Dù đi máy bay riêng cũng cần xin phép đường bay trước, nhưng lần này là trường hợp đặc biệt. Từ Yến Bắc đến Cảng Thành, tính cả thời gian chờ đợi và di chuyển, cũng chỉ mất hơn năm tiếng.
Trong năm tiếng đó, vừa phải liên hệ, trao đổi trực tuyến với bệnh viện, vừa phải nắm bắt đầu đuôi sự việc, Hạ Trưng Triều chưa bao giờ mệt mỏi đến thế.
Sáng hôm sau, đợi đến khi Hạ Bảo Gia có mặt, anh đã chờ trong phòng chờ riêng khá lâu.
Anh biết rõ đám cháu và em họ của mình, phần lớn đều khó bảo, ăn chơi lêu lổng. Có đứa dù được ép vào trường danh tiếng, nâng đỡ hết mực, nhưng đụng đến học hành là lộ rõ yếu kém; có đứa dù ngoan ngoãn nghe
lời, từng bước lập gia đình, nắm giữ vị trí cao, cũng luôn cần người khác hao tâm tổn sức dìu dắt.
Họ hàng xa thì anh không quản nổi, nhưng riêng mấy đứa cháu, em họ nhà họ Hạ này, đặc biệt là Hạ Bảo Gia và Hạ Bảo Tứ, đúng là bao cỏ số một và bao cỏ số hai.
Bao cỏ số một (Hạ Bảo Tứ) còn tạm được coi là biết nghe lời, dù học tận bên Mỹ, nhưng sống dưới sự kiểm soát của ba mẹ nên không dám quá quắt, chỉ là bảo lưu một năm về nước chơi bời. Còn bao cỏ số hai (Hạ Bảo Gia) thì từ lúc chưa thành niên đã đòi làm thần tượng, lợi dụng không ai quản thúc, chạy sang Hàn Quốc làm thực tập sinh… Sau này vẫn là anh phải lôi về, ép học cho xong cấp ba mới thôi.
Anh vốn không cần quản nhiều đến thế, nhưng bao năm qua, trách nhiệm của người con trưởng trên vai anh chưa bao giờ nhẹ đi.
So với đám công tử tiểu thư vô dụng này, cô vợ nhỏ của anh có thể nói là thông minh, nhạy bén hơn nhiều, lại còn là đứa trẻ dễ hài lòng hơn.
Cùng độ tuổi, hoàn cảnh khác biệt lại tạo ra những con người chênh lệch lớn đến vậy. Một bên thì dựa vào gia thế, không lo cơm ăn áo mặc; bên kia thì cả vật chất lẫn tinh thần đều chưa bao giờ đủ đầy.
Những người không liên quan đều đã ra ngoài, trong phòng chờ riêng chỉ còn lại anh và Hạ Bảo Gia.
Hạ Trưng Triều nhìn chăm chú cô gái đang tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt, hít một hơi sâu, ngắn gọn ra lệnh: “Giải thích.”
Hạ Bảo Gia đứng phía bên kia bàn trà, chỉ biết đan hai tay vào nhau, không nói lời nào.
Chẳng mấy chốc, anh nghe thấy tiếng cô nức nở khe khẽ.
Hạ Trưng Triều vắt chéo chân ngồi trên sofa, ánh mắt lạnh lùng, không chút dao động.
Anh liếc nhìn đồng hồ, giọng nói càng thêm lạnh nhạt: “Ba phút.”
“Nếu em không cho anh một lời giải thích, ngày mai anh sẽ cho người đăng thông báo em rút khỏi giới giải trí.”
Hạ Bảo Gia run lên, tiếng khóc im bặt: “…”
Bốn năm đại học, Hạ Bảo Gia toàn nhờ người học hộ, trừ những buổi bắt buộc có mặt, cô gần như chưa bao giờ thực sự đến trường, chưa kể ba năm cấp ba cũng toàn nhờ quan hệ.
Chín năm giáo dục phổ thông bắt buộc, dù không đến nỗi mù chữ, nhưng cái đầu óc chứa đầy những ý tưởng viển vông này của cô vẫn giữ sự ngây thơ chưa hề được tri thức khai sáng.
Vì vậy, Hạ Bảo Gia hoàn toàn không biết phải giải thích từ đâu. Tay chân cô lạnh ngắt, đầu óc rối bời, nghìn lời vạn chữ chỉ dồn lại thành câu nói quen thuộc từ nhỏ đến lớn: “Em sai rồi…”
“Còn biết là mình sai à?” Hạ Trưng Triều cười khẩy một tiếng, đáy mắt lạnh lẽo như dao cứa thẳng vào cô, nói thẳng không kiêng nể: “Biết sai mà còn tùy tiện lên giường với đàn ông, rồi mang cái thai tạp chủng đến đây khám?”
Sắc mặt Hạ Bảo Gia tái nhợt, môi mấp máy: “Anh cả, em không phải…”
Tiếng khóc thút thít lúc nãy không phải giả, cô thật sự bị dọa đến phát khóc.
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Bảo Gia ít được quan tâm, sợ nhất là người anh họ này.
Cô đã chuẩn bị tinh thần bị mắng một trận té tát, nhưng khi bóng anh đổ xuống che khuất ánh đèn trước mặt, hai chân cô vẫn không ngừng run rẩy.
Hạ Trưng Triều đặt tay lên đầu cô, rồi nặng nề thở dài: “Đừng làm chuyện khiến mình phải hối hận, Hạ Bảo Gia.”
“Đứa bé sinh ra rồi thì không nhét lại vào được. Em chắc chắn đã sẵn sàng một mình nuôi con đến hết đời chưa?”
Đang sợ hãi tột độ, chỉ cần nghe vài lời nhẹ nhàng là Hạ Bảo Gia đã bật khóc nức nở, huống hồ anh còn nói trúng nỗi đau của cô.
Cô ngước lên, ở khoảng cách gần, có thể thấy đôi mắt ngấn nước sau kính râm. Môi Hạ Bảo Gia run rẩy không ngừng, cô lắc đầu phản bác: “Không phải, anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ rơi em.”
Hạ Trưng Triều nhẹ nhàng vạch trần, không chút nể nang: “Đi khám thai còn không đi cùng, em mong chờ cậu ta sẽ chịu trách nhiệm sau khi đứa bé ra đời à?”
Mặt Hạ Bảo Gia càng thêm tái mét, vẫn lắc đầu: “Anh ấy bận việc mà, không có thời gian đi cùng, với lại lỡ bị chụp được thì sao? Em còn…”
“Em nên biết vì sao anh lại ở đây.” Hạ Trưng Triều lạnh giọng ngắt lời, “Anh có thể đến đây, tại sao cậu ta lại không thể.”
Nhìn thẳng vào đôi mày hơi nhíu trên gương mặt bình tĩnh của anh, Hạ Bảo Gia quả thực không nói được lời nào.
Cô biết rõ huyết thống là sợi dây không thể cắt đứt. Dù từ nhỏ sống ở nhà chú hai, cô vẫn luôn được coi là người nhà. Dù người anh cả này thường chê cô là gỗ mục khó đẽo, là bình hoa di động, nhưng anh thực sự chưa bao giờ bỏ mặc cô.
Vì vậy, cô đã tự cho rằng, chỉ cần mang thai con của người đàn ông đó, sinh ra đứa con của anh ta, thì hai người sẽ gắn kết chặt chẽ với nhau.
Đó là một phép tính ngang bằng ngớ ngẩn. Cô cố tình xóa bỏ những nhân tố không nên tồn tại, những yếu tố gây nhiễu phức tạp, khăng khăng sắp đặt thành công thức hạnh phúc mà cô tự vẽ ra. Nhưng anh cả đã gạch bỏ phép tính đó, nói cho cô biết sự thật không phải vậy.
“Em không biết mà…”
Hạ Bảo Gia cắn môi, khóc nức nở, viện cớ một cách phi lý: “Anh cũng biết em thiếu thốn tình cảm mà! Em không có ba mẹ, em chỉ muốn một gia đình thôi! Điều đó khó hiểu lắm sao?”
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi làm sai chuyện gì, cô ta lại lôi lý do này ra khóc lóc kể lể. Hạ Trưng Triều không phải không thông cảm, nên thường đặc biệt quan tâm, nhường nhịn cô hơn.
Nhưng anh bất giác nhớ đến Ôn Tri Hòa, một cô gái cũng tương tự thiếu thốn tình thương. Cô ấy có chút kiêu ngạo, chút bướng bỉnh vụn vặt, nhưng càng tỏ ra như vậy, càng cho thấy nội tâm thiếu tự tin, có chút thùng rỗng kêu to.
Đối mặt với Hạ Bảo Gia, ngoài tức giận vì cô không có chí tiến thủ, trong lòng Hạ Trưng Triều chỉ còn lại sự mệt mỏi trống rỗng. Nhưng nghĩ đến Ôn Tri Hòa, nơi sâu thẳm trong lòng anh lại như có gì đó sụp đổ. Cảm giác này thật khó tả, chỉ thấy rằng lần gặp cuối cùng đã rời đi quá vội vàng.
Hạ Trưng Triều biết rõ Hạ Bảo Gia sợ anh, nhưng cũng biết cô ta ương bướng, bảo đi đông tuyệt đối không đi tây. Anh cho cô ta thời gian để ổn định lại cảm xúc. Nơi này là bệnh viện tư nhân được phong tỏa toàn diện ở Cảng Thành, tạm thời coi như nơi để cô úp mặt vào tường kiểm điểm như hồi nhỏ.
Đốm lửa đỏ trên tàn thuốc giữa ngón tay anh lóe lên. Đã lâu không hút thuốc, Hạ Trưng Triều hơi không quen, chỉ hút vài hơi đã dụi vào gạt tàn.
“Từ lúc về nhà chỉ ăn chút cơm, rồi ngủ li bì đến giờ vẫn chưa dậy…”
Trong điện thoại, dì Tần đang báo cáo tình hình. Những lúc không ở nhà, thỉnh thoảng Hạ Trưng Triều sẽ hỏi thăm tình hình qua dì giúp việc, nhưng cũng không thường xuyên.
Có tài xế đưa đón, một cô gái hai mươi tuổi cũng không đến mức đi lạc. Ngày thường cô thế nào, Hạ Trưng Triều trong lòng biết rõ. Chỉ là khi điện thoại gọi không được, nhắn tin không trả lời, anh không thể không hỏi thăm người khác.
Mười tiếng.
Cô ngủ gần mười tiếng.
Đầu thuốc trong gạt tàn đã tàn lụi. Hạ Trưng Triều cười, đúng là to gan.
Cúp điện thoại của dì Tần, chẳng mấy chốc, Hạ Trưng Triều lại gọi cho Ôn Tri Hòa.
Lúc này trong phòng ngủ, Ôn Tri Hòa vừa mới tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài.
Phản ứng đầu tiên của bất cứ ai khi vừa tỉnh ngủ đều là tìm điện thoại, Ôn Tri Hòa cũng không ngoại lệ. Cô còn đang quờ quạng bên gối thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, như muốn xuyên thủng thái dương, đánh thẳng vào tâm trí cô.
Ý thức Ôn Tri Hòa đã tỉnh táo phần nào, nhưng cơ thể vẫn còn mơ màng. Ánh sáng màn hình quá chói, cô lim dim mắt bắt máy, điện thoại tuột khỏi tay trượt vào tai khiến cô đau đến nhăn mặt, giọng yếu ớt: “Alo…”
Giọng nam trầm ấm trong điện thoại, thoáng chút dịu dàng khó nhận ra: “Mới ngủ dậy à?”
Ôn Tri Hòa cố gắng tỉnh táo, giọng còn nghèn nghẹt, nhưng câu trả lời lạc quẻ đã tố cáo cô: “Một chút.”
“Mười tiếng rồi, còn chưa ngủ đủ sao?” Hạ Trưng Triều cười khẽ, “Không có việc gì làm à?”
Ôn Tri Hòa nhíu mày, nhỏ giọng ngập ngừng: “Sao lại không có, chỉ là…”
“Ừm, chỉ là sao?” Hạ Trưng Triều hỏi tiếp, giọng trầm xuống, “Là thấy ngày mai không dậy nổi, nên dứt khoát xin nghỉ luôn?”
Ôn Tri Hòa hoàn toàn tỉnh táo, đầu ngón tay siết chặt điện thoại hơi trắng bệch: “Anh biết còn hỏi em…”
Hạ Trưng Triều ừ một tiếng: “Hôm qua tôi có việc bận, em thất vọng lắm à?”
Ôn Tri Hòa không biết trả lời sao. Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ thuận nước đẩy thuyền nói dối cho qua, nhưng lần này thì không. Cô mím môi, khẽ nói: “Không thất vọng… Em biết anh rất bận.”
“Ngoan vậy.” Hạ Trưng Triều khẽ nói, hỏi: “Muốn bồi thường gì không?”
Ôn Tri Hòa im lặng giây lát, Hạ Trưng Triều đã nói trước: “Sau này có buổi xã giao nào tôi sẽ dẫn em đi. Yến Bắc có một trang trại ngựa, muốn đi cưỡi ngựa không?”
Cưỡi ngựa. Ôn Tri Hòa hơi dừng lại: “Em không biết.”
Hạ Trưng Triều dường như đã đoán trước, nhẹ nhàng nói: “Tôi dạy em.” Anh đã nói vậy, Ôn Tri Hòa còn có thể nói gì: “Được ạ.”
Qua điện thoại, Hạ Trưng Triều hứa hẹn đủ điều, từ việc dẫn cô đi trải nghiệm những điều cô chưa từng làm đến việc sẽ cùng cô dự lễ tốt nghiệp. Anh chu đáo đến mức cô phải kinh ngạc, cứ ngỡ như đang nói chuyện với một người khác.
Nhưng thực tế, Hạ Trưng Triều đúng là kiểu người sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô. Song, đây chỉ là mồi nhử, vậy lưỡi câu thật sự là gì?
Ôn Tri Hòa không hiểu tại sao anh không thể thẳng thắn như trước kia để cho cô tỉnh táo lại. Anh vẽ ra một viễn cảnh mộng mơ, mờ ảo sương khói, len lỏi vào tâm hồn, khiến người ta ngày đêm mong nhớ, tim đập loạn nhịp.
Ảo cảnh đó có tên là thuần hóa, vậy mà cô lại cam tâm tình nguyện.
Đang mải suy nghĩ lan man, giọng Hạ Trưng Triều lại kéo cô về thực tại. “Nếu không có gì thay đổi, lễ tốt nghiệp của em tôi sẽ về.”
“Nói chuyện lâu như vậy, còn chưa dậy à?”
Thời gian cứ trôi qua trong cuộc nói chuyện. Mỗi khi bị hỏi trúng tim đen, Ôn Tri Hòa thường im lặng vài giây rồi mới trả lời: “…Em dậy ngay đây.”
Ôn Tri Hòa vén chăn, xỏ dép bông, lê bước đi: “Vậy em cúp máy nhé.” “Ừm.”
Được chấp thuận, Ôn Tri Hòa mới ngắt máy.
Sau khi rửa mặt qua loa, cô mới phát hiện sáng nay Hạ Trưng Triều đã gọi cho cô hai cuộc, nhưng lúc đó cô còn đang ngủ say nên đã bỏ lỡ.
Cô xuống lầu ăn cơm, điện thoại vang lên mấy tiếng “ting ting”, báo có ba tin nhắn mới, đều là của Hạ Trưng Triều.
Tin đầu tiên còn bình thường, dặn cô làm việc và nghỉ ngơi điều độ, ăn uống đúng giờ, nhưng mấy tin sau…
Dì Tần bưng đồ ăn đến, tim Ôn Tri Hòa như hẫng một nhịp. Cô vội úp điện thoại xuống bàn, gò má không khỏi nóng bừng.
Bữa trưa cô ăn rất chậm. Một lúc lâu sau mới lấy điện thoại ra, nhìn mấy dòng tin nhắn đó, cô hoàn toàn không biết nên trả lời sao.
【 1.8cm*12cm, đánh số 02, quen với nó đi. 】
【 Lòng bàn chân, mông, mỗi nơi 20 cái. 】
【 Tự mình chọn quần áo yêu thích, cái này không yêu cầu. 】
Ôn Tri Hòa thấy khó chịu không yên, ngồi trên sofa phòng khách, ôm gối, cả người nóng ran, ngứa ngáy không rõ lý do.
Cô biết cảm giác đó đến từ đâu: vầng trán nóng rực, cổ họng khô khốc, lồng ngực căng tức, và cả…
Ngón tay như bị thứ gì đó bao bọc chặt chẽ, vẫn khó tiến thêm, khó chạm đến nơi sâu thẳm nhất.
Lồng ngực Ôn Tri Hòa phập phồng dữ dội. Khi cô hoàn hồn, nhận ra mình đang làm gì, đầu óc trống rỗng, cô vội vàng rút tay ra khỏi quần.
Dưới ánh đèn, lòng bàn tay trắng nõn vương vệt nước trong suốt. Đưa lên mũi ngửi thử, giống hệt mùi hương mà mỗi đêm Hạ Trưng Triều đều bắt cô nếm thử.
Cô đến bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh rửa đi rửa lại, kỳ cọ. Ngâm nước lâu, các ngón tay đáng lẽ phải nhăn nheo, trắng bệch, nhưng chỉ có hai ngón tay vừa chạm vào nơi ấy là như vậy.
Có d*c v*ng không đáng xấu hổ, Ôn Tri Hòa biết rõ. Nhưng đối với sự điều giáo của anh, việc nghiện bị đánh này, rõ ràng là có vấn đề.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, nỗi lo sợ bất an đêm qua, giờ phút này đã được xoa dịu phần nào… Dù anh vẫn chưa về.
Ngày kia là lễ tốt nghiệp.
Ôn Tri Hòa gạt bỏ những suy nghĩ đó, không để mình lún sâu vào chuyện này nữa. Cô nhắn tin cho trợ lý, hỏi về công việc cần xử lý gần đây.
Một khi đã tập trung vào công việc, Ôn Tri Hòa có năng lực làm việc rất tốt.
Ngồi trên xe, Ôn Tri Hòa cố gắng phớt lờ những yêu cầu của anh, báo cáo lịch trình như thường lệ. Các mục công việc khô khan, quy củ được đánh số 123 thẳng hàng, toát lên vẻ “người không phận sự miễn làm phiền” có phần trẻ con.
Nhưng cô mơ hồ hy vọng, anh cũng có thể giải thích với cô, ngày hôm qua vội vàng rời đi, rốt cuộc là đi làm công việc gì.
Đây là yêu cầu quá đáng sao?
Ôn Tri Hòa không biết, không rõ. Cô cảm giác như có đàn kiến đang bò lúc nhúc, cắn xé trong lồng ngực. Cái cảm giác nhói đau li ti ấy thỉnh thoảng lại chạm đến một dây thần kinh nào đó gây nhức nhối.
Cô thích cảm giác đau khi mông hay lòng bàn chân bị đánh, bị cấu véo, nhưng loại đau này thì cô không thích.
Đây có được coi là đau không? Ôn Tri Hòa nghĩ, có lẽ cô chỉ ghét cảm giác bị bỏ rơi. Cô hiểu rõ, đó là nỗi sợ khi không được đối xử công bằng, là nỗi lo sợ bị bạn đời bỏ rơi, giống như một chú mèo con không thấy chủ.
Chủ đi công tác, đi tụ họp, đi xã giao, đi làm việc, chỉ có chủ biết, mèo con không cần biết. Mèo con chỉ biết ngồi ở chỗ có thể nhìn ra cửa để
đợi chủ; ăn hết thức ăn trong bát, nằm phơi nắng chờ đợi, rồi chủ nhân sẽ xuất hiện.
Trong sự luân phiên của ngày và đêm, trong trạng thái ngủ rồi lại tỉnh, cho đến khi cánh cửa kia mở ra, mình mới không còn đơn độc.
Cô sẽ đau lòng vì hai đứa nhỏ đang chờ đợi mình, vậy còn anh thì sao? Anh gọi điện thoại đến xác nhận tình trạng của cô, cũng là giống nhau sao?
Những câu hỏi kỳ quái vang lên bên tai như giọng nói của người thứ ba, càng khiến lồng ngực phủ một lớp sương mù dày đặc.
Quy tắc mà Hạ Trưng Triều dạy cô là phải thật lòng nói ra yêu cầu của mình. Nhưng nếu anh không chủ động nói, mà cô hỏi, liệu anh có nói thật không?
Đây cũng là một nỗi sợ mơ hồ, rõ ràng trước đây không hề có, sao bây giờ lại xuất hiện?
Có phải đầu óc cô thật sự có vấn đề, hay cơ thể có gì đó không ổn?
Ôn Tri Hòa không muốn chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn này. Cô gõ bàn phím, gửi tin nhắn đi.
Một giây, ba giây, mười lăm giây, một phút trôi qua.
Cô nhìn chằm chằm màn hình yên lặng, không nhận được tin nhắn. Ngốc thật, hồ đồ quá rồi.
Ôn Tri Hòa tắt màn hình điện thoại, bụm mặt nặng nề thở ra một hơi.
Tim trong lồng ngực đang đập thình thịch, thì chiếc điện thoại đặt trên đùi cũng rung lên.
Ôn Tri Hòa hoàn hồn, cầm điện thoại lên xem, thấy tin nhắn mới nhất là của anh. Anh gửi một định vị —— Cảng Thành.
Định vị đến thành phố, nhưng vị trí cụ thể không rõ; nói là đi công tác, làm gì vẫn chưa tiết lộ.
Ôn Tri Hòa từ từ nhíu mày. Nhận ra mình đang để ý những điều này, lòng cô càng thêm rối bời.
Trước đây cô đâu có tò mò những thứ này, bây giờ rốt cuộc là sao vậy?
Hít sâu hai lần, Ôn Tri Hòa cố gắng nén lại tâm trạng hỗn loạn, quyết định tạm thời chặn anh, khoảng thời gian này không nghĩ ngợi gì nữa.
Chặn WeChat, chặn số điện thoại… Dù làm vậy có nguy cơ bị phạt, nhưng không hiểu sao, Ôn Tri Hòa không thực sự sợ hãi, ngược lại còn thấy hơi phấn khích khó tả.
Cô nhận ra mình đang hờn dỗi. Nếu hôm đó Hạ Trưng Triều không bỏ đi, mà cùng cô ăn cơm, dạo phố, nhận món quà cô mua, ở bên cạnh cô, có lẽ tâm trạng cô đã không tệ đến vậy, cũng sẽ không nghĩ ngợi lung tung.
Loại cảm xúc bị người khác chi phối này quá không ổn định, cô không thích.
------oOo------