Buổi sáng, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống những cành hoa nhài leo trên cổng vòm khu vườn.
Cổng vườn vừa mở, vị khách đầu tiên của ngày hôm nay đã xuất hiện.
Ông ta khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest lịch sự, phong thái nho nhã. Ông tự giới thiệu mình là ông Kim, bạn cũ của Chủ tịch Trần.
Khi quản gia vào báo tin, cả nhà họ Trần đều không thể tin được. Mọi người vội xuống lầu, chỉ thấy ông Kim ngồi ngay ngắn trong phòng khách nhỏ, uống trà với phong thái nhã nhặn, lịch thiệp.
"Chú Kim?" Trần Bân Hạo do dự hỏi.
Ông Kim quay đầu lại, hiền hòa mỉm cười với anh: "A Hạo, nghe nói cháu đã đính hôn, nên chú đến để chúc mừng đây."
Chẳng phải người ta nói chú Kim đã vào bệnh viện tâm thần rồi sao? Sao bây giờ lại trông hoàn toàn bình thường? Trần Bân Hạo và Trần Khánh liếc nhìn nhau đầy nghi hoặc.
"Ông Kim?" Chủ tịch Trần cũng không khỏi thắc mắc.
"Sao vậy? Mọi người không nhận ra tôi nữa à?" Ông Kim cười đáp.
Gia đình ông Trần và ông Kim vốn là thân thiết suốt nhiều năm, thậm chí ông Kim còn được xem như cha đỡ đầu của Trần Bân Hạo. Nhưng kể từ khi ông Kim sa cơ lỡ vận, nhà họ Trần lại làm như chưa từng quen biết ông.
Bây giờ ông Kim đột nhiên xuất hiện, dù sao cũng là khách, điều này khiến nhà họ Trần có phần khó xử.
"Ông Kim, dạo này sức khỏe ông có vẻ tốt hơn nhiều rồi, sắc mặt cũng rất hồng hào." Phu nhân May lên tiếng.
"Tôi vốn chẳng có bệnh gì cả." Ông Kim có chút khó chịu.
"Chú Kim, chú đến thật đúng lúc." Sophia vội nói, "Chú còn là cha nuôi của Trần Bân Hạo nữa mà."
"Ông Kim, trước đây tôi nghe nói ông vào tu viện rồi cơ mà?" Chủ tịch Trần hỏi.
"À, có một thời gian tôi gặp phải chút rắc rối." Ông Kim đáp.
"Rắc rối gì vậy?"
"Tôi bị ác linh quấn lấy." Ông ta nói rất bình thản.
"Nhưng mọi người đừng lo, ác linh đó đã bị pháp sư trừ tà trong tu viện xua đuổi rồi."
Ông Kim đúng là vẫn còn điên khùng. Chủ tịch Trần thầm nghĩ, không thể để ông ta dọa đến các vị khách khác được.
"Ông Kim, đây là lần đầu ông đến biệt thự này đúng không? Chúng ta đi dạo một vòng nhé?" Chủ tịch Trần bước lên đỡ ông ta, định dẫn đi thăm khu vườn để tránh đụng mặt những vị khách khác đang xuống lầu.
"Được thôi, tôi thấy khu vườn Ý này cắt tỉa hoa hồng rất đẹp đấy."
Dưới sự dẫn dắt của phu nhân May và Chủ tịch Trần, ông Kim bắt đầu tham quan khu vườn.
Khu vườn được xây theo phong cách Hy Lạp - La Mã cổ điển với những hàng cột và vòm đá đặc trưng.
Đài phun nước nhiều tầng trang trí kiểu La Mã đang phun những tia nước mát lành tưới xuống những khóm hoa xung quanh.
Giữa bụi cây xanh tươi có bức tượng nữ thần săn bắn Diana bằng đá cẩm thạch.
Phu nhân May lần lượt giới thiệu về các loài cây trong vườn như phong lữ thảo, diên vĩ, anh túc...
Cả nhóm bước lên một bậc thềm, men theo hàng cây bách xanh thẫm.
Trên ban công, một cô gái trẻ đang đứng quay lưng về phía họ.
"Đó là sếp Tạ." Trần Bân Hạo định lên tiếng chào hỏi.
Đột nhiên, ông Kim trợn to mắt, đồng tử co rút dữ dội. Hai tay ông ta run lên không kiểm soát, rồi bỗng hét thất thanh:
"Ma quỷ!"
"Có nữ quỷ!"
"Lại phát bệnh rồi!" Chủ tịch Trần vội vàng muốn ngăn ông ta làm sếp Tạ hoảng sợ.
Nhưng ông Kim đột ngột lao thẳng về phía Tạ Chiêu. Mấy người xung quanh cùng lúc xông lên giữ chặt ông ta, nhưng sức của kẻ điên rất lớn, ông ta hất tung tất cả bọn họ.
Tạ Chiêu quay người lại, ánh mắt tĩnh lặng, cúi xuống nhìn ông ta.
Bỗng nhiên, ông Kim quỳ sụp xuống.
Hai tay giơ lên trời, rồi hành đại lễ quỳ lạy cô.
"Nữ quỷ trên cao, xin tha cho tôi!"
Ông ta bò rạp xuống đất, từng chút từng chút một bò về phía Tạ Chiêu.
Trần Bân Hạo vội vàng muốn kéo ông ta lại, nhưng kẻ điên kia hung hăng đạp mạnh, đá thẳng vào ngực anh.
Ông Kim tiếp tục bò lổm ngổm trên nền đất một cách kỳ dị.
Tạ Chiêu vẫn đứng yên không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn ông ta.
Ông ta bò đến bên chân cô, ôm chặt lấy chân cô.
"Không phải tôi giết cô!"
"Oan có đầu, nợ có chủ, đừng tìm tôi!"
"Yến Yến, tôi không muốn cô chết mà!" Ông ta bám chặt lấy chân Tạ Chiêu, khóc lóc thảm thiết.
Nghe thấy hai chữ "Yến Yến", sắc mặt cả nhà họ Trần lập tức tái nhợt.
"Bọn họ đã đưa cô cho tôi, tôi biết cô rất đáng thương."
"Cô bị người ta coi như món hàng hối lộ, bị đưa từ tay kẻ này sang tay kẻ khác, cô chết thật oan uổng..."
Ông Kim không ngừng dập đầu xuống đất. "Oan có đầu, nợ có chủ, nếu cô đã thành lệ quỷ thì hãy đi giết kẻ thực sự hại cô đi, đừng bám theo tôi nữa!"
Ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên, trán đã dập đến tóe máu, dòng máu đỏ tươi chảy từ trán xuống khóe mắt, trông vừa hung dữ vừa đáng sợ.
Ánh mắt ông ta lạnh lẽo quét về phía Chủ tịch Trần và Trần Bân Hạo.
"Hãy giết bọn họ đi."
"Bọn họ mới là hung thủ thật sự, Yến Yến!"
"Nói bậy bạ gì đó!" Chủ tịch Trần giận dữ quát, "Người đâu! Mau bịt miệng kẻ điên này lại!"
Ông Kim ngẩng đầu nhìn Tạ Chiêu, lại hét lên một tiếng kỳ quái.
Đột nhiên, như thể bị một nỗi sợ hãi khủng khiếp đánh úp, ông ta vội vã bò lùi lại.
"Đừng đuổi theo tôi! Yến Yến! Đừng đuổi theo tôi!"
"Đồ điên, đừng dọa sếp Tạ!" Trần Bân Hạo lạnh lùng nhìn cha nuôi của mình.
"Cô ấy chính là Yến Yến... Cô ấy là Yến Yến phải không?"
Ông Kim bị bảo vệ kéo đi, miệng vẫn còn lẩm bẩm không ngừng.
"Các người không mở mắt ra nhìn sao? Cô ấy và Yến Yến giống nhau như đúc kìa."
Câu nói này vừa thốt ra, sắc mặt của ông Trần và Trần Bân Hạo trắng bệch như vừa bị nước rửa trôi.
"Câm miệng! Đừng có nói bậy. Đồ điên, mau đuổi hắn ra ngoài!"
Từ tầng hai, Giang Từ đứng xa quan sát toàn bộ màn kịch này.
Yến Yến, nghe nói trước đây là một người mẫu của tập đoàn Nhạc Càn, đã tự sát.
Cô ấy và Tạ Chiêu có quan hệ gì?
Trước đây anh đã từng xem qua ảnh của Yến Yến.
Lúc mới vào nghề, Yến Yến mang danh "ngọc nữ thanh thuần", da trắng như tuyết, vô cùng xinh đẹp trong sáng, đôi mắt hạnh nhân tràn đầy vẻ ngây thơ.
Dù mang vẻ ngoài thuần khiết, cô lại thường nhận các vai diễn táo bạo trong phim truyền hình và điện ảnh.
Trong con mắt thẩm mỹ của đàn ông, cô ấy là hình mẫu phụ nữ vừa vô tội vừa đáng thương, khơi gợi đủ loại h.am mu.ốn.
Hình ảnh của cô trong các bộ phim vừa có sự trong trẻo của mối tình đầu, lại vừa thỏa mãn những tư tưởng bẩn thỉu về việc chà đạp phụ nữ.
Còn Tạ Chiêu thì sao?
Chưa từng có ai dám nhận xét cô đẹp hay không.
Giang Từ từ tầng hai nhìn xuống. Trong khu vườn, hầu hết các nữ khách đều mang giày cao gót. Ngay cả nhân viên phục vụ dù phải lao động cũng mang giày cao gót, đến mức gót chân bị trầy xước, rớm máu nhưng vẫn phải dán băng cá nhân để tiếp tục mang.
Chỉ có Tạ Chiêu, cô vẫn luôn đi giày bệt như thường lệ.
Kẻ nắm quyền không cần phải cung cấp nhan sắc.
Cô là người đứng trên đỉnh cao, cô nhìn xuống mọi người, nhưng chưa bao giờ để ai nhìn thấu mình.
"Điên rồi, hắn đúng là điên rồi." Trần Bân Hạo lẩm bẩm.
Những lời điên cuồng vừa rồi khiến hắn và ông Trần đổ mồ hôi lạnh.
Tạ Chiêu và Yến Yến, Yến Yến và Tạ Chiêu...
Chẳng có chút nào giống nhau, hoàn toàn không liên quan.
Những gì kẻ điên nói không đáng để bận tâm. Trần Bân Hạo tự trấn an bản thân.
Nhưng hình như Yến Yến thật sự có một người em gái.
Gia đình cô ta trọng nam khinh nữ đến cực đoan, thậm chí không cho con gái đi học. Cô em gái đó lẽ ra phải sớm vào nhà máy làm công, sau đó kết hôn rồi mới đúng.
Tạ Chiêu là gì?
Một nhà tư bản tài phiệt phố Wall, được giáo dục tinh anh bài bản.
Cô tốt nghiệp từ trường danh giá, nói thành thạo tiếng Latin, biết cưỡi ngựa, chơi polo, thạo bắn súng.
Từng cử chỉ, hành động của cô đều mang khí chất tao nhã, đầy tự tin.
Cô khéo léo xoay sở trong giới xã giao, có rất nhiều bạn bè, có quan hệ mật thiết với các nghị sĩ ở Washington, nhưng cũng rất thận trọng, chưa từng công khai ủng hộ bất cứ đảng phái nào.
Dù trong công việc hay trong xã giao, cô đều thể hiện sự chừng mực, đúng mực đến hoàn hảo.
Đây là kiểu con cái được nuôi dưỡng từ những gia đình tinh anh bậc nhất.
Còn Yến Yến?
Một cô gái đáng thương xuất thân từ nghèo khó, không có học vấn.
Cô ấy rất đẹp, nhưng với một cô gái nghèo không được giáo dục đầy đủ, nhan sắc lại không có giá trị, mà chỉ trở thành một thứ nguy hiểm.
Sắc đẹp đó giống như một túi đầy vàng bạc, một mình đi vào khu ổ chuột giữa đêm tối.
Đàn ông đều muốn lợi dụng, chiếm đoạt, chà đạp nhan sắc ấy.
Quá nực cười, quá hoang đường.
Không thể nào.
Trần Bân Hạo lắc đầu liên tục.
Một phụ nữ tinh anh như Tạ Chiêu và một cô gái quê xinh đẹp nhưng đáng thương như Yến Yến, khác nhau một trời một vực.
Ngoại trừ việc họ đều là phụ nữ châu Á, giữa họ không có điểm chung nào cả.
Hắn nhìn sang cha mình, mong ông sẽ nói rằng đây chỉ là chuyện hoang đường, chỉ là lời nói xằng bậy của gã điên mà thôi.
Nhưng ông Trần lại im lặng.
Hoang đường... nhưng liệu có một chút khả năng nào không?
Dù vô cùng nhỏ, một hạt giống nghi ngờ vẫn được gieo vào lòng Trần Bân Hạo.
Dù khả năng gần như bằng không, nhưng nếu... nếu như Tạ Chiêu thật sự là em gái ruột của Yến Yến, thì cô ấy tiếp cận gia đình họ để làm gì?
Yến Yến năm xưa bị biến thành công cụ hối lộ, bị đẩy đến tay các quan chức, cuối cùng bị gi.ết ch.ết để bịt miệng.
Vậy nếu Tạ Chiêu đến đây, chẳng phải là rước sói vào nhà sao?
Ý nghĩ này quá đáng sợ.
Trần Bân Hạo rùng mình, không dám nghĩ tiếp.
Hắn nhìn cha mình.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Cùng một suy nghĩ xuất hiện trong đầu họ.
"Cẩn thận vẫn hơn, chúng ta phải điều tra." Trần Bân Hạo nói.
"Nhưng trước đó chúng ta đã kiểm tra lý lịch của Tạ Chiêu rồi, không có vấn đề gì cả."
"Hãy điều tra từ gia đình của Yến Yến. Nếu Tạ Chiêu thực sự là em gái cô ta, thì cha mẹ của Yến Yến chắc chắn sẽ nhận ra con gái mình. Đến vùng quê đó, tìm cặp vợ chồng đó, đưa tiền cho họ, bảo họ nhận diện xem Tạ Chiêu có phải con gái họ hay không."