Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc

Chương 21

Căn penthouse của Hạ Bảo Tứ có thể nhìn xuống cảnh đêm Rooftop, đến đều là những chị em vừa mới gặp mặt. Ánh đèn trong nhà lờ mờ, chỉ có quả cầu disco treo trên đỉnh xoay tròn phóng ra vầng sáng ngũ sắc, đầy bàn champagne, hộp thuốc lá, đĩa trái cây điêu khắc tinh mỹ, cùng với bartender dáng người cường tráng, đường cong cơ bắp cánh tay đầy đặn ở quầy bar, đã khiến Ôn Tri Hòa hoa cả mắt.

 

Dưới sự tiếp đón của người hầu, dàn người mẫu nam mà các cô tỉ mỉ chọn lựa chỉnh tề xếp hàng ra mắt, ai nấy đều mặc vest và quần tây ôm sát người, cơ ngực đầy đặn và cơ bắp đùi phảng phất có thể tùy thời nổ tung ra.

 

Xoay bình làm kim đồng hồ đĩa quay, trong từng vòng từng vòng trò chơi, những người đàn ông này sẽ cam tâm tình nguyện vì các cô mà khom lưng uốn gối cởi bỏ quần áo trên người, hoặc là lên sân khấu nhảy s*x*.

 

Có lẽ là do mệt mỏi đến cực điểm nên hồi quang phản chiếu, thấy cảnh tượng thanh sắc khuyển mã này, đại não Ôn Tri Hòa phấn khích lạ thường, không hề buồn ngủ, ngay cả trà hoa quả cũng có thể ôm uống liền tù tì hai ly.

 

Âm nhạc ái muội trôi nổi trong không khí, mùi rượu phun trào cùng ngọn lửa xanh lam khiến không khí càng lúc càng nóng lên, trong một tiếng kinh hô, một người phụ nữ tóc quăn màu hạt dẻ giơ tay nói: “Người đâu, mang cây roi ngựa nhỏ của tôi lên đây!”

 

Không quá một lát, một người đàn ông có hình xăm trong dàn mẫu nam liền đẩy một loạt dụng cụ tới, từ trái sang phải xếp theo kích thước lớn nhỏ, dài ngắn, có dây rút, vòng cổ, dây thừng, cùng với cây roi ngựa nhỏ mà người phụ nữ tóc quăn màu hạt dẻ yêu cầu.

 

Người phụ nữ đi giày cao gót tiến lên chọn lựa, lấy một món, quất ngang người anh chàng có hình xăm, bên cạnh không biết đang thì thầm cái gì,

 

không khí ái muội lại kiều diễm.

 

Theo tiếng roi “chát” một tiếng, tiếng kinh hô trong sân càng thêm phấn khích, Ôn Tri Hòa ôm ly thủy tinh, vừa kinh ngạc vừa chấn động nhìn về phía đó, đầu óc đầy suy nghĩ —— trên đời lại còn có loại đồ vật này, thật sự sẽ không đánh chết người sao?

 

Không trách Ôn Tri Hòa chưa trải sự đời, không hiểu những chuyện tìm hoan mua vui này, thực sự là cô bận rộn vì kế sinh nhai, bôn ba ở phim trường, cả ngày ngoài việc ở nhà ôm mèo, chính là xem phim làm video rồi ngủ say sưa, đâu có thời gian rảnh rỗi đi ra ngoài dạo phố quán bar.

 

Hạ Bảo Tứ bên cạnh đã uống say, mặt đỏ bừng, câu lấy cổ cô hỏi: “Cưng ơi, có muốn thử một chút không, đây là niềm vui của phụ nữ đó!”

 

Lúc cô ta nói, người đàn ông có mắt nhìn cũng đã chủ động dâng dụng cụ lên, đó là một cây roi ngựa nhỏ thông thường dài khoảng nửa mét.

 

Không khí quá đúng chỗ, ma xui quỷ khiến, Ôn Tri Hòa không nhịn được cầm lấy quơ quơ, cảm giác cầm nắm rất mềm mại nhẹ nhàng, lại còn là chất liệu nhám, thậm chí ấn vào đầu roi, còn sẽ biến thành màu đỏ khi gặp nhiệt.

 

Đánh vào người, sẽ khác với dùng tay đánh sao?

 

Trong đầu Ôn Tri Hòa, không thể hiểu được hiện ra một vấn đề như vậy.

 

Nhưng không cho cô nghĩ nhiều, axit dạ dày cuộn trào, khiến cô không khỏi nảy sinh cảm giác buồn nôn.

 

Cô vội vàng buông roi ngựa, che miệng chạy về phía toilet.

 

Theo dòng nước rửa trôi, cùng với thứ dũng mãnh đổ vào cống thoát nước còn có trà hoa quả đồ ngọt Ôn Tri Hòa đã uống. Cô vốn đang sốt nhẹ, tùy tiện ăn đồ linh tinh, tiêu chảy cũng là chuyện đương nhiên.

 

Nôn ọe vài lần, Ôn Tri Hòa mới dịu lại, lúc này mới đi vòng về phòng. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bầu không khí trong phòng lại lần nữa có sự biến đổi về chất, có những cặp nam nữ ôm quấn đã trấn an nhau bằng nụ hôn nồng nhiệt.

 

Hình ảnh này đối với Ôn Tri Hòa mà nói, vẫn có chút gây sốc, nhưng những người quá khích hơn, sẽ giữ lại ý thức cuối cùng, chủ động đi đến những nơi kín đáo hơn để tìm vui.

 

Ôn Tri Hòa kẹt ở giữa, căng da đầu lướt điện thoại, lần lướt này lại phát hiện ra chuyện không hay, ngay vài phút trước, có một cuộc gọi đến từ chính Hạ Trưng Triều.

 

Hơn nữa còn là trạng thái đã được nghe máy.

 

Ôn Tri Hòa sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Hạ Bảo Tứ bên cạnh, thấy cô đã say đến mất ý thức, lời muốn hỏi chỉ có thể nuốt lại vào bụng.

 

3 giờ sáng, vài nhóm người uống đến say sưa hứng thú, hứng thú vơi dần, lúc này mới gọi người đến dọn dẹp, ai về nhà nấy.

 

Ôn Tri Hòa và Hạ Bảo Tứ ngồi cùng một chuyến xe, cô em chồng tuy rằng uống nhiều, nhưng tửu lượng không tệ, thoát khỏi hoàn cảnh đó, miễn cưỡng vẫn có thể giao tiếp.

 

Ôn Tri Hòa kéo tay cô ta, nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy anh cả em gọi điện thoại, là em nghe máy à?”

 

Ánh mắt Hạ Bảo Tứ mê man, thính lực không tốt lắm: “A? Cái gì?”

 

Ôn Tri Hòa kiên nhẫn lặp lại, gằn từng chữ: “Điện thoại ấy điện thoại, anh cả em gọi điện thoại.”

 

“Anh cả?” Hạ Bảo Tứ bắt được từ ngữ mấu chốt, tức khắc trợn to mắt, “Anh cả sắp tới sao? Em vừa rồi hình như nghe thấy giọng anh ấy!”

 

…… Ông nói gà bà nói vịt.

 

Nhưng nửa câu sau, đã chứng thực sự thật cô nàng nghe điện thoại lung tung.

 

Ôn Tri Hòa lập tức căng thẳng lên, dù sao Hạ Bảo Tứ hiện tại uống say bí tỉ, không chừng đã nói lung tung thế nào.

 

Dưới tâm trạng lo sợ bất an, Ôn Tri Hòa về phòng suite tắm rửa sấy tóc, đều đang chờ đợi một mệnh lệnh đến từ chính Hạ Trưng Triều, nhưng dù cô có thức đến bốn giờ mơ màng sắp ngủ, thanh gươm Damocles trên đầu vẫn không hề có ý định rơi xuống.

 

Chẳng lẽ Hạ Bảo Tứ không nói mê sảng? Cũng phải, chỉ có năm giây thời gian trò chuyện, còn có thể nói cái gì.

 

Dưới sự tự an ủi, Ôn Tri Hòa mới yên tâm ngủ, chiều ngày hôm sau, cô trở về Yến Bắc trước, lúc đến hành lý gọn nhẹ, lúc về lại mang theo rất nhiều đồ, có đặc sản địa phương, đồ sưu tầm khó kiếm, còn có mỹ phẩm dưỡng da chuyên mua hộ cho Trần Địch.

 

Máy bay vừa hạ cánh, nhà sản xuất liên hệ cô, nói đã căn cứ vào kịch bản, tìm được biên kịch phù hợp sẵn lòng hợp tác, Ôn Tri Hòa đầu óc quay cuồng, dùng điện thoại tiến hành một cuộc họp trực tuyến dài hơn hai mươi phút, nói chuyện rất hợp ý. Hơn nữa biên kịch hợp tác, chính là vị dì mà cô từng đến tận cửa bái phỏng ở Cảng Thành, nhưng lại nói

 

mình không có lịch trống, bà ấy có thể sẵn lòng hợp tác, không nghi ngờ gì là một tin tức rất tốt.

 

Ngắt điện thoại, tâm trạng Ôn Tri Hòa rất tốt, đột nhiên hắt xì một cái, mặt nóng ran.

 

Đến biệt thự, Ôn Tri Hòa xuống xe phát hiện, trước sân đậu thêm một chiếc Maybach màu đen, biển số xe vừa vặn là con số cô quen thuộc. Điều này đã ngầm chỉ rõ thân phận của khách đến thăm.

 

Tâm trạng vui vẻ ban đầu của Ôn Tri Hòa tức khắc trở nên phức tạp hơn nhiều, dưới sự xin chỉ thị của công nhân khuân vác, cô vẫn là người dẫn đường trước, vào nhà.

 

“Những thứ này không cần động, sau này tôi sẽ tặng người… Những thứ kia để ở đây là được rồi, đúng, vất vả rồi.”

 

Đi đến phòng khách, Ôn Tri Hòa đứng ở phòng khách, một bên tiếp đón công nhân, một bên quay người nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng người kia.

 

Rất kỳ quái, cho đến khi công nhân rời đi, Ôn Tri Hòa cũng chưa nhìn thấy Hạ Trưng Triều.

 

Dì Tần đã làm cơm tối tiếp đãi, trên bàn ăn chỉ có cơm một người, không đợi Ôn Tri Hòa hỏi, bà đã đưa ra câu trả lời: “Hạ tiên sinh vốn định ở lại đón gió tẩy trần cho cháu, sau đó vì công việc nên đi trước rồi, ước chừng phải 8-9 giờ tối mới về, dặn cháu không cần đợi.”

 

Ôn Tri Hòa “Ồ” một tiếng, cúi đầu uống canh.

 

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, cô làm sao có thể đợi Hạ Trưng Triều.

 

Khí hậu Yến Bắc và Cảng Thành khác nhau một trời một vực, mùa không có sưởi ấm đã đến, máy sưởi vẫn cần phải bật mỗi ngày mỗi đêm.

 

Liên tục làm việc quá sức, Ôn Tri Hòa không chỉ cảm lạnh, còn có xu hướng sốt lên. Nếu không phải dì Tần nhận thấy cô không ổn, Ôn Tri Hòa chỉ sợ đã phải tan chảy trên giường.

 

Tình trạng của cô, dì Tần tự nhiên sẽ chủ động báo cáo cho Hạ Trưng Triều.

 

Màn đêm buông xuống, dì Tần giúp Ôn Tri Hòa dán miếng hạ sốt, ý tứ mà rời đi trước.

 

Đèn đầu giường hơi ấm, thắp lên ánh sáng mỏng manh cho căn phòng tối tăm, Hạ Trưng Triều nhìn người trên giường, Ôn Tri Hòa đang sốt đến bất tỉnh nhân sự, còn cần há miệng thở, bỗng nhiên không biết nên răn dạy thế nào.

 

Anh nhắm mắt một lát, ngồi xuống mép giường, rất nhẹ mà thở dài một tiếng.

 

Ôn Tri Hòa chỉ là sốt đến hơi mơ hồ, vẫn chưa hoàn toàn ngủ say, cô hé mắt nhìn, thoáng thấy bóng đen kịt bên giường, mở miệng theo bản năng hỏi: “Anh ở đây làm gì…”

 

Dù không nhìn rõ người, cô cũng biết rõ là ai.

 

Hạ Trưng Triều giơ tay đặt lên gò má đỏ bừng của cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoay vòng, giọng nói trầm thấp cảm xúc khó phân biệt: “Không tồi, mấy ngày không gặp, còn nhận ra tôi.”

 

Tay anh rất ấm áp, chỉ là nhiệt độ cơ thể Ôn Tri Hòa quá nóng, khiến ngón tay có vẻ hơi lạnh lẽo.

 

Đầu Ôn Tri Hòa rất nặng, cả người mệt mỏi vô cùng, không có tâm trạng đối phó với anh, có loại can đảm bất chấp tất cả của người đang du hành ở quỷ môn quan, cho nên nghe xong lời nói âm dương quái khí của anh, giọng nghèn nghẹt mà phản bác lại: “Anh cao lớn như vậy, em không cần nhìn mặt cũng nhận ra được không…”

 

Hạ Trưng Triều nhếch môi cười một cái, giọng điệu vẫn như dỗ trẻ con: “Giỏi như vậy.”

 

“Vậy xem ra em rất quen thuộc với tôi, cho nên làm việc gì cũng không kiêng dè?”

 

Anh nói trong khi giữ lấy đỉnh đầu cô, chống tay lên gối cúi người tới, kéo gần khoảng cách giữa hai người, vô hình trung cũng khiến võng mạc cô bị ép phải chiếm giữ, nếu không phải hô hấp không thông, Ôn Tri Hòa chỉ sợ còn có thể nghe thấy mùi hương gỗ quen thuộc anh thường dùng.

 

Nhưng dù mũi tắc nghẽn, đại não cô cũng có thể tự động hình dung ra, da thuộc, cam quýt, khói hun, những mùi vị phức tạp nhỏ bé này, vào đêm đó đã khắc sâu dấu vết trên người cô. Vì phân tâm, đại não Ôn Tri Hòa đơ ra, cũng không phát hiện ý tứ ngoài lời của anh, chỉ rất nhẹ mà ưm một tiếng: “Em nào dám.”

 

Giả ngu giả ngơ.

 

Đôi mắt hẹp dài của Hạ Trưng Triều nheo lại, thong thả ung dung nói: “Không dám sao? Không phải còn cùng Hạ Bảo Tứ ở quán bar điên chơi một đêm sao.”

 

“Nếu không phải em sốt cao, em biết rõ sẽ có hậu quả gì không?”

 

Giọng điệu bình tĩnh của anh rơi xuống, từng câu từng chữ khuấy động dây thần kinh của Ôn Tri Hòa, cuối cùng khiến suy nghĩ cô thu hồi lại, nhớ tới cuộc điện thoại kia, nhớ tới sự phóng túng đêm qua.

 

Trong lúc nói chuyện, ý thức Ôn Tri Hòa tỉnh táo hơn nhiều, nhưng cô không dám tùy tiện mở mắt ra nhìn Hạ Trưng Triều, vì sốt cao cũng vì chột dạ, cô rúc trong chăn, đã là trạng thái nửa tan chảy.

 

Nóng quá thật là khó chịu…

 

Ôn Tri Hòa mím chặt môi, không dám nói muốn vén chăn lên, cứ như vậy lẳng lặng nằm, lắc đầu với biên độ rất nhỏ, tiếp tục giả ngu: “Không biết, không muốn có hậu quả.”

 

Dù cô có diễn thế nào, Hạ Trưng Triều cũng không khó từ những âm tiết ngắn ngủi của cô, nghe ra trạng thái của cô là tỉnh táo.

 

Anh vẫn không mềm lòng, như cũ hạ lệnh: “Tháng này và tháng sau không được phép ra khỏi nhà nữa, tiền tiêu vặt tháng sau giảm một nửa.”

 

Vế trước Ôn Tri Hòa còn có thể nhịn, vế sau cô chỉ muốn trực tiếp vén chăn ngồi dậy.

 

Phép màu y học cuối cùng cũng không rơi xuống người Ôn Tri Hòa, hơn nữa cô nhát gan, trong tình huống tự biết đuối lý, chỉ có thể cố gắng hết sức tỏ ra khôn khéo, cô hít một hơi thật sâu, bàn tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra, véo lấy cổ tay áo Hạ Trưng Triều, nhẹ nhàng kéo xuống.

 

“…Có thể không giảm một nửa không, em chỉ trông vào cái này để sống thôi.”

 

Cô vốn đã nghẹt mũi, nhiễm thêm tiếng khóc nức nở càng thêm đáng thương.

 

Hạ Trưng Triều không dao động: “Giơ tay trái lên, lấy nhiệt kế.”

 

Ôn Tri Hòa cũng không biết trên người mình có nhiệt kế, vừa mới cử động, Hạ Trưng Triều liền vén chăn trên người cô lên, đưa tay vào trong vạt áo, rút ra nhiệt kế.

 

Trên người cô mặc bộ đồ ngủ cotton trên dưới rất bình thường, muốn lấy nhiệt kế không thể thiếu việc cởi cúc áo, nhưng Hạ Trưng Triều lại không làm vậy, bởi vì cổ áo của cô vốn đã rộng thùng thình, hơn nữa Ôn Tri Hòa không có thói quen mặc nội y ngủ, một mảng da thịt lớn cứ như vậy lộ ra trong không khí.

 

Động tác của Hạ Trưng Triều không hề kiêng dè lại quá mức quen thuộc, khi đầu ngón tay lướt qua da thịt, Ôn Tri Hòa tức khắc trợn tròn mắt, nhìn anh.

 

Hạ Trưng Triều làm như không phát hiện, cầm nhiệt kế nheo mắt xem: “39 độ rưỡi. Sốt thành thế này, còn dựa vào tiền tiêu vặt để sống.”

 

Ôn Tri Hòa cũng không có ý nghĩ yếu đuối gì, yên lặng sửa lại cổ áo, lí nhí lẩm bẩm: “Anh tiền nhiều, anh đương nhiên không thấy có gì rồi.”

 

“Còn muốn tiền?” Giọng Hạ Trưng Triều cong lên, đôi mắt lại không có ý cười, đen trầm đến làm người ta hoảng sợ.

 

Ôn Tri Hòa rất không có dũng khí, không hé răng.

 

“Không muốn giảm nửa cũng được.” Hạ Trưng Triều đặt nhiệt kế xuống, cụp mi liếc nhìn cô. Bỗng nhiên từ bi mà nhả ra, cái giọng điệu chậm rãi

 

này, luôn khiến Ôn Tri Hòa cảm thấy giây tiếp theo anh sẽ không nói ra lời gì hay ho.

 

Mà khoảnh khắc sau, anh quả nhiên nói lời không mấy hiền lành: “Dùng hình phạt thể xác, muốn chọn thế nào?”

 

Ôn Tri Hòa nhỏ giọng nuốt nước bọt, biết rõ mình đang giao dịch với Satan, chính là giữa tiền và hình phạt thể xác, cô hơi do dự một giây, chính là bất kính với vế trước. Nhưng anh nói hình phạt thể xác là gì?

 

Để tránh rơi vào bẫy, Ôn Tri Hòa mím môi hỏi: “Hình phạt thể xác là chỉ cái gì?”

 

“…Anh còn muốn đánh em sao?”

 

Vầng sáng đèn trần phủ l*n đ*nh đầu và vai Hạ Trưng Triều một vòng sáng, nhưng anh tuyệt không phải thần minh từ bi, dưới ánh sáng phản chiếu, cặp mày sâu thẳm anh tuấn của anh hơi dịu đi, mang theo chút ý tứ sâu xa mê hoặc, lúc cười như không cười, luôn khiến người ta cảm thấy mình được anh vô cùng yêu thích.

 

Yêu thích.

 

Từ ngữ này ở đầu lưỡi Ôn Tri Hòa quanh quẩn, cổ họng mơ hồ thắt lại.

 

Hạ Trưng Triều nhẹ nhàng thở ra, không trả lời trực diện, giọng nói trầm thấp mang theo sự mê hoặc từ từ: “Em thích bị đánh sao?”

 

Ôn Tri Hòa không ngờ anh sẽ hỏi như vậy. Thích sao?

 

… Cô hình như là thích, nếu không cũng sẽ không suốt ngày suy nghĩ vẩn vơ.

 

Ôn Tri Hòa đã phân tích vì sao mình thích, dù sao cô chưa bao giờ trải qua tình yêu nồng nhiệt. Hạ Trưng Triều ở phương diện này lúc thì ôn hòa lúc thì thô bạo, đích thực khiến cô nghiện.

 

Nhưng phải thừa nhận loại chuyện này, quá xấu hổ.

 

“Ngượng ngùng sao.” Hạ Trưng Triều hỏi, cười một tiếng, “Em đang mím môi.”

 

Ôn Tri Hòa nghe vậy, theo bản năng thả lỏng môi.

 

“Giữa chúng ta, không thiếu lần trao đổi, em biết là tôi không phải người khó nói chuyện.” Hạ Trưng Triều cúi mắt, giúp cô sửa lại cổ áo, “Nếu em ngượng ngùng, vậy tôi đổi một cách hỏi khác.”

 

“—— Em có ghét bị đánh không?”

 

Một câu hỏi rất sáng suốt, tránh được sự im lặng. Nhưng Ôn Tri Hòa lần này cũng lựa chọn im lặng.

Hạ Trưng Triều nhìn cô một lát, thay cô trả lời: “Tôi coi như em thích.”

 

“Vậy em khẳng định phải chọn tiền.” Ôn Tri Hòa bổ sung, lông mi hơi rũ, “Anh căn bản không biết tiền quan trọng đến mức nào.”

 

“Nếu bây giờ nói năng rõ ràng, không giả ngu nữa, vậy uống hết bát canh này đi.”

 

Hạ Trưng Triều nhạt nhẽo, bưng bát canh sườn trên tủ đầu giường lên.

 

Ôn Tri Hòa quả thực có chút khát nước, cô ngoan ngoãn ngồi dậy, đợi Hạ Trưng Triều dịch cái bàn nhỏ lại đây, cô mới nhặt thìa lên, đưa một muỗng vào miệng.

 

… Đắng quá.

 

Ôn Tri Hòa không nuốt, nước canh từ khóe môi tràn ra, theo cằm chảy xuống.

 

Cô lập tức buông thìa, chỉ vào khóe môi lẩm bẩm, tìm Hạ Trưng Triều xin giấy ăn: “Giấy, giấy…”

 

Hạ Trưng Triều từ bên cạnh rút hai tờ, cũng không đưa cho cô, mà là tự mình đưa tay lau cho cô, từ khóe môi đến cổ, xương quai xanh.

 

Cổ áo rộng thùng thình lại được cởi ra, đốt ngón tay Hạ Trưng Triều rõ ràng, ngón áp út vốn nên đeo nhẫn cưới lại trống không.

 

Ôn Tri Hòa chú ý tới, nhưng cũng không bất ngờ. “Nóng à?” Anh hỏi.

Ôn Tri Hòa lắc đầu, thành thật nói: “… Hơi đắng.”

 

Cô ghét nhất là chịu khổ, bất luận là phương diện tinh thần hay vật lý, ngày thường bị bệnh đều phải chọn thuốc có vị ngon để uống.

 

Hạ Trưng Triều khẽ than: “Trong này có thêm chút thuốc bắc, quả thực sẽ hơi đắng.”

 

“Nhịn một chút, uống hết chỗ này đi.” Anh cầm lấy bát canh kia, múc một thìa, đưa đến bên môi cô.

 

Anh làm quá tự nhiên, ma xui quỷ khiến, Ôn Tri Hòa thật sự liền cúi đầu nhấp một ngụm.

 

Một thìa lại một thìa, sườn và ngô dưới đáy canh, Ôn Tri Hòa không thích ăn, đơn giản liền để sang một bên.

 

Hạ Trưng Triều giúp cô dịch cái bàn nhỏ đi, xắn tay áo lên, anh lại cúi mi tiện tay vuốt vuốt, không quên nhắc nhở: “Áo ngủ bẩn thì đi thay đi, trên người chắc cũng ra không ít mồ hôi.”

 

Ôn Tri Hòa “Ồ” một tiếng, quả thực cảm thấy mình nên thay bộ quần áo khác, cô vừa định động đậy, Hạ Trưng Triều lại bỗng nhiên cúi người.

 

Khuỷu tay cường tráng của người đàn ông lướt qua khoeo chân cô, ôm lấy eo lưng trực tiếp bế từ trên giường lên.

 

Ôn Tri Hòa theo bản năng câu lấy cổ anh, ngẩng đầu, chóp mũi lướt qua khuôn mặt, khoảng cách gần gũi gần như có thể thấy làn da thanh tú của anh.

 

Hạ Trưng Triều hơi ước lượng cô một chút, cũng nghiêng mắt cúi mi nhìn cô.

 

Bốn mắt giao nhau, trái tim Ôn Tri Hòa nối liền thái dương đang đập thình thịch.

 

“Vừa nãy em hỏi tôi muốn phạt em thế nào, bây giờ tôi có thể nói cho em biết”

 

Đôi mắt đen láy của Hạ Trưng Triều miêu tả cô, từ mày mắt đến nốt ruồi không rõ ràng trên mũi, lại đến đôi môi thấm nước canh, anh thu hết vào đáy mắt, yết hầu theo dây thanh quản lăn lộn, trầm thấp bình tĩnh:

 

“Tôi sẽ bắt em c** q**n đến nửa người, khom lưng đứng chống vào mặt kính kia.”

 

 

 

“Cho đến 30 phút sau.”

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment