Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc

Chương 27

Ba giờ sáng, máy bay vừa hạ cánh. Nửa tiếng sau, Hạ Trưng Triều mới ngả lưng xuống chiếc giường trong khách sạn.

 

Vì buổi chiều còn có cuộc họp ở New York, Hạ Trưng Triều chỉ cho phép mình nghỉ ngơi một giờ. Làm việc liên tục ngày đêm gần như đã là chuyện thường ngày đối với anh.

 

Trong những lúc thế này, Hạ Trưng Triều rất ít khi xử lý việc riêng, tin nhắn cá nhân lại càng không đoái hoài tới. Nhưng không hiểu sao, anh lại cảm thấy cần phải nhắn tin báo cho Ôn Tri Hòa biết mình đã đến nơi.

 

Ý nghĩ vừa lóe lên, anh chưa kịp cân nhắc kỹ đã cầm điện thoại lên. Dù sao cũng chỉ là gửi một tin nhắn. Trong nước lúc này vẫn đang là đêm khuya, có lẽ phải vài tiếng, thậm chí mười mấy tiếng sau Ôn Tri Hòa mới thấy và trả lời.

 

Sau vài lần chung chăn gối, anh đã biết Ôn Tri Hòa có thói quen thức khuya dậy muộn, thường ngủ li bì đến khi mặt trời lên cao. Lẽ ra, ba giờ sáng là lúc cô vừa buông điện thoại và bắt đầu chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng cô lại chưa ngủ, hơn nữa còn trả lời anh.

 

Một câu trả lời nghe vừa buồn cười vừa đáng thương, giọng điệu lại như đang làm nũng.

 

Dù cô đã “diễn” vô số lần, lời nói ra hiếm khi thật lòng, nhưng lần này Hạ Trưng Triều lại tin rằng cô thật sự bị bóng đè nên mới bất đắc dĩ tỉnh giấc.

 

Dù sao, chuyện trong mơ thường liên quan mật thiết đến hiện thực. Ban ngày cô đã khóc, “ngày nghĩ gì đêm mơ nấy”, khó tránh khỏi mơ thấy những điều tương tự. Huống hồ, về chuyện này anh cũng không trách cô nặng lời, cô không cần thiết phải nói dối anh.

 

Hai mươi tuổi.

 

Trong mắt anh, vừa là thiếu nữ, vừa là người trưởng thành.

 

Những lúc không liên quan đến t*nh d*c, Hạ Trưng Triều thường có cảm giác như đang nuôi một cô con gái nhỏ. Cô còn trẻ, mong manh nhạy cảm, nhiều lúc cảm xúc hiện rõ trên mặt, vừa tùy hứng vừa khoa trương; thỉnh thoảng làm chuyện ngốc nghếch buồn cười, trông vừa đáng thông cảm lại vừa đáng yêu.

 

Từ “yêu thích”, so với “yêu say đắm” hay “chung tình”, quả thật nhẹ bẫng như lông hồng. Nhưng đối với anh, nó lại gợi lên một bóng hình quen thuộc, đậm nét, luôn mang một cảm giác khác biệt.

 

Hạ Trưng Triều đột nhiên khẽ “chậc” một tiếng, vừa thấy buồn cười, lại vừa mơ hồ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

 

Anh hình như… có một chút muốn tìm hiểu thêm về cô vợ nhỏ vừa đáng thương vừa đáng yêu này của mình.

 

Sức ăn của Ôn Tri Hòa trước giờ không lớn lắm, nếu không đã chẳng gầy nhẳng từ nhỏ, bị bạn học nam trêu là “cây sào”.

 

Bình thường cô khó mà ăn hết nổi một đĩa souffle buổi tối, nhưng lạ thay, lần này cô không chỉ ăn hết mà còn uống cạn ly sữa bò, nằm trên giường cũng không thấy khó chịu.

 

Ăn đồ ngọt quả thực có thể khiến tâm trạng tốt lên, tốt đến mức cô có thể mơ màng ngủ thiếp đi ngay lập tức, hoàn toàn quên trả lời tin nhắn của Hạ Trưng Triều.

 

Hôm sau tỉnh dậy, Ôn Tri Hòa nhìn tin nhắn cuối cùng anh gửi, vẫn cảm thấy không thực sự rõ ràng.

 

Nhưng trên đời luôn có những chuyện khó giải thích, không theo lẽ thường. Cô ngăn mình nghĩ sâu thêm, nếu không hậu quả thật khó lường.

 

“Tỉnh táo lại nào, đây chỉ là viên đạn bọc đường, là sự giả dối của anh ta thôi.” Ôn Tri Hòa không ngừng tự nhủ.

 

Thời tiết Yến Bắc thay đổi thất thường, gần như không có giai đoạn chuyển mùa. Hôm qua Ôn Tri Hòa mặc váy ngắn còn phải khoác thêm cardigan, hôm nay đã có thể mặc áo cộc tay tung tăng ra ngoài.

 

Hạn mức tiền tiêu vặt Hạ Trưng Triều cho cô không đổi, tiền vẫn được chuyển đúng hạn. Ôn Tri Hòa không động đến khoản lớn này mà lặng lẽ gửi ngân hàng lấy lãi. Cô không rành tài chính, cũng không biết chơi cổ phiếu, gửi tiết kiệm là phương thức an toàn và tốt nhất với cô.

 

Những khoản tiền tiêu vặt hàng tháng này giống như một trò chơi điểm danh anh bày ra cho cô. Anh biết rõ cô ham tiền, nên chu kỳ điểm danh dài, phần thưởng lại hậu hĩnh. Thỉnh thoảng anh không có nhà, Ôn Tri

 

Hòa có thể tranh thủ chút thời gian rảnh hiếm hoi để làm điều mình thích.

 

Nhưng nói là rảnh rỗi, thực chất nửa tháng nay cô cũng bù đầu với việc tuyển chọn diễn viên cho phim mới. Vì các nhân vật chính đa phần là nữ, nên việc tuyển chọn công khai chủ yếu nhắm vào các diễn viên nữ.

 

Phần lớn những người nghe tin đều nhăm nhe “miếng bánh lớn” này, nhưng lại e ngại việc phải hóa trang xấu đi và về nông thôn quay phim, điều này khiến không ít nữ diễn viên quá coi trọng nhan sắc phải chùn bước. Nhưng nhìn chung, số người muốn hợp tác vẫn không hề ít, không vì gì khác ngoài việc đội ngũ sản xuất có Hằng Xuyên chống lưng, và đạo diễn chính là vợ của Hạ Trưng Triều.

 

Danh hiệu “vợ của Hạ Trưng Triều” quả thực quá sáng chói, đủ để khiến người khác nể sợ. Dù Ôn Tri Hòa không thích thế nào cũng phải thừa nhận, nếu không có nó, mọi việc của cô có lẽ đã không thuận lợi đến vậy.

 

Những nghệ sĩ hạng A, B trước kia cô khó lòng tiếp cận nay lại đổ xô tới, tỏ ra vô cùng niềm nở với cô. Đội ngũ có đạo diễn casting chuyên nghiệp, sẽ cân nhắc mọi yếu tố để đánh giá và chọn ra người phù hợp nhất. Sau buổi thử vai, Ôn Tri Hòa xem đến hoa cả mắt, tối về vẫn phải xem lại video.

 

Trích một phần tiền tiêu vặt, Ôn Tri Hòa thành lập một studio nhỏ, thành viên chỉ có ba người: cô, một trợ lý và một biên kịch. Biên kịch là người dày dạn kinh nghiệm hơn cô rất nhiều, còn trợ lý là sinh viên mới tốt nghiệp, trạc tuổi cô.

 

Để trông có vẻ đáng tin cậy, Ôn Tri Hòa thường cố tỏ ra mình đã ngoài 25, mỗi khi ra ngoài gặp người khác đều chọn những bộ sơ mi, váy công sở trông chững chạc nhất trong tủ đồ.

 

Tối nay có một bữa tiệc, do người đại diện của Nghiêm Ngữ Nhàn mời. Cô diễn viên này gần đây có một bộ phim gây được chút tiếng vang. Ôn Tri Hòa đã xem qua lý lịch của cô ta: mấy năm nay chủ yếu hoạt động ở tuyến B, C, toàn đóng phim thần tượng cổ trang. Phim điện ảnh cũng tham gia không ít, nhưng phần lớn là vai phụ làm nền. Một hai bộ hiếm hoi đóng chính thì lại flop thảm hại, không gây được chút tiếng vang nào, đến độ thảo luận khen chê cũng chẳng có.

 

Phần thử vai của cô ta thực ra cũng tàm tạm, không quá tệ, chỉ là vướng vấn đề tuổi tác, không hợp đóng nữ chính vị thành niên. Nếu chịu đóng vai phụ thì xem ra cũng không tệ. Đây là lời đạo diễn casting nói với Ôn Tri Hòa, cũng là lý do cô đồng ý đến bữa tiệc này.

 

Xe chạy trên cao tốc, hướng về Yến Bắc. Ôn Tri Hòa đã hai đêm không ngủ đủ giấc, cô kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người, thiếp đi một lát.

 

Tại khu vực sầm uất nhất của CBD Yến Bắc có một nhà hàng tư nhân cực kỳ kín đáo. Người đại diện của Nghiêm Ngữ Nhàn đã đặt chỗ hẹn gặp ở đây.

 

Họ đến sớm, vào phòng riêng đã đặt trước để uống trà. Nơi này bài trí cổ điển, yên tĩnh, trong sân có cầu nhỏ, nước chảy, cây xanh, thuộc dạng nhà hàng xa xỉ bậc nhất Yến Bắc. Người đại diện rõ ràng rất chịu chi. Dù Nghiêm Ngữ Nhàn thấy hơi lãng phí, nhưng vào đây vẫn không quên chụp vài tấm ảnh tự sướng.

 

Ngón tay với bộ móng mắt mèo màu đen chuyển sắc vừa làm lướt lướt trên màn hình. Chỉnh ảnh chán, Nghiêm Ngữ Nhàn đưa điện thoại cho người đại diện, giọng thờ ơ: “Sửa xong nhớ đăng giúp em nhé.”

 

Người đại diện liếc nhìn cô ta, thấy bộ móng tay dài đen nhánh thì nhíu mày: “Cô đã bảo em đừng làm móng rồi cơ mà? Sao lại làm, còn làm dài thế này? Lát nữa người ta thấy, cô biết giải thích sao đây?” (Người đại diện là cô ruột của Nghiêm Ngữ Nhàn)

 

Nghiêm Ngữ Nhàn khoanh tay, nhàn nhã dựa vào ghế bát tiên*, “chậc” một tiếng: “Em mà cần cô nói đỡ à? Chỉ là bộ phim đề tài đồng quê thôi mà, có gì ghê gớm đâu, lại chẳng phải vai chính.”

(Ghế bát tiên: loại ghế gỗ kiểu cổ, thường có tay vịn và lưng tựa) “Thì cô đang cố gắng tìm vai cho em đây!” Người đại diện trừng mắt,

nhẹ giọng khuyên: “Đừng tưởng nửa cuối năm nay em cứ thế mà nhàn nhã. Tuổi em cũng không còn nhỏ, cứ quanh quẩn mãi trong mấy phim thần tượng cổ trang sao được.”

 

“Thế thì cô giới thiệu cho em đại gia lớn tuổi nào có tiền còn thực tế hơn.” Nghiêm Ngữ Nhàn cười nhạt, đưa bàn tay ra dưới ánh sáng cửa sổ ngắm nghía. Hiệu ứng mắt mèo tròn trịa, lấp lánh trên móng tay khiến cô ta rất hài lòng.

 

Người đại diện chưa kịp nói gì thêm, Nghiêm Ngữ Nhàn như nhớ ra điều gì, lại cười: “Cô xem Thái Hinh kia kìa. Tuy dạo trước bị cả mạng bóc phốt, đoàn phim phải thay người gấp, nhưng giờ cô ta đang ở nhà an tâm dưỡng thai đấy thôi. Biết đâu một thời gian nữa lại tái xuất, cần gì phải đóng mấy phim này nữa.”

 

“An tâm dưỡng thai à?” Người đại diện úp điện thoại xuống bàn, ra hiệu cho cô ta lại gần, “Em có biết vì sao cô ta bị rút vai không?”

 

Nghiêm Ngữ Nhàn nhướng mày.

 

Người đại diện liếc về phía cửa, bĩu môi, hạ giọng: “Đắc tội với vị kia, còn muốn đóng phim à? Nằm mơ đi.”

 

“Sự nghiệp đã mất, em thật sự nghĩ cô ta ở nhà có thể an tâm dưỡng thai sao? Ông chồng già của cô ta thế nào em chưa thấy à? Vừa keo kiệt bủn xỉn, mặt mũi lại dữ tợn, ở nhà thì ‘cờ đỏ không đổ, cờ màu bên ngoài phấp phới’*. Gia đình lại cổ hủ, trọng nam khinh nữ. Cô ta dù có sinh

 

được con trai, nhận được một khoản tiền thì cũng phải im hơi lặng tiếng ít nhất hai năm chờ con đi nhà trẻ. Trong thời gian đó, không có tiền tiết kiệm và độ hot đủ, khán giả sớm đã quên cô ta rồi. Muốn tự mình tái xuất khó lắm, vẫn phải bám lấy lão già kia thôi.”

 

(*Cờ đỏ không đổ, cờ màu phấp phới: thành ngữ chỉ người đàn ông có vợ ở nhà nhưng vẫn ngoại tình bên ngoài.)

 

“Thật sự tưởng làm bà chủ nhà giàu là có thể kê cao gối ngủ yên à? Em tự đặt tay lên ngực hỏi xem mình có vui nổi không khi phải tươi cười niềm nở với một khuôn mặt già khọm.”

 

Nghiêm Ngữ Nhàn dừng lại vài giây mới hiểu ra chuyện gì, chẳng trách Thái Hinh dạo này im hơi lặng tiếng như vậy, một lời thanh minh cũng không dám tự đăng.

 

Người đại diện của Nghiêm Ngữ Nhàn chính là cô ruột của cô ta, đã dìu dắt cô ta từ lúc mới vào nghề đến giờ, hiếm khi để cô ta phải chịu thiệt. Nghiêm Ngữ Nhàn không có tham vọng sự nghiệp lớn lao gì, cũng chỉ mạnh miệng vậy thôi. Thật sự bắt cô ta đi phục vụ mấy ông già năm sáu mươi tuổi, cô ta đời nào chịu.

 

Nhưng nói đến chuyện tiếp rượu, cặp kè đại gia thì cô ta cũng chẳng phải chưa từng chủ động làm. Ví dụ như với ông chủ hiện tại của Hằng Xuyên, cô ta rất có hứng thú. Dù cô ta còn chưa chạm được vào gấu quần của người ta, nhưng chỉ riêng ngoại hình, dáng người và gia thế đó thôi, ai mà không muốn tiếp cận.

 

Hôm nay cô ta đến đây, một là bị cô ruột thúc ép, hai là cũng tò mò muốn biết vợ của tổng tài Hằng Xuyên trông thế nào mà lọt được vào mắt xanh của vị kia. Cô ta vốn không có khái niệm đạo đức gì nhiều, nếu không đã chẳng lăn lộn trong giới này. Nếu có thể nhân cơ hội này leo lên cao hơn thì cũng không tệ.

 

Ý nghĩ vừa hình thành, người đại diện đã vỗ mạnh vào vai cô ta: “Em nghĩ linh tinh gì đấy? Lát nữa đừng có mà đắc tội với người ta!”

 

“Đó là phu nhân được Hạ tổng cưới hỏi đàng hoàng đấy, em tưởng tiểu tam tiểu tứ nào đó cũng đào góc tường được chắc? Với lại, nếu Hạ tổng dễ leo lên như vậy, cô đã sớm đẩy em đi rồi.”

 

Nghiêm Ngữ Nhàn nhíu mày, xoa xoa bờ vai đau, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em cũng không tin đàn ông không ham của lạ, với lại, trước đây em còn thấy ai đó lên xe của Hạ Trưng Triều mà…”

 

Nửa câu sau còn chưa nói hết, phía sau đã vang lên tiếng bước chân. Nghiêm Ngữ Nhàn biết ý, im bặt, cùng cô ruột đứng dậy đón khách.

Cô ta vừa quay người lại, liền chú ý ngay đến người phụ nữ đang là trung tâm chú ý.

 

Người phụ nữ đó có vẻ đẹp cực kỳ thu hút. Cô ấy cao gầy, mặc chiếc sơ mi đen cổ V và chân váy ôm eo cao màu đỏ rượu. Đường xẻ tà thấp thoáng để lộ đôi chân dài thon thả ẩn sau lớp quần tất đen, không hề phô phang mà gợi cảm vừa đủ. Điều đặc biệt toát lên vẻ cao cấp chính là khuôn mặt với đường nét xương mặt rõ ràng, vừa tinh xảo vừa sắc sảo của cô ấy.

 

Mái tóc dài màu nâu sẫm buông xõa trên vai, đôi mắt phượng quyến rũ hơi xếch lên, dù chỉ tô son đỏ cũng khó lòng che lấp vẻ đẹp của những đường nét còn lại trên gương mặt.

 

Hơi thở Nghiêm Ngữ Nhàn như nghẹn lại. Mãi đến khi mọi người tiến đến gần bắt tay, cô ta mới định thần lại —— đây chính là phu nhân của tổng tài Hằng Xuyên.

 

Khi bắt tay, Nghiêm Ngữ Nhàn còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô ấy, tựa như mùi bưởi chùm (grapefruit), không quá ngọt gắt mà lưu hương dai dẳng.

 

Hai tay vừa nắm lấy, đôi mắt màu nâu nhạt cong lên ý cười của người phụ nữ hiện ra trước mắt, giọng nói cô nhẹ nhàng: “Chào cô, tôi là Ôn

Tri Hòa, tổng đạo diễn của 《 Hà Quang Vạn Đạo 》*.”

 

(*Hà Quang Vạn Đạo: Tên phim, có thể hiểu là Ánh Rạng Vạn Nẻo Đường.)

 

Nghiêm Ngữ Nhàn ngẩn ngơ nhìn vào mắt cô ấy, lắp bắp trả lời: “Chào… chào cô, tôi là Nghiêm Ngữ Nhàn.”

 

“Ngưỡng mộ đã lâu, tôi đã xem phim cô đóng rồi.” Ôn Tri Hòa khẽ mỉm cười, gò má thấp thoáng lúm đồng tiền.

 

Vành tai Nghiêm Ngữ Nhàn thoáng nóng lên, cũng cười: “Thật sao? Vậy thật trùng hợp.”

 

Người đại diện bên cạnh liếc xéo cô ta, cạn lời với câu trả lời này. Người ta là đạo diễn đi tuyển diễn viên, xem phim của ứng viên thì có gì là trùng hợp?

 

Sau màn giới thiệu, người đại diện kéo Nghiêm Ngữ Nhàn ngồi xuống bên cạnh mình, thấp giọng mắng: “Em làm sao thế hả? Ngày thường lanh lợi lắm cơ mà? Lát nữa đừng có nói năng linh tinh đấy!”

 

“Em nói linh tinh chỗ nào? Em đâu có…” Giọng Nghiêm Ngữ Nhàn nhỏ dần rồi tắt hẳn khi bắt gặp ánh mắt của Ôn Tri Hòa đang nhìn qua, cô phồng má, “Cô ấy đẹp quá, thảo nào lại là vợ sếp lớn.”

 

Cô ta cũng động lòng rồi.

 

Tuy giới giải trí không thiếu trai xinh gái đẹp, nhưng Nghiêm Ngữ Nhàn thấy rằng, người như vị phu nhân tổng tài này, chỉ tô son thôi đã đẹp đến kinh ngạc, một vẻ đẹp tự nhiên, quả thực hiếm thấy. Ai cũng nói người thường và minh tinh có khoảng cách lớn, đó là vì họ không biết sau sân khấu, minh tinh phải trát bao nhiêu lớp phấn nền, trải qua bao nhiêu liệu trình chăm sóc da và công nghệ thẩm mỹ.

 

Trang điểm đậm, mặc đồ hiệu đắt tiền, dưới ánh đèn flash, qua bàn tay photoshop của studio, dù đi giày cao gót độn đế cũng có thể hô biến thành 1m7; độn vai, độn mông, độn ngực có thể được thổi phồng thành vóc dáng hoàn hảo; làn da vàng vọt được kéo sáng thành trắng bật tông.

 

Ở cái giới này, thật thật giả giả, trắng đen lẫn lộn, chẳng có gì là không thể làm giả. Công việc của nghệ sĩ ngày đêm đảo lộn, ăn uống lại ít, mặt mày phờ phạc, thân hình gầy gò cũng là chuyện thường tình. Nghiêm Ngữ Nhàn nhớ có lần gặp một vị tiền bối nào đó, rõ ràng đã gần năm mươi mà vẫn đi tiêm axit hyaluronic, bơm môi. Kiểu làm đẹp vừa tốn tiền vô ích vừa hại thân này, ai mà đọ lại nổi.

 

Nghiêm Ngữ Nhàn cẩn thận quan sát Ôn Tri Hòa, cô ấy quả thực chỉ tô son môi, đến kẻ mắt cũng chưa kẻ, lông mi lại cực kỳ tự nhiên và rậm rạp, màu mắt nâu nhạt dường như cũng là tự nhiên…

 

Hết bữa cơm, người đại diện rầu muốn chết.

 

Con bé này ngày thường tuy hơi cà lơ phất phơ nhưng cũng coi như lanh lợi, sao hôm nay cứ ngẩn ngơ ngắm người ta, đến rót trà mời rượu cũng quên, lại còn làm đổ cả rượu lên người đạo diễn Ôn!

 

“Xin lỗi, xin lỗi đạo diễn Ôn, tôi thật sự không cố ý…” Nghiêm Ngữ Nhàn vừa rối rít xin lỗi vừa vội lấy giấy ăn lau váy cho Ôn Tri Hòa, trông vô cùng luống cuống.

 

Chiếc váy này làm bằng vải nhung, lau cũng vô ích. Ôn Tri Hòa không bị bỏng, cũng chẳng thấy có vấn đề gì, vội cản cô ta lại: “Không sao đâu, chỉ ướt một chút thôi, không nghiêm trọng, lát nữa là khô ấy mà.”

 

Giọng cô ấy nhỏ nhẹ dịu dàng, có sức hút tự nhiên. Nghiêm Ngữ Nhàn nghe mà thấy lòng mềm nhũn, cô buông tay xuống, mân mê đầu ngón tay, lại lí nhí “Thật xin lỗi”.

 

Ôn Tri Hòa cười cười, liếc nhìn màn hình điện thoại, nói: “Mọi người cứ tiếp tục nói chuyện, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

 

Nói rồi cô đứng dậy, khoan thai rời đi. Chiếc váy nhung đỏ ôm sát vòng eo, phần dưới hơi xòe nhẹ, vừa uyển chuyển vừa thanh thoát. Thỉnh thoảng có thể thấy bắp chân thon thả ẩn sau lớp tất đen. Cô không đi giày cao gót độn đế nhưng dáng đi vẫn rất cuốn hút.

 

Nghiêm Ngữ Nhàn thầm “Oa” một tiếng trong lòng, quay đầu lại liền bị cô ruột mắng cho.

 

“Em đó! Dù không muốn nhận vai cũng đâu cần làm thế chứ?” Người đại diện tức đến mức “hận sắt không thành thép”, nắm lấy cổ tay cô ta.

 

Nghiêm Ngữ Nhàn hừ nhẹ: “Ai nói em không muốn diễn?”

 

“Em làm thế này, biết đâu đạo diễn Ôn lại có ấn tượng với em, có khi còn chọn em nữa ấy chứ.”

 

Giọng Nghiêm Ngữ Nhàn hơi vênh lên, vẻ khá tự hào. Người đại diện: “…?”

Tưởng mình là tiểu bạch hoa* trong phim chắc, còn bày đặt làm đổ nước để gây ấn tượng.

 

(*Tiểu bạch hoa: hình tượng nữ chính ngây thơ, trong sáng, yếu đuối trong phim ảnh)

 

Mãi đến khi bữa tiệc kết thúc, người đi nghe điện thoại kia vẫn chưa quay lại. Người đại diện thở dài, tiếc nuối nghĩ, e rằng vai diễn này coi như tuột mất rồi.

 

Nghiêm Ngữ Nhàn thì chẳng mấy bận tâm, ngồi trên xe riêng, bảo trợ lý lấy dụng cụ làm móng ra, còn chợt nảy ra ý nghĩ hỏi: “Này cô, sao em không cặp kè với người vừa giàu vừa đẹp như đạo diễn Ôn nhỉ?”

 

Người đại diện sửng sốt: “Sao? Em còn muốn l*m t*nh nhân của bà chủ à? Thế mà cũng nghĩ ra được.”

 

Nghiêm Ngữ Nhàn đúng là chỉ nói đùa, nhưng nghĩ đến khuôn mặt của đạo diễn Ôn, cô ta đã thấy mình không thiệt.

 

Ngả người trên ghế xe nhìn ra ngoài, Nghiêm Ngữ Nhàn vừa kịp thấy Ôn Tri Hòa bước lên một chiếc Maybach. Kiểu xe này là phiên bản giới hạn toàn cầu, thiết kế hình giọt nước vừa vững chãi vừa tinh xảo, đến biển số xe cũng thuộc dạng đặc biệt, cực kỳ bắt mắt.

 

Cô ta tháo kính râm, không khỏi chậc lưỡi, thật sự tò mò trong nửa tiếng vừa rồi, đạo diễn Ôn rốt cuộc đã nghe điện thoại của ai.

 

Chạy sô hai bữa tiệc liên tiếp khiến Ôn Tri Hòa hơi đuối sức. Nghe điện thoại xong, biết bữa tiệc đã tan, cô liền lên xe về thẳng nhà.

 

Khoảng thời gian này Hạ Trưng Triều có lẽ cũng rất bận. Nửa tháng trước còn ngày nào cũng nhắn tin đúng giờ, nhưng gần đây lại rất ít khi gọi điện. Thế nên lúc nãy nhận điện thoại, Ôn Tri Hòa còn chẳng buồn nhìn tên, câu đầu tiên đã hỏi: “Chào anh, xin hỏi ai vậy ạ?”

 

Hạ Trưng Triều không dễ nổi giận, nhưng không có nghĩa là anh dễ nói chuyện.

 

Trong cuộc điện thoại vừa rồi, anh đã thông báo trước cho cô —— Tối nay anh về, bảo cô chuẩn bị sẵn sàng.

 

Ôn Tri Hòa đương nhiên biết “chuẩn bị” mà anh nói có nghĩa là gì. Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ xấu hổ một lúc, phải nhắm mắt cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng bây giờ… cô quả thực có chút nhớ anh.

 

Tự mình làm thì không được, cô đã thử rồi.

 

Phía trong cùng của phòng thay đồ là một căn phòng bí mật. Không gian không nhỏ, đủ kê một chiếc giường và ba dãy kệ chứa đầy “dụng cụ”. Vì bốn bức tường đều ốp gương nên trông có vẻ khá rộng rãi.

 

Trước khi đi công tác, Hạ Trưng Triều, giống như Yêu Râu Xanh trong truyện cổ tích, đã đưa cho cô chiếc chìa khóa mở ra chiếc hộp Pandora*. Rõ ràng, Ôn Tri Hòa biết những thứ bày biện bên trong chắc chắn thuộc về “cấm địa” của anh.

 

(*Hộp Pandora: trong thần thoại Hy Lạp, là chiếc hộp chứa đựng mọi tai ương của nhân loại)

 

Khi cô thấy những thứ đó, cô không dám tin vào mắt mình.

 

Trước khi quen Hạ Trưng Triều, Ôn Tri Hòa chưa bao giờ nghĩ anh lại có sở thích kiểu này. Nhưng giờ nghĩ lại, h*m m**n kiểm soát của anh mạnh như vậy, có sở thích này cũng là điều dễ hiểu.

 

Trước đây Ôn Tri Hòa chưa từng tiếp xúc với những thứ này, nhiều lắm cũng chỉ là xem qua trong các bộ phim tương tự. h*m m**n t*nh d*c của cô không cao, ít nhất là trước khi quen Hạ Trưng Triều.

 

Hạ Trưng Triều từng hỏi cô trên giường, rằng cô đã từng tự thỏa mãn* chưa, và vào lúc nào. Anh thật sự rất xấu tính, luôn dùng giọng điệu dịu dàng nhất để dụ dỗ cô nói ra những lời lẽ “hạ lưu”* đó.

 

(*Tự thỏa mãn: th* d*m) (*Hạ lưu: Tục tĩu, th* t*c)

Lúc đó cô đã trả lời thế nào? Ôn Tri Hòa chỉ nhớ mình đã nói lung tung gì đó, còn Hạ Trưng Triều chỉ cười, ấn vào nơi nhạy cảm đó và nói cho cô biết, đó là nơi giúp cô nhanh đạt kh*** c*m nhất. Dưới sự dẫn dắt của anh, cô quả thực đã cảm nhận được điều đó.

 

Ôn Tri Hòa lúc nhỏ ở cùng phòng với cha mẹ, trước mười chín tuổi, thật ra vẫn không có không gian riêng tư đúng nghĩa. Dù mẹ cô, Ôn Hà, tái giá vào nhà họ Tống, nhưng vì cái gọi là “công bằng”, Tống Thanh Phong (cha dượng) không cho cô phòng riêng, mà xếp cô ở chung phòng giường tầng với Tống Liên Y (con riêng của chồng).

 

Cô và Tống Liên Y cùng tuổi, chỉ lớn hơn em gái chưa đến nửa tháng, nhưng vì là chị, cô thường xuyên bị bắt phải nhường nhịn. Tống Liên Y luôn cho rằng mẹ con cô là “tu hú chiếm tổ” nên thường xuyên khóc lóc om sòm, không cho cô vào nhà, không cho cô ngủ trên giường. Có lần quá đáng hơn, còn khóa trái cô trong nhà vệ sinh, bảo người cô hôi, không được ra ngoài.

 

Giờ nghĩ lại, Ôn Tri Hòa càng tin vào câu “Nhân chi sơ, tính bản ác”*. Lúc nhỏ chưa được dạy dỗ, Tống Liên Y kiêu ngạo ngang ngược như một tiểu bá vương. Cho dù bây giờ thái độ có hòa hoãn hơn thì sao chứ? Cô làm sao có thể phản bội chính bản thân mình lúc nhỏ để dễ dàng làm hòa với Tống Liên Y.

 

(*Nhân chi sơ, tính bản ác: Quan điểm cho rằng bản tính con người khi mới sinh ra là ác, trái ngược với “tính bản thiện”)

 

Tuổi dậy thì của cô luôn đi kèm với sự xấu hổ và ngượng ngùng. Lần đầu có kinh nguyệt là ở lớp, máu dính cả ra quần mà không biết, bị đám con trai trong lớp chế nhạo. Sau đó, chính cô giáo chủ nhiệm trẻ tuổi lúc ấy đã an ủi cô, còn công khai phê bình đám con trai kia trước lớp. Khi ngực bắt đầu phát triển, cô vẫn mặc chiếc áo lót lá mẹ mua cho từ rất lâu, vừa chật vừa đau, không còn vừa vặn. Sợ bị người khác chú ý, cô thường xuyên đi khom lưng, nhưng vẫn bị người ta nói là cao lêu nghêu.

 

Cô là học sinh nhỏ tuổi nhất lớp, vì lúc tiểu học chuyển trường gặp chút vấn đề nên phải nhảy hai lớp. Vì vậy, ở một giai đoạn nào đó, cô cũng không thiếu những lần bị người ta “chiếu cố đặc biệt”.

 

Trong những năm tháng trưởng thành ấy, ký ức về mẹ cô, Ôn Hà, ngày càng mơ hồ. Sự ấm áp cô cảm nhận được chủ yếu đến từ các bạn nữ và những cô giáo xung quanh. Dù sao cũng đều là phụ nữ, nên dễ đồng cảm với nhau hơn.

 

Ôn Tri Hòa rất ít khi tiếp xúc với người khác giới, vì ghét, không thích, không quen. Bên cạnh cô hiếm khi có một hình mẫu nam giới tích cực nào. Cha ruột cô, (tên Ba Quan?), liên lạc với cô chỉ vì quan hệ huyết thống. Cô ghê tởm ông ấy vì đã ngoại tình*.

 

(*Cần xác nhận “kẻ ngoại tình” ám chỉ cha ruột hay là một ghi chú chung. Giả định là ám chỉ cha ruột.)

 

Điều kỳ lạ là, dù Hạ Trưng Triều ngày thường luôn tỏ ra cao cao tại thượng, thích nói những lời “hạ lưu”, làm những chuyện “hạ lưu” với cô, nhưng cảm giác anh mang lại cho cô phần lớn lại là sự ấm áp và bao dung.

 

Anh thực sự không bao giờ tức giận, không lạnh mặt, luôn nói những lời dễ nghe, dịu dàng và tỉ mỉ. Cái gọi là “hạ lưu”, cũng chỉ giới hạn ở trên giường.

 

Anh dường như biết thần chú gì đó, đã bỏ bùa mê cô. Nếu không, tại sao khi bước vào căn phòng bí mật vừa quái dị vừa nguy hiểm này, tim cô lại đập nhanh hơn mà không hề cảm thấy ghê tởm?

 

Hạ Trưng Triều trước khi đi công tác đã giao cho cô một nhiệm vụ: học cách tự thỏa mãn.

 

Nửa tháng qua, cô bận tối mắt tối mũi, không có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ, cô quả thực nảy sinh chút… ý nghĩ.

 

Nhiệm vụ. Phải hoàn thành nhiệm vụ.

 

Đây cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ. Hạ Trưng Triều luôn nói với cô như vậy.

Ma xui quỷ khiến thế nào, trong tay Ôn Tri Hòa đã nắm chặt một vật nhỏ tròn tròn. Cô quỳ ngồi trên giường, khẽ mân mê hình dáng và chất liệu của nó, tim đập thình thịch. Cô nhấn giữ nút nguồn, rồi dò dẫm thử đặt nó vào vị trí nhạy cảm.

 

Ngay lúc sắp bắt đầu, một hồi chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment