Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc

Chương 33

Hạ Trưng Triều hiểu rõ trên đời chỉ có hai loại con gái. Một loại giống như tiểu thư nhà họ Hạ, sinh ra đã ngậm thìa vàng ở vạch đích*, được các chuyên gia hàng đầu trong nhiều lĩnh vực đào tạo, dựa vào sản nghiệp gia đình mà sống trong nhung lụa, lớn lên với tính cách tùy hứng, ngang ngược và kiêu căng.

 

Loại còn lại chính là Ôn Tri Hòa, một cô gái từ nhỏ đã sinh ra trong gia đình nghèo khó, cha ngoại tình, mẹ tái giá, cả về vật chất lẫn tinh thần trước sau đều không được đủ đầy. Cô thuộc về phân loại này, dù sao cũng chẳng có ai giống cô, sẽ không có mẫu tham khảo thứ hai.

 

Trên đời này có lẽ sẽ có rất nhiều người trải qua hoàn cảnh tương tự, nhưng dù vậy, các yếu tố và quỹ đạo khác nhau tạo nên sở thích, tính nết, thói quen cũng hoàn toàn không giống nhau. Giống như cô, người biết diễn kịch không nhiều lắm; giống như cô, kẻ nói dối thành thần còn tự cho là đúng lại càng hiếm thấy;

 

Tư tưởng cô vừa đơn thuần lại hay lo trước lo sau; cô thỉnh thoảng thông minh nhưng lại thường xuyên ngốc nghếch; đôi mắt ngấn lệ của cô biết lừa người, chỗ riêng tư sưng đỏ tắc nghẽn chỉ có anh mới có thể thông suốt, đầu ngón chân tròn trịa xinh xắn lại biết xù lông như mèo con;

 

Hạ Trưng Triều từng cho rằng mình không hiểu rõ Ôn Tri Hòa, nhưng kể ra, anh hình như cũng không hề mù tịt như trong tưởng tượng.

 

32 năm qua, bên cạnh Hạ Trưng Triều chưa bao giờ có bất kỳ người khác phái nào, bất kỳ ai. Mà trong bốn tháng ngắn ngủi này, mặc dù số lần họ chung chăn gối không nhiều, cũng đã từng tiếp xúc thân mật, gần giống với biết bao cặp tình nhân, vợ chồng trên thế gian này.

 

Thói quen là một thứ đáng sợ, vào khoảnh khắc họ nằm chung trên một chiếc giường, những quy tắc thường lệ trước đây liền bị đập tan; ranh giới và khoảng cách giữa nhau cũng lặng lẽ bị xóa bỏ.

 

Ngày hôm qua anh còn ở nước ngoài, đao to búa lớn xử lý việc ở New York; hôm nay anh đã đứng trong bếp, chỉ vì dì giúp việc không có nhà, mà chẳng rõ lý do lại tự tay nấu một ly trà gừng đường đỏ.

 

Việc làm ngu ngốc hết lần này đến lần khác. Điều kỳ quái là anh không hề bận tâm, điều buồn cười là tất cả chỉ vì cùng một người.

 

Ly sứ đựng trà gừng hiện lên màu đỏ sẫm, anh thờ ơ và lãnh đạm cúi mi nhìn bóng mình trong nước trà, dùng chiếc thìa bạc khuấy tan vòng xoáy sâu thẳm, đánh tan cả hình bóng, rồi lại nắm lấy điểm yếu đó đưa cho người trên giường.

 

Ôn Tri Hòa còn đang xem tài liệu ghi hình mấy ngày nay, trong tầm mắt bỗng dưng có thêm ly trà gừng, cô vừa bất ngờ vừa cảm thấy được yêu chiều mà kinh ngạc, thuận theo đưa hai tay nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

 

“Không cần.”

 

Chiếc bàn xoay nhỏ là thứ trước đây trong phòng ngủ không hề có, có lẽ là do cô quen làm việc trên giường nên đã tự mua thêm. Hạ Trưng Triều lướt qua mặt bàn lộn xộn của cô, có chút không thuận mắt, nhưng cũng không đến mức phải giúp cô thu dọn.

 

Anh hỏi: “Vì sao không làm việc ở thư phòng?”

 

Ôn Tri Hòa đang nhấp ngụm trà gừng, thổi đi hơi nóng phía trên, nghe lời này liền ngước mắt nhìn anh, đặt ly trà xuống, chậm rãi giải thích: “… Em cũng chỉ xem trước khi ngủ thôi, lát nữa đẩy sang một bên là được.”

 

Cô nói, còn làm mẫu đẩy cái bàn nhỏ đi.

 

Chỗ ở lớn có một điểm không tốt, cô muốn vào thư phòng làm việc còn phải đi ngang qua phòng ngủ, đi qua một đoạn hành lang dài. Ôn Tri Hòa về phương diện này khá chú trọng sự tối giản, chỉ cần làm xong việc là có thể nằm xuống ngay; tình huống không cần thiết thì cứ ru rú trong phòng ngủ giải quyết; mắt nhắm mắt mở đó là tuyển chọn diễn viên phù hợp, sắp xếp lại mạch truyện kịch bản.

 

Chẳng trách cô có số nghèo khổ. Trước kia làm như vậy là vì phòng nhỏ, bất đắc dĩ phải kê bàn trên giường, mùa đông chỉ có một cái lò sưởi nhỏ, chăn điện, nằm trên giường tương đối ấm áp hơn.

 

Bây giờ cô chỉ đơn thuần cảm thấy quá xa, lười đi, huống chi đã 10 giờ tối rồi, ai lại muốn vào thư phòng làm gì nữa.

 

Ôn Tri Hòa trong đầu thao thao bất tuyệt, cảm thấy rất có lý, nhưng loại lời này mà nói ra cho Hạ Trưng Triều nghe, nói không chừng sẽ bị chế nhạo.

 

Cô chẳng muốn bị chế nhạo chút nào.

 

Chiếc bàn nhỏ nghiêng về phía tầm tay Hạ Trưng Triều, anh khẽ ấn một cái giữ lại, đuôi mày khẽ nhếch, nhẹ giọng thở dài: “Sao lại lười như vậy.”

 

“Nếu tôi không đưa trà gừng tận tay, có phải em còn muốn tôi tự mình đút cho em không.”

 

Anh không mặn không nhạt buông một câu chế nhạo, ánh mắt ôn hòa kéo dài, khiến người ta nghe không ra ý tốt hay xấu.

 

Ôn Tri Hòa ôm ly trà gừng, từ tốn đáp: “Vậy thì không phải, em là đau bụng kinh chứ không phải tàn phế.”

 

Hạ Trưng Triều liếc nhìn đồng hồ, xoa đầu cô: “11 giờ rồi, uống xong thì nghỉ sớm đi, có công việc gì ngày mai lại làm.”

 

Khoảnh khắc dịu dàng hiếm có này, Ôn Tri Hòa cũng không muốn phá vỡ, thuận theo uống xong trà gừng liền đi vào nhà vệ sinh thay băng vệ sinh.

 

Lúc cô rửa sạch tay quay lại, Hạ Trưng Triều đã giúp cô thu dọn xong mặt bàn, bật chế độ ban đêm của chiếc đèn tường ấm áp.

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, cảm giác kiều diễm khó tả dường như cũng đang lặng lẽ nảy sinh, rất nhiều lúc, họ làm xong liền tự nhiên nằm trên giường, đâu giống hôm nay… đang ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.

 

Ôn Tri Hòa cảm giác mình bò lên giường mà chân trước chân sau đều không phải của mình nữa, cô cứng ngắc nằm thẳng tay thẳng chân, kéo chăn cho phẳng phiu.

 

Chiếc giường này rất lớn, chăn cũng dày và rộng, nhưng cô tựa như nàng công chúa trong truyện cổ tích, luôn không quen với “hạt đậu Hà Lan lớn” nằm bên cạnh.

 

Vài tiếng trước trên xe ngủ được một chút, vừa rồi lại tốn công suy nghĩ kịch bản, Ôn Tri Hòa nghe tim mình đập thình thịch, có thể nói là không hề buồn ngủ.

 

Cô ép mình nhắm mắt lại, cố gắng kéo suy nghĩ l*n đ*nh đầu, không suy nghĩ miên man nữa. Nhưng qua khoảng mười mấy phút, cô vẫn không nhịn được sờ lấy chiếc điện thoại ở đầu giường.

 

Mới 12 giờ. Phản ứng đầu tiên của Ôn Tri Hòa là, người đàn ông này quả thật rất chú trọng sức khỏe.

 

Trừ vài đêm quá phóng túng ra, hình như mỗi lần ngủ chung chăn gối với anh, cô đều bị anh ép tắt điện thoại trước mười hai giờ.

 

Điện thoại di động vào ban đêm thường có sức cám dỗ lạ kỳ, lướt qua lướt lại mấy phần mềm, Ôn Tri Hòa lại nảy sinh cảm giác tẻ nhạt vô vị.

 

Về phương diện sử dụng đồ công nghệ, Ôn Hà chưa bao giờ quản lý cô, phải nói là, về rất nhiều phương diện Ôn Hà đều bỏ mặc cô. Cô nhớ chiếc điện thoại di động đầu tiên của mình, là máy không rõ nhãn hiệu giá vài trăm tệ mà Tống Liên Y bỏ đi. Khi đó cô học lớp 11, nội trú ở trường, điện thoại vốn không thể gọi là nhu yếu phẩm gì, cho nên cô không hề để ý nó có sang trọng, quý giá hay dễ dùng hay không. Dù sao ở lớp học, đại bộ phận bạn bè đều dùng máy cục gạch, cái của cô xem như còn tốt chán.

 

Ba năm cấp ba, thành tích cô khá xuất sắc, lại cả ngày mặt mày xám xịt, là hình mẫu học sinh ngoan điển hình trong mắt giáo viên. Ngày thường dù có kiểm tra điện thoại đột xuất, cô cũng là loại học sinh bị giáo viên chủ nhiệm lướt qua.

 

Nhưng họ không biết, cho dù cô không yêu đương, học hành tử tế, cô cũng lén lút phản nghịch sau lưng họ. Ví dụ như giúp bạn học đặt cơm hộp mang bữa sáng; lợi dụng phần mềm quét đề để sửa lỗi sai; quay chụp một số phim ngắn vlog tự cho là đúng; đọc trộm tiểu thuyết…

 

Cô cũng không hoàn toàn tự kiềm chế bản thân, chỉ là muốn làm một đứa trẻ ngoan hoàn toàn khác biệt với Tống Liên Y, vì thế đã gắng gượng

 

vượt qua khoảng thời gian đó, dốc sức thi đỗ vào một trường đại học được gọi là tốt, hễ lên đại học, liền bắt đầu thả lỏng bản thân.

 

Trước đó, quan hệ của cô và Ôn Hà còn xem như hòa hợp, dù sao cho dù có Tống Liên Y hay không, nhìn chung rất nhiều bạn bè của cô có cha mẹ không ở bên cạnh, tình huống của cô đã xem như rất tốt rồi.

 

Người ta luôn phải so sánh mới biết được ngọt bùi cay đắng, đây là thói hư tật xấu của con người, nhưng không thể phủ nhận chính là, nền tảng của cô quả thực vừa hư vinh, lại nhạy cảm và yếu ớt. Lên đại học, Ôn Tri Hòa mới hiểu được một gia đình hạnh phúc mỹ mãn là như thế nào.

 

Phòng ký túc xá bốn người, có hai người là dân địa phương. Bạn số 1 thần bí khó đoán, cuối tuần thường xuyên về nhà, cha mẹ tan làm rảnh rỗi có thời gian thường tự mình đưa đón, trừ phi lịch học quá kín, cô bạn mới thỉnh thoảng ngủ lại; bạn số 2 là một fan anime manga kỳ cựu, nói không ngoa chứ, số huy hiệu, standee, đồ lưu niệm cô bạn sở hữu có thể bày kín cả ký túc xá, nhớ sinh nhật hôm đó không về nhà, ba mẹ cô ấy còn tự mình đặt làm riêng chiếc bánh kem hình nhân vật cô bạn thích nhất mang tới tận nơi.

 

Những điều này không thể gọi là mới lạ gì, cho dù lấy làm đề tài nói chuyện, đối với họ mà nói cũng chỉ là những chuyện vụn vặt nhàm chán thường ngày sau bữa ăn. Là người đứng xem, chưa bao giờ tự mình trải qua loại chuyện này, cô sẽ mơ hồ ghi nhớ trong đầu một đoạn hồi ức của người khác, sau đó thỉnh thoảng nhớ lại, khắc sâu thêm ấn tượng, và vô cùng hâm mộ.

 

Cô rất hẹp hòi, nhớ lúc mới nhập học vào đêm khuya nói chuyện phiếm, bạn cùng phòng hỏi về tình hình thành viên gia đình, cô sẽ lặng lẽ xóa bỏ sự tồn tại của Tống Liên Y; cô còn từng nói dối, nói dối Ôn Hà là cảnh sát nữ, người rất oai phong, mặc dù Ôn Hà trước khi từ chức quả thực là một nhân viên công vụ.

 

Mới qua hai ba năm, bây giờ nhớ lại, Ôn Tri Hòa cảm thấy mình thật buồn cười và kỳ quặc. Thật ra cô đã rất lâu không còn sa vào loại tự sự

 

dông dài này nữa, có lẽ là gần đây cuộc sống quá an nhàn, nên suy nghĩ không tránh khỏi lan man.

 

Nhưng so với trước kia, tâm trạng hiện tại của cô lại bình tĩnh đến lạ thường, thật đúng là ứng với câu nói kia, chỉ cần hiện tại sống cuộc sống tốt đẹp, thì chuyện quá khứ hoàn toàn sẽ không quá để tâm.

 

Phiền não lớn nhất hiện tại của cô không phải là làm thế nào để tiết kiệm tiền điện, làm thế nào để vào đoàn phim cùng thực hiện cảnh quay, khi nào có thể đổi thiết bị mới; cô hiện tại chỉ lo lắng về tiến độ công việc phim ảnh, ngày thường ba bữa một ngày đã có dì giúp việc chăm lo, tiền thì gửi trong ngân hàng, Alipay lãi mẹ đẻ lãi con.

 

Cô bây giờ còn phải lo lắng cái gì nữa chứ?

 

Nhắm mắt lại là một mảnh đen kịt, mở mắt ra đã quen nhìn bóng đêm, Ôn Tri Hòa nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, một ý nghĩ kỳ quái, không nên tồn tại dần dần hiện lên.

 

Cô thế mà lại tò mò về mối quan hệ của Hạ Trưng Triều và Chung Gia Ý.

 

Đây chắc chắn không phải là một tín hiệu tốt.

 

Còi báo động nguy hiểm trong não vang lên inh ỏi, càng nhấp nháy đèn đỏ, càng khó lòng bỏ qua hay né tránh.

 

Đặc biệt là khi Ôn Tri Hòa tự đặt cho mình một lý do nghe có vẻ hợp lý: Người ta sống yên ổn thì phải nghĩ đến ngày gian nguy đang rình rập.

 

Cô dựa trên cái gốc rễ xấu xa này, suy nghĩ không ngừng kéo dài, cuối cùng phác họa ra một vấn đề ——

 

Ngộ nhỡ Hạ Trưng Triều có mới nới cũ, quyết định ly hôn trước thời hạn thì sao?

 

Ôn Tri Hòa rõ ràng biết hôn ước chỉ có kỳ hạn một năm, nhưng từ trước đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên cô nghiêm túc cân nhắc việc này.

 

Đối với một cặp vợ chồng bình thường mà nói, sự tín nhiệm trong mối quan hệ thân mật là yếu tố tồn tại tất yếu, còn như cô và Hạ Trưng Triều… tôn trọng nhau như khách suốt 365 ngày đã xem như không tồi rồi.

 

Trước khi ký hợp đồng, Ôn Tri Hòa quả thực đã nghiêm túc cẩn thận, xem xét từng câu từng chữ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô đã cân nhắc rõ ràng mọi mặt một cách toàn diện. Cô ngại thể diện, chưa bao giờ chủ động dò hỏi anh về những từ ngữ khó hiểu, mơ hồ kia.

 

… Người ta thật sự không thể quá cố chấp*.

 

Ôn Tri Hòa hít vào một hơi, lại cảm thấy mình tám chín phần mười sẽ lại phạm phải lỗi này.

 

Cô nhớ hợp đồng hình như được cất giữ trong két sắt phòng ngủ, cái két sắt mà cô tự mua.

 

Ôn Tri Hòa vào những lúc thế này, luôn có sức hành động cực kỳ mạnh mẽ, cho nên cô lập tức đứng dậy, hướng mép giường dịch một chân, im hơi lặng tiếng, nhẹ nhàng chậm chạp đi đôi dép lê bằng bông vào.

 

Hai chân vừa mới mang dép vào, cạch một tiếng, đèn trần bốn góc trong phòng chợt sáng bừng lên, tầm nhìn trước mắt trở nên rõ ràng.

 

Ôn Tri Hòa sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau, giữa không gian không nghiêng không lệch đối diện ngay với ánh mắt đen láy

 

của người đàn ông. Anh lại chưa ngủ?

Ôn Tri Hòa hé miệng, cả người đều ngây ra.

 

Chỉ một giây sau, cô liền chủ động tỏ ra quan tâm: “Cái kia, em làm ồn đến anh à?”

 

“Em chuẩn bị đi vệ sinh thôi, nếu anh ngủ chưa sâu, em có thể…”

 

“Không đâu, em đi trước đi.” Hạ Trưng Triều nhàn nhạt nói, giọng nói mang theo vẻ khàn khàn của người đã im lặng một thời gian.

 

Cũng từ trên giường ngồi dậy, anh vẫn trong trạng thái vừa tỉnh ngủ, chỉ lộ ra vẻ mệt mỏi và lười biếng. Ôn Tri Hòa không nhìn ra một tia bối rối nào từ anh.

 

Bị bắt quả tang khó tránh khỏi chột dạ, Ôn Tri Hòa làm bộ làm tịch đi vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, chờ nước tự động xả, rồi lại đi rửa tay, sau đó mới quay về phòng.

 

Hạ Trưng Triều ngồi dựa vào đầu giường, hai tay ôm ngực nhìn cô.

 

Ôn Tri Hòa đã hết hy vọng về bản hợp đồng kia rồi, lần thứ hai bò lên giường.

 

Cô vừa mới quỳ gối lên giường, Hạ Trưng Triều đột nhiên hỏi: “Ngủ không được à?”

 

Ôn Tri Hòa khựng lại, lắc đầu: “Cũng ổn ạ.”

 

“Cũng ổn?” Hạ Trưng Triều nhướng mày. Ôn Tri Hòa: “… Chỉ một chút thôi ạ.”

“Ngủ không được thì đừng nghịch điện thoại nữa, bức xạ từ sản phẩm điện tử sẽ chỉ làm đại não em càng thêm hưng phấn thôi.” Hạ Trưng Triều hướng cô duỗi tay, giọng điệu không cho phép xen vào, “Điện thoại để ở chỗ tôi.”

 

Ôn Tri Hòa không tình nguyện lắm, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đành phải đưa điện thoại di động cho anh.

 

Đây vẫn là lần đầu tiên cô bị người ta thu điện thoại.

 

Hạ Trưng Triều nhận lấy đặt sang một bên, bỗng nhiên duỗi cánh tay ôm lấy eo cô, siết chặt trong lòng.

 

Chiếc áo ngủ bằng cotton không ngăn được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, gò má Ôn Tri Hòa áp sát vào lồng ngực rắn chắc, mềm mại mà mạnh mẽ của anh, trái tim đột nhiên thắt lại.

 

Lớn thật.

 

Nếu nói trên người người đàn ông này có ba thứ đáng để cô lưu luyến, bỏ qua các yếu tố bên ngoài, vậy đại khái chính là cơ ngực cuồn cuộn sóng gió, khuôn mặt thanh tú anh tuấn, cùng với “thứ kia” thẳng tắp khổng lồ.

 

Vô số lần thân mật chung sống, cô đều rất muốn vùi vào đó một chút.

 

Bị ôm chặt, sợi tóc bên thái dương cô hơi vểnh lên, cọ vào gò má gây cảm giác ngứa ngáy. Ôn Tri Hòa khẽ nâng mi mắt, rơi vào đáy mắt sâu

 

thẳm của anh, cả người đều không quen, giọng nghèn nghẹn chất vấn: “Anh làm gì vậy, muốn ôm em à?”

 

“Mấy đêm trước em tự mình ngủ bên kia, nhưng mỗi lần tôi tỉnh giấc, em đều vượt qua giới hạn ôm tôi, đè lên người tôi.” Hạ Trưng Triều chậm rãi giải thích, ẩn chứa ý vị sâu xa nào đó, “Cho nên là em không quen ngủ một mình, cần tôi làm gối ôm sao?”

 

Bị anh nhắc tới, Ôn Tri Hòa quả thực có chút ấn tượng. Nhưng không đúng, trước kia cô không hề có tật xấu này.

 

“Không cần!”

 

Ôn Tri Hòa lập tức phản kháng, bất ngờ mà thoát ra được.

 

Chỉ là đầu cô bị anh giữ chặt lại, thoát khỏi vòng ôm thoải mái rồi, mái tóc cô lại trở nên hỗn độn tung bay, trông không được tươm tất cho lắm.

 

Khuôn mặt Hạ Trưng Triều vẫn bình tĩnh, không hề vì bị từ chối mà lộ ra bất kỳ vẻ giận dữ nào, ngược lại càng thêm ung dung thản nhiên.

 

Đường ranh giới… Không thể ngủ riêng giường thì thôi, họ cũng cần phải phân rõ đường ranh giới chứ.

 

Ôn Tri Hòa thầm thở dài trong lòng.

 

“Từ lúc lên giường đến bây giờ, em lăn qua lộn lại 14 lần, cầm lên thả xuống điện thoại 3 lần, lướt video một lần nhiều nhất vượt quá 20 phút, ban đầu không có tiếng, sau đó không kiêng nể gì mà mở loa ngoài hai nấc âm lượng.”

 

Anh lãnh đạm, thờ ơ đưa ra bản tổng kết, tỉ mỉ như vậy, thờ ơ như vậy, chính xác đến từng con số đều khiến Ôn Tri Hòa run sợ, nảy sinh sự tự

 

nghi ngờ bản thân, khuôn mặt lộ vẻ không thể tin nổi nhìn thẳng vào mặt anh.

 

… Anh thật sự không ngủ, thậm chí còn âm thầm quan sát cô! “Ôn Tri Hòa.”

Đây là một trong số ít lần Hạ Trưng Triều gọi thẳng tên họ cô, trong ấn tượng của cô, cách xưng hô nặng nề nhất, xa lạ nhất anh từng dùng, cũng chỉ giới hạn ở “Cô Ôn”.

 

Sự lạnh lẽo từ xương tủy dâng lên, Ôn Tri Hòa tức khắc căng thẳng sống lưng, ngón tay cuộn chặt lại.

 

“Tôi không quen ngủ cùng phòng với ai, chung chăn chung gối, kể cả ôm ngủ.”

 

Hạ Trưng Triều nhấn mạnh từng chữ một cách bình thản, không có chút gợn sóng, đôi mắt đen láy hẹp dài ngưng tụ không chuyển động: “Trước đây em là ngoại lệ, sau này rất có thể sẽ không có người thứ hai. Tôi tự nhận đối với em đã xem như khoan dung, nếu em còn không chịu buông điện thoại xuống, thành thật ngủ tiếp.”

 

“— Tôi tạm thời coi như em còn sức lực, muốn làm chút chuyện để tiêu hao năng lượng. Giống như mấy lần trước, sau khi em l*n đ*nh*, thì ngủ ngon lành như vậy.”

 

Anh nói rất nghiêm túc, giống như thật vậy, nửa đoạn trước tựa như lời tâm tình thủ thỉ, nửa đoạn sau lại tr*n tr** đến mức hạ lưu.

 

Ôn Tri Hòa tuy kinh hãi, lại không hề bất ngờ trước lời nói của anh, dù sao anh vẫn thường xuyên nói ra loại lời này. Rất nhiều lúc, khi trên giường, những lời dirty talk này của anh luôn có thể phối hợp với mỗi

 

một cú thúc hay cái vỗ đánh khiến cô từng bước leo l*n đ*nh cao khoái lạc, nhưng bây giờ mặc dù cũng đang ở trên giường, Ôn Tri Hòa cũng thật sự… khó lòng tiêu hóa nổi.

 

Đây tuyệt đối là thư tuyên chiến, một lá thư báo trước mà cô không cần động binh đã phải cởi giáp đầu hàng.

 

Ngày mai cô còn phải đi làm, nếu từ giờ khắc này bắt đầu “làm”, vậy ngày hôm sau cô tuyệt đối không dậy nổi, huống chi hiện tại đang trong thời kỳ đặc biệt.

 

Hạ Trưng Triều chắc chắn sẽ không bỏ qua cô, dù sao cô có tay có chân, mấy lần ma sát trước đó, đã sắp phá vỡ lớp vỏ trai để tiến gần thêm năm centimet, hơn nữa còn ở khe chân cọ đến đỏ bừng, đem mông đánh đến sưng tấy.

 

Cô đau đớn nhưng cũng hưởng thụ, nhưng không hẳn là hoàn toàn nguyện ý.

 

Ôn Tri Hòa rõ ràng loại chuyện này nên xử lý thế nào, cô không giải thích, cằm hơi thu vào trong, mặt lộ vẻ vô tội: “Nhưng nếu anh không quen ngủ cạnh em, chúng ta cũng có thể ngủ riêng giường mà…”

 

Anh thông minh như vậy sao lại không nghĩ tới phương thức giải quyết này?

 

Nói rồi, Ôn Tri Hòa cảm thấy mình nói rất có lý.

 

Nhưng trong lúc nhìn nhau không nói gì, khí thế của cô lại như bị một cái lồng kính úp xuống, vèo một cái mất đi ngọn lửa ban đầu.

 

Xong đời rồi.

 

Chống đối anh là không có kết cục tốt đẹp.

 

Ôn Tri Hòa thầm nghĩ. Có lẽ anh sẽ đột nhiên mỉm cười với cô, dùng giọng điệu ôn hòa nhất, ra lệnh cho cô giống như mèo con chó con quỳ bò đi úp mặt vào tường sám hối.

 

Anh chính là loại người như vậy.

 

Lại nhìn anh, anh vẫn chưa thay chiếc áo khoác ngoài dịu dàng kia, trên người vẫn là bộ quần áo đen kịt, đôi mắt cũng đen láy.

 

Anh vươn tay, hướng cô ra hiệu mời gọi.

 

Cái tư thế này của anh, Ôn Tri Hòa quá quen thuộc.

 

Trước kia, lượng kinh nguyệt của Ôn Tri Hòa rất ít, về cơ bản ba ngày là có thể sạch. Nhưng sau khi ở bên anh, hormone trong cơ thể cô dường như có sự thay đổi, giờ này khắc này vẫn không ngừng cuồn cuộn, chảy ra ngoài.

 

Quá hại người. Anh khiến cô thành một đứa trẻ thích bị đánh*.

 

Ôn Tri Hòa xấu hổ nhúc nhích một đầu gối, chậm rãi như vậy, Hạ Trưng Triều gần như không còn kiên nhẫn.

 

Anh duỗi tay kéo khuỷu tay cô, nhỏ đến mức không thể nhận ra mà thở dài một tiếng.

 

“Ôn Tri Hòa, tôi sẽ quen với em, nhưng em cũng phải phối hợp với tôi.”

 

Hạ Trưng Triều giống như vừa rồi ôm lấy cô, rồi lại dùng hổ khẩu giữ lấy gò má cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.

 

Anh cụp hàng mi xuống, nhéo nhéo phần thịt mềm trên má cô, bên môi gần như muốn chạm vào lông mi cô:

 

“Đây là giai đoạn hòa hợp giữa chúng ta.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment