Du khách đi lại không ngớt trong phòng triển lãm.
Tạ Chiêu ngồi một mình trước một bức tranh ở góc trong cùng, đeo tai nghe hướng dẫn, lắng nghe phần thuyết minh về bức tranh trước mặt.
Đó là một bản sao của bức tranh sơn dầu trên vải: Dante và Virgil trong địa gục.
Trong địa ngục đỏ thẫm, nhà thơ Ý thời Trung Cổ – Dante – được nhà thơ La Mã Virgil mời đi tham quan địa ngục. Hai tội nhân đang giằng co dữ dội, một người cắn chặt cổ họng của kẻ còn lại. Gần đó, một tội nhân khác lặng lẽ nằm trên mặt đất, lạnh lùng quan sát họ.
Bảy tội lỗi trong địa ngục: kiêu ngạo, đố kỵ, phẫn nộ, lười biếng, tham lam, háu ăn, dâm dục.
Những kẻ tội lỗi điên cuồng cấu xé nhau, lũ ác ma đứng bên dửng dưng quan sát.
Virgil đứng chắn trước Dante – kẻ căm ghét tội ác tận xương tủy – ra hiệu cho ông không nên can thiệp.
Tạ Chiêu cúi đầu lật giở cuốn sách tranh. Một du khách ngồi xuống bên cạnh cô, cũng đang chiêm ngưỡng bức tranh.
Một cô gái trẻ với gương mặt phương Đông.
"Tôi vốn không có năng khiếu thẩm mỹ. Khả năng thưởng thức nghệ thuật là thứ chỉ có những gia đình trung lưu trở lên mới đào tạo cho con cái họ." Cô gái khẽ cất giọng, vẫn cúi đầu nhìn cuốn sách tranh, không ngước nhìn Tạ Chiêu.
"Chuyến đi Ý có khiến cô hài lòng không?" Tạ Chiêu cũng ngước nhìn bức tranh, không nhìn cô gái.
"Cảm ơn cô đã tài trợ tiền vé máy bay và khách sạn, cô thật hào phóng."
"Tôi luôn hào phóng với đối tác của mình. Nếu cô làm tốt, tôi sẽ càng hào phóng hơn."
"Thời gian đã đến. Cô đã sẵn sàng chưa?"
"Tôi đã chuẩn bị quá lâu rồi."
Tạ Chiêu vẫn không nhìn cô gái, chỉ cúi xuống quan sát mặt đất.
Cô gái đeo một chiếc túi hàng hiệu đang giảm giá, nhưng đôi giày thì đã mòn vẹt. Tiếng Anh giọng Mỹ của cô ấy rất tự nhiên, là một Hoa kiều, thế hệ di dân thứ hai.
Cô gái trạc tuổi nữ luật sư nhân quyền Julie – rất trẻ, vừa tốt nghiệp không lâu.
Tên cô ấy là Văn Cảnh, một nữ phóng viên do chính Tạ Chiêu đích thân tuyển chọn.
Cô tốt nghiệp xuất sắc từ một trường danh tiếng, từng đạt giải với các bài phóng sự điều tra, nhưng vì không có bối cảnh lẫn ngoại hình nổi bật, cô bị gạt ra ngoài lề trong môi trường làm việc. Ông chủ chỉ giao cho cô những việc vặt, bắt cô làm "bóng ma viết thuê", cướp đi công sức lao động của cô.
Cô gái này trẻ trung, cẩn trọng, thông minh nhưng đầy tham vọng. Cô không cam tâm mãi làm kẻ chạy vặt ở tầng lớp thấp nhất mà vẫn luôn điên cuồng tìm kiếm cơ hội để đổi đời.
Giờ đây, cô sắp trở thành tiên phong trong cuộc công kích dư luận. Tạ Chiêu sẽ giao toàn bộ tài liệu đen về Nhạc Càn vào tay cô, để cô phát động cuộc chiến này.
"Tôi sẽ đưa cho cô bản ghi âm và bản sao nhật ký trước khi qua đời của nghệ sĩ đó. Cô hiểu rõ giá trị của những thứ này chứ?"
"Dĩ nhiên, đây chắc chắn sẽ là một tin tức gây chấn động. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này."
Văn Cảnh nói: "Bản tin lần này là cơ hội đổi đời của tôi. Tôi nhất định sẽ trân trọng nó hơn cả mạng sống của mình."
"Cô không sợ lần này công sức mình sẽ lại bị sếp cướp mất sao?" Tạ Chiêu bật cười hỏi.
"Hắn không cướp được, vì hắn là đàn ông. Bình thường hắn có thể ngang nhiên phân biệt giới tính, giao những tin tức quan trọng cho đồng nghiệp nam, có thể cướp đoạt thành quả điều tra của tôi, nhưng riêng lần này thì không." Văn Cảnh nói, "Chỉ trong những vụ bê bối quấy rối t.ình d.ục thế này, tôi mới có lợi thế về giới tính. Cô và Isaac chọn tôi, chẳng phải cũng vì lý do này sao?"
Tạ Chiêu và Isaac đã cân nhắc nhiều ứng viên, trong đó Isaac kiên quyết hơn cả về vấn đề giới tính – người viết phải là nữ. Anh ta cho rằng với những vụ quấy rối t.ình d.ục, một nam phóng viên sẽ bị dư luận bài xích, không thể giành được sự công nhận của công chúng. Nếu muốn đứng ở thế bất bại trên chiến trường dư luận, để một nữ phóng viên đứng ra vạch trần mọi thứ – chỉ riêng việc cô ấy là phụ nữ đã là một lợi thế to lớn.
"Tôi đã đọc các bài viết của cô, rất kỹ lưỡng. Tôi thấy cô rất có năng lực, chuyên môn vững vàng. Tôi thích những người chuyên nghiệp, tôi đánh giá cao những người có năng lực. Đó là lý do tôi chọn cô." Tạ Chiêu nói.
"Cô cứ yên tâm." Văn Cảnh khẽ cười. "Giao cho tôi đi, tôi nhất định sẽ tạo ra một bản tin chấn động và có sức ảnh hưởng lớn nhất."
"Vậy hãy ôn lại từ đầu. Nếu có người hỏi vì sao cô quan tâm đến vụ việc này, tại sao cô điều tra và kiên quyết phơi bày nó, cô sẽ trả lời thế nào?"
"Tôi sẽ nói rằng vì tôi từng là nạn nhân của quấy rối t.ình d.ục nơi công sở. Tôi hiểu rõ nỗi đau thầm kín này có thể gây ra tổn thương tinh thần và ác mộng khủng khiếp đến mức nào. Vì vậy, tôi quyết tâm, bất chấp mọi trở ngại, sẽ giúp đỡ những nạn nhân khác."
"Cô từng trải qua chuyện đó sao?"
"Tất nhiên là không." Văn Cảnh thản nhiên đáp. "Đây là bước quan trọng để xây dựng sự đồng cảm và công nhận của công chúng. Khi họ đồng cảm với tôi, tin rằng tôi đứng về phía chính nghĩa, họ mới dễ dàng chấp nhận những gì tôi phơi bày mà không nghi ngờ tính xác thực của bản ghi âm và nhật ký."
"Tiện thể, kiểu nói nước đôi này có thể khiến sếp tôi bị dư luận công kích. Nếu hắn bị hạ bệ, tôi mới có cơ hội leo lên."
"Đưa bản thảo cho tôi xem."
Văn Cảnh giấu điện thoại trong sách tranh, đưa sách cho Tạ Chiêu, rồi đứng lên đi xem bức tranh khác.
"Cô thêm rất nhiều chi tiết từ các vụ kiện tụng hiện tại của các nạn nhân à?"
"Tất nhiên rồi." Văn Cảnh thấp giọng nói.
"Chỉ dựa vào những vụ án cũ, chỉ dựa vào chuyện nhà họ Trần đã từng hủy hoại bao nữ nghệ sĩ, thì vẫn chưa đủ. Những chuyện cũ ấy quá xa xôi, không có bằng chứng rõ ràng. Dù có bản ghi âm và nhật ký, họ vẫn có thể ngụy biện rằng đó là giả. Những vụ kiện hiện tại mới là mấu chốt quan trọng nhất trong cuộc công kích dư luận này. Vì công lý của họ chưa được thực thi, cộng thêm những nỗi hận cũ chất chồng, công chúng sẽ có một lối thoát cho cảm xúc của họ. Họ sẽ ủng hộ những nạn nhân này, và để làm thế, họ sẽ càng căm ghét Nhạc Càn. Chỉ khi đó, tin tức mới có thể bùng nổ thực sự."
"Về lý thuyết thì đúng là như vậy." Cô nói, trùng khớp với suy nghĩ của Tạ Chiêu.
"Cô cảm thấy cách hành văn có hơi quá không?"
"Cũng không thể nói là quá hay không quá. Tôi thấy rất chuyên nghiệp, cũng rất có tính kích động." Tạ Chiêu trả lời.
"Nhưng cô nghĩ sao về đạo đức nghề báo? Chẳng hạn như việc bảo vệ quyền riêng tư của nạn nhân?"
Nếu bài báo này được phát sóng, Tạ Chiêu chắc chắn rằng cô luật sư Julie kia sẽ phát điên và muốn xé xác bọn họ.
"Tôi nghĩ thế nào à? Tôi không nghĩ." Văn Cảnh nói. "Đương nhiên, tôi sẽ không cố ý tiết lộ thông tin riêng tư của nạn nhân. Nhưng sức công kích và tính bùng nổ của dư luận là điều tôi theo đuổi nhất. Tôi sẽ không e dè, do dự. Vì vậy, tôi cũng sẽ thêm chút gia vị nghệ thuật, có thể sẽ miêu tả họ bi thảm hơn, khiến người ta đồng cảm hơn. Nhưng thế cũng chẳng gây hại gì cho họ, đúng không?"
"Cô phải chuẩn bị tâm lý mình cũng sẽ bị tấn công." Tạ Chiêu nhắc nhở.
"Chắc chắn sẽ có người nghi ngờ động cơ của cô, cho rằng cô đang trục lợi từ nỗi đau của nạn nhân để kiếm tiền." Julie chắc chắn sẽ nghĩ như vậy, thậm chí cô ta sẽ vô cùng phẫn nộ.
"Nghi ngờ thì nghi ngờ thôi. Tôi còn chưa trả hết khoản vay sinh viên đây, không biết phải trả đến bao giờ. Làm báo đương nhiên là để kiếm tiền, nếu không thì tôi làm vì cái gì?" Văn Cảnh nói.
"Tất nhiên, đối mặt với những lời công kích, tôi sẽ nói rằng mình làm vậy vì bảo vệ quyền lợi của phụ nữ. Dù có bị hiểu lầm cũng không sao."
"Còn nữa, Nhạc Càn chắc chắn cũng sẽ phản công cô. Thậm chí, cô cần phải tính đến sự an toàn của bản thân. Có cần chúng tôi cung cấp nơi trú ẩn an toàn cho cô không?"
Nhà họ Trần không có giới hạn đạo đức. Về lý thuyết, tấn công phóng viên lúc này là hành động cực kỳ ngu xuẩn, nhưng ai biết được? Chuyện gì bọn chúng cũng có thể làm.
"Đe dọa tính mạng? Đó là thứ tôi rất cần." Văn Cảnh bật cười. "Dù chúng không gửi lời đe dọa, thì vài giờ sau khi bài báo được đăng tải, tôi cũng sẽ tự tuyên bố mình đã nhận được lời đe dọa rồi."
Tạ Chiêu cuối cùng cũng rời mắt khỏi cuốn sách tranh, liếc nhìn cô một cái.
Quả là một người trẻ đầy triển vọng.
Việc chủ động tuyên bố bị đe dọa tính mạng không chỉ khiến nhà họ Trần không dám động đến cô, mà còn giúp thu hút sự chú ý của công chúng, giành thế bất bại trên mặt trận dư luận.
"Yên tâm đi, tôi sẽ cho cô thấy thế nào là một người chuyên nghiệp." Văn Cảnh nói. "Bố mẹ tôi mở nhà hàng Trung Hoa, từ nhỏ tôi đã biết tính toán sổ sách. Tôi không chiến đấu vì những lý tưởng cao siêu hay đạo đức giả, tôi chiến đấu vì bữa ăn ngày mai, vì con đường sự nghiệp của mình, vì quỹ hưu trí tương lai."
Cô giơ chân lên một chút: "Chỉ để đổi một đôi giày không làm đau chân, tôi cũng sẽ dốc hết sức mình. Tôi chắc chắn không làm cô thất vọng."
Tạ Chiêu gật đầu: "Tôi rất hài lòng về cô."
Một người không có hậu thuẫn, có thể kiểm soát bằng tiền. Trẻ trung nhưng đầy tham vọng, cẩn trọng, đầu óc linh hoạt.
Một người thực tế, sống trong thế giới thật, rủi ro thấp, khả năng kiểm soát cao.
Không giống như Julie, không giống như Giang Từ – những kẻ sống trong giấc mơ, những người có thể đâm cô một nhát bất cứ lúc nào vì lý tưởng nhân quyền.
Văn Cảnh cuối cùng đứng dậy, nhìn bức tranh một lần nữa. Dante đang nhìn những tội nhân, cũng giống như đang nhìn hai người họ.
"Màu sắc u ám quá, tôi không thích." Cô nói.
"Đúng rồi." Cô quay đầu lại, nhìn Tạ Chiêu lần cuối. "Dầu gội trong khách sạn, tôi có thể mang hết đi không?"
*
"Lái nhanh lên! Chạy chậm như rùa làm gì?"
Trần Khánh ngồi trong xe, trên đường về nhà, lòng thấp thỏm bất an.
Anh ta liên tục kiểm tra máy ghi âm, mở ra nghe lại nội dung bên trong. Không có vấn đề gì, tất cả đã được ghi lại đầy đủ.
Phần đầu của đoạn ghi âm ít nhất có thể chứng minh anh ta không cấu kết với Isaac, có thể giúp anh ta rửa sạch hiềm nghi.
Còn về những gì Isaac nói, về việc cha anh ta và em trai Trần Bân Hạo có dính líu đến các hoạt động tội ác khác, nói thật, trong lòng Trần Khánh tin điều đó. Anh ta nhất định phải tìm được bằng chứng xác thực, nắm giữ điểm yếu của hai người họ, mới có thể kiểm soát được tình hình.
Vừa về đến biệt thự, Trần Khánh lập tức quan sát xung quanh. Không có ai cả, dường như mọi người đã về phòng nghỉ ngơi.
Anh ta vội vàng lên lầu, vào thư phòng, khóa cửa lại.
Dùng tài khoản cá nhân, anh ta truy cập vào khu vực dữ liệu bí mật nhất, tìm kiếm, tìm kiếm, tiếp tục tìm kiếm...
Trần Khánh dừng lại, lấy điện thoại ra chụp hình. Đúng là có điều không ổn, anh ta phải lưu lại tất cả bằng chứng này.
Không chỉ có Trần Bân Hạo, mà cả cha anh ta – Chủ tịch Trần – cũng đang giở những trò bẩn thỉu sau lưng anh ta.
Vậy mà anh ta hoàn toàn không hay biết.
Anh ta cũng phải nắm được điểm yếu của cha mình, đề phòng trường hợp cần thiết.
Isaac nói đúng. Chỉ cần em trai anh ta ngã ngựa, quyền thừa kế sẽ thuộc về anh ta.
Ngay khi Trần Khánh đang vừa chụp ảnh vừa định kiểm tra thêm thông tin chi tiết hơn, cửa bị vặn mạnh, bật mở.
Chủ tịch Trần tức giận xông vào, phía sau là May và Trần Bân Hạo.
"Giữa ban ngày ban mặt khóa cửa làm gì? Mày đang giở trò gì hả?" Chủ tịch Trần quát.