Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc

Chương 29

Trên màn hình điện thoại, thời gian trò chuyện vẫn nhảy số không ngừng, và chiếc dụng cụ nhỏ xinh mang hình dáng cá heo kia cũng đang tận tâm tận lực rung động liên hồi.

 

Ôn Tri Hòa vốn không muốn nghe theo Hạ Trưng Triều. Dòng máu kiêu hãnh cuộn trào trong huyết quản mách bảo cô rằng, không cần phải nghe, không cần phải phục tùng.

 

Cách nhau một đầu dây điện thoại, một khoảng cách vời vợi như trời với đất, cô dựa vào đâu mà phải ngoan ngoãn nghe lời anh?

 

Nhưng anh nói không sai, cô quả thực cần đặt chú cá heo nhỏ kia vào đúng chỗ đó, mới có thể thực sự thấy thoải mái.

 

Rối rắm mấy chuyện này cũng thật vô ích.

 

Ôn Tri Hòa cầm lấy chú cá heo nhỏ, đặt lên trên hai lớp vải mỏng manh. Trái tim đập loạn xạ, cô luôn cảm thấy tư thế này thật kỳ quái và xấu hổ.

 

Dù sao thì… cô mới chỉ cởi váy, vẫn còn hai lớp che chắn nữa kia mà. “Làm không tồi, đứa trẻ ngoan.”

Chiếc điện thoại đặt trên gối đầu, đúng lúc truyền đến lời khen ngợi dịu dàng quen thuộc.

 

Nhưng Hạ Trưng Triều rõ ràng không thỏa mãn dừng lại ở đó, lại hỏi tiếp: “Hình như em chưa đặt đúng vị trí, phải không?”

 

Rõ ràng chỉ là gọi điện thoại, vì sao anh luôn có thể biết được chứ? Ôn Tri Hòa xấu hổ không chịu nổi, ấp úng: “Anh, anh chờ một chút.”

 

Hạ Trưng Triều “ừ” một tiếng trầm thấp: “Vẫn chưa cởi xong à?”

 

“Để tôi nghĩ xem nào.” Anh cố ý dừng lại một nhịp, phảng phất như thật sự đang suy tư.

 

Rất nhanh, anh cười khẽ, nói ra đáp án chuẩn xác đến đáng sợ: “Em chỉ cởi váy, còn lại là tất chân và q**n l*t, đúng không?”

 

Ôn Tri Hòa tin chắc, nếu động tác cô chậm thêm một chút nữa thôi, anh chắc chắn sẽ tỉ mỉ dạy cô cách cởi từng món một.

 

Anh thường xuyên làm như vậy.

 

Nghĩ đến điểm này, động tác của Ôn Tri Hòa trở nên gấp gáp hơn. Tất chân cũng không khó cởi, nhưng lớp vải ren bó sát ở đùi cô quá chặt, lại vướng vào viên đá đính trên móng tay, khiến nó bật ra một tiếng “tách”, làm chiếc tất bung nhẹ trên đùi.

 

Ôn Tri Hòa hít vào một hơi khí lạnh, không phải vì âm thanh này, mà là đau lòng viên đá vừa rơi mất trên móng tay xinh đẹp.

 

Hạ Trưng Triều nghe thấy tiếng động của cô, nhắm mắt lại một lát, có thể hình dung ra dáng vẻ cô đang xuýt xoa vì đau. Nhưng anh cũng không lên tiếng, chỉ kiên nhẫn chờ cô làm xong, rồi mới tiến hành đến bước tiếp theo.

 

Cô không phải một đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời tuyệt đối, cho nên lúc “dạy dỗ” cô, anh thường có cảm giác thỏa mãn đặc biệt.

 

Tiếng động trong tai nghe trở nên rất nhỏ, mi mắt Hạ Trưng Triều cụp xuống, yết hầu khẽ lăn lộn: “Cởi xong rồi sao?”

 

Ôn Tri Hòa hồi lâu không nói lời nào.

 

Nhưng chỉ giây lát sau, anh liền nghe thấy tiếng đáp lời nghèn nghẹn bị che đi trong sự run rẩy không ngừng.

 

Thỉnh thoảng có tiếng gió mát thì thầm lướt qua micro, giống như băng tuyết trên đỉnh núi, rơi xuống mặt biển khuấy động những con sóng vỡ tan.

 

Ôn Tri Hòa thường xuyên cắn môi không chịu phát ra tiếng, ban đầu là như vậy, đến nửa đoạn sau liền sẽ theo từng đợt sóng vỗ bờ mà ô ô nức nở.

 

Xin anh tha, muốn anh buông tha.

 

Nhưng thật đáng tiếc, anh chưa bao giờ mềm lòng.

 

Cô là học sinh mới còn nhiều bỡ ngỡ, nhưng anh thì không phải. So với sự trúc trắc vụng về của cô, anh tương đối giữ được vẻ ngoài bình tĩnh hơn, cũng không dễ dàng để lộ cảm xúc thật.

 

Trong hiệp đầu tiên, anh đủ kiên nhẫn để dẫn dắt, rồi lại vô số lần chần chừ bên bờ vực thẳm, muốn đem tất cả cuồng nhiệt dâng hiến cho cô.

 

Hạ Trưng Triều không thể phủ nhận, về phương diện này, Ôn Tri Hòa chính là đóa hoa d*c v*ng tuyệt đối của anh. Anh tỉ mỉ vun trồng, anh tự tay dâng hiến, họ có độ phù hợp hoàn hảo, 200%.

 

Ở bên ngoài anh không thích làm loại chuyện thấp kém, khiến người ta khinh thường này. Nhưng nghe nói cô đang thử nghiệm một mình, anh hiếm thấy mà nổi lên lòng tò mò.

 

Thật mới mẻ, cô bé của anh thật sự bắt đầu học được cách tự mình tìm lấy niềm vui rồi.

 

Hạ Trưng Triều nhớ rõ từng câu cô thẳng thắn thú nhận, bao gồm lần đầu cô có kinh nguyệt là khi nào, ph*t d*c ra sao, học được cách kẹp chân từ lúc nào, có từng thân mật với nam sinh thời học sinh hay không. Từng thời điểm từng việc, anh đều muốn biết, nhưng Ôn Tri Hòa thường xuyên cắn môi không chịu nói, anh cũng chỉ có thể dùng cách của mình phá vỡ sự im lặng của cô, ép cô đứt quãng nói ra sự thật.

 

Anh hiểu rõ từng tấc da thịt trên cơ thể cô, bao gồm điểm nhạy cảm, quy luật kinh nguyệt, giai đoạn trưởng thành. Điều này có thể giúp anh kiểm soát cô tốt hơn.

 

Nghe bên tai tiếng thì thầm khe khẽ của cô, đôi mắt Hạ Trưng Triều hơi sâu lại, gân xanh trên mu bàn tay phủ lên chiếc quần tây khẽ căng lên.

 

Nhưng về phương diện này, sức tự chủ của anh đúng là đi gặp quỷ hết rồi.

 

“Đặt ra phía sau, nghe lời tôi.”

 

Giọng nói khàn khàn của Hạ Trưng Triều lại lần nữa hạ mệnh lệnh.

 

Dưới tình huống đầu óc nóng ran, Ôn Tri Hòa đã mất đi mọi năng lực phân biệt, bản năng nguyên thủy chiếm cứ trong lòng, cô phục tùng và nghe lệnh, theo khe hở giữa hai cánh hoa mà lướt qua.

 

Còn chưa chạm tới nơi sâu thẳm, nghe tiếng rên khe khẽ bên tai, cả người cô đều run lên bần bật, cũng không nhịn được mà bật ra tiếng hừ nhẹ đầy thỏa mãn.

 

Qua đỉnh điểm kh*** c*m, món đồ chơi nhỏ rung động đặt lâu sẽ chỉ làm người ta cảm thấy đau rát. Ôn Tri Hòa nhỏ giọng nức nở, dịch vật kia ra xa, nằm vật ra giường hồi sức hồi lâu, chỉ nghe thấy Hạ Trưng Triều cười thở dài trong điện thoại:

 

“Nhanh vậy sao?”

 

Thế này mà là nhanh sao? Ôn Tri Hòa không rõ. Cô cảm thấy như đã trôi qua cả một thế kỷ rồi.

 

Cô vẫn còn nhớ lời anh dặn, trước tiên sờ sờ phía trên, lại v**t v* nơi đó một chút, sau đó mới đặt món đồ chơi nhỏ vào, dùng hai chân kẹp lại.

 

Sau khi đại não tỉnh táo lại, cảm xúc còn chưa theo kịp, Ôn Tri Hòa lấy giấy lau khóe mắt, giọng nghèn nghẹn oán trách: “… Em đã đủ kiên trì

 

rồi đấy.”

 

“Được, rất tuyệt.” Đầu dây bên kia vẫn không tiếc lời khen ngợi, ý cười nhẹ nhàng, “Kiên trì được khoảng năm phút ba chín giây.”

 

Ôn Tri Hòa nghe ra được anh đang chế nhạo, cũng có thể nghe ra giọng anh đã khàn đi, và tiếng vải vest cọ xát rất nhỏ.

 

Cô cũng không biểu hiện ra sự tức giận vì bị trêu đùa, trong lòng thở hắt ra, lấy giọng mũi hỏi lại: “Vậy còn anh?”

 

“Anh… xong chưa?”

 

Bảo cô nói loại lời này với Hạ Trưng Triều, ít nhiều có chút xấu hổ, nhưng cô phải khắc phục.

 

Hạ Trưng Triều nhếch môi, hừ cười một tiếng, dùng giọng điệu dỗ trẻ con trêu chọc: “Em đoán được tôi đang làm gì, phải không? Thông minh như vậy.”

 

Ôn Tri Hòa không muốn nói chuyện nữa.

 

“Nghe giọng em, nghĩ đến em đang làm chuyện đó, tôi rất khó kiềm chế được, bé yêu.”

 

Hạ Trưng Triều không nhanh không chậm nói, dường như đang kể một chuyện chẳng có gì to tát.

 

“Nhưng tôi sẽ không nhanh như vậy đâu, em yên tâm.” Giọng nói Hạ Trưng Triều ấm áp như hát ru, giải thích cho cô, “Em hiểu tôi mà, đúng không?”

 

Đương nhiên, anh luôn vô liêm sỉ, xấu xa, hạ lưu như vậy, cái gọi là sức bền đúng là muốn mạng người. Ôn Tri Hòa rất rõ ràng, cô rất hiểu.

 

Mặc dù ở trên đỉnh kim tự tháp xã hội thượng lưu, sở hữu tài phú mà vô số người khao khát cũng không thể có được, người đàn ông này cũng chẳng cao thượng hơn bất kỳ nam giới tầng lớp dưới nào về mặt bản năng.

 

Cô đích thực yêu thích giọng trầm ấm quyến rũ của anh, dáng người vai rộng eo thon, khuôn mặt tuấn mỹ mày rậm mắt sâu, nhưng h*m m**n qua đi, cô cũng bình tĩnh lại.

 

Ôn Tri Hòa dựa vào gối sau lưng, mồ hôi vẫn còn lấm tấm, ngắn gọn nhắc nhở: “Phần thưởng.”

 

“Em muốn được thưởng.” Cô nhấn mạnh từng chữ, nói đến cái này thì liền có hứng thú ngay.

 

Hạ Trưng Triều hai chân dang rộng ngồi dựa trên sofa, nâng cằm nhắm mắt, yết hầu khẽ lăn lộn một cái. Bề mặt bóng loáng của chiếc bàn phía trước phản chiếu tư thế lười biếng, thoải mái của anh, không khí tràn ngập mùi vị ái muội còn sót lại.

 

Chờ đến khi dấu vết trên chiếc quần tây dần biến mất, anh dùng lòng bàn tay x** n*n phía dưới, nhẹ thở ra một hơi dài khoan khoái.

 

Đôi mắt màu nâu sẫm vẫn đen láy như hồ sâu không đáy, Hạ Trưng Triều nhướng đuôi mày, giọng nói trầm ấm từ tính vang lên: “Bắt đầu từ tháng sau, tiền tiêu vặt tăng thêm 40%.”

 

40%… Đây không thể gọi là điều chỉnh nhỏ nữa rồi.

 

Lòng Ôn Tri Hòa xao động, không vội đáp lại, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau chùi cơ thể.

 

“Ngoài cái này ra, còn muốn gì nữa không?”

 

Anh như phát lòng từ bi lớn lao, lại hỏi thêm một câu.

 

Ôn Tri Hòa không ngờ còn có phần thưởng thứ hai. Tha thứ cho sức tưởng tượng của cô quá mức nghèo nàn, trong thoáng chốc lại không biết muốn cái gì.

 

Hạ Trưng Triều đã cho cô quá nhiều, tiền tài, h*m m**n, t*nh d*c, châu báu, hàng xa xỉ… Quá nhiều quá nhiều, thứ cô muốn, thứ cô không cần, Hạ Trưng Triều đều vô cùng nhân từ hào phóng mà ban cho, cho đủ sự thỏa mãn về mặt vật chất lẫn thể xác.

 

Cô không thể trực tiếp trả lời không biết, có vẻ não đang tạm thời trống rỗng, cô muốn giữ lại phần thưởng thứ hai này, cho nên đúng lúc mà làm mềm giọng với anh: “Sao anh đột nhiên tốt vậy.”

 

“Em cũng không biết nên đòi anh cái gì nữa.”

 

Giai đoạn nguội lạnh sau cao trào, người ta sẽ trở nên ít h*m m**n hơn, Ôn Tri Hòa trước nay vẫn vậy, Hạ Trưng Triều biết rõ.

 

Cơ thể cô sẽ nóng lên, gò má đỏ bừng, đuôi mắt ươn ướt, nói chuyện ngập ngừng có chút lộn xộn, cả người đều hiện ra vẻ bất lực, cần người khác giúp đỡ, quá đỗi đáng yêu.

 

Đáng yêu đến mức anh bây giờ rất muốn xuống máy bay ngay lập tức, đi vào cơ thể cô, xuyên qua từng tấc da thịt, ngũ tạng lục phủ.

 

Không ai lại không mềm lòng, mặc dù cô thường xuyên giả vờ giả ngoan. Hạ Trưng Triều ấn ấn nút thắt cà vạt, ôn tồn quan tâm: “Ngày thường tôi đối với em không tốt sao?”

 

Anh nghiêm túc đặt câu hỏi, rơi vào tai Ôn Tri Hòa giống như một cái bẫy ngọt ngào, cô không dám tùy tiện phủ nhận: “… Nếu tốt hơn một chút nữa, thì càng tốt.”

 

Hạ Trưng Triều cười một tiếng: “Sẽ, tôi hứa với em.”

 

“Tuần sau Yến Bắc có một buổi đấu giá, em muốn đi thì, tôi có thể đi cùng em, coi như khen thưởng.”

 

Buổi đấu giá.

 

Ôn Tri Hòa chưa đi bao giờ, nói thật cũng rất động lòng.

 

Nhưng nếu là Hạ Trưng Triều đi cùng cô, hơn nữa xem đây như phần thưởng vì “phục vụ” anh, cô luôn cảm thấy rất mệt mỏi và không thoải mái.

 

Nhưng nếu đi buổi đấu giá, anh sẽ vì cô vung tiền như rác, không cần dùng đến kho bạc nhỏ kia của cô nhỉ? Lại còn có thể quen biết nhiều người hơn trong giới thượng lưu.

 

Cái nào nặng cái nào nhẹ, đều là cơ hội hiếm có, chỉ là có chút lãng phí phần thưởng này… Mặc dù là anh tự thêm vào.

 

Ôn Tri Hòa mím môi, tâm cơ chợt động: “Vậy cái này xem như chúng ta hẹn hò đi… Có thể không coi là khen thưởng mà chỉ đơn thuần là đi cùng em không?”

 

Giọng nữ sinh trong điện thoại vẫn còn rụt rè nhút nhát, nửa câu sau nếu không phải tăng âm lượng, chỉ sợ đều nghe không rõ.

 

Nhưng hai chữ “hẹn hò”, Hạ Trưng Triều nghe thấy rất rõ ràng.

 

Máy bay lướt qua bầu trời, đúng lúc mặt trời lên cao, thời tiết quang đãng mây tan thấy mặt trời. Mấy tia nắng ấm xuyên qua ô cửa sổ tròn dày chiếu lên bàn làm việc, soi rọi gò má nghiêng của anh.

 

Hạ Trưng Triều không suy nghĩ nhiều, vào khoảnh khắc nghe được yêu cầu của cô, đuôi mắt ánh lên ý cười dịu dàng, thản nhiên đồng ý: “Ừm, có thể.”

 

Được chấp thuận, cuộc trò chuyện kết thúc.

 

Ôn Tri Hòa tự mình làm sạch sẽ, gắng gượng nằm vật ra giường, cả người như muốn rời ra từng mảnh.

 

Hóa ra kết thúc việc này lại là một chuyện mệt mỏi đến vậy. Cô nhắm mắt thầm nghĩ.

Mà Hạ Trưng Triều, anh thế mà còn muốn tiếp tục điện thoại, ra lệnh cho cô, muốn cô lại chờ mấy tiếng đồng hồ nữa, chờ anh tự mình tới…

 

Cô sao có thể sẽ chờ chứ?

 

Ôn Tri Hòa vừa dính giường liền ngủ thiếp đi.

 

—-

 

Ngồi mười tiếng máy bay, ai cũng sẽ mệt mỏi, mặc dù khoang máy bay tiện nghi đầy đủ, nhưng dù sao cũng phải hạ cánh hít thở không khí trong lành mới thực sự thoải mái.

 

Vừa mới kết thúc một thương vụ lớn ở nước ngoài về, Hạ Bác Dịch đã xoa tay, định cuối tuần hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi thật tốt, nhưng anh ta còn chưa kịp lên kế hoạch, cấp trên lại giao cho anh ta việc mới.

 

Là trợ lý tổng giám đốc luôn theo sát sếp mà nói, đây thật sự là chuyện thường ngày như cơm bữa. Nhưng vừa thấy việc được giao, anh ta tức khắc thở phào nhẹ nhõm, chẳng phải chỉ là thêm một lịch trình đi dự hội đấu giá thôi sao.

 

Trong danh sách lịch trình dài dằng dặc và dày đặc, sự sắp xếp mang mục đích cá nhân rõ ràng này, ít nhiều có chút nổi bật. Mặc dù trước đây chưa từng có kinh nghiệm lấy lòng vợ/bạn gái của sếp, nhưng điều này căn bản không làm khó được Hạ Bác Dịch, ngược lại, anh ta còn rất hứng thú.

 

Chỉ lát sau, anh ta liền dốc gấp trăm lần tinh thần, liên hệ với bên nhà đấu giá, vừa xác nhận thời gian địa điểm, lại thêm vào ghi chú yêu cầu phải có nhiều ưu đãi đặc biệt.

 

—-

 

Chiếc xe thương vụ đã qua cải tiến này, hàng ghế trước sau được ngăn cách bởi màn hình tinh thể lỏng loại nhỏ, cho nên mặc dù Hạ Bác Dịch đang gọi điện thoại ở ghế trước, Hạ Trưng Triều ở hàng ghế sau cũng không hề nghe thấy.

 

Cửa sổ xe mở hé một nửa, tiếng ồn ào náo động bên đường theo gió lùa vào tai, nếu không cẩn thận lắng nghe mà coi như tạp âm trắng tự nhiên, cũng không tính là quá ồn ào.

 

Tài liệu trong tầm tay đã xem đến trang cuối cùng, Hạ Trưng Triều tháo kính xuống, xoa xoa giữa hai đầu lông mày, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Tình hình giao thông nơi đây tắc nghẽn và chật chội, bên cạnh là công viên. Thời tiết chuyển ấm, người già trẻ trai gái ra ngoài du xuân chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi, hiện ra trong mắt là một đôi tình nhân đang nô đùa vui vẻ.

 

Sự chú ý bị hấp dẫn trong nháy mắt, cách vài mét khoảng cách, không khó nghe thấy tiếng nói chuyện của họ.

 

Hạ Trưng Triều vốn không có ý nghe lén, lại bị kẹt xe ép phải nghe một lúc. Đôi tình nhân kia, chủ yếu là cô gái đang nói chuyện:

 

“Anh còn nói anh không rảnh, sắp tốt nghiệp rồi, đến trường tặng em một bó hoa thì sao chứ?”

 

“Ai nha em mặc kệ, Yến Bắc cách nhà anh lại không xa, anh đến cùng em được không mà.”

 

Tháng 5 sắp qua đi, chuẩn bị nghênh đón mùa tốt nghiệp tháng sáu. Hạ Trưng Triều nhớ ra, bà xã nhỏ của anh cũng tốt nghiệp năm nay.

 

Dựa trên ý nghĩ này, mơ hồ, trong đầu Hạ Trưng Triều hiện ra bộ dạng Ôn Tri Hòa mặc đồ cử nhân, ước chừng sẽ đoan trang hơn bộ trang phục học sinh lần trước, nhưng cũng không kém phần non nớt ngây ngô.

 

Vào thời điểm ban đầu, mặc dù Ôn Tri Hòa thẳng thắn cô mới tròn hai mươi tuổi, Hạ Trưng Triều cũng hoàn toàn không cảm thấy tuổi tác của mình và cô có chênh lệch quá lớn. Chung sống lâu rồi mới phát hiện, lớn hơn một con giáp, 12 năm, 4380 ngày quả là một con số khổng lồ xa xôi không thể với tới.

 

Lúc anh mười hai tuổi, chỉ sợ Ôn Tri Hòa vừa mới oe oe chào đời; lúc anh học cấp ba, Ôn Tri Hòa vẫn là một đứa trẻ mẫu giáo nói còn chưa sõi.

 

Mặc dù dưới sự chênh lệch như vậy, họ vẫn cứ thành vợ chồng, cùng sống dưới một mái nhà, ngủ chung một chiếc giường.

 

Nuôi dưỡng một người vợ quá trẻ tuổi, quả thực cần tiêu tốn nhiều tâm sức hơn, nhưng đây là lựa chọn của anh, huống chi nhiều nhất chỉ có một năm ràng buộc theo hợp đồng ban đầu… nhưng nếu kéo dài thời hạn thêm nữa cũng chẳng có gì đáng ngại.

 

“Em hiểu chuyện một chút đi, anh khoảng thời gian đó còn phải đi công tác cùng sếp…”

 

“Vương Dũng Kiến* anh thật sự thay đổi rồi, trước kia anh không nói chuyện với em như vậy, còn muốn em hiểu chuyện! Nghe lời! Em là bạn gái anh, lại không phải mèo con chó con anh tùy tiện nuôi!”

 

Đôi tình nhân bắt đầu cãi nhau, âm lượng dần dần cao lên.

 

Người đàn ông có vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, người phụ nữ mang theo tiếng nức nở chất vấn.

 

Đèn xanh sáng lên, chỗ tắc nghẽn phía trước có thể lưu thông, xe đang chậm rãi tăng tốc lướt qua nơi đây.

 

Hạ Trưng Triều không cần phải bị làm phiền nữa, nhưng trên thực tế, nếu anh không muốn nghe, hoàn toàn có thể đóng cửa sổ xe lại.

 

Mà giờ này khắc này, anh không còn độc thân một mình nữa, thế mà lại bắt đầu lấy người khác làm gương, xem xét lại bản thân mình.

 

Không thể phủ nhận, Ôn Tri Hòa rất nhiều lúc rất nghe lời, mặc dù cô thường xuyên chơi xấu dùng tâm kế. Nhưng có lẽ là do hoàn cảnh gia đình, thật ra về rất nhiều phương diện, sự làm màu làm mè, cố tỏ ra mạnh mẽ của cô luôn đi kèm với sự thiếu tự tin tiềm ẩn.

 

Hạ Trưng Triều đích thực thích bạn đời phục tùng, nghe lời, điều này có thể giúp anh kiểm soát tốt hơn, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc Ôn Tri Hòa luôn cần thiết phải tỏ ra hiểu chuyện.

 

Sự kiêu căng nhỏ bé, sự giả dối đáng yêu của cô lại chính là ưu điểm, ưu điểm độc đáo, khác biệt với ưu điểm của người khác.

 

Đây không phải là sự khoan dung đặc biệt đối với cô, mà đơn thuần là sở thích của anh. Những lời Ôn Tri Hòa lẩm bẩm trong miệng cũng không có gì sai cả, anh yêu thích sự nhẹ nhàng thanh thoát của cô, cũng yêu thích sự thanh thuần, kỳ quặc đôi khi lại rất ranh mãnh của cô… Cưới được một người vợ có muôn vàn dáng vẻ, so với sự đơn điệu nhàm chán hay vẻ gợi cảm dễ đoán thì quý giá hơn nhiều.

 

Ôn Tri Hòa là người vợ ngàn dặm mới tìm được một của anh, là bà xã nhỏ do anh dùng mưu kế mới có được. Anh không đối tốt với cô một chút, thì phải đối tốt với ai đây?

 

Anh đích thực không đủ hiểu biết về cô, cho nên mới để Hạ Bác Dịch tiến hành điều tra kỹ lưỡng hơn, bao gồm những điều anh không hỏi đến như bối cảnh gia đình, thành viên gia đình, quá trình học tập vân vân…

 

Ở trên giường, anh chỉ cần hiểu biết sở thích của cô, rồi tiến hành khai phá là đủ. Hỏi chuyện bên lề vụn vặt, chỉ khiến anh cảm thấy mất hứng.

 

Nhưng anh hình như có chút thương hại cô. Một cô gái trước mười chín tuổi đều không thể có được không gian riêng tư, sao lại có thể nảy sinh ý nghĩ tự làm mình vui vẻ được chứ? Thế nên cho tới bây giờ, bà xã nhỏ của anh đối với cơ thể và d*c v*ng của chính mình vẫn còn mù mờ, cần anh chỉ chỗ nào chạm chỗ đó.

 

Mặc dù anh về phương diện này cũng không hề có kinh nghiệm thực chiến trước đó.

 

Nói ra cũng buồn cười, dưới tình huống tuổi tác có chênh lệch, thân phận có bất bình đẳng, họ thế mà lại đem lần đầu tiên quý giá của nhau* đều giao phó cho đối phương.

 

—— Cho nên anh nên làm tấm gương tốt, không phụ mỗi tiếng “daddy” cô gọi trong vô thức, tận tâm tận lực làm tốt vai trò người cha dẫn dắt, dạy cô cách làm thế nào để khám phá bản thân.

 

Đây không phải là xem cô như mèo con chó con.

 

Ai lại đồng ý hẹn hò với mèo con chó con bao giờ chứ? Hạ Trưng Triều nhắm mắt khẽ “chậc” một tiếng đầy ẩn ý.

Ô tô chậm rãi dừng lại trước biệt thự, tài xế xuống xe mở cửa. Hạ Trưng Triều cúi mi liếc nhìn đồng hồ, thời gian còn khá sớm.

Anh vốn một thân mệt mỏi rã rời, nhưng nhìn về phía biệt thự đèn đuốc sáng trưng phía trước, khoang bụng anh lại mơ hồ nảy sinh sự nóng lòng khó tả, đại não cũng trở nên tỉnh táo linh hoạt lạ thường.

 

Anh quá tò mò rồi, bà xã nhỏ của anh trong những ngày anh đi công tác, liệu có chút tiến bộ nào không đây.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment