Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 49

"Sao trước giờ tôi chưa từng nghe anh nhắc đến việc anh có một người em trai như vậy?"

Tạ Chiêu ngẫm nghĩ kỹ lại, quả thật Giang Từ có vài nét giống Isaac.

"Chúng tôi sinh ra ở Hồng Kông. Cha mẹ tôi giống như Romeo và Juliet—mẹ tôi là một phụ nữ Anh hết sức bình thường. Bà ấy bất chấp sự phản đối của ông bà ngoại, thậm chí còn bỏ nhà ra đi. Tôi chưa từng gặp ông bà ngoại của mình. Họ nhất quyết kết hôn, rồi lại nhất quyết ly hôn." Isaac cười nhạt.

"Họ ly hôn khi hai người còn nhỏ?"

"Đúng vậy." Isaac bất đắc dĩ nói, "Lúc ly hôn, mẹ tôi hỏi tôi có muốn đi theo bà ấy về Anh không."

"Tất nhiên tôi không chịu rồi. Cha tôi giàu có, còn mẹ tôi chỉ là một bà nội trợ bình thường. Tôi lại từ bỏ quyền thừa kế để theo mẹ về Anh chịu khổ? Ngay cả kẻ ngu cũng biết phải chọn gì."

Tạ Chiêu bật cười: "Vậy em trai anh chắc chắn đã chọn đi theo mẹ về Anh rồi."

"Đúng thế. Nó không cần tiền. Nó từ bé đã giữ cái bộ dạng cao thượng, thanh cao như vậy."

"Có lẽ mẹ tôi cũng khá ghét tôi, bởi vì tôi không chịu đi theo bà, mà cứ khăng khăng ở lại với người cha giàu có." Isaac cười nhạt, "Bà ấy cứ liên tục hỏi tôi có chắc chắn muốn ở với cha không, bảo tôi đừng hối hận."

"Tôi có gì phải hối hận? Nhìn xem em trai tôi bây giờ bị đày xuống làm cố vấn cho viện kiểm sát, một năm kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu tôi theo mẹ về Anh, chắc cũng có kết cục như nó thôi."

"Mẹ anh bây giờ làm gì? Hai người không còn liên lạc sao?"

"Cũng không hẳn là tôi không có chút tình cảm nào với mẹ." Isaac thở dài, "Nhưng bà ấy chỉ là một người phụ nữ Anh bình thường, có gì mà phải giữ liên lạc nhiều? Với lại cha tôi cực kỳ ghét bà ấy, thậm chí không muốn nhắc đến. Tội gì tôi phải khiến cha không vui? Mỗi năm Giáng Sinh tôi gửi lời chúc, tặng bà ấy ít quà, cũng coi như đã làm tròn đạo hiếu rồi."

"Nhưng em trai anh trông có vẻ là một đứa trẻ lớn lên trong điều kiện rất tốt." Tạ Chiêu thắc mắc.

"Nó dù sao cũng là con trai của cha tôi. Dù nó về Anh, cha tôi vẫn gửi tiền trợ cấp cho nó. Nó học ở Eton, rồi lên Oxford, được đào tạo theo hệ thống giáo dục tinh hoa chính thống."

"Nó học rất giỏi, còn lấy bằng tiến sĩ khi tuổi còn rất trẻ. Nhưng tôi nghĩ cũng chính vì đọc sách quá nhiều, lại còn trẻ, nên đầu óc hơi thiếu thực tế." Isaac bật cười.

Tạ Chiêu gật đầu đồng tình.

"Nhưng tại sao anh ta lại có thể nhẫn tâm ra tay với cả cha ruột mình? Giữa hai người thực sự không có mâu thuẫn gì sao?"

"Làm gì có? Cả năm gặp nhau chưa được một lần, bình thường chỉ nhắn tin chúc mừng vào dịp lễ Tết thôi."

Isaac nói: "Cô còn nhớ tập đoàn dược phẩm Seth không?"

"Nhớ."

"Cha tôi vừa là giám đốc, vừa là cổ đông lớn của công ty đó. Ông ấy đã đầu tư rất nhiều vào đó. Khi ấy, công ty nghiên cứu ra một loại thuốc điều trị bệnh tim đột phá về mặt kỹ thuật và đã được cơ quan quản lý dược phẩm phê duyệt."

"Nếu loại thuốc này được tung ra thị trường, giá cổ phiếu sẽ tăng vọt và nhanh chóng chiếm lĩnh thị phần lớn hơn. Tôi cũng biết tin này từ cha tôi và đã chuẩn bị đầu tư mạnh vào nó."

"Nhưng tôi nhớ là sau đó loại thuốc này chưa kịp ra mắt thì đã bị phanh phui." Tạ Chiêu nói.

"Người ta đồn hồ sơ thử nghiệm lâm sàng nộp lên FDA đã bị chỉnh sửa, loại thuốc này có thể gây ung thư, thậm chí còn có những ca tử vong bị che giấu."

"Thật ra cũng không có nhiều người chết đến vậy." Isaac nhún vai, "Mỗi ngày trên thế giới này đều có người chết. Những người vốn đã phải uống thuốc, thì cơ thể họ có thể khỏe mạnh đến mức nào?"

"Nhưng cậu em trai tốt của tôi không biết điều tra ra thế nào mà phát hiện có vấn đề trong đó. Thế là nó ép cha tôi phải ngay lập tức dừng việc ra mắt loại thuốc này."

"Chỉ vì sẽ có vài người chết mà phải dừng lại sao? Tất nhiên là không thể! Giá cổ phiếu sẽ lao dốc, mà nó thì không có chút khái niệm nào về việc chúng tôi sẽ mất bao nhiêu tiền."

Tạ Chiêu đã hiểu: "Nên anh ta đã đi tố giác chính cha ruột của mình?"

"Nó đã khiến chuyện này bùng nổ. Còn chuyện chúng tôi tổn thất bao nhiêu tiền thì khỏi cần bàn nữa. Cha tôi suýt phải ngồi tù, may mà có luật sư giỏi nên mới bảo vệ được ông ấy."

"Em trai tốt của tôi chính là kiểu người thích lo chuyện bao đồng. Nó còn trẻ, lại không mắc bệnh tim, loại thuốc này vốn chẳng ảnh hưởng gì đến nó cả. Người chết cũng không phải nó."

"Nó làm vậy là hại người mà chẳng có lợi cho bản thân. Chúng tôi mất tiền, mà nó thì chẳng kiếm được một xu. Vậy rốt cuộc là vì cái gì?" Isaac cười lạnh.

Tạ Chiêu cũng cười. Isaac là một con người thuần túy—thuần túy là một doanh nhân. Quan hệ của anh ta với mọi người trên thế giới này không liên quan đến tình cảm hay thù hận, mà chỉ phụ thuộc vào giá cả có hợp lý hay không.

Ban đầu, khi làm việc cùng Isaac, Tạ Chiêu đã phản bội anh ta vì xung đột lợi ích, lôi kéo người của anh ta để tự lập phe riêng. Isaac khi đó vô cùng tức giận, đã truy đuổi và chèn ép cô đến cùng. Nhưng sau này, vì lợi ích trùng khớp, hai người lại bắt tay hợp tác một lần nữa.

Chỉ cần giá cả hợp lý, Isaac không giữ thù hận qua đêm.

Isaac cũng hoàn toàn không hiểu nổi tại sao em trai mình lại đi làm cái việc lỗ vốn như vậy.

"Vậy là anh ta là kiểu người không thể chấp nhận dù chỉ một hạt cát trong mắt, khác anh một trời một vực. Sao anh ta lại như thế?" Tạ Chiêu hỏi.

Isaac thở dài: "Tôi cũng không biết. Có phải do điều kiện vật chất của nó quá thấp, nên sinh ra tâm lý ghen ghét người giàu không? Hay là nó sống ở bên ngoại của mẹ tôi, bị ảnh hưởng bởi nền giáo dục bên đó?"

"Thằng nhóc này từ hồi trung học đã bướng bỉnh như thế rồi. Cô biết đấy, nó học ở một trường tư thục quý tộc. Eton là nơi từng đào tạo thủ tướng, hoàng thân quý tộc, và vô số nhân vật có thế lực. Các mối quan hệ giữa bạn học ở đó quan trọng đến mức nào? Sau này bọn họ sẽ trở thành tầng lớp thống trị của quốc gia."

"Thế nhưng em trai tôi thì sao? Nó chẳng hề cố gắng tạo dựng mối quan hệ tốt với người ta, mà ngược lại còn chuyên đi gây chuyện."

"Anh ta không giống kiểu người thích chủ động gây rắc rối." Tạ Chiêu lên tiếng một cách công bằng.

"Ở trường, ngoài hoàng tộc và quý tộc, tất nhiên cũng có học sinh bình dân. Chỉ cần có chút mắt nhìn, cô sẽ biết ai đáng kết giao, ai không nên lại gần."

"Những ngôi trường kiểu này toàn là những cậu bé tuổi dậy thì tụ tập với nhau, nạn bắt nạt chắc chắn không thể tránh khỏi."

Tạ Chiêu nói: "Hẳn là anh ta thấy có người bị bắt nạt, không chịu nổi nên nhảy vào giúp chứ gì?"

"Liên quan gì đến nó? Bị bắt nạt đâu phải nó?" Isaac nói. "Nếu nó ra tay cứu con cháu hoàng gia hay quý tộc, tôi còn xem nó là người thông minh. Đằng này, nó chỉ giúp lũ con nhà nghèo, rồi đắc tội với giới nhà giàu. Cô bảo có phải tự rước họa vào thân không?"

"Nghe nói nó từng rút dao ra dọa con trai của một công tước, chỉ để bảo vệ một đứa trẻ nhà nghèo."

"Tự cho mình là người tốt, cứu người thì sao? Đó không phải là mối quan hệ, mà là gánh nặng. Đắc tội với tầng lớp trên, đổi lại chỉ là một đám vô dụng kéo chân mình."

"Không biết điều!" Isaac thở dài đầy tiếc nuối. "Nhưng mà mẹ tôi cũng chỉ là một bà nội trợ bình thường, có lẽ bà ấy cũng chẳng biết dạy nó những chuyện này."

"Cô từng hỏi tôi tại sao nó lại cứ bám riết lấy chúng ta không tha. Thực ra, em trai tôi vốn không định làm cố vấn cho viện kiểm sát đâu. Nó làm nghiên cứu trong trường đại học, cũng chỉ vì gây chuyện mà không thể tiếp tục."

"Lại là do lo chuyện bao đồng?" Tạ Chiêu hỏi.

"Tôi cũng không rõ lắm. Nghe nói có một giáo sư trong trường đánh cắp công trình nghiên cứu của sinh viên, chuyện chẳng liên quan gì đến nó, vậy mà nó vẫn xông ra đối đầu."

"Kết quả là người bị hại và kẻ đạo văn cuối cùng đạt được thỏa thuận, còn nó thì vì làm quá rùm beng mà bị đình chỉ giảng dạy. Giận quá, nó bỏ luôn công việc."

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, em trai tôi đúng là may mắn." Isaac cười nhạt. "Nó gây chuyện khắp nơi, liên tục đắc tội với người khác, thế mà vẫn sống tốt. Đúng là một kỳ tích."

"Nếu hồi học trung học anh ta dám rút dao dọa người, lại dám làm loạn với giáo sư trong đại học, vậy anh ta không phải loại người chỉ biết tuân theo luật pháp một cách cứng nhắc?" Tạ Chiêu trầm ngâm.

"Không. Nó không đứng về phía luật pháp, nó đứng về phía kẻ yếu."

"Nếu nó cho rằng cô đang xâm phạm lợi ích của kẻ yếu, thì dù cô có là cha ruột của nó, hay có là hoàng thân quốc thích đi nữa, nó cũng sẽ cắn chặt không buông."

"Kẻ không biết sợ là gì, chính là nó."

Isaac cười lạnh: "Nó cứ bám riết lấy tôi không tha chẳng phải vì nó cho rằng tôi giao dịch nội gián hay sao? Nó nghĩ rằng chúng ta có lợi thế thông tin hơn người bình thường, dùng đặc quyền để vơ vét tài sản, bóc lột dân thường, cướp đoạt của tầng lớp trung lưu và người nghèo. Đó chẳng phải là luận điệu của nó sao?"

"Nhưng phố Wall vốn vận hành theo cách đó mà? Tại sao lại chỉ nhắm vào tôi? Chẳng lẽ nó có thể quản được hết tất cả mọi người sao?"

Tạ Chiêu nhíu mày.

"Không ổn rồi." Cô nói.

Qua lời kể của Isaac, cô nhận ra mình đã đánh giá sai về Giang Từ.

Cô muốn dựa vào lòng trắc ẩn của anh để anh không giao tài liệu của cô cho viện kiểm sát. Nhưng e là cách này không kéo dài được bao lâu. Hiện tại anh xem cô là kẻ yếu, nhưng chỉ cần anh bình tĩnh lại, nghĩ thêm một chút, tra xét kỹ hơn, anh sẽ sớm nhận ra những việc cô đã làm với những người mà anh thực sự đồng cảm. Đến lúc đó, anh nhất định sẽ nổi giận như một luật sư nhân quyền chính hiệu.

"Chúng ta phải ra tay trước." Tạ Chiêu quyết đoán. "Không thể chậm trễ dù chỉ một giây."

Bình Luận (0)
Comment