Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 64

Giang Từ nằm trong bóng tối, bức tường khách sạn hoàn toàn không cách âm, du khách ở phòng bên cạnh đang cãi nhau bằng một thứ ngôn ngữ mà anh không hiểu.

Điện thoại rung lên, có người gọi đến.

Anh bật sáng màn hình liếc nhìn, là Triệu, đồng nghiệp cũ của anh khi còn giảng dạy ở đại học.

"Cho tôi mượn chút tiền được không? Tôi đang có việc gấp." Vừa bắt máy, Triệu đã đi thẳng vào vấn đề.

"Anh cần bao nhiêu?"

Triệu báo một con số vượt xa mong đợi của anh.

"Tôi làm gì có nhiều tiền thế?" Giang Từ nói, "Lương tôi chỉ có bấy nhiêu thôi."

Giờ còn thất nghiệp thì lại càng không có tiền.

"Anh nói rõ xem chuyện gì xảy ra?"

"Mẹ tôi bị xuất huyết não phải nhập viện. Bà ấy lớn tuổi rồi, lại đầu tư lung tung, thua lỗ một khoản lớn, gần như mất sạch tiền tiết kiệm dưỡng già. Tôi tức quá có nói bà mấy câu."

"Chuyện cũng tại tôi cả." Triệu hối hận nói.

"Bà đầu tư vào cái gì?"

"Chơi chứng khoán bừa bãi, suốt ngày bị người ta dụ dỗ."

"Bác gái là trí thức, sao lại không có chút khả năng phân biệt nào vậy?"

"Chính vì biết một ít mà không biết hết mới là những người dễ bị lừa nhất." Triệu thở dài, "Bà ấy suốt ngày xem chương trình tài chính, tin lời mấy chuyên gia phố Wall ba hoa chích chòe."

"Trước đó đám chuyên gia đó đều kêu gọi mua vào, bà tưởng giá cổ phiếu sẽ tăng mạnh."

Giang Từ chợt nhận ra có gì đó không ổn. "Bà ấy mua cổ phiếu nào?"

"Chính là cái công ty Nhạc Càn suốt ngày xuất hiện trên bản tin ấy."

"Trước đó có tin tức bê bối tài chính nên giá rớt thảm, sau đó mấy chuyên gia kia lại bảo đây là thời điểm tốt để mua vào, rất nhiều người nghĩ giá sẽ tăng nên lao vào bắt đáy."

Trước đó Tạ Chiêu từng công khai ủng hộ việc mua vào, thậm chí còn xuất hiện trên các chương trình tài chính để dùng hình ảnh chuyên gia của mình phân tích lý do cổ phiếu Nhạc Càn sẽ tăng giá.

Giang Từ cau mày.

"Giá tăng được một thời gian, ai ngờ bây giờ đột nhiên lại bùng nổ một vụ bê bối thế này." Triệu nói.

"Sao những tin tức cũ rích này lại bất ngờ bị đào lên ngay thời điểm quan trọng của cuộc chiến giữa phe mua vào và phe bán khống? Phần lớn khả năng là do phe bán khống giở trò!" Triệu giận dữ, "Đám ma cà rồng phố Wall này đều đáng chết!"

"Bác gái lỗ nhiều lắm sao? Bây giờ bà ấy thế nào rồi?" Giang Từ hỏi.

"Bà ấy còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt."

"Mẹ tôi cũng tự trách mình. Thật sự là do tôi không tốt, tôi không nên trách bà đầu tư lung tung." Triệu áy náy nói, "Mẹ tôi thua lỗ xong vừa tức vừa lo, lại lớn tuổi có sẵn bệnh nền, bực quá ngất xỉu."

"Ở tuổi này mà bị xuất huyết não thì nguy hiểm lắm, không biết có vượt qua được không."

"Con tôi còn đang học trường tư, học phí rất cao, tôi lại đang khó khăn tài chính, cho nên—"

Triệu mở lời vay tiền vì biết trong thời gian làm việc cùng nhau, Giang Từ luôn là người tiêu xài rất tiết kiệm, gần như không có chi phí sinh hoạt đáng kể, mà cũng rất sòng phẳng trong chuyện cho vay.

"Bác gái lỗ bao nhiêu tôi cũng sẽ cho anh mượn." Giang Từ nói, "Chờ bà tỉnh lại thì cứ nói anh kiếm được ở chỗ khác, bảo bà đừng lo lắng nữa."

"Đưa bà đến bệnh viện tốt nhất để điều trị, tiền thuốc men không đủ tôi cũng sẽ ứng trước cho anh. Giờ đừng lo chuyện tiền bạc." Anh dự định rút một phần từ quỹ tín thác gia đình để cho Triệu mượn.

Trước đây Giang Từ từng sống gần nhà Triệu, coi như hàng xóm.

Anh vốn lười nấu nướng, thường xuyên qua nhà Triệu ăn cơm.

Mẹ của Triệu rất quý anh, anh hay cùng họ dùng bữa tối.

Bác gái nấu ăn rất ngon, đặc biệt là các món Trung Hoa, từng làm bánh trung thu cho anh, còn đãi anh món cua say rượu.

Cuộc chiến giữa Tạ Chiêu và Nhạc Càn rốt cuộc vẫn ảnh hưởng đến người dân bình thường. Khác với những cái tên xa lạ trong danh sách của tập đoàn L, mẹ của Triệu là một người thực sự tồn tại, một người mà Giang Từ quen biết.

Anh hiểu rõ nguyên lý giá cổ phiếu dao động sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của dân thường, nhưng khi đối diện với những hậu quả cụ thể, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.

Dẫu vậy, thị trường chứng khoán vốn đã có rủi ro, thua lỗ đầu tư cũng không thể quy trách hoàn toàn cho một cá nhân nào.

Giang Từ nằm trong bóng tối, cố nhắm mắt lại, đợi một lúc rồi ra sân bay, về đến nhà là có thể gác hết những chuyện này qua một bên.

Nhưng trong không khí dường như lại thoang thoảng mùi bánh trung thu và cua say rượu mà mẹ Triệu từng làm.

Anh không thể nằm yên nữa, lập tức ngồi bật dậy.

*

Tạ Chiêu ngồi trong xe, vẫn đang tranh cãi với Julie.

Julie đấu không lại cô, tức giận đến mức muốn chửi bới nhưng lại bị giáo dưỡng kìm lại, không thể bật ra một câu nào có giá trị.

Lúc này, điện thoại của Tạ Chiêu sáng lên.

Văn Cảnh gửi tin nhắn xác nhận tin tức là thật.

Nạn nhân đã uống thuốc ngủ, hiện đang được cấp cứu.

Văn Cảnh nói cô ta sẽ tiếp tục đưa tin, khuếch đại mức độ nghiêm trọng của sự việc, đây là cơ hội tốt nhất để đánh đổ Nhạc Càn trên mặt trận dư luận.

Bất kể trước đó Nhạc Càn đã công kích, bôi nhọ những người tố giác, nhà báo và nạn nhân ra sao, bất kể dư luận bị dẫn dắt theo hướng nghi ngờ động cơ của họ như thế nào.

Bất kể những kẻ từng buộc tội nạn nhân muốn kiếm chác hay cố tình hãm hại đàn ông, hay đám đạo đức giả tự xưng trung lập, đòi chờ kết quả kiện tụng rồi mới phán xét từng nhảy nhót thế nào.

Trước hành động lấy cái chết để chứng minh của nạn nhân, mọi lời lẽ nghi ngờ lập tức mất đi tính chính danh về mặt đạo đức.

Dư luận là thứ kỳ lạ như vậy. Dù trước đó một người có tiếng xấu đến đâu, bị chửi rủa thế nào, mang trên người bao nhiêu tội danh, chỉ cần họ chết đi, lập tức người ta sẽ thay đổi thái độ.

Tất cả sẽ đột nhiên thương tiếc, tưởng niệm, xót xa cho họ, dù chính họ là nguyên nhân dẫn đến cái chết ấy.

Tạ Chiêu đau đầu.

"Nếu cô ta chết, cô sẽ rất vui phải không?" Julie đột nhiên lạnh lùng nói.

"Cô nhất định phải vẽ tôi thành kẻ tâm lý b.iến th.ái mới hài lòng à?" Tạ Chiêu đáp. "Tôi với cô ta không thù không oán, cũng chẳng quen biết. Tại sao tôi phải mong cô ta chết chứ?"

"Đương nhiên là vì lợi ích. Cô còn có những nhà đầu cơ nữa. Chẳng phải mấy người đang cố gắng kéo giá cổ phiếu xuống sao? Chỉ cần cô ta chết, Nhạc Càn sẽ không còn cơ hội phục hồi trên dư luận nữa. Bất kể các người muốn bán khống hay giành quyền kiểm soát cũng đều dễ dàng hơn, đúng không?" Julie nói.

"Nếu cô ta chết, thủ phạm là Nhạc Càn. Người quấy rối tì.nh d.ục cô ta không phải tôi, người sa thải cô ta cũng không phải tôi, người bôi nhọ cô ta trên mạng lại càng không phải tôi. Rốt cuộc tôi phải nói bao nhiêu lần thì cái đầu ngu ngốc của cô mới hiểu được? Nếu cô thực sự quan tâm đến quyền lợi phụ nữ, cô nên đối phó với Nhạc Càn, không phải ở đây cãi nhau với tôi." Tạ Chiêu cố gắng kìm nén cơn giận.

"Cô giả vờ gì chứ? Đúng là đồ đạo đức giả." Julie nói. "Cô dám nói mình không lợi dụng họ sao? Lý do trực tiếp khiến cô ta uống thuốc tự tử nhập viện chẳng phải vì cô đẩy họ ra giữa tâm bão dư luận, để mặc họ bị chỉ trích, nghi ngờ, sỉ nhục sao?"

"Chưa nói đến vụ kiện pháp lý vô căn cứ của cô chỉ vì lợi ích cá nhân, mục đích cũng chỉ là muốn đánh sập Nhạc Càn.
Còn hiện tại dư luận thành ra thế này là tại sao? Không phải vì anh lo lắng những thông tin cũ không đủ để gây áp lực, nên mới lôi những nạn nhân hiện tại ra trước ánh sáng sao?" Julie nói tiếp.

"Cô tự nhìn xem những bài truyền thông các người phát ra có phải đã phóng đại và thêu dệt nỗi đau của những nạn nhân không? Các người phóng đại như vậy chẳng phải biến họ thành bia đỡ đạn sống cho đối phương sao? Để tăng hiệu ứng, các người trộn lẫn thật giả, khi đối phương bóc trần những lời giả dối trong bài viết, những điều thật mà nạn nhân nói ra chẳng phải cũng sẽ bị nghi ngờ hay sao?"

Văn Cảnh là một nhà báo chuyên nghiệp vô cùng hiểu tâm lý đám đông và giỏi tạo ra điểm nóng, tất nhiên đã "gia công nghệ thuật" không ít cho các bản thảo.

Tạ Chiêu ấn vào thái dương đang giật thon thót. "Đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Không ai muốn điều đó xảy ra cả. Nguyên nhân gốc rễ của bi kịch vẫn là Nhạc Càn, không phải chúng tôi. Nếu cô cứ nhất định suy đoán ác ý thì tôi cũng chẳng còn cách nào."

"Từ lâu tôi đã nghe nói sếp Tạ thông minh, cẩn trọng, cực kỳ giỏi kiểm soát rủi ro. Sao lại không dự đoán nổi rủi ro này?" Julie nói. "Nếu là số tiền đầu tư của các quỹ phòng hộ, cô chắc chắn sẽ tính toán được. Chỉ có điều, những người phụ nữ tầng lớp dưới này không đáng để cô bận tâm thôi."

"Hoặc là cô đã dự đoán được rồi, chỉ là rủi ro không phải do cô gánh chịu, cô chẳng bận tâm. Nếu cô ta chết, Nhạc Càn là kẻ chủ mưu, nhưng cô cũng là đồng phạm gián tiếp, không thoát được đâu."

"Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không muốn thấy bất kỳ nạn nhân nào chết, tôi đâu phải kẻ phản xã hội!" Tạ Chiêu nói.

Cô thực sự có thể lợi dụng tất cả mọi người, coi mọi người là quân cờ, nhưng không đến mức tâm lý bi.ến th.ái, điên cuồng đến mức muốn gi.ết ch.ết những người chẳng liên quan đến mình.

"Ở Phố Wall ai cũng là kẻ phản xã hội." Julie nói.

Tạ Chiêu liếc cô ta một cái, không ngờ quý cô người Mỹ này lại là một "chiến sĩ Marxist".

"Tôi cũng chỉ là con người, đâu phải thần thánh, làm sao có thể tính hết mọi chi tiết?"

Thực ra Tạ Chiêu chưa bao giờ nghĩ sẽ có người tự sát vì chuyện này.

"Vì cô vốn không quan tâm đến những người phụ nữ khác." Julie nói. "Cô chính là một kẻ vị kỷ triệt để, hơn nữa dù là phụ nữ nhưng cô lại là kẻ tiếp tay cho chế độ gia trưởng. Tôi đã điều tra rồi, lúc cô cắt giảm nhân sự ở tập đoàn L, phần lớn người bị sa thải đều là phụ nữ, thậm chí có cả người khuyết tật."

Tạ Chiêu bật cười vì tức. Chuyện nạn nhân tự sát, cô đúng là có phần trách nhiệm, bị Julie mắng cô cũng chấp nhận. Nhưng những gì Julie nói bây giờ thật sự quá vô lý.

"Chẳng phải cô đang nói điều hiển nhiên sao? Cô chẳng hiểu gì về mô hình kinh doanh mà còn ở đây phán xét. Đúng là tôi vị kỷ đấy, tôi là doanh nhân mà. Cắt giảm nhân sự là để cứu doanh nghiệp. Tập đoàn L vốn đã khó khăn, nếu không cắt giảm chi phí, tăng lợi nhuận thì doanh nghiệp sẽ phá sản ngay, tôi sẽ mất bao nhiêu tiền? Cô đền được không? Hơn nữa, nếu không cải tổ, tất cả mọi người sẽ mất việc, đâu chỉ riêng những người bị sa thải. Tôi đã cố gắng giữ được tập đoàn L, giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất rồi."

"Vậy tại sao cô lại sa thải chủ yếu là nữ nhân viên?"

"Vì tôi là nhà tư bản. Tôi chỉ quan tâm đến hiệu suất, ai tạo ra nhiều lợi nhuận hơn thì ở lại. Tôi không phân biệt giới tính." Tạ Chiêu bình thản đáp.

"Vậy nên trước đây tôi mới nói cô là ong chúa, cô đã phản bội đồng bào phụ nữ, phản bội chính những chị em của mình."

"Đồng bào? Nghe cao thượng quá nhỉ. Cô là người theo đạo Thiên Chúa, nhưng tôi không tin vào tôn giáo." Tạ Chiêu nói.

"Tại sao họ lại là đồng bào của tôi? Chỉ vì chúng tôi cùng giới tính sao?"

Isaac từng hy vọng giới tính của Tạ Chiêu có thể giúp cô giành được sự tin tưởng của Julie, nhưng kết quả lại ngược lại. Sự phẫn nộ của Julie với Tạ Chiêu cũng chính vì giới tính của cô.

"Họ không phải chị em của tôi. Đối với tôi, họ chỉ là những người xa lạ, tôi không quen biết họ."

Cô chỉ có một người chị, nhưng chị ấy đã mất rồi. Trên thế giới này, Tạ Chiêu chỉ nợ duy nhất một người, đó chính là chị gái cô. Cô chỉ có trách nhiệm đạo đức với người phụ nữ ấy, còn những người khác, cô không quan tâm.

"Tôi biết cô muốn tôi làm gì." Tạ Chiêu nói. "Cô muốn tôi đồng cảm với những người thất nghiệp, muốn tôi thương xót những người tự tử vì áp lực dư luận. Cô mong tôi hy sinh bản thân, đặt lợi ích của họ lên trên lợi ích của mình. Tôi nói rõ cho cô biết, không thể nào, tôi không làm được."

Tạ Chiêu nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Julie là bức ảnh gia đình cô ấy chụp cùng mẹ, cha và anh em.

"Cô đã từng nhận được rất nhiều tình yêu thương, vì vậy cô có thể yêu thương thế giới một cách vô điều kiện, cô thật cao quý và vĩ đại." Tạ Chiêu nói.

"Còn tôi thì không, tôi chính là kẻ đê tiện, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân."

"Tôi chưa bao giờ nhận được tình yêu vô điều kiện, ngoại trừ chút tình thương từ chị gái tôi." Cô thầm nghĩ.

Muốn một người chưa bao giờ được yêu thương, một người từng phải vùng vẫy sinh tồn ở tầng đáy xã hội, lăn lộn trong cuộc chiến đẫm máu, đi thực hiện cái gọi là "Thượng đế yêu thương mọi người", chẳng phải quá phi lý sao?

Tạ Chiêu không phải là không có chút cảm thông nào với họ. Nếu điều đó không động chạm đến lợi ích cốt lõi của cô, và nằm trong khả năng của mình, cô sẵn sàng giúp đỡ.

Nhưng nếu mâu thuẫn với lợi ích cốt lõi của mình, thì đó lại là chuyện khác. Cô không thể yêu thương vô điều kiện những người phụ nữ khác. Cô chỉ yêu thương chị gái mình. Trên thế giới này, chỉ có chị gái là người duy nhất từng đối xử tốt với cô một cách vô điều kiện.

Mười hai năm qua, cô đã vì chị gái mà khơi mào cuộc chiến, gây ra biết bao sóng gió và đổ máu. Còn muốn cô chỉ vì vài lời của cô luật sư nhân quyền Julie mà từ bỏ tất cả vì những người phụ nữ chẳng liên quan gì đến mình, làm sao có thể?

Chiến tranh luôn đi kèm với hy sinh, chiến tranh chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến những người vô tội, Tạ Chiêu trong lòng cũng rất rõ điều này.

Nhưng ngay từ đầu, cô đến Phố Wall không phải để làm người tốt.

Bị người đời chửi rủa, cô cũng không quan tâm.

Quý cô Julie ghét cô vì cô không thấu hiểu, không thương xót, không sẵn lòng giúp đỡ những kẻ yếu thế.

Nhưng cô thật sự không thể đồng cảm được, bởi vì cô vốn dĩ không hiểu nổi cách nghĩ của những kẻ yếu thế.

Lúc trước, Tạ Chiêu gây dựng sự nghiệp ở Phố Wall chẳng khác nào bước vào đấu trường La Mã, nơi đầy rẫy những cuộc đấu đá đẫm máu, mỗi ngày đều là cuộc chiến sống còn. Những kẻ chơi ngược thị trường bị thua lỗ đến mức phải nhảy tàu tự tử, hay những tay môi giới đùa giỡn với tiền của khách hàng nguy hiểm rồi bị phát hiện xác ngoài khơi, đều không phải là chuyện hiếm.

Có người xây dựng đế chế, thì cũng có người sụp đổ. Tạ Chiêu thường xuyên phải đối mặt với những cuộc chơi "được ăn cả ngã về không". Đây không phải là bữa tiệc chiêu đãi, mà là nơi không có chỗ cho sự thỏa hiệp.

Cô đã đánh cược mạng sống để đổi lấy tiền bạc, mười hai năm dưới áp lực và rủi ro cao, từng bước từng bước leo lên đến ngày hôm nay.

Vậy mà, chỉ thất nghiệp thôi đã không sống nổi, bị người khác mắng chửi cũng không sống nổi? Thua kiện cũng không sống nổi? Những chuyện này trong mắt cô hoàn toàn chẳng đáng là gì, vì thế Tạ Chiêu không thể nào hiểu nổi.

Cô không hiểu được suy nghĩ của những kẻ yếu đuối, dù chỉ một chút. Nếu như cô hiểu, nếu như cô luôn luôn đồng cảm với người khác, luôn luôn lo lắng liệu hành động của mình có làm tổn thương người vô tội hay không, thì cô đã chết cả trăm lần rồi.

Thành ngữ có câu: "Lửa cháy cổng thành, cá trong ao cũng bị vạ lây." Người vô tội bị tổn thương, cô chỉ có thể nói một câu xin lỗi, nhưng tuyệt đối sẽ không dừng lại bước chân.

"Đừng phí công khuyên bảo tôi nữa, vô ích thôi. Dù có thế nào, tôi cũng sẽ không thay đổi bất kỳ suy nghĩ nào của mình." Tạ Chiêu nói.

"Cô thích làm thánh mẫu thì cứ việc, tôi không làm được đâu. Vụ kiện này chắc chắn sẽ tiếp tục, và chúng tôi nhất định sẽ thắng. Cô cũng đừng bi quan tiêu cực như vậy."

"Đã có người gặp nguy hiểm rồi, cô vẫn không chịu dừng lại sao?"

"Tôi nhắc lại lần nữa, đó chỉ là một tai nạn. Đừng vì một lần nghẹn mà bỏ ăn. Chi phí chìm thì không nên tính toán thiệt hơn."

"Mạng người đối với cô chỉ là chi phí chìm thôi sao?"

"Người ta còn chưa chết đâu, cô cứ mong điều tốt đẹp hơn đi. Đừng vội đứng trên đỉnh cao đạo đức mà trói buộc tôi." Tạ Chiêu đáp.

"Cô thật lạnh lùng, thật sự chẳng có chút đạo đức nào." Julie nói.

Tạ Chiêu hạ cửa kính xe xuống, vệ sĩ hiểu ý, tiến tới mở cửa xe và kéo Julie xuống. Cô ấy đập vào cửa kính, liên tục hét lớn với Tạ Chiêu.

"Lái xe đi!" Tạ Chiêu không buồn liếc nhìn cô ấy lấy một lần.

Quay lại khách sạn, không hiểu sao tay chân Tạ Chiêu lạnh toát.

Cô mở cửa, Isaac đang đợi trong phòng.

"Tin tốt đây." Isaac nói với cô, "Nhìn giá cổ phiếu của Nhạc Càn bây giờ xem, tụt thê thảm rồi."

"Tôi mở champagne rồi, uống chút không?"

Tạ Chiêu hơi cứng đờ đóng cửa lại, ngồi xuống ghế sofa.

"Sao mặt cô trông tệ thế?" Anh ta hỏi, "Có phải vì lần trước đánh cược thất bại không? Không sao đâu, số tiền đó sẽ kiếm lại được thôi." Isaac an ủi cô, "Chỉ cần sau này thu mua Nhạc Càn, chúng ta sẽ có cả khối tiền."

"Tôi vừa gặp cô luật sư Julie kia, mới thoát ra được."

"Có nạn nhân từng uống thuốc ngủ, đang cấp cứu đấy. Vụ này cô luật sư nhân quyền đó đã ghi sổ vào đầu tôi rồi."

"Là cô luật sư mặc bộ Chanel đấy à? Tôi biết cô ta." Isaac nói, "Đừng quan tâm đến họ, mấy người này suốt ngày hô hào đạo đức, một ngày làm việc cũng chưa từng trải, một xu cũng chưa tự mình kiếm được, vậy mà cứ đến công kích chúng ta, bảo chúng ta không có đạo đức, muốn chúng ta từ bỏ khối tài sản đổi bằng mồ hôi nước mắt và cả tính mạng."

"Tiền của chúng ta cũng không phải từ trên trời rơi xuống, ai mà không phải liều mạng."

Isaac từng phát bệnh viêm cơ tim mấy lần nhưng vẫn làm việc đến tận khuya.

"Đúng là mấy đứa con cưng của quỹ tín thác, chẳng bao giờ phải tự kiếm tiền, sống sung sướng quá đâm ra rảnh rỗi."

"Cô ta chắc vẫn sẽ tiếp tục làm loạn." Tạ Chiêu nói.

"Bố cô ta không phải là nghị sĩ sao?" Isaac nói. "Con không dạy là lỗi của cha. Nếu ông ta còn muốn nhận tiền tài trợ tranh cử từ Phố Wall, thì nên quản lý cô con gái không biết hiếu thảo của mình, bắt cô ta ngậm miệng lại, đừng có phát ngôn lung tung."

"Bố cô ta là một người cực kỳ bảo thủ." Tạ Chiêu cười nhạt, "Còn cô con gái lại là một chiến binh Marxist. Ngay cả bố mẹ anh cũng không quản nổi em trai anh, Giang Từ, còn gì?"

"Nếu bọn trẻ này có ý kiến với chủ nghĩa tư bản, thì cứ việc ra tranh cử tổng thống đi. Sao cứ phải đến đây cãi cọ với chúng ta?"

"Nhưng nếu cô gái đó thực sự uống thuốc mà chết thì sao?" Ngón tay Tạ Chiêu lạnh ngắt.

Cô đã nói rồi, cô không quan tâm. Nhưng cô không thể kiểm soát được đôi tay mình lạnh dần, ngón tay run rẩy không lý do.

"Mỗi ngày đều có người chết." Isaac nói, "Đó không phải lỗi của chúng ta. Trách cô ta tâm lý quá yếu đuối, trách Nhạc Càn đã ép cô ta, chẳng thể nào đổ lỗi lên đầu chúng ta được."

"Cô hôm nay làm sao vậy?" Isaac hỏi. "Cô đâu phải kiểu người hay do dự, bi lụy này nọ. Đừng để mấy đứa nhóc đó dọa cô chứ, chúng biết cái quái gì đâu."

"Tôi chỉ thấy hơi mệt thôi." Tạ Chiêu nói, rồi nằm xuống giường.

"Cô chưa bao giờ nói là mệt cả." Isaac nói. Dù đối mặt với bất kỳ ai, trong mọi cuộc đấu tranh, cô chưa bao giờ thấy mệt.

Tạ Chiêu nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính, bóng dáng cô hiện lên giữa khung cảnh đêm tối mịt mờ.

Trong kính, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn lại cô, con rắn vàng với đôi mắt đỏ rực cũng chăm chú nhìn cô.

Bóng dáng của chính mình bỗng khiến cô dâng lên một cảm giác xa lạ.

Isaac vẫn đang xem bản tin, cổ phiếu của Nhạc Càn đang lao dốc, các quỹ đầu cơ thì ăn mừng, còn các nhà đầu tư nhỏ lẻ thì than khóc.

Cô cúi đầu nhìn con rắn vàng của mình, nó quấn quanh cổ tay, đôi mắt đỏ ngầu dõi theo cô.

Tạ Chiêu đột nhiên cảm thấy chút sợ hãi, một cảm giác mà cô chưa bao giờ có. Dù đối diện với những kẻ tàn ác nhất, cô cũng chưa từng biết sợ.

Cô khẽ xoay đầu con rắn, để nó đừng nhìn mình nữa.

Đúng lúc này, trợ lý đột ngột nhắn tin cho cô, nói rằng Giang Từ muốn gặp cô, đang ở dưới lầu.

"Em trai anh đến để đầu hàng hay để chất vấn tôi đây?" Tạ Chiêu bật dậy.

"Khó nói lắm." Isaac đáp. "Tôi chưa bao giờ hiểu nổi rốt cuộc nó nghĩ gì."

"Anh còn ngồi đó làm gì? Mau trốn đi." Tạ Chiêu nói.

"Em trai tôi đến gặp cô, sao tôi phải trốn?" Isaac khó chịu. "Chúng ta chỉ là đối tác trong sáng, làm như tôi là kẻ thứ ba không bằng."

"Nếu nó đến để chất tôi em, muốn lên án đạo đức tôi, thì tôi sẽ đổ hết tội cho anh. Nên tốt nhất là anh đừng có ở đây, tôi dễ xử lý hơn." Tạ Chiêu nói.

"Nghe cũng hợp lý." Isaac nhanh chóng chui vào phòng tắm.

Bình Luận (0)
Comment