Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 55

Bậc thang bằng đá cẩm thạch được xây dựng cực kỳ cao, leo lên không hề dễ dàng, nhất là trong lúc tâm trí rối bời như bây giờ.

Trong lòng Trần Bân Hạo hoàn toàn thanh thản, anh ta tin chắc Trần Khánh đang vu khống mình, vì vậy bước đi rất nhanh.

Còn Tạ Chiêu thì chậm rãi bước từng bước, cô vẫn đang suy tính đối sách.

Trần Khánh muốn đối chất với cô—đây là điều cô đã dự liệu trước và cũng đã chuẩn bị sẵn phương án ứng phó.

Nhưng trong đó có một điểm mấu chốt mà cô không thể chắc chắn 100% mình sẽ vượt qua được.

Bảo vệ đứng trước cửa thư phòng, thấy hai người họ đến liền lập tức nhường đường, mở cửa mời họ vào.

Trên chiếc ghế sô pha mềm mại trong thư phòng, Chủ tịch Trần ngồi một bên, Giám đốc tài chính và Cố vấn pháp lý trưởng ngồi ở bên còn lại.

Bảo vệ vẫn đang đè chặt vai của Trần Khánh, ngăn không cho anh ta cử động lung tung.

Tạ Chiêu liếc nhìn thoáng qua bảo vệ, anh ta lập tức cúi đầu. Đó là vệ sĩ của May, người đã từng vụng trộm với bà ta.

"Nghe nói Chủ tịch Trần lại nghi ngờ tôi và Issac? Lần này lại là trò gì đây? Nếu muốn hủy bỏ giao dịch thì cứ nói thẳng, hà tất phải tìm cớ để sỉ nhục người khác?" Tạ Chiêu ra đòn phủ đầu, chất vấn thẳng Chủ tịch Trần.

"Tuyệt đối không có ý đó." Chủ tịch Trần nói, "Chắc là người truyền tin thêm mắm dặm muối bậy bạ, sếp Tạ đừng để tâm."

"Vậy ông gọi chúng tôi đến làm gì? Thời gian của tôi rất quý báu."

Chủ tịch Trần chỉ vào Trần Khánh: "Đây chính là nội gián trong nhà chúng tôi. Nhưng bây giờ nó lại nói con trai tôi, Trần Bân Hạo, mới là vấn đề."

"Sếp Tạ, cô là bạn lâu năm của gia đình chúng tôi, cũng là bạn lâu năm của Trần Bân Hạo. Vì vậy, tôi hy vọng cô có thể làm chứng cho sự việc này, coi như một công chứng viên, để không ai nói tôi xử lý chuyện nhà có thiên vị."

Chỉ là lời khách sáo mà thôi, trong lòng ông ta vẫn nghi ngờ mình—Tạ Chiêu nghĩ.

"Ba, sao ba lại hồ đồ như vậy? Chuyện xấu trong nhà còn muốn đem ra ngoài sao? Muốn để sếp Tạ chê cười chúng ta à?" Trần Bân Hạo tỏ ra đau lòng, sợ rằng cha mình sẽ đột nhiên đổi ý làm hỏng giao dịch mà anh ta muốn chốt với Tạ Chiêu.

"Đừng vội, lát nữa sẽ đến lượt con." Chủ tịch Trần ra hiệu cho hai người ngồi xuống.

"Còn ngây ra đó làm gì? Pha cà phê cho sếp Tạ đi." Ông ta ra lệnh cho nhân viên phục vụ trong thư phòng.

Trên bàn trà gỗ mun, một người phục vụ bưng đến bộ sứ Herend.

Trên tách sứ trắng in hoa hồng Vienna.

Cà phê đá thêm kem, còn bỏ thêm gia vị Ả Rập đặc biệt.

"Có hạt nhục đậu khấu không?" Tạ Chiêu hỏi.

"Những gì cô yêu cầu đều đã cho vào." Giọng của Delores vang lên, khiến Tạ Chiêu yên tâm hơn một chút.

Chủ tịch Trần không quan tâm đến một người phục vụ, trong trang viên này có quá nhiều người phục vụ, phần lớn đều là người châu Âu, ông ta căn bản không nhớ rõ ai với ai.

Trần Bân Hạo và những người cấp cao khác trong công ty cũng tự cho mình là nhân vật quan trọng, chẳng bao giờ để ý đến diện mạo của những nhân viên cấp thấp.

Trần Khánh thì nhớ rõ Delores, trước đây anh ta đã nghi ngờ cô giấu điện thoại dùng một lần vào chỗ mình để gài bẫy anh ta. Nhưng lúc này anh ta đang bực bội, lại bị bảo vệ đè chặt, không thể tùy tiện cử động, nên không để ý đến cuộc trò chuyện về cà phê giữa Tạ Chiêu và người phục vụ.

Delores đặt cà phê xuống trước mặt Tạ Chiêu rồi lặng lẽ lui về trong bóng tối.

"Được rồi, ba, nếu muốn đối chất thì mau bắt đầu đi, đừng làm chậm trễ giao dịch." Trần Bân Hạo nóng ruột.

"Còn phải chờ một người nữa mới bắt đầu được." Chủ tịch Trần nhấp một ngụm cà phê, ung dung nói.

Tạ Chiêu nghiêng đầu nhìn ông ta—ông ta không chỉ nghi ngờ mình thông đồng với phe bán khống mà còn đang do dự về giao dịch này. Ông ta đang cố kéo dài thời gian.

Thật quá hoang đường! Cô đã tạo áp lực lớn đến như vậy, vậy mà đối mặt với khủng hoảng tài chính và làn sóng dư luận, tâm lý của họ vẫn kiên định như thế.

Ban đầu cô nghĩ rằng Trần Bân Hạo còn trẻ, quen thói nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, vô tri nên vô úy, vì thế không coi dư luận ra gì. Nhưng cô không ngờ rằng, ngay cả Chủ tịch Trần cũng không sợ vụ bê bối này.

Dù đoạn ghi âm về việc họ hối lộ t.ình d.ục và mưu sát một nghệ sĩ đã bị phanh phui.

Dù vụ kiện quấy rối t.ình d.ục đã thu hút sự chú ý của toàn thế giới và bị áp lực từ dư luận.

Dù các nhà đầu tư khác đã lần lượt rút vốn vì bê bối này.

Đối mặt với sự lên án của mọi người và lời tố cáo của nạn nhân, Chủ tịch Trần và Trần Bân Hạo vẫn tự tin rằng mình có thể kiểm soát tình hình.

Chủ tịch Trần vẫn còn do dự, ông ta vẫn muốn có một điều kiện tốt hơn cho thương vụ này.

"Còn phải đợi ai? Là May sao? Một người phụ nữ thì hiểu gì về chuyện này?" Trần Bân Hạo mất kiên nhẫn.

Cửa thư phòng mở ra, Giang Từ bước vào.

Anh quét mắt nhìn mọi người trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người Tạ Chiêu, hai người họ giao nhau trong không trung.

Giang Từ chính là nhân tố then chốt trong kế hoạch ứng phó của cô, nhưng bây giờ cô không còn chắc chắn 100% nữa.

Trước đây cô tự tin vì cho rằng Giang Từ đồng cảm với mình nên sẽ thiên vị mình. Nhưng sau khi trò chuyện với Issac, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Giang Từ dường như là một người không thể chấp nhận bất kỳ sự lừa dối nào. Cô không chắc lòng trắc ẩn của anh có thể lấn át lý trí bao lâu.

Anh chưa hiểu rõ toàn bộ con người cô. Một khi anh hoàn toàn hiểu rõ cô, cô không biết anh có còn đứng về phía cô hay không.

Chắc chắn anh sẽ không giúp nhà họ Trần, nhưng cũng chưa chắc sẽ giúp cô. Anh có thể sẽ đứng ở một vị trí trung lập tuyệt đối.

"Ba, sao lại gọi cả em họ đến? Một chuyện vớ vẩn mà phải lôi bao nhiêu người vào vậy?" Trần Bân Hạo bực bội.

"Cậu ấy không phải em họ con." Chủ tịch Trần mỉm cười, "Cậu ấy là chuyên gia ba mời đến—nhà tâm lý học hành vi Giang Từ. Cậu ấy là chuyên gia kiểm tra nói dối. Ai trong hai đứa là nội gián, cậu ấy sẽ dùng phương pháp chuyên môn để xác định, công bằng, công chính, công khai."

Đây là điều Tạ Chiêu đã dự tính trước.

Dù Giang Từ có đóng vai gì—thám tử hay chuyên gia nói dối—thì anh vẫn là người mà Chủ tịch Trần mời đến để bắt nội gián.

Vậy thì cô vẫn phải vượt qua cửa ải này.

Nếu như trước đây, khi anh và cô còn trong trạng thái đấu đá sống chết với nhau, thì chắc chắn anh sẽ ngấm ngầm giở trò ở giai đoạn này để cản trở cô.

Vì vậy, Tạ Chiêu đã ra sức diễn kịch trước mặt anh, tìm cách lấy lòng thương hại của anh để khiến anh tự nguyện từ bỏ ý chí chiến đấu.

Hiện tại, anh sẽ không nhúng tay vào việc đấu đá với cô nữa, nhưng điều mà Tạ Chiêu cần không chỉ là anh không can thiệp, mà cô còn cần Giang Từ làm chứng giả cho mình.

Vào đêm đầu tiên, Giang Từ đã từng giúp cô làm chứng giả. Khi đó, cô muốn ra mặt vì Delores, nên đã đẩy con trai của một ông trùm bất động sản xuống nước, suýt nữa làm hắn chết đuối.

Theo lời của Isaac, đó là vì Giang Từ không đứng về phía pháp luật mà chỉ đứng về phía kẻ yếu.

Khi đó, anh đồng cảm với Delores bị quấy rối, nên cho dù Tạ Chiêu có nhấn chìm gã đàn ông đó đi chăng nữa, thì anh cũng chỉ đưa ra lời khuyên chuyên môn về cách phi tang xác mà thôi.

Nhưng bây giờ thái độ của Giang Từ ra sao? Cô không thể chắc chắn 100%.

"Tuỳ thôi, muốn kiểm tra nói dối thì kiểm tra đi, dù sao con cũng trong sạch, chẳng sợ gì cả." Trần Bân Hạo nói.

"Nếu kiểm tra thì nhanh lên." Trần Khánh cũng nói.

Tạ Chiêu không biểu cảm gì, uống một ngụm cà phê.

"Vậy tức là, hiện tại trong máy tính có ghi nhận mấy lần anh Trần Bân Hạo đây đã lén đăng nhập."

Trần Bân Hạo há miệng định phản bác, nhưng Chủ tịch Trần đã ngăn anh ta lại: "Tôi đã kiểm tra rồi, có thể xác định chính xác là tài khoản của nó đăng nhập, sau đó truy cập vào điều khoản bảo mật. Nhật ký của nạn nhân trong vụ bê bối lần này nhất định đã bị rò rỉ từ những thông tin trong điều khoản bảo mật đó."

Chủ tịch Trần ra hiệu cho trợ lý xoay màn hình máy tính về phía Trần Bân Hạo, Tạ Chiêu và Giang Từ để họ cùng xem.

"Toàn là nói nhảm!" Trần Bân Hạo nhìn một cái rồi bật cười vì tức giận. "Mọi người xem đi, thời gian đăng nhập đều là lúc nửa đêm. Khi đó tôi đang ngủ trong phòng, có thể hỏi Sophia, cô ấy là nhân chứng."

"Sophia là vợ mày, không đứng về phía mày thì đứng về phía ai?" Trần Khánh nói.

Tạ Chiêu và Giang Từ đều biết, bản ghi đăng nhập này chính là kết quả từ lần cô bò ra khỏi đường hầm bí mật trước đây.

Tạ Chiêu liếc nhìn Giang Từ, anh im lặng vài giây rồi lên tiếng: "Nếu như anh Trần Khánh đã sử dụng danh nghĩa của anh Trần Bân Hạo để đăng nhập thì cũng không phải là không thể. Dù sao hai người là anh em ruột, việc biết thông tin tài khoản của nhau cũng không có gì lạ, đúng không?"

"Làm gì có chuyên gia nào mà nói như vậy, nghe là biết nghiệp dư rồi." Trần Khánh cười nhạt, "Đăng nhập bằng dấu vân tay của chính nó, chẳng lẽ tôi có thể chặt tay nó xuống để đăng nhập sao?"

"Biết đâu anh ta đã sử dụng công cụ khác thì sao? Công nghệ bây giờ phát triển lắm rồi." Tạ Chiêu chậm rãi nói. "Mọi người đã kiểm tra đồ đạc trong phòng hay trên người anh ta chưa?"

Nghe thấy giọng điệu chắc chắn của cô, Trần Khánh lập tức cảm thấy bất an, lại muốn hãm hại anh ta nữa rồi.

"Có kiểm tra." Vệ sĩ lập tức tiếp lời. Hắn ta và May vẫn đang lén lút qua lại, mà Trần Khánh lại nhất quyết muốn lôi hắn ra, nên bây giờ đương nhiên hắn sẽ tìm cách hạ bệ Trần Khánh.

"Chúng tôi từng tìm thấy một số thứ rất kỳ lạ trên người anh ta." Vệ sĩ đặt một số món đồ lặt vặt lên trước mặt Chủ tịch Trần.

Chủ tịch Trần lần lượt xem xét từng thứ: một hoá đơn mua cà phê – bằng chứng cho cuộc gặp giữa anh ta và Isaac sáng nay.

Một miếng màng silicon vân tay.

Một chiếc bút ghi âm.

Trần Bân Hạo giật lấy miếng màng silicon: "Mày dùng màng vân tay của tao để đăng nhập vào tài khoản, gửi thông tin nội bộ cho Isaac rồi quay sang hãm hại tao sao?"

"Đây là thứ gì? Tôi chưa từng thấy bao giờ!" Trần Khánh kích động, nhưng ngay lập tức bị vệ sĩ khoá chặt cổ, ghì xuống bàn. "Đừng có cử động."

"Chắc chắn là bọn họ đã giấu thứ này vào phòng ngủ của con để hại con, giống như lần trước họ dùng điện thoại một lần rồi đổ tội cho con vậy! Bố, bố nhất định phải điều tra rõ ràng, đừng để họ lừa gạt!"

"Con có ghi âm, bố! Mọi người chẳng phải đã nói có bút ghi âm sao? Mau bật lên đi! Bên trong có bằng chứng chứng minh con trong sạch! Nhanh lên, bật lên đi!"

Đầu Trần Khánh bị đ.è xuống bàn, mọi thứ hỗn loạn, anh ta không nhìn rõ gì cả.

Nhưng anh ta nhớ rằng họ đã tìm thấy một chiếc bút ghi âm, không thể lo nghĩ gì nữa, chỉ cần phát đoạn đầu là có thể chứng minh anh ta không có liên quan đến Isaac, kẻ nội gián chính là em trai anh ta, Trần Bân Hạo.

"Được, vậy thì bật lên để mọi người cùng nghe, xem rốt cuộc là thế nào." Chủ tịch Trần giơ bút ghi âm lên cho tất cả cùng thấy.

Trần Khánh vô cùng tự tin, chỉ cần ghi âm được mở lên, anh ta sẽ lật kèo, còn em trai anh ta thì tiêu đời.

"Cứ bật đi, tôi sợ cái gì?" Trần Bân Hạo cũng đầy tự tin.

Tạ Chiêu đứng bên cạnh im lặng, Giang Từ liếc cô một cái.

Ghi âm được phát, giọng nói của Chủ tịch Trần và Trần Bân Hạo vang lên.

"Sếp Tạ, tôi cũng không coi cô là người ngoài. Để tôi nói thật với cô nhé, con đàn bà đê tiện tên Yến Yến đó... cô có biết nó chết như thế nào không?"

"Rất nhiều đàn ông." Chủ tịch Trần cười.

"Nó còn mang thai, mà chẳng biết đó là con hoang của ai nữa."

Đây chính là đoạn ghi âm bị rò rỉ trên mạng hiện tại.

"Không đúng, đây không phải nội dung ghi âm của tôi! Bản ghi âm của tôi là cuộc trò chuyện với Isaac, Isaac đã nói tôi không phải nội gián!" Trần Khánh phát điên.

Anh ta liều mạng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bút ghi âm trong tay Chủ tịch Trần: "Đây hoàn toàn không phải bút ghi âm của con! Họ đã đánh tráo nó!"

Bằng chứng rành rành, đoạn ghi âm này chính là do cậu tiết lộ, vậy mà anh còn dám chối sao?" Trần Bân Hạo cũng giận dữ quát lên.

"Là các người đã tráo đổi máy ghi âm của tôi! Trả lại cho tôi cái máy ghi âm ban đầu đi! Bố, bố nhất định phải làm chủ cho con, không thể để bọn họ giở trò như vậy được!"

Chủ tịch Trần lạnh lùng quét mắt nhìn hai người họ: "Mỗi người đều nói một kiểu, ai mà biết được rốt cuộc là ai đang giở trò?"

Tạ Chiêu thầm nghĩ, thực ra ông ta chẳng hề nghi ngờ Trần Bân Hạo, mà là vẫn còn đang nghi ngờ cô.

Dù cô đã đưa ra một chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh để chứng minh Trần Khánh chính là nội gián, nhưng trong mắt ông ta, cô và Isaac vẫn còn vấn đề.

"Tạ Chiêu! Nhất định là cô cấu kết với em trai tôi!" Trần Khánh gào lên. "Lần trước cũng là các người hại tôi! Trần Bân Hạo, cậu lúc nào cũng hại tôi! Lần trước chính cậu cố tình làm thuốc lá của mình khiến báo cháy kêu lên, cũng chính cậu dùng điện thoại dùng một lần!"

"Tao hại mày hồi nào? Báo cháy cái gì? Mày đừng có ăn nói linh tinh!" Trần Bân Hạo tức điên lên.

Nếu cứ tiếp tục tranh cãi, e là sẽ để lộ sơ hở.

"Bốp!"

Một tiếng vang lớn đột ngột cắt ngang cuộc tranh luận. Giang Từ bất ngờ ném chiếc cốc cà phê trong tay về phía Trần Khánh. Chiếc cốc sượt qua tai hắn rồi vỡ tan trên mặt đất.

Không gian bỗng chốc im lặng, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn anh.

"Mọi người thấy không, biểu cảm kinh ngạc thực sự chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi." Giang Từ điềm nhiên nói.

"Thế nhưng khi nãy, khi nhìn thấy miếng silicon dấu vân tay, biểu cảm kinh ngạc của Trần Khánh lại kéo dài tận mười giây. Điều đó chứng tỏ đây là một biểu cảm giả tạo, là sự ngạc nhiên được diễn kịch."

"Ý cậu là hắn đang nói dối?" Chủ tịch Trần hỏi.

"Ngôn ngữ của Trần Khánh rất hung hăng, giọng điệu tràn đầy tức giận, nhưng ngôn ngữ cơ thể của hắn lại có dấu hiệu lùi bước." Giang Từ chậm rãi giải thích. "Ngôn ngữ cơ thể và lời nói hoàn toàn trái ngược nhau, điều đó chứng tỏ hắn đang nói dối."

Chủ tịch Trần vốn khá tin tưởng Giang Từ. Anh là một bên thứ ba hoàn toàn độc lập, không có lợi ích liên quan gì đến Trần Khánh, Trần Bân Hạo hay Tạ Chiêu. Hơn nữa, trước đó, anh còn không ngừng chĩa mũi dùi vào Tạ Chiêu, vậy nên lời anh nói chắc chắn chỉ xuất phát từ quan điểm chuyên môn.

"Giờ đây bằng chứng đã vô cùng rõ ràng. Tin nhắn điện thoại dùng một lần mà mày liên lạc với Isaac, lịch sử giao dịch chuyển tiền, đoạn ghi âm rò rỉ, miếng silicon dấu vân tay mà mày dùng để hãm hại Trần Bân Hạo... Tất cả bằng chứng vật chất đều đã có đủ. Mày còn gì để nói không?" Chủ tịch Trần lạnh giọng hỏi Trần Khánh.

"Con muốn kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối để chứng minh sự trong sạch của mình!" Trần Khánh nói.

"Còn kiểm tra cái gì nữa?" Chủ tịch Trần thở dài. "Người ta đã nói rõ mày đang nói dối rồi, đừng để mọi người chê cười nữa."

"Dựa vào đâu mà chỉ dựa vào lời nói của anh ta đã có thể kết luận con đang nói dối? Chắc chắn anh ta đã bị Tạ Chiêu và Trần Bân Hạo mua chuộc! Bố, bố cũng thấy đấy, mấy ngày nay ba người bọn họ lúc nào cũng thân thiết với nhau!"

"Vậy mày muốn thế nào?"

"Con muốn dùng máy phát hiện nói dối! Để máy móc kiểm chứng!"

Chủ tịch Trần phất tay ra hiệu cho Giang Từ: "Cậu Giang, vậy thì chuẩn bị máy phát hiện nói dối đi, để nó chứng minh rõ ràng cho hắn."

"Chờ một chút." Trần Khánh đột nhiên lên tiếng. "Dựa vào đâu mà chỉ một mình con phải kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối?" Hắn chỉ vào Trần Bân Hạo và Tạ Chiêu. "Cả hai người bọn họ cũng phải kiểm tra!"

"Cái này... không cần thiết đâu." Giang Từ lập tức nói.

Máy móc thì không thiên vị, anh có thể bảo vệ Tạ Chiêu, nhưng máy phát hiện nói dối thì không.

"Kiểm tra thì kiểm tra, tôi chẳng sợ gì cả." Trần Bân Hạo bị kích động, lập tức đồng ý.

"Người ngay thẳng tất nhiên không sợ bị kiểm tra. Cứ để hắn chết tâm cũng tốt." Chủ tịch Trần nhìn sang Tạ Chiêu. "Sếp Tạ, cô nghĩ sao?"

Tình thế đã dồn đến mức này, Tạ Chiêu không thể không đồng ý. Lúc này mà từ chối thì chẳng khác nào tự nhận mình có tật giật mình.

"Vậy thì để anh Trần Khánh đây chết tâm đi." Cô mỉm cười. "Tôi cũng sẽ kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối."

Giang Từ liếc nhìn cô, hàng mi dài cụp xuống, tạo thành một vùng bóng tối, trông như mang theo vài phần lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment