"Ba, tất cả mọi người đều liên kết lại để hại con. Ba tỉnh táo lại đi." Trần Khánh biện bạch đến khô cả miệng.
"Đừng nói nữa. Mày bị sa thải, cút khỏi công ty của tao. Từ nay về sau tao coi như không có đứa con nào như mày." Chủ tịch Trần lạnh lùng nói.
Việc Trần Khánh có thực sự cấu kết với Isaac hay không thực ra không quan trọng. Điều quan trọng nhất đối với Chủ tịch Trần là hắn ta thực sự muốn thu thập bằng chứng tội lỗi của mình để lật đổ ông. Thằng nghịch tử này muốn chiếm quyền đoạt vị, một hành động đại nghịch bất đạo, ông sao có thể dung thứ?
Giang Từ thở dài trong lòng. Anh không có ý định giúp Trần Khánh. Mẹ anh chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Nhưng thất bại của Trần Khánh là điều tất yếu. Hắn ta là kẻ vô dụng, không thể vực dậy được.
Tính cách quyết định số phận. Là con ngoài giá thú, trước khi được đón về nhà họ Trần, nền tảng giáo dục và nhận thức của hắn cũng chỉ ở mức một gia đình công chức bình thường.
Sau khi trở về nhà họ Trần, đối thủ của hắn là May và Trần Bân Hạo.
May tuy xuất thân thấp kém nhưng lại là người phụ nữ đủ khôn ngoan để thao túng đàn ông và bước chân vào tầng lớp thượng lưu nhờ hôn nhân.
Còn Trần Bân Hạo thì sao? Hắn có nền tảng gia đình mạnh mẽ từ cả hai bên nội ngoại, lại có vị hôn thê Sophia cũng xuất thân danh giá chống lưng.
May và Trần Bân Hạo đều là hổ đội lốt cừu, đối xử hào phóng, lịch thiệp với kẻ dưới và có mạng lưới tai mắt riêng. Quản gia trung thành với May, tài xế thì đứng về phía Trần Bân Hạo. Cả hai đều giỏi kết bè kết phái, nhiệt tình lôi kéo cả Tạ Chiêu và Giang Từ về phe mình.
Còn Trần Khánh thì sao? Hắn thực chất là người tiếp cận gần nhất với sự thật, nắm được điểm yếu của tất cả mọi người, lại ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần có quỹ đầu tư gia tộc Anh quốc chống lưng thì hắn sẽ không thể thua.
Thực ra, hắn có cơ hội chiến thắng. Hắn có bài tốt trong tay.
Nhưng hắn không hiểu luật chơi, nên đánh hỏng ván bài.
Trước tiên, hắn không có mạng lưới tai mắt của riêng mình, lại quen thói hách dịch, luôn quát tháo những người phục vụ.
Gia tộc của Giang Từ tuy bề ngoài tỏ ra ủng hộ hắn, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Dù có bạn bè hùng mạnh đến đâu cũng không bằng những quản gia, tài xế, vệ sĩ và người hầu ngay trước mắt, những người mà hắn đã đắc tội.
Thêm vào đó, khi chưa đủ thực lực, hắn lại dại dột khiêu chiến cùng lúc với tất cả những nhân vật quan trọng trong biệt thự. Hắn muốn vạch mặt Trần Bân Hạo và Tạ Chiêu là nội gián, muốn bắt quả tang May ngoại tình, thậm chí còn điều tra xem chính cha mình, Chủ tịch Trần, có phạm pháp hay không.
Những kẻ hắn muốn động vào đều là những con cáo già.
Hắn chạm đến lợi ích cốt lõi của từng người, ai cũng muốn diệt trừ hắn.
Hắn chết là điều tất yếu.
Dù Giang Từ có cứu hắn lúc này, hắn cũng sẽ chết trong cuộc đấu đá gia tộc sau này. Hắn không thể đấu lại ba người kia.
Giang Từ đã tự tìm ra lý do hợp lý để không giúp hắn.
"Ba, con thực sự bị oan mà!"
"Vệ sĩ, lôi nó ra ngoài. Giờ tôi không muốn nhìn thấy nó nữa." Chủ tịch Trần lạnh lùng nói.
Dù Trần Khánh có gào khóc kêu oan thế nào, vụ án oan này cũng đã được đóng chặt nắp quan tài.
Lúc này, trợ lý của Chủ tịch Trần gõ cửa.
"Các luật sư đã soạn thảo xong hợp đồng đầu tư cuối cùng. Chủ tịch Trần và sếp Tạ, hai vị có muốn duyệt ngay không?"
"Đương nhiên rồi. Sếp Tạ, mời cô." Chủ tịch Trần làm động tác mời, nhường Tạ Chiêu đi trước.
Chủ tịch Trần, Trần Bân Hạo, cùng CFO, cố vấn pháp lý và các trợ lý đi theo sau cô, cả đoàn người tiến về phòng họp.
Tạ Chiêu bước lên tấm thảm thủ công. Vừa vào phòng, cô đã thấy các luật sư ngồi quanh bàn dài dưới ánh đèn chùm pha lê, ai nấy đều bận rộn với laptop.
"Sếp Tạ, mời cô ngồi." Trần Bân Hạo đích thân kéo ghế chủ tọa cho cô.
Tạ Chiêu ngồi xuống chiếc ghế bọc nhung màu champagne, luật sư đặt laptop trước mặt cô.
"Xin mời cô duyệt hợp đồng đầu tư cuối cùng."
Chủ tịch Trần ngồi đối diện cô, nhận kính lão từ trợ lý và bắt đầu đọc kỹ từng điều khoản.
Tạ Chiêu lướt mắt xem nhanh rồi nói: "Tôi thấy không có vấn đề gì. Chủ tịch Trần, ý ông thế nào?"
Cô muốn nhân lúc Chủ tịch Trần vẫn còn đang tức giận, tranh thủ chốt giao dịch ngay.
"Khoan đã." Chủ tịch Trần nói. "Tôi thấy một số điều khoản không hợp lý, cần phải thảo luận thêm."
"Chúng tôi có thể nhượng bộ về giá cả. Nếu vi phạm hợp đồng và phải bồi thường gấp nhiều lần khoản đầu tư, chúng tôi cũng chấp nhận. Chúng tôi cũng đồng ý từ bỏ quyền mua lại. Nhưng cô yêu cầu ba ghế trong hội đồng quản trị thì quá nhiều. Sếp Tạ, công bằng mà nói, tỷ lệ cổ phần của cô trong khoản đầu tư này không xứng với số ghế đó. Chúng tôi cần gọi vốn, Trần Tân tôi có thể bán cổ phần cho cô, nhưng gia tộc của chúng tôi tuyệt đối không thể mất quyền kiểm soát." Ông ta nghiêm nghị nói.
Cổ phần chính là quyền lực. Nếu trao quyền cho Tạ Chiêu, ông ta sẽ không yên tâm.
Tạ Chiêu nhận ra Chủ tịch Trần vẫn còn nghi ngờ mình, vẫn còn do dự về thương vụ này.
Nỗi nghi ngờ của ông ta không chỉ là lo lắng cô có phải nội gián hay không, mà còn xuất phát từ sự cảnh giác tự nhiên của một doanh nhân đối với các quỹ đầu tư tư nhân.
Các quỹ đầu tư tư nhân đều là những con cáo già, rót tiền vào công ty rồi thẳng tay thanh trừng toàn bộ ban quản lý, những ví dụ như vậy nhan nhản.
Chủ tịch Trần là kẻ nham hiểm, nhưng không phải kẻ ngu ngốc. Ông ta đã lăn lộn thương trường bao năm, đương nhiên cảnh giác với giới đầu tư tư nhân.
Nhất là khi ông ta biết rõ Tạ Chiêu là một nhà tư bản cực kỳ ranh ma. Trước đây, cô đã từng có tiền án thâu tóm quyền kiểm soát bằng cách thanh trừng ban quản lý. Nếu cô giành được ba ghế trong hội đồng quản trị, sau này phát động một cuộc đảo chính để lật đổ ông ta thì sao?
Ông ta không muốn hợp tác với Tạ Chiêu ngay từ đầu, nhưng bây giờ đã đến bước đường cùng, đành phải uống rượu độc để giải khát.
Nhưng khi thấy điều khoản này, ông ta mới nhận ra, chén rượu này độc quá.
"Sếp Tạ, điều khoản này chúng tôi tuyệt đối không thể chấp nhận." Chủ tịch Trần dứt khoát nói.
Trần Bân Hạo đứng bên cạnh sốt ruột: "Ba, đừng nói tuyệt đối như vậy mà? Chúng ta có thể thương lượng lại, không có gì là không thể bàn bạc cả."
Chủ tịch Trần không muốn uống thuốc độc, nhưng Tạ Chiêu lại nhất quyết ép ông ta uống.
"Thương lượng cũng không phải là không thể, nhưng bây giờ tôi hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi một chút, để sau bữa tối rồi nói tiếp." Tạ Chiêu lùi một bước để tiến hai bước, cô không thể ép quá mức lúc này, nếu không sẽ càng làm cho Chủ tịch Trần nghi ngờ hơn.
Chủ tịch Trần cũng thở phào nhẹ nhõm, ông ta cũng không muốn đẩy sự việc đến mức không thể vãn hồi.
Đàm phán vốn dĩ là một quá trình mài giũa lẫn nhau, trả giá, thương lượng, giằng co, cuối cùng đạt được một kết quả mà cả hai bên đều chấp nhận được.
"Sếp Tạ mấy ngày nay vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút cũng tốt." Chủ tịch Trần nói, "Vậy chúng ta bàn tiếp sau bữa tối."
"Không vấn đề." Tạ Chiêu mỉm cười.
Sau bữa tối, ông sẽ chết chắc.
Cô đứng dậy, các trợ lý lập tức theo sát cô ra ngoài.
"Không cần đi theo tôi đâu, mọi người cũng nghỉ ngơi một chút đi." Tạ Chiêu quay đầu lại, nhàn nhạt cười nói.
Cô bước qua hành lang dài với những cột đá La Mã, đi qua phòng hòa nhạc, rồi đến phòng khách nhỏ.
Bên ngoài cửa sổ vòm lớn trong phòng khách, ánh nắng chiếu xuống bãi cỏ mềm mại. Một người phục vụ đang xách một chiếc lồng chim kiểu Gothic vàng óng, bên trong là con vẹt xám.
Hôm nay trời nắng đẹp, con vẹt lại được đem ra phơi nắng.
Trần Khánh bị vệ sĩ lôi kéo, đẩy ra khỏi tòa nhà chính. Hai người đang giằng co, tranh chấp.
Tạ Chiêu liếc nhìn họ một cái, không nói gì, tiếp tục đi về phía bậc thềm đá cẩm thạch.
Chủ tịch Trần kiên quyết phản đối giao dịch với cô. Điều này vốn đã nằm trong kế hoạch dự trù của cô, cô cũng đã có phương án ứng phó.
Nhưng kế hoạch này cực kỳ nguy hiểm, trừ khi không còn cách nào khác, cô không muốn thực hiện nó.
Mà bây giờ, chính là lúc không còn cách nào khác.
Tạ Chiêu bước lên tầng hai, thấy May đang ngồi nghỉ trên chiếc ghế sofa mềm ở góc cầu thang.
Cô đi đến, ngồi xuống bên cạnh May.
"Bà thấy mặt mình thế nào rồi?" Hôm qua, Chủ tịch Trần đã tát May một cái ngay trước mặt mọi người, đến giờ trên làn da trắng của bà ta vẫn còn sưng đỏ.
"Không phải lần đầu tiên." May nói.
"Có vẻ như ở trong gia đình này, bà sống cũng không dễ dàng gì." Tạ Chiêu nắm lấy tay bà ta, "Tôi hiểu bà."
May nhìn cô một cái. Tạ Chiêu đã chiến thắng Trần Khánh, khả năng lớn là cô sẽ là người rót vốn vào đây.
May luôn muốn đứng về phía người chiến thắng.
"Thật không ngờ Trần Khánh lại là nội gián. Trước đây, sếp Tạ chắc hẳn đã chịu nhiều oan ức rồi."
Tạ Chiêu thở dài: "Cũng may Chủ tịch Trần đã dùng máy phát hiện nói dối. Kiểm tra từng người một mới làm sáng tỏ sự thật."
"Máy phát hiện nói dối?" May không biết chuyện gì đã xảy ra trong thư phòng.
"Chủ tịch Trần dạo này có vẻ rất tin vào thứ đó, e rằng sau này có chuyện gì cũng sẽ muốn dùng đến."
"Nội gián đã bị bắt rồi, cần gì phải tiếp tục dùng máy phát hiện nói dối nữa?"
"Bà vẫn chưa hiểu sao? Chủ tịch Trần vốn là người đa nghi. Dù bây giờ ông ta tin Trần Khánh là nội gián, nhưng dù sao đó cũng là con trai ruột của ông ta. Ai mà biết tính cách thất thường của ông ta có thay đổi ý kiến hay không?"
May trầm ngâm một lúc: "Trần Khánh chắc chắn đã nói không ít lời linh tinh trong thư phòng."
Tạ Chiêu ghé sát vào tai bà ta, thấp giọng nói: "E rằng hắn ta đã biết rồi."
Bàn tay của May vốn đang được Tạ Chiêu nắm lấy đột nhiên rụt lại.
"Cô nói sao?" Bà ta đứng bật dậy.
Tạ Chiêu cũng đứng lên, nhẹ giọng nói: "Bà thử nhìn ra ngoài cửa sổ xem."
Ngoài cửa sổ, Trần Khánh và tình nhân Đông Âu của May vẫn đang giằng co không ngừng.
Trần Khánh trước đó luôn muốn vạch trần chuyện May ngoại tình, cố tìm ra nhân tình của bà ta là ai.
May nhìn con vẹt, rồi lại nhìn người tình của mình và Trần Khánh.
"Trần Khánh đã nói với ba hắn chưa? Ba hắn có tin không?"
"Vẫn chưa, bây giờ Chủ tịch Trần không muốn nghe Trần Khánh nói, nhưng không có nghĩa là sau này ông ta sẽ không nghe."
"Trần Khánh có thực sự biết hay không, tôi cũng không thể chắc chắn 100%, nhưng tôi cảm giác hắn đã nhận được thông tin gì đó từ con vẹt." Tạ Chiêu cố ý kích động.
"Nếu thằng nhóc đó thực sự nói linh tinh, vậy thì xong đời rồi." May nói.
"Trước đây còn đỡ, nhưng bây giờ Chủ tịch Trần lại mê mẩn cái máy phát hiện nói dối, mà người cháu họ kia của ông ta, Giang Từ, lại chính là một chuyên gia về nó."
"Ý cô là... hắn cũng sẽ thẩm vấn tôi sao?"
"Tôi không dám chắc." Tạ Chiêu đáp, "Nhưng Chủ tịch Trần đã đích thân thẩm vấn tôi mà không nể nang gì cả."
Mặt May lập tức trắng bệch.
Ngay cả một nhà đầu tư như Tạ Chiêu mà ông ta còn dám nghi ngờ, thì huống chi là một người vợ vốn dĩ chẳng có địa vị gì như bà.
"Lẽ ra tôi không nên báo tin cho bà." Tạ Chiêu nhẹ giọng nói, "Nhưng tôi đã nói rồi, chúng ta đều là phụ nữ, chỉ có phụ nữ mới hiểu được khó khăn của phụ nữ."
"Chủ tịch Trần đối xử với phụ nữ rất tệ, ông ta sỉ nhục bà cũng như sỉ nhục tôi. Nhìn ông ta đánh bà, tôi cũng thấy khó chịu."
May bắt đầu hoảng loạn, không thể bình tĩnh suy xét xem lời nói của Tạ Chiêu có phải cái bẫy hay không, có bao nhiêu phần sự thật.
Dù sao, nếu Chủ tịch Trần thực sự phát hiện bà ngoại tình với vệ sĩ, thì hậu quả chính là mất mạng, bà và tình nhân đều không thể sống sót.
Trước đây, Chủ tịch Trần vốn đã nghi ngờ bà, Trần Khánh thì luôn cắn chặt không buông, muốn vạch trần bà. Vì vậy, giờ phút này, May nắm lấy Tạ Chiêu như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
"Sếp Tạ, cô nói với tôi chuyện này, tôi thực sự rất cảm kích." May nắm chặt tay cô.
"Bà đừng lo lắng quá." Tạ Chiêu nói, "Bây giờ Trần Khánh đã thành phế thái tử, Chủ tịch Trần không muốn gặp hắn, càng không muốn nghe hắn nói. Còn bà là người vợ được ông ta sủng ái, thân phận tôn quý, là người vợ chính thức của ông ta, ông ta sẽ không nghi ngờ bà."
"Cuộc hôn nhân của bà là điều bao người ao ước. Có bao nhiêu người phụ nữ có thể có được một người chồng vừa giàu có vừa quyền lực như thế? Bà đã đánh bại biết bao nhiêu đối thủ, trận chiến này bà cũng sẽ không thua đâu." Cô nhẹ giọng nói.
"Sếp Tạ, cô biết không?" May cười khổ, "Thân phận tôn quý gì chứ? Vợ của kẻ có tiền sao? Ai cũng nói tôi tham tiền, đúng vậy, cuộc hôn nhân vì tiền vốn dĩ chính là một cuộc buôn bán lâu dài, tôi chẳng khác gì những cô gái hành nghề kia cả. Chỉ khác là họ bán lẻ, còn tôi thì bán dài hạn mà thôi."
"Bà đừng nói như vậy." Tạ Chiêu đáp.
"Cô không biết Chủ tịch Trần đối xử với tôi như thế nào đâu. Hễ có chuyện gì không vui, ông ta liền trút giận lên tôi. Trên người tôi, ở những chỗ mà cô không nhìn thấy, thường xuyên bầm tím, đầy vết thương. Tôi ngoại tình, nhưng chẳng lẽ ông ta thì không? Số tình nhân của ông ta gấp mấy lần tôi!"
Khuôn mặt như ngọc của May dưới ánh sáng càng trở nên lạnh lùng hơn.
"Tôi có làm gì sai? Tôi chỉ phạm phải một lỗi nhỏ mà tất cả đàn ông trên thế giới này đều phạm, vậy mà cứ chấp nhất không buông tha tôi sao? Hai đứa con trai của ông ta khinh thường tôi, cho rằng tôi ham tiền của cha chúng nên không xứng đáng. Tôi tham tiền thì sao? Lẽ nào Chủ tịch Trần là người tốt? Ông ta không chỉ tham tiền, mà còn hại người để đoạt tài sản. Một kẻ nghèo kiết xác dùng một thiên kim tiểu thư để leo lên quyền lực, rồi sau đó lại hại chết người ta. Nếu không có mạng của hai người vợ trước, ông ta có thể có được vị trí ngày hôm nay sao?"
"Nhỏ giọng thôi." Tạ Chiêu nói.
"Tôi chỉ tham tiền, nhưng tôi chưa từng giết ai cả. Chẳng lẽ chỉ vì tôi là phụ nữ, nên tôi đáng bị lên án, còn ông ta vừa tham tiền vừa giết người, thì lại được ca tụng là doanh nhân thành đạt sao?"
"Tôi hiểu bà, bà không có lỗi." Tạ Chiêu nói, "Chúng ta sống trên thế giới này, ai cũng có nỗi khổ riêng. Để đi đến ngày hôm nay, bà cũng đã rất vất vả rồi."
"Nhưng bây giờ, tôi nghĩ chúng ta phải vượt qua cửa ải trước mắt đã." Tạ Chiêu nói.
May thở dài.
Nếu Trần Khánh cứ tiếp tục làm loạn như thế, sớm muộn gì Chủ tịch Trần cũng sẽ biết.
Dù sao thì đó cũng là con ruột của ông ta, cho dù bây giờ đang giận dữ, nhưng có khi sáng mai lại muốn nghe hắn nói.
E là chỉ còn lại vài tiếng đồng hồ.
"Sếp Tạ, giả sử có một tình huống, chỉ là giả sử thôi. Một người phụ nữ ngoại tình, nếu chồng cô ta phát hiện, hắn sẽ giết cả cô ta lẫn tình nhân của cô ta. Nhưng hiện tại hắn vẫn chưa biết, chỉ là có thể vài tiếng nữa hắn sẽ biết. Vậy cô ta nên làm gì?"
"Trong câu chuyện giả sử này, người phụ nữ đó có thể đưa tình nhân của mình đi nơi khác." Tạ Chiêu nói.
"Nếu tình nhân của cô ta là vệ sĩ, thì nên dùng lý do gì?" May hỏi.
Tạ Chiêu đáp: "Giả sử người vợ làm mất một món đồ trông có vẻ quý giá nhưng thực ra không quá quan trọng, rồi nói rằng vệ sĩ đã biển thủ và bỏ trốn."
"Nếu tình nhân bỏ trốn, mọi chuyện sẽ tốt hơn. Nhưng nếu hắn bỏ đi ngay bây giờ, chẳng phải sẽ lập tức bị phát hiện sao? Thêm vào đó, nếu có ai kích động và buộc tội, thì nghi ngờ sẽ càng lớn hơn."
"Giả sử người chồng bị dị ứng với một thứ gì đó. Nếu hắn bị dị ứng và nhập viện, không đến mức mất mạng, nhưng sẽ hôn mê vài ngày. Đợi đến khi hắn tỉnh lại, tình nhân kia, đứa con trai thích vạch trần và cả chuyên gia phát hiện nói dối đều đã biến mất. Như vậy, hắn sẽ không có cơ hội nghe được chuyện vợ ngoại tình với vệ sĩ. Nếu hắn có hỏi vệ sĩ đi đâu, thì chỉ cần nói là ăn cắp một ít tiền rồi bỏ trốn."
Tạ Chiêu nhìn thẳng vào mắt bà.
Cô biết Chủ tịch Trần bị dị ứng nghiêm trọng với đậu phộng.
Nếu ông ta nhập viện, trong thời gian quyền lực bị bỏ trống, theo điều lệ công ty, Trần Bân Hạo sẽ tự động trở thành CEO tạm quyền và nắm quyền kiểm soát.
Hắn sẽ vội vàng ký kết thỏa thuận với cô.
"Phu nhân có thích giả thuyết này không?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Giả thuyết này rất hay." May mỉm cười.