Bây Giờ Rất Muốn Gặp Em

Chương 6

“Không nói lời nào, anh coi như em đã đồng ý.” Đường Vĩ cười khẽ một tiếng, cúi đầu xuống, một tay trêu chọc bầu ngực trắng nõn của cô, đồng thời cắn mút chiếc gáy mảnh khảnh của Như Điệp.

”A...” Như Điệp rên rỉ, không cách nào che dấu dục vọng ngày càng mãnh liệt.

Bờ môi của anh ghé sát vào tai cô, khàn khàn nói nhỏ: “Bây giờ anh rất muốn ôm em, hôn em, âu yếm em, sau đó sẽ tiến vào thân thể tuyệt vời của em...”

”Anh đừng nói nữa!” Toàn thân Như Điệp bắt đầu run rẩy, hận không thể bịt chặt tai lại để không nghe những lời nói tán tỉnh trắng trợn của anh.

”Điệp Nhi...” Dáng vẻ e lệ thẹn thùng của cô làm Đường Vĩ lập tức bị kích thích.

Anh nâng một chân cô lên, lấy đầu gối ma sát nhè nhẹ hạ thể của cô, chậm rãi xoay vòng, tiếp theo dùng sức ấn vào, kiên nhẫn lặp lại những động tác này.

”Em...” Cô rất muốn... Rất muốn... Muốn cái gì cô cũng không biết, chính là cảm thấy trong cơ thể thật nóng, rất trống rỗng, mong muốn đạt được thỏa mãn...

”Đừng nóng vội, chúng ta có thời gian cả một đêm để chậm rãi hưởng thụ.” Anh nói chuyện đồng thời miệng tiếp tục mút nhẹ vành tai cô.

Anh đẩy những sợi tóc tơ mềm mại của cô ra, liếm láp vành tai đã trở nên đỏ ửng của cô, mút hôn, cô chủ động quay đầu, làm cho Đường Vĩ càng dễ dàng cắn nhẹ vào cái gáy trắng nõn.

Cô giấu mặt vào cái gối mềm mại, thanh âm rên rỉ khe khẽ tràn ra, tiếp nhận anh giở trò khiêu khích thân thể cô.

Đường Vĩ xoay người cô lại, làm cho cô hoàn toàn đưa lưng về phía anh, anh gạt những lọn tóc mượt mà, đen bóng như màn đêm của cô ra, như dã thú đói khát cắn mút bờ vai đáng yêu của cô.

”A...” Tiếng rên rỉ của cô nhẹ nhàng truyền ra, bàn tay to của anh vuốt ve bộ ngực cô, lại đè nặng cô xuống, khiến cô chỉ có thể miễn cưỡng vặn vẹo thân mình.

”A... Điệp nhi...” Anh phun ra nhiệt khí ở bên tai cô, khiến Như Điệp từng đợt run rẩy.

Cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến thực sự quá tốt đẹp, làm cho Đường Vĩ lúc này đang hôn vành tai cô cảm thấy không đủ, bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoay mặt cô lại, trong khi cô vẫn hốt hoảng, bờ môi mỏng đã nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng di động.

”Em cảm thấy rất kỳ quái...” Hơi thở của cô dồn dập, khe khẽ nói nhỏ, thân thể trở nên vô lực, người như mềm nhũn ra, không thể cử động.

”Anh cũng cảm thấy rất kỳ quái giống em.” Anh muốn cô, muốn đến phát điên, nhưng anh bắt buộc chính mình chậm từng bước, bởi vì cô đáng giá với sự thương tiếc sủng ái của anh.

”Thật không?” Hơi thở của Đường Vĩ đã quá mức gấp gáp, toàn thân cô phảng phất được bao bọc ở trong hương vị nam tính của anh, cô hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm lại, trong khoảnh khắc môi lưỡi hai người hòa quyện, cô không nhịn được bèn khe khẽ hỏi.

Mùi thơm trên cơ thể của cô cùng phản ứng thẹn thùng làm Đường Vĩ thực sự kìm lòng không nổi.

Đường Vĩ cũng không thể chịu đựng được chỉ cách lớp áo ngủ vuốt ve cô, bàn tay to nhanh chóng ở lưng cô dao động, cởi bỏ khóa kéo chướng mắt phía sau, lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng của cô, cởi đến đâu, tay anh liền ma sát theo đến đó, bàn tay ấm nóng chạm vào da thịt bóng loáng của cô, mãi đến khi chỉ còn lại quần áo lót.

Áo lót ren trắng bao bọc lấy bầu ngực rất tròn của Như Điệp, Đường Vĩ mê muội nhìn khe rãnh hoàn mỹ của cô, chóp mũi cách áo lót cọ sát vào da thịt cô, tham lam ngửi mùi hương mê người của cô, cảm thấy hít vào đã đủ, anh như sùng bái dùng đôi môi của mình mơn trớn da thịt cô.

”Vĩ...” Dưới nụ hôn chơi đùa của Đường Vĩ, khi nặng khi nhẹ hút ngực của Tử Điệp, làm cho cô thở gấp gáp, ngực phập phồng, da thịt cũng nổi lên một tầng mẫn cảm phấn hồng.

Đôi bàn tay to của anh kéo nhẹ áo lót của cô lên, lấy hai ngón tay cọ xát đỉnh ngực cách lớp áo lót.

”Ưm... Vĩ...” Hai má Như Điệp đỏ bừng, hơi nóng quanh quẩn ở khuôn mặt nhỏ nhắn, không dám nhìn ánh mắt nóng cháy của anh.

”Không vui sao? Em không thích anh làm vậy?” Giờ phút này ánh mắt anh không còn bình thường như trước, chỉ có dục vọng thật sâu muốn làm cho cô đắm chìm trong khoái cảm anh tạo ra.

”Không phải, em...” Cô nhất thời không biết nói ra cảm thụ trong lòng mình như thế nào.

Phản ứng của cô khiến anh một lần nữa dấy lên dục vọng, anh hơi kéo áo lót của cô xuống, ngón tay thon dài theo đường cong ưu nhã của cô nhẹ nhàng trêu chọc, áo ngực đột nhiên bị bật ra, một tay lập tức kéo áo lót của cô xuống, bầu ngực tròn đầy trắng nõn bỗng chốc nhảy ra.

Có thể là vì bị áo lót bó buộc quá lâu, đôi tuyết nhũ sau khi được giải thoát khỏi sự trói buộc, liền run rẩy không thôi, đỉnh ngực mềm mại đứng thẳng giống như một bông hoa đang đón gió, cảnh đẹp này bị người trước mắt nhìn gắt gao.

”A...” Như Điệp cảm thấy rất thẹn thùng nhưng lại có một cảm giác kích thích không ngừng.

”Em rất đẹp, thật sự rất đẹp.” Anh kinh diễm vì trái ngược với thân thể mảnh khảnh, bầu ngực của cô thực sự rất đầy đặn.

”Anh đừng nhìn nữa.” Cô rất nhanh che lại bộ ngực của mình, ánh mắt nóng cháy của anh làm cho cô có cảm giác trống rỗng chưa từng thấy qua.

”Tại sao?” Đường Vĩ ôn nhu nhưng cũng không kém phần kiên định cầm cổ tay cô kéo ra, từ bàn tay cô một đường hôn xuống, như đang thưởng thức mỹ thực.

”Điệp nhi, có biết là một khi châm lửa, phải phụ trách dập tắt nó không?...” Nụ hôn của anh rơi xuống chiếc cổ trắng trẻo của cô, lưu luyến mút vào thật sâu, ở trên người cô lưu lại ấn ký của anh khiến trong lòng cô run rẩy. Lời nói nỉ non của anh như tác động thật sâu đến linh hồn cô.
Bình Luận (0)
Comment