Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 88

Giang Từ khẽ nhắm mắt, đột nhiên không nói gì nữa.

"Rồi sao nữa?" Tạ Chiêu chờ đợi. "Này, anh không thể kể chuyện đến đoạn quan trọng rồi dừng lại giữa chừng như thế được!" Cô chọc chọc vào người anh.

Ánh trăng len qua tán cây, rọi xuống gương mặt anh những mảng sáng mờ nhạt. Chỉ có mái tóc anh là được ánh lửa trại xa xa nhuộm một chút sắc vàng.

"Câu chuyện kết thúc rồi, sau đó không còn gì quan trọng nữa."

Anh lười biếng ngáp một cái.

"Nghỉ ngơi thêm chút đi, trời sáng còn phải lên đường."

Làm sao mà không quan trọng được? Tạ Chiêu nghĩ. Anh hiếm hoi lắm mới chịu mở lòng một chút với cô, thế mà bộ phim về cuộc đời anh chỉ vừa chiếu được một đoạn mở đầu thì đột ngột xuất hiện một dòng chữ: Bạn không có quyền truy cập để tiếp tục xem.

"Tôi đoán lúc đó nhất định có một người rất quan trọng đã phản bội anh." Cô lại gần anh hơn.

"Không có đâu, cô tưởng tượng phong phú quá rồi." Giọng anh thản nhiên.

"Anh đang nói dối." Cô nhìn chằm chằm vào anh. "Trước khi phủ nhận, anh khẽ gật đầu. Ngôn ngữ cơ thể của anh không khớp với lời nói."

Tạ Chiêu bắt đầu học được kỹ năng của Giang Từ.

"Chuyện hồi nhỏ đã quá lâu rồi. Giờ không ai có thể ảnh hưởng đến tôi nữa. Tôi không nghĩ có bất cứ con người nào quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến tôi." Anh thì thầm.

"Anh nói gì cơ?" Cô không nghe rõ.

Nhưng Giang Từ không đáp. Không biết là giả vờ ngủ để tránh né hay thực sự đã thiếp đi.

"Này, nói chuyện đi."

Tạ Chiêu giơ ngón tay, chọc chọc vào vai anh, lại chọc vào ngực anh. Giang Từ vẫn nhắm mắt, bỗng dưng vươn tay, lười nhác nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng.

"Đừng ồn nữa, đầu tôi đau quá."

Anh vẫn còn sốt, lòng bàn tay anh nóng rực, dọc theo cánh tay lạnh lẽo của cô lướt lên đến sau gáy.

Cổ họng của rắn bị siết chặt, cô bị anh giữ chặt trong vòng tay.

Tạ Chiêu hơi vùng vẫy một chút, nhưng cánh tay anh vòng qua bờ vai cô không hề dùng lực. Cô dần yên lặng, không nhúc nhích nữa.

Giang Từ mơ màng vì cơn sốt, vừa rồi mới tỉnh táo được một chút, giờ ý thức lại bắt đầu trở nên mơ hồ. Anh không hề nhận thức được hành động hiện tại của mình có bao nhiêu mờ ám, chỉ cảm thấy cô cứ ríu rít bên tai khiến anh phiền quá, muốn cô yên tĩnh một chút.

Cô áp sát vào lồng ngự.c anh, nghe rõ nhịp tim anh trầm ổn.

Nhưng trái tim Tạ Chiêu lại giống như ngọn lửa trại kia, nhảy lên, chìm xuống, không ngừng dao động.

Anh sốt nên người rất nóng. Còn cô thì không, nhưng chẳng hiểu sao Tạ Chiêu cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình cũng đang tăng lên.

Hơi thở anh nóng hổi, phả lên vành tai cô.

Đôi tai cô tê dại, như có một luồng điện nhỏ chạy dọc sống lưng. Cô hoàn toàn có thể đẩy anh ra, bởi Giang Từ ngủ rồi, không dùng sức giữ cô lại.

Nhưng cô không đẩy.

Ngược lại, cô nhẹ nhàng áp sát hơn, để mặc dòng điện kia lan tỏa đến từng ngóc ngách trong cơ thể mình.

Tạ Chiêu siết chặt lấy cổ áo anh.

Giữa núi rừng hoang vắng chỉ có hai người bọn họ, nhưng động tác nhỏ này của cô vẫn cứ lén lút như thế.

Cô cúi mắt là có thể thấy yết hầu sắc bén của anh, cùng với xương quai xanh lồi lõm rõ ràng dưới ánh sáng yếu ớt.

Ngước mắt lên, chỉ cách vài centimet là đôi môi có viền rõ ràng của anh, trông mềm mại đến lạ.

Giang Từ ngủ rồi, hàng mi dài rũ xuống, hoàn toàn không có phòng bị. Giống như một con mèo ngoan ngoãn chờ người ta tùy ý nhào nặn.

Cô đột nhiên nghĩ, nếu giờ cô hôn anh, anh cũng chẳng thể phản kháng, không, anh thậm chí còn không biết.

Tạ Chiêu nhất thời trống rỗng.

Cô lại ghé sát hơn một chút, hai người hô hấp quấn quýt, hơi thở ấm nóng hòa vào nhau.

Trong giấc ngủ, Giang Từ vô thức nghiêng đầu, suýt nữa lướt qua khóe môi cô.

Trong khoảnh khắc ấy, vạn vật chìm vào tĩnh lặng, khắp núi rừng chỉ còn lại tiếng tim cô đập.

Có lẽ do bị cô đè hơi nặng, Giang Từ khó chịu, nhíu mày, lật người nằm nghiêng.

Nhiệt độ cơ thể cô thấp hơn anh.

Khi sốt, con người ta vô thức muốn tìm đến nguồn nhiệt độ thấp hơn để dễ chịu hơn. Vì vậy, cánh tay anh vẫn ôm chặt lấy cô.

Môi cô vô tình lướt qua cổ anh.

Ngay đúng điểm mạch đập nhạy cảm nhất.

Nhịp tim anh dưới môi cô rung nhẹ một thoáng.

Trong một giây, thần trí cô như bị cuốn đi.

Có lẽ do khát nước, yết hầu Giang Từ khẽ động, trượt lên trượt xuống.

Tạ Chiêu không kìm được mà giơ ngón tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào yết hầu anh, khe khẽ vu.ốt ve.

Giang Từ ngủ không yên vì bị quấy rối, đưa tay nắm lấy tay cô.

Lúc này, hai người cùng nằm nghiêng, mặt đối mặt.

Bàn tay anh rộng lớn, bao trọn bàn tay nhỏ của cô.

Hai người kề sát nhau, hơi thở nóng rẫy không ngừng quấn quýt, như những cặp tình nhân bình thường nhất trên thế gian này.

Tình nhân.

Từ này làm trái tim Tạ Chiêu khẽ run.

Cô lập tức rút tay lại.

Ngón tay cô chậm rãi rời khỏi bàn tay anh, đầu ngón tay lướt qua từng đường vân tay, từng khớp xương.

Làn da nơi đầu ngón tay mỏng manh nhạy cảm, trong bóng tối, xúc cảm này trở nên rõ ràng vô cùng.

Không biết đã bao lâu trôi qua trong tĩnh lặng, hơi thở Giang Từ đều đều.

Nhưng Tạ Chiêu thì nhắm mắt, mãi chẳng ngủ được.

Có lẽ vì anh quá gần cô, hơi thở nóng rực của anh như thiêu đốt khiến cô thao thức.

Mặt trăng dần lặn.

Lông mi Giang Từ khẽ run lên, anh chậm rãi mở mắt, ngái ngủ hỏi: "Sao cô dậy sớm vậy?"

Trên áo anh, mái tóc dài của cô dính vào vải áo. Anh cúi mắt, những ngón tay thon dài khẽ vân vê lọn tóc đen tuyền, từng sợi tóc quấn quanh đốt ngón tay anh.

Khoảng cách quá gần, hơi thở của anh phả lên da cô cũng mang theo chút nóng. Mặt Tạ Chiêu cũng bắt đầu đỏ lên.

"Ngủ nhiều như vậy làm gì? Chúng ta phải đi ngay, hôm nay nhất định phải ra ngoài."

Cô vội vã kéo giãn khoảng cách, ngồi dậy: "Anh thấy sao rồi? Đỡ hơn chưa? Có đi nổi không?"

Cô đưa tay lên định chạm vào trán anh, nhưng Giang Từ tránh đi.

"Đỡ hơn nhiều rồi, ngủ một giấc, sốt cũng giảm khá nhiều. Vậy đi thôi."

Xét đến việc chân cô còn đau, anh lịch sự đỡ lấy cô. Tạ Chiêu khoác lấy cánh tay anh.

Hai người dìu nhau tiến về phía con sông.

Khu rừng vào rạng sáng yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng cỏ dại sột soạt lướt qua mắt cá chân họ.

"Xin lỗi vì đã làm chậm trễ cô." Giang Từ bất chợt nói. "Tại tôi bị bệnh nên không đi nhanh được, cứ kéo dài mãi đến giờ."

"Biết làm phiền tôi là tốt rồi. Vậy thì mau khỏe đi." Tạ Chiêu đáp.

"Bị kẹt chung với tôi, chắc cô không vui lắm nhỉ?" Giang Từ cười nhạt. "Tôi biết cô thấy tôi trẻ con, vô dụng, ai cũng chẳng đặt niềm tin vào tôi cả."

Từ nhỏ đến lớn, mẹ, anh trai, cha anh, thậm chí cả những kiểm sát viên, không ai thực sự hiểu anh. Họ đều cho rằng anh là một Don Quixote giữa đời thực—một kẻ ngây thơ, mơ mộng, lạc lõng giữa thế gian này.

"Bị kẹt với tôi thế này, đúng là thiệt thòi cho cô rồi." Giọng anh chân thành, hoàn toàn không có chút mỉa mai nào.

"Tôi không thấy phiền khi đi cùng anh." Tạ Chiêu nói. "Ngược lại, nếu phải chọn một người để cùng băng qua khu rừng nguyên sinh này, tôi chỉ chọn anh."

Cô nói thật lòng. Ít nhất, Giang Từ là một người tốt, anh tuyệt đối sẽ không hại cô.

Trong môi trường sinh tồn khắc nghiệt thế này, phẩm chất đạo đức của người đồng hành là điều quan trọng nhất.

"Trước đây tôi cũng từng nghĩ anh trẻ con, đã nói không ít lời khó nghe. Nhưng không phải lúc nào quan điểm của tôi cũng đúng." Tạ Chiêu nghiêm túc nói.

"Anh rất có chính kiến. Những điều anh tin tưởng và những việc anh làm đều có giá trị. Dù tôi không thể làm được như anh, cũng không hoàn toàn công nhận mọi hành động của anh, nhưng ít nhất, tôi nghĩ anh xứng đáng được tôn trọng."

Dạo gần đây, Tạ Chiêu hay nghĩ—nếu trước khi chị cô và những nữ minh tinh khác gặp bi kịch, đã có những người như Giang Từ hay Julie xuất hiện, có lẽ bi kịch đã không xảy ra. Hoặc ít nhất, nó sẽ không lặp đi lặp lại mãi mãi.

Lòng Giang Từ khẽ chấn động.

Anh cứ nghĩ cô sẽ trêu chọc, mỉa mai anh như mọi khi.

Gia đình anh, cấp trên của anh, ai cũng bảo rằng những lý tưởng của anh là vô nghĩa. Nhưng người đầu tiên nói với anh rằng chúng đáng được tôn trọng, lại là người mà anh từng xem là đối địch.

"Khoan đã, phía trước kia là đom đóm sao?" Tạ Chiêu bất chợt hỏi.

Tiếng suối chảy róc rách bên tai, giữa khu rừng tối đen, từng chấm sáng xanh biếc lấp lóe.

"Đúng vậy."

Tạ Chiêu bật cười. Đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy loài sinh vật xinh đẹp này.

Trong bóng tối, những đốm sáng lục như những vì sao nhỏ lấp lánh.

Hai người dìu nhau đi dọc theo bờ suối.

Dưới ánh sáng của đàn đom đóm, dòng suối phản chiếu những tia sáng lung linh.

Tạ Chiêu nghiêng mặt nhìn Giang Từ, ánh sáng lục trong rừng phản chiếu lên gương mặt anh.

Màu xanh rực rỡ của đom đóm hòa vào sắc xanh trong mắt anh, sáng lên lấp lánh.

Ánh sáng ấy tựa như một dải ngân hà, lững lờ trôi qua khu rừng tăm tối, lan đến trước mặt họ.

Tạ Chiêu như thể bị ngân hà ấy nuốt chửng, rồi lại được ánh sáng của nó nâng lên, lênh đênh, trôi dạt.

Giang Từ cũng đang nhìn cô.

Mái tóc cô dưới ánh sáng này giống như mỏ quặng đen tuyền. Giữa suối tóc và chiếc váy tối màu, gương mặt cô nổi bật với sắc trắng mềm mại như phát sáng.

Ánh trăng bạc mỏng như lụa vẽ lên từng đường nét của cô, phản chiếu vành tai nhỏ xinh, như một giọt nước trong suốt.

Đôi mắt cô long lanh, như mặt nước phản chiếu cả bầu trời sao.

Một sợi tóc lòa xòa trước sống mũi thanh tú của cô, đôi mắt phượng khẽ cong lên, ánh sáng từ đom đóm phản chiếu trong đôi mắt ấy, mang theo ý cười lấp lánh.

Hàng ngàn vì sao trong mắt cô bỗng nhiên vỡ òa, không kịp phòng bị mà ầm ầm rơi xuống tim anh.

Bình Luận (0)
Comment