Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 92

Đèn đã tắt, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ đèn trên bồn rửa trong phòng tắm hắt ra, tạo nên một chút ánh sáng lạnh lẽo.

Tay Tạ Chiêu siết chặt trong chăn đầy tức giận.

Cô tức giận vì Giang Từ khiến một hành động bình thường trở nên ám muội, khiến cô tim đập loạn nhịp, đầu óc quay cuồng, nhưng rốt cuộc chỉ là để cô đừng làm ồn, để anh ngủ.

Rồi khi ngước lên, cô càng tức giận hơn.

Chỉ thấy Giang Từ đang lười biếng nằm trên ghế sofa, tấm chăn đắp hờ trên eo.

Anh nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt thư thái, đã ngủ say từ lúc nào.

Khách sạn tình nhân, đồng phục gợi cảm, nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ chung phòng.

Cô còn đang trằn trọc không ngủ được, vậy mà anh có thể bình thản ngủ ngon lành thế này sao?

Đây là một sự sỉ nhục, một sự xúc phạm!

Nhưng bất kể cô có bực bội thế nào, Giang Từ cũng hoàn toàn không biết gì, hơi thở anh đều đặn, ngủ rất ngon lành.

Anh thực sự không có hứng thú với cô, hay chỉ là đang cố tình trốn tránh?

Tạ Chiêu cười lạnh, bất kể là trường hợp nào, anh cũng đừng hòng trốn thoát. Anh càng tránh né, cô càng muốn chinh phục.

Quả ngọt nhất chính là quả ép chín, cô thích ép buộc người khác.

Dù anh có xuất gia, cô cũng phải kéo anh hoàn tục. Những gì cô muốn, cô nhất định phải có được.

Cô giơ tay cởi dây trói, vén chăn lên, nhẹ nhàng bước xuống giường.

Tạ Chiêu đi đến sofa, nhìn xuống Giang Từ.

Anh ngủ rất ngoan, dù chen chúc trên chiếc sofa chật chội này thì vẫn có dáng vẻ tao nhã như một con hạc bị ép vào chuồng gà.

Giang Từ nằm nghiêng, mái tóc đã khô hơi rối, để lộ phần gáy trắng lạnh. Đuôi tóc nơi đó mềm mại, tơi xốp như lông con thú nhỏ.

Tạ Chiêu đưa tay khẽ chạm vào đuôi tóc anh.

Cô ngồi xổm xuống, quan sát anh ở cự ly gần.

Gương mặt Giang Từ lúc ngủ say trông thật dịu dàng, hoàn toàn không có phòng bị. Khóe môi anh hơi nhếch lên, như thể đang có một giấc mơ đẹp.

Đôi môi anh gần ngay trước mắt, hơi thở hai người hòa vào nhau. Hương bạc hà thanh mát trên người anh sau khi tắm phảng phất quanh cô, như mùi rừng sau cơn mưa, khiến cô có chút ngứa ngáy.

Vậy thì để anh đắc ý thêm chút nữa đi, Tạ Chiêu thầm nghĩ.

Đợi đến khi cô chinh phục được anh, cô nhất định sẽ trừng phạt anh thật nặng.

Cô tưởng tượng đến cảnh một người kiêu ngạo như Giang Từ cuối cùng cũng phải quỳ rạp dưới chân mình ngoan ngoãn nghe lời, tâm trạng lập tức thấy dễ chịu hơn hẳn.

Giang Từ mặc áo blouse trắng, nằm trên sofa trông chẳng khác nào một bác sĩ đang tranh thủ nghỉ ngơi. Sự nghiêm túc toát ra từ anh thực sự rất giống bác sĩ.

Nhưng Tạ Chiêu không thích bác sĩ. Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc cổ dài thon của anh.

Một cái vòng cổ chắc sẽ rất hợp với chiếc cổ này, cô nghĩ.

Hoặc một bộ đồ hầu nam cũng không tệ.

Một người đàn ông lạnh lùng vô tình như thế, nếu quỳ xuống gọi cô là "chủ nhân", hẳn sẽ rất thú vị.

Tạ Chiêu tưởng tượng đến cảnh Giang Từ sau này sẽ quỳ gối trước mặt cô, cầu xin cô thương xót, cô lập tức thấy hả hê, cả người thư thái hơn hẳn.

Sau khi tự tưởng tượng đến mức vui vẻ, cô hài lòng bò về giường đắp chăn ngủ.

Gần đây cô ngủ rất chập chờn. Mới chợp mắt chưa bao lâu, cô đã bị tiếng động trong phòng đánh thức.

Giang Từ đi vào phòng tắm, rồi lại đi ra, cứ đi tới đi lui trong phòng một lúc, cuối cùng cầm một túi đá trở lại, bên ngoài bọc một lớp khăn.

Tạ Chiêu nhắm chặt mắt giả vờ ngủ say. Giang Từ bước đến bên giường, dừng lại một chút, như để xác nhận xem cô đã ngủ chưa.

Rồi anh đi đến cuối giường, ngồi xuống, khẽ vén chăn cô lên.

Tim cô đập thình thịch.

Giang Từ xắn tay áo, nhẹ nhàng đặt túi đá lên mắt cá chân sưng đỏ của cô để giảm sưng.

Anh cẩn thận quấn túi đá quanh mắt cá chân cô, rồi đắp khăn lên trên.

Động tác anh vô cùng nhẹ nhàng, như thể sợ làm cô thức giấc.

Tạ Chiêu len lén hé mắt ra một chút.

Qua lớp kính mờ, ánh sáng lạnh lẽo từ phòng tắm lờ mờ chiếu lên người anh.

Mỗi cử động của anh đều khiến đường gân xanh trên cánh tay nổi rõ hơn.

Lông mi anh khẽ rũ xuống, vẻ mặt vô cùng tập trung. Những ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân cô.

Trước đó, vì trói cô, thắt lưng anh đã bị bung ra. Giờ phút này, cổ áo anh mở rộng hoàn toàn, cơ bụng ẩn hiện dưới lớp áo trắng bán trong suốt.

Bởi vì sự đụng chạm của anh, mu bàn chân cô vô thức căng lên.

Trái tim Tạ Chiêu lại bắt đầu ngứa ngáy.

Giang Từ ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô lần nữa, kiểm tra xem cô có thực sự đang ngủ hay không.

Tạ Chiêu lập tức nhắm chặt mắt, nhưng hàng mi vẫn khẽ run lên.

Cảm giác xao động mà cô vừa đè nén xuống chẳng bao lâu lại trỗi dậy.

Sợ làm cô thức giấc, Giang Từ nhanh chóng đặt túi đá vào chỗ, sau đó kéo chăn đắp lại, cẩn thận chỉnh góc chăn cho cô.

Tạ Chiêu ngủ một mạch đến sáng, tỉnh dậy thì túi đá đã biến mất, chăn trên người cô được đắp gọn gàng ngay ngắn.

Cô đá chăn ra, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện vết sưng đỏ trên chân đã giảm đi đáng kể.

Từ phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Giang Từ đã dậy, lúc này đang rửa mặt.

Tạ Chiêu bước tới rót đầy nước vào cốc của mình, vắt kem đánh răng lên bàn chải, tiện thể cũng giúp Giang Từ một phần.

Hai người đứng cạnh nhau, cùng súc miệng trước bồn rửa chật hẹp.

"Cảm ơn." Giang Từ nhận lấy bàn chải, giọng vẫn còn chút ngái ngủ.

"Phải trả phí phục vụ." Tạ Chiêu nói.

Ánh mắt cô lướt thẳng xuống cơ thể anh. Giang Từ vừa thức dậy, chưa kịp chỉnh trang quần áo, mấy chiếc cúc chưa cài kín, ánh sáng mờ ảo càng làm cho dáng người nửa kín nửa hở thêm phần gợi cảm.

"Anh định trả bằng gì đây?" Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Giang Từ chẳng thèm đáp lại, chỉ tập trung đánh răng, thậm chí không buồn liếc cô lấy một cái, làm cô cụt hứng.

"Mà này, cảm ơn vì túi đá tối qua nhé." Một lát sau, Tạ Chiêu lại lên tiếng.

"Túi đá nào?" Giang Từ hờ hững.

"Cái túi đá mà nửa đêm anh thức dậy đặc biệt chuẩn bị cho tôi." Cô cười, người đàn ông này quả là diễn giỏi.

"Không có chuyện đó." Giang Từ bình thản nhổ bọt kem đánh răng.

"Vậy tức là anh không thừa nhận việc vì lo lắng cho tôi mà nửa đêm tỉnh dậy, lấy đá chườm chân cho tôi?"

"Tôi lo cho cô đến mức nửa đêm mất ngủ dậy chườm đá?" Anh khẽ cười nhạt.

Ánh mắt Giang Từ lạnh lẽo, xen chút giễu cợt: "Tôi khuyên cô đừng nhầm lẫn giữa mơ và thực."

Được lắm, vẫn không chịu nhận đúng không?

Anh nói dối tự nhiên đến mức nếu không phải Tạ Chiêu đã thấy chiếc túi nhựa bị vứt trong thùng rác từ trước, e là chính cô cũng sẽ nghi ngờ mình có đang nằm mơ hay không. Cô không dây dưa với anh về chuyện này nữa. Sau khi súc miệng xong, cô định pha cà phê để tỉnh táo.

"Anh có uống cà phê không?" Cô tiện miệng hỏi.

"Không." Giang Từ lắc đầu ngay lập tức. "Caffeine không tốt cho tim tôi."

"Anh từ chối nicotine, từ chối rượu, ngay cả caffeine cũng không động vào?"

"Tất cả những thứ tôi cho là nguy hiểm, tôi đều tránh xa." Anh đáp dứt khoát.

"Vậy à?" Tạ Chiêu mỉm cười, nghe ra hàm ý trong lời nói của anh.

"Tránh xa tất cả những gì nguy hiểm, chẳng phải sẽ rất nhàm chán sao?" Giọng cô mềm mại như tơ lụa.

"Không gọi là nhàm chán, mà gọi là nguyên tắc, là lựa chọn đúng đắn của lý trí." Anh cũng cười.

Tạ Chiêu bưng tách cà phê đặt trước mặt anh.

"Nhưng nếu anh không thử thì làm sao biết mình có thích hay không?"

Hương cà phê thơm đậm tỏa ra, rất gợi cảm giác thèm thuồng vào buổi sáng.

"Cũng khá ngon." Cô nhấp một ngụm, đưa cốc đến sát môi anh. "Có khi anh sẽ thích hương vị này."

"Cảm ơn, nhưng tôi không có hứng thú thử." Anh từ chối dứt khoát.

"Dù có đói đến mấy, nếu có một món ăn trông thật hấp dẫn đặt trước mặt, nhưng tôi biết nó có hại nghiêm trọng cho sức khỏe của mình, tôi tuyệt đối sẽ không động vào."

Giang Từ nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười mà không phải cười: "Tôi chẳng có ưu điểm gì khác, chỉ có một thứ—chính là khả năng kháng cự cám dỗ, không ai mạnh hơn tôi."

Tạ Chiêu nhướng mày, thu tay lại, nhấp thêm một ngụm cà phê.

Đừng nói sớm thế chứ. Cô thầm nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment