Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 37

Trần Bân Hạo đi lên tầng thì tình cờ gặp Trần Khánh từ thư phòng bước ra.

"Anh vào thư phòng làm gì?" Trần Bân Hạo hỏi.

"Lấy chút tài liệu." Trần Khánh vội vàng bước ra, giơ xấp giấy trong tay lên.

Nhưng chữ trên tài liệu lại bị lộn ngược, hắn cầm ngược rồi.

Trần Bân Hạo vừa định buông lời châm chọc thì chuông vang lên, báo hiệu đến giờ ăn tối.

Bữa tối hôm nay là một buổi tiệc gia đình, tổ chức trong đại sảnh Baroque, chỉ có nhà họ Trần cùng với Giang Từ, Tạ Chiêu, sếp Hoa và một số lãnh đạo quan trọng.

Phía trên trần nhà là những chùm hoa rực rỡ, tất cả đều là hoa trang trí theo phong cách Baroque được chế tác tỉ mỉ. Trên bàn tiệc dài, nến thơm được thắp sáng.

Bộ bát đĩa, ấm cà phê, hũ đường, hũ kem, muỗng trà—tất cả đều là sứ Limoges với hoa văn đá malachite xanh lục và những đường viền mạ vàng.

Tạ Chiêu ngồi đối diện Giang Từ, bên cạnh là phu nhân May. Trần Khánh và Trần Bân Hạo ngồi đối diện nhau, còn Sophia thì ngồi cạnh Trần Bân Hạo.

Chủ tịch Trần ngồi ở vị trí chủ tọa, đối diện ông là sếp Hoa.

Từ góc nhìn của Tạ Chiêu, sau lưng Giang Từ là cửa sổ kính lớn, có thể nhìn xuống khu rừng xanh mướt phía dưới, sắc xanh rực rỡ như màu sáp vẽ lên.

Bữa tối hôm nay bắt đầu khá sớm, bầu trời bên ngoài vẫn còn một màu tím hồng. Trong rừng thỉnh thoảng vang lên tiếng chim chóc và côn trùng.

Người phục vụ mang ra món khai vị trước—cá hồi xông khói ăn kèm với húng tây và sốt cải ngựa.

Rượu vang sủi có pha thêm cánh hoa hồng, thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ, dùng kèm với thạch trái cây.

Chủ tịch Trần cầm thìa gõ nhẹ vào ly rượu, đứng lên phát biểu: "Hôm nay là tiệc gia đình, chúng tôi mời những vị khách quan trọng nhất đến chung vui nhân dịp hỷ sự của con trai tôi, Trần Bân Hạo và Sophia."

Ông bước đến giữa bàn dài, nơi có một kẻ nội gián đang ngồi, điều mà tất cả mọi người đều ngầm hiểu.

Hai tay Chủ tịch Trần đặt lên lưng ghế của phu nhân May và Tạ Chiêu, ánh mắt quét qua toàn bộ bàn tiệc, trông không khác gì bức tranh 'Bữa Tối Cuối Cùng'.

"Bữa tiệc gia đình đơn sơ, mong mọi người đừng chê bai."

"Thưa quý vị!" Chú rể tương lai, Trần Bân Hạo, cũng đứng dậy nâng ly. Hắn nhìn khắp lượt mọi người rồi cuối cùng dừng ánh mắt sâu lắng trên gương mặt vị hôn thê. "Tôi thừa nhận khi còn trẻ tôi không nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Nhưng người phụ nữ này lại khác, cô ấy đã thay đổi tôi. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên gặp Sophia, tôi không biết vì sao nhưng tôi đã xác định cả đời này chỉ cưới cô ấy mà thôi."

Trần Khánh khẽ cười lạnh, hạ giọng nói: "Vì con gái của những ông tổng khác khó lừa hơn."

Sophia cũng đứng lên, chăm chú nhìn vị hôn phu của mình. "Tôi biết tình yêu của chúng tôi không phải lúc nào cũng suôn sẻ, phải chịu đựng không ít lời gièm pha. Nhưng tình cảm giống như nước uống, nóng lạnh tự biết. Chỉ có tôi mới hiểu anh ấy đối xử với tôi tốt đến mức nào. Anh ấy luôn biết cách an ủi tôi khi tôi buồn, chăm sóc tôi khi tôi ốm, luôn mang đến cho tôi những điều bất ngờ. Và tôi tin rằng sau khi kết hôn, những điều anh ấy có thể mang đến cho tôi chắc chắn còn nhiều hơn thế."

Trần Khánh mỉm cười: "Đúng vậy, chẳng hạn như năm mươi tám tiểu thiếp, gọi cô là đại tỷ."

Hắn nói khẽ, nhưng những người ngồi gần đều nghe thấy rõ ràng, ai nấy đều cố nhịn cười.

Tạ Chiêu giả vờ uống vài ngụm rượu để thả lỏng biểu cảm trên mặt.

Chủ tịch Trần lườm Trần Khánh một cái sắc bén, ra hiệu bảo hắn im miệng.

Giữa bữa tiệc mà dám nói linh tinh như vậy, tên con trai này điên rồi sao?

Không, Trần Khánh không điên. Hắn đã chịu đựng đủ rồi. Cả đời này dù có khiêm tốn nhún nhường thế nào, hắn cũng chỉ toàn bị hãm hại.

Chiều nay, trong thư phòng, hắn đã thấy lịch sử đăng nhập của Trần Bân Hạo. Dù có phải là nội gián hay không, dù có cố ý hãm hại hắn hay không—

Chắc chắn Trần Bân Hạo có điều khuất tất. Dù hắn không phải nội gián, Trần Khánh cũng sẽ tìm cách biến hắn thành một tên như vậy.

Món thứ hai được mang lên là lưỡi bò xông khói ăn kèm sốt cá ngừ.

Trần Bân Hạo cầm nĩa, dùng sức cắt lưỡi bò: "Anh à, ăn nhiều chút đi. Ăn gì bổ nấy, ăn xong thì nói chuyện cho rõ ràng hơn." Hắn mỉm cười với Trần Khánh. "Đỡ hơn là cứ ú ớ như con vẹt trong thư phòng."

Hắn cố tình nhắc khéo Trần Khánh rằng mình đã thấy hắn lén lút ra vào thư phòng.

Trần Khánh điềm nhiên cắt lưỡi bò: "Hiểu rõ vậy, xem ra cậu thường xuyên vào thư phòng trò chuyện với con vẹt nhỉ?"

Mày lén xem hợp đồng bảo mật trên máy tính mà tưởng tao không biết sao? Hắn cười lạnh.

Phu nhân May nghe thấy thư phòng và con vẹt thì không chịu nổi nữa, vội chuyển chủ đề.

Bà ta cũng cầm thìa gõ vào ly rượu, đứng lên phát biểu: "Thưa quý vị, tôi còn một tin vui nữa muốn thông báo. Tôi và chồng đã quyết định có một đứa con. Chắc không lâu nữa gia đình này sẽ có thêm một thành viên mới."

Hai anh em kinh ngạc nhìn về phía Chủ tịch Trần. Nhưng ông ta chỉ mỉm cười đồng ý.

"Thật đúng là kỳ tích y học." Trần Bân Hạo bực bội nói. Một đứa con nữa ra đời, nghĩa là lại có thêm người tranh chấp gia tài, chưa biết chừng quyền thừa kế sẽ rơi vào đứa trẻ này.

"Tôi vốn không có ý định sinh con," May nói. "Khi mới kết hôn, tôi từng nói rõ là không muốn có con, chồng tôi cũng tôn trọng điều đó."

Tôn trọng? Hay là do già quá mà sinh không nổi? Tạ Chiêu thầm nghĩ, nhấp một ngụm rượu.

"Nhưng đột nhiên, một ngày nọ, tôi rất muốn có một đứa con chung với chồng mình. Tôi không biết tại sao tôi lại thay đổi, có lẽ đó là sự dẫn dắt của số phận." Phu nhân dịu dàng nhìn Chủ tịch Trần.

"Bởi vì nó sẽ ngay lập tức được hưởng một phần tư quỹ tín thác gia tộc." Trần Khánh lầm bầm.

May lạnh lùng liếc hắn một cái. Bình thường hắn vẫn tỏ ra tôn trọng bà ta, hôm nay bị làm sao thế?

Chủ tịch Trần không chịu nổi nữa: "Con trai, con có gì muốn nói sao?"

Trần Khánh nâng ly rượu, đứng lên.

"Có chứ." Hắn cười lạnh, ánh mắt quét qua tất cả mọi người.

"Hôm nay là một ngày trọng đại, hỷ sự chồng hỷ sự, con cũng có vài lời chúc phúc muốn nói."

Hắn nâng cao ly rượu.

"Xin chúc tất cả những cặp tình nhân trên đời."

Hắn nhìn lướt qua Chủ tịch Trần và phu nhân May—ông già ngu ngốc và kẻ đào mỏ.

Tiếp đến là Trần Bân Hạo và Sophia—kẻ cặn bã và con ngốc mê tình.

Cuối cùng là Tạ Chiêu và Giang Từ—người đàn bà nham hiểm và tên đàn ông si tình ngu xuẩn.

"Chúc tất cả những cặp tình nhân trên thế gian này đều có thể được ở bên nhau."

Hắn nhìn thẳng vào mắt phu nhân May.

"Bởi vì tình yêu là thứ sức mạnh vĩ đại nhất trên đời, có thể khiến người ta bất chấp tất cả, vượt qua mọi khó khăn để đến với nhau."

Có phải bà vì tình yêu mà phản bội bí mật của gia tộc không?

Hắn nhẹ nhàng cụng ly với phu nhân May.

"Phu nhân, tôi chân thành chúc bà và cha tôi sống bên nhau đến đầu bạc răng long. Cha đã có tuổi, còn bà vẫn trẻ trung xinh đẹp thế này, bà nhất định đừng bỏ rơi ông ấy mà đi tìm cho tôi một người cha dượng khác nhé."

Trần Khánh cười nói.

"Cậu đúng là biết nói đùa rồi đấy." Mẹ kế hắn nhấp một ngụm rượu, nhàn nhạt đáp lại.

Bà ta đương nhiên hiểu rõ Trần Khánh đang ám chỉ điều gì. Hắn biết bà ta đã lén lút ngoại tình trong thư phòng chiều nay sao? Hắn biết đến mức nào?

Bà ta quét mắt nhìn sang Giang Từ. Là cậu ta tiết lộ sao?

"Cháu trai, mấy ngày nay có quen không? Để cháu ở trong phòng chứa đồ cũ đúng là có chút thiệt cho cháu, chắc phòng đó không thoải mái lắm nhỉ?" Bà ta mỉm cười.

Không thoải mái nên mới chạy sang thư phòng.

Giang Từ lập tức hiểu ra, bà ta muốn kéo anh xuống nước.

"Bác khách sáo rồi." Anh liền nói, "Phòng cháu ngủ rất thoải mái. Thời tiết dạo này hơi nóng, buổi trưa lại dễ ngủ, như hôm nay cháu ngủ mê mệt cả buổi chiều, nếu không nhờ quản gia tốt bụng gõ cửa, có khi cháu còn ngủ quên cả bữa tối nữa đấy."

Anh phủ sạch hiềm nghi. May lập tức chuyển mũi nhọn sang Trần Khánh.

Món chính là gà lôi hoang dã nướng, hương tuyết tùng nóng hổi làm tăng thêm vị khói đặc trưng của thịt.

May cầm con dao sáng loáng, hung hăng cắm vào thân gà, một nhát chặt làm đôi. Bà ta nâng mắt nhìn Trần Khánh.

"Người có tình không được thế tục chấp nhận, con trai, con có tâm sự gì sao? Mẹ chưa bao giờ thấy con qua lại với cô gái nào cả."

Bà ta mỉm cười: "Bây giờ đã khác xưa, dù nhà họ Trần vẫn là một gia đình truyền thống kiểu Trung Quốc, nhưng mẹ không phải một người mẹ cổ hủ. Nếu con không hứng thú với con gái, mẹ có thể hiểu mà."

"Lần trước con bị cha con bắt gặp nhắn tin riêng với Isaac, ông ấy đã tức giận lắm đấy. Nếu con và Isaac là bạn thân, sao không nói sớm?"

Bà ta cười nhìn hắn, "Dễ gây hiểu lầm lắm đấy."

Tốt lắm. Trần Khánh cười lạnh trong lòng. Bà ta đang cố gắng vu oan hắn yêu đương đồng tính với Isaac sao? "Vừa ăn cắp vừa la làng", có khi chính bà ta mới là người muốn Isaac làm cha dượng của hắn.

Hắn vừa định phản kích, Giang Từ đã nhanh chóng chặn lại. May đã có ý muốn dồn hắn vào chỗ chết, cứ thế này hắn sẽ bị bà ta hại thật.

"Isaac có nhân phẩm tệ hại như vậy, ai muốn kết thân với hắn ta?" Giang Từ nâng mắt nhìn về phía Tạ Chiêu, "Cô Tạ Chiêu nghĩ sao? Cô từng làm việc với hắn lâu như vậy, hẳn phải hiểu hắn rõ nhất."

Chủ tịch Trần cũng nhìn về phía cô: "Sếp Tạ, trước đây cô đã giúp quỹ phòng hộ của Isaac kiếm được rất nhiều lợi nhuận, sao cuối cùng hắn lại ra tay hạ sát cô, còn làm ầm ĩ đến mức khó coi như vậy?"

Trần Khánh cũng nhìn về phía cô: "Đúng vậy, trước đây ai cũng nói sếp Tạ và Isaac có quan hệ tốt, cô cũng là người được hắn đề bạt, xem như rất tán thưởng tài năng của cô. Vậy mà tại sao đột nhiên lại trở mặt thành thù?"

Hắn cười: "Bạn thân đột nhiên phản bội nhau, có phải hơi kỳ lạ không?"

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Tạ Chiêu.

Cô ngước mắt nhìn Giang Từ, chỉ thấy anh đang mỉm cười vô hại.

Anh đã hứa sẽ giữ im lặng trước mặt chủ tịch Trần. Nhưng không có nghĩa là anh sẽ không làm gì khác, chẳng hạn như khéo léo hướng dẫn Chủ tịch và Trần Khánh tự mình nghi ngờ cô, tự mình điều tra cô.

"Đều muốn hại tôi sao?" Tạ Chiêu khẽ nhếch môi.

"Bởi vì hắn ta ghen ghét đố kỵ, không thể dung nạp tôi." Cô thản nhiên nói, "Ghen tị là một trong bảy tội lỗi của con người, chẳng ai tránh khỏi cả. Ví dụ như, có người anh trai sẽ ghen tị với em trai, có người con trai sẽ ghen tị với cha mình, thậm chí có người còn ghen tị với đứa trẻ chưa chào đời."

"Ghen tị là ác quỷ, khiến người ta làm ra những chuyện điên cuồng và phi lý. Phản bội tình bạn thì có gì lạ? Ngay cả cha con, anh em cũng có thể phản bội nhau mà."

Cô mỉm cười nhìn Trần Khánh: "Chẳng phải anh Trần có thể hiểu rất rõ điều đó sao?"

Lưỡi dao trên tay cô phản chiếu nụ cười lạnh băng. Trên bàn ăn, sát khí tràn ngập, một trận chiến sắp bùng nổ.

Lúc này, trợ lý của Chủ tịch Trần bước vào, ghé sát tai ông nói nhỏ vài câu.

"Nói lớn lên!" Chủ tịch Trần cau mày.

"Isaac tìm ngài."

"Hắn tìm tôi làm gì?"

"Isaac vừa gọi điện đến, nhờ tôi nhắn lại với ngài."

"Hắn nói vừa mới biết con trai ngài tổ chức tiệc đính hôn ở đây, trước kia không hiểu quy củ nên chúc mừng hơi muộn, nhưng ngày kia hắn sẽ đến tận nơi tặng quà chúc mừng."

"Thằng con hoang lai tạp này!" Chủ tịch Trần nghiến răng nói.

"Hắn dám đến đây sao?"

"Đồ hạ tiện bỉ ổi vô sỉ." Ông ta nói, "Hắn muốn đến sỉ nhục tôi sao?"

"Lập tức treo biển trước cổng, viết bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh – 'Isaac và chó không được vào'."

Tạ Chiêu lặng lẽ cúi đầu, tiếp tục cắt phần gà lôi của mình.

Kể từ khi điện thoại dùng một lần của cô bị Giang Từ tịch thu, mọi liên lạc với Isaac lại bị cắt đứt.

Cô vẫn chưa truyền được thông tin quan trọng ra ngoài, mà thời gian cũng không còn nhiều.

Nếu Isaac đến thị trấn này sớm hơn dự định, vậy thì bọn họ buộc phải dùng phương thức gián điệp cổ điển nhất để khôi phục liên lạc.

Nhưng lúc này, tất cả ánh mắt đều đang dán chặt vào cô.

Trần Khánh nghi ngờ cô, Chủ tịch Trần nghi ngờ cô, Giang Từ cũng nghi ngờ cô. Về phần May, Trần Bân Hạo và Sophia – bọn họ cũng mỗi người một tâm tư. Không ai dễ đối phó cả.

Giang Từ lặng lẽ liếc nhìn cô, rồi cúi mắt xuống, chuyên tâm uống nước soda dâu tây, mỉm cười.

Nếu Isaac dám đến đây để liên lạc với Tạ Chiêu, thì thật tuyệt vời.

Giờ anh không tiện trực tiếp theo dõi cô nữa, nhưng không sao cả.

Anh tin rằng, chỉ cần mình khéo léo dẫn dắt, Trần Khánh và Chủ tịch Trần nhất định sẽ bám chặt lấy cô.

Anh đã hứa với Tạ Chiêu rằng sẽ giữ im lặng trước mặt Chủ tịch Trần.

Anh sẽ giữ im lặng.

Nhưng để Chủ tịch Trần phát hiện cô lén lút liên hệ với Isaac, chẳng phải càng hay sao?

Bình Luận (0)
Comment