Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 25

Hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, ve sầu trên cây kêu râm ran vì oi bức.

Sau bữa sáng, không ai rời bàn, mọi người vẫn ngồi nghỉ ngơi chờ khách đến.

Bà May liên tục phe phẩy chiếc quạt.

Giang Từ liếc nhìn Tạ Chiêu. Trời nóng thế này mà cô vẫn mặc một chiếc sơ mi lụa dài tay màu trắng kem rộng rãi cùng quần dài màu cà phê nhạt. Đôi khuyên tai vàng to bản phản chiếu ánh nắng lấp lánh.

Tạ Chiêu đưa tay lau mồ hôi trên trán, cô cũng thấy nóng, nhưng chẳng còn cách nào khác.

Cô phải giấu chiếc điện thoại dùng một lần trên người để lát nữa mang vào phòng họp. Dưới lớp quần dài rộng, điện thoại được buộc vào bắp chân.

Giang Từ suy nghĩ hai giây rồi đổi chỗ ngồi sang bên cạnh cô.

Anh thả lỏng tay, thoải mái khoác lên lưng ghế của cô.

Tạ Chiêu nhận ra động tác này, quét mắt nhìn anh.

Anh tiến lại gần khiến cô hơi căng thẳng. Dù sao thì điện thoại vẫn đang giấu trong người cô.

Vừa rồi, Giang Từ liếc mắt một cái là biết cô có giấu gì đó, nhưng anh chưa vạch trần. Dù sao, cô vẫn chưa gửi tin nhắn nào, không thể làm cô cảnh giác.

Anh chỉ muốn dọa cô một chút.

"Mặc nhiều thế này, không thấy nóng à?"

Giấu điện thoại trên người cũng vất vả nhỉ? Anh thầm nghĩ.

Anh cố tình ghé sát tai cô, giọng trầm thấp vang lên. Hơi thở phả nhẹ vào xương quai xanh, khiến cô hơi ngứa. Tạ Chiêu bất giác thẳng lưng, né sang một bên để giữ khoảng cách với anh.

"Không nóng, vải này rất mỏng." Cô vừa đổ mồ hôi vừa trả lời.

"Thật à?" Giang Từ nhếch môi cười thoáng qua.

Cánh tay vốn khoác trên lưng ghế đột nhiên vòng lỏng ra, tay anh đưa lên, chậm rãi vuốt nhẹ ống tay áo cô, đầu ngón tay di chuyển chầm chậm.

"Đúng là khá mỏng." Anh rút tay về.

Mọi người vẫn đang trò chuyện rôm rả. Thỉnh thoảng anh lại ghé sát thì thầm với cô.

Tạ Chiêu bắt đầu căng thẳng. Cô không chắc chiếc điện thoại có được buộc chặt hay không. Lỡ chút nữa rơi xuống đất để Giang Từ nhìn thấy thì sao?

Nhìn thấy môi cô dần mím lại, nụ cười trên môi Giang Từ càng đậm hơn.

Anh cố tình nghiêng người về phía cô, đôi chân cũng nhẹ nhàng chạm vào chân cô.

Ngay dưới lớp quần dài, điện thoại đang giấu ở bắp chân trái. Nhưng Tạ Chiêu không né tránh, cô sợ nếu lùi ra sẽ làm lộ sơ hở.

Dưới gầm bàn, đầu gối hai người chạm vào nhau. Qua lớp vải, nơi bị chạm vào dường như tê nhẹ.

"Nhưng quần của cô có vẻ hơi dày thì phải." Anh ghé sát tai cô, giọng nói lười biếng, kéo dài cuối câu. "Chút nữa nhiệt độ còn tăng lên đấy."

Tôi biết cô đang giấu điện thoại, cứ dùng đi, xong rồi tôi sẽ bắt cô.

Tạ Chiêu ngước mắt, chạm ngay vào ánh mắt lười biếng của anh. Nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không kia, cô hiểu ngay – anh nghi ngờ cô rồi.

Cô bỗng nhếch môi, cất giọng rõ to: "Chê tôi mặc nhiều quá à?"

Cô làm bộ trách móc: "Bây giờ đã tò mò quần tôi làm bằng vải gì rồi sao? Không phải hơi sớm à?"

Dưới gầm bàn, cô đá mạnh vào bắp chân anh.

Giang Từ nhăn mặt vì đau, lập tức thu chân lại.

Mọi người trên bàn ăn đang trò chuyện rôm rả, nghe vậy thì đồng loạt quay sang nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý.

Mới sáng sớm, thậm chí chưa đến trưa mà đã sốt ruột thế rồi sao?

Mọi người đều đánh giá anh. Hai người mới quen vài ngày mà đã tiến triển nhanh vậy à?

Giang Từ trông có vẻ là người đứng đắn, không ngờ lại thế này.

Dưới ánh mắt chỉ trích của các quý cô, anh lặng lẽ kéo ghế ra xa Tạ Chiêu một chút.

Tạ Chiêu y như mấy gã sở khanh thời xưa, chuyên tung tin đồn thất thiệt để bôi nhọ danh tiếng của tiểu thư khuê các, khiến cô ấy không thể không lấy mình.

Còn danh tiếng của Giang Từ, trong mấy ngày qua, đã bị cô phá gần như sạch.

Không sao cả, anh tự nhủ. Chỉ cần bắt được cô, chút tổn thất danh dự này chẳng đáng gì.

*

Cánh cổng sắt của trang viên mở ra. Một chiếc xe thương vụ màu đen chầm chậm tiến vào con đường rợp bóng cây.

Cửa xe mở, trợ lý bước xuống trước, sau đó là Tổng giám đốc Hoa Chí của Tập đoàn LK.

Ông khoảng hơn sáu mươi tuổi, đeo kính, nhưng vẫn trông đầy tinh thần, bước đi nhanh nhẹn.

Tập đoàn LK là công ty công nghệ quốc tế, hiện đang mở rộng sang lĩnh vực truyền thông và rất quan tâm đến Nhạc Càn.

Hoa Chí là người sáng lập LK và cũng là chủ tịch danh dự. Ông là một doanh nhân tư nhân có tiếng, từng là tiền bối và có chút quan hệ cá nhân với Chủ tịch Trần.

Trước đây, khi công ty Nhạc Càn gặp sự cố, Chủ tịch Trần đã bay sang trụ sở LK, gặp riêng Hoa Chí để cầu cứu.

Vốn có thiện cảm với Nhạc Càn và tin vào năng lực của Chủ tịch Trần, Hoa Chí đồng ý giúp đỡ trong giai đoạn khó khăn này.

Tiếc rằng, quy trình quyết định đầu tư của công ty khá dài, ông không thể đưa ra quyết định ngay. Vì thế, ông đã bỏ tiền túi cho Trần một khoản vay cá nhân.

Hiện tại, có ba bên ngỏ ý đầu tư vào Nhạc Càn, hai người con trai của Chủ tịch Trần, Trần Khánh và Trần Bân Hạo, mỗi người đều có ứng cử viên riêng.

Nhưng người đầu tiên bị Chủ tịch Trần thẳng thừng từ chối là ứng viên mà đứa con riêng – Trần Khánh đề xuất, một người Anh.

Quỹ tài chính gia tộc đó là một con quái vật khổng lồ, có thể nuốt chửng họ trong một nốt nhạc. Chuyện nguy hiểm thế này, ông tuyệt đối không dính vào.

Vậy nên, ông chưa từng mời bất cứ ai từ gia tộc Anh đó vào nhà mình.

Tất nhiên, ông cũng không biết chuyên gia phát hiện nói dối mà ông bỏ tiền mời về – Giang Từ, chính là con trai của người đứng đầu quỹ tài chính ấy.

Người thứ hai khiến ông do dự là Tạ Chiêu.

Ông không tin cô. Dù ngoài mặt là bạn, nhưng Tạ Chiêu nổi tiếng là kẻ máu lạnh, trở mặt như trở bàn tay.

Thế nhưng, nếu tình thế bắt buộc, ông vẫn cần tiền của cô – dù có phải uống độc để giải khát.

Vậy nên, ông vẫn khách sáo tiếp đãi cô như quý nhân, xem cô là phương án dự phòng.

Còn lựa chọn mà ông mong muốn nhất vẫn là nhận được khoản đầu tư từ LK.

Cuối cùng, ông đã chờ được Hoa Chí.

Tạ Chiêu lạnh lùng đứng bên nhìn họ bắt tay, ôm nhau nồng nhiệt.

Đừng vội mừng, cô thầm nghĩ, chiếc xuồng cứu sinh của các người sắp bị tôi lật đổ rồi.

"Mời mọi người nghỉ ngơi một lát, sau đó chúng ta sẽ vào phòng họp." Chủ tịch Trần ra hiệu, nhường Hoa Chí đi trước.

Trần Bân Hạo và các giám đốc đi cạnh Tạ Chiêu.

May, Sophia, Trần Khánh và Giang Từ đi cuối đoàn.

Họ đi vào tòa nhà nhỏ theo phong cách Baroque độc lập, nơi đã được cải tạo thành một hội trường nhỏ.

Khi khách vào hội trường, họ phải trải qua kiểm tra an ninh, phải để lại điện thoại di động, máy tính xách tay và các thiết bị liên lạc khác bên ngoài. Nhân viên an ninh sử dụng máy dò kim loại kiểm tra từng người để xem họ có mang điện thoại không.

Tạ Chiêu đưa điện thoại của mình ra.

"Tôi vào nhà vệ sinh một chút." Cô nói.

Nhà vệ sinh nằm ngoài phòng hội nghị, cô muốn để điện thoại dùng một lần trong nhà vệ sinh, rồi sau đó ghi thông tin vào đầu và chờ khi có thời gian ngắn để vào nhà vệ sinh sẽ truyền đi thông tin.

Tạ Chiêu ngoặt vào nhà vệ sinh nữ.

Cô đóng cửa lại, đi vào buồng. Nhưng ngay khi vào, cô ngớ người, vì buồng này không có bồn cầu, không có giá giấy vệ sinh, thậm chí không có thùng rác, chẳng có chỗ nào để giấu điện thoại!

Cô ổn định lại tinh thần, rồi lại tìm một lần nữa, nhưng đúng là không có chỗ nào để cất điện thoại.

Cô ra khỏi nhà vệ sinh nữ và phát hiện chỉ có giá giấy vệ sinh trong khu vực chậu rửa chung của cả nhà vệ sinh nam và nữ.

Chỉ có thể để ở đây.

Cô mở giá giấy vệ sinh ra và nhét điện thoại dùng một lần vào trong.

Nếu ai đó lấy giấy ra, cũng không ảnh hưởng gì, chỉ cần không mở giá giấy vệ sinh ra thì điện thoại sẽ không bị phát hiện.

Giấy trong giá vẫn còn nhiều, sẽ không hết đến lúc cần thay.

Khi cô vừa cất xong điện thoại, cửa nhà vệ sinh bỗng mở, Giang Từ đi vào.

Trong lòng cô có chút hoảng loạn, nhưng mặt ngoài không biểu lộ gì, cô từ từ mở vòi nước giả vờ rửa tay.

Giang Từ không vội vàng, từ từ đi vòng ra sau cô, tay dài đặt lên giá rửa tay.

Cô liếc nhanh qua gương, ánh mắt cô gặp ánh mắt của anh qua gương, Giang Từ cong môi cười.

"Chưa xong sao?" Cô quay lại suýt nữa va vào ngực anh.

Trong tầm mắt cô là chiếc cằm sắc bén của anh, Giang Từ tiến thêm một bước, cúi mắt, mỉm cười nhìn cô, hơi thở của anh thổi nhẹ vào mũi cô, "Cuộc họp sắp bắt đầu rồi." Anh chậm rãi nói.

Cô chú ý đến yết hầu của anh khi nói chuyện.

"Tôi xong rồi, anh đi đi." Cô nhường vòi nước cho anh.

Cô không dám rời đi ngay, sợ rằng Giang Từ sẽ phát hiện chiếc điện thoại trong giá giấy vệ sinh.

Giang Từ vừa nhìn là biết cô muốn giấu điện thoại ở đây, anh bây giờ chỉ đang cố tình dọa cô.

Anh từ từ vò những ngón tay dài của mình dưới dòng nước, những giọt nước lấp lánh rơi xuống từ đầu ngón tay của anh.

Làm đi làm lại.

Cô càng lúc càng gấp gáp.

Giang Từ lười biếng nhìn cô một cái, "Sao vậy, đang đợi tôi à?"

"Đúng vậy." Cô vòng tay quanh cánh tay anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve những gân xanh trên cánh tay anh.

Cô vừa rửa tay xong, những giọt nước từ tay cô trượt xuống làn da lạnh trắng của anh.

"Không nỡ xa tôi một phút sao?" Anh cố tình làm cô khó chịu.

Vòi nước đã được đóng lại.

Giang Từ tiến thêm một bước về phía cô, cô lùi lại một bước, lưng cô đụng phải bồn rửa tay.

Cô định lén lút đi qua bên cạnh, anh giơ chân ngăn lại.

Giang Từ hơi cúi người, tay đặt lên bàn rửa, nhốt cô giữa anh và bàn rửa, nhưng cơ thể vẫn giữ một khoảng cách lịch sự.

Anh càng đến gần, cô càng bị anh bao vây trong khoảng không gian chật hẹp này, buộc phải ngẩng đầu lên đối diện với anh.

Giang Từ không nói gì, chỉ nhìn cô, ánh mắt như cười nhưng không cười.

Hơi thở của anh bao quanh cô, trái tim cô đập loạn nhịp, không chỉ vì sợ điện thoại bị phát hiện.

"Anh muốn làm gì?" Giọng cô vẫn lạnh lùng.

Giang Từ giơ tay, vuốt qua tai cô, rồi dừng lại ở giá giấy vệ sinh phía sau cô.

"Rửa tay mà, sao, cô muốn tôi làm gì?" Anh khẽ cười.

Anh bắt đầu kéo giấy. Trái tim cô lại một lần nữa treo lên.

Một tờ rồi lại một tờ, Giang Từ cứ kéo không ngừng.

"Ăn giấy à?" Cô không thể nhịn được nữa.

"Lấy vài tờ giấy đâu có phạm pháp đâu?" Anh cười nhìn cô, tay vẫn tiếp tục động tác, giá giấy vệ sinh đã bị anh làm rỗng.

Giang Từ biết cô đã giấu điện thoại ở đây.

Trên mặt cô vẫn bình tĩnh, nhưng tay cô bắt đầu không yên, vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên tai.

Giang Từ vươn tay, xoa những sợi tóc vương trên trán cô, rồi vén chúng ra sau tai.

Anh vừa rửa tay xong, ngón tay lạnh lẽo vuốt qua dái tai cô, rồi rút tay đi ngay.

Biểu cảm cô lúc này, mặt ngoài bình tĩnh nhưng bên trong hoảng loạn, thật thú vị, Giang Từ trong lòng cười thầm.

Anh quyết định tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với cô, Giang Từ đi đến cửa nhà vệ sinh, gọi một nhân viên phục vụ.

"Giá giấy vệ sinh trong nhà vệ sinh hết giấy rồi." Giang Từ nói, "Làm ơn mở nó ra và cho giấy vào được không?"

Giang Từ quay lại, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, nụ cười trên môi anh càng thêm rộng.

Anh lười biếng nói: "Không phải không nỡ xa tôi sao? Đi thôi."

Bình Luận (0)
Comment