Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 53

Ánh nắng giữa trưa trắng rực hơn, không khí tràn ngập hương thơm của cây cỏ Địa Trung Hải bị hơi nóng bốc lên.

Giang Từ và Tạ Chiêu ngồi đối diện nhau bên bàn tròn trong khu vườn.

Trên bàn trải khăn ca rô trắng xanh có đĩa sứ trắng đựng mì Ý sốt pesto và súp vẹm xanh, vài quả chanh rải rác trên bàn.

Giang Từ cắt chanh, vắt nước vào bát súp, rồi múc một thìa đưa cho Tạ Chiêu.

"Hôm nay ai cũng bận, chỉ có hai chúng ta, cứ ăn tạm vậy."

"Tôi không có khẩu vị, trời nóng quá, anh ăn trước đi." Tạ Chiêu nói.

Trong lòng cô vẫn còn chuyện lớn chưa giải quyết, không có tâm trạng ăn uống.

Đôi tay thon dài của Giang Từ không dừng lại, vẫn kiên nhẫn chia thức ăn ra đĩa, đặt trước mặt cô.

Ánh nắng trắng rực giữa trưa khắc họa rõ đường nét cổ tay thanh thoát của anh, ánh mắt Tạ Chiêu lướt qua tay anh rồi di chuyển lên đôi mắt anh.

Anh cúi mắt nhìn cô, hàng mi dài rủ xuống rõ ràng từng sợi.

"Thử món súp này đi." Anh nhẹ nhàng khuyến khích. "May lo lắng hôm qua cô ăn không ngon, tối qua không ăn gì, sáng nay cũng bỏ bữa. Trời nóng dễ mất khẩu vị, nên bà ấy đặc biệt bảo nhà bếp làm món này theo khẩu vị của cô."

Tạ Chiêu cầm thìa sứ trắng múc một muỗng.

Quả thật rất thanh mát và ngon miệng.

Cô khẽ gật đầu, vị ngon kí.ch thí.ch vị giác, cô thử thêm hai ngụm, ;úc này bắt đầu thấy đói.

"Thế nào?" Anh vẫn chưa động đũa, chỉ nhìn cô chăm chú.

"Rất ngon." Tạ Chiêu bóc vỏ tôm hùm đen. "Hoàn toàn hợp khẩu vị của tôi."

Cô ngẩng đầu, khẽ cười đầy ẩn ý nhìn Giang Từ. "May chu đáo vậy sao? Còn quan tâm cả chuyện tôi bỏ bữa?"

Giang Từ cúi đầu, chuyên tâm cuộn mì Ý bằng nĩa.

"Món này không hoàn toàn mang hương vị Ý nhỉ? Nhưng nhà bếp đều là đầu bếp người Ý mà." Tạ Chiêu quan sát anh.

"Đầu bếp chuyên nghiệp thì phải biết làm nhiều món khác nhau." Giang Từ đưa chanh cho cô. "Chuyện bình thường thôi."

Tạ Chiêu liếc nhìn bàn tay thon dài của anh, trên ngón út vẫn còn vết bỏng đỏ chưa mờ đi.

"Thực ra, anh không giỏi nói dối như anh tưởng đâu." Tạ Chiêu bật cười.

"Xem ra cô không đói, còn đủ sức để nói chuyện dài dòng." Giang Từ làm như không nghe thấy, tự nhiên bóc tôm và vẹm, đặt lên đĩa trước mặt cô.

Tạ Chiêu chăm chú nhìn anh, hàng mi dài rủ xuống, đổ bóng như cánh bướm dưới ánh nắng.

Trong khoảnh khắc ấy, dường như có một con bướm trong suốt lướt nhẹ qua tim cô.

Cô nghiêng đầu nhìn cảnh vật xung quanh. Ánh mặt trời gay gắt làm phai nhạt sắc vàng thủy tiên của tòa kiến trúc, những bông hoa đỏ rực trong vườn cũng trở thành màu hồng nhạt. Một con bướm đậu lên cánh hoa, cảnh tượng đẹp đến mức gần như hư ảo.

"Sếp Tạ."

Giọng của Trần Bân Hạo và Sophia vang lên cùng lúc, cắt ngang bữa ăn của họ.

Tạ Chiêu thu lại ánh mắt.

Bướm rất đẹp, nhưng cô không có thời gian để ngắm nhìn.

Cô không có thời gian.

"Luật sư của chúng tôi và luật sư của cô đã cùng thảo luận sơ bộ về một phương án, hy vọng cô có thể xem qua và phê duyệt."

"Ít nhất cũng để cô ấy ăn thêm chút đi, cả ngày nay chưa ăn gì, bây giờ mới ngồi xuống." Giang Từ nói.

Những ngón tay thon dài của anh nhẹ gõ trên mặt bàn, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

"Không cần đâu." Tạ Chiêu mỉm cười với anh. "Cảm ơn bữa trưa của anh. Đợi tôi xong việc, chúng ta ăn tối cùng nhau nhé."

"Chúng ta đi thôi."

Cô không nhìn phản ứng của anh, bước theo Sophia và Trần Bân Hạo vào tòa nhà chính.

Bên trong tòa nhà lúc này hỗn loạn, các trợ lý ôm tài liệu chạy qua chạy lại.

Cửa phòng họp mở rộng, khi bước lên tấm thảm Ba Tư thủ công, điều đầu tiên đập vào mắt cô là bức tranh sơn dầu khổng lồ, mô phỏng tác phẩm Cuộc cướp phá thành Troy của Brueghel theo phong cách Hy Lạp cổ đại.

Hoàng tử thành Troy đã bắt cóc hoàng hậu Helen, khiến quân Hy Lạp phát động cuộc chiến kéo dài suốt mười năm. Thành Troy vô cùng kiên cố, quân Hy Lạp bao vây chín năm trời mà vẫn không công phá được. Đến năm thứ mười, quân Hy Lạp bất ngờ rút lui, để lại một con ngựa gỗ khổng lồ.

Tù binh nói rằng con ngựa gỗ này được tạo ra để tế nữ thần Athena. Nếu quân Troy kéo nó vào thành, họ sẽ nhận được may mắn. Quân Troy vui mừng rước con ngựa vào thành mà không hay biết, khi màn đêm buông xuống, từ bên trong ngựa gỗ chui ra các chiến binh Hy Lạp.

Họ tiêu diệt lính canh, mở cổng thành, cuối cùng, thành Troy bị chiếm đóng sau mười năm kháng cự chỉ vì đã rước con ngựa gỗ vào bên trong.

Dưới bức tranh, các cố vấn tài chính, luật sư của cô cùng ban quản lý và đội ngũ pháp lý của Nhạc Càn đang tranh cãi không ngớt.

Chủ tịch Trần đứng lặng, mắt dán chặt vào những con số tính toán.

Căn phòng hỗn loạn đến mức không ai có thời gian rót một ly nước. Tạ Chiêu tự kéo ghế ngồi xuống, lặng lẽ quan sát.

"Những điều kiện này chẳng khác nào thừa nước đục thả câu!" Cố vấn tài chính của Nhạc Càn lên tiếng.

Luật sư tài chính của Tạ Chiêu cũng không chịu nhún nhường: "Các người che giấu hàng loạt thông tin rủi ro quan trọng, còn mặt mũi nào nói thế? Hết gian lận tài chính lại đến kiện tụng pháp lý. Đáng lẽ ngay từ đầu phải minh bạch với chúng tôi, những điều cơ bản nhất cũng không làm được, mà còn trách chúng tôi ép giá? Chúng tôi không phải tổ chức từ thiện, phải tính đến rủi ro là điều tất yếu."

"Sếp Tạ." Chủ tịch Trần lên tiếng. "Chúng tôi đang gặp khó khăn, nhưng các điều khoản mà luật sư cô đưa ra thật sự quá khắt khe, không có chút tình người. Chúng ta là bạn lâu năm, đâu cần làm căng đến thế?"

Tạ Chiêu khẽ cười nhạt: "Không có tình người?"

"Việc tôi còn ngồi đây thương lượng với các người, đã là một sự nhân nhượng lớn rồi."

"Các người có biết một thùng sơn đổ lên tòa nhà trụ sở đã khiến cổ phiếu rớt bao nhiêu không?"

"Tôi đã đầu tư vào công ty các người, giờ tôi mất bao nhiêu, ông tự tính đi."

"Chuyện này chỉ là tạm thời thôi!" Trần Bân Hạo chen vào. "Chẳng qua là một phóng viên nhỏ không biết từ đâu nhảy ra, la lối bôi nhọ chúng tôi."

"Chúng tôi sẽ tìm cách thương lượng với cô ta." Chủ tịch Trần tiếp lời. "Chẳng phải chỉ là tiền thôi sao? Chúng tôi là công ty truyền thông, dù cô ta muốn danh hay lợi, chúng tôi đều có thể cho. Trong hai ngày tới sẽ đạt được thỏa thuận, chuyện này rồi cũng sẽ lắng xuống."

"Thương lượng kiểu gì?" Cố vấn tài chính của Tạ Chiêu cắt ngang. "Các người không cập nhật tin tức sao? Cô ta tuyên bố đã nhận được lời đe dọa giết người từ phía các người!"

"Giải quyết khủng hoảng bằng cách giết người công khai sao?" Tạ Chiêu lạnh lùng. "Giờ đây cả thế giới đang dõi theo. Chỉ kẻ ngu xuẩn mới ra tay vào lúc này. Nếu còn tiếp tục làm loạn, biến thành vụ án hình sự, thì thần tiên cũng không cứu nổi các người đâu."

"Toàn là tin đồn vô căn cứ!" Chủ tịch Trần gằn giọng. "Ai bảo chúng tôi sẽ động tay động chân? Chúng tôi chỉ muốn bỏ tiền dàn xếp, kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt."

"Con nhóc đó chỉ đang tự biên tự diễn để thu hút sự chú ý." Trần Bân Hạo tức tối.

"Cô ta diễn thế nào không quan trọng. Quan trọng là cô ta không chấp nhận hòa giải." Luật sư của Tạ Chiêu nói.

"Bằng chứng cô ta có cũng chẳng phải thứ gì chắc chắn. Ai biết cuốn nhật ký đó từ đâu ra?" Trần Bân Hạo cười khẩy. "Chúng tôi có thể thuê chuyên gia giám định chữ viết, đảm bảo đó là giả 100%."

"Thế còn bản ghi âm?"

"Cũng có thể là cắt ghép, ngụy tạo, thậm chí do AI tạo ra! Công nghệ bây giờ đã tiên tiến, không khó để giả giọng ai đó." Trần Bân Hạo vênh váo. "Tôi không tin con phóng viên đó hoàn toàn trong sạch. Đào bới quá khứ của cô ta, tung tin bẩn, khiến dư luận rối lên. Nói cô ta vì tiền mà bị đối thủ của chúng ta giật dây. Đây là thủ đoạn thương chiến bình thường. Chuyện nhỏ! Dù cô ta không chịu hòa giải, chúng ta vẫn có thể đối đầu đến cùng và thắng."

"Vấn đề là các người đang dính vào kiện tụng." Luật sư của Tạ Chiêu nhấn mạnh. "Anh có biết dư luận đang đồng cảm với những nạn nhân bị sa thải không?"

"Xem xét từng vụ riêng lẻ thì có thể xử lý được, nhưng gộp lại sẽ trở thành quả bom rủi ro khổng lồ."

"Nếu mọi chuyện tiếp tục leo thang, sẽ có thêm nạn nhân lên tiếng. Nếu đến mức dân chúng phẫn nộ kéo đến trụ sở công ty biểu tình, thì lúc đó cổ phiếu của các người sẽ thê thảm hơn bây giờ nhiều."

"Kiện cáo với chúng tôi chẳng có gì đáng sợ cả." Chủ tịch Trần thản nhiên. "Người ta có thể kiện, nhưng thắng hay không là chuyện khác."

"Những phụ nữ đó chỉ muốn tiền. Cùng lắm thì chúng tôi trả giá đủ cao, họ sẽ rút đơn." Sophia xen vào.

"Đã 7 ngày rồi. Bảy ngày trước các người cũng nói họ sẽ rút đơn, nhưng đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì." Tạ Chiêu nhắc nhở.

"Không đủ bằng chứng thì họ không thể thắng." Luật sư của Chủ tịch Trần lên tiếng.

"Nhưng kéo dài vụ kiện cả năm trời cũng là rủi ro đầu tư khổng lồ." Tạ Chiêu nói.

"Sếp Tạ, chuyện kiện tụng này cô không cần lo lắng." Trần Bân Hạo nghiêng người, nở nụ cười tự tin. "Tôi nói thật nhé, loại chuyện này, chúng tôi có kinh nghiệm xử lý."

Ánh mắt Tạ Chiêu dừng trên mặt hắn.

Rõ ràng hắn không hề lo sợ.

Cô đã đẩy họ vào tâm bão dư luận, nhưng hắn vẫn bình thản như thể nắm chắc phần thắng.

"Nói trắng ra nhé, những người phụ nữ kiện chúng tôi, ai cũng có vết nhơ."

"Nếu không có thì tạo ra. Không ai trên đời hoàn toàn sạch sẽ cả."

"Dư luận chỉ là đám đông mù quáng. Là công ty truyền thông, chúng tôi hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai."

"Dư luận như cỏ lau trong gió, gió thổi chiều nào thì nó ngả chiều đó. Bây giờ họ thương cảm nạn nhân, xem chúng tôi là ác quỷ, nhưng gió sẽ đổi chiều."

Căn phòng đột nhiên lặng ngắt.

Giọng nói chắc nịch của Trần Bân Hạo vang vọng trong không gian trống trải.

"Tôi cam đoan với cô, sếp Tạ. Rất nhanh thôi, những phụ nữ đó sẽ trở thành lũ đào mỏ thủ đoạn. Họ sẽ bị xem là những kẻ vì tiền mà hủy hoại danh tiếng của chính họ, phá hoại quyền lợi của phụ nữ, là tội đồ của đồng giới."

"Cứ chờ mà xem. Sẽ không lâu đâu."

Hắn đứng dưới bức tranh.

Trong tranh, chiến binh Hy Lạp đang tàn sát binh sĩ thành Troy. Thành Troy bị cướp phá tan hoang, phụ nữ và trẻ em bị bắt làm nô lệ.

Phòng họp ồn ào khi nãy bỗng trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Trần Bân Hạo, thản nhiên đứng giữa căn phòng, như một kẻ tuyên chiến với thế giới.

"Chúng tôi không sợ dư luận."

"Chúng tôi tạo ra dư luận. Cuối cùng, dư luận sẽ đứng về phía chúng tôi."

Bình Luận (0)
Comment