Ánh nắng chiều rót xuống tựa sắc vàng trong suốt như bia, khiến người ta buồn ngủ.
Khi Tạ Chiêu quay về trang viên nhà họ Trần, biệt thự vô cùng yên tĩnh. Có khách đang tắm nắng bên hồ bơi, có người thì đang ngủ trưa.
Chiếc xe của cô dừng lại trên con đường rợp bóng cây. Vừa hạ cửa sổ xuống, Delores đã hớt hải chạy đến.
Cô ấy ghé sát tai Tạ Chiêu thì thầm. Giang Từ nghi ngờ trước đó cô đã giấu chiếc điện thoại dùng một lần trong cuốn Kinh Thánh.
Tạ Chiêu ngẩng đầu lên, cánh cửa sổ chớp xanh đậm trên tầng hai mở một nửa. Giang Từ đứng trên đó nhìn xuống cô. Anh đứng trong bóng tối, không thể thấy rõ nét mặt.
"Đừng hoảng hốt." Tạ Chiêu nói. "Sẽ không có chuyện gì xảy ra, cứ làm công việc của cô như bình thường."
Cô băng qua đại sảnh cao vút, bước vào phòng khách nhỏ màu xanh phấn. Hai bên là cửa sổ sát đất mở toang, cơn gió lộng thổi qua khiến tấm rèm voan trắng tung bay.
Sophia đang nằm trên ghế dài, hai mắt lim dim, như thể buồn ngủ. Phu nhân May đang dùng dụng cụ mới để ép nước đào.
Chủ tịch Trần ngồi trên ghế sofa, nói chuyện nhỏ với vài giám đốc cấp cao.
"Sếp Tạ, sáng nay có đồ gửi đến cho cô, để trên bàn phòng khách rồi. Là bánh mà cô đặt." Phu nhân May nói.
Trên bàn đặt một hộp bánh trong suốt. Bên trong là bánh chocolate.
Trước khi đến đây, để đề phòng chiếc điện thoại dùng một lần giấu trong Kinh Thánh gặp vấn đề, Tạ Chiêu đã đặt trước một chiếc bánh khác, giấu thêm một chiếc điện thoại nữa vào trong, hẹn giao hôm nay.
Cô cần một chiếc điện thoại mới để liên lạc lại với Isaac.
"Tiệm này làm bánh rất ngon, bánh Basque chocolate đậu phộng, mọi người có muốn thử không?" Tạ Chiêu hỏi.
"Tôi thích chocolate, nhưng dạo này đang kiêng đường, ăn vào không tốt cho da." Sophia nói, "Thôi bỏ qua đi."
Cô nhìn sang Phu nhân May.
"Tôi cũng không ăn đâu, đang giảm cân mà." Phu nhân May đáp.
Tạ Chiêu quay sang các quý ông ngồi trên sofa. Chủ tịch Trần lắc đầu: "Tôi dị ứng đậu phộng, không ăn được."
Dĩ nhiên cô biết ông ta dị ứng đậu phộng. Chính vì thế cô mới cố tình chọn vị này.
Sophia và Phu nhân May là những người rất chú trọng giữ gìn vóc dáng, kiểm soát đồ ngọt cực kỳ nghiêm ngặt.
Mấy vị giám đốc khác cũng từ chối vì đã ăn no bữa trưa.
Trần Khánh từ cầu thang đi xuống.
"Tôi có mua bánh, anh có muốn thử không?" Tạ Chiêu mỉm cười.
Trần Khánh ngoảnh đầu đi, phớt lờ cô, bước thẳng qua.
Mối quan hệ giữa hai người rất tệ. Hắn nhất định cho rằng Tạ Chiêu đang lấy lòng mình, nên chẳng đời nào động đến thứ cô đưa.
Trần Bân Hạo không có mặt. Nhưng dù có ở đây cũng không sao, vì anh ta bị đường huyết cao, thường tránh xa đồ ngọt.
"Vậy tôi lên phòng nghỉ trước đây." Tạ Chiêu thắt chặt dải lụa buộc hộp bánh.
Những người khác gật đầu với cô, rồi lại chìm vào câu chuyện của mình.
"Khoan đã."
Giang Từ từ bậc cầu thang đá cẩm thạch bước xuống từng bước một.
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ sát đất, phủ lên đôi chân mày cao vút của anh, để lại một vệt bóng tối sâu thẳm trên xương hốc mắt.
Anh ta dừng lại trước mặt cô, mỉm cười.
"Bánh Basque chocolate à?" Đầu ngón tay Giang Từ lướt qua dải lụa buộc hộp bánh. Lụa quấn quanh ngón tay thon dài của anh.
"Tôi thích nhất đấy."
Anh nhìn sâu vào mắt cô.
"Tôi có thể thử một chút không?"
"Đương nhiên rồi." Tạ Chiêu mỉm cười. "Nhưng lượng đường trong này rất cao, anh có thể sẽ không chịu nổi."
"Tôi thích đồ ngọt." Ánh mắt anh trượt xuống khóe môi cô. "Càng ngọt càng tốt."
Ngón tay thon dài khẽ kéo sợi lụa, gần như sắp tháo ra.
"Vậy lên lầu đi." Tạ Chiêu nắm lấy cổ tay anh, hơi siết lại. "Vào phòng tôi chia nhau."
Cô tiến gần một bước.
"Không cần làm phiền cô đâu." Giang Từ cười nhẹ, phản tay nắm cổ tay cô, ngồi xuống ghế. "Trên bàn chẳng phải có dao ăn sao? Ăn ngay tại đây là được rồi."
Phu nhân May không hiểu sự giằng co qua ánh mắt giữa hai người, còn đưa thêm một cái đĩa.
"Có cần pha trà không?" Bà hỏi. "Bánh ngọt quá có thể uống trà để bớt ngấy."
"Không cần đâu." Tạ Chiêu cũng ngồi xuống, chậm rãi nói: "Vậy thì mời nếm thử đi."
Giang Từ tháo từng lớp bao bì.
Bánh năm lớp, có thêm đậu phộng, hạnh nhân bơ, hạt mắc ca, rắc trên cùng là hạt vụn.
"Kích thước khá lớn." Anh ngước mắt nhìn cô.
Với kích thước này, giấu một chiếc điện thoại dùng một lần không hề khó.
"Tôi thích ăn đồ ngọt, ăn bao nhiêu cũng được." Tạ Chiêu đáp.
Giang Từ nhìn cô chăm chú, cầm dao ăn, chậm rãi cắt xuống.
Cắt từ giữa, cắt thẳng xuống đáy.
Nhân chocolate tràn ra, ngoài ra chẳng có gì khác.
Tạ Chiêu nhận lấy dao, cắt một miếng lớn, đặt vào đĩa, đẩy đến trước mặt anh.
"Mau ăn đi, thời tiết này mà để lâu sẽ hỏng đấy."
Anh lặng lẽ đưa bánh vào miệng.
"Ngon không?" Tạ Chiêu hỏi.
Cô biết chắc nó không ngon, vì để đề phòng ai đó ăn nhầm, cô đã bỏ vào một lượng đường khổng lồ. Bất kể ai ăn miếng đầu tiên, chắc chắn sẽ không muốn ăn miếng thứ hai.
"Ngon." Giang Từ ho khẽ.
"Anh thích là tốt rồi." Cô nhìn anh, dịu dàng cười. "Vậy thì phải ăn hết đấy nhé."
...
Tạ Chiêu về phòng, khóa trái cửa, kiểm tra kỹ vị trí đặt lông mèo trên kệ sách.
Giang Từ chưa vào phòng cô.
Cô cắt bánh, lấy ra một hộp giấy. Bên trong là chiếc điện thoại dùng một lần.
Một lúc sau, Isaac gửi tin nhắn.
Tạ Chiêu mở Kinh Thánh, giải mã văn bản.
Anh ta báo tình hình cấp bách, cần cô truyền tin trong vài tiếng tới.
Cô nhìn xuống cửa sổ. Chiều nay Chủ tịch Trần và Trần Khánh sẽ đi đánh quần vợt với sếp Hoa, có một khoảng thời gian an toàn.
Nhưng Giang Từ thì luôn theo dõi cô. Cần phải đánh lạc hướng anh ta.
Tạ Chiêu bấm chuông gọi Delores, đứng ngay dưới camera giám sát.
Cô đưa cuốn Kinh Thánh cho Delores, bảo cô ta đi xa một chút, tìm cách hủy nó đi.
Giang Từ nghi cô giấu điện thoại trong bánh, muốn bắt quả tang cô.
Vậy thì cứ để anh ta tưởng rằng cô đã gửi tin đi, giờ đang lo phi tang điện thoại.
Ngay cả Delores cũng không biết sự thật. Tạ Chiêu bảo cô ấy trong này có thứ rất quan trọng, tuyệt đối không để Giang Từ bắt được.
Delores cố tỏ ra bình tĩnh, ôm chặt quyển Kinh Thánh rồi đi xuống. Từ cửa sổ, Tạ Chiêu nhìn xuống dưới, quả nhiên thấy Giang Từ đang tỏ vẻ thờ ơ nhưng vẫn âm thầm bám theo cô ấy.
Giang Từ theo sát Delores, cả hai đã ra khỏi cổng biệt thự.
Thấy bọn họ rời đi, Tạ Chiêu cũng nhanh chóng xuống lầu, dự định đi theo lối vườn, men theo con đường nằm trong góc chết của camera giám sát để tiến vào mật đạo.
Khu vườn vào buổi chiều yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng ve kêu râm ran trên những tán cây.
Dù bên ngoài nóng bức, nhưng bên trong mật đạo lại lạnh lẽo đến rợn người.
Tạ Chiêu vừa mới bước vào, đi được vài bước thì chợt nghe có người gọi tên mình từ phía sau.
"Sếp Tạ."
Cô quay đầu lại, ánh sáng lờ mờ khiến cô không thể nhìn rõ người đó là ai.
Là một người phụ nữ với đôi bàn tay gầy guộc vươn về phía cô—quản gia người Ý. "Sao cô lại ở đây? Lối đi này không thể tùy tiện sử dụng đâu."
Nụ cười của bà ta luôn cứng đờ như một con rối gỗ, ngay lúc này, bà ta lại đang nhìn cô với nụ cười y hệt như thế.
"Tôi không biết con đường này dẫn đi đâu," Tạ Chiêu đáp. "Tôi đang tìm con mèo của mình."
"Mèo?"
"Đúng vậy, có một con mèo nhỏ chạy vào đây, tôi chỉ đi theo nó thôi."
Tạ Chiêu nặn ra một nụ cười cứng nhắc.
"Không thể nào có mèo trong này được, sếp Tạ."
"Ý bà là sao?"
"Mèo sợ nơi này, chó cũng vậy. Những sinh vật sống có thể nhìn thấy những thứ con người không thấy, nên chúng sẽ không bao giờ bước vào mật đạo này."
"Tôi không hiểu bà đang nói gì."
"Có những con đường không thể tùy tiện đi vào." Bà ta mỉm cười. "Hình như ngay từ ngày đầu tiên cô đến đây, tôi đã ám chỉ điều đó với cô rồi."
"Mật đạo này từng được giới quý tộc dùng để trốn thoát. Công trình này đã tồn tại hàng ngàn năm, từng có rất nhiều người chết ở đây, rất tà môn." Bà ta nhe răng cười. "Đi vào đây sẽ gặp xui xẻo đấy."
Chắc chắn bà ta là người của Chủ tịch Trần được phái đến giám sát mình—Tạ Chiêu thầm nghĩ.
"Bà nói cũng có lý." Tạ Chiêu gật đầu. "Tôi không dám đi vào đâu. Thế nên, bà hãy giúp tôi tìm con mèo của tôi đi."
"Nếu bà nói nó không thể vào đây, vậy chắc chắn nó đã chạy đi chỗ khác rồi."
Quản gia ngớ người.
"Là một con mèo lông trắng, mắt xanh. Mau đi tìm đi, đây là con mèo tôi yêu thích nhất đấy."
Quản gia vẫn đứng yên, không nhúc nhích.
Tạ Chiêu giục bà ta: "Bằng mọi giá phải tìm được nó trong chiều nay. Nếu trời tối mà còn chưa thấy, ai mà biết nó đã chạy đi đâu mất rồi?"
"Vâng, sếp Tạ." Quản gia miễn cưỡng rời đi.
Tạ Chiêu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đổi lối đi khác. Cô quay trở lại lầu trên, đi qua tủ quần áo rồi tiếp tục xuyên qua phòng ngủ của Giang Từ.
Giang Từ đang theo dõi Delores, cả hai đều không có ở biệt thự, chắc chắn sẽ không quay lại ngay.
Tạ Chiêu mở lối đi bí mật từ lò sưởi, tiến vào mật đạo. Một khoảng tối đen, ẩm thấp và im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt.
Nghĩ lại những lời mê tín ban nãy của bà quản gia người Ý...
Nơi này từng có nhiều người chết thì đã sao?
Tạ Chiêu chẳng sợ chút nào. Cô là người phương Đông, không sợ ma phương Tây.
Nhờ vào trí nhớ, cô nhanh chóng tìm đến ổ khóa mật mã, mở khóa, lắng nghe động tĩnh bên trong để chắc chắn không có ai.
Rồi cô bước vào.
Con vẹt trong phòng lập tức hồ hởi chào cô: "Táo."
Hôm nay giọng nó nghe có vẻ kỳ lạ.
Tên ngốc này lại nói sai rồi—Tạ Chiêu lấy một miếng táo từ dĩa trái cây trên bàn đưa cho nó.
Sau đó, cô thò tay vào trong lồng, mò mẫm tìm kiếm một lúc rồi lấy ra màng vân tay giả.
Cô mở hệ thống máy tính, đồng thời lấy chiếc điện thoại dùng một lần từ trong túi ra, chuẩn bị gửi tin nhắn mật mã Morse cho Isaac.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.
Tạ Chiêu ngạc nhiên. Trước đó, cô đã dặn Isaac đây là thời điểm nguy hiểm, chỉ có cô chủ động liên lạc, còn anh ta thì tuyệt đối không được gọi đến.
Nhưng nếu anh ta đã gọi, chứng tỏ có chuyện rất khẩn cấp.
Hiện tại, Chủ tịch Trần, Trần Khánh, Giang Từ—tất cả những người quan trọng đều không có trong biệt thự, tạm thời cô vẫn an toàn.
Vậy nên, cô bắt máy.
Đầu dây bên kia không có ai lên tiếng.
"Alo?" Cô cất giọng.
Một tiếng cười trầm thấp, chậm rãi và đè nén vang lên từ đầu dây bên kia, hòa lẫn cùng tiếng gió.
Không... tiếng cười này không chỉ phát ra từ trong điện thoại...
Nó vang lên ngay tại đây, ngay trong căn phòng này.
Ngay sau lưng cô.
Tạ Chiêu cứng người, từ từ quay lại.
Giang Từ bước ra từ trong bóng tối.
"Cô đang mong chờ một người đàn ông khác gọi đến sao?"
Khóe môi anh cong lên: "Tiếc quá, là tôi gọi."
Anh từng bước tiến về phía cô.
Tạ Chiêu cứng đờ tại chỗ.
Trong tay Giang Từ là một chiếc điện thoại.
Anh cụp mắt xuống nhìn cô, dáng vẻ lười nhác nhưng ánh mắt lại sắc bén đến lạnh người, vừa tập trung, vừa... thân mật đến kỳ lạ.
"Thất vọng đến vậy sao?"
Tạ Chiêu bất động, lưng chạm vào bàn làm việc.
Màn hình máy tính chớp sáng liên tục.
Ánh sáng xanh quét qua khuôn mặt anh.
Anh cúi xuống, kề sát tai cô, khẽ thì thầm: "Tin nhắn cũng là tôi gửi cho cô đấy."