Sao người này nói chuyện luôn không đúng lúc đúng chỗ vậy!
Ôn Tri Hòa che điện thoại lại, khóe môi trề xuống, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nghe thấy loa thông báo ga tàu điện ngầm, Ôn Tri Hòa giật mình, liếc nhìn đèn xanh góc trên bên trái, vội vàng xách túi chen ra ngoài.
Sau khi quẹt thẻ ra khỏi ga thuận lợi, Ôn Tri Hòa không khỏi lẩm bẩm: “Đã lúc nào rồi, anh có thể đừng nói mấy lời đó được không, hại em suýt nữa ngồi quá ga tàu điện ngầm…”
“Sao không đi xe?”
Trong điện thoại là lời hỏi thăm quan tâm, nhưng giọng điệu lãnh đạm, khiến Ôn Tri Hòa có cảm giác như đang nghe câu “sao không ăn thịt băm”*.
(*Sao không ăn thịt băm: câu nói nổi tiếng của Tấn Huệ Đế, ý chỉ sự xa rời thực tế của người giàu có quyền lực.)
Ôn Tri Hòa thầm cảm khái trong lòng, mặt không biểu cảm: “Em chỉ muốn tiết kiệm chút tiền thôi.”
Hạ Trưng Triều dường như cười một tiếng: “Ừm, không cần thiết. Chút tiền ấy em nên tiêu cứ tiêu, tôi không phải không thể chi trả cho em.”
Thật là những lời dễ nghe, nhưng đối với anh mà nói, e rằng cũng chỉ là chuyện nhỏ như chín trâu mất một sợi lông, nói ra nghe mới tình cảm làm sao. Ôn Tri Hòa cũng không phải kiểu phụ nữ có thể bị ly trà sữa đầu mùa thu, mười cây xúc xích là mua chuộc được, nhưng có lông dê thì cô có thể vặt cứ vặt.
“Vậy lát nữa em gửi hết chi tiêu hôm nay cho anh, một xu một hào cũng không thể thiếu đâu nhé… Khoan đã, em muốn nói chuyện chính sự với anh!”
Ôn Tri Hòa tìm một chiếc taxi ngồi vào, vỗ trán nhớ ra còn có việc gấp, lập tức giục: “Em là muốn số điện thoại người phụ trách mulimuli, anh có thể cho em không?”
Qua màn hình, Hạ Trưng Triều có thể nghe được hơi thở hơi gấp gáp của cô. Giống như tối qua, cho người ta cảm giác là 20 năm qua cô chưa từng vận động thế nào, chỉ cần làm chút gì đòi hỏi sức bền,sẽ kêu đau muốn chết. Anh vốn tưởng Ôn Tri Hòa sẽ vì chuyện đêm qua mà trốn tránh anh, tránh như rắn rết, hiện tại xem ra, vẫn là đánh giá thấp sự gan dạ của cô.
Mà sức tự chủ của anh, dường như cũng có chút đánh giá quá cao. Ôn Tri Hòa là một khối ngọc thô chưa được mài giũa, anh nắm trong lòng bàn tay đùa nghịch v**t v*, quen thuộc với cảm giác ấm áp đó, luôn yêu thích không buông tay, ăn quen bén mùi.
Nếu anh lại tiến thêm một tấc, cô liệu có còn quen được không?
Hạ Trưng Triều nhớ lại lực cắn của cô, ngón tay ngâm nước nhăn nheo, chợt thấy có chút khô nóng. Anh ấn ấn nút cà vạt: “Lát nữa tôi sẽ bảo người gửi thông tin liên lạc em cần cho em.”
Giọng anh rất trầm, còn mang theo chút khàn khàn khó nhận ra, Ôn Tri Hòa không kịp suy nghĩ sâu xa, cũng không để tâm, nghe anh nói vậy, khóe môi hơi nhếch lên: “Được, vậy phiền anh rồi.”
“Không phiền.” Hạ Trưng Triều nhàn nhạt nói, giọng điệu hơi cong lên lơ đãng như thường, “Không nhìn ra, em bây giờ còn có thể tung tăng nhảy nhót như vậy, sức hành động không tồi.”
Anh khen người lúc nào cũng mang theo cảm giác vi diệu, Ôn Tri Hòa rất nhạy cảm, không khó nghe ra ý vị sâu xa trong lời nói của anh.
Thật ra cô sắp hận chết anh rồi, anh thật sự đánh sưng mông cô lên, tuy không đến mức không ngồi được, nhưng nhìn qua kính phản chiếu thấy mảng đỏ kia, cô quả thực xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu, thật sự không hiểu vì sao anh luôn có thể làm được như thế, trước sau như một với bản thân mình? Da mặt thật dày.
Ôn Tri Hòa không muốn tiếp tục vòng vo nữa, giả vờ trên đường có điện thoại khác gọi tới, kết thúc cuộc trò chuyện này.
Tút tút hai tiếng, âm thanh ngắt máy vang lên bên tai, Hạ Trưng Triều cúi mi im lặng một lát, nhớ lại kỹ năng diễn xuất vụng về của cô, nhếch môi khẽ “chậc” một tiếng.
Anh đã đến phòng ngủ trên máy bay riêng, nơi này bố cục rộng rãi, cửa sổ khoang máy bay đều nhỏ hơn bình thường. Giường ngủ, sofa phòng khách, ghế đôi không người, đều có thể cùng cô làm chút gì đó.
Hạ Trưng Triều hễ nhắm mắt, liền không tự chủ hiện ra những cảnh tượng đó. d*c v*ng một khi có thể đối mặt trực diện, có vật dẫn cụ thể hóa, dường như sẽ khó lòng từ bỏ. Anh nghĩ, nếu lại cho Ôn Tri Hòa thêm chút tiền, phủ kín tiền mặt ở nơi sang trọng, cô nhất định sẽ vui vẻ nịnh nọt, tự mình hé mở nụ hoa của mình cho anh thông hành.
Về đến nhà không bao lâu, Ôn Tri Hòa liền nhận được tin nhắn từ hai nơi, một là nhà sản xuất của Hằng Xuyên Ảnh Thị, một là trợ lý Hạ liên hệ với bên mulimuli. Cô áo khoác còn chưa kịp cởi, liền mở notebook ra, ngồi khoanh chân trước bàn trà làm việc.
Mấy giờ trước, nền tảng mulimuli đã gửi cảnh cáo cho cô, đem ba video cô làm về cuộc chiến ngầm kia xử lý gỡ xuống hết. Ôn Tri Hòa dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được chuyện gì đã xảy ra. Hơn nữa ba video này theo thời gian trôi qua, cùng với tin tức nóng hổi lộ ra từ đoàn phim, càng lan truyền càng thật, lượt xem đang liên tục tăng cao, gây ảnh hưởng không nhỏ đến Thái Hinh.
Ôn Tri Hòa đã phòng bị trước, trước khi video được khôi phục, cố ý chụp lại màn hình giao diện cảnh cáo từ hậu trường.
Thật ra mulimuli không phải là công ty con của tập đoàn Hằng Xuyên, chỉ là được nắm giữ cổ phần đáng kể, nói một cách sáo rỗng, chính Hằng Xuyên làm cha nuôi của nó. Ôn Tri Hòa không cần phải tìm hiểu quá rõ ràng mối quan hệ giữa họ, dù sao cô biết, cái cây đại thụ Hạ Trưng Triều này cô bám chắc rồi.
Bên mulimuli cử ra một người phụ trách đàm phán, chuyên môn gọi điện thoại tới, hứa hẹn sẽ khôi phục video. Đối phương vô cùng cung kính, lời nói trong ngoài đều nghiêng về phía cô.
Video bị gỡ xuống, Ôn Tri Hòa cũng không tức giận lắm, cô biết là đội ngũ của Thái Hinh làm, cũng hiểu được tư vị của người làm công phải gánh tội thay. Làm ngành này, luôn lặp lại việc chạm đến ranh giới 404*, cô hiểu.
(*404: mã lỗi không tìm thấy trang, ở đây ý chỉ việc nội dung bị xóa/gỡ bỏ.)
“Bên này chúng tôi sẽ khôi phục video của cô, trong vòng 2 giờ sẽ vào lại trang đề cử, thật xin lỗi, là sai sót của chúng tôi, không thể xác nhận rõ ràng ngay từ đầu.” Người phụ trách nói năng gần như hèn mọn đến mức phủi bụi.
Ôn Tri Hòa gật đầu: “Không sao, video không có cũng không sao cả, tôi còn có thể làm lại, nếu bên anh có gì không tiện xử lý, hoặc là đội ngũ Thái Hinh gây áp lực, thật ra anh cũng có thể trực tiếp chuyển lời cho họ
——”
Ôn Tri Hòa hơi ngừng lại, cười như không cười: “Tôi chờ.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Ôn Tri Hòa đặt điện thoại xuống duỗi tay vươn vai, vừa mới quay người, lại suýt nữa thì ngã dúi dụi.
Cô hít vào một hơi, vịn eo bò lên sofa.
Dì Tần lúc này mang trà chiều tới, hỏi cô bữa tối có giữ nguyên thực đơn tuần trước không.
Ôn Tri Hòa gật đầu nói được, lúc dì Tần sắp xoay người đi, lại không khỏi gọi lại, giọng nói rất buồn bã: “… Đúng rồi dì ơi, trong nhà có cao dán tiêu sưng không ạ?”
Dì Tần: “Có thì có, cháu bị thương ở đâu vậy? Dì giúp cháu dán nhé.”
Ôn Tri Hòa đứng dậy xua tay: “Không cần đâu ạ! cháu chỉ là, chỉ là tay hơi bị bỏng chút, chắc không có vấn đề gì đâu.”
Dì Tần lại gần xem, thấy mu bàn tay Ôn Tri Hòa có hơi đỏ nhưng không đáng ngại, không nghi ngờ gì: “Vậy cũng phải đắp một chút chứ, cháu chờ đây, dì đi lấy.”
Ôn Tri Hòa “vâng” một tiếng, ngoan ngoãn gập cánh tay nằm trên sofa chờ người tới.
Trước kia cô quen sống một mình, cũng không thích nghi được việc bị người khác chăm sóc, dì Tần người rất tốt, nhiệt tình ấm áp, chừng mực
đúng độ, còn có một cô con gái trạc tuổi cô nhưng nhỏ hơn, thường xuyên lải nhải với cô sau này nhất định phải cho con gái thi vào đại học Yến Bắc, ưu tú giống như cô.
Ôn Tri Hòa vốn không định để dì ấy hầu hạ, nhưng bị dì ấy bắt lấy cổ tay chườm nóng, nghe dì ấy lải nhải, Ôn Tri Hòa mơ hồ tham luyến khoảnh khắc này.
“Được rồi, cháu cứ nằm nghỉ đi, dùng mắt quá độ dễ bị cận thị, đợi lát nữa cơm tối xong tôi lại đến gọi.” Dì Tần dọn dẹp mặt bàn, ôn tồn dặn dò.
Ôn Tri Hòa quả thực có chút mệt mỏi, cô cằm chôn vào gối ôm, phát ra tiếng “Ừm” rất khẽ.
Thật lâu sau, Ôn Tri Hòa vẫn không thể ngủ được, cô luôn cảm thấy chỗ eo kia đau nhức sưng tấy, dường như có vô số con sâu đang bò lên gặm nhấm, rất ngứa.
Nói thật ra, Ôn Tri Hòa đã không còn thấy đau nữa, cô chỉ là vì hiếm khi vận động mà đau lưng mỏi eo, khớp xương ê ẩm.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới, Hạ Trưng Triều lại có thể đối xử với cô như vậy, mà cô thế mà lại cảm thấy… có chút nghiện.
Ôn Tri Hòa hít vào một hơi, vùi đầu nức nở. Cảm giác mình xong rồi, đầu óc hoàn toàn hỏng rồi.
Đều tại Hạ Trưng Triều…
Ai cũng không ngờ tới, một blogger nhỏ không mấy nổi bật của mulimuli, lại có hậu thuẫn khổng lồ như vậy, lần ẩn mình này đúng là diễn quá sâu rồi. Quan hệ công chúng của phòng làm việc Thái Hinh
cũng không ngờ tới, video ngày thường chỉ cần tốn chút tiền động động ngón tay là có thể xử lý, lại căn bản không xử lý nổi.
Gần đây tin tức lộ ra không có Thái Hinh, có người đồn cô ta mang thai quý tử của đại gia, bỏ diễn đi Cảng Thành an tâm dưỡng thai. Dư luận một khi nổi lên bốn phía, đội ngũ PR là mắt trắng dã, dốc hết tâm huyết cũng muốn cắt đứt tiếng ồn, dù sao loại tin tức tiêu cực này không chỉ tổn hại đến thiện cảm của công chúng, còn dễ dàng làm hỏng hình tượng chuyên nghiệp nỗ lực mà Thái Hinh xây dựng nhiều năm qua. Cho dù những điều đó không phải là tin đồn nhảm.
So với sự vò đầu bứt tai của nhân viên trong đội ngũ, Thái Hinh đang thử đồ mới ở cửa hàng cao cấp xa xôi tại Cảng Thành, rõ ràng thong dong hơn nhiều.
Cô ta chọn một chiếc váy len vừa khoe eo lại mềm mại, cầm móc áo hướng về phía gương toàn thân so sánh màu sắc, thấy người đại diện thất thần, “chậc” một tiếng rút điện thoại ném sang một bên: “Anh gấp cái gì, mấy kênh truyền thông kia cho chút tiền là bịt miệng được rồi, đến mức phải căng thẳng như vậy sao?”
Tại phòng thay đồ đầy đủ, Vương Thịnh lại giả tạo, ôm điện thoại mồ hôi đầy đầu, quả thực có vẻ sốt ruột hoảng hốt.
Anh ta vốn định nói gì đó, nhưng thấy tâm trạng Thái Hinh đang tốt, lại không đành lòng nói nhiều, sợ làm cô ta tức giận.
Thái Hinh quen với bộ dạng uất ức hèn nhát này của người đại diện, nếu không cũng sẽ không giữ lại bên cạnh. Cô ta cười nhạt, không khỏi nói đùa: “Lần này tôi mang thai con trai, trong nhà phải thưởng tiền. Nếu bộ phim này không có tiếng tăm gì, vậy tôi dứt khoát rút lui khỏi giới giải trí luôn.”
Nói là nói như vậy, nhưng hễ thấy tin tức tiêu cực trên mạng, cô ta tuyệt đối sẽ phát điên. Huống chi ai lại chê tiền nhiều? Khóc lóc không chịu
rút lui khỏi giới mới là bản chất của cô ta.
Vương Thịnh không còn lời nào để nói, đơn giản cũng mặc kệ.
“Đúng rồi, mấy ngày nữa Cảng Thành không phải có show thời trang sao, tôi nghe nói người nhà họ Hạ kia sẽ tổ chức tiệc trà…”
“Cô muốn đi à?” Vương Thịnh sửng sốt, nhịn không được nói: “Chỗ đó đông người, thủ đoạn theo dõi của truyền thông cô lại không phải không rõ, chỉ hận không thể nhét ống kính dài ngoằng vào miệng cô làm ống nội soi dạ dày, cô còn sốt sắng đi làm gì.”
Thái Hinh liếc mắt nhìn anh ta, giọng đột nhiên cao lên: “Thế thì sao, có hoạt động tôi không thể tham gia à? Anh có biết thiệp mời của nhà họ Hạ khó lấy đến mức nào không!”
“Nói nữa, lịch trình có xung đột giữa chừng rời đoàn phim không phải chuyện rất bình thường sao, anh có thời gian ở đây dạy dỗ tôi, còn không bằng nghĩ cách xử lý những tiếng nói bên ngoài đi.”
Thái Hinh ném chiếc áo len trong tay xuống, ngược lại vớ lấy điện thoại rời đi.
Vương Thịnh cảm giác mình sắp tức đến bạc tóc rồi, cố tình anh ta lại không làm gì được Thái Hinh, ai bảo cô ta gả cho một ông chồng đại gia.
Trên mạng có chút tin tức tiêu cực cũng là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng cũng không biết có phải mấy năm nay tích góp ác nghiệp quá nhiều không, dư luận trên mạng đối với Thái Hinh đã ngấm ngầm có ý vị thảo phạt. Ví dụ như ở phim trường tỏ vẻ ngôi sao bắt nạt nhân viên nhỏ, ví dụ như ở tiệc từ thiện quyên góp giả lại mặc áo lông chồn đi thảm đỏ… Thật ra kể hết ra, trong giới nghệ sĩ làm loại chuyện này không ít, dù sao ai cũng không phải trong sạch hoàn toàn*.
(*Nguyên văn: Tam Thanh tứ bạch – chỉ sự trong sạch tuyệt đối, thành ngữ.)
Nhưng ở bên cạnh Thái Hinh nhiều năm như vậy, Vương Thịnh lại có chút bất lực không muốn đối phó nữa, đơn giản nảy sinh ý định buông xuôi.
Chính chủ không vội anh ta gấp cái gì, anh ta chẳng lẽ thật sự thành thái giám rồi chắc?
Bên PR lại gọi tới một cuộc điện thoại, kể lể khó khăn trong việc đàm phán, Vương Thịnh xua tay đáp lại: “Thích làm gì thì làm đi, không quan tâm nữa, Thái Hinh đang định đi xem show. Khoảng thời gian này tạm lánh đầu sóng ngọn gió, đừng phản hồi gì cả.”
Bên PR hiểu rõ, dù sao cũng cầm lương chết, ai rảnh đi lo chuyện bao đồng.
Mà bên kia, Ôn Tri Hòa đang khổ sở chờ đợi đội ngũ Thái Hinh gọi điện thì lại có chút rảnh rỗi đến phát hoảng, thế nên lời mời nhiệt tình đến Cảng Thành của Hạ Bảo Tứ, cô không chút suy nghĩ liền nhận lời. Dù sao cũng chỉ ba ngày, huống chi đi lại nhiều, nói không chừng có thể có cơ hội tốt, quen biết ông lớn trong giới điện ảnh.
Vì giải sầu cũng vì công việc, Ôn Tri Hòa chịu đựng đến hôm sau, cô lập tức lên đường thu dọn hành lý.
Thật ra lớn từng này, Ôn Tri Hòa còn chưa từng đi Cảng Thành xem show thời trang bao giờ, những nơi chỉ giới hạn trên bìa tạp chí, trong màn ảnh video này, Ôn Tri Hòa mong muốn mà không thể với tới, rất ít khi có ý nghĩ, thật ra nói trắng ra, chính là cô chưa từng thấy qua sự đời gì, cũng không thể đòi hỏi quá nhiều.
Pháo hoa cảng Victoria đẹp biết bao, người mẫu trên sàn diễn thời trang chân dài hơn nữa, cô nằm trên giường có thể hưng phấn mà nghĩ cả đêm, gần bằng tuổi hai mươi đang tràn đầy mong đợi về tương lai. Cô nhớ lần đầu tiên mình đến Yến Bắc, lần đầu tiên đến phim trường, lần đầu tiên làm ra video hot trend, cũng giống như hôm nay, đại não sinh động đến mức ngủ không yên.
Hiện tại mọi thứ đều dễ như trở bàn tay, giá trị bản thân đột nhiên được nâng cao, có thể có được tâm trạng này, Ôn Tri Hòa vô cùng trân trọng.Thời gian khởi hành đi Cảng Thành là 3 giờ chiều, Ôn Tri Hòa ngồi khoang hạng nhất, mơ mơ màng màng ngủ cả buổi chiều liền thoải mái dễ chịu hạ cánh.
Do thói quen ngày thường, Ôn Tri Hòa đi lại gọn nhẹ, thế nên Hạ Bảo Tứ mang theo một đám vệ sĩ đông đảo tới đón người, còn cảm thấy đặc biệt không thể tưởng tượng nổi.
“Chị! Chỉ mang theo một cái vali da này thôi á?” Hạ Bảo Tứ dùng bộ móng dài vừa làm xong, chỉ vào cái vali da bên chân phải cô.
Ôn Tri Hòa gật đầu: “Không phải chơi ba bốn ngày sao? Nhiêu đây chắc đủ rồi nhỉ, chủ yếu chị còn mang theo máy ảnh…”
Hạ Bảo Tứ càng kinh ngạc hơn: “Chị muốn tự mình chụp ảnh? Chúng ta rõ ràng có thể tìm đội ngũ chuyên nghiệp mà!”
Ôn Tri Hòa cũng khó hiểu, rõ ràng Hạ Bảo Tứ học nhiếp ảnh, sao lại không thể tự mình ra tay.
Hoàn cảnh sống quá khứ khác biệt, tạo thành sự chênh lệch được cụ thể hóa vào khoảnh khắc này, nhưng Hạ Bảo Tứ và Ôn Tri Hòa đều là người tùy tính, cũng không vì thói quen khác nhau mà bất hòa, hơn nữa Hạ Bảo Tứ phi thường có ý thức về vai vế, cô nàng từ nhỏ đã sợ Hạ Trưng Triều, không có lý do gì lại đối với vợ của anh cả kén cá chọn canh,
thậm chí trong mắt cô nàng, vị chị dâu nhỏ xinh đẹp trẻ trung này, chắc chắn có điểm hơn người khác thường.
Ngồi xe hướng về khách sạn ven cảng, dọc đường Ôn Tri Hòa tán gẫu với Hạ Bảo Tứ. Lần trước thời gian dành cho họ rõ ràng không nhiều lắm, thế nên nói chuyện với nhau đến tận lúc vào thang máy cũng chưa hết hứng.
Hạ Bảo Tứ là phong cách điển hình của tiểu thư nhà giàu, hào phóng, rộng rãi, còn có chút ngốc bạch dễ thương, cô nàng chịu ảnh hưởng sâu sắc của phim thần tượng tiểu thuyết ngôn tình, sau khi hiểu rõ hơn về quá khứ của Ôn Tri Hòa, phát ra tiếng gào thét rung trời động đất: “Tình yêu, đây là tình yêu! Giai cấp và tuổi tác cũng không thể chia cắt hai người, hai người chính là cặp đôi trời sinh đất tạo!”
Đối với điều này Ôn Tri Hòa đã bất lực không muốn biện giải, chỉ có thể mặc kệ cô nàng.
Từng người ổn định xong, trên đường đến khu nhà ăn, Hạ Bảo Tứ cũng thân mật kéo tay cô, nhỏ nhắn nép vào người nói chuyện phiếm.
Có lẽ là khoảng cách đã kéo đủ gần, cái miệng nhỏ lải nhải không ngừng của Hạ Bảo Tứ, liền dần dần vượt rào.
Họ ngồi ở ghế dài tốt nhất có thể nhìn ra xa bờ biển, bàn luận về chủ đề không thích hợp nhất, đương nhiên, người khơi mào trước hết là Hạ Bảo Tứ.
“Anh cả tuổi cũng lớn rồi, sao không nhân lúc còn sớm muốn có em bé với chị đi, là cảm thấy chị quá trẻ tuổi làm chậm trễ công việc sao?”
Hạ Bảo Tứ cực kỳ có tố chất nghề nghiệp của một bình hoa xinh đẹp, cho dù ở nhà ăn, cũng chỉ gọi một phần salad coi như bữa tối. Cô nàng
một bên dùng nĩa xới lá rau diếp, một bên tò mò nhìn về phía Ôn Tri Hòa.
Mặc dù không có hợp đồng ràng buộc, Ôn Tri Hòa cũng không đành lòng phá vỡ ảo tưởng này của cô nàng, chỉ có thể từ tốn gật đầu cho qua.
“Ồ…” Hạ Bảo Tứ hiểu rõ gật đầu: “Vậy đến lúc đó chị muốn mang thai em bé, chẳng phải là phải làm thụ tinh ống nghiệm sao. Chất lượng t*nh tr*ng của đàn ông sau 35 tuổi là không tốt rồi, anh cả chắc chắn không muốn mình có một đứa con chất lượng thấp đâu.”
Theo sau cô nàng lại “Ai” một tiếng, lại còn phản bác: “Nhưng mà thụ tinh ống nghiệm rất hại cơ thể.”
Ý nghĩ quá kỳ lạ, thật sự đó, Grace.
Người như Hạ Trưng Triều, cho dù đến tình huống không thể kiềm chế nổi, cũng sẽ không để một chút t*nh tr*ng nào xâm nhập vào t* c*ng của cô.
Ôn Tri Hòa thầm nghĩ, không rõ vì sao, trong đầu cô thế mà lại thật sự hiện ra bộ dạng kia của Hạ Trưng Triều, mà trên thực tế, cô hình như cũng từng gặp qua, chính vào đêm đầu tiên họ chung sống.
Quần tây của anh phồng lên đến đáng sợ, dường như tùy thời có thể b*n r*, bắn lên mặt cô.
Mặt Ôn Tri Hòa nóng lên, muốn vứt bỏ loại ý nghĩ này. Quá kỳ quái, rõ ràng trước đó còn không có ấn tượng gì, sao bây giờ lại nghĩ tới? Thật sự không phải cô gần đây bận đến hỏng não rồi tưởng tượng từ không thành có sao?
Ăn xong bữa tối, kết thúc bằng buổi spa do Hạ Bảo Tứ hẹn, Ôn Tri Hòa mệt muốn chết rồi, cũng không muốn c** q**n áo trước mặt người khác, đơn giản về phòng suite.
Cô vừa mới thay đồ ngủ, liền nghe thấy một hồi điện thoại vang lên, là tiếng chuông chuyên dụng của Hạ Trưng Triều.
Ôn Tri Hòa nhặt điện thoại lên, kéo lại vạt áo, rõ ràng sẽ không bị nhìn thấy, nhưng vẫn cẩn thận từng chút, không dám có bất kỳ sự hớ hênh nào.
Trong vòng mười lăm giây phải nghe máy, đây là mệnh lệnh anh hạ xuống, Ôn Tri Hòa thầm đếm vài giây, nhấn nút nghe.
Cô vốn có thể không ngoan, ở ranh giới phạm quy cố gắng hết sức tranh thủ lợi ích cho mình, nhưng trải qua đêm đó, cô không dám phản kháng nữa.
Tút một tiếng, đường dây kết nối thành công.
Tim Ôn Tri Hòa hẫng một nhịp, ôm lấy hai chân mình, mím chặt môi không nói lời nào.
Ngày thường không có gì cần cầu xin, Ôn Tri Hòa sẽ làm một người câm, cố gắng hết sức không nói những lời sến súa chết người, tránh làm mình ăn không ngon.
Cô cảm thấy mình hẳn là đã quen với sự hỉ nộ khó đoán, không thể lường trước của Hạ Trưng Triều, nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, khi vành tai vững chắc bị giọng nói trầm thấp ôn hòa của anh lấp đầy, cô lại cảm thấy lồng ngực c*ng tr**ng.
“Đến Cảng Thành rồi, có thích ứng được không?”
Vẫn là sự quan tâm không có gì để chê như mọi khi.
Ôn Tri Hòa rất ngắn ngủi mà “ừm” một tiếng, không thể qua loa, phải đáp lời: “Nơi này rất ấm áp.”
“Được, nói cho tôi nghe em muốn đi làm gì.”
Anh luôn thích kiểm tra bất chợt, Ôn Tri Hòa tuy hiểu rõ đây là sở thích xấu xa của anh, lại trước sau không thể lý giải, khó lòng hiểu nổi. Hơn nữa hai ngày trước rõ ràng còn gặp qua, gọi điện thoại rồi.
Để kéo dài thời gian trò chuyện, Ôn Tri Hòa chậm rãi kể lể, duy trì khoảng cách giữa mỗi nửa câu nói là 2~3 giây, rất có cảm giác như đang thi kiểm tra phát âm tiếng phổ thông.
Anh thích trêu chọc cô, nghe cô nói mấy chuyện có không, Ôn Tri Hòa chỉ có thể mềm giọng phụng bồi.
Không có gì mới lạ, chỉ cần vượt qua một phút, cô liền có thể khoe mẽ dùng mánh khóe, kết thúc nhiệm vụ trò chuyện hôm nay.
Ôn Tri Hòa nhìn con số 59 biến thành 00, ôm điện thoại chậm rãi dò hỏi: “Sếp Hạ, em hơi mệt rồi, có thể cho em ngủ được không ạ?”
Hạ Trưng Triều “ừm” một tiếng: “Rất buồn ngủ sao?”
“Đương nhiên buồn ngủ rồi, em không phải đã nói với anh rồi sao, hôm nay đi bộ cả ngày, chân mỏi lắm…” Ôn Tri Hòa nhỏ giọng lầm bầm.
Hạ Trưng Triều cười khẽ: “Sau này đi xe thay đi bộ, tôi không phải nói sẽ chi trả cho em sao.”
Ôn Tri Hòa biết, anh chuyển khoản trước nay đều rất kịp thời, chưa bao giờ nợ nần gì, điểm này rất tốt.
“Còn chỗ nào đau nữa không?” Hạ Trưng Triều lại hỏi. Ôn Tri Hòa theo bản năng: “Chân, cánh tay.”
“Ừm.” Hạ Trưng Triều rất khẽ và chậm rãi đáp một tiếng, giọng điệu tản mạn cong môi: “Mông không đau à?”
Ôn Tri Hòa hơi ngừng lại, hơi thở đều tạm dừng.
Bất luận lúc cô một mình suy nghĩ miên man thế nào, chung quy không thể so với việc bị đương sự nhắc tới ngay trước mặt làm cô xấu hổ hơn.
Ôn Tri Hòa có chút không nhịn được nữa, trả lời không ăn nhập: “… Em không muốn.”
Hạ Trưng Triều lại “ừm” một tiếng: “Không muốn cái gì?”
Thu lại vẻ ôn hòa, giọng nói trầm thấp của anh giống như quỷ thần, từ trên cao nhìn xuống, lại mang theo chút mê hoặc kéo người xuống vực sâu: “Là không muốn bị “đánh” chỗ đó, hay là không muốn bị “vào”? Nói rõ ràng.”
------oOo------