ngoài, và tất cả chỉ là diễn kịch.
Người thứ ba là kế toán đã có mặt trong suốt khoảng thời gian trước và sau khi vụ việc xảy ra. Ông ta từng bị công ty Nhạc Càn kiện và ngồi tù một thời gian. Trong tay ông ta có thể đang giữ một số sổ sách giao dịch bất hợp pháp.
Nhưng điều chưa rõ ràng là mối quan hệ riêng tư giữa ông ta và nữ diễn viên. Liệu cô ấy có tin tưởng mà giao những thứ riêng tư như nhật ký cho ông ta không?
Cả ba người hiện đều ở nước ngoài, chưa rõ địa chỉ cụ thể của họ.
Tạ Chiêu bắt đầu tìm kiếm tài khoản mạng xã hội của người kế toán. Trên trang cá nhân của ông ta không có thông tin gì, không đăng bài, không có định vị. Chỉ có một vài lượt thích dành cho các bài đăng về thú cưng đáng yêu—mèo, chó, thỏ—từ khắp nơi trên thế giới.
Cô xem kỹ tất cả những lượt thích và nhận thấy một bức ảnh chó trông bình thường nhất. Không như những con thú cưng khác đáng yêu và thu hút nhiều sự chú ý, bức ảnh này chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng, ông ta vẫn liên tục thả tim cho nó suốt một thời gian dài. Điều này có nghĩa là ông ta có thể quen con chó đó.
Tạ Chiêu truy cập vào tài khoản của chủ nhân con chó, tìm trong phần bình luận, và phát hiện đúng là họ có tương tác với nhau. Họ là anh em ruột.
Chủ nhân con chó hầu như chỉ đăng ảnh thú cưng, không tiết lộ nhiều thông tin khác và cũng không có định vị địa điểm.
Nhưng trong một bức ảnh chụp con chó đứng trên xe, có một chi tiết quan trọng: biển số xe.
Cô lấy biển số đó tra cứu trên hệ thống đăng ký phương tiện và tìm thấy thông tin: Chiếc xe này là một mẫu Honda sản xuất năm 2012, đăng ký tại California, Mỹ.
Giờ đã thu hẹp được phạm vi.
Tạ Chiêu tiếp tục kiểm tra danh sách theo dõi của chủ tài khoản, xem ai thường xuyên tương tác với họ. Trong số đó, cô tìm thấy một người rất thích chia sẻ cuộc sống hàng ngày, qua các bài đăng, có thể suy đoán họ là đồng nghiệp. Người này thường xuyên chụp ảnh trên cùng một con phố.
Sử dụng tính năng tìm kiếm hình ảnh theo cảnh quan, cô tra được vị trí con phố này và xác định tòa nhà văn phòng của họ.
Tiếp theo, cô tìm kiếm danh sách nhân viên của công ty đó bằng họ của kế toán, đối chiếu độ tuổi, cuối cùng xác định được em gái của ông ta.
Tiếp theo là nữ diễn viên đã giải nghệ.
Tài khoản mạng xã hội của cô ta đã khóa, không có bất cứ thông tin nào.
Nhưng dù sao cô ta cũng từng là người nổi tiếng. Một khi đã xuất hiện ở bất cứ đâu trên thế giới, luôn có người nhận ra và ghi lại trên mạng xã hội.
Tạ Chiêu tìm kiếm các bài đăng gần đây của cư dân mạng xem có ai tình cờ bắt gặp cô ta không. Cuối cùng, một người dùng chia sẻ rằng họ đã thấy cô ta khi đang lái xe du lịch. Họ còn khen rằng dù đã rời xa ánh hào quang, cô ấy vẫn xinh đẹp như xưa.
Bài đăng chỉ có một bức ảnh phong cảnh được chụp từ trên xe: núi, biển, hoa, và một tòa nhà màu hồng.
Kiến trúc của tòa nhà này rất phổ biến ở khu vực Địa Trung Hải.
Trong ảnh, có những bụi hoa giấy màu cam hồng—một loài thực vật thường mọc ở nơi có khí hậu ấm áp, nở vào mùa hè, rất phổ biến tại các thành phố ven biển phía nam Tây Ban Nha.
Tạ Chiêu tiếp tục tìm kiếm thông tin về món ăn trong ảnh mà người đăng đã ăn, và từ đó xác định được nhà hàng.
Sau đó, từ vị trí nhà hàng này, cô tra ra được địa điểm: Marbella, bờ biển phía nam Tây Ban Nha.
Cuối cùng, cô tiếp tục kiểm tra các khách sạn cao cấp trong khu vực—những nơi có hệ thống bảo vệ tốt—để tìm kiếm dấu vết của nữ diễn viên này.
Người cuối cùng là quản lý cũ.
Tài khoản mạng xã hội của ông ta vẫn hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng vợ của ông ta thì khác. Cô ấy gần như không đăng gì, nhưng gần đây có chia sẻ một đoạn video ngắn quay cảnh bầu trời ngoài cửa sổ tàu hỏa.
Video chỉ hiển thị thời gian quay mà không có bất kỳ thông tin định vị nào.
Tạ Chiêu quan sát kỹ hơn. Trong video, có một chiếc máy bay đang cất cánh. Điều đó có nghĩa là gần đó có một sân bay.
Xa hơn, trên cánh đồng, có những con bò lông dài của Scotland.
Cộng thêm phong cách kiến trúc trong cảnh quay, rất có thể đây là Scotland, Anh Quốc.
Cô tra cứu lịch trình các chuyến bay và tàu hỏa trong ngày tại Anh, dựa vào hướng bóng cây đổ trên mặt đất để xác định khoảng thời gian: hừng đông hoặc hoàng hôn.
Thu hẹp phạm vi hơn nữa.
Cuối cùng, cô xác định được đó là thành phố Glasgow.
Dựa trên lịch trình tàu hỏa, cô suy đoán chuyến tàu có thể đang đi từ Glasgow đến London.
Tạ Chiêu tổng hợp tất cả thông tin này, gửi vào hộp thư của Isaac, rồi xóa sạch mọi dấu vết. Sau đó, cô lại cẩn thận giấu miếng màng silicon vân tay vào lồng vẹt.
Khi đứng dậy định rời đi, cô chợt nhìn thấy một bức ảnh gia đình nhà họ Trần đặt trong phòng sách.
Trong ảnh có cha mẹ của chủ tịch Trần, ông ta và em trai, em dâu, cùng hai đứa con trai của ông ta.
Tạ Chiêu quan sát kỹ từng người một. Ai cũng có tóc đen mắt đen hoặc tóc đen mắt nâu.
Dù chú của Trần Bân Hạo lấy một người vợ nước ngoài, nhưng cô ấy cũng có tóc nâu mắt nâu.
Theo di truyền học, với tổ hợp gen trội và lặn như vậy, họ tuyệt đối không thể sinh ra một đứa con trai có đôi mắt xanh biếc.
Cô mỉm cười.
Quả nhiên, Giang Từ không phải cháu trai gì của chủ tịch Trần, càng không phải cổ đông của công ty.
Vậy rốt cuộc anh ta là ai?
Dù là ai đi nữa, cô cũng sẽ khiến anh ta phải trả giá vì dám đối đầu với mình.
Dù có phải đào sâu ba thước đất, tôi cũng sẽ tìm ra thân phận thật sự của anh.
Khi Giang Từ tỉnh dậy, ánh nắng tràn ngập khắp phòng.
Anh đưa tay ra, bên cạnh chỉ là khoảng trống.
Rõ ràng, Tạ Chiêu đã lấy được thứ cô cần và trở về phòng mình.
Còn anh, vẫn tay trắng.
Điện thoại rung lên dữ dội. Giang Từ day day thái dương đang giật liên hồi rồi nhấc máy. Đầu dây bên kia là giọng nói mà anh không hề muốn nghe—mẹ anh.
"Con không thắng được đâu, con trai. Đừng phí sức nữa." Bà cười khẽ.
"Con muốn điều tra xem Tạ Chiêu có dính líu đến giao dịch nội gián ư? Không thể nào đâu. Chỉ có kẻ ngốc mới phạm pháp."
Dĩ nhiên, "phạm pháp" ở đây có nghĩa là bị kết tội.
Dưới hệ thống tư pháp "nghi ngờ thì phải tuyên trắng án", dù có là vụ giết người nghiêm trọng nhất với bằng chứng rành rành, chỉ cần có lỗ hổng trong quy trình, công tố thu thập chứng cứ sai sót, luật sư vẫn có thể bảo vệ nghi phạm an toàn thoát thân.
Còn về giao dịch nội gián, dù là cuộc điều tra dân sự của SEC hay điều tra hình sự của Bộ Tư pháp Liên bang, đều phải có bằng chứng về hoạt động kinh tế bất thường mới có thể bắt đầu. Nhưng điều tra là một chuyện, có thể đưa ra cáo buộc thì ít hơn nhiều, mà có thể kết án được lại càng hiếm hoi.
Ngay cả khi nhận được trát điều tra, chỉ cần luật sư biện hộ bảo vệ thân chủ, kiên quyết viện dẫn Tu chính án thứ năm—tức là bất kể điều tra viên hỏi gì cũng giữ im lặng tuyệt đối—thì việc thu thập bằng chứng cũng trở nên vô ích.
Thế nên, phần lớn những kẻ bị tình nghi phạm tội tài chính đều hiểu rằng đây chỉ là một cuộc chiến tâm lý. Nếu tâm lý vững vàng, có luật sư bảo vệ, cộng với việc đối phương không tìm ra chứng cứ xác thực, thì những cuộc điều tra này rồi cũng sẽ chìm vào quên lãng.
Mà Tạ Chiêu vốn nổi tiếng là người tuân thủ pháp luật. Đừng nói đến giao dịch kinh tế bất thường, ngay cả một tấm vé phạt giao thông cô cũng chưa từng bị ghi.
Giang Từ điều tra cũng xác nhận cô là một người cực kỳ tuân thủ quy tắc. Những người quen biết cô kể rằng, dù trời mưa to, bên cạnh không có thùng rác, cô cũng sẵn sàng đi bộ băng qua hai khu phố để vứt rác đúng chỗ.
Cô và Isaac không hề có bất kỳ giao dịch kinh tế nào, không có lợi ích tài chính chung, thậm chí thường ở thế đối lập—nếu người này kiếm lời thì người kia sẽ chịu lỗ. Họ không có bất kỳ liên lạc nào có thể tra được, thậm chí còn chưa từng gặp mặt.
Không có động cơ, không có chứng cứ, không một chút liên quan nào có thể gắn Tạ Chiêu với vụ giao dịch nội gián. Công tố viên cho rằng Giang Từ đang hoang tưởng.
Uy tín nghề nghiệp của anh đang lung lay dữ dội.
"Nghe có vẻ hợp lý đấy. Nhưng mà, con sống ngay cạnh một nghi phạm ở Phố Wall, có thể dễ dàng vào phòng của cô ta. Thế thì lại là chuyện khác rồi."
Giang Từ tin rằng, mấu chốt nằm ở vật chứng, chính xác hơn là phương thức liên lạc của Tạ Chiêu. Nếu anh tìm được chiếc điện thoại dùng một lần của cô, có lẽ sẽ có đột phá.
"Không phải cứ có người nói dối là con có thể kết tội họ đâu. Ở Phố Wall, ai mà chẳng nói dối? Luật pháp không phải là sở trường của con, còn bọn họ thì có hẳn một bức tường lửa để lách luật."
"Thôi nào, có gì thì nói thẳng đi, đừng vòng vo." Giang Từ cắt ngang.
"Chúng ta cần con để mắt đến Trần Khánh. Cậu ta là bạn của chúng ta."
"Cái gì?" Giang Từ bật thẳng dậy.
"Con nghĩ mình có thể dễ dàng trà trộn vào nhà họ Trần, mà Chủ tịch Trần lại hoàn toàn không nghi ngờ con là vì sao?"
Bà cười khẽ: "Không phải chỉ có con là người đã ra tay đâu."
"Mẹ cũng muốn thâu tóm Nhạc Càn? Cũng muốn giành quyền kiểm soát?" Giang Từ lập tức từ chối.
"Con không nên nói những điều này với mẹ. Chúng ta có xung đột lợi ích. Con đang làm việc cho công tố viên, tuyệt đối không thể dính dáng đến những chuyện này."
"Đừng giả tạo nữa, con trai. Con thật sự quan tâm đến công lý của hệ thống tư pháp Mỹ sao? Hay chỉ là con có một nỗi ám ảnh bệnh hoạn với việc điều tra tội phạm trí tuệ cao?"
Bà khẽ cười: "Hay là... con có một nỗi ám ảnh bệnh hoạn với một tội phạm trí tuệ cao nào đó?"
"Muốn nói gì thì nói, dù sao con cũng sẽ không giúp các người." Anh cười lạnh.
"Chúng ta không yêu cầu gì quá đáng cả, chỉ là muốn con trông chừng cậu bé Trần Khánh một chút thôi."
Trần Khánh cản trở Tạ Chiêu đầu tư, cô nhất định sẽ ra tay với cậu ta trước. Giang Từ hiểu điều đó.
"Đừng để cô bạn gái rắn độc của con nuốt chửng cậu ta đấy."
Bà cười, nhanh chóng dập máy trước khi anh kịp phản ứng.