Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc

Chương 42

Không cần quay đầu lại, Ôn Tri Hòa đoán trước sẽ thấy ai, quả nhiên, xuất hiện ở trước mặt cô là Ôn Hà.

 

Ôn Tri Hòa ôm chặt bó hoa, định rời đi, nhưng lần này Ôn Hà cũng không cho cô cơ hội này, ngăn ở trước mặt, gắt gao nắm chặt lòng bàn tay cô, dùng ánh mắt nặng nề lại lo lắng nhìn cô.

 

Nơi này người đông mắt tạp, Ôn Hà biết cô sẽ bận tâm đến thể diện, sẽ không làm ầm ĩ đến quá khó coi.

 

Ôn Tri Hòa cũng quả thực như bà mong muốn, chỉ có thể âm thầm dùng sức tránh thoát khỏi lòng bàn tay bà. “Tri Hòa, nghe nói con dọn ra ngoài ở, có bạn trai rồi à?”

 

Ôn Hà thấp giọng hỏi, ngữ khí không âm không dương.

 

Ôn Tri Hòa không ngờ bà sẽ hỏi như vậy, lực trên tay giảm đi vài phần, nhưng rất nhanh liền rút tay mình ra, sắc mặt bình tĩnh: “Bà nghe ai nói? Tống Liên Y?”

 

Ôn Hà trong lòng biết hai đứa nhỏ không hòa thuận, dừng một chút, chỉ nói: “Vừa nãy mẹ gặp bạn cùng phòng của con, nếu không mẹ cũng

 

không nhanh như vậy tìm được con.”

 

“Tri Hòa, con tuổi còn trẻ, sao lại có thể tùy tiện cùng đàn ông ở bên ngoài sống chung? Mẹ ngay cả bạn trai con là ai trông như thế nào cũng không biết…”

 

“Có liên quan đến bà sao?” Ôn Tri Hòa lạnh giọng ngắt lời, âm lượng tăng dần, “Bà có tư cách gì quản tôi?”

 

Nhìn chằm chằm bộ dạng muốn nói lại thôi của bà, ánh mắt Ôn Tri Hòa không hề xê dịch, đột nhiên cười một tiếng: “Tống Liên Y mách lẻo, bà vẫn rất thích tin lời con bé nói”

 

“Tôi hai mươi tuổi, đã không phải đứa trẻ mười sáu tuổi, mười hai tuổi còn phải dựa vào bà, tôi làm gì, tôi tự mình hiểu rõ, cũng không thấy cần thiết phải báo cho bà biết.”

 

Ôn Tri Hòa siết chặt bó hoa hướng dương trong lòng, chuyển bước chân, từ phía sau rời đi.

 

Ôn Hà vốn định lại cản trở, nhưng Ôn Tri Hòa đi cực nhanh, hai chiếc xe đạp lướt qua chặn bà lại, bà chỉ có thể nhìn Ôn Tri Hòa ngày càng xa.

 

Thoát khỏi công viên khu nam tiến vào đám người đông đúc, nhưng bước chân đi ra quá nhỏ, Ôn Tri Hòa cũng dần dần dừng lại bước chân, hít sâu.

 

Kỳ thật Ôn Tri Hòa còn rất bất ngờ, Ôn Hà làm bà chủ toàn thời gian ở nhà nhiều năm, vậy mà lại chịu chủ động rời khỏi Tống Thanh Phong, ba ngày hai bữa đi đến Yến Bắc.

 

Nhưng hình như cũng không phải không có cớ, dù sao Tống Liên Y ở đây, bà làm mẹ, đến thăm con cũng bình thường.

 

Ôn Tri Hòa nhớ lại lần nọ từ bên cạnh Ôn Hà và Tống Liên Y trốn về ký túc xá, hai người bạn cùng phòng không ưa cô, kẻ xướng người hoạ mà mỉa mai cô, nói Tống Liên Y trông giống mẹ ruột hơn cô; nói có người có mẹ sinh mà không có mẹ dạy quả nhiên không có giáo dưỡng.

 

Cô lúc ấy có bị tổn thương không? Hình như có đi, tuổi trẻ, lòng dạ thẳng thắn, nhưng cũng sẽ không đi đánh nhau, ôm chiếc máy tính cũ hai ngàn tệ đào được, đến phòng tự học bậc thang ngồi hơn nửa giờ.

 

Nửa giờ đó, cô khóc đến hết cả gói giấy, vẫn là chị khóa trên em khóa dưới đi ngang qua đưa cho cô.

 

Sau này dù lịch học kín mít, Ôn Tri Hòa cũng sẽ không ở lại ký túc xá một giây nào, thà rằng mùa hè ngồi bên cửa sổ hóng gió, mùa đông mặc áo khoác dày chạy bộ.

 

Ôn Hà mỗi lần xuất hiện, bất luận là nhớ nhung rõ ràng, quan tâm giả tạo, luôn giống như bóng đè đóng đinh cô trên cột sỉ nhục, trừ bỏ sự vô lực và cứng đờ, chỉ còn lại di chứng của lời nói dối bị vạch trần.

 

“Ôn Tri Hòa có em gái à? Còn nói mình là con một.”

 

“Mẹ cô ấy nhìn rất hiền hòa dễ gần, ở nhà làm bà chủ toàn thời gian, đâu giống làm cảnh sát…”

 

“Ôn Tri Hòa sao cứ nói dối hoài vậy, có cần thiết không? Tớ thật không hiểu nổi.”

 

Cách tấm rèm giường không quá dày, Ôn Tri Hòa nằm trên giường, lần đầu tiên vì không ngủ say, không có nút bịt tai tai nghe cảm thấy khó xử.

 

Cô không có dũng khí cãi lại, từ góc độ người khác nhìn vào, sự cố tình che giấu và nhớ lại quá khứ của cô chính là nói dối; cô không có dũng khí lên tiếng, chỉ có thể giả vờ không có ở giường trên, tầm mắt nhìn đỉnh màn vải.

 

Cái loại cảm giác khó chịu, lúng túng, xấu hổ, tự ti… rất nhiều cảm xúc phức tạp, tựa như một cục bông dày đặc vững chắc, nhét chặt trong lồng ngực cô, khiến trái tim không thể động đậy, hô hấp khó khăn, tầm mắt mơ hồ.

 

Không đúng thông tin lại không tính là nói dối à? Vì để chống đỡ cái “lòng tự trọng” buồn cười này mà bịa đặt những chuyện không còn tồn tại, cho dù là sự thật từng có được, bị người ta lên án cũng quá bình thường.

 

Ôn Hà ly hôn tái hôn không sai, muốn duy trì cuộc hôn nhân mới mà cố ý lấy lòng chồng, con kế cũng không sai, bà không làm chuyện gì sai trái quá đáng, nhưng Ôn Tri Hòa cũng không cho rằng mình đáng bị bỏ rơi, bị đối xử không công bằng.

 

Những ngày tháng không chút khởi sắc đó, một vài chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn, tựa như kim châm đâm vào ngũ tạng lục phủ mỗi một nơi, dù đủ nhỏ bé, cũng sâu tận xương tủy. Ôn Hà không biết mượn điện thoại từ đâu, lại gọi cho cô hai lần.

 

Lần thứ hai nhìn thấy dãy số kia, Ôn Tri Hòa cũng không kinh ngạc, ngược lại có loại chán ghét và xấu hổ thấu xương.

 

Cô nói không nên lời quá nặng lời, rõ ràng sắp tốt nghiệp, rõ ràng chủ nhân chiếc điện thoại mượn chỉ là người xa lạ gặp thoáng qua, nhưng Ôn Tri Hòa biết xấu hổ, giữ lại thể diện cuối cùng, liền tắt máy điện thoại của mình.

 

Tùy tiện tìm một phòng học trống ngồi xuống, chẳng mấy chốc sẽ có người đến đây chụp ảnh. Ôn Tri Hòa chán đến chết, khởi động lại điện

 

thoại, danh bạ cũng không có tin nhắn gì cần trả lời.

 

Tâm trạng cô rất bình thản, chỉ là không rõ nguyên do phiền muộn. Nhất thời xúc động, cô biên tập hai tin nhắn, gửi cho Hạ Trưng Triều. Là lời lên án, trong mắt anh có lẽ sẽ rất ấu trĩ.

 

Ôn Tri Hòa nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện vẫn không nhúc nhích kia, cho đến khi ngón tay nhấn giữ gửi đi bong bóng thoại, mới phát hiện đã qua thời gian giới hạn có thể thu hồi.

 

Điện thoại tắt màn hình, Ôn Tri Hòa định rời khỏi phòng học này, vừa ngẩng đầu trước mắt lại có thêm hai sinh viên, mặc đồng phục cử nhân giống nhau, ngượng ngùng chỉ chỉ bên ngoài: “Bạn là bạn học Ôn phải không? Có một vị lãnh đạo tìm bạn.”

 

Trong thời gian ở trường, Ôn Tri Hòa từng vì video cử bài mà nổi tiếng một thời, lại còn là blogger, cùng khóa quả thực có chút danh tiếng, nhưng không nhiều lắm. Sinh viên Đại học Yến Bắc đều cực kỳ chăm chỉ, nỗ lực, khắp nơi đều có nhân tài, cho nên cô không cho rằng lãnh đạo lớn sẽ cố ý tìm đến cô, trừ phi lãnh đạo trong miệng họ và cô có liên quan.

 

Người đàn ông trung niên trước mắt mặc vest đi giày da, là vị lãnh đạo vừa mới phát biểu trên sân khấu, trí nhớ Ôn Tri Hòa không tệ, cũng có thể thông qua vài lời của người bên cạnh ông biết được, vị này chính là đại biểu trường đại học hàng không, họ Hạ.

 

Chỉ dựa vào điểm tương đồng về họ, Ôn Tri Hòa liền rất nhanh sắp xếp rõ ràng mạch suy nghĩ, hiểu rằng ông là người nhà họ Hạ.

 

Đối với lãnh đạo đức cao vọng trọng, trưởng bối trong nhà, Ôn Tri Hòa sẽ tự mình thu dọn cảm xúc, dùng bộ dạng thỏa đáng nhất để đối phó.

 

Người đi rồi, cửa đóng lại, chỉ còn người nhà, nói chuyện cũng cởi mở hơn.

 

“A Triều hiện tại còn ở Cảng Thành, việc bận quá, không kịp chạy tới, nên bảo bác chiếu cố cháu nhiều hơn. Vừa rồi bị người và việc trì hoãn một lát, rảnh rỗi lúc này mới nhờ người tìm cháu lại đây.”

 

Hạ Duyên Minh đơn giản nói rõ ngọn nguồn, cười đến nếp nhăn khóe mắt càng sâu, giúp cô rót ly trà, “Bác là bác của nó, lần đầu gặp cháu.”

 

Ôn Tri Hòa thuận theo nói: “Chào bác ạ.”

 

Hạ Duyên Minh gương mặt hiền từ, một mực hòa ái dễ gần, mặc dù là trưởng bối lãnh đạo, nói chuyện cũng dí dỏm hài hước, cũng không gây cho cô quá nhiều áp lực.

 

Ông lát nữa sẽ cùng mấy vị lãnh đạo ăn một bữa cơm ôn chuyện, gọi cô tới là muốn dẫn cô đi cùng, thuận tiện… chúc mừng cô tốt nghiệp vui vẻ.

 

Ôn Tri Hòa rất là chấn động, kín đáo mà uyển chuyển từ chối. Mặc dù tham gia loại sự kiện lớn này có lợi cho việc tiến vào mạng lưới quan hệ rộng lớn hơn, tích lũy nhân mạch cấp cao sâu sắc hơn, nhưng cô thật sự vô phúc hưởng thụ.

 

Hạ Duyên Minh cũng không cưỡng cầu, trong thời gian một tách trà nhỏ, đơn giản cùng cô trò chuyện vài câu, liền cho người đưa cô về nhà.

 

Đến đón cô là tài xế trong nhà, Ôn Tri Hòa ngồi trong xe, bên cạnh dựng một bó hoa hướng dương, cốp xe vậy mà cũng tràn đầy hoa hồng.

 

Không hề nghi ngờ, đây là Hạ Trưng Triều gửi, nhưng điều càng khiến cô không ngờ tới chính là, bó hoa hướng dương bên cạnh này, kỳ thực

 

cũng là anh gửi.

 

Một phút trước, Trần Địch chủ động thú tội với cô, nói là mình nhớ nhầm thời gian lễ tốt nghiệp của hệ chính quy và nghiên cứu sinh, bó hoa cô ấy muốn gửi ngày mai mới đến.

 

Buổi lễ kết thúc, quanh co lòng vòng, Ôn Tri Hòa liếc nhìn bó hoa bên cạnh, nghĩ đến hoa hồng trong cốp xe, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chiếc bánh kem không mang đến bữa tiệc, trong lòng nói không phức tạp là giả.

 

Móng tay ngắn c*m v** lòng bàn tay, lại nhìn hai câu lên án trên màn hình điện thoại đang sáng, gò má Ôn Tri Hòa hơi nóng lên.

 

… Cô chính là quá biết xấu hổ.

 

Hạ Trưng Triều rõ ràng đã hứa với cô là sẽ đến, huống chi có việc không thể đến, rõ ràng có thể gọi điện thoại trước, gửi tin nhắn.

 

Ôn Tri Hòa khẽ c*n m** d***, điện thoại trong tay rung lên, màn hình có thêm hai tin nhắn.

 

Sếp Hạ: 【 Đêm trước đã gửi tin nhắn cho em, giải thích trước tình hình với em rồi, nhưng em dường như không nhận được. 】

 

Sếp Hạ: 【 Hoa và bánh kem là nhờ người tặng cho em, bây giờ nhận được chưa? 】

 

Đêm trước… Đêm trước cô đã chặn điện thoại, chặn tin nhắn. Ôn Tri Hòa hoảng hốt, dần dần nghĩ thông suốt.

 

Hiện tại cảm giác xấu hổ càng nặng nề hơn.

 

Cô không mặt mũi vòng vo, chỉ trả lời ba chữ: 【 Nhận được rồi. 】

【 Không vui? 】

Hạ Trưng Triều trả lời ngay lập tức.

 

Ôn Tri Hòa cũng rất nhanh đáp lại, nói lời trái lương tâm: 【 Không có.

Sếp Hạ: 【 Vậy điện thoại là gọi không thông, hay là cố ý không nghe?

Cảm giác áp bức vô hình đang cướp đi không gian hô hấp của cô, Ôn Tri Hòa trầm mặc hai giây, không dám không trả lời, lại chủ động nhận sai:

【 Không muốn nghe. 】

Phía trên không còn hiển thị “Đối phương đang nhập…”, đập vào mi mắt là một biểu tượng cuộc gọi đến.

 

Dù sớm đã có chuẩn bị, tim Ôn Tri Hòa cũng run lên.

 

Nhiệt độ cơ thể tăng lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, máu chảy ngược l*n đ*nh trán thúc giục gò má cô nóng lên, đôi môi khô khốc. Cô không phản cảm loại cảm giác này, thậm chí tim đập nhanh hơn, đối với điều này ẩn ẩn có cảm giác mong chờ.

 

Sự mong chờ được quản giáo, bị răn dạy.

 

Ôn Tri Hòa nhắm mắt thở ra một hơi, kết nối tai nghe Bluetooth, nhấn nút nghe.

 

“Bây giờ nghe điện thoại của tôi, chịu để ý đến tôi rồi à?”

 

Giọng nam trầm thấp từ tính lọt vào tai, không có lời dạo đầu vòng vo, lộ ra vài phần ý tứ ôn hòa nhạt nhẽo, bất luận từ giọng điệu hay lời nói, đều khiến người ta cảm thấy là một người đàn ông tốt bụng.

 

Nhưng cảm giác áp bức vừa rồi không giả, nếu không lồng ngực cô sẽ không chấn động đến bây giờ, đây là thói quen nhất quán của Hạ Trưng Triều, dùng tiền thả lỏng cảnh giác của cô, sau đó siết cổ tung một đòn chí mạng, bất luận là lời nói ứng đối, hay là trên giường.

 

Ôn Tri Hòa vừa chán ghét lại vừa yêu thích cảm giác anh mang lại, tâm trạng phức tạp quanh quẩn trong lồng ngực, cô lựa chọn phương án C, không trả lời.

 

Hạ Trưng Triều chưa bao giờ tốn nhiều lời vào vấn đề trước đó, hỏi tiếp: “Giận tôi không đến à?”

 

Cô đương nhiên có thể tiếp tục giữ im lặng, cũng có thể nói những lời hay ý đẹp hơn để đón ý nói hùa anh, đây là kịch bản thường xuyên sử dụng trước đây, làm cho bản thân không quá khó chịu trước sự răn dạy của anh.

 

Nhưng Ôn Tri Hòa lại cảm thấy trong lòng buồn bực.

 

Cô nói thật, anh sẽ đối xử với cô thế nào? Từ xa xôi vạn dặm trở về, tát vào lòng bàn tay, lòng bàn chân, trên mông cô sao?

 

Có lẽ cô thật sự cần cảm giác nóng bỏng, rát cháy, làm cho bản thân thoải mái một chút.

 

Thật sự hồ đồ rồi.

 

Ôn Tri Hòa tự nhủ trong lòng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, đối diện anh thẳng thắn: “… Là có chút tức giận.”

 

Giọng cô thấp thấp mềm mại, lộ ra giọng mũi đặc sệt, giống như cơn mưa rào dưới mái hiên vừa tạnh, hơi nóng oi bức còn chưa tan đi.

 

Phải học cách thẳng thắn, muốn lè lưỡi cho anh xem, muốn l**m láp vết thương của chính mình, l*t tr*n cửa động của mình, muốn nhìn không sót thứ gì, đây là điều Hạ Trưng Triều đã dạy cô, mà cô đã làm được, giọng lí nhí chất vấn:

 

“Có phải anh căn bản không để tâm đến em không…”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment